Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3

Chương 17: Chúng ta ly hôn đi




Lúc Giản Tang tới, ánh nắng buổi chiều rất tốt. Hôm nay là ngày nắng nhất trong mấy ngày gần đây.

Khổng Văn Tĩnh nói: "Không khí hôm nay có hơi khó chịu. Tôi nghe nói buổi tối còn có mưa tuyết."

Giản Tang lái xe tới, đỗ xe: "Ừ, gần đây nhiệt độ sắp hạ xuống."

Câu lạc bộ này mới được xây dựng nhưng lại rất nguy nga tráng lệ. Từ lối vào có thể cảm nhận được một cảm giác rất kiêu hùng. Trang trí ở đây rất đặc biệt, những chiếc xe đậu ở lối vào hầu như đều là siêu xe sang trọng nổi tiếng. Tất cả đều đáng giá hàng trăm vạn.

Khổng Văn Tĩnh thở dài nói: "Có thể tới nơi này đua xe giải trí hầu như đều là những người không phú thì quý."

Giản Tang lại rất nghiêm túc, Thẩm Minh Yến nhà bọn họ đã đốt rất nhiều tiền vào mấy chuyện này.

...

Khổng Văn Tĩnh nhìn vào bên trong nói: "Anh Giản, phải nửa giờ nữa tôi mới xong việc. Vì tôi được phân đến sân thi đấu nhưng bọn họ vẫn chưa bắt đầu, khi nào bắt đầu thi đấu tôi mới được rời đi. Không bằng cậu vào chơi một lát nhé."

Giản Tang không có hứng thú với những thứ này, cũng không định qua đó xem xét.

Vừa định từ chối, Giản Tang liếc thấy một chiếc ô tô bên đường. Mặc dù anh chỉ tùy tiện liếc nhìn nhưng chiếc xe đó quá khoa trương. Thân xe màu đỏ, biển số 999. Nếu anh nhớ không lầm thì đây là xe của Vương Dương.

Là anh em tốt mặc chung một cái quần của Thẩm Minh Yến, họ đã chơi cùng nhau từ thời học sinh.

Bước chân Giản Tang dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói với Khổng Văn Tĩnh: "Được, vậy tôi đến xem một lúc."

Sau khi đoàn người tiến vào, Khổng Văn Tĩnh rất nhiệt tình. Dù sao thì Giản Tang đã giúp cô giải quyết vấn đề nhà ở có thể nói là việc rất trọng đại. Vậy nên cô đặc biệt mở riêng phòng chờ VIP cho Giản Tang.

Khung cảnh ở đây rất tuyệt vời, có thể nhìn thấy trường đua cách đó không xa.

Mặc dù trường đua mới được xây dựng, nhưng người xây dựng đã làm rất tốt. Gần như toàn bộ ngọn đồi đã được khai phá, đường đua uốn lượn vờn quanh ngọn đồi, trông rất phi thường. Cách đó không xa là khán đài giờ đây đang ngồi đầy người.

"Nơi này cũng không tệ phải không."

Một giọng nói phát ra từ phía sau.

Giản Tang quay đầu lại nhìn. Đó là một người đàn ông xa lạ, có chút mập mạp, bưng một đĩa trái cây đi tới cười nói: "Xin chào ngài Giản. Văn Tĩnh là cháu gái của tôi, cô ấy đã đi trước rồi, còn bảo tôi phải chiêu đãi ngài thật tốt. Tôi là quản lý của câu lạc bộ này, xin ngài cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì cứ gọi cho tôi!"

Giản Tang tao nhã lễ nghĩa: "Ngài khách khí rồi, sự kiện hôm nay hẳn rất bận rộn, không cần phải chú ý đến tôi. Tôi ở đây một lúc rồi sẽ đi ngay."



Người quản lý cười nói: "Vậy sao được. Việc ngài giúp đỡ cháu gái tôi tìm nhà ở tôi đã nghe qua. Thật khó để tìm được một căn nhà tốt ở thành phố A này. Việc lớn như vậy, chúng tôi đương nhiên phải chiêu đãi ngài thật tốt."

Giản Tang cười nhẹ: "Cảm ơn."

"Nhưng mà trường đua bên này của ngài được xây dựng rất đẹp." Giản Tang đứng trước cửa kính phòng VIP nhìn xuống, nhỏ giọng nói: "Các biện pháp bảo vệ cũng rất tốt, chồng tôi khá thích đua xe. Việc đăng ký hội viên ở đây có yêu cầu gì không?"

Hôm nay là ngày kỷ niệm.

Mặc dù Giản Tang đã chuẩn bị sẵn sàng để nói chuyện cùng Thẩm Minh Yến, nhưng quà thì vẫn phải chuẩn bị.

Anh đã do dự liệu ham muốn kiểm soát của mình có quá mạnh mẽ khiến Thẩm Minh Yến thậm chí còn không có chỗ để thở hay không. Vậy nên anh quyết định buông tay. Anh thực sự luyến tiếc đoạn tình cảm này cho nên vẫn muốn thử cứu vãn một chút.

Quản lý vừa thấy chuyện làm ăn thì rất hứng thú giới thiệu tích cực: "Nơi này của chúng tôi đương nhiên là nơi tốt nhất. Tuy câu lạc bộ của chúng tôi mới thành lập chưa lâu nhưng tiềm lực của chúng tôi rất mạnh. Ông chủ của chúng tôi đã đầu tư hàng ngàn vạn mới có thể xây dựng được trường đua này. An toàn được đặt lên hàng đầu. Hơn nữa ngài xem..."

Giản Tang lắng nghe cẩn thận.

Ngay lúc anh muốn hỏi về giá cả ở đây, người quản lý sợ anh không yên tâm nên vỗ ngực nói: "Nói thật với ngài, chủ sở hữu câu lạc bộ của chúng tôi cũng là một tay đua. Ngài xem trang hoàng nơi này trông rất chuyên nghiệp đúng không."

Giản Tang bưng ly nước trên bàn uống một ngụm, nhẹ giọng nói: "Thật sao?"

"Không phải nói." Quản lý tiếp tục: "Người đầu tư cho câu lạc bộ này của chúng tôi chính là nhà họ Thẩm. Chắc hẳn ngài cũng biết, chính là nhà giàu nhất thành phố này."

Giản Tang dừng lại động tác, bàn tay cầm chiếc cốc ngưng lại giữa không trung.

Quản lý cho rằng anh đã bị thuyết phục liền chỉ vào phía dưới nói: "Tôi tuyệt đối không lừa ngài, đại thiếu gia nhà họ Thẩm hôm nay cũng tới. Chờ một lúc nữa ngài sẽ thấy!"

Giản Tang từ từ đặt cốc nước xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên, trong đám người đông đúc phía dưới. Dần dần theo thời gian trôi qua, một nhóm người đi đến từ lối vào. Người cầm đầu mặc một bộ đồ đua xe chuyên nghiệp, quần áo càng tôn lên dáng người cao lớn của hắn. Người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện với những người bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sức sống nở nụ cười.

Dường như ở nơi nào hắn cũng là tâm điểm.

Một đám người đi theo sau hắn. Mà lúc hắn xuất hiện ở đường đua cũng có vô số người lại đây tiếp đón.

Cho dù khoảng cách có hơi xa nhưng thân ảnh kia, Giản Tang dù có hóa thành tro bụi cũng không nhận nhầm. Người kia buổi sáng vẫn còn ở cùng với chính mình, nói rằng công ty có việc gấp, nói rằng buổi chiều xử lí xong sẽ trở về với anh.

...

Thì ra, đây là việc gấp của mà hắn nói à?

Bàn tay mảnh khảnh cầm tách trà của Giản Tang nắm chặt. Bởi vì quá sức, các đốt ngón tay thậm chí còn trở nên trắng bệch. Trong đôi mắt bình tĩnh thường ngày hiện lên từng đợt cảm xúc. Trong lòng chua xót, đột nhiên đau đớn suýt chút nữa khiến anh không chịu nổi.

Người quản lý nhận ra có gì đó không ổn, do dự hỏi: "Ngài không thoải mái sao? Có chuyện gì vậy?"

"Không sao cả." Giản Tang cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh mặc dù trong lời nói đã có chút run rẩy: "Ngài đi trước đi, tôi muốn ở một mình một lúc."

Người quản lý không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn đành rời đi.

Giản Tang đứng trước cửa sổ kính rất lâu.

Bên ngoài thi đấu rất náo nhiệt mà bên trong lại rất im lặng. Nước trà dần nguội lạnh cũng như trái tim của anh cũng đang chậm rãi chìm xuống.

Không ai biết anh đã nghĩ gì trong khoảng thời gian này. Lại dường như cái gì cũng không nghĩ tới.

Cuối cùng...

Giản Tang lấy điện thoại ra, bấm một dãy số và đợi đầu dây bên kia kết nối.

Thẩm Minh Yến tại hiện trường đang chuẩn bị lên sân thi đấu thì nghe thấy có ai đó đang gọi hắn: "Anh Thẩm, điện thoại di động của anh đổ chuông, anh có muốn nghe không?"



Thẩm Minh Yến cau mày: "Là ai?"

"Hình như là vợ ngài." Nhân viên phục vụ đáp: "Sắp bắt đầu rồi, có cần tôi trả lời giúp ngài không ạ?"

Thẩm Minh Yến không thể để người khác trả lời, nhưng hắn cũng không thể rời đi, vì vậy hắn nói: "Không cần phải bắt máy. Chờ lát nữa đua xong tôi sẽ gọi lại cho em ấy. Mấy người ai cũng không được trả lời. "

Các nhân viên đáp lại.

Điện thoại không được bắt máy, cứ luôn rung mãi.

Giản Tang đứng trước cửa sổ thủy tinh. Nhìn Thẩm Minh Yến rời đi mà không quay đầu lại, nhìn hắn đi đến đường đua, nhìn hắn mỉm cười trò chuyện với người xung quanh, nhìn bọn họ vừa nói vừa cười giống như trận thi đấu hôm nay mới là điều quan trọng nhất. Mọi người đều rất vui vẻ.

Chỉ có ngày kỷ niệm kết hôn của họ là không quan trọng.

Điện thoại của chính mình không quan trọng.

Anh.

Cũng không quan trọng.

...

Cuối cùng, sau khi một giọng nữ máy móc trong điện thoại nhắc nhở không ai kết nối, Giản Tang cúp máy, quay người rời khỏi phòng. Lần này anh không quay đầu nhìn lại nữa.

...

Buổi chiều.

Mặt trời thiêu đốt lắng dần, thời tiết bắt đầu chuyển sang nhiều mây.

Kết thúc trận đua, Thẩm Minh Yến như dự định giành được vị trí thứ nhất. Khi hắn bước xuống xe, động cơ vừa dừng lại, cả chiếc xe tràn ngập sức nóng.

Đám đông chúc mừng tiến tới:

"Anh Thẩm quá trâu bò!"

"Anh giỏi như vậy, sao không thi đấu chuyên nghiệp?"

"Lần sau lại tới một lần nữa."

Lâu lắm rồi Thẩm Minh Yến mới có khoảng thời gian vui vẻ như vậy. Hắn từ chối một số lời mời, lười biếng nói: "Vị kia nhà tôi không cho phép nên không thể đến đây thường xuyên."

Những người khác đi theo cũng thở dài:

"Này cũng quá nghiêm khắc rồi."

"Vậy không phải là một chút tự do cũng không có sao."

"Làm sao có thể như vậy? Nhìn bạn gái của tôi xem, cô ấy còn đích thân thường xuyên cùng tôi đến đây chơi."

Thẩm Minh Yến không quan tâm bọn họ nói chuyện phiếm. Hắn chào hỏi Lý Quảng đang đứng bên cạnh, bảo anh ta mang đàn piano đến cho hắn sau đó đi về phía khu vực nghỉ ngơi, nhận lấy điện thoại từ nhân viên công tác. Trước tiên phải gọi điện cho Giản Tang đã.

Phải mất một thời gian dài điện thoại mới bắt máy.

Thẩm Minh Yến thở phào nhẹ nhõm, cười với một giọng nói từ tính: "Vợ à, buổi sáng anh phải giải quyết một số việc nên không tiếp được điện thoại. Hiện tại anh xử lí xong rồi. Không phải chúng ta đã đặt nhà hàng rồi sao. Em đang ở chỗ nào, anh đi đón em nhé?"

Giản Tang ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi nói: "Không cần, tôi không đói."

Thẩm Minh Yến dừng lại bước chân, hắn nghe thấy giọng nói của Giản Tang có gì đó không ổn: "Em làm sao vậy?"



"Anh về nhà đi." Lời nói của Giản Tang rất ngắn gọn: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Thẩm Minh Yến còn muốn hỏi điều gì khác nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.

......

Em ấy định làm gì nữa đây, chẳng lẽ là chuẩn bị một bất ngờ cho ngày kỷ niệm kết hôn sao? Thời gian thân mật của hai người ở nhà, bữa tiệc cuồng hoan?

Trong đầu Thẩm Minh Yến xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Tất nhiên, hắn cũng nghĩ đến khả năng việc mình đến đây thi đấu đã bị bại lộ. Nhưng nghĩ lại thì việc đó không thể xảy ra. Câu lạc bộ này là do mẹ hắn đứng tên. Hơn nữa địa điểm rất hẻo lánh, công tác bảo mật được thực hiện rất tốt, Giản Tang tuyệt đối không thể biết được.

Hẳn là đang giận dỗi chuyện gì đi.

Thẩm Minh Yến thở dài, có một người vợ hay giận dỗi thực sự rất đau đầu.

...

Buổi tối.

Thời tiết trở nên hoàn toàn u ám, thậm chí nhiệt độ không khí cũng giảm xuống rất nhiều. Đây là dấu hiệu sắp có mưa tuyết. Trong phòng mặc dù đã bật hệ thống sưởi nhưng vẫn lộ ra sự hoang vắng, quạnh quẽ.

Thẩm Minh Yến từ bên ngoài đi vào gọi một tiếng: "Vợ ơi anh về rồi."

Ánh đèn trong phòng rất mờ, cũng không có bật đèn phòng.

Người ngồi trên sô pha rất trầm lặng, không biết đã ngồi ở đó bao lâu rồi. Khuôn mặt như ngọc không chút biểu cảm. Khi phát hiện hành lang có động tĩnh thì nhìn lên, ánh mắt thâm thúy liếc hắn một cái.

Không biết vì sao, trái tim của Thẩm Minh Yến đập lệch một nhịp.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn khá hiểu Giản Tang. Nếu anh vẫn sẵn sàng cằn nhằn lải nhải, điên cuồng gọi điện thì đó không phải là vấn đề lớn. Nhưng khi anh ngồi im lặng như thế này, không nói một lời thì mới thực sự xảy ra chuyện.

Thẩm Minh Yến nở nụ cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Giản Tang. Muốn ôm lấy anh nhưng lại phát hiện tay Giản Tang rất lạnh, có chút đau lòng nói: "Vợ à, sao em không bật đèn lên."

"Em đang giận anh à?" Thẩm Minh Yến ôm lấy anh, chậm rãi nói: "Anh đã nói trước với em rồi, anh thực sự có việc gấp, em nghe anh nói trước được không. Anh sẽ bù đắp cho em, em đừng lạnh mặt như vậy. Em đoán xem anh mua cho em cái gì này..."

Nhưng Giản Tang lại ngắt lời hắn: "Thẩm Minh Yến."

Thẩm Minh Yến dừng lại lời nói, mỉm cười nhìn anh.

Cuối cùng Giản Tang cũng ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Chúng ta ly hôn đi."