Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 36: Cuộc sống buông thả của tôi



Lăng Châu nghe thấy giọng của Cố Thành Diệu đang hỏi: "Sao lại còn chưa tỉnh lại vậy?"

Bác sĩ gia đình không biết đã trả lời cùng một câu hỏi đó của anh bao nhiêu lần rồi: "Cậu Lăng chỉ là bị cảm lạnh nhẹ. Cậu ấy ngất xỉu cũng chỉ là do cơ thể đang tự điều chỉnh thích ứng để bù lại cho sự mệt mỏi đã chịu đựng trong mấy ngày nay."

Cuối cùng Cố Thành Diệu cũng im lặng được một hồi. Nhưng cũng chỉ một lúc đó thôi, sau khoảng tầm một phút, người đàn ông này lại bắt đầu bồn chồn.

Bác sĩ gia đình liên tục giải thích rằng tạm thời Lăng Châu chưa thể tỉnh lại là do cần có sự nghỉ ngơi đầy đủ để phục hồi các chức năng.

Phải đó... Lăng Châu thầm nghĩ, mình ngủ thêm một lát nữa thì đã sao nào. Trước đó không lâu cậu vừa rời khỏi Thời Ngọc, rồi lại bị Nghiêm Sương Tẫn bắt đi, khó khăn lắm mới trốn thoát ra khỏi từ chỗ của Nghiêm Sương Tẫn, thế mà lại bị Cố Thành Diệu và Bùi Tư Niên cùng nhau chặn bắt.

Ngay cả tội phạm truy nã cũng không bị áp dụng cách truy sát đẳng cấp cao đến vậy.

Lăng Châu cảm thấy vô cùng tiếc thương cho tinh thần lẫn thể xác phải chịu mọi tra tấn của mình. Cậu chỉ là một công dân bình thường, từ khi được sinh ra đến nay, thử thách lớn nhất từng gặp phải chẳng qua cũng chỉ là kỳ thi tuyển sinh đại học.

Bây giờ phải đối mặt với bốn kẻ phản diện có thể hủy diệt thế giới bất cứ lúc nào, Lăng Châu gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của mình để đối phó với họ.

Lao tâm lao lực thế này, thì có ngã bệnh cũng là chuyện sớm muộn thôi mà.

Lăng Châu nhắm mắt lại, cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông ấy nhẹ nhàng sờ vào mặt mình. Lòng bàn tay của Cố Thành Diệu có những vết chai sạn mỏng được để lại trong những năm đầu khởi nghiệp, Lăng Châu có thể cảm nhận được chúng khi lòng bàn tay của anh chạm vào.

Rõ ràng là một người mạnh mẽ có đầu óc sáng suốt, nhưng vào lúc này, anh giống như một kẻ lạc lối mất đi khả năng phán đoán của mình, hết lần này đến lần khác xác nhận lại câu trả lời rằng Lăng Châu không có trở ngại lớn, rồi lật ngược nó, kế đến lại xác nhận lại từ đầu.

Lăng Châu đoán chừng nếu cậu còn tiếp tục ngủ nữa, thì anh bác sĩ gia đình đáng thương ấy sẽ bị Cố Thành Diệu sa thải luôn mất.

Thế nên là Lăng Châu từ từ mở mắt ra.

Đầu tiên cậu nhìn thấy Cố Thành Diệu đang có hơi sửng sốt, kế đến là nhìn thấy một không gian hoàn toàn khác.

Đây là đâu vậy? Lăng Châu lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh. Căn phòng tràn ngập ánh sáng, được trang trí bởi những loại hoa hồng với nhiều màu sắc kiểu dáng khác nhau, hình vẽ trên tấm thảm mềm mại là một bức tranh trừu tượng vừa đơn giản vừa lãng mạn.

Ngoài ra còn có cánh cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, bên ngoài cửa sổ thấp thoáng nhìn thấy cả một màu xanh lam. Có phải là biển không? Lăng Châu dường như nghe thấy được tiếng sóng biển.

Thấy Lăng Châu đã tỉnh lại, bác sĩ gia đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh đi tới làm vài xét nghiệm đơn giản dùm cho Lăng Châu để chắc chắn rằng đối phương không có vấn đề gì nghiêm trọng, rồi mới nói: "Trước đó cậu Lăng Châu đây đã quá vất vả, tuy rằng sức khỏe không có gì trở ngại, nhưng tôi khuyên là vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe."

Sau khi nói xong, anh bác sĩ đã nhanh chóng ra về, cứ như đã quá sợ hãi Cố Thành Diệu vậy.

"Đây là nơi nào?" Lăng Châu hắng cổ họng khô khốc của mình, có thể là do sốt cao, nên giọng nói của cậu có hơi khàn.

Cố Thành Diệu: "Là một hòn đảo."

Lăng Châu: "..." Vậy là Cố Thành Diệu định giam lỏng cậu ở hòn đảo hoang vu không có một ai này sao?

Cậu mở to đôi mắt ra, trông có vẻ như đang chỉ trích sự vô tâm điên rồ quá mức của người đàn ông này.

Cố Thành Diệu đương nhiên biết cậu đang suy nghĩ điều gì, anh hết cách đành phủi chăn cho đối phương. Anh không biết phải nên làm thế nào để có thể thuyết phục Lăng Châu tin rằng mình thà để bản thân bị thương cũng sẽ tuyệt đối không làm tổn thương Lăng Châu.

"Bắc Kinh lạnh lắm, không thích hợp để em dưỡng bệnh đâu." Cố Thành Diệu nhìn vào đôi mắt vẫn còn đờ đẫn của Lăng Châu mà hạ giọng nói: "Đây là một hòn đảo ấm áp nhất trong số các quần đảo phía nam, em có thể ở lại nơi này để nghỉ ngơi cho khỏe."

Lăng Châu vẫn mang vẻ mặt cảnh giác. Cố Thành Diệu thở dài một tiếng, không biết bắt đầu từ lúc nào, Lăng Châu dường như càng ngày càng sợ anh.

Rõ ràng trước đây là một người vô kỷ luật, thích đùa giỡn, còn thoải mái cởi mở thế kia, giờ đây lại xem anh như con thú hung tợn.

Cố Thành Diệu đành phải từ từ giải thích với cậu: "Em muốn ăn gì hay muốn chơi gì đều có thể nói với anh, còn nếu như không thích ở lại đây cũng không sao. Chỉ là thời tiết ở nơi đây rất ấm áp, nên rất thích hợp cho em nghỉ ngơi."

Thấy Lăng Châu không hề lung lay, Cố Thành Diệu lại nói tiếp: "Trạm phát tín hiệu ở đây đều rất phát triển, lên mạng, trò chuyện, liên lạc đều không có bất cứ vấn đề gì cả."

Nghe đến đây, sắc mặt của Lăng Châu mới dịu lại, cậu chớp mắt hỏi: "Thật sao?"

Lăng Châu nửa tin nửa ngờ hỏi: "Vậy em có thể liên lạc với bạn bè và thầy cô của mình không?"

Cố Thành Diệu: "Lăng Châu, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ giới hạn quyền tự do của em."

"Vậy à?" Lăng Châu thở phào nhẹ nhõm nói: "Em lại còn tưởng rằng anh cũng giống như bọn họ. Xem ra là do em nghĩ nhiều rồi."

Cũng chả trách mà Lăng Châu không tin Cố Thành Diệu. Thứ nhất, chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu quá đáng sợ, thứ hai, hình mẫu của Thời Ngọc và Nghiêm Sương Tẫn ở ngay trước mắt, Lăng Châu thật sự là không thể không đề phòng được.

Với Cố Thành Diệu mà nói, những lời này vô cùng chói tai, anh hỏi Lăng Châu: "Bọn họ nhốt em sao?"

"Ừm." Lăng Châu y như một đứa trẻ đang méc chuyện với người lớn vậy, cậu kể hết tất cả những gì mình đã từng phải chịu đựng cho Cố Thành Diệu nghe.

Nhất là khi nói đến Thời Ngọc độc ác xấu xa kia, Lăng Châu lại càng đổ dầu vào lửa, nào là "bị ép ăn đồ ăn gớm ghiếc của anh ta", nào là "bị buộc phải ăn tối vào lúc nửa đêm"...

Lăng Châu vừa nói vừa quan sát nét mặt của Cố Thành Diệu. Quả nhiên đôi mắt của người đàn ông này đã chuyển sang một màu xám xịt.

Đánh nhau đi, đánh nhau đi... Lăng Châu rất giỏi bày mưu chuyển mâu thuẫn đi hướng khác. Bây giờ ân oán giữa cậu và Cố Thành Diệu đã y như một mớ hỗn độn, nếu không muốn bị Cố Thành Diệu chèn ép, thì chỉ có thể nhanh chóng chuyển thù hận của người này sang hướng khác.

Chẳng phải ứng cử viên sáng giá nhất chính là những tên đàn ông oan nghiệt kia sao?

"Anh sẽ khiến bọn họ phải trả giá." Cố Thành Diệu siết chặt tay, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, nhưng trong lòng đã chặt Thời Ngọc ra thành trăm mảnh rồi.

Lăng Châu gật đầu hùa theo: "Vậy anh mau đi báo thù cho em đi." Mau đi đi, đợi khi Cố Thành Diệu đi rồi, là cậu sẽ có thể tự do tự tai mà ở trên đảo hưởng thụ cuộc sống ăn uống vui chơi!

Cố Thành Diệu đã nhìn thấu những tâm tư suy nghĩ của Lăng Châu. Anh vui mừng vì Lăng Châu vẫn giữ được bản tính ngây thơ bướng bỉnh của mình, nhưng cũng cảm thấy cay đắng vì Lăng Châu chán ghét mình.

"Lăng Châu..." Cố Thành Diệu bỗng khựng lại, có vẻ như là muốn nói điều gì đó.

Lăng Châu: "Giám đốc Cố, em không có ấn tượng anh lại là một người do dự thiếu quyết đoán như vậy. Anh muốn nói gì thì cứ nói đi."

Cố Thành Diệu cười trong đau khổ, đối mặt với tình cảm sâu nặng, bất kể là người máu lạnh và lý trí đến đâu đều yếu đuối như tảng băng mỏng.

Cậu nhìn khuôn mặt có chút ốm yếu của Lăng Châu, do dự một lát sau mới nhỏ nhẹ nói: "Đừng sợ anh, được không?"

Nếu như người đối diện nói ra câu này là một người bình thường, thì nói không chừng Lăng Châu sẽ bỏ qua thành kiến ​​của mình, nhưng đây là một nhân vật nguy hiểm với chỉ số hắc hóa cực kỳ cao, là một người đàn ông có thể đánh sập cả vị diện. Thế thì làm sao cậu có thể tin rằng mình sẽ ngoại lệ chứ? Lăng Châu không phải là loại người một khi yêu nhau sẽ đánh mất chính mình, cậu chỉ tin vào những sự thật có bằng chứng thuyết phục cũng như những số liệu to lớn chắc chắn.

"Cố Thành Diệu, em tin anh." Lăng Châu giả vờ thả lỏng mà nở nụ cười rồi nói: "Nhưng nền tảng của sự tin tưởng được xây dựng trên sự bình đẳng. Với tình trạng anh mạnh em yếu như bây giờ, em không thể nào chống lại sức mạnh của anh cả, vậy thì làm sao em có thể tin rằng anh sẽ không thay lòng, sẽ không mất đi kiên nhẫn với em chứ?"

Đây là lần đầu tiên Lăng Châu nói ra những lời này với Cố Thành Diệu. Đây là lần đầu tiên Lăng Châu thể hiện khía cạnh lý trí và sự tỉnh táo của mình với Cố Thành Diệu sau bao nhiêu năm.

Thì ra cậu chưa từng đánh mất chính mình trong tình yêu... Cố Thành Diệu cảm thấy an ủi dùm cho cậu, cũng cảm thấy đáng thương cho bản thân, anh cười nói: "Về mặt vật chất thì anh mạnh hơn thật, nhưng về mặt tình cảm, em sẽ luôn nắm quyền chủ đạo."

Lăng Châu nghe vậy, trong lòng bỗng lung lay, hỏi: "Ý anh là?"

Cố Thành Diệu: "Anh sẽ không ép buộc em nữa — mang ý nghĩa về mọi mặt. Vì vậy, em có thể tự do lựa chọn yêu anh hoặc không yêu anh."

"Hoặc là... yêu người khác." Cố Thành Diệu cúi sầm mặt xuống, Lăng Châu không nhìn thấy rõ được ánh mắt của người đàn ông này. Anh lại nói: "Chỉ là tốt nhất đừng để cho anh biết được."

Lăng Châu dò hỏi: "Vậy nếu bây giờ em muốn rời khỏi nơi này thì sao?"

Tuy là Cố Thành Diệu không tán thành, nhưng anh vẫn đồng ý mà nói: "Tiểu Châu, có lúc nào anh từ chối với em đâu chứ?"

"Vậy à..." Lăng Châu lại lần nữa chạm đến mức giới hạn của Cố Thành Diệu nói: "Thế nếu em muốn gặp Bùi Tư Niên thì sao."

Cậu thăm dò hết lần này đến lần khác, để tìm hiểu kỹ càng về sức chịu đựng của một nhân vật hắc hóa là ở mức nào. Hay nói cách khác, trong điều kiện như thế nào mới khiến cho xu hướng "hủy diệt thế giới" của đối phương bộc phát.

Quả nhiên trong chốc lát, ánh mắt của Cố Thành Diệu đơ lại. Anh cúi đầu xuống, chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Với sự im lặng kéo dài của người đàn ông này, Lăng Châu hiểu sơ được mức giới hạn chịu đựng của anh nằm ở đâu.

Trải qua nhiều lần thử nghiệm và so sánh, cuối cùng Lăng Châu mới có được một chút manh mối — mặc dù các nhân vật hắc hóa đều rất nguy hiểm, nhưng với sự chống đỡ của chỉ số tình yêu, trên thực tế họ sẽ không làm tổn thương Lăng Châu.

Nhưng mà họ có chung một mức giới hạn chịu đựng chính là ——Lăng Châu chỉ có thể thuộc về mình. Họ không thể chấp nhận để bất kỳ ai khác ngoài bản thân mình tiếp cận và chiếm hữu Lăng Châu.

Ngoài điều này ra thì Lăng Châu vẫn còn rất nhiều không gian để phát huy.

"Vậy thôi bỏ đi." Lăng Châu giả vờ tỏ ra thất vọng một hồi, sau đó mới bình tĩnh đưa ra lời yêu cầu rằng bản thân muốn ăn cơm.

"Nơi này chắc hẳn là có hải sản, em cứ ăn đại một bữa hải sản đi vậy." Lăng Châu liếm môi, toàn bộ tâm tư đều đã chuyển hướng sang bữa ăn hải sản kia rồi.

Cậu nhìn Cố Thành Diệu với vẻ mong đợi, khuôn mặt yêu thích đồ ăn ngon của cậu còn chân thật hơn cả việc thích bất kỳ người nào.

Cố Thành Diệu chậm rãi đứng dậy nói: "Em hãy nghỉ ngơi một lát trước đi, cơm tối chuẩn bị xong rồi anh sẽ kêu người mang vào."

Anh đi được vài bước lại dặn dò cậu: "Buổi tối vẫn lạnh lắm, đừng có đi lung tung ra ngoài hóng gió biển đó. Có muốn ra ngoài thì hãy nhớ mặc thêm áo khoác. Còn nữa, mặc dù trên đảo có tổ chức tiệc Oktoberfest, nhưng mà em dị ứng với cồn nên đừng có uống nhé."

Lăng Châu ngoan ngoãn nghe lời, đợi khi Cố Thành Diệu đóng cửa rời đi, cậu mới nhanh chóng bật dậy khỏi giường.

Cậu chạy lon ton đến bên cửa sổ sát sàn, nhìn dòng biển màu xanh lam cách đó không xa, lấy điện thoại ra chụp hình với tâm trạng vui vẻ.

Biển đảo, đại dương, hải sản... Lăng Châu không ngờ rằng mình chỉ mới ngã bệnh một lúc, vừa mở mắt đã được sống những ngày tháng tốt đẹp với biển cả hoa nở xuân sang.

Chẳng lẽ đây là khổ nhục kế? Lăng Châu ngẫm nghĩ mà không dám chắc, nhưng mà khổ nhục kế chỉ nên dùng ở thế giới ảo thôi, trong thế giới thực, ngay cả đến một sợi tóc của mình mà Lăng Châu cũng chả muốn mất đi.

Cậu vô cùng yêu quý thân thể của mình, từ đầu đến chân, bằng cả trái tim.

Ngày tháng dưỡng bệnh trên biển đảo tốt hơn Lăng Châu dự đoán— tốt hơn những gì cậu tưởng.

Lần đầu tiên Lăng Châu cảm nhận được niềm hạnh phúc tột cùng của một người giàu có.

Ban ngày, cậu đón gió biển ngắm bình minh, bắt đầu một ngày đẹp trời với tiếng sóng biển.

Đợi đến khi thuyền đánh cá trở về cảng, vô số loại hải sản tươi sống không ngừng nhảy nhót ngay lập tức được đưa đến bàn ăn của Lăng Châu.

Hoàng hôn yêu kiều tráng lệ, sóng biển cuộn trào và cả nhiều món ngon khác nhau nữa.

Những ngày tháng như vậy tựa như thiên đường chốn nhân gian.

Lăng Châu ăn uống no say, vui đến mức không muốn trở về chốn cũ. Ngay cả tiến độ mà hệ thống sửa chữa vị diện, cậu cũng tạm thời gác sang một bên.

Cuộc sống của một con cá muối, cuộc sống của một con cá muối giàu có, thật là hạnh phúc biết bao.

Trong quá khứ, Lăng Châu không quá đồng ý với thái độ sống như cá muối này đây. Đối mặt với số phận ly kỳ trắc trở, niềm tin cuộc sống của cậu chính là: phải đối mặt với khó khăn, tác oai tác quái, thay đổi vận mệnh.

Giờ đây, mặc dù niềm tin cuộc sống của Lăng Châu vẫn không thay đổi, nhưng cũng đã bị lung lay phần nào.

Tác oai tác quái chứ gì, đợi đến khi lấy lại tinh thần rồi chiến tiếp cũng chưa muộn —— Lăng Châu đeo kính râm, thoải mái nằm dài trên bãi biển. Trên đầu là nơi che nắng với những chiếc dù mát mẻ, xung quanh là cát trắng mịn màng.

Cuộc sống của cá muối đúng là thoải mái thật... Lăng Châu thở lấy một hơi dài, trước khi uống coca-cola lạnh, cậu chăm chú nhìn Cố Thành Diệu từ xa, chắc chắn rằng người đàn ông ấy đang bận rộn đến mức không có thời gian để tâm đến mình, rồi mới nhanh chóng uống một vài ngụm.

Lúc Cố Thành Diệu kịp phản ứng trở lại và lớn tiếng gọi cậu, Lăng Châu lại trở về dáng vẻ của một con cá muối, không thèm nghe lọt tai trước những lời dặn dò của người đàn ông này.

Không nghe, không nghe, mặc cho tụng kinh. Thái độ cứng đầu nói không nghe của Lăng Châu thường khiến cho Cố Thành Diệu phải bó tay hết cách.

Cuối cùng, sau khi Cố Thành Diệu chứng kiến ​​tội trạng nửa đêm thức dậy lén ăn kem của Lăng Châu, cuối cùng anh đã hạ quyết tâm tịch thu tủ lạnh của cậu.

Lại còn tước bỏ cả quyền tự do sử dụng đồ uống của Lăng Châu. Mỗi ngày chỉ có thể uống nước nóng, còn với những đồ ăn ướp lạnh thì sau khi khỏi bệnh mới được đụng vào.

Lăng Châu giãy nảy vài ngày, Cố Thành Diệu nhắm trúng tim đen mà đưa ra những lập luận khoa học để dọa cậu—— sau khi để lại di chứng, về già sẽ bị đau khớp, mắc bệnh tiểu đường, cao huyết áp...

Có như vậy Lăng Châu mới từ bỏ chế độ ăn uống không lành mạnh với coca-cola, gà rán và dưa hấu đá.

Tuy nhiên cuộc sống an nhàn xa hoa cũng không vì mất đi coca-cola mà dừng lại.

Lăng Châu vẫn sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng trên biển đảo.

Cho đến khi—chuyên viên tư vấn của cậu gửi thông báo khai giảng đến.

Lăng Châu ngồi ngay ngắn trước máy tính, cậu cảm nhận được thế nào là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Rõ ràng là cậu chỉ muốn thư giãn vài ngày thôi mà! Tại sao, tại sao vừa mở mắt ra đã phải nhập học thế này?

Cậu chỉ vừa mới chơi được vài ngày thôi mà, sao mà thời gian như mọc chân để rồi chạy mất hút thế này.

Cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi của Lăng Châu đã đến hồi kết thúc, cuối cùng cậu cũng sực nhớ ra rằng mình vẫn còn là một sinh viên năm thứ hai đại học.

"Văn học là..." Lăng Châu ôm đầu, ủ rũ vùi đầu vào một đống khái niệm văn học cơ bản. Đi xa mấy năm, trở về đã là một tên học sinh dốt.

Tuy nhiên, bên ngoài cửa sổ lại là một bể bơi cực kỳ lớn, ngoài cửa gió biển thổi lướt qua mặt, thỉnh thoảng còn có người mang nhiều món tráng miệng khác nhau tới nữa.

Trong lòng của Lăng Châu đang sôi sục, vốn dĩ không cách nào bình tĩnh để học nổi.

"Cố Thành Diệu, anh đừng mang đồ ăn đến cho em nữa, em không thấy đói bụng." Lăng Châu nhìn chằm chằm món bánh nếp xoài dừa trước mặt, cậu do dự một lúc, rồi vẫn nhẹ nhàng nếm thử năm, sáu miếng.

Nhưng mà, hành động thỉnh thoảng cho ăn này của Cố Thành Diệu khiến cho Lăng Châu cảm thấy mình giống như một con vật nhỏ được nuôi nấng vậy, Cố Thành Diệu chính là kẻ chăn nuôi một lòng muốn vỗ béo cậu để rồi lấy thịt.

"Lát nữa sẽ có thuyền đánh cá cập cảng, nghe nói hôm nay có hàng hải sản rất tươi ngon đó." Cố Thành Diệu ung dung từ tốn gọt bưởi cho cậu, bên tay anh đã bày sẵn một đĩa dưa hấu và một bát dâu tây.

"Không đi đâu, không ăn đâu." Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ bị mấy ông cụ trong học viện nghệ thuật mắng đến chết mất. Lăng Châu chán nản xoay bút, nhưng lại không khỏi bị hấp dẫn bởi đồ ăn của Cố Thành Diệu.

Cố Thành Diệu lau sạch tay, nói với vẻ hơi tiếc nuối: "Không ăn cả sashimi và tôm hùm sao?"

"Không ——" Lăng Châu do dự một hồi mới nói: "Ăn một ít thôi vậy. Ngày mai không ăn nữa đâu nhé, em còn phải tập trung học tập."

Để có thể chuyên tâm vào việc học và không bị cám dỗ, Lăng Châu còn đề xuất sẽ chuyển đến một thị trấn xa hơn một chút để ở lại một thời gian ngắn. Mặc dù ở thị trấn không có cuộc sống xa hoa như vậy, nhưng mà có những món ngon và những trò vui... không phải, nhưng mà môi trường yên tĩnh ấy sẽ giúp ích cho việc học tập của cậu.

"Đến thị trấn ư?" Cố Thành Diệu có vẻ không để tâm mà hỏi: "Thế định ở lại bao lâu?"

"Thì cứ ở lại cho đến khi khai giảng vậy. Sau khi nhập học, em sẽ ở trong ký túc xá." Lăng Châu cố gắng tập trung vào đống sách của mình. Cậu không hề để ý thấy rằng ánh mắt của người đàn ông ấy khẽ dừng lại.

Dường như Lăng Châu đã quên mất thỏa thuận ban đầu giữa Bùi Tư Niên và Cố Thành Diệu ——Lăng Châu sẽ chỉ ở bên cạnh Cố Thành Diệu trong một tháng. Sau một tháng, sẽ lại quyết định xem mình đi hay ở.

Cố Thành Diệu từ từ đặt quả bưởi vào đĩa, đặt đĩa trái cây bên tay Lăng Châu.

Anh ngồi xuống bên cạnh Lăng Châu, anh thản nhiên hỏi: "Vậy vào những ngày nghỉ thì sao?"

"Hả?" Lăng Châu suy nghĩ một lúc, sau kỳ nghỉ có lẽ cậu sẽ phải làm thêm. Gia đình mà Lăng Châu vẫn luôn dạy kèm còn đang hỏi liệu cậu có định sang đó làm nữa hay không.

Cố Thành Diệu: "Em có thể đến công ty của anh để thực tập." Anh chậm rãi thả mồi câu: "Địa điểm văn phòng chính là ở ngay tại hòn đảo này, em có thể ở lại đây và sống cuộc sống như bây giờ."

"Em là sinh viên khoa nghệ thuật mà lại đến công ty khoa học công nghệ thực tập ư?" Lăng Châu không đồng ý. Chủ yếu là do cậu đã từng nhìn thấy tình hình trong công ty của Cố Thành Diệu, ai nấy đều là vua mọt sách, Lăng Châu không muốn làm liên lụy đến người khác.

Cố Thành Diệu mỉm cười, không khỏi xoa đầu của cậu nói: "Chỉ là làm mấy công việc văn phòng thôi, tiền lương không cao, nhưng mà công việc sẽ rất nhẹ nhàng và đơn giản, em hoàn toàn có thể làm tốt mà."

"Để em suy nghĩ lại đã." Lăng Châu nhíu mày, nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của Cố Thành Diệu mà nói: "Đừng đùa nữa, em phải ôn bài đây."

Cố Thành Diệu không cử động nữa, mà chỉ mỉm cười nhìn cậu. Quả nhiên... Lăng Châu mang tâm hồn của một đứa trẻ khao khát niềm hạnh phúc.

Miễn sao có đủ kẹo là có thể giữ lấy con cáo nhỏ tinh ranh này.

Cố Thành Diệu không trông mong vào tình yêu, cũng không đòi hỏi sự đáp trả, chỉ cần có thể giữ Lăng Châu ở lại đã là đủ lắm rồi.

Vì vậy, quang cảnh trong giây phút này đã là một khoảng thời gian tốt đẹp hiếm có đối với anh.

Và những gì anh cần làm chính là không ngừng kéo dài vẻ đẹp ngắn ngủi này để biến nó thành mãi mãi.

Khi Lăng Châu đang sầu não khi phải đối mặt với một đống văn học cổ đại, thì Cố Thành Diệu đã hình dung ra một tương lai lâu dài rồi.

Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày nhập học, cuối cùng Lăng Châu cũng đã đọc hết một lượt tất cả các cuốn sách chuyên khoa dành cho năm nhất.

Nhưng xem qua không có nghĩa là nhớ được, Lăng Châu vô cùng lo lắng khi vừa khai giảng đã phải đối mặt với thảm kịch kiểm tra tổng quát, thậm chí trước khi đi ngủ cậu vẫn còn ôm một quyển sách thơ ca cổ đại để phân tích nữa.

Cố Thành Diệu đi đến bên giường và lấy cuốn sách ra khỏi tay của anh chàng đang ngủ say này. Lăng Châu lúc đầu còn vặn vẹo tựa vào đầu giường, sau khi cuốn sách được lấy đi, cậu liền ngã sang một bên —— Cố Thành Diệu tiền tay ôm cậu vào lòng.

"Đừng động đậy." Lăng Châu mơ màng ôm lấy vòng eo gầy mỏng của người đàn ông này, theo thói quen cậu nằm hẳn lên đùi của anh.

Bàn tay của Cố Thành Diệu chậm rãi luồn qua mái tóc mềm mại của Lăng Châu, từ từ vuốt ve.

Lăng Châu bị tóc con làm cho ngứa ngáy, cậu nhúc nhích, trong vô thức đã lẩm bẩm một câu: "Giám đốc Cố..."

Tay của người đàn ông bỗng dừng lại, sau đó từ từ di chuyển đến cặp mắt của Lăng Châu, anh nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mi vừa dài vừa thẳng của cậu.

"Tiểu Châu, anh sẽ làm cho em hạnh phúc."

Anh có thể khiến em cả đời được đắm chìm trong niềm vui sướng.

"Cho nên, đừng rời xa anh nhé, có được không?"

——

Lăng Châu khoác ba lô lên lưng và xách một chiếc vali cỡ lớn, cậu đi một mạch vào khuôn viên trường với vẻ mặt chán nản.

Điểm danh và nộp tiền, rút ​​khỏi các hội nhóm học tập khác nhau, dọn dẹp ký túc xá... Sau một ngày bận rộn, Lăng Châu đã quá mệt mỏi đến mức chẳng muốn nói chuyện.

Thế mà trên đường từ ký túc xá nam đến căng tin, cậu lại còn phải đối phó với những lời bắt chuyện của đủ thứ người. Nào là những người cậu quen biết, rồi cả những người không quen biết, đơn giản chỉ muốn chụp ảnh chung với Lăng Châu, còn cả những người đến để hỏi lấy thông tin liên lạc của cậu nữa.

Ngày thường Lăng Châu trông có vẻ như nhiệt tình, nhưng thật ra cậu không phải là người có tính cách thích xã giao. Hơn nữa việc bị một đám người bao vây chỉ khiến cậu cảm thấy mình giống như một con chim công trong sở thú ấy.

Xem cảnh nhộn nhịp của người khác thì còn được, chứ khi bản thân trở thành đối tượng bủa vây, thì Lăng Châu lại cảm thấy khó chịu cả người.

Cậu né tránh qua lại, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Đừng chụp ảnh nữa.", "Cậu giẫm phải giày của tớ rồi.", "Cô bạn, cậu đang cản đường tớ đấy."

Tuy nhiên, câu mà Lăng Châu nói nhiều nhất vẫn là—"Tớ thích con trai đó, xin lỗi nhé."

Về mặt xu hướng tình dục, Lăng Châu luôn dựa theo bản tính phóng khoáng cởi mở của mình, đó giờ không hề che đậy giấu giếm, cũng chưa từng lấy đó làm chủ đề bàn tán.

Sau khi những cô gái đến bắt chuyện phải trải qua nỗi thất vọng ngắn ngủi, họ lại nở ra nụ cười rạng rỡ chúc phúc cậu.

"Chúc cậu sẽ tìm được người mà mình thích.", "Nhất định phải hạnh phúc nhé."

Khóe miệng của Lăng Châu đơ lại, vẫn là không nên thì hơn, hiện tại dường như cậu đã không còn cần đến tình yêu cho lắm.

Con gái còn dễ ăn nói, nhưng con trai thì lại khác ——Họ phải nói là y như những con sói đang đói được nhìn thấy miếng thịt béo bở vậy, họ tóm lấy Lăng Châu đi từ căng tin đến sân tập thể dục, rồi lại đi theo cậu từ sân tập trở về ký túc xá.

Chưa dừng lại ở đó, khi Lăng Châu chuẩn bị đi tắm, thậm chí còn có một chàng trai muốn đi theo sau cậu.

"Này, cậu đừng đi theo tớ nữa." Lăng Châu thấy cậu nhóc này còn giơ điện thoại lên chụp mình, nói: "Đừng có chụp nữa."

"Anh bạn, tớ chỉ muốn làm quen với cậu thôi mà."

Lăng Châu: "Tớ tên là Lăng Châu, sinh viên năm hai khoa nghệ thuật—cả đống thông tin của tớ từ lâu đã được viết trên bức tường tỏ tình kia rồi, xin cậu đừng đến quấy rầy tớ nữa."

Chàng trai đó vẫn không bỏ cuộc, cậu ta tiến lại gần hơn, Lăng Châu ngửi thấy được mùi thuốc lá khiến người khác khó chịu.

"Tớ, tớ cũng thích con trai đó." Trong mắt của cậu thanh niên ấy lóe lên niềm vui sướng khi tìm được "đồng loại", rồi nói: "Đó giờ tớ thật sự chưa từng thích một ai đó đến như vậy, Lăng Châu, tớ chỉ là muốn làm quen với cậu thôi, cậu hãy cho tớ một cơ hội đi, có được không?"

"Không." Lăng Châu có hơi mất kiên nhẫn mà nói: "Nếu như cậu còn đến làm phiền tớ, thì đừng trách tớ không khách sáo."

Anh chàng ấy có hơi ngượng ngùng, sau đó nói: "Chúng ta đều là người trong cùng một cộng đồng, làm quen với nhau một chút không tốt sao?"

"Ai là người cùng cộng đồng với cậu?" Lăng Châu lạnh lùng cười nói: "Anh bạn, tôi đây không rảnh hẹn hò, cậu có thể cút đi rồi đó."

Cậu trai trẻ ấy ngượng ngùng đến tức giận, cậu ta cất cao giọng nói sau lưng Lăng Châu: "Đều là cùng chung thể loại cả, giả vờ cao sang gì chứ. Ai mà biết ở sau lưng cậu sẽ như thế nào. Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc cũng không ít lần đú đởn với người khác rồi nhỉ!"

Câu nói này xem như vượt giới hạn chịu đựng của Lăng Châu, cậu ném đồ trong tay xuống, túm lấy cổ của người này rồi ném cậu ta vào bụi cây xanh.

"Nói thử xem tớ như thế nào hả?" Lăng Châu cố nén giọng nói xuống, tức giận đến bật cười mà nói: "Hôm nay nếu cậu không nói ra được thứ gì đó, thì tớ sẽ không ngại mà đưa cậu vào bệnh viện kiểm tra não đâu."

Lăng Châu thích xem cảnh ồn ào của người khác, giờ cuối cùng cũng bị người khác xem cảnh náo nhiệt của mình một lần.

Đám người vây quanh càng ngày càng đông, còn có một số người bắt đầu giơ điện thoại lên ghi hình.

Nhưng Lăng Châu không thích gây sự, không có nghĩa là cậu sợ. Cậu đè tên độc mồm đó xuống với sức lực không hề giảm đi.

Trong đám đông có người nhận ra Lăng Châu, cũng nhận ra cái tên bị Lăng Châu đè ra đánh kia.

"Lăng Châu, mau buông tay ra đi!" Bạn bè đi tới kéo Lăng Châu lại nói: "Cậu có biết cậu ta là ai không mà cậu ra tay thế?"

Lăng Châu: "Tớ đây mặc kệ cậu ta là ai." Cậu thấy đám bạn học của mình đến, thế là nói: "Cậu có biết cậu ta nói gì tớ không?"

Những người bạn bè đó giờ luôn chiều lòng và làm theo ý của cậu, nhưng mà hôm nay tất cả đều lần lượt bảo cậu dừng tay lại.

"Cậu hai ơi, cậu có biết cậu ta là cháu trai của hiệu trưởng trường này không?" Bạn bè nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Một vài người cố gắng lôi kéo nhấc bổng Lăng Châu ra.

Mắt nhìn anh chàng để lại một câu: "Mẹ kiếp, giả vờ gì chứ!" Rồi lẩm bẩm chửi rủa mà bỏ đi xa.

Lăng Châu nghiến răng hét lên: "Buông tớ ra."

"Tiểu Châu, nhịn chút đi mà, nhịn chút đi mà."

Lăng Châu làm gì từng phải chịu sự ấm ức thế này, tuy là cậu có hoàn cảnh xuất thân bình thường, nhưng mà tính tình tốt, được lòng mọi người, xung quanh không có ai là không thích cậu cả.

Đây là lần đầu tiên cậu bị thứ gọi là "quyền lực" đàn áp.

Lăng Châu thở dài đồng ý: "Được rồi, tớ không gây chuyện nữa, các cậu buông tay ra đi."

Mọi người thấy được vẻ mặt bình tĩnh của cậu, lúc này mới buông cậu ra.

Ai ngờ vừa buông tay, Lăng Châu đã lao nhanh ra ngoài hàng trăm mét.

Hôm nay cậu mà không đánh cho tên nhóc đó một trận, thì cậu sẽ không mang họ Lăng nữa!

Lăng Châu lại đuổi kịp cậu ta, cậu đấm vài cú thật mạnh vào mặt của hắn.

"Chết tiệt, cậu dám đánh tớ sao, mẹ kiếp! Cậu có tin ngày mai tớ sẽ cho cậu thôi học không!" Người này cũng đã bị kích động, cậu ta nắm lấy Lăng Châu, vung bừa hai tay.

Lăng Châu đang muốn nói gì đó thì đột nhiên một tiếng hét tức giận từ đằng xa vọng lại.

Cậu ngước mắt lên thì nhìn thấy một nhóm người từ tòa nhà dạy học lao tới.

Nhìn thấy cậu đánh nhau, mấy ông cụ trong Học viện Nghệ thuật vừa lo lắng vừa tức giận. Sau lưng họ còn có một nhóm giáo sư chủ nhiệm đi theo —— với cả ông hiệu trưởng đang nổi giận đùng đùng.

——

Cố Thành Diệu đoán chừng ​​hôm nay sẽ gặp phải người quen ở trước cổng trường, vì dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên Lăng Châu đến trường.

Nhưng anh không ngờ rằng cũng khá đông đủ người đến.

Bùi Tư Niên trông nham hiểm hơn thấy rõ, anh nhìn Cố Thành Diệu bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù.

"Giám đốc Cố, xem ra anh đã không còn nhớ thỏa thuận trong vòng một tháng kia rồi."

Cố Thành Diệu mỉm cười nói: "Lăng Châu tự nguyện ở lại bên cạnh tôi. Anh thay vì đeo bám như oan hồn, thì hãy kiểm điểm lại bản thân xem là tại sao không thể giữ nổi cậu ấy đi."

Nghiêm Sương Tẫn ở bên cạnh cười khẩy hỏi: "Cố Thành Diệu, người nên kiểm điểm bản thân nhất không phải là anh sao? Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để dụ dỗ cậu ấy ở lại bên cạnh mình, thì có ý nghĩa gì chứ?"

"Mặc kệ đó là thủ đoạn gì, miễn sao có hiệu quả thì đều là biện pháp tốt cả. Nghiêm Sương Tẫn, chẳng lẽ cậu không biết khi Lăng Châu chạy trốn khỏi cậu đã phải sợ hãi tới mức nào sao?"

Cố Thành Diệu lúc này là bất khả chiến bại, anh coi thường mọi người với tư thế của một kẻ chiến thắng.

Khi ba người đàn ông đang công kích lẫn nhau, thì Thời Ngọc đang đứng trong bóng tối lại không nói lời nào.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cổng trường, y như một con thú đang núp mình.

Đột nhiên, một nhóm nữ sinh vội vã chạy ngang qua họ.

Cố Thành Diệu lờ mờ nghe thấy tên của Lăng Châu. Anh chợt giật mình và chặn một cô gái lại, lễ phép hỏi cô: "Các cô quen biết Lăng Châu sao?"

"À, đúng vậy." Cô gái đó còn có vẻ hơi sốt ruột mà nói: "Hoa khôi của học viện chúng tôi đó, cậu ấy bị người khác ức hiếp, nên chúng tôi phải ra mặt dùm cho cậu ấy."

"Anh này, anh có thể nhường đường một chút được không?" Cô gái ấy vừa dứt lời thì thấy mấy người đàn ông đẹp trai bắt mắt ấy không biết từ đâu xuất hiện.

Họ vây quanh cô, khiến cô lầm tưởng là đang bị bầy sói bao vây.

"Cô bé, cô đừng sợ, có thể nói cho chúng ta biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Thấy đối phương là một người đàn ông ôn hòa, cô gái mới có hơi thả lỏng được một chút mà hỏi: "Các anh là ai thế?"

Mu bàn tay của Bùi Tư Niên nổi cả gân xanh, nhưng vẫn mang nét mặt dịu dàng hiền lành trả lời: "Tôi là anh trai của cậu ấy."

Bùi Tư Niên tiến lên một bước nói: "Có thể dẫn tôi đi tìm Lăng Châu không? Cậu ấy xảy ra chuyện rồi, tôi rất lo lắng."

Cô gái gật đầu nói: "Hoa khôi của chúng tôi không thể chịu thiệt thòi được, đi nào, chúng ta hãy đi nói lý lẽ với họ nào!"

Bùi Tư Niên mỉm cười, thế là bốn người đàn ông từ từ đi theo cô.