Sắc Dụ

Chương 51: Tình sắc



Trong lúc Kiều Dĩ Thương ôm tôi, điện thoại vẫn đang không ngừng đổ chuông, thật giống như nếu tôi không nhận người gọi sẽ không bỏ qua.Ttôi nhìn lướt qua, là Chu Dung Thành, lần này tôi xác định là Chu Dung Thành thật gọi.

Tuy rằng Chu Dung Thành đối xử rất tốt với tôi, nhưng giữa chúng tôi vẫn luôn nằm trong một trạng thái mất thăng bằng, tôi ngưỡng vọng ông ta, thân phận tôn quý của ông ta, quyền lực tiền tài của ông ta. Ông ta thống trị khống chế tôi, tất cả hỉ nộ ái ố ăn uống đi ở của tôi đều được xây dựng trên cơ sở ông ta ban tặng.

Tôi không thể nói là phụ thuộc ông ta, bởi vì ông ta đã đủ tôn trọng và dung túng tôi. Có thể nói, với tư cách là kim chủ, Chu Dung Thành đã rất nhân từ với tôi. Chỉ cần tôi không làm chuyện gì khiến ông ta tức giận, ông ta tuyệt đối sẽ không để tôi cảm thấy nhục nhã.

Lúc chị Bối tụ tập đám người mẫu trẻ lại có nói, trong đám phụ nữ Hà Linh San là thông minh nhất, ngay cả tôi cũng không sánh bằng. Cô ấy dùng thủ đoạn rất an tĩnh, đàn ông còn chưa nhìn ra đã bị cô ấy bao lấy.

Tôi dùng thời gian ngắn nhất thích ứng sự chuyển đổi thân phận từ vòng ngoài thành tình nhân, trong khi đám chị em gái gian nan thượng vị xong lại đánh tới đầu rơi máu chảy với một đám tiểu tam, tranh đoạt vị trí bà hai, tôi đã trở thành người duy nhất của Chu Dung Thành. Tôi dùng tư thế không thể đánh bại mà đánh ngã vô số người phụ nữ muốn mê hoặc ông ta.

Gái điếm hạng sang có thể phạm sai lầm dương oai, không che giấu sự tham lam dơ bẩn của bản thân mình, mỗi ngày dụ dỗ một người đàn ông khác nhau, bò từ cái giường này tới cái giường khác. Nói chung chỉ có hai chữ, ti tiện.

Mà ngày đầu tiên sau khi tôi bị Chu Dung Thành bao nuôi đã hiểu rõ ràng bản thân phải làm gì. Tôi phải phân rõ giới hạn với đại đa số chị em, thu liễm dáng vẻ cợt nhả, đạp nát sự đê tiện, dựng thẳng tư thế kiêu ngạo thanh cao, thoát thai hoán cốt, từ kỹ nữ dơ bẩn xấu xí biến thành tình nhân cao quý rộng lượng.

Mặc kệ cảm xúc của tôi với Chu Dung Thành phát triển thành không thể khống chế tới cỡ nào, mê luyến cực đoan tới cỡ nào, tôi cũng luôn ghi nhớ chỉ cần ngày nào vợ ông ta còn đang tại vị, tôi nhất định phải an phận thủ thường, không thể động tới điểm mấu chốt như bức vua thoái vị. Ông ta có thể cho tôi, nhưng tôi không thể mở miệng yêu cầu.

Tôi nghiến răng nghiến lợi kêu Kiều Dĩ Thương buông ra. Ông ta biết rõ còn cố hỏi vì sao, tôi nói Chu Dung Thành tìm tôi.

Trong ánh mắt ông ta hàm chứa ý cười, “Tôi không cho phép cô nhận máy.”

Tôi nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm thắt lưng tôi của ông ta, “Anh buông ra, tôi ra ngoài nhận máy.”

“Chờ khi cô nghe xong cuộc điện thoại này, tôi đi cùng cô.”

Tôi nghe ông ta nói như vậy đã biết ông ta sẽ không buông lỏng tay ra, nhưng điện thoại của Chu Dung Thành tôi không dám không nhận. Vì vậy tôi chỉ có thể vươn cánh tay ra nắm lấy điện thoại, cảnh cáo Kiều Dĩ Thương không cho ông ta chạm vào tôi, cũng không được phát ra tiếng động gì.

Ông ta cười đến vô cùng giảo hoạt, ông ta rất tuấn tú, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng tràn đầy tính nghệ thuật, hệt như một con hồ ly thành tinh.

Sau khi nhận điện thoại Chu Dung Thành hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói ở Đường Hương, mới vừa đến gặp một người bạn. Trước đó người này đã từng giải vây cho tôi vài lần, hiện tại người ta muốn ra nước ngoài nên tôi đi tiễn.

Kiều Dĩ Thương bật cười một tiếng, trong ánh mắt là vẻ trêu đùa vì tôi nói dối mà mặt không đổi sắc. Tôi sợ đến mức lập tức che miệng của ông ta lại. Cũng may Chu Dung Thành không nghe được, ông ta cũng không hoài nghi tôi, chỉ hỏi tôi thư ký có nói chuyện ông ta phải đi công tác cho tôi nghe chưa.

Đúng lúc này Kiều Dĩ Thương vươn bàn tay về phía lồng ngực tôi. Ông ta không chút chần chừ bắt được tôi bên ngực tôi. Tôi hoàn toàn không ngờ tới ông ta có thể như vậy, không nhịn được mà kêu lên một tiếng sợ hãi.

Chu Dung Thành hỏi tôi bị sao vậy, tôi lắp bắp nói tôi thấy một con gián đang bò trên bàn.

Ông ta ở đầu bên kia điện thoại bật cười, “Anh biết nga em sợ nhất là mấy thứ này.”

Kiều Dĩ Thương nâng một bên ngực của tôi lên, giữ trong lòng bàn tay xoa nắn, tựa như đang đùa bỡn một cục bông gòn, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng. Ông ta cố ý dằn vặt ta, tôi bị sờ đến mặt đỏ tới mang tai lại không dám giãy giụa quá kịch liệt. Tôi sợ Chu Dung Thành nghe ra có điểm gì đó không đúng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Kiều Dĩ Thương sờ soạng vài cái sau đó nhíu mày, tôi biết ông ta đang kinh ngạc cái gì, tôi không mặc nội y.

Sau khi nhận được tin nhắn kia tôi chẳng kịp quan tâm thứ gì mà vội vàng chạy tới. Lúc ở nhà, vì phối hợp với sự hứng khởi có thể ân ái bất cứ lúc nào của Chu Dung Thành, tôi gần như không mặc đồ lót. Ông ta rất thích tôi vì một chút kích thích mà nhũ hoa lồi lên, nói tôi như vậy cực kỳ gợi cảm.

Bà hai lấy lòng kim chủ là quy tắc nghề nghiệp, ông ta thích tôi thế nào đương nhiên tôi sẽ làm theo như vậy, cho nên tôi nuôi ra thói quen, chỉ cần không ra khỏi cửa tôi sẽ không mặc áo ngực.

Kiều Dĩ Thương bất mãn với việc chỉ chiếm lấy bộ ngực tôi. Tay ông ta bắt đầu dạo chơi ở những bộ vị khác trên người tôi. Tất cả tinh lực của tôi đều tập trung vào cánh tay đang trắng trợn tác loạn của Kiều Dĩ Thương, không có tâm tư dư thừa để ứng phó Chu Dung Thành.

Ông ta nói cho tôi biết buổi tối ông ta sẽ trở về, tôi nói tôi sẽ mua một chút đồ ăn, có thể làm cho ông ta ăn.

Không biết vì sao những lời này lại chọc giận Kiều Dĩ Thương. Ngón tay ông ta thăm dò vào từ dưới làn váy, dọc theo bắp đùi thong thả trượt lên trên, vuốt ve ở sát biên giới chỗ riêng tư bí ẩn của tôi. Tôi bị kỹ xảo cao siêu của ông ta làm cho có chút khô nóng khó nhịn, nhẹ nhàng rên rỉ thành tiếng, Chu Dung Thành hỏi tôi bị sao vậy.

Tôi đè tay ông ta lại, nhưng không nắm giữ tốt độ mạnh yếu, trực tiếp nhét cả ngón tay kia xuyên qua âm mao tống thẳng vào trong. Tôi bị kích thích tới mặt đỏ bừng lên. Kiều Dĩ Thương rất hứng thú nhìn kỹ tôi, bờ môi ông ta tiến đến bên tai tôi, nhỏ giọng hỏi, “Có phải con gián đã bò vào không, vậy mà có thể tìm được nơi mềm mại nhất tươi ngon nhất trên người cô.”

Tôi quay đầu không nhìn ông ta, tận lực nhẫn nại cảm giác ngón tay ông ta không ngừng qua lại co rúm trong cơ thể tôi, “Hiện tại em chuẩn bị về nhà, khi nào anh mới trở về?”

Chu Dung Thành nói chừng hai giờ nữa. Ông ta dừng một chút, “Em có gì đó rất không đúng, là không thoải mái sao?”

Không biết từ lúc nào Kiều Dĩ Thương đã đưa hai ngón tay vào. Tôi không nhịn được cảm giác khi ông ta điên cuồng mãnh liệt chạy nước rút, cả người run rẩy nói, “Con gián bò vào trong ly nước, em không thấy được uống một ngụm.”

Chu Dung Thành mắng tôi một câu đúng là cô nhóc mơ hồ.

Trong điện thoại vang lên tiếng thư ký tìm ông ta ký một phần văn kiện kết án của tổ trọng án. Ông ta nói với tôi một câu sau đó vội vàng ngắt máy. Tôi nghe thấy bên kia không còn giọng nói nữa, cả người như đều thở phào nhẹ nhõm.

Theo điện thoại ngắt máy Kiều Dĩ Thương cũng ngừng tay lại. Ông ta rút ngón tay ra, chúng tôi đồng thời thấy được phía trên có dính nước đọng. Tôi vội vàng nhảy dựng lên khỏi đùi ông ta, sửa sang lại quần áo của mình. Ông ta dùng khăn giấy lau lau hai cái, “Cô Hà thật khiến tôi cảm thấy cô đang nằm trong trạng thái khao khát đàn ông cực độ, có phải Chu Dung Thành không thể thỏa mãn cô không?”

Tôi cười lạnh nói cho dù anh ấy không được tôi cũng không cần anh tới thỏa mãn. Huống chi anh ấy mạnh mẽ phi thường, còn mạnh hơn anh nhiều lắm.

Kiều Dĩ Thương quay đầu đưa mắt nhìn tôi. Ông ta không nói gì thêm, trả lại ren hoa cho tôi sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Tôi ngồi lại trong nhã gian một lúc lâu sau, mãi đến khi tôi cảm thấy hành lang đã yên tĩnh lại, xác định ông ta đã rời đi rất xa tôi mới nhanh chóng chạy ra khỏi Đường Hương.

Buổi tối Chu Dung Thành không chạm tôi, tôi cho là ngày mai ông ta phải đi công tác nên tối nay sẽ đè tôi xuống điên cuồng ân ái, còn cố ý xịt nước hoa vào chỗ tư mật trong lúc tắm rửa. Lúc không khí tốt ông ta sẽ liếm cho tôi. Nhiều năm như vậy tôi đã sớm luyện ra bản lĩnh dưới người đám đàn ông, đặc biệt dễ ướt, chỉ cần khiêu khích vài cái sẽ mẫn cảm tới mức biến thành một vũng nước.

Đặc biệt ông ta còn là trưởng cục công an, trong lòng tôi cảm thấy rất kích thích. Mà hình ảnh tôi hay huyễn tưởng nhất không phải minh tinh nào mà là hình ảnh ông ta mặc cảnh phục. Tôi cảm thấy người đàn ông như vậy cũng phải thần phục dưới háng tôi, bản thân mình thật trâu bò.

Chu Dung Thành cũng rất thích xem vẻ thoải mái trên mặt tôi, có đôi khi ông ta còn hỏi tôi sướng hay không, còn muốn hay không. Mỗi lần tôi tới đỉnh rồi ông ta cũng chưa rời đi mà đè đầu lưỡi phía trên. Tôi sẽ dùng hai đùi kẹp chặt lấy đầu ông ta, run rẩy hết đợt này tới đợt khác.

Chu Dung Thành ôm tôi nằm trên giường. Rèm cửa sổ ban công còn chưa bị kéo lại, sau một trận mưa không khí phía ngoài rất ẩm ướt. Lá vẫn đang rơi, thoạt nhìn có một phen mỹ cảm đặc biệt.

Tôi gối đầu lên ngực ông ta nói tôi không muốn để ông ta đi công tác. Tôi muốn ông ta ở nhà với tôi.

Ông ta dùng ngón tay sờ tới sờ lui trên đầu tôi, “Không được tùy hứng.”

Tôi cầm tay ông ta, ngậm lấy ngón tay ông ta, mút được mùi thuốc và mùi tóc từ trên ngón tay ông ta, “Ngay cả vợ anh cũng không được ở chung, chỉ được ở chung với em.”

Ông ta cười cười hỏi tôi bá đạo như vậy sao.

Tôi nói tôi vốn bá đạo như vậy, hai năm qua tôi quá hiểu chuyện, sau này tôi sẽ tranh giành với chị ấy.

Ông ta biết tôi đang nói đùa. Nếu tôi muốn tranh giành thật cũng sẽ chỉ lén lút tranh giành, không thể nào nói một cách quang minh chính đại như vậy. Ông ta nắm lấy cằm tôi nhìn kỹ mặt tôi, phát hiện trên mặt tôi chất đầy kiêu ngạo khiến ông ta cảm thấy buồn cười, “Coi trời bằng vung, này vẫn còn được.”

Tôi bò lên trên người ông ta, dùng tứ chi cuốn lấy ông ta. Tôi gọi tên ông ta, hỏi ông ta có thể dẫn tôi đi chung không. Tôi sẽ ở lại trong khách sạn chờ, sẽ không quấy rối.

Ông ta nghiêm túc nói không thể, trong lúc phá án lại mang phụ nữ theo, một khi truyền đi sẽ phiền toái.

Ông ta đắp một lớp chăn mỏng lên người tôi, ôm lấy cả người tôi vào trong ngực. Ông ta dùng hai đùi kẹp lấy tôi, tôi cảm giác được lông chân ông ta chọc vào mông tôi hơi ngứa một chút. Tôi cười khanh khách trốn tới trốn lui. Ông ta chơi đùa với tôi chốc lát sau đó nhỏ giọng nói cho tôi biết chờ ông ta trở về sẽ mang tới một bất ngờ cho tôi.

Tôi nằm sấp trong lòng Chu Dung Thành ngủ thiếp đi, ông ta bị tôi ép tới xương cốt đều tê rần cũng không đẩy tôi ra. Mãi tới sáng sớm ngày tiếp theo khi thư ký tới đón, ông ta mới không thể không đánh thức tôi dậy.

Tôi thu dọn hành lý xong lại giao cho một cảnh sát hình sự đang chờ bên ngoài biệt thự. Chu Dung Thành mặc đồng phục cảnh sát đi ra, thư ký biết ông ta muốn tạm biệt tôi, bèn liếc nhìn thời gian nói chỉ còn năm phút đồng hồ.

Bộ đồng phục cảnh sát trên người ông ta rất lạnh, dường như một tảng băng mãi mãi không thể hòa tan trên đầu ngón tay tôi. Ánh nắng sáng sớm cũng như có chút thương cảm, rơi xuống ông ta hốc mắt khiến tôi bỗng cảm thấy rất muốn khóc.

Đây cũng không phải lần đầu tiên chúng tôi tách ra, lần tách ra dài nhất là sau khi scandal tình nhân bị lộ, ông ta ở lại nhà vợ hai mươi ngày. Nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn ở trong thành thị này, chỉ cần tôi muốn thấy được ông ta, phát điên lên cầu ông ta, chắc chắn ông ta sẽ trở về.

Hiện tại ông ta muốn tới Nam Ninh, sống chết chưa rõ, tôi cực sợ. Chu Dung Thành là xương sườn mềm của tôi, ông ta chống đỡ toàn bộ sinh mệnh của tôi, là phồn hoa chói lóa, là cẩm tú trong cuộc sống của tôi. Có ông ta tôi mới có thể vênh váo tự đắc sống trên cõi đời này, không cần sợ hãi bất kỳ người nào.

Tôi rất muốn hôn ông ta, nhưng tôi biết Chu Dung Thành không sẽ làm chuyện như vậy với tôi vào lúc này. Ông ta chỉ vuốt ve mặt tôi, lại hôn một cái lên trán tôi, “Chờ anh trở lại.”

Tôi cầm lấy tay ông ta không nỡ buông, “Anh phải giữ gìn bản thân, chuyện nguy hiểm cứ để thuộc hạ đi làm. Em thừa nhận em ích kỷ, em hư hỏng, em ác độc, cho dù tất cả bọn họ đều chết sạch anh cũng phải bình an trở về.”
Chu Dung Thành thấy dáng vẻ đáng yêu của tôi, khóe mắt còn có một giọt nước mắt. Ông ta rất bất đắc dĩ lau sạch nước mắt cho tôi, “Ngốc thật. Đời này anh đã trải qua bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi một lần đều có thể thoát chết trong gang tấc, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”

Ông ta nói xong lại xoay người nhận lấy mũ cảnh sát của mình từ trong tay thư ký, đoan chính đội lên đỉnh đầu. Ông ta vẫy tay để tôi vào nhà. Cảnh sát hình sự mở cửa xe cho ông ta, sau khi ông ta ngồi vào xe cảnh sát lại bắt đầu khởi động xe.

Tôi sững sờ tại chỗ thật lâu, luôn cảm thấy sau chuyến này, có lẽ giữa tôi và Chu Dung Thành sẽ xuất hiện biến hóa long trời lở đất. Nhưng rốt cuộc biến hóa này là tốt hay xấu tôi không có đạo hạnh đoán đúng, nhưng dự cảm này lại rất mãnh liệt.