Sau Khi Chó Điên Mất Trí Nhớ

Chương 8: Luyến tiếc



Đỗ Trường Phong không thích người khác tiếp xúc thân thể với y.

Cho dù là y tá bác sĩ bệnh viện, Đỗ Trường Phong cũng thập phần bài xích, chỉ ở chung mấy ngày Mạnh An liền nhạy bén phát hiện điểm này, nhưng kỳ quái chính giống thói quen sạch sẽ của nam nhân nhưng lại không bài xích hắn.

Đều này cũng không phải là Mạnh An tự mình đa tình.

Hôm trước trời mưa, Mạnh An vừa mới tiến vào phòng bệnh Đỗ Trường Phong thấy sắc mặt y khác thường, tuy rằng cũng không mấy khác thường, nhưng khi đó thỉnh thoảng nhăn mày, đủ để cho Mạnh An nhận thấy được dị thường, hỏi thăm mới biết là do thời tiết ẩm ướt làm chân bị đau, người này chân chỗ bị đau vô cùng đau đớn, Mạnh An theo bản năng liền muốn đi kêu bác sĩ, nhưng Đỗ Trường Phong lại bắt lấy cổ tay của hắn không cho hắn đi.

"Kia nếu không để cho em thử xem?" Cho tới bây giờ, Mạnh An cũng không rõ mình lúc ấy vì sao đột nhiên nói một câu như vậy, có lẽ là bộ dáng Đỗ Trường Phong chịu đựng đau đớn làm hắn trong lòng có một loại khó chịu khó nói nên lời.

Cùng Đỗ Trường Phong càng đi càng gần, Mạnh An ở bệnh viện nhàn đến nhàm chán liền liền đọc một số tư liệu về trị liệu chân, cũng đối loại chứng bệnh này có một ý thức mơ hồ.

Đỗ Trường Phong cúi đầu không nói gì, nhưng cũng không có cự tuyệt, Mạnh An liền thuận nước đẩy thuyền ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nhấc chăn lên, thấy không có bị ngăn cản hắn lá gan nổi lên đem tay lên cẳng chân Đỗ Trường Phong, lòng bàn tay độ ấm cực nóng mặc dù cách quần nhung cơ hồ cảm thấy y run lên.

Đợi trong chốc lát, Mạnh An mới cuốn quần Đỗ Trường Phong lên, lộ ra đôi chân tái nhợt.

Đỗ Trường Phong chân cũng không giống trong tưởng tượng của Mạnh An khô quắt, mà tinh tế lại thập phần cân xứng hai chân, này xinh đẹp đến không giống như chân người đi, Mạnh An sửng sốt một chút, thực mau lấy lại tinh thần bắt đầu chuyên tâm mát xa vì Đỗ Trường Phong.

Nói thật, Mạnh An chỉ mới học lý thuyết, thủ pháp mát xa lại thô ráp, không thể so với y tá điều dưỡng, nhưng dù vậy lại vẫn làm cơn đau của Đỗ Trường Phong thuyên giảm hẳn, y thậm chí có chút hưởng thụ Mạnh An mát xa, liền hô hấp không tự giác trở nên dồn dập, hoàn toàn không có rụt rè khắc chế như lúc trước.

Ý thức được điểm này lão nam nhân có chút cười khổ, hắn kiệt lực áp chế cảm xúc như măng mọc sau mưa này, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, cuối cùng lại vẫn là nhịn không được mà nâng lên tay che khuất hai mắt của mình, chỉ lộ ra cái cằm xinh đẹp.

Mạnh An nhìn không ra vẻ mặt của y,nhưng suy đoán y cũng không ghét hắn động vào.

Chỉ là làm hắn có chút thất thố chính là, y rõ ràng so với hắn lớn mười tuổi, vừa thấy liền không đơn giản, cũng không biết sao nhìn Đỗ Trường Phong yếu ớt như vậy hắn lại có chút đau lòng, hắn cảm thấy, Đỗ Trường Phong hẳn là phải giống bá đạo tổng tài trong TV hoặc là đại tướng quân chinh chiến sa trường khí phách hăng hái tiêu sái tùy ý, mà không phải giống như bây giờ gần bởi vì trời mưa liền đau đến mặt tái nhợt, suy yếu cuộn tròn ở trong chăn.

Cũng bởi vậy, hắn thậm chí muốn nói ra nếu hắ không xuất viên liền ở bên cạnh làm hộ sĩ cho y.

Mà khi đó lão nam nhân xinh đẹp này mặt chỉ vô biểu tình gật gật đầu, lãnh đạm tựa hồ cũng không để ý.

Mạnh An cũng làm bộ nhìn gương mặt đã đỏ như cà chua của y.

Ngay từ đầu Mạnh An chỉ là ngẫu nhiên vào ngày mưa sẽ mát xa chân cho Đỗ Trường Phong để bớt đau nhứt, sau y lại cậy mạnh muốn tự đi WC, xén chút nữa là té ngã, Mạnh An lại nhiều thêm một cái nhọc lòng lo lắng.

Đem người ôm đến WC, Mạnh An đem Đỗ Trường Phong nhẹ nhàng đứng trên mặt đất, thuần thục cởi quần của y, sau đó đứng thẳng thân mình cho y tự tiến hành bước tiếp theo.

Mạnh An lặng lẽ ngắm liếc mắt thấy cái vật khổng lồ trong tay lão nam nhân, mặc kệ thấy bao nhiêu lần hắn đều nhịn không được kinh hãi.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới ở Đỗ Trường Phong tuấn mỹ phiêu dật không dính khói lửa phàm tục mỹ mạo như vậy, cư nhiên cất giấu một cây không thua pháo nhị doanh trưởng Italy ··· đại pháo, không, không đúng, hoàn toàn là trình độ cự pháo.

Lần đầu tiên thấy hắn bởi vì quá mức khiếp sợ đã quên quay đầu nhìn chằm chằm vào cự pháo, kết quả trực tiếp cho người ta xem đến đứng hình, làm cho hai người ở WC đứng nửa ngày mới thuận lợi giải quyết vấn đề, lúc sau Mạnh An thành thành thật thật mặc lại quần cho Đỗ Trường Phong, cũng không dám nữa xem nhiều.

Ôm Đỗ Trường Phong trở lại trên giường thì thời gian cũng không còn sớm, Mạnh An vừa mới chuẩn bị vèe phòng mình, Đỗ Trường Phong lại trước một bước gọi lại hắn.

"Có một bộ phim điện ảnh mới ra mắt, cùng nhau xem?"

Dứt lời Đỗ Trường Phong chống thân thể hướng bên cạnh xê dịch, rõ ràng là muốn mời Mạnh An ở lại.

Hiện tại đã 11 giờ, dựa theo quy định bảng giờ giấc của Lâm Uyển hắn giờ hẳn là nên đi ngủ, nhưng hắn đã là người trưởng thành rồi! Ngẫu nhiên thức đêm một lần cũng không quan hệ.

Cơ hồ không có giãy giụa, Mạnh An liền cởi giày lên giường, ngồi vào bên người Đỗ Trường Phong, mà Đỗ Trường Phong cũng là thập phần tự nhiên đem thú bông mềm mại trên giường đưa cho Mạnh An.

Thú bông bị Mạnh An ôm trong ngực màu sắc diễm lễ không hợp với phòng bệnh màu trắng này,càng không phải là màu đơn sắc mà Đỗ Trường Phong thích, rõ ràng là vì hắn mà chuẩn bị.

Chính trong lúc này lộ ra cảm giác quen thuộc, làm Mạnh An ngăn không được hoài nghi mối quan hệ của bọn họ hai người.

Sau khi mất đi ký ức cha mẹ an ủi hắn, cổ vũ hắn, thậm chí không chê phiền mà kể lại quá khứ của hắn, nhưng mà hắn lại trước sau cùng thế giới này có một loại cảm giác không gắn kết, thật giống bị cách một màn hình xa.

Hắn kỳ thật có chút bất an, ở trước mặt cha mẹ hắn biểu biện thích ứng tốt chỉ là giả dối mà thôi.

Cho nên hắn nóng lòng cùng thế giới này sinh ra càng nhiều càng chặt chẽ gắn kết.

Mà thái độ che giấu thiện ý của Đỗ Trường Phong cho hắn thấy có bước đột phá.

Hắn trong đầu vô số lần suy nghĩ về mối quan hệ của hắn và Đỗ Trường Phong, thạm chí nghĩ đến trước khi mất đi ký ức mình và Đỗ Trường Phong là người yêu, chỉ là tình cảm của bọn hắn bị người trong nhà ngăn cản, cho nên lúc hắn bị mất trí nhớ y mới giả vờ không biết hắn, rồi lại nhịn không được mà tiếp cận hắn.

Bằng không giải thích như thế nào khi ánh mắt Đỗ Trường Phong lúc nhìn về hắn lại lộ ra nồng đậm tình cảm, đó là yêu.

Mà yêu một người, ánh mắt không thể nào giấu được.

Hắn tỉnh lại đối mặt với hết thảy xa lạ, sẽ theo thói quen quan sát chung quanh sự vật, trong đó tự nhiên cũng bao gồm người, hắn vô số lần ở cha mẹ trong mắt nhìn ra như vậy cảm xúc.

Xuất phát từ tò mò, hắn cũng từng nói bóng nói gió hỏi qua mình tình huống giao hữu trước kia, nhưng hắn cha mẹ trong miệng tựa hồ vẫn luôn đang chuyên tâm đọc sách, cũng không có yêu đương.

Cho nên hắn cùng Đỗ Trường Phong cũng có khả năng là lén lúc yêu đương?

Sau lưng cha mẹ làm cái gì đó lén lúc, nhất định rất kích thích.

Đổi cách nói khác, nếu bọn họ không phải người yêu,thì quan hệ trước đó cũng nhất định không đơn giản.

Xem xong phim điện ảnh, Mạnh An xuống giường chuẩn bị về phòng bệnh của mình, mới vừa mang giày hắn như là nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Đỗ Trường Phong.

"Đúng rồi, Trường Phong ca, hai ngày sau em phải xuất viện rồi."

Đỗ Trường Phong nguyên bản đa hơi buồn ngủ ánh mắt nháy mắt tỉnh táo lại.

"Em phải đi?"

"Đúng rồi, hôm nay bác sĩ kiểm tra nói em không có vấn đề gì lớn, có thể về nhà tịnh dưỡng"

"Vậy em ··· còn sẽ về chung cư nữa không?" Y chỉ chính là chung cư bọn họ làm hàng xóm.

"Mẹ lo lắng tình huống của em, nên em dọn về nhà ở ···"

"Như vậy à ···" tay Đỗ Trường Phong đêr trong chăn nắm chặt thành quyền, nhìn qua có chút mất mát.

"Bất quá không quan hệ, chúng ta còn có thể dùng điện thoại để liên lạc mà." Mạnh An bắt lấy điện thoại ở trước mặt Đỗ Trường Phong quơ quơ, kỳ thật rời đi hắn cũng có chút luyến tiếc Đỗ Trường Phong, chỉ là thân thể hắn đã chuyển biến tốt đẹp, cũng không có lý do lại ở lại, "Có thời gian em lại trở về tìm anh chơi, hoặc là chờ anh xuất viện chúng ta lại cùng nhau đi ra ngoài, đến lúc đó Trường Phong ca nhưng đừng chê ta phiền~"

"Sao có thể chứ?" Đỗ Trường Phong miễn cưỡng cười cười.

"Anh sao có thể chê em phiền?" Chỉ là những lời này thanh âm quá nhỏ, Mạnh An lại chưa nghe được rõ ràng.

Đỗ Trường Phong nhìn phương hướng Mạnh An rời đi, trong mắt cảm xúc khác thường không ngừng quay cuồng.

Làm sao bây giờ, chân chính cùng Mạnh An tiếp xúc không tới một tháng mà thôi, chính mình cũng đã luyến tiếc không muốn rời hắn.