Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 59



Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Trong lúc Úc Khải thoáng ngây người, người anh em có ID "Tôi là đại gia ở Đông Bắc" này cũng đã vọt lên đầu danh sách.

Một câu khen ngợi kèm theo 10 cái siêu xe giá trị 10.000, điên cuồng spam, cả màn hình đều là hiệu ứng lòe loẹt độc lãnh phong tao! Chấn kinh toàn bộ quần chúng vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp.

[Fuck, mấy chục chiếc siêu xe, người anh em này thật có tiền!]

[Anh trai thổ hào!!!]

[Ha ha ha ha ha, "Tôi là đại gia ở Đông Bắc" trên sông Tùng Hoa a ~ ha ha ha ha! Không tự giác mà hát lên lời, đây là cái ID gì vậy a ha ha ha ha ha ha! ]

( "Trên sông Tùng Hoa " là một trong những bài hát về Chiến tranh chống Nhật của Trung Quốc, bài hát mô tả cảnh ngộ của cư dân vùng Đông Bắc Trung Quốc sau khi bị chiếm đóng và niềm hy vọng giành lại vùng đất đã mất sau khi 3 tỉnh ở Trung Quốc bị quân Nhật chiếm đóng.)

Trong nháy mắt, giá trị quà tặng từ "Tôi là đại gia ở Đông Bắc"đã vượt qua một triệu, Úc Khải sợ tới mức mau chóng kêu dừng.

"Dừng! Đừng phát thưởng nữa, cảm ơn bạn có tài khoản là "Tôi là đại gia ở Đông Bắc"......." Úc Khải phải nỗ lực khống chế bản thân mới không thuận miệng hát cái tên tài khoản này lên.

"Xin đừng lạm dụng quá, tặng một hai tệ hoa hồng để vui vẻ là được rồi, nhiều không cần thiết, tôi cũng không dựa vào cái này ăn cơm, mọi người đều là người làm công, kiếm tiền không dễ, vẫn nên giữ lại để bản thân chi tiêu đi, mua cái túi hàng hiệu hoặc là giày sneaker hàng hiệu gì đó không tốt sao? Lại xằng bậy, tôi chỉ có thể tắt chức năng tặng quà thôi."

Lúc trước có fan oán trách, Úc Khải mỗi lần phát sóng trực tiếp đều tắt chức năng tặng quà, các cô muốn có tí danh hiệu fan trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không được.

Cho nên lần này Úc Khải mới lại mở chức năng tặng quà, cho fan muốn có danh hiệu một cơ hội.

[ Đừng đừng đừng! Đừng tắt! Em còn chưa tặng quà đâu! ]

[Hu hu hu, thật sự rất thích Úc bảo, tam quan quá chính trực!!!]

[Ha ha ha ha, lần đầu tiên nhìn thấy có minh tinh dùng tắt chức năng tặng quà để "uy hiếp" fan, cảm tình up!]

[Cả đời yêu Úc bảo!!!]

Tôi là đại gia ở Đông Bắc: "Được, tôi biết rồi, Úc bảo bảo!"

Sau đó giây tiếp theo, hắn bắt đầu nghe lời mà tặng quà hoa hồng.

10 đóa 30 đóa 50 đóa 70 đóa......tận đến tặng 520 đóa.

Tôi là đại gia ở Đông Bắc: "Hoa tươi tặng mỹ nhân!"

Úc Khải: "......"

[ Ha ha ha, anh trai thổ hào 6666! ]

[Anh trai thổ hào thật biết tán tỉnh]

Úc Khải xác định, cảm giác quen thuộc kia tuyệt đối không phải ảo giác, đây chắc chắn chính là cái người nào đó kia!

Được, không cho gọi Úc bảo bối, cho nên bây giờ liền trực tiếp gọi Úc bảo bảo có phải không?! Trêu đùa như này thú vị lắm sao?

Khóe miệng Úc Khải hơi giật giật không nhìn rõ, cậu rất muốn nhắn tin cho đối phương hỏi hắn rốt cục muốn làm gì, nhưng hiện tại đang phát sóng trực tiếp, cho nên chỉ có thể làm lơ cái tên này, tiếp tục live.

Nếu fan yêu cầu, vậy đương nhiên cậu cũng vui lòng dẫn mọi người tìm hiểu một chút những công nghệ cao của các nước khác.

"Cái này là trang bị phụ trợ cơ khí được phát triển bởi tập đoàn máy móc Đại Sâm của nước mình."

Úc Khải hướng máy ảnh về phía nhân viên công tác trên đài triển lãm, trên người hắn có một bộ trang bị cơ khí, bộ trang bị này bao vây cánh tay và nửa người dưới của hắn.

Tuy đi lại có chút cồng kềnh và chậm chạp, nhưng lợi dụng trang bị này, cư nhiên có thể dễ dàng nhấc lên vali hành lý nặng hơn 40kg, thậm chí là lốp xe ô tô!

[Oa! Nước mình lợi hại quá!]

[Đậu má, cái này có chút mùi vị giống 《 Iron Man 》! Quá mạnh! ]

[Có phải có thể chờ mong giây phút toàn dân biến thành người máy?]

"Đúng rồi, còn có chiếc xe này, cũng là xe hơi điều khiển bán tự động mà tập đoàn Lam Khoa phát triển, tuy nói là bán tự động, nhưng trên thực tế đã tiếp cận rất gần với hoàn toàn tự động."

Úc Khải nói xong còn ngồi lên xe cho mọi người nhìn thấy không gian thoải mái rộng rãi bên trong.

"Hơn nữa chiếc xe này còn có hệ thống trí năng điều khiển, nó có thể kết nối với hệ thống trí năng ở nhà, khi bạn sắp về tới nhà, là có thể bắt đầu dùng giọng nói ra lệnh, bật đèn, mở điều hòa, lò vi sóng, mở nước ấm v.v, như vậy chờ tới lúc bạn về nhà liền có thể trực tiếp hưởng thụ ~"

Về sau nếu trang bị người máy, còn có thể để nó chuẩn bị đồ ăn, thu dọn phòng trước.

Có ai mà không muốn về nhà liền có điều hòa mát mẻ, đồ ăn nóng hổi, bồn tắm đã đầy nước chứ?"

[Đây đúng là phúc lợi cho người làm công sống một mình!]

[Cảm giác hạnh phúc tràn ngập!]

[Ha ha ha, quả nhiên là người lười thúc đẩy khoa học công nghệ!]

[A a a, khi nào chúng mới được phổ cập, thật sự động lòng!]

"Còn có, cái này, cái này rất đáng yêu." Úc Khải chỉ vào một con robot nhỏ đáng yêu chạy tới chạy lui ở đại sảnh triển lãm.

Đây là một con robot có tai và đuôi mèo, nó cao tầm nửa mét, ở giữa thân có ba đĩa đựng đồ ăn, trên mâm bày các loại tờ rơi tuyên truyền và một vài bánh trái đồ uống đặc sắc của nước Thiên Long.

Chỉ cần khi nó đi qua vươn tay cản lại một chút, nó sẽ dừng lại, quay đầu sang, trên màn trước mặt có biểu cảm như phim hoạt hình rất đáng yêu.

=w=

>w

*w*

Cực đáng yêu!

[A a a a a! Đáng yêu quá! Đáng yêu quá!]

[Trời ơi!!! Thật dễ thương, ta muốn mua một cái đặt ở trong tiệm nhà ta để bưng đồ ăn!!]

So với lúc giới thiệu sản phẩm của Tây đại lục cứ liên mồm 'thường thôi', khi giới thiệu về các công nghệ cao của nước Thiên Long, Úc Khải vô cùng nghiêm túc, không chỉ tự mình giải thích, còn mời vài người nhân viên tiêu thụ của các công ty giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng một phen trước màn ảnh.

Nhìn thấy những công nghệ này, hai mắt của các fan đều phát sáng, kích động thảo luận, mà nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp đang không ngừng gia tăng.

Trong lúc này cư nhiên có không ít tài khoản mới đăng ký tiến vào, đều bình luận bằng tiếng nước ngoài.

Vừa rồi anh trai Blogger ngay thẳng người ngoại quốc kia thật đúng là coi Úc Khải thành đồng nghiệp, không chỉ xin phương thức liên hệ của cậu nói về sau sẽ chia sẻ nhiều kinh nghiệm cho cậu hơn, mà còn nói muốn giúp cậu tuyên truyền phòng phát sóng trực tiếp của cậu, không ngờ lúc này đúng là có không ít người Mil đến đây.

Bọn họ không hiểu tiếng Thiên Long, nhưng thấy Úc Khải giới thiệu, cũng bình luận bằng một vài biểu tượng cảm xúc kinh ngạc.

Quả nhiên, mặc kệ là ở nơi nào đều có cư dân mạng thích bới móc và cư dân mạng thân thiện, thấy bọn họ hứng thú, vì thế còn có một vài fan nhiệt tình phiên dịch giúp bọn họ.

Hơn nữa bất tri bất giác, người xem triển lãm ở khu vực Đông đại lục trở nên nhiều hơn, đặc biệt là tới giữa trưa, khu triển lãm của nước Thiên Long đã rơi vào trạng thái biển người tấp nập.

Nhân viên kinh doanh của hơn trăm công ty đều bận rộn đến vui vẻ, đủ kiểu giới thiệu về sản phẩm công ty mình cho các khách hàng, nhìn dáng vẻ có vẻ là đã ký được không ít đơn đặt hàng!

Lần này kiếm bộn rồi!

Đối với phòng triển lãm công nghệ thực tế ảo, đã có một hàng dài người đứng xếp hàng, một đám người nước ngoài cao lớn vẻ mặt háo hức chờ đợi để được đi vào trải nghiệm công nghệ cao.

Nghe nói đã có vài tập đoàn lớn của các quốc gia ở Tây đại lục bày tỏ muốn hợp tác về phương diện này với nước Thiên Long.

Úc Khải nói đùa: "Còn may hôm nay chúng ta tới sớm, nếu không cũng chưa chắc có thể trải nghiệm!"

[ Ha ha ha ha, thật là vất vả Úc bảo! ]

[Cảm ơn chủ blog đã dẫn chúng tôi đi tham quan triển lãm khoa học công nghệ! Follow bạn!]

Đường Hân Nhiên cũng nhắc nhở Úc Khải có thể nghỉ ngơi.

Đã hơn ba tiếng trôi qua kể từ lúc tiến vào khu triển lãm lúc hơn 9 giờ sáng, Úc Khải cơ bản chưa từng dừng lại, đi tới đi lui giới thiệu cho mọi người, giọng nói cũng sắp bốc khói đến nơi.

Vì thế cậu tạm biệt các fan sau đó tắt phát sóng trực tiếp.

Hệ thống hưng phấn nói:【 Ký chủ! Tin tức tốt tin tức tốt! Một buổi sáng hôm nay cậu lại tăng thêm hơn 10 nghìn điểm nhân khí đấy! 】

Buổi phát sóng trực tiếp này của cậu đương nhiên lại được quốc gia ba ba quảng bá rầm rộ, không chỉ treo ở trang chủ nền tảng phát sóng trực tiếp mà còn thông qua phân tích dữ liệu lớn truyền tới những người yêu thích khoa học công nghệ.

Người hâm mộ trong giới khoa học công nghệ một truyền mười mười truyền trăm, mỗi người đều chạy tới phòng phát sóng trực tiếp vây xem, bị vị 'chủ blog' có tướng mạo xuất sắc trong video thu hút, khi biết cậu là minh tinh lại càng thêm yêu mến.

Minh tinh phát sóng trực tiếp rất bình thường, nhưng phát sóng trực tiếp về khoa học công nghệ như Úc Khải tuyệt đối là người đầu tiên, huống chi cậu còn live liên tục 3 tiếng đồng hồ! Toàn bộ quá trình không câu kéo, thái độ nghiêm túc, vẫn luôn mang mọi người tìm hiểu các loại công nghệ cao.

Thật sự quá tuyệt vời!

Đám anti-fan lúc trước nói cậu "khoe khoang rồi thổi phồng" đều bị vả cho sưng mặt, mau chóng nghĩ ra cách mới nói xấu cậu.

[Thân là một diễn viên cả ngày không làm việc đàng hoàng chỉ biết kiếm tiền, thật sự làm người ta thất vọng.]

[Ta đoán chắc là không có chương trình nào? Cũng chỉ có fan não tàn của cậu ta tâng bốc kỹ thuật diễn của cậu ta thôi.]

[Đúng, một người bạn trong nghề của ta nói, nhân phẩm Úc Khải rất kém, ở trong đoàn phim đắc tội không ít người, hiện tại vẫn chưa có ai tìm cậu ta đóng phim.]

Đám gà ghen tị nói đi nói lại, nhưng không hề ảnh hưởng tới Úc Khải tiếp tục tăng nhân khí.

Ngoài điều này ra, còn có một vài thu hoạch bất ngờ.

Mọi người đều biết, nhan cẩu chẳng phân biệt quốc tịch, không ít người tới phòng phát sóng trực tiếp kỳ thực là vì coi trọng sắc đẹp của Úc Khải.

Thậm chí Úc Khải còn nhận được vài tin nhắn của mấy mỹ nữ gợi cảm và anh chàng đẹp trai, hỏi cậu có muốn hẹn hò không.

Úc Khải xấu hổ: "......"

Nên nói không hổ là Tây đại lục cởi mở sao?

Trở lại trên xe, Đường Hân Nhiên hỏi cậu về kế hoạch cho buổi chiều: "Thế nào? Buổi chiều còn dạo triển lãm sao?"

Úc Tiểu Khải đã ở chỗ ngồi với trạng thái nằm yên an tường của cá mặn, sờ sờ cái bụng đói sôi ùng ục của mình: "Không.....chị Hân, em.....không đi nổi nữa, đói quá, thật sự không đi nổi nữa."

Cậu không chỉ giọng nói bốc khói, mà chân còn không nhấc lên nổi.

Cảm giác này thực sự còn mệt hơn cả lúc diễn cảnh võ thuật lúc trước.

"Phốc, hôm nay vất vả rồi, vậy buổi chiều nghỉ ngơi cho tốt, bọn chị sẽ an bài một phóng viên để phát sóng trực tiếp vào buổi chiều."

Úc Khải: "Được, vậy chúng ta đi ăn cơm đi."

Cơm cá khô, bún khô, miến khô đều là cá trên cá!

Đường Hân Nhiên đang định nói được, đột nhiên dừng lại, như là nhìn thấy cái gì, giọng nói trở nên thích thú: "À, bọn chị bớt việc rồi, có người tới mang cậu đi ăn cơm rồi."

Úc Khải: "Ai?"

Cậu nhìn theo tầm mắt của Đường Hân Nhiên, phát hiện cách đó không xa, có một chiếc xe đang chậm rãi chạy tới đây.

Chiếc xe này cũng không xa lạ, cùng kiểu với chiếc xe đổi màu mà Úc Khải từng ngồi và giới thiệu vừa rồi.

Nhưng khác với chiếc trưng bày ở triển lãm, chiếc này......chiếc này vô cùng đồng bóng!

Những chiếc xe trưng bày ở triển lãm đều là ít nhất 30 giây mới đổi màu.

Còn cái này? Cứ mỗi giây đổi một màu.

Khiến bãi đậu xe nhỏ nhỏ giống như một sàn catwalk.

Từ trắng đến lam đến lục đến tím lại đến......đỏ.

Toàn bộ đổi màu giống như cầu vồng còn chưa tính, cuối cùng còn bắt đầu chớp nháy theo nhịp điệu.

Trong vòng phạm vị 800 mét có thể nhìn thấy chiếc xe đồng bóng đến mù mắt này!

Úc Khải: "......"

Rất nhanh, chiếc xe kia dừng lại.

Một dáng người cao lớn từ trên xe bước xuống, ngược sáng đi tới, cho dù hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang và kính râm kín mít.

Nhưng Úc Khải vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra.

Là hắn, là hắn, là người đàn ông kia!

Được lắm cái tên này, Úc Khải không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, thậm chí có loại cảm giác quả nhiên là vậy.

Phải nghĩ tới từ sớm mới phải!

Chiếc xe này quả thực chính là giấc mơ trở thành sự thật của Cảnh Vân Trăn! Thế mới gọi là lái motor trên biển sóng vỗ ầm ầm! Tình 'xe' trong mộng!

Cậu biết ngay không nên để Cảnh Vân Trăn thấy chiếc xe này mà!

Nhưng mà, cậu vẫn có chút ngạc nhiên.

"Anh, sao anh lại ở đây? Không phải sáng hôm qua anh quay một quảng cáo dịch vụ công ích về bảo vệ động vật hoang dã ở Lâm Thành sao?"

Lâm Thành là thành phố loại hai, bên kia không có sân bay quốc tế bay thẳng ra nước ngoài, nếu hắn muốn tới, phải bay hai tiếng về Cửu Thành rồi lại ngồi gần 13 tiếng máy bay mới có thể tới nước Mil.

Cho nên Úc Khải hoàn toàn không nghĩ tới, Cảnh Vân Trăn lại đột nhiên xuất hiện.

"Suỵt." Cảnh Vân Trăn dùng ngón tay chạm vào môi mình cách khẩu trang: "Có paparazzi đi theo tôi, cậu mau xuống dưới, tôi mang cậu đi ăn cơm."

Cơ hồ ở khắp các sân bay trên toàn thế giới đều có paparazzi chuyên nghiệp đóng giữ theo dõi chụp lén, lần này Cảnh Vân Trăn tới đây chỉ có một mình, nhưng vẫn bị theo dõi.

Úc Khải:?

"Biết có paparazzi đi theo, chúng ta còn cùng đi ăn cơm à?"

Cảnh Vân Trăn nhếch môi: "Đúng vậy, không phải rất kích thích sao? Buổi chiều cậu không có việc gì đúng không?"

Thấy Úc Khải gật đầu, Cảnh Vân Trăn lập tức nói: "Đường Hân Nhiên, tôi mang Úc Khải đi nhé."

Đường Hân Nhiên vẫy vẫy tay: "Đi đi, chăm sóc Tiểu Khải của chúng tôi cho cẩn thận, nhớ về sớm một chút đấy."

Cảnh Vân Trăn tâm tình vui sướng: "Noproblem~"

Úc Khải: "......"

Khoan đã, chị Hân, cái giọng điệu "con trai lớn không thể giữ" này của chị là làm răng!

Cảnh Vân Trăn nói xong kéo Úc Khải xuống xe, bắt lấy cánh tay cậu liền đi.

Úc Khải: "A, không phải có paparazzi đi theo sao!"

Cảnh Vân Trăn vừa đi vừa cởi mũ ở trên đầu mình xuống đội lên đầu Úc Khải che lại mặt cậu, thản nhiên trả lời.

"Nếu muốn theo đuổi kích thích, vậy phải theo đuổi đến cùng."

Úc Khải: "......"

Đây là cách nói nguy hiểm gì vậy! Không biết còn tưởng bọn họ đang yêu đương vụng trộm!

Nói thì nói như vậy, nhưng Úc Khải vẫn vô thức bước chân nhanh hơn, nhìn đông nhìn tây, đi theo Cảnh Vân Trăn lén lút đi về phía trước, khoảng cách ngắn ngủi mấy chục mét, bị hai vị diễn viên này đi thành cảm giác khẩn trương của điệp viên 007.

Tiểu hệ thống tâm tình phức tạp: 【......】

Ký chủ đầu óc bình thường của nó đâu rồi.

Cảnh Vân Trăn đưa Úc Khải tới ghế phụ ngồi xuống, sau đó thắt đai an toàn giúp cậu, một chân đạp ga phóng vụt đi ra ngoài.

Thành công hóa thân thành mấy thằng trẻ trâu trên đường phố nước Mil.

Cảnh Vân Trăn dựa vào chức năng đổi màu của xe đi trong dòng xe cộ qua lại, thành công cắt đuôi paparazzi, mang theo Úc Khải đi ăn cơm.

Úc Khải vốn tưởng rằng hắn sẽ dẫn cậu đi nhà hàng ăn cơm, kết quả lại đi tới một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.

Đây là nhà của Cảnh Vân Trăn ở nước Mil, thỉnh thoảng hắn sẽ tới đây nghỉ dưỡng, bởi vì so với trong nước, người có thể nhận ra hắn nước ngoài ít hơn rất nhiều, hắn có thể tháo xuống nguyên bộ cải trang, tùy tiện đi ăn cơm dạo phố.

Đây là lần đầu tiên Úc Khải tới địa bàn của Cảnh Vân Trăn.

Không thể không nói, phong cách trang trí của căn biệt thự này cực kỳ Cảnh Vân Trăn.

Đèn laser màu tím, sàn nhà màu đen tuyền, đèn dây quấn quanh quầy bar và TV treo siêu mỏng.

Từ sàn nhà tới trần nhà đều tràn ngập hai chữ "cool ngầu", cho người ta cảm giác không giống nhà, giống một quán bar và có hơi hướng Cyberpunk.

(Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.)

Cảnh Vân Trăn: "Thế nào? Anh......ông đây tự mình thiết kế, lợi hại chứ."

Úc Khải: "?!"

Cá mặn khiếp sợ.

Thì ra anh cũng có lúc có thẩm mỹ bình thường như vậy sao?

Ý nghĩ này vừa mới toát ra một giây, khi bọn họ tiến vào huyền quan, cùng với giọng nói điện tử tràn ngập công nghệ cao.

"Hoan nghênh về nhà."

Một màn hình thủy tinh đặt ngay phía trước sáng lên, biu một cái, bên trên xuất hiện một.....một Quan nhị gia phát sáng!!!

Chính là loại mà Cảnh Vân Trăn thêu lên quần áo lúc trước, nhưng cái này lại theo phong cách Cyberpunk.

Trước mặt bày một bàn tế lễ, hai bên bày hai cái giá nến điện tử, ở giữa cắm....cắm ba cây kiếm sáng cực lớn.

Đứng ở trước mặt Quan nhị gia phong cách Cyberpunk này, Úc Khải trầm mặc.

Thực xin lỗi, cậu muốn thu hồi lại câu nói vừa nãy.

Cảnh Vân Trăn còn rất đắc ý: "Thế nào, đặc biệt bảo vệ môi trường chứ?"

Úc Khải: "......"

Nhìn ra anh là fan trung thành của Quan nhị gia.

Nhưng mà.....nhưng mà anh chỉnh thành như vậy, Quan nhị gia thật sự sẽ không báo mộng tới đánh anh chứ!? Thần Tài bên cạnh nhìn cũng hộc máu! A!

Cảnh Vân Trăn: "Tiểu cá mặn, vẻ mặt này của cậu là sao?"

Úc Khải: "...... Không, không có gì."

Úc Khải thay dép lê Cảnh Vân Trăn đưa cho cậu, hỏi một vấn đề quan trọng nhất: "Chúng ta ăn gì?"

Nhắc tới cái này đề tài, Cảnh Vân Trăn lại hăng hái.

"Tôi làm cho cậu ăn!"

Úc Khải trong lòng kinh hãi: "Gì?"

Cảnh Vân Trăn lôi kéo Úc Khải ngồi xuống sô pha, nhét một ít đồ ăn vặt cho cậu: "Cậu ăn trước đi, chờ tôi nhiều nhất nửa tiếng, làm một bữa tiệc lớn cho cậu!"

Úc Khải: "Anh nấu cơm?"

Úc Khải còn nhớ rõ "Tiệm cơm Cảnh Úc" bên hồ Đại Minh.

Cảnh Vân Trăn: "Cậu yên tâm, gần đây tôi có học một chút, bảo đảm khiến cậu vừa lòng! Đúng rồi, cậu xem TV không?"

Mọi người đều biết, muốn bắt giữ trái tim một người đàn ông, phải bắt được dạ dày của hắn!

Hắn, Cảnh · Nicolas · Vân Trăn, hôm nay phải dùng trù nghệ chinh phục dạ dày của tiểu cá mặn! Khiến cậu trầm mê trong sự dịu dàng!

Úc Khải: "......"

Cậu có hơi không tin tưởng cho lắm, nhưng tới cũng tới rồi, đang kỳ nghỉ, cậu còn có thể làm gì chứ?

Cậu không muốn xem TV, nhưng di động của mình lại sắp hết pin rồi, liền dùng máy tính bảng của Cảnh Vân Trăn, vừa ăn khoai lát vừa chơi.

Khi Úc Khải download trò chơi, trong lúc vô tình phát hiện ipad của Cảnh Vân Trăn có một file thần bí.

Tên là "Tài liệu học tập".

"Tài liệu học tập" trong máy tính của người trưởng thành.

Aiz, hỏi ngươi có hiểu được không?

Đặt ở ngày thường, Úc Khải sẽ không cảm thấy hứng thú với những thứ này, nhưng đặt ở trên người Cảnh Vân Trăn thì khác.

Cảnh Vân Trăn nam đức như vậy sẽ xem loại ảnh gì?

Úc Khải thật sự không nhịn nổi tò mò, click vào.

Quả nhiên!

Bên trong là cái gì.

《Phiên bản 32 tư thế HD NoCode. 》

《Giải thích chi tiết về 68 loại Leotards.avi》

《 Bộ sưu tập các chương dưới nước.avi》

Được lắm cái tên này, yếu tố đầy đủ hết, khẩu vị nặng ra phết!

Úc Tiểu Khải có chút có tật giật mình.

Cậu lén lút ngẩng đầu nhìn Cảnh Vân Trăn đang ở trong phòng bếp bận rộn, sau đó lại lén lút điều chỉnh âm lượng tới mức thấp nhất, ánh sáng màn hình cũng chỉnh tới tối nhất, cuối cùng mới click vào cái đầu tiên.

Vì thế......cậu thấy được 32 tấm ảnh Ultraman?!

Trên hình là các loại chiêu thức được giải thích kỹ càng tỉ mỉ.

Cái gì mà.

"Spaceum Light: Kỹ thuật đại biểu tính tất sát! Trái phải giao nhau tạo thành hình chữ thập, sau đó phát ra ánh sáng hủy diệt!"

"Tám bánh xe ánh sáng: Còn được gọi là Ultra Cut, nó nén năng lượng vào bánh xe ánh sáng, có thể cắt đứt cơ thể đối thủ."

......

Úc Khải:???

Khó trách Cảnh Vân Trăn lại hiểu biết về Ultraman như thế, thì ra hắn thật sự có nghiêm túc tìm hiểu qua! Nên nói không hổ là Cảnh Vân Trăn sao? Đối với thứ mình thích, mặc kệ là cái gì đều rất nghiêm túc.

Thực xin lỗi, là cậu suy nghĩ nhiều!

Là cậu dơ bẩn, cậu sám hối orz!

Úc Khải mang theo áy náy, rời khỏi......à không, cậu nhìn lên, đừng nói, người bình thường thật đúng là không thu thập được nguyên bộ chiêu thức như vậy, hơn nữa hình ảnh thật sự rất rõ ràng.

Úc Tiểu Khải ngày càng Cảnh hóa càng xem càng thích, có nguyên tắc anh em tốt có tài nguyên liền phải cùng hưởng, cậu đăng nhập vào tài khoản Wechat phụ của mình, gửi những thứ này cho tài khoản chính.

Mới vừa gửi xong, Cảnh Vân Trăn tới gọi cậu đi ăn cơm.

Nhìn Cảnh Vân Trăn rất gì và này nọ trực tiếp bưng toàn bộ nồi hấp lên, Úc Khải nhiều ít có chút mong đợi.

Úc Khải tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Cảnh Vân Trăn khà khà một tiếng, giới thiệu nói: "Tội tự tay làm ——"

Cảnh Vân Trăn vừa nói vừa mở nắp nồi, khi hắn đang định cao giọng hô lên tên của nó —— "Rồng ngâm yêu cẩm lý!"

Liền thấy trong nồi......một con cá màu vàng mập mạp và một viên cầu chen chúc với nhau.

Vì thế lời tới bên miệng, đột nhiên đổi thành.

"Cá mặn đeo hoa tai trân châu."

Vốn dĩ Cảnh Vân Trăn muốn bắt chước Blogger mỹ thực dùng bột mì làm nhào nặn hơn nữa dùng màu thực phẩm làm thành cẩm lý ôm trái tim, đáng yêu biết bao nhiêu!

Kết quả ai ngờ thứ này không biết cố gắng, vừa hấp lên liền béo phì, thành một con cá béo.

Vì thế Cảnh Vân Trăn tại chỗ phát huy sửa tên thành "Cá mặn đeo hoa tai ngọc trai"!

"Thế nào, có phải rất duy mĩ đúng không?"

Úc Khải:?

《 Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai 》 đã làm gì sai!

Úc Khải: "Anh xác định nói không gọi là 'hò hét'?"

Con cá mặn béo kia nằm trong nồi, miệng mở rộng, mặt vặn vẹo, mắt cá chết trừng lớn, dường như một giây tiếp theo liền hét lên.

—— Cảnh lão cẩu!!!

—— Ngươi không phải người!!!

"Bẹp!"

Miệng cá mặn đang hét chói tai bị Cảnh Vân Trăn dùng một chiếc đũa chọc rớt, đút tới miệng Úc Khải: "Nào, tiểu cá mặn nếm thử đi, chắc chắn rất ngon."

Kỳ thực Úc Khải rất rất không muốn ăn thứ này, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của đối phương, vẫn cho hắn chút mặt mũi, sau đó....sau đó.

Úc Khải trực tiếp nằm xuống, cùng một tư thế với con cá mặn trong nồi.

Cá mặn vốn là vật chết, chết ở bàn hoặc chết ở ngoài bàn!

Cảnh Vân Trăn không tin tà tự mình nếm thử một miếng.

—— Giống như một tia sét đánh giữa trời quang nện lên đầu lưỡi.

Vì thế trên sô pha lại nhiều thêm một con cá mặn chết.

Tư thế giống nhau, vẻ mặt giống nhau.

Cảnh Vân Trăn vẻ mặt thống khổ: "Sao lại như vậy được!"

Rõ ràng hắn đã làm đúng theo lời của Blogger mà! Nhưng vì sao hắn làm lại khó ăn như vậy!

Úc Khải nằm một lúc lâu mới thoát khỏi bóng ma của hắc ám liệu lý, cậu vỗ vỗ bả vai Cảnh Vân Trăn, an ủi nói: "Anh, vì thế giới hòa bình, vì sự an toàn tính mạng của chúng ta, về sau anh vẫn đừng nên tiến vào phòng bếp."

Cảnh Vân Trăn: "......"

Cảnh lão cẩu ủy khuất!

"Thôi, vẫn là để em nấu cơm đi." Úc Khải lấy tạp dề trên người Cảnh Vân Trăn mặc vào: "Em xem chỗ anh có nguyên liệu nấu ăn gì nào.....đúng rồi, anh, anh lấy hộ em cái di động, em tới đây lâu như vậy còn chưa nhắn tin cho chị Hân."

"À." Cảnh Vân Trăn chạy nhanh đi lấy di động của Úc Khải.

Khi hắn rút khỏi cục sạc, màn hình sáng một chút.

Liếc mắt một cái thấy được một tin nhắn cuối cùng trên màn hình.

《 Bộ sưu tập các chương dưới nước.avi》

Cảnh Vân Trăn:!!!

Thì ra tiểu cá mặn thích cái này sao?

Được, Cảnh Vân Trăn hiểu rồi, hắn giác ngộ, hắn đắn đo.

Người đàn ông giống như nắm giữ mật mã qua cửa, không nhịn được mừng thầm một trận.

Dưới nước hiện tại không có.

Nhưng dính nước thì có một chút.

Hắn thừa dịp rửa tay, vẩy tí nước lên trên người mình.

Hơn nữa hắn còn rất tâm cơ chỉ làm ướt phần cơ bụng.

Cảnh lão cẩu quỷ kế đa đoan!

Hắn đậy cái nắp lên trên con cá mặn trong nồi.

Kế tiếp là kênh của người lớn!