Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 10: 10




Trans: Meo + Beta: MiaLệ Bắc Đình nhắn tin cho Thư Lan, nói cô chuẩn bị một chút, tan làm anh sẽ quay về đón cô, sau đó cùng nhau đến Thư gia, nếu muốn ba vợ yên tâm, tốt hơn là nên đi cùng nhau để tạo ra sức  thuyết phục lớn.
Anh lật giở hai trang tài liệu, ký tên, tắt máy tính và rời khỏi văn phòng.
Khi Kỷ Niên nhìn thấy Lệ Bắc Đình đi ra, cậu ta thực sự ngạc nhiên, cậu ta còn cho rằng Lệ tổng để cho mình tan ca sớm hơn, nhưng hóa ra là cùng nhau nghỉ việc? Mà Lệ tổng còn về sớm hơn cậu ta?
Là một  người cuồng công việc, đem công việc xem như sinh mệnh, từ khi đi làm Kỷ Niên lần đầu tiên có thể thấy Lệ tổng tan ca đúng giờ, điều này thật kỳ lạ.

Lệ tổng đi làm ngay ngày hôm sau đám cưới, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn đều không có.
Nhưng cũng đúng, phu nhân cùng Lệ tổng không hòa thuận, sợ là ở nhà còn phiền nhiều hơn.
Chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày đó, vừa “đi muộn” vừa “về sớm” khiến người ta trăm mối vẫn không có cách hiểu.
Cũng có một vài thư ký, thấy Lệ Bắc Đình rời đi, nhìn Kỷ Niên đầy kinh ngạc, cúi người hỏi Kỷ Niên, “Trợ lý Kỷ, Lệ tổng, đây là tan ca rồi sao?”
“Ừ.” Kỷ Niên cũng thu dọn đồ đạc và cũng chuẩn bị đi về.
“Sớm như vậy? Lệ tổng có việc gì sao?”
“Chuyện này tôi không biết, sao anh không đi hỏi?” Kỷ Niên nhướng mày.
“Haha, đùa thôi, tan làm tan làm, tôi cũng đi về thôi.” Lệ tổng nổi tiếng là ma vương mặt lạnh, ngoại trừ Kỷ Niên và La Tinh, không ai dám đến gần Lệ tổng, bọn họ làm sao dám nói chuyện.
Kỷ Niên thu dọn đồ đạc, gấp laptop lại, định đi thì chuông điện thoại reo lên, cậu ta vừa đi vừa trả lời.
“Kỷ Niên, anh vẫn ở công ty sao? Văn kiện ở Thành Tây đã được ký.

Tôi bây giờ sẽ đến gặp Lệ tổng.”
“Không ở đây, đã tan làm rồi.”
“Anh tan làm sớm như vậy?” La Tinh nhìn lướt qua mới có năm giờ, công ty nói là chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều tan làm, nhưng trên thực tế, làm gì có ai dám tan làm lúc năm giờ đâu.
“Không chỉ có tôi, mà ngay cả Lệ tổng cũng tan làm rồi.


Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây.”
“Lệ tổng về rồi? Thôi, vậy ngày mai tôi đến, cúp máy đây, tôi đang lái xe.”
Kỷ Niên lắc đầu thở dài, tò mò không biết Lệ tổng đang làm gì.
Lệ Bắc Đình bị người khác tò mò đang nóng lòng về nhà đón cô vợ bé bỏng của mình.
Thư Lan thay quần áo đi xuống lầu, xe của Lệ Bắc Đình đúng lúc vừa tới trong sân, Lệ Bắc Đình xuống xe mở cửa bên kia cho cô.
Nhưng Thư Lan cũng không vội lên xe, cô hơi vén váy đỏ lên, nghiêng đầu cười hỏi Lệ Bắc Đình: “Chiếc váy này có đẹp không?”
“Trông đẹp đấy, nhưng đôi bông tai còn đẹp hơn.” Lệ Bắc Đình nhận ra đôi bông tai này là do chính tay Thư Lan thiết kế.
“Thật là có mắt nhìn, anh không biết đâu, đây là hoa tai do em tự thiết kế.” Thư Lan ngồi lên xe.
“Anh biết.” Lệ Bắc Đình đóng cửa và lên xe từ phía bên kia.
Thư Lan rất khó hiểu nhìn anh, “Làm sao anh biết?”
“Bí mật.” Lệ Bắc Đình cười khẽ.
“A, ấu trĩ.” Thư Lan không hỏi nữa, biết quá nhiều chuyện sẽ chỉ khiến cô cảm thấy áy náy và khó xử hơn.
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Bắc Đình ánh lên tia cười thâm thúy, cô không biết, mỗi một tác phẩm cô thiết kế anh đều mua một phần, kể cả phần độc nhất vô nhị kia.
Trước khi đến cô cũng không nói trước với Thư Chí Minh, vì vậy khi về đến nhà, trong nhà chỉ có thím Lưu ở đó, trong gia đình từng có ba người giúp việc nhưng sau khi Thư Lan kết hôn thì chỉ còn lại thím Lưu, Thư Chí Minh cả ngày bề bộn việc của công ty, ngoại trừ ban đêm đi ngủ, thời gian khác cũng không ở nhà.
Thư Lan gọi điện thoại cho Thư Chí Minh, “Alo, ba.”
“Lan Lan, con ăn chưa?”
“Chưa ạ, con đang đợi ba về, thím  Lưu đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.

Sao ba còn chưa về?”
“Con về rồi à?” Thư Chí Minh ngạc nhiên, “Đứa nhỏ này sao không nói một lời nào?
“Con muốn cho ba bất ngờ, ba trở về sớm nhé.”

“Bắc Đình có đến không?”
“Đến rồi, đến rồi, ba chỉ nghĩ đến anh ấy, ai mới là con ruột của ba?” Thư Lan hờn dỗi, liếc mắt nhìn Lệ Bắc Đình.
“Con nói sao, ba về ngay đây.”
“Được, con chờ ba.”
Thư Lan cúp điện thoại, ba từ công ty trở về cũng cần một ít thời gian, ngồi không cũng nhàm chán.
“Anh còn chưa tới phòng của em, em dẫn anh đi xem nhé, có muốn không?” Trước đây, khi Lệ Bắc Đình đến Thư gia, anh căn bản chỉ ngồi một chút rồi đi, anh còn chưa từng đi đến lần thứ hai, anh chắc chắn chưa bao giờ đến phòng của cô.
“Được.” Lệ Bắc Đình cũng muốn hiểu hơn về Thư Lan.
Hai người đi lên tầng 3, phòng của Thư Lan nằm trong cùng, cũng là căn phòng lớn nhất và có hướng tốt nhất.
“Nơi này vẫn giống như trước kia.” Thư Lan đẩy cửa bước vào, “Hồi nhỏ em rất thích búp bê vải, em có một nhà đầy búp bê mà hiện tại em vẫn giữ.”
“Con gái đều thích búp bê à? Đóa Đóa lúc nào cũng đòi mua chúng.” Lệ Bắc Đình đánh giá phòng, một căn phòng màu hồng đặc trưng của công chúa, trang trí bên trong cho thấy ba vợ anh ưu ái cô con gái duy nhất này như thế nào.
“Đa số các cô gái đều thích búp bê, Đóa Đóa có phải là con gái của chú nhỏ không?” Thư Lan không để tâm đến Lệ Bắc Đình, huống chi là đối với nhà họ Lệ.
“Ừ, lúc Tết còn khen em xinh đẹp, gọi em là chị.” Đóa Đóa mới ba tuổi, tiểu nha đầu có miệng rất ngọt, là quả vui vẻ trong nhà.
“Em quên mất.” Thư Lan gãi đầu một cái, lúc Tết có quá nhiều người, tâm trạng cô không tốt, mà cô mơ hồ cảm thấy hình như không ít người nhà họ Lệ không chào đón mình, cô cảm thấy không thoải mái. 
“Không sao, sắp tới là Tết Thanh Minh, em về nhà cũ là có thể gặp được thôi.” Lệ Bắc Đình liếm liếm khóe môi, cảm thấy có chút hối hận, anh cũng không nên nhắc nhiều về quá khứ.
“Vậy thì em sẽ mua cho bé con một con búp bê.”
Lệ Bắc Đình gật đầu cười, “Được, con bé sẽ rất vui.”
“Nhìn nè, tất cả đều là búp bê vải của em.” Thư Lan đẩy cửa tủ ra, tủ quần áo bên trong không còn là quần áo nữa, mà là những con búp bê lớn nhỏ, trong đó có một số loại mà Lệ Bắc Đình chưa từng thấy qua.
“Rất nhiều.”
“Vâng, ba nói giữ lại cho con gái chơi sau này, một số búp bê bên ngoài đã không bán nữa, còn một số phiên bản giới hạn.

Lúc đầu, điều kiện nhà em không được tốt lắm nên em đã mua những con búp bê bằng vải rẻ một chút, càng về sau càng đắt hơn một chút, công chúa màu tím Laura là đắt nhất.


Có vẻ như là 18 vạn.

Đó là món quà sinh nhật lần thứ 18 mà ba mua cho em, còn cái kia là…… “
Thư Lan dường như là mở cửa nói chuyện, lần lượt giới thiệu cái này cái kia, ngay cả búp bê hồi tiểu học cũng nhớ rõ nguồn gốc, búp bê cũng rất sạch sẽ, điều này cho thấy Thư Lan rất yêu thích, giữ gìn chúng.
Lệ Bắc Đình yên lặng lắng nghe, vừa rồi cô nói chỗ búp bê này đều để lại cho con gái sau này, anh liền có chút mơ màng, anh và cô sau này có thể sinh một đứa con gái đáng yêu giống như Đóa Đóa, anh nhất định sẽ yêu thương chiều chuộng con đến tận trời.
Thư Lan nói một hồi lâu mới nhận ra Lệ Bắc Đình là đàn ông, có thể anh không có hứng thú chút nào, “Có phải là nhàm chán lắm hay không?”
“Không, anh đang học.” Lệ Bắc Đình nghiêm mặt và dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Học cái gì?”
“Học kiến ​​thức về búp bê vải, về sau sẽ mua những con búp bê tốt nhất cho con gái chúng ta.” Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan với đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu trái tim Thư Lan.
Thư Lan sững sờ, thân thể căng thẳng, vẫn chưa đâu vào đâu, anh liền nhắc tới con gái của mình.
Trong lúc này, cũng không biết phải nói thế nào.
Sự ngượng ngùng lan tràn trong không khí, lúc này giọng nói của Thư Chí Minh từ dưới lầu truyền đến, “Lan Lan, xuống lầu ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi.”
“Con đến ngay.” Thư Lan ngại ngùng chạy trốn, bước chân có chút hỗn loạn.
Lệ Bắc Đình bật cười, đóng cửa tủ, hóa ra là cô cũng sẽ thẹn thùng.
Hai người đi xuống lầu, Thư Chí Minh đã không thấy Thư Lan một thời gian, liền kéo cô cười nói: “Mập lên rồi, gần đây trong nhà làm nhiều đồ ăn ngon sao?”
“Ba, ba có biết nói chuyện không? Nào có ai vừa nhìn thấy con gái đã bảo mập, ba như thế này sẽ không có bạn bè.” Thư Lan ôm cánh tay của Thư Chí Minh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
“Hahaha, mập là tốt, mập là tốt cho sức khỏe.” Thư Chí Minh cười rất vui vẻ, ông thích con gái mình làm nũng, hai ba con bởi vì chuyện kết hôn, mà đã hơn một năm nay không có thân thiết như vậy, “Bắc Đình ngồi xuống nào, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
“Ba không cần mời con, chúng ta là người một nhà.”
Thư Chí Minh ngồi vào chỗ, Thư Lan và Lệ Bắc Đình  ngồi ở hai bên.
“Ăn cơm đã, thức ăn nguội sẽ không ngon.

Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Chờ một chút, thím  Lưu, có món nào trong số này có hạt tiêu không?” Thư Lan ngăn bàn tay đang muốn đặt đũa xuống của Lệ Bắc Đình.
Thím Lưu từ trong bếp lau tay đi ra, cười nói: “Tôi không bỏ đâu, cậu Lệ không ăn được hạt tiêu, cái này thím nhớ kĩ.”

Thư Chí Minh nhìn Lệ Bắc Đình, sau đó nhìn Thư Lan, nụ cười của ông trở nên sâu hơn, xem ra hai người họ thật sự đã nói ra, trước đây làm sao Thư Lan có thể chăm sóc cho Lệ Bắc Đình như vậy?
Rất tốt, người nhà hòa hợp với nhau như vậy rất tốt.
Lệ Bắc Đình gắp rau cho Thư Lan, “Mau ăn đi.”
“Anh cũng ăn đi, món cá chua ngọt do thím Lưu làm là ngon nhất.” Thư Lan gắp đồ ăn cho Lệ Bắc Đình cũng không quên gắp rau cho Thư Chí Minh, “Ba, ba mau ăn đi, ăn nhiều một chút, ba còn mập hơn so với con mà còn không biết xấu hổ mà chê con mập.”
“Ba đây là khỏe mạnh, trong lòng thoải mái tự nhiên sẽ mập.

Con mập chứng tỏ con sống tốt.”
“Vậy con không muốn.

Con mập lên nhìn không đẹp.” Thư Lan bĩu môi nói.
“Chỗ nào không đẹp, mập dễ thương, giảm cân không tốt cho sức khỏe”.
Thư Lan không phục, “Vậy thì đừng nói con mập, nếu còn nói con mập thì con muốn giảm cân.”
“Hahaha, được, không nói nữa, con không mập, con là người gầy nhất.” Thư Chí Minh cười to nhìn Lệ Bắc Đình, “Lan Lan tính tình trẻ con, vất vả cho Bắc Đình chăm sóc nó.”
“Ba khách khí rồi.”
“Ba rất yên tâm khi thấy hai đứa con hòa thuận.

Về sau, cho dù… ba cũng có thể yên tâm đi rồi.” Thư Chí Minh đã muốn đi cùng với Hạ Châu từ lâu, nhưng không có ai chăm sóc cô con gái này, nên ông không thể yên lòng.
“Ba, ba nói gì mà xui xẻo như vậy, mau nói phi phi phi phi, nếu không con sẽ tức giận.” Thư Lan cau mày nói.
Vì đã từng trải qua thời khắc sinh tử nên Thư Lan sợ nhất khi nhắc đến từ chết này.
“Được rồi, phi phi phi, đừng tức giận, không nói nữa, mau ăn đi.” Thư Chí Minh bất đắc dĩ bật cười.
Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan một cái rồi mượn chuyện khác để làm dịu không khí, “Lan Lan vừa rồi nói sẽ giao lại búp bê cho con gái sau này, ba nên chú ý đến thân thể của mình, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi, về sau con của chúng con còn nhờ ba chăm sóc.”
“Tốt quá, ba đợi cháu gái của ba.” Nghe vậy, Thư Chí Minh cười đến hai con mắt đều nheo lại.
Nhìn Lệ gia như vậy, cũng không có người chăm sóc con của Lan Lan, thật tốt, trẻ con có bảo mẫu chăm sóc cũng không an toàn, thực sự là cần ông chăm sóc, xem ra bộ xương già này còn phải chống đỡ vài chục năm nữa..