Sau Khi Chó Điên Mất Trí Nhớ

Chương 17: Phát hiện- Gặp phụ huynh



Hắn mơ mơ màng màng ngã vào trong lòng ngực Đỗ Trường Phong, cho rằng trận đấu kịch liệt lâu dài này thật sự đã kết thúc, còn không chờ hắn nghỉ ngơi, dương v*t vốn mềm nhũn cắm trong tiểu huyệt lại một lần nữa cương cứng, Mạnh An theo bản năng muốn tránh ra nhưng Đỗ Trường Phong lại mạnh mẽ bắt lấy cổ chân hắn đem hắn từ mép giường kéo trở về.

Đem Mạnh An đè ở dưới thân.

"Ngoan, Tiểu An, em mệt mỏi liền trước ngủ, anh tự mình động."

Đỗ Trường Phong quỳ ghé ở phía sau Mạnh An, bắt lấy đầu v* đã bị chơi sưng xoa bóp, hạ thân còn một đĩnh đĩnh thao tao huyệt.

Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phong tình kia, hiện giờ thế nào lại thấy vô cùng vô sỉ.

Ngày hôm sau, Mạnh An quả nhiên không thể xuống giường được.

Cũng may ngày hôm qua lúc ra ngoài hắn đã thông báo cho cha mẹ, cũng không cần sốt ruột hoảng hốt vội vàng trở về.

Đỗ Trường Phong tỉnh đến so với hắn sớm sớm chút, hai người ở trong phòng nị oai trong chốc lát, chờ đến khi nghe tiếng gõ cửa, y mới chậm rì rì đi mở cửa lấy đồ ăn sáng được đưa đến.

Cháo sền sệt còn nóng hổi, hạt gạo no đủ trong suốt, hơn nữa còn có nhỏ vụn dược liệu cùng thịt gà, người không có khẩu vị khi ngửi thấy mùi hương dễ chịu, ăn đến trong miệng còn lưu lại mùi hương, làm ta người nhịn không được một muỗng lại một muỗng đưa vào trong miệng.

Đem dược liệu nấu cháo còn có thể ăn ngon như vậy, Mạnh An còn rất ngạc nhiên, rốt cuộc khi đó hắn ở trong bệnh viện mẹ Mạnh nhưng không làm ít dược thiện mang đến, chỉ là hương vị ··· cũng bình thường.

Trừ bỏ cháo ở ngoài, trên khay còn mấy cái bánh bao, Mạnh An buông chén cháo đã uống đến một nửa, cầm lấy bánh bao còn nhỏ với tay hắn, hơi nước mỏng bám trên da bánh cùng với nước sốt bên trong ăn trong miệng hương vị nổ tung, nhân thịt không chỉ có hành lá mà còn có bắp băm, vị phong phú mà không ngán.

"Không hổ đầu bếp trong nhà Trường Phong ca, chén chào bình thường cùng bánh bao đều làm ngon đến như vậy." Mạnh An cười cười, tuy hắn ăn nhanh lại không có chật vật, ngược lại là một bộ dáng ăn đến ngon miệng, làm một người không thích ăn sáng như Đỗ Trường Phong nhịn không được mà muốn nếm thử.

"Tiểu An thích liền ăn nhiều chút." Tối hôm qua vui sướng tràn trề làm Đỗ Trường Phong đến bây giờ lúc nhìn Mạnh An ánh mắt đều là triền miên đến phảng phất như kéo sợi.

Y bưng lên chén cháo trước mặt, xem Mạnh An uống một ngụm cháo, thật giống như xem Mạnh An ăn với ăn cơm giống nhau, làm cho Mạnh An có chút ngượng ngùng

"Em ··· em ăn no rồi." Mạnh An ăn hai ngụm xong, đỏ lên mặt đứng lên về phòng, mới vừa cầm lấy quần áo liền bị Đỗ Trường Phong vừa vào tới đoạt đi.

"Tiểu An hiện tại thân thể không khoẻ, anh đến giúp em mặc quần áo nhé?" Đỗ Trường Phong lời nói tự nhiên, dáng vẻ người yêu hiện tại nếu Mạnh An lại cự tuyệt liền có chút phản ứng thái quá.

Mạnh An buổi sâng rời giường nhanh, liền tùy tiện mặc cái áo tắm dài ở trên người, vừa rồi khi ăn cơm Đỗ Trường Phong ánh mắt nhìn hắn giống như hận không thể ngay ở trên bàn lột sạch hắn.

Chủ yếu là mông còn đau.

Nhưng hắn ngồi ở trên giường, nghe Đỗ Trường Phong chỉ thị nhấc chân thẳng lưng, liền cảm thấy mình là một cái búp bê cỡ lớn, tùy ý người đùa nghịch.

Bất quá đâu ai khác là bạn trai hắn.

Mạnh An một bên buồn rầu, một bên ngọt ngào.

Phòng Đỗ Trường Phong cùng phòng Mạnh An diện tích không sai biệt lắm, chỉ là phòng Mạnh An bởi vì đập vài phòng trống trong biệt thự, nhưng Đỗ Trường Phong lại là siêu cấp lớn, ngoại thính cùng phòng ngủ dùng một mặt hoàn toàn tường làm phong bế ngăn cách.

Hơn nữa làm nam nhân tới nói, Trường Phong ca có chút quá trắng, hay là nên ra ngoài phơi nắng.

Mạnh An đứng lên, kéo bức màn che nắng, làm ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào phòng, căn phòng vốn tăm tối giờ lại bừng sáng ngời, mà hắn đứng ở dưới ánh nắng mặt trời ấm áp hướng Đỗ Trường Phong mỉm cười.

Nếu có thể nói, Đỗ Trường Phong thật muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.

Bởi vì hôm qua cả hai đều là lần đầu, cho nên sáng nay Đỗ Trường Phong khá Lo cho thân thể của Mạnh An, cơ hồ muốn đem đối phương đối đãi như sản phụ.

Nhưng Mạnh An thích cay và uống đồ lạnh, buổi sáng ăn một chút đồ thanh đạm cũng không sao cả, nhưng giữa trưa ăn một bữa lớn lại không có đồ cay hắn chỉ có thể nhịn nhưng là lại không cho hắn uống nước đá, này như thế nào nhịn xuống được?

Hắn trên mặt không thể hiện, sau khi ăn thừa dịp đổi Trường Phong công chú ý hắn liền nhanh chóng chạy xuống chỗ tủ lạnh lấy bình nước thủy tinh uống vài ngụm lớn, nhưng không kịp nuốt xuống, đã vừa vặn bị đổ Trường Phong bắt được, bản thân còn chưa sinh khí mà đối phương đã khó chịu ra mặt, đôi tay ôm ngực ngồi trên xe lăn nhìn hai má hắn phồng lên như cá nóc.

Mạnh An chột dạ nhìn Đỗ Trường Phong, còn không sợ chết mà làm trò trước mặt Đỗ Trường Phong nuốt ngụm nước đó xuống.

Sau đó, Lão nam nhân ngồi trên xe lăn đột nhiên đứng lên kéo hắn đi đến bên giường, hắn chỉ có thể một bên kêu lão công xin tha, đến cuối cùng cặp mông Vốn đã bị sưng lên kia bị đánh vài phát, làm cho mình nên đến trời tối mới về nhà sau đó liền ở trong phòng luôn, đến ăn cơm cũng ăn ở trong phòng, sợ bị mẫu thân đại nhân phát hiện điều gì thường.

Chỉ là lại như thế nào che dấu, gói hàng mịn nên chứ sao bắt đồng trạng thái khiến cho Lâm Uyển cảm thấy nghi ngờ.

"Lão Mạnh, anh nói xem Tiểu An có phải hay không có chút không thích hợp?" Lâm Uyển nhìn chỗ Mạnh An ngồi mà suy tư hỏi.

"Có cái gì không thích hợp sao? Còn không phải là con trai ngoan của anh, hắc hắc." Mạnh Hoa Thanh ngẩng đầu, nhìn vợ mình cười ngây ngô hai tiếng.

"Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn!" Lâm Uyển trợn mắt liếc Mạnh Hoa Thanh một cái, "Tiểu An có phải hay không là yêu đương?"

Lời này xem như thọc tổ ong, Mạnh Hoa Thanh đập mạnh lên bàn, "Củ cải trắng của chúng ta không dễ nhổ đâu! Tôi xem ai dám đụng vào!"

Vì thế sáng sớm hôm sau, Mạnh An liền thấy cha Mạnh đen mặt, cùng mẹ Mạnh đang dở khóc dở cười.

Mạnh An có chút nghĩ không thông, vốn nên đi công ty cha mẹ, chỉ là không đợi hắn nói chuyện, cha Mạnh khoanh tay trước ngực ngồi ở trên sô pha như đại cừu thâm hận nhìn hắn, dùng sức hừ một tiếng.

Không chút nào khoa trương nói, hắn thậm chí nghe được hồi âm.

"Ba, làm sao vậy?"

Ba Mạnh ba tuổi dường như không quay đầu nhìn Mạnh An.

"Đừng động ba con, trước lại đây ăn cơm đi." Lâm Uyển từ phòng bếp bưng hai chén mì đi ra, thật xa Mạnh An đã nghe mùi hương rồi, bởi vậy hắn quyết đoán vứt bỏ cái tính tình nháo loạn của ba, bước nhanh đi qua tiếp chén mì trong tay mẹ Mạnh.

"Hừ!" Dường như sợ trong bếp hai người không nghe thấy, ba Mạnh ngồi ở phòng khách lại hừ một tiếng.

Chỉ là giờ phút này hai mẹ con đều vội vàng ăn cơm, ai cũng không để ý đến ông.

Thấy vậy, ba Mạnh còn chưa ăn sáng, mặt xám xịt chạy vào trong nhà bếp bưng chén mì của mình ngồi bên cạnh vợ mình.

Sau khi ăn xong hai vợ chồng còn chưa rời đi, ngay cả đi bộ cũng không đi Mạnh An liền biết cha mẹ là có chuyện muốn nói, vì thế ngoan ngoãn rửa sạch chén sau đó trở lại ngồi trước mặt cha mẹ.

"Mẹ, sao vậy?" Mạnh An cười cười, chủ động hỏi đến.

Bởi vì đặt bản thân vào vị trí hoàn cảnh, Lâm Uyển đối với việc giáo dục Mạnh An là nửa Trung Quốc nửa phương Tây, kiểu nuôi thả, cho nên Mạnh An theo chân bọn họ quan hệ thân mật, nói chuyện phiếm cũng đều như bạn bè, mặc dù sau khi Mạnh An mất trí nhớ cũng thực mau thích ứng hình thức ở chung như vậy.

"Mẹ thấy con gần đây khi xem di động thường cười ngây ngô, Nghe kể thời gian đi ra ngoài cũng lâu hơn lúc trước, còn bắt đầu chú ý ăn mặc, có phải hay không yêu đương?" Lâm Uyển nói một câu, mặt Mạnh An liền đỏ lên, mặt ba Mạnh phuca càng đen hơn.

Đến cuối cùng còn không đợi Mạnh An trả lời, ba Mạnh liền kêu to ra tiếng, "Ba ba không đồng ý! Tiểu An mới bao lớn! Như thế nào có thể yêu đương!"

"Ba, con đã 27 rồi."

"Hôm nay muốn yêu đương, ngày mai chẳng phải liền cùng dã nam nhân dọn ra đi!!!" Tâm trạng ba Mạnh phúc chốc hổng mất, nước mắt lưng tròng nhìn Mạnh An, "Ba ba tuyệt đối không đồng ý."

Nếu xác định quan hệ thì đến gặp mặt một chút."

Mẹ Mạnh cùng Mạnh An ăn ý bỏ qua ba Mạnh đang ở la lối khóc lóc.

"Được, vậy chọn thời gian thích hợp để hẹn gặp."

Giờ phút này Đỗ Trường Phong đang ở trong nhà nhìn ảnh lão bà của mình mà phát ngốc, hoàn toàn không biết kế tiếp phải ra mắt gia đình nhà vợ.

"Gặp bác trai bác gái" theo như lời nói.

Đối với hắn mà nói, gặp gia trưởng cực kỳ trọng, cùng người bình thường gặp có chút bất đồng.

Tài sản gia tộc cùng từ nhỏ đã tranh đấu làm bọn họ khi lớn lên đối với nữa kia của mình cũng phải suy xét về thế lực, đại bộ phận kết hôn đều không phải là người mình thích, thậm chí bọn họ có thể kết hôn sau một buổi lần đầu gặp mặt, thật giống như cái lồng giam xã hội, đều này dẫn đến sau khi kết hôn cả hai đếu ăn ý lơ nhau đi, có thể yêu đương ái muội bên ngoài, nhưng lại khoing dễ dàng ly hôn, rốt cuộc bọn họ kết hôn đều là lợi ích cho gia tộc phải suy ngjix suy xét cho gia tộc, đây không phải là cá nhân.

Chỉ có số ít một bộ phận đủ lớn mạnh hoặc đủ yêu thương mới có thể dựa theo ý nguyện mà yêu đương, gặp gia trưởng, kết hôn.

Hiện giờ Đỗ Trường Phong không hề nghi ngờ là người phía trước.

Y hoàn toàn có năng lực không cho hôn nhân của mình trở thành công cụ của gia tộc, cũng tự nhiên nghĩ tới muốn cùng Mạnh An kết hôn, thậm chí có thể nói y so Mạnh An sớm hơn nghĩ tới muốn đi bái phỏng ba Mạnh mẹ Mạnh, chỉ là y sợ mình như vậy sẽ làm Mạnh An cảm thấy bọn họ tiến triển quá nhanh, bởi vậy lùi bước hoặc là có cảm giác áp bách.

Y không gánh vác nổi hậu quả như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới chính thức xác định quan hệ không đến hai tháng, không đợi y mở miệng, Mạnh An liền chủ động dẫn y đi gặp cha mẹ, này không là đối với y là coi trọng, càng đại biểu bọn họ về sau có khả năng tiến đến hôn nhân.

Y không biết nếu Mạnh An khôi phục ký ức, về sau còn có thể hay không muốn nguyện ý cùng y ở bên nhau, cho nên y quý trọng thời gian hiện giờ có thể bên nhau mỗi một ngày, nhưng không nghĩ tới hiện tại Mạnh An lại muốn hứa hẹn cùng y kết hôn.

Đỗ Trường Phong sống đến bây giờ, gặp qua nhiều chuyện, gặp qua không biết bao nhiêu người, hoặc là thật hoặc là giả, chân thành giả dối y liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, y có thể bình tĩnh thậm chí là ngạo mạn đi phân tích bất luận là ai, nhưng đối mặt Mạnh An y lại trở nên do dự, hơn nữa thời khắc này hoài nghi kết luận của mình.

Rốt cuộc có thể cùng Mạnh An yêu đương đã là kỳ tích, chuyện kết hôn y cũng không dám nghĩ nhiều, y là có chút sợ hãi mặc sức tưởng tượng tương lai tôta đẹp cùng Mạnh An, y sợ mình suy nghĩ nhiều sẽ bị thần biết mọi chuyện sẽ khoing như y, sẽ giáng xuống tai hoạ, sẽ làm bọn họ chia lìa.

Này nhiều ít là có chút si ngốc ở bên trong, nhưng Đỗ Trường Phong căn bản không thể khống chế chính mình mà đi tự hỏi vấn đề hư vô mờ mịt.

Nhưng hôm nay Mạnh An muốn dẫn hắn đi gặp cha mẹ ···

Có lẽ ··· Mạnh An thích hắn, so với trong tưởng tượng y muốn càng nhiều một ít.

Nghĩ đến đây, Đỗ Trường Phong trong lòng liền như là uống mật ngọt.

"Nếu anh không muốn ···"

Có lẽ là thời gian Đỗ Trường Phong trầm mặc quá dài, làm Mạnh An cho rằng chuyện này quá đột ngột, Đỗ Trường Phong có chút băn khoăn, liền nghĩ nếu không hoãn lại thời gian, hắn căn bản không nghĩ tới trong ngắn ngủn nháy mắt Đỗ Trường Phong trong đầu đều suy nghĩ cái gì.

"Anh có thể." Đỗ Trường Phong lấy lại tinh thần, ra vẻ bình tĩnh cười cười, kỳ thật lòng bàn tay đặt ở trên tay vịn đã khẩn trương đến đổ mồ hôi.