Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 34



Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Hai fan nam bị bắt được đang cầm con gián chết trong tay, vốn đang định không thừa nhận, kết quả Cảnh Vân Trăn ra tới, đe dọa sẽ báo cảnh sát, lập tức liền sợ hãi.

Cảnh Vân Trăn: "Ai sai các người làm vậy?"

"Đừng, đừng báo cảnh sát! Làm người đại diện của Lâm Nghệ!"

"Anh ta nói quay gameshow thôi mà, chỉ là đùa giỡn....bị bắt cũng không có gì....."

Sau đó hai người liền khai ra toàn bộ những việc người đại diện của Lâm Nghệ bảo bọn họ làm.

[Fuck, thật ghê tởm!]

[Nghĩ gì vậy, ném gián vào cơm??? Còn có rất nhiều người đang ăn đấy!]

[Lâm Nghệ quả nhiên là cái đồ bạch liên hoa! Quá ghê tởm! Sao mà có thể làm ra loại chuyện như này được cơ chứ?]

[Ta nhổ vào, chẳng may thật sự ném vào, chỉ sợ Cảnh ca và Úc bảo có há mười cái miệng cũng không thanh minh được!]

[Đúng là đồ độc ác! Còn may bị phát hiện! Trợ lý tuyệt vời!]

Đương nhiên Lâm Nghệ không thừa nhận, khóc hu hu trước màn ảnh nói là người đại diện tự chủ trương, cô chỉ phàn nàn đôi ba câu buôn bán kém mà thôi, cũng không bảo hắn đi phá hoại việc làm ăn của người khác.

"Quan hệ giữa tôi và anh Cảnh tốt như vậy......sao có thể......? Sao tôi có thể làm như vậy chứ? Mọi người đừng nghe bọn họ nói linh tinh? Mọi người làm fan của tôi nhiều năm như vậy, còn không biết tôi là người như thế nào sao? Anh Dương.....anh Dương anh ấy cũng chỉ muốn tốt tôi mà thôi, mọi người đừng trách anh ấy, anh ấy đã xin lỗi!"

"Tôi không biết nấu cơm, cũng có rất nhiều việc làm không tốt, nhưng tôi đã nghiêm túc đi làm, mọi người có thể nói Lâm Nghệ chỗ này không được chỗ kia không được, nhưng không thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi."

Người đẹp rơi lệ, lập tức có fan mua đơn.

[Tôi tin Nghệ Nghệ!!]

[Antifan đừng nói hươu nói vượn! Không thấy chính người đại diện kia đã nói rồi sao? Không phải Nghệ Nghệ bảo anh ta làm như vậy, là anh ta tự ý làm!]

[ Nghệ Nghệ đã rất nỗ lực, mọi người đừng nói cô ấy nữa!]

[Vốn là chương trình cạnh tranh nhau, ném hai con gián thì đã làm sao? Không phải còn chưa ném vào sao? Tích cực như vậy thì đừng xem chương trình nữa được không?]

Còn có không ít fan nhà giàu, bắt đầu điên cuồng đánh thưởng trong phòng phát sóng trực tiếp.

Hôm nay phần thưởng của các fan trên phát sóng trực tiếp cũng sẽ dựa theo tỉ lệ nhất định để tính toán tài sản cuối cùng.

Hiện tại đám fan nhà giàu này hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tỏ vẻ phải cho Nghệ Nghệ vọt lên hạng nhất!

Còn có một vài người bắt đầu chạy tới phòng phát sóng trực tiếp của Úc Khải chửi rủa, không chỉ mắng chửi người, còn báo cáo, khiến phóng phát sóng trực tiếp của cậu chướng khí mù mịt.

Dường như chỉ cần giọng đủ to, bọn họ liền có lý vậy.

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người....." Lâm Nghệ lau nước mắt, vẻ mặt yếu ớt: "Còn may có mọi người, cảm ơn mọi người tin tưởng, nhưng mọi người lượng sức mà làm, đừng làm quá! Thi đấu thắng thua cũng không quan trọng, quan trọng nhất là sự ủng hộ của mọi người!"

Ngoài miệng nói không quan trọng, nhìn quà tặng tăng lên vùn vụt, cũng không hề có ý tứ muốn đóng cửa kênh nhận thưởng.

Một tay bán thảm ngược fan rất hay, chơi cứ gọi là thuận buồm xuôi gió.

Mắt thấy phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Nghệ vọt lên đứng đầu trong bảy người, hơn nữa còn tiếp tục bay lên, một đám fan truyền hình bình thường trợn mắt há mồm.

Đây là thực lực của fan não tàn sao?!

Những người này thật sự có đầu óc sao?!

Làm ra loại sự tình độc ác như vậy không chỉ được tha thứ, mà còn xoát cho đứng đầu bảng?

Hơn nữa nhìn theo tiết tấu này, không chừng cô ta thật đúng là có thể dựa vào đánh thưởng mà bắt được quán quân.

[Lên đi! Cả nhà lên đi!]

[Giúp Nghệ Nghệ trở thành quán quân!]

[Đừng để công chúa nhỏ của chúng ta rơi lệ, cố lên!! ]

Lâm Nghệ mặt ngoài khóc đến thương tâm, trong lòng đương nhiên là vui tới nở hoa rồi.

Ha, nhìn thấy chưa? Cô chỉ dựa vào đánh thưởng là có thể xông lên số 1! Đám người các ngươi là cái thá gì?

Nhưng khi cô ả và các fan não tàn của cô ả trình diễn tiết mục ngược luyến tình thâm, cảnh sát xuất hiện.

"Cô Lâm, chúng tôi là cảnh sát của chi cục Mạc Thành....."

Lâm Nghệ sửng sốt, không ngờ thật sự có người tố cáo?!

Cảnh sát còn chưa nói hết câu, cô ả đã nhanh chóng ngắt lời, giải thích: "Chú cảnh sát, thật sự không phải tôi bảo anh ta bỏ con gián vào! Các vị muốn bắt thì bắt anh ta đi."

Người đại diện ở bên cạnh nghe được lời này thì sốt ruột: "Không phải cô bảo tôi nghĩ cách giúp cô sao? Đồng chí cảnh sát, các vị đừng nghe cô ta! Chính cô ta bảo tôi làm!"

Vốn đang có thể dùng lý do đùa giỡn để cho qua, nếu thật sự bị bắt vào cục cảnh sát, chính là sẽ để lại tiền án, về sau hắn còn lăn lộn thế nào nữa?!

"Tôi nói lúc nào? Tôi chỉ bảo anh nghĩ cách mà thôi, chính anh muốn đi ném con gián, chuyện này đâu có liên quan tới tôi?"

Mới vừa rồi còn phọt ra câu "Anh Dương cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi", hiện tại liền trực tiếp úp cả cái nồi lên trên đầu hắn.

"Không phải, Lâm Nghệ, tôi là giúp cô mà, bây giờ cô lại đối xử như vậy với tôi? Có cần tôi nói ra những việc cô làm hay không? Cô ——"

"Câm miệng!" Lâm Nghệ nhanh chóng ngăn cản hắn, để hắn không nói thêm gì nữa, đồng thời cho người quay phim tắt máy quay: "Đừng quay, đừng quay! Có nghe không!"

Nhưng người quay phim cũng không nghe theo lời cô ả, tuy buông máy quay phim xuống, nhưng không tắt đi, vì thế tất cả mọi người đều nghe được chuyện xảy ra sau đó.

"Cô Lâm, là như thế này, cô bị nghi ngờ có liên quan tới đầu cơ trục lợi vé tàu, mời cô phối hợp điều tra, đi theo chúng tôi một chuyến, còn có Dương tiên sinh, anh cũng vậy."

Không cần đùn đẩy cho nhau, ai cũng có phần.

Sắc mặt Lâm Nghệ lập tức tái nhợt: "Cái gì đầu cơ trục lợi vé tàu? Tôi không biết! Các anh không có chứng cứ, tôi sẽ không đi theo các anh!"

Có vẻ cảnh sát đã sớm dự đoán được hai người này sẽ không phối hợp, thật đúng là lấy ra chứng cứ ngay tại chỗ.

Bên trong là lịch sử trò chuyện của người đại diện và bọn đầu cơ, hơn nữa còn đọc nó lên.

Người đại diện: "Các anh lấy được vé chưa? Tiền chuyển cho anh đã nhận được chưa?"

Bọn đầu cơ: "Nhận được rồi, lần này cũng giống như lần trước sao?"

Người đại diện: "Đương nhiên, còn phải hỏi à? Có thể bán cao bao nhiêu thì bán cao bấy nhiêu, để lại mấy tờ bán đấu giá."

Bọn đầu cơ: "Được, đêm nay tôi sẽ lập nhóm, bán hết vé đi."

Lâm Nghệ xem xong nhanh chóng nói: "Tôi không biết, đây là anh ta làm, tôi cũng không bán vé!"

Fan trong phòng phát sóng trực tiếp sốt ruột, cũng sôi nổi nói giúp Lâm Nghệ.

[Nghệ Nghệ đã nói không phải cô ấy làm! Các người không có chứng cứ, đây là trái pháp luật!]

[Ta tin Nghệ Nghệ, cô ấy tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này!]

[Người đại diện rác rưởi gì vậy, đúng là đạo đức suy đồi! Hại chết Nghệ Nghệ của chúng ta!]

Nhưng cảnh sát sẽ tùy tiện bắt người khi không có chứng cứ sao?

Bọn họ lấy tài liệu đã được đóng dấu ra, bên trong tên tài khoản người nhận tiền là của bọn đầu cơ, người gửi tiền là một tấm thẻ lấy tên Lâm Nghệ!

Sắc mặt Lâm Nghệ càng khó coi, vẫn đổ hết mọi trách nhiệm lên người đại diện: "Là anh ta, là anh ta lấy trộm thẻ ngân hàng của tôi! Giấu tôi làm mọi thứ."

"Cô được lắm!" Ngay cả tội danh lấy trộm thẻ ngân hàng cũng úp lên đầu hắn? Người dại diện tức đến bật cười.

Trong mắt hắn, đây vốn dĩ không phải tội lớn gì, bằng thế lực của nhà Lâm Nghệ, cho dù bọn họ bị cảnh sát bắt, cũng rất nhanh có thể được thả ra, đến lúc đó lại phát ra tuyên bố làm sáng tỏ là xong việc.

Nhưng cố tình hiện tại lại đang phát sóng trực tiếp, Lâm Nghệ quá mức chột dạ lại ích kỷ, sợ trên người mình có vết bẩn cho nên liều mạng đẩy hết tội lỗi cho người đại diện.

Người đại diện cũng còn muốn lăn lộn, làm ra loại chuyện này, cho dù không để lại tiền án, chắc chắn công ty cũng sẽ sa thải hắn, hắn về sau đừng mơ tới việc lăn lộn trong giới nữa.

Một khi đã như vậy, vậy không bằng cá chết lưới rách.

Dù sao hắn cũng đã sớm phiền chán cái loại tính tình công chúa tùy hứng làm bậy của Lâm Nghệ rồi, đã sớm nói với cô đừng có gấp, đừng có gấp! Chờ kết thúc rồi lại thu thập hai người kia, cô ta lại một hai muốn bắt mình nghĩ cách.

À ha, kết quả lật xe còn bắt mình gánh vác hết trách nhiệm!

Người đại diện lấy di động ra, bên trong có một đoạn ghi âm.

Lâm Nghệ: "Anh Dương, thế nào?"

Người đại diện: "Cứ giao cho lão Trương, cô yên tâm, anh ta là dân chuyên nghiệp, đấu giá rất giỏi, bán 10.000 vé cũng không thành vấn đề.

Lâm Nghệ: "Được, vậy là tốt rồi, ha, tôi muốn xem hai thằng chó kia lấy cái gì để so nhân khí với tôi?"

Người đại diện: "Cô tính toán bán thế nào?"

Lâm Nghệ: "Tùy tiện bán thôi, dù sao bọn chúng ngu ngốc lắm tiền, một ly mì gói bán mấy trăm cũng có người muốn mua."

[??? ]

Nghe được Lâm Nghệ chính miệng nói ra lời như vậy, fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều đần ra.

Đặc biệt là đám fan nhà giàu một giây trước còn phất cờ reo hò điên cuồng đánh thưởng cho Lâm Nghệ, chỉ cảm thấy mặt mình bị vả cho hai cái, tập tức nổ tung.

[Ngu ngốc lắm tiền???]

[Bố mày cho mày nhiều tiền như vậy, mày nói tao là thằng ngu lắm tiền???]

[Cho nên đám fan chúng tao ở trong mắt mày đều là rau hẹ???]

Cũng có người tới tận bây giờ còn lên tiếng tẩy trắng cho Lâm Nghệ.

[Thực hiển nhiên, lời này của Nghệ Nghệ chỉ là nói đùa mà thôi!]

[Nhất định ghi âm là giả!]

[Ta mãi mãi tin tưởng Nghệ Nghệ!]

Nhưng càng có rất nhiều quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt.

[Không phải chứ không phải chứ, đến nước này còn có người tẩy?]

[Đây là thuê thủy quân à?]

[Chú cảnh sát bắt cô ta đi! Nhanh!]

[Thật không thể ngờ, xem phát sóng trực tiếp một hồi liền thành tiết mục phổ biến pháp luật???]

[Thật kích thích!]

Khi Úc Khải biết được chuyện này còn đang mặc tạp dề vịt vàng vội vàng xào rau, vẫn là tiểu hệ thống nói cho cậu những việc đã xảy ra.

Úc Khải: "......Cô ta điên rồi sao?"

Đúng là không có đầu óc! Người bình thường có thể làm ra loại chuyện này sao? Hay là nói chỉ cần nhắm vào "vai ác" cậu, đầu óc của người ở thế giới này sẽ trở nên không bình thường?

Lâm Nghệ là như vậy, Thẩm Lâm là như vậy, Thẩm Dục cũng là như vậy.

Là hào quang của nhân vật chính mang tới sao? Thật sự không thể hòa hợp với một nhân vật phản diện nhỏ bé như cậu à?

Tiểu hệ thống:【Bọn họ hoành hành quen rồi, cho rằng cậu vẫn là một người vô danh không có bối cảnh có thể tùy tiện bắt nạt bôi nhọ.】

Còn không phải sao? Những nguyên chủ trước thật đúng là ai cũng có thể giẫm một chân, cho dù bị bôi nhọ cũng chỉ có thể cắn răng nuốt hết ấm ức vào trong.

Ai có thể ngờ rằng, Úc Khải hiện tại lưng dựa quốc gia ba ba chứ? Một đám đặt ra luật pháp, chờ bị trừng phạt đi!

【Đúng là chó cắn chó, thật quá xuất sắc! Toàn bộ fan của cô ta trong phòng phát sóng trực tiếp đều nổ tung!】

# Tiểu hoa lưu lượng cắt rau hẹ, gọi fan là ngu ngốc lắm tiền #

Đề tài này vừa thả ra, trên mạng lại bùng nổ, lập tức mấy trăm nghìn quần chúng ăn dưa tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, trong đó có không ít người đã tới chậm, dưa đã hết, nhưng lại bị giá trị sắc đẹp của Úc Khải và Cảnh Vân Trăn hấp dẫn đến phòng phát sóng trực tiếp, lại vùn vụt tăng lên một đợt fan.

[Đẹp trai quá!!]

[Chúa ơi!! Đây là ai?! Quá đẹp rồi!!]

[Đây là vẻ đẹp có thật sao?!]

Tiểu hệ thống:【Nha, một mũi tên trúng hai đích, không hổ là quốc gia ba ba!】

Tiểu hệ thống không hề có áp lực khi gọi quốc gia ba ba, thậm chí càng gọi càng quen, càng gọi càng thân thiết.

Kỳ thực quốc gia ba ba vốn định tạm thời thả cho cô ả một con ngựa, chờ tiết mục kết thúc rồi mới đưa cô ả ra trước công lý.

Nhưng cô ả lại tự mình không chờ nổi mà đi tìm đường chết.

Làm gì không làm, lại cứ muốn đi thương tổn đối tượng bảo hộ quan trọng của quốc gia?

Tuy ném gián hãm hại không thành công, nhưng chuyện này đã truyền lưu trên mạng, nếu Lâm Nghệ thổi thêm lửa, đem tên hai người liên kết với con gián, sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn.

Ảnh hưởng tới thanh danh của Úc Khải, vậy chẳng phải cũng ảnh hưởng tới thanh danh của quốc gia ba ba sao?

Hoàn toàn đi tìm chết!

Hơn nữa dựa theo tiết tấu này, không biết về sau cô ả có thể gây ra chuyện gì.

Một khi đã như vậy, dù sao cũng là ngày cuối cùng, không ảnh hưởng lớn tới chương trình, trực tiếp đưa cô ả đi thôi.

Úc Khải nghe nói mình chỉ ở chỗ này xao rau không làm gì lại tăng hơn mười nghìn điểm nhân khí, vừa cảm thấy thao tác này của Lâm Nghệ thật quá đáng, vừa bội phục trong lòng.

Không hổ là quốc gia ba ba! Cái đùi này ôm quá chính xác!

Sau khi Lâm Nghệ bị cảnh sát mang đi, tống nghệ vẫn còn quay chụp, các khách mời còn lại cũng tiến vào giai đoạn PK gay cấn.

Trực tiếp thăng cấp thành chiến đấu thẻ đạo cụ.

Một ngày cuối cùng rồi, đương nhiên có gì dùng nấy.

Trong chốc lát Tô Minh Hiên ném một cái giảm nửa thu nhập, trong chốc lát Cổ Mạc ném một cái cấm nói chuyện với khách hàng, Hàn Tình và Tằng Hi cũng không nương tay, thẻ bài trộm cướp, mượn gió bẻ măng gì đó đều ném ra hết.

Lúc này, cẩu ưu thế cờ bạc của Cảnh Vân Trăn liền thể hiện ra, cái khác không có, nhưng thẻ đạo cụ lại đặc biệt đặc biệt nhiều.

Hơn nữa sau khi hắn và Úc Khải kết hợp hai cái đạo cụ đặc biệt kia lại với nhau đổi được một thẻ bài thủy tinh trong suốt- Thần giữ của- có thể miễn dịch tất cả thẻ bài trộm cắp tiền tài.

Nói cách khác, chỉ cần tiền vào tài khoản của hắn, liền tuyệt đối an toàn.

Nửa thời gian cuối hắn trực tiếp ném cửa hàng cho Úc Khải, tự mình chạy đi chiến đấu.

"Người mới, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho cả nhà chúng ta!"

Úc Khải:?

Ai cả nhà với anh!

[ Yooo~~~ ]

[Chính phủ lại phát đường rồi!! ]

Sau đó Cảnh Vân Trăn không chỉ điên cuồng ném thẻ bài đối với bốn nhà kia, còn giống như một du khách ngoài biên chế, chỉ chỉ trỏ trỏ những thứ bọn họ bán.

"Cơm rang trứng này của các người mặn quá, không thể ăn được. Mọi người đi tới nhà tôi nếm thử đi, ăn ngon gấp 100 lần!"

"Ý, thứ này là gì? Một đĩa trứng gà xào cà chua mà bán đắt như vậy? Chú à, đừng mua, đi cùng tôi tới cảnh sạn Cảnh Úc, không chỉ ăn ngon mà còn rẻ nữa!"

"Nhóc Cổ này, trang sức này của cậu sao lại xấu như vậy, đàn ông chuẩn men có thể mang sao? Cái gì? Không có trang sức nam? Chậc chậc, cái gì cũng không có, cậu mở cửa hàng làm gì! Thật là!"

Thiếu chút nữa bị đánh hội đồng.

[Ha ha ha, không hổ là Cảnh ca! Thật biết chơi!]

[ Tô Minh Hiên bọn họ sắp bị tức chết rồi ha ha ha ha!]

[Ha ha ha, cười chết ta, quá buồn cười! ]

Đừng nói, một phen thao tác này của Cảnh Vân Trăn thật đúng là nổi lên tác dụng lớn, không ít du khách bị hắn lôi kéo về tiệm cơm nhà mình.

Úc Khải vội đến mức bay lên trời.

Nhưng cùng lúc đó, điểm nhân khí của cậu cũng vùn vụt tăng lên.

Người ăn qua đồ ăn cậu làm đều khen không dứt miệng.

Không chỉ nhân duyên người qua đường tăng, mà một vài fan truyền hình cũng có cái nhìn đổi mới về cậu.

[Thơm quá thơm quá, cách màn hình đều có thể cảm giác được mùi thơm!! ]

[ Úc Khải làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc. ]

[ Chúa ơi, ta thật sự rất muốn nếm thử đồ ăn bọn họ làm! ]

[Chạy đi đâu mà tìm được một chàng trai đáng yêu thông minh vừa sa điêu vừa biết nấu cơm như Úc Khải! Quả thực là bạn trai lý tưởng!]

[A a a a, ta cực kỳ có cảm tình với những chàng trai biết nấu cơm!]

[Hu hu hu, Úc bảo đừng để mệt đến chết! Nghỉ ngơi một lát đi!]

Rất nhanh đã tới 6 giờ chiều, trò chơi kết thúc.

Cả sáu người trả hết khoản vay mượn, sau đó bắt đầu thanh toán tài sản còn lại.

Cổ Mạc thu vào 350.000

Hàn Tình, Tằng Hi thu vào 480.000

Tô Minh Hiên thu vào 570.000

Chợ bán rau của Úc Khải thu vào vốn dĩ là ít nhất, nhưng bởi vì ngay từ đầu cậu đã không vay, hơn nữa chợ bán rau hẻo lánh, những người khác lại cần nhập hàng ở chỗ cậu, không ai lấy thẻ đạo cụ ra đối phó cậu.

Hơn nữa nửa tiếng cuối cùng, Cảnh Vân Trăn thật đúng là chạy tới chợ bán rau của cậu ký tên lên các loại củ cải cải thảo, đem rau củ còn thừa bán hết đi.

Cuối cùng cậu thu được 450.000, không hơn không kém.

Mà tiệm cơm của Cảnh Vân Trăn đương nhiên là chỗ thu vào nhiều nhất.

Tấm thẻ bài thần giữ của kia nổi lên tác dụng cực lớn, có thể nói là Thần Khí, cơ bản đề phòng được tất cả những thẻ đạo cụ muốn lấy tiền từ trong túi của hắn.

Cuối cùng trả nợ xong còn dư 1.300.000 nén bạc!

Trực tiếp hơn người thứ hai gấp đôi.

Nhưng vì ngay từ đầu hắn đã hứa với Úc Khải, hôm nay toàn lực hợp tác, tất cả thu nhập, bao gồm cả đánh thưởng và bán hàng thu vào đều chia cho đối phương một nửa, cho nên hai người chia nhau, mỗi người có 875.000 nén bạc.

Cùng nhau đứng thứ nhất!

[Oa, đồng giải nhất!!!]

[Đồng giải nhất? Còn có loại thao tác này?]

[ Úc Khải tuyệt đối là điều động nội bộ cmnr, cậu ta có năng lực gì mà cùng đứng thứ nhất với Cảnh Vân Trăn?]

[Vì sao lại không? Có lần hợp tác đoàn thể nào mà Úc Khải không góp sức chứ? Hơn nữa cả buổi trưa hôm nay đều là Úc Khải hỗ trợ xào rau nấu cơm có được không?]

[Rõ ràng chương trình cố tình nâng Úc Khải, tất cả đều là tấm màn đen!]

[Hoàng tộc tuyệt vời, thật tuyệt vời!]

[Khoan đã, có phải chương trình này phải chi ra hai phần tiền tưởng phải không?]

Chương trình sẽ chi ra hai phần tiền thưởng sao? Đương nhiên là không thể nào!

Quả nhiên, rất nhanh tổ ekip lại lấy ra một phần thi phụ.

Bên trong một cái hộp có 10 loại trò chơi thi đấu.

Một trong hai người tùy ý rút một trò trơi bên trong.

Sau đó tiến hành quyết đấu.

Người thắng lợi cuối cùng sẽ đạt được toàn bộ tiền thưởng.

Khi hộp trò chơi được đặt lên trên bàn trước mặt hai người, Cảnh Vân Trăn khoanh tay hất hất cằm với Úc Khải: "Người mới, cậu rút đi."

Úc Khải: "Anh chắc chắn chứ?"

Tay Úc Khải đỏ thế nào đã là việc rõ như ban ngày.

Nếu để cậu rút hơn phân nửa sẽ là trò chơi có lợi cho cậu.

"Ừ."

Cảnh Vân Trăn một bộ "chuẩn đàn ông sẽ không sợ hãi bất cứ khó khăn gì".

"Được."

Vì thế Úc Khải tùy tiện sờ soạng bên trong lấy ra một tấm thẻ đưa cho người dẫn chương trình.

"Là đoán mật mã."

"Quy tắc trò chơi: Mỗi khách mời sẽ có một cái hộp khóa mật mã, tùy ý đặt một thứ gì đó vào bên trong, sau đó có thể chọn bốn số bất kỳ từ 0 đến 9 làm mật khẩu, hai bên lần lượt hỏi, chỉ có thể trả lời đúng hoặc sai, hơn nữa chỉ có thể trả lời ngược lại, nếu trả lời sai, sẽ bị hủy bỏ một lần đặt câu hỏi, người đầu tiên lấy được đồ vật đối phương bỏ vào trong hộp sẽ là người chiến thắng."

Cổ Mạc vội vã lên tiếng: "A, tôi biết trò chơi này!"

Tằng Hi: "Cậu lại biết?"

[Ha ha ha, ai còn nhớ ngày đầu tiên chơi, Tằng Hi rất sùng bái Cổ Mạc không?]

[Ngày hôm đó IQ của Cổ Mạc cao bất ngờ!]

Đối với loại trò chơi này, kỳ thực Cổ Mạc đúng là rất có kinh nghiệm, bởi vì lúc trước hắn từng tham gia một chương trình tống nghệ PK trí tuệ.

Bên trong có rất nhiều loại trò chơi như này.

Tuy hắn đã bị đảo thải, nhưng sau đó đều theo dõi toàn bộ hành trình, cho nên ——

Cổ Mạc: "Kỳ thật tôi cũng rất lợi hại."

Tằng Hi rất không cho mặt mũi cười to: "Ha ha ha, lợi hại như vậy mà cậu còn bị đào thải sao?"

Người dẫn chương trình cũng cười: "Thế nào, hai vị đã hiểu quy tắc trò chơi chưa?"

"Hiểu rồi."

"Ok."

Sau đó hai người đứng quay lưng vào nhau từng người đặt một món đồ vào trong hộp, hơn nữa đặt mật khẩu.

Cảnh Vân Trăn giơ tay lên: "Kéo búa bao?"

Úc Khải thắng, câu hỏi dầu tiên: "Xin hỏi, anh, giá trị bốn số đó lớn hơn 5000 sao?"

Cảnh Vân Trăn trả lời: "Đúng vậy."

Từ câu trả lời biết được số này nhỏ hơn hoặc bằng 5000.

Đến lượt Cảnh Vân Trăn, hắn hỏi: "Con số kia có gì đặc biệt với cậu đúng không?"

Úc Khải:?

Đây là câu hỏi kỳ quái gì vậy.

Nhưng cậu vẫn đúng sự thật trả lời: "Đúng vậy."

Không đặc biệt, đấy chỉ là một số cậu tùy tiện chọn thôi.

Úc Khải: "Chữ số đầu tiên của anh là là số lẻ sao?"

Cảnh Vân Trăn: "Đúng vậy."

Từ câu trả lời biết được, số này là số chẵn, phạm vi thu nhỏ tới 4, 2 hoặc là 0.

Cảnh Vân Trăn: "Con số của cậu có tạo thành tháng ở mùa xuân không?"

Úc Khải nghĩ nghĩ trả lời: "Đúng vậy."

Úc Khải lại hỏi: "Con số đầu tiên của anh là số 2 sao?"

Cảnh Vân Trăn trả lời: "Đúng vậy."

Từ câu trả lời biết được số này là 4 hoặc 0.

Cảnh Vân Trăn: "Con số kia của cậu có liên quan tới buổi tối không?"

Hả?

Úc Khải có chút không hiểu, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời: "Đúng vậy."

Úc Khải lại hỏi: "Số đầu tiên của anh là số 4 đúng không?"

Cảnh Vân Trăn trả lời: "Đúng vậy."

Từ cầu trả lời biết được là số 0.

Úc Khải: "Anh, số thứ hai của anh là số nguyên tố sao?"

Cảnh Vân Trăn: "Không phải."

[ Oa, thật nhanh a, nói như vậy, không phải nói số đầu tiên là 0 sao! Số thứ hai cũng khống chế ở 2, 3, 5, 7.]

[Cảm giác Cảnh ca đang nhường Úc Khải!]

[Đúng vậy, Cảnh ca căn bản không nghiêm túc hỏi mật mã của Úc Khải.]

[ Cảnh ca quá cưng chiều! Hu hu hu! ]

[ Bọn họ không giống như là đang PK mà là giống như đang tán tỉnh!! ]

[Hai người kia thật sự ngọt quá!]

Kế tiếp, Cảnh Vân Trăn vẫn luôn hỏi một vài vấn đề thoạt nhìn chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Úc Khải bên kia đã sắp giải được mật mã của Cảnh Vân Trăn.

Mắt thấy Úc Khải sắp thắng.

Có mấy khán giả ở hiện trường không vui, bọn họ là fan trung thành của Lâm Nghệ, vốn đã nghẹn khuất từ lâu, thấy vậy liền hô lớn: "Tấm màn đen!! Chương trình rác rưởi! Đều là tấm màn đen!!"

Bọn họ bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, không vào được, nhưng không che được tiếng hô lớn.

Phòng phát sóng trực tiếp còn có một đám fan não tàn đến bây giờ vẫn ủng hộ Lâm Nghệ, chửi bới Úc Khải và chương trình các kiểu.

Cảnh Vân Trăn không nghe nổi nữa, hắn dừng việc đang làm, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía người thanh niên vừa hô to: "Nếu cậu cảm thấy tôi nhường, cậu có thể tự mình lên thử, nếu cậu có thể thắng được Úc Khải, chương trình sẽ công khai thừa nhận là tấm màn đen, Ok?"

Thanh niên kia hoảng sợ trước ánh mắt lạnh băng của người đàn ông, nhưng đối mặt với máy quay, gã đương nhiên không thể nhát gan, cứng cổ đồng ý: "Được!"

Vì thế Cảnh Vân Trăn nói với bảo vệ đang ngăn cản: "Cho cậu ta một mình tiến vào."

[Đây là ai vậy?]

[Ta đúng là mở rộng tầm mắt, trên thế giới này cư nhiên có fan não tàn không có đầu óc như vậy???]

[Đây thật sự không phải chương trình an bài sao?]

[Chỉ sợ là không phải, một phút trước ta còn là fan của Lâm rau hẹ, đương nhiên, hiện tại đã thoát fan, ta biết anh trai này, là một fan chân ái của Lâm rau hẹ, lúc trước đã thấy qua Weibo của cậu ta.]

[Ta cũng biết cậu ta, Weibo của cậu ta đều là Lâm rau hẹ, còn tiêu cho cô ta không ít tiền.]

Đúng vậy, một đám thoát fan đã lấy biệt danh cho Lâm Nghệ là Lâm rau hẹ.

Thanh niên ngồi xuống đối diện Úc Khải: "Đến đi, nếu tôi thắng, chương trình các người nhất định phải thừa nhận tấm màn đen, sau đó xin lỗi Nghệ Nghệ của chúng tôi!"

"Nếu tôi thắng, cậu cần phải xin lỗi Cảnh ca và toàn bộ ekip." Ngữ khí Úc Khải giống giao động, nhưng lại rất cứng rắn.

So với thái độ ngông nghênh của vị đại ca này, đều là yêu cầu xin lỗi, Úc Khải là bình tĩnh, lễ phép, hào phóng, có thể nói là nghiền áp đối phương trên phương diện giáo dưỡng.

[ Úc bảo thật sự rất có khí chất nga! ]

[Thật đúng là fan theo chính chủ, cao thấp rõ ràng.]

Thanh niên: "Được, vậy tôi cho cậu hỏi trước, tránh cho người khác nói tôi bắt nạt cậu."

"Được." Úc Khải cũng không khách khí với gã ta, mở miệng liền hỏi: "Xin hỏi, bốn số của anh nhỏ hơn năm sinh của người phát minh ra máy tính đúng không?"

Thanh niên:?

Người phát minh ra máy tính? Người phát minh ra máy tính là tên quỷ sứ nào? Gã nào biết!

[Khiếp sợ, còn có thể hỏi như vậy sao?!]

[Vốn dĩ có thể, cũng không quy định không thể hỏi như vậy.]

Thanh niên chỉ có thể nói mò: "Đúng?"

Tổ ekip: "Trả lời sai rồi."

Vì thế Úc Khải hỏi tiếp: "Xin hỏi tiên sinh, trong ba số cuối của anh có số nào nhỏ hơn tổng của tất cả các nhóm đơn giản có thứ tự 60 bất đồng không?"

Thanh niên:??

Nhóm đơn giản có thứ tự 60 bất đồng không là thứ gì?! Đây là thứ gì vậy?! Sao từ trước tới giờ chưa từng nghe qua!

"Xin hỏi, chữ số cuối cùng của anh có nhỏ hơn chữ số thứ 83 sau dấu thập phân của số pi không?"

Thanh niên:???

Ba câu hỏi liên tiếp, thanh niên không trả lời được một câu nào, gã không nhịn được kêu lên: "Khoan đã! Như vậy là phạm quy đúng không? Sao có thể hỏi như vậy chứ?"

"Tôi căn bản không biết đáp án! Nếu nói như vậy, vậy tôi hỏi cậu, tôi có mấy sợ tóc, được chưa?"

[ Người này chơi xấu à? ]

[Câu hỏi của Úc Bảo rõ ràng đều có câu trả lời, chỉ là gã không biết mà thôi.]

[ Quá cùi bắp đi. ]

Tổ ekip đương nhiên cũng muốn trả lời như vậy, nhưng Úc Khải ngăn lại, hỏi thanh niên phía đối diện: "Vậy xin hỏi anh biết phương pháp tăng giảm thặng dư chứ?"

"Đương nhiên."

"Được, vậy tôi sẽ đặt câu hỏi về phương diện anh biết."

"Chữ số thứ ba của anh có nhỏ hơn 9-4?"

Mỗi như vậy?

Thanh niên cười lạnh một tiếng trả lời: "Không." Sau đó hỏi lại: "Số thứ nhất của cậu có phải số nguyên tố không?"

"Đúng vậy." Úc Khải không chút do dự trả lời, sau đó uống một ngụm nước, hơi xoay cổ tay, tựa hồ tính toán nghiêm túc lên.

Sau đó giây tiếp theo, thanh niên liền nghe thấy cậu hỏi.

"Xin hỏi số thứ hai của mật mã của anh có nhỏ hơn 1.545 x 1.459 -2.255.609?"

Thanh niên vừa mới thở ra một hơi.

"Xin hỏi số thứ nhất của mật mã của anh có nhỏ hơn 2.149.888 / 1.768 -1.211?"

"Xin hỏi số thứ ba trong mật mã của anh có tương đương với 1.322 x 836......"

"Xin hỏi mật mã của anh....."

Thanh niên hoàn toàn choáng váng, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.

Mỗi một số gã đầu biết, nhưng tổ hợp bên nhau gã lại hoàn toàn không biết là bao nhiêu.

Ngay cả đạo diễn cũng kêu: "Tiểu Khải, cậu nói chậm một chút, máy tính của chúng ta không ấn kịp!"

Trò chơi này đối với người bình thường mà nói, thường dùng câu hỏi số chẵn số lẻ số nguyên tố lớn hơn hoặc tương đương, chỉ cần đủ số, lần lượt hỏi, ai cũng có thể hỏi được.

Cho nên Úc Khải lợi dụng một chút quy định trừng phạt.

Hỏi một loạt câu hỏi có đáp án nhưng đối phương không thể trả lời được, trực tiếp mạnh mẽ hủy bỏ tư cách đặt câu hỏi của gã, sau đó thông qua tình huống hắn bị trừng phạt phán đoán ra đáp án thực sự.

Tuy Úc Khải lợi dụng lỗ hổng quy tắc, nhưng cũng phải nghĩ ra được mới được!

Hơn nữa cho dù nghĩ ra được, cũng không có mấy người có thể chơi giống như cậu, điều này phải có yêu cầu rất cao về năng lực tính toán, ghi nhớ và tốc độ phản ứng tư duy logic.

Trong số đó, cũng có lúc thanh niên đoán mò trả lời đúng, nhưng gã đã vô lực xoay chuyển trời đất, ở hiệp thứ 10, trong lòng Úc Khải đã hiểu rõ.

"Xin hỏi, mật mã của anh có phải là 1321 không?"

Thanh niên gian nan trả lời: "......Không phải."

Úc Khải gạt mấy con số trên hộp mật mã, cạch một tiếng mở ra.

Cậu thành công mở ra hộp mật mã.

Úc Khải mặt không cảm xúc nói: "Tiên sinh, anh thua, xin hãy xin lỗi."

"Tôi....." Trước mặt bao người, thanh niên sắc mặt khó coi, run rẩy nói: "Tôi.....tôi phục, cậu thật sự lợi hại, thực xin lỗi....tôi sai rồi."

Phục! Thấy chưa, ngay cả antifan cũng trực tiếp bị đánh bại!

[A a a a! Tuyệt vời!].

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
2. Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng
3. Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy
4. Sau Khi Cường Thủ Đoạt Hào
=====================================

[ Thời khắc Úc bảo săn giết! ]

[A a a a, ngầu vãi! Mặt bị vả cho bôm bốp!]

[Sảng văn của năm! Từ trước tới nay ta chưa từng xem chương trình nào hay như vậy!]

[Còn ai dám nói đây là tấm màn đen?! ]

[Đậu xanh, ta hiện tại cũng phục, hoàn toàn phục, lúc trước ta thật sự vẫn luôn cảm thấy có kịch bản!!]

[Rốt cục là ai nói cậu ấy thất học? Ra ăn đập đi!]

Những antifan hoàng tộc vừa rồi còn kêu tấm màn đen, điều động nội bộ, nơi nào còn dám lên tiếng, câm hết cả lượt, mặt đều bị vả cho sưng lên, xám xịt mà chạy.

Còn có mấy người muốn ngoi lên, muốn nói là mời diễn viên, kết quả trực tiếp bị vùi lấp trong tiếng hô điên cuồng gào thét "Úc Khải 666666".

"Rất tuyệt!" Cảnh Vân Trăn một bộ đã sớm dự đoán từ trước, cười tán thưởng Úc Khải, sau đó hắn nhìn về phía người dẫn chương trình: "Tôi cảm thấy không cần thi tiếp nữa nhỉ?"

Này còn thi cái gì?

[Khó trách Cảnh ca lại nhường, thì ra người thực sự nhường là Úc bảo!]

[ Cảnh ca: Thông minh như ta mới không đi tự rước lấy nhục! ]

[ Ha ha ha, Cảnh ca quả nhiên cũng là một người rất thông minh! ]

Không ít quần chúng vây xem tiến vào ăn dưa cũng bị thanh niên có tướng mạo xuất chúng, năng lực tính toán bậc nhất này chinh phục, cuồng xoát 66666!

[ Thật là tuyệt, đã đẹp trai, IQ lại còn cao như vậy! ]

[Trong vòng ba phút, ta muốn biết toàn bộ thông tin về anh trai này!!]

[A a a a! Đối với những anh chàng đẹp trai đã đẹp lại còn thông minh như này thật sự không thể chống cự! Hâm mộ hâm mộ!]

[Đây là cậu bé bảo bối gì vậy, ta cư nhiên hôm nay mới phát hiện!!]

Người dẫn chương trình tiếp tục tuyên bố Úc Khải đạt danh hiệu quán quân của 《10 ngày của người giàu 》 mùa thứ hai, giành được giải thưởng 50 triệu!

Các khách mời khác cũng sôi nổi chúc mừng.

"Em trai Úc Khải, lợi hại!"

"Tiểu Úc, quá giỏi!"

"Chúc mừng em trai Úc Khải của chúng ta trở thành triệu phú!"

Cùng lúc đó, bên tai Úc Khải cũng xuất hiện một giọng nói.

【 Tinh —— chúc mừng ký chủ, điểm nhân khí thành công đạt 500.000! 】

【 Kho hàng khen thưởng sắp thăng cấp! 】

Cuối cùng cũng đạt được!
— QUẢNG CÁO —