Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 23: Từ chối



Mưa vẫn không ngớt. Giọt mưa đập vào mặt dù tạo thành tiếng lộp bộp, âm điệu không theo quy luật nào.

Màn mưa trước mặt thỉnh thoảng bị gió thổi tung lên, như một bức rèm che, đội tennis bắt đầu huấn luyện chính thức.

Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch, vóc người thon dài, quần áo dính sát vào cơ thể làm cho những động tác tùy ý của hắn tràn đầy tính co dãn, ẩn chứa sức mạnh.

Hắn di chuyển sang trái và phải rất nhịp nhàng, có cảm giác nền sân trơn trượt và màn mưa tối sầm trước mắt không gây được ảnh hưởng gì quá lớn.

Chạy một lần vung vợt một lần.

Cánh tay vung vợt, giọt mưa bị vợt tennis làm cho bắn tung tóe, kéo theo một chuỗi giọt nước, vẽ nên một vòng cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Động tác rất tự do và thoải mái, giống như một con rồng trong nước.

Kết thúc hai set, Hầu Mạch chiến thắng đối thủ, cầm vợt đi về phía Tùy Hầu Ngọc và ngồi xổm trú mưa dưới ô của cậu.

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu nhìn hắn, hỏi: “Trốn được một phút thế này thì có tác dụng gì không?”

“Mưa xối trên đầu rất khó chịu, trốn được phút nào hay phút nấy.” Hầu Mạch ngẩng đầu lên nhìn đối phương, nói: “Nếu như cậu bị mắc mưa có phải là sẽ nặng thêm một ít?”

“Là sao?”

“Tóc dày thấm nước.”

“…”

Tùy Hầu Ngọc không thèm để ý đến Hầu Mạch nữa, Hầu Mạch vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Chính là kiểu đầu nặng thân nhẹ, cơ thể sẽ mất thăng bằng, hoặc là kiểu nước chảy từ tóc xuống dính đầy mặt?”

Tùy Hầu Ngọc tức giận định dùng đầu gối tấn công Hầu Mạch.

Hầu Mạch vội vàng tránh ra: “Đừng nghịch, trên người tôi chỗ nào cũng ướt.”

Hiện tại Tùy Hầu Ngọc đang mặc bộ đồ âu phục đồng phục học sinh.

Tùy Hầu Ngọc đã từng nghe Đặng Diệc Hành kể. Hồi khai giảng năm lớp 10 Hầu Mạch rất được hoan nghênh, sau đó tình cảm của các nữ sinh dành cho hắn dần phai nhạt, một phần là vì Hầu Mạch nói mình thích nam sinh, một phần là vì cái miệng của hắn.

Một Hầu Mạch lớn lên đẹp trai, đáng tiếc cái miệng quá thiếu đòn.

Hầu Mạch ngồi xổm được một lúc, chỉ vào Tang Hiến hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Nhìn ra được đặc điểm trong động tác của cậu ta không?”

“Ừ, nhìn ra rồi.”

“Lúc trời mưa thành viên của đội điền kinh phải đổi sang giày đinh loại khác. Giày đinh đi ngày mưa không giống giày đinh đi ngày thường, bám được chắc hơn. Nhưng mà bọn họ vẫn rất chán ghét ngày mưa, dù sao thì người cũng chảy mồ hôi, tăng sức nặng, bọn họ còn phải mang tất, gặp trời mưa càng phiền toái.  Chúng ta cũng có giày thể thao dành riêng đi trời mưa nhưng kỹ năng vẫn quan trọng hơn.”

Hầu Mạch vừa nói vừa đứng dậy, nhưng vì muốn núp dưới ô nên phải cúi người xuống.

Hắn dùng chân của mình làm mẫu cách kiểm soát đình chỉ cơ thể, “Nếu như quá trơn, chân tôi sẽ đặt thành kiểu này, sau đó thế này, có thể làm tăng lực ma sát.”

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu xuống nhìn làm cho cây dù trong tay bị hạ thấp, ép cho Hầu Mạch cực kỳ khó chịu, vì vậy hắn động thủ lấy dù đi.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đối mặt nhau, dù hơi nghiêng, Tùy Hầu Ngọc ở vị trí thấp hơn, hắn ở bên cao hơn nên để hắn cầm dù có thể đảm bảo cho cả hai đều tránh được mưa, tiếp tục làm mẫu động tác.

Hầu Mạch cúi đầu nhìn giày của Tùy Hầu Ngọc, dùng mũi giày của mình đè lên mũi giày của Tùy Hầu Ngọc một chút rồi nói: “Giày của cậu không phải là giày chơi tennis.”

Thời gian gần đây Tùy Hầu Ngọc tham gia tập luyện cùng với nhóm học sinh thể dục nên đổi sang đi giày AJ PE, có cảm giác thoải mái hơn.

“Giày này không được?” Cậu nhấc chân lên nhìn.

“Ừ, giày này chạy dễ bị ngã sấp xuống, giày bóng rổ cũng đè lên mắt cá chân của cậu, giày thể thao của bọn tôi là loại thiết kế đặc biệt, bên trong phải có miếng lót bảo vệ chân và miếng đệm, nếu không tập luyện trường kỳ sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đến cơ thể.”

Hầu Mạch đưa chân mình tới đặt cạnh chân của Tùy Hầu Ngọc, so độ to nhỏ, “Cậu đi size giày bao nhiêu?”

“43.”

“Tôi đi 44. Tôi có thể cho cậu mượn một đôi, lót thêm vào là đi được, đôi này chỉ dùng lúc chạy bộ hoặc những lúc tập cơ bản khác.”

“Tôi có thể mua…”

“Không cần, nếu cậu tham gia vào đội tennis thì sẽ có nhà tài trợ, quần áo giày dép của cậu đều miễn phí, nhưng mà nếu muốn có đồ theo số đo riêng thì cần phải đợi thêm một thời gian.”

“Tôi sẽ không tham gia đội tennis.”

Hầu Mạch khựng lại trong phút chốc, nhíu mày nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Hầu Mạch.

Hầu Mạch nở nụ cười trào phúng, trong mắt toàn là chế nhạo, “Không tham gia? Thế tôi đang chơi với cậu à?”

Hỗ trợ chọn vợt, dạy kỹ xảo, kết quả là chỉ tới chơi mà thôi?

Tùy Hầu Ngọc hỏi ngược lại: “Không phải là cậu bài xích đánh đôi à?”

“Tôi đúng là bài xích đánh đôi, nhưng đâu có ngăn cậu vào đội? Nhưng mà nói thật, tôi bài xích kiểu người tới chơi như cậu hơn, lãng phí thời gian của người khác.”

Hầu Mạch nói xong, ném trả cây dù lại cho Tùy Hầu Ngọc, quay người đi vào màn mưa.

Tùy Hầu Ngọc cầm dù nhìn Hầu Mạch rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần, cực kỳ không thoải mái, nhưng không thể nói rõ được nguyên nhân là gì.

Nhưng đúng là cậu không hề có ý định toàn tâm toàn ý đánh tennis.

Cậu đã học qua rất nhiều thứ, phần lớn chỉ xem như trò tiêu khiển giết thời gian, tất cả chỉ dừng lại ở sở thích nghiệp dư.

Chỉ là không muốn rảnh rỗi mà thôi.

Nhưng bọn Hầu Mạch thì không. Bọn họ là học sinh thể dục, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, không giống kiểu người tự do như Tùy Hầu Ngọc.

Cậu sợ một khi đồng ý sẽ phải gánh lấy trách nhiệm, về sau khó rời đi.

Cậu chưa sẵn sàng.

Suốt thời gian còn lại Hầu Mạch không để ý đến Tùy Hầu Ngọc nữa.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh thỉnh thoảng tới tìm Tùy Hầu Ngọc tám chuyện, tranh thủ trú mưa rồi lại ra luyện tập tiếp.



Gần tới kỳ thi tháng, cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng có bộ dạng của một học bá, bắt đầu đọc sách.

Giờ tự học buổi tối, Tùy Hầu Ngọc nhai kẹo cao su để giảm bớt lo lắng. Cậu nhìn qua nhìn lại giữa sách giáo khoa và vở ghi của mình, bút trong tay xoay liên tục.

Tô An Di định đứng dậy đi lấy nước, phải đi ngang qua Nhiễm Thuật.

Còn chưa đi được hai bước thì bị Nhiễm Thuật cầm cổ tay, sau đó đè cô ngồi xuống.

Tô An Di hoang mang nhìn Nhiễm Thuật, biểu cảm mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Nhiễm Thuật nhìn An Di, thầm thì hỏi: “Có, có phải là cậu thấy bụng không thoải mái?”

Tô An Di lắc đầu: “Không.”

Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra, “Cậu nhìn cái này có thấy quen không?”

Cuối cùng Tô An Di cũng hiểu, “Dì cả đến sớm?”

Nhiễm Thuật nặng nề gật đầu: “Có, có một hình đồng xu nhỏ.”

Lúc dì cả đến Tô An Di không bao giờ bị đau bụng, không hề có một chút phản ứng tiền kỳ nào.

Bình thường ngày đến rất chuẩn, không ngờ lần này lại đến sớm, chắc là do mấy ngày gần đây trời nóng quá nên hết giờ tự học buổi tối cô tranh thủ đi bơi.

Tô An Di hơi thấp thỏm, ngồi ở trên ghế không biết phải làm sao.

Cô không có đồ dự phòng nào cả, cũng không quen mấy nữ sinh trong lớp, chẳng lẽ phải chờ đến khi giờ tự học kết thúc?

Nhiễm Thuật trấn an, “Không, không sao đâu, tôi và Ngọc ca đi mua giúp cậu, đợi một lát nhé.”

Nhận được tín hiệu của Nhiễm Thuật, Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, chần chừ một chút rồi cũng đứng dậy, kéo Nhiễm Thuật ra ngoài, trốn giờ tự học buổi tối.

Giờ tự học buổi tối không có giáo viên canh lớp nhưng vẫn có giáo viên giám sát ngoài hành lang, đi đi lại lại rồi vào kiểm tra một lớp bất kỳ.

Lớp 17 ban tự nhiên của bọn họ thuộc trường hợp đặc biệt, học sinh thể dục nhiều, từ buổi chiều đã vắng mất một nửa, ít hơn hai người cũng sẽ không bị phát hiện.

Bọn họ ra ngoài bằng cửa sau, đi thẳng đến siêu thị nhỏ trong trường, lấy thứ mà Tô An Di cần dùng, còn mua thêm một đống đồ ăn vặt khoai tây chiên các thứ.

Đang lúc tính tiền thì có một đám người ầm ĩ đi vào.

Vài người lên tiếng chào hỏi Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, sau đó nhìn người bán hàng cầm cái “băng cá nhân cỡ lớn” quét qua một cái rồi bỏ vào trong túi.

Đặng Diệc Hành quay sang nhìn Hầu Mạch.

Hầu Mạch đương nhiên là cũng nhìn thấy.

Đặng Diệc Hành hoảng sợ đến mức cà lăm luôn: “Đờ, đờ, đờ mờ!! Tùy Hầu Ngọc là nữ giả nam thật à?”

Sau đó cậu ta lập tức bị Tùy Hầu Ngọc đập cho một phát, “Giả ông nội cậu!”

Đặng Diệc Hành chỉ vào túi hỏi: “Vậy mấy cậu mua cái kia về lau nhà à? Do hiệu suất thấm hút của nó tốt?”

Tùy Hầu Ngọc không thể nói là mua cho Tô An Di dùng, dù sao thì nữ sinh cũng cần mặt mũi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng vẫn là Hầu Mạch lên tiếng làm sáng tỏ giúp Tùy Hầu Ngọc, “Là nam.”

Đặng Diệc Hành mông lung lắc đầu, “Tao không tin đâu.”

“Tao nhìn qua rồi, là nam.” Hầu Mạch nói xong bước vào bên trong.

Đặng Diệc Hành buồn bực đuổi theo, mắng: “Mày là đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!”

Bọn Tùy Hầu Ngọc mua rất nhiều đồ, Hầu Mạch lấy đồ xong đi ra hai người vẫn chưa tính tiền xong.

Hầu Mạch chỉ lấy ba thứ, một cái bút chì 2B và hai cây bút mực đen, nhìn đủ biết là mua để đi thi. Đặng Diệc Hành cũng lấy giống Hầu Mạch, chỉ thêm một cục tẩy.

Nhiễm Thuật quay sang hỏi hai người, “Sao Hầu, Hầu, Hầu Mạch không mua tẩy?”

Hầu Mạch bị ba tiếng Hầu kia làm cho nổi hết gân xanh trên trán.

Đặng Diệc Hành lười biếng trả lời: “Hầu ca không cần dùng tới.”

Đáp xong mới nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng sửa lời: “Là đại sư huynh.”

Nhiễm Thuật vẫn hơn thua, “Nhưng mà… chẳng phải cả hai đều là khỉ à? Mấy cậu có gọi là Tề Thiên Đại Thánh thì cũng là khỉ thôi, chỉ đổi thang chứ đâu có đổi thuốc.”

Tùy Hầu Ngọc phụt cười.

Hầu Mạch tức giận liếc Tùy Hầu Ngọc một cái, trả tiền xong rồi đi thẳng.

Trên đường quay lại lớp học đụng phải giáo viên giám sát, bọn họ thản nhiên chào hỏi, hòa vào đám học sinh thể dục mới đi tập về.

Trốn trốn tránh tránh khéo còn lộ hơn.

Sau khi quay về lớp, Đặng Diệc Hành nhìn thấy Nhiễm Thuật mở túi ra đưa cho Tô An Di mấy món ăn vặt, rồi đưa cả thứ kia.

Tùy Hầu Ngọc cũng cởi áo khoác của mình cho Tô An Di, để cô buộc vào thắt lưng, cầm theo cái túi chạy ra khỏi phòng học.

Cuối cùng Đặng Diệc Hành đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng thầm thì với Hầu Mạch, “Làm tao sợ hết hồn, tao cứ tưởng trong phòng kí túc xá của bọn mình có nữ giả nam chứ…”

Hầu Mạch chỉ cười không đáp, bắt đầu mở sách ra đọc.

Chốc sau, hắn với người lên đằng trước hỏi: “Người anh em, chúng ta học đến chỗ nào rồi?”

Hầu Mạch — thần ngủ trong giờ học.

Thỉnh thoảng buổi chiều không phải đi huấn luyện, hôm nay học môn gì cũng không biết.

Tùy Hầu Ngọc quay đầu sang nhìn Hầu Mạch, trong lòng buồn bực, tiểu tử này thật sự học rất giỏi à?

Cậu tiếp tục đọc sách, dùng dư quang nhìn thấy Hầu Mạch cũng bắt đầu đọc sách, bộ dạng còn rất nghiêm túc.

Lâm trận mới mài gươm… có kịp không đó?

Lòng hiếu kỳ của Tùy Hầu Ngọc rất lớn, đặc biệt là tò mò về Hầu Mạch, cộng thêm cái thể chất không thể ngồi yên của mình, cậu nhìn Hầu Mạch một lần rồi lại một lần.

Hầu Mạch đương nhiên phát hiện ra nhưng không phản ứng gì.

Giờ tự học buổi tối kết thúc, Tùy Hầu Ngọc sắp xếp đồ bỏ vào balo, Hầu Mạch đột nhiên đi tới nói, “Có thể nói chuyện một lúc không?”

Tùy Hầu Ngọc hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.

Nhiễm Thuật hỏi: “Sao, sao thế? Đánh nhau à?”

Hầu Mạch đáp: “Không đánh nhau, cậu về phòng trước đi.”

Chờ cho người trong lớp đi hết, hai người tắt bớt đèn trong phòng học, chỉ lại một bóng đèn cuối lớp.

Phông chiếu trên bảng từ từ thu lại, phát ra tiếng lạch cạch, cuối cùng “cách” một tiếng, đã quấn vào xong.

Lớp học yên tĩnh, các thiết bị đã được dọn dẹp, một số bàn vẫn còn để sách vở, thoạt nhìn không hề có quy tắc gì.  Đây là phòng học mà bọn họ quen thuộc nhất.

Hầu Mạch ngồi lên bàn của mình, trên lưng mang ánh sáng, trên người vẫn là bộ đồ thể thao.

Tùy Hầu Ngọc không đứng dậy, vẫn ngồi ở chỗ của mình, quay người sang phía lối đi, chân duỗi ra, đối diện với Hầu Mạch.

“Có chuyện gì?” Tùy Hầu Ngọc hỏi.

“Ừm.” Vẻ mặt Hầu Mạch rất nghiêm túc, “Tôi muốn nói lại với cậu, tôi nói với bên ngoài là mình thích nam sinh chính là vì chưa muốn yêu đương, dùng lý do này để từ chối các nữ sinh.”

Tùy Hầu Ngọc không hiểu gì, dùng một tay chống cằm, “ừ” một tiếng.

Sau đó thì sao?

Hầu Mạch nói tiếp: “Cho nên cậu không cần phải đi tập cùng đội tennis nếu đã không có ý định gia nhập. Huấn luyện viên rất để ý cậu, cậu đi mua vợt thầy ấy rất vui, tôi không muốn thầy ấy uổng công vui vẻ.”

“Hmmm…” Cái quan hệ nhân quả gì đây?

Tùy Hầu Ngọc càng không hiểu.

“Còn nữa, cậu cũng đừng có nhìn tôi liên tục, tôi sẽ bị phân tâm. Tôi biết cậu không thích người khác tới gần, tương tự, tôi cũng không thích đột nhiên có người leo lên giường của mình, có thể ngừng hành động đó được không? Vì rất phiền đến tôi.”

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng hiểu.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Xin lỗi, ngày hôm đó là tôi không đúng, tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Ừ, hi vọng cậu có thể vạch rõ giới hạn với tôi, mẫu người như cậu tôi không thể tiếp nhận nổi.” Hầu Mạch nói xong, xách balo lên rời khỏi phòng.

Tùy Hầu Ngọc ngồi trên ghế trầm tư một lúc lâu.

Sao lại cứ có cảm giác sai sai chỗ nào đó?

Có phải Hầu Mạch đang nói chuyện ngày hôm đó mình leo lên giường cậu ta ngủ không nhỉ?

Kì lạ chỗ nào ta?



Lúc Hầu Mạch đi ra khỏi phòng học vẫn còn rất bình tĩnh.

Sau khi ra rồi mới quay lại đứng bên tường ló đầu nhìn vào trong, thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn ngồi im tại chỗ, tự hỏi liệu có phải mình từ chối quá độc ác rồi không?

Nhìn bộ dạng buồn bã của Tùy Hầu Ngọc, đột nhiên hắn có chút không đành lòng. Nhưng mà nếu không có ý định nói chuyện yêu đương, không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ ám muội, tiếp tục dây dưa đều không tốt cho cả hai.

Ban nãy lúc học hắn bị nhìn liên tục, đến nỗi nửa bên mặt ngứa ngáy, không thể đọc vào một chữ nào, thật sự rất ảnh hưởng đến học tập.

Hít sâu một hơi, Hầu Mạch quay người đi về phòng kí túc xá.

Về đến phòng, Hầu Mạch tiếp tục lấy sách ra đọc, còn mượn vở ghi của Tang Hiến.

Xem xong một lượt, hắn lại lấy sách bài tập ra làm thử vài đề.

Đến giờ phòng tắt đèn, hắn lấy đèn nhỏ sạc điện ra, tiếp tục trốn trong chăn đọc sách.

Hình thức học tập này hắn đã quen rồi.

Lúc ở trên lớp thực ra hắn vẫn nghe giảng, nhưng không hiểu sao nghe được một lúc là thấy buồn ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng hắn vẫn nghe được tiếng giảng của thầy cô, cũng nhớ được một vài thứ. Bây giờ chỉ cần đọc sách, nhớ lại một số thứ đã nghe được, luyện đề một hồi là xong.

Đọc sách tới hơn 12h vẫn chưa thấy Tùy Hầu Ngọc về phòng, Hầu Mạch bắt đầu lo lắng.

Có phải là sau khi bị cự tuyệt Tùy Hầu Ngọc quá thương tâm nên đã tự sát?

Càng nghi ngờ càng bất an, Hầu Mạch quyết định xuống giường, đi ra ngoài nhìn một vòng, đi dọc hành lang vẫn không thấy bóng dáng của Tùy Hầu Ngọc đâu.

Tòa nhà số 11 của bọn họ như một con sói cô độc, chẳng có giáo viên nào tới kiểm tra, bọn họ ra vào phòng rất tự do.

Phía trường học cũng không sợ bọn họ trốn đi chơi, nửa đêm nửa hôm, bên ngoài chẳng có phương tiện giao thông gì, học sinh trốn ra ngoài chỉ có nước đi vặt bắp thôi.

Hầu Mạch mặc đồ ngủ dạo một vòng, tới phòng học mới thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn đang đọc sách ở đấy.

Nhưng mà bộ dạng đọc sách của Tùy Hầu Ngọc rất đặc biệt. Cậu ngồi trên lan can, nghiêng người về phía khoảng sân trống trước phòng học.

Hầu Mạch khó hiểu, dựa vào vách tường lấy điện thoại ra tra thử.

Chứng hưng cảm rất khó tập trung lực chú ý, có ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập. Tùy Hầu Ngọc làm vậy có lẽ là để cưỡng ép bản thân tập trung lực chú ý vào sách đang cầm trong tay.

Phương pháp thật đặc biệt.

Sau khi xác định Tùy Hầu Ngọc không xảy ra chuyện gì, Hầu Mạch yên lòng, đứng lên chuẩn bị đi về phòng kí túc xá.

Kết quả đi chưa được vài bước đã nghe thấy tiếng động, hình như Tùy Hầu Ngọc phát hiện có người đến.

Hầu Mạch sợ hãi tìm chỗ trốn, rẽ vào nấp trong một góc tường, kết quả xương chậu đập vào cửa sổ làm hắn đau đến mức trào nước mắt, may mà vẫn nhịn được không hô lên.

Tùy Hầu Ngọc ló đầu ra, không nhìn thấy gì nên lại lùi về.

Sau khi xác định người đã đi rồi Hầu Mạch mới ngồi xổm xuống, ôm chỗ đau vừa xuýt xoa vừa lau nước mắt.

Hắn chỉ cự tuyệt đối tượng crush mình thôi mà? Sao lại cứ như hắn đã làm gì sai vậy?!



Tác giả có lời muốn nói:

Tùy Hầu Ngọc:???

*** Hết chương 23