Sáng Sớm Hôm Sau

Chương 31



Ngày thi cuối cùng, thời tiết khá ổn, mặt trời lên cao chói chang làm người ta có chút bức bối. Nhưng tâm tình Lương Tịnh lại rất tốt.

Tuy rằng tối hôm qua ả với Tưởng Nhất Minh cãi nhau một trận, chất vấn có phải ả đã nói gì với Trì Ý không, Lương Tịnh không thừa nhận, đương nhiên đúng là ả chẳng nói gì cả, chỉ gửi cho Trì Ý mấy tấm hình giường chiếu thôi mà.

Trì Ý phát hiện ra thì có thể trách ai chứ, chính Tưởng Nhất Minh vốn không chung thuỷ, tuỳ tuỳ tiện tiện bị cô ta lôi kéo lên giường, trách thể quái nào được mình?

Dù sao hôm nay tâm trạng cô ta đang rất tốt, không chỉ vì Trì Ý và Tưởng Nhất Minh đã trở mặt, còn bởi vì người kia đã đáp lại cô ta, hơn nữa còn là người mà cô ta không nghĩ sẽ đáp lại mình.

Thời gian thi là 9 giờ sáng, nhưng người nọ lại hẹn gặp nhau lúc 8 giờ, Lương Tịnh muốn cười, cố ý muốn gặp mình trước một tiếng, không biết là có ý gì. Nếu anh muốn cũng có thể làm một nháy, cũng không biết một tiếng với anh có đủ không.
Trên tầng cao nhất của giảng đường, Tần Tranh đang tựa lên tường hành lang hút thuốc, động tác hít mây nhả khói rất hợp với biểu cảm bất cần của anh, Lương Tịnh nhìn mà tim đập nhanh, khoé miệng nhấp nhấp.

Cố ý thả chậm bước chân, chậm rì rì đi tới, sau đó tầm mắt hạ xuống đôi chân dài, đương nhiên còn nhìn tới phần khoá kéo giữa hai chân. Nơi đó chắc là nóng nóng cứng cứng, tư vị hẳn là sẽ rất tuyệt.

Lương Tịnh có ý với Tần Tranh không phải ngày một ngày hai, một người xuất sắc như vậy, còn là thiên chi kiêu tử, ngày mới nhập học cô ta đã chú ý tới anh rồi. Chỉ là khi đó dù có lắc lư như thế nào thì Tần Tranh đều như không nhìn thấy, cứ thế mãi, hứng thú của Lương Tịnh cũng giảm xuống. Thoạt nhìn anh chính là kiểu người dầu muối đều không ăn, giữ mình trong sạch.
Giữ mình trong sạch? Lương Tịnh không nhịn được cười, không hẳn vậy, ít nhất bây giờ cô ta không thấy vậy, nếu thật sự như vậy thì anh đã không hẹn mình ra đây.

Nghĩ đến việc gửi ảnh khoả thân cho Tần Tranh, Lương Tịnh vẫn còn cảm thấy hưng phấn.

Đương nhiên, đây là nhờ Tưởng Nhất Minh “nhắc nhở", nếu không phải hắn luôn chê bai Tần Tranh trước mặt cô ta thì cô ta đã không biết Tần Tranh cũng khốn nạn đến vậy, tóm lại, ngoài mặt thì ra vẻ thanh cao, nhưng thật chất cũng là đàn ông, có khi cũng giống Tưởng Nhất Minh thôi, chỉ cần cô ta ngoắc tay một cái liền sẽ cúi đầu xưng thần, nếm được tư vị của cô ta rồi thì sẽ như con chó lúc nào cũng thèm muốn.

Cô ta rất hài lòng với kết quả này, anh hẹn mình ở chỗ vừa bí ẩn vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Tưởng Nhất Minh nói không sai, Tần Tranh chính là kiểu người đàn ông ham chơi, cũng không biết có chơi nhiều kiểu được hay không.
Lương Tịnh ngẩng đầu gọi Tần Tranh một tiếng mềm mại kéo dài, trong mắt ngập tràn xuân thuỷ, cô ta thật sự mong chờ chuyện sắp xảy ra ở đây.

Người nọ hơi nghiêng đầu, lấy điếu thuốc ra, thong thả ung dung đi đến gần cô ta vài bước, liếc xuống chân cô ta hỏi: “Giày cao gót?”

“Đúng vậy.” Lương Tịnh theo bản năng nhìn xuống đôi xăng đan cao 7cm, đắt tiền nhưng rất đáng, có hơi đắc ý: “Chân em đẹp như vậy đương nhiên phải mang giày đẹp nha, anh nói có phải không?”

Cô ta cố ý kéo kéo váy, chiếc váy vốn đã ngắn bị kéo hướng lên trên, đôi chân mang giày cao gót cố ý bước sát lại anh.

Nhưng Tần Tranh thu hồi tầm mắt, vẻ mặt như cười như không nhìn cô ta chằm chằm, nhìn đến mức làm cho Lương Tịnh miệng đắng lưỡi khô, đầu óc bắt đầu ảo tưởng, chỉ mới đứng đối diện thôi mà cô ta đã chịu không nổi, nếu thật sự làm cùng người này, chắc chắn sẽ dục tiên dục tử.
Suy nghĩ thật đẹp, cũng rất phóng đãng, thậm chí ý nghĩ này còn khiến cô ra không nhịn được duỗi tay tới, nhưng giây tiếp theo, ảo tưởng tan biến, suy nghĩ nực cười cũng tan thành mây khói.

Chỉ trong chớp mắt anh đột nhiên kéo cô ta, lực đạo rất lớn, làm Lương Tịnh cho rằng anh thích kiểu bá vương ngạnh thượng cung, nhưng không phải, anh trực tiếp đẩy cô ta tới lan can bên cạnh cầu thang, phần lưng chống tay vịn, hơn nửa người Lương Tịnh treo lơ lửng giữa không trung, cả người như bị anh treo trên tay vịn.

Khóe miệng Lương Tịnh run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng tựa hồ Tần Tranh thấy còn chưa đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hơi cúi người xuống, lấy ra đôi giày cao 7cm cầm trên tay, sau đó rất “hảo tâm" kêu cô ta một tiếng: “Nhìn cho kỹ.”

Đương nhiên là Lương Tịnh không dám nhìn, thậm chí lúc tiếng “bốp” từ dưới truyền lên, ả ta càng sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
“Gan nhỏ như vậy sao, có nhiêu đó mà cũng không dám xem?” Anh nhìn cô ta cười cười, tâm trạng rất tốt.

“Tần… Tần Tranh, anh… mau buông tôi ra, sẽ chết người đó.”

Cô ta mở miệng năn nỉ anh, đây là tầng 7, cách mặt đất 20m, cô ta không muốn giống như đôi giày kia! Lương Tịnh rất sợ, tay giữ chặt tay vịn, cơ thể càng không dám manh động, một tay Tần Tranh đang giữ cô, nếu lộn xộn thì thật sự sẽ tìm đường chết.

“Sợ hãi như vậy, sao lúc trước dám làm mấy chuyện trái đạo đức kia?”

Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên, anh đang nói tới việc mấy tấm hình kia sao? Lương Tịnh thở phì phò, trong lòng thầm hối hận vì tính phóng đãng của mình: “Tôi… tôi… anh đưa tôi xuống trước được không? Xin anh.. xin anh đấy Tần Tranh!”

“Nhìn thử một cái đi, nói không chừng sẽ không sợ nữa.”
Anh như không nghe thấy lời cầu xin của Lương Tịnh, một tay khác còn giữ cằm cô vặn qua ép buộc nhìn xuống, cô ta lập tức thấy được cảnh tượng phía dưới, đôi giày anh vừa ném xuống sớm đã tan nát rơi rụng tứ phía.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ Tần Tranh đã thưởng thức đủ biểu cảm sợ hãi của cô ta, hoặc cũng là do lương tâm trỗi dậy, cuối cùng cũng đem cô ta từ trên tay vịn xuống dưới, nhưng động tác rất bạo lực, trực tiếp ném cô ta xuống dưới bậc thang.

Lương Tịnh sớm đã bị doạ cho hồn phi phách tán, lúc Tần Tranh cúi người nhìn, cô ta còn chấn kinh mà né tránh ra sau, sợ anh lại làm ra sự tình gì kinh khủng. Nhưng anh không làm gì cả chỉ nói với cô ta một câu, Lương Tịnh nghe rất rõ ràng, anh đang cảnh cáo mình.

“Lương Tịnh, về sau ngoan ngoãn một chút, đừng làm mấy chuyện đau mắt này nữa, cũng đừng trêu chọc Trì Ý.”
Trì Ý? Chuyện này thì có liên quan gì đến Trì Ý? Cô ta không hiểu, nhịn không được nhìn Tần Tranh một cái, nhưng vẫn sợ hãi, tầm mắt nhanh chóng rời đi rụt người lại.

Anh chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, Lương Tịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, ít nhất cô ta muốn biết tại sao anh lại hù dọa mình như vậy, chỉ gửi mấy tấm hình thôi mà, như lời anh nói là trái đạo đức, nhưng nếu không thích thì đừng xem, sao đến nỗi chỉnh cô ta như vậy?!

“Tôi rốt cuộc đã chọc gì anh, mà anh lại làm như vậy?!”

“Cô không biết?” Người nọ mỉm cười hỏi lại cô ta, như có chút không thể tưởng tượng được.

Cô ta đương nhiên không biết! Nếu biết thì đã đến mức bị anh đối xử như vậy sao? Thiếu chút nữa thì mạng cũng không còn!

“Tôi thích Trì Ý, thấy cô khi dễ cô ấy tôi nhịn không được…