Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh

Chương 22



Gió ban đêm vẫn đang thổi từng đợt, rít gào trên những cánh đồng ngô.

Cố Tuế Tuế bị gió lùa qua giật mình một cái, thân cây ngô trong miệng càng ăn càng không ngon.

Bây giờ cô rất khẳng định rằng, thân ngô thật sự không giống cây mía. Bởi vì ăn không ngon, lại còn rát miệng. Nguyên cả một ngày, cô đã ăn mấy cái thì lại cảm thấy không thể chịu nổi nữa rồi.

Vốn dĩ cô muốn mượn cái cánh đồng ngô mênh mông vô tận này để lẩn trốn, để đám người đó không thể tìm được cô đang ở đâu.

Hiện tại dở khóc dở cười là, chính cô cũng không biết là mình sẽ đi tiếp như thế nào.

Cố Tuế Tuế không thể ăn thân cây ngô, nhưng luôn cảm thấy bản thân mình có khả năng phải đi thêm khá lâu nữa mới tìm được con đường chính xác. Vì thế chỉ cần trên đường nhìn thấy một cái thân cây ngô lớn, thì dứt khoát cầm lên chơi, ngộ nhỡ sau đó còn muốn ăn thì sao.

Cố Tuế Tuế ôm lấy bảy tám thân cây ngô, băng qua lá ngô đang rung rinh, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng Cố Tuế Tuế thầm nghĩ, không thể tiếp tục thế này được, chính mình phải nghĩ cách để tìm được đám người của Đàm Phong, hạ gục bọn họ, cướp lấy trang bị của đối phương!

Việt Kình đi về hướng Nam tìm kiếm, cứ mỗi phút lấy điện thoại di động ra, năm chấm đỏ trên màn hình chỉ về phương hướng không giống nhau vẽ ra những đường quỹ đạo có màu sắc khác biệt.

Việt Kình hít thở sâu rồi tiếp tục đi về phía trước. Từ xa xa, đã có thể nghe thấy âm thanh của máy thu hoạch ngô, ầm ầm ầm ầm—

Việt Kình đã dừng lại, xác định vị trí.

Đột nhiên, một luồng lực rất lớn nhào tới. Ngay sau đó, Việt Kình chỉ nhìn thấy cây ngô ở bên cạnh bay vụt về phía anh—— Ai đó đã đánh lén anh từ phía sau.

Tốt xấu gì Việt Kình cũng là người từng bị Cố Tuế Tuế cho ăn đòn, vừa định đánh trả, lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người phía sau. Ngay lập tức từ bỏ phản kích, để mặc cho bản thân bị ép ngã xuống đất, giọng anh hơi khàn khàn: "Tuế Tuế."

Ban đầu Cố Tuế Tuế đã nhìn thấy một kẻ mà mình bất mãn đã lâu mặc đồ tây trang bóng dáng cao lớn đang đi về phía trước. Bóng lưng đó, thoạt nhìn chính là vệ sĩ không dám chọc vào do Đàm Phong gọi đến.

Cố Tuế Tuế cẩn thận từng chút một để phục kích. Tiếp đó chính là đánh lén.

Cô hơi ngạc nhiên, dường như đối phương đã chuẩn bị phản kháng, ngay sau đó lại không phản kháng nữa, để mặc cho cô ép xuống trên mặt đất.

Ngay lúc đó cô lập tức không khỏi kinh ngạc. Bởi vì cô đã nghe được giọng nói đầy quen thuộc.

Cố Tuế Tuế hơi hoài nghi không phải là do bản thân đã quá mức mệt mỏi rồi lại rất nhớ nhung Việt Kình, đã sinh ra ảo giác rồi. Cô nhanh chóng buông người ra, nâng khuôn mặt của người đàn ông đang ngã vào trong đám cỏ dại mềm mại lên.

Dưới ánh sao, Cố Tuế Tuế nhìn thấy rõ người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm. Gầy rồi, thảo nào cô lại tưởng nhầm. Đã quá lâu không gặp, nhóc cún vàng to xác của cô, người bạn trai trẻ tuổi ấm áp đẹp trai đó của cô, cả con người đã trở nên kiên cường mạnh mẽ rồi.

Trái tim Cố Tuế Tuế khẽ rung động, vội vàng hôn hôn người kia: "Mấy ngày không gặp, đẹp trai quá nên em suýt chút nữa đã nhận nhầm đó!"

Trong miệng Cố Tuế Tuế đều là mùi vị thơm ngọt của cây ngô. Đôi mặt Việt Kình gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Tuế Tuế, giống như đang kiểm tra xem cô có bị thương gì không.

Cố Tuế Tuế thật sự rất nhếch nhác. Vốn dĩ trước đó đã bị bỏ đói gầy đi không ít, bây giờ khuôn mặt yếu ớt đã bị lá ngô ở cánh đồng ngô cào xước tạo thành mấy vết đỏ, trên người mặc áo dài tay màu trắng đã trở nên thảm thương đến mức không thể gặp người khác.

May mắn thay, tinh thần cô không tệ. Lúc này ánh mắt trong veo đã thấm nước.

"Anh đến muộn rồi..." Việt Kình cởi áo khoác, trùm lên trên đầu Cố Tuế Tuế, bảo vệ cô không để bị cho lá ngô cào xước. Tiếp đó anh ngồi xổm xuống, cõng người ở trên lưng.

Tâm trạng Cố Tuế Tuế đang căng thẳng bỗng nhiên giống như đã tìm được điểm tựa để thả lỏng, ngoan ngoãn mà nằm trên lưng Việt Kình: "Không tính là muộn. Đàm Phong quá biến thái. Đánh chết em em cũng không đoán được rằng vậy mà anh ta lại đưa em ra nước ngoài."

"May mắn là anh tìm được em rồi. Nếu không thì có khi em đã phải chết đói ở ruộng ngô rồi..."

Đột nhiên Cố Tuế Tuế ý thức được điều gì đó: "Quên đi. Anh tìm được em cũng vô dụng thôi. Nơi này quá rộng lớn, đoán chừng chúng ta không đi ra được."

Việt Kình đơn độc cõng Cố Tuế Tuế, tay trái đưa điện thoại cho Cố Tuế Tuế: "Có đường đi. Em ấn nhẹ xuống nút thông báo, bảo với những người khác đã có thể trở lại chỗ hẹn."

Cố Tuế Tuế cầm lấy nhìn một cái, đã thấy được trên màn hình mấy đường kẻ, màu lam, màu xanh lục, màu vàng, màu tím đều bằng nhau đang tụ lại tại một điểm.

"Một vài người hình như đã quay về rồi?" Ngay lập tức Cố Tuế Tuế đã phản ứng lại. Bọn họ đều đang tìm kiếm cô, sao đột nhiên tất cả lại có thể rời cuộc như vậy được?

"Đàm Phong bắt được bọn họ rồi?!" Nội tâm Cố Tuế Tuế sụp đổ. Không tìm được cô, trái lại rất nhanh đã tìm được những người khác.

Nghĩ lại cũng đúng, chỉ cần tìm được một người, trong người vẫn mang theo định vị, tự nhiên lại có thể một lưới tóm gọn.

Cũng chính là nói rằng, vị trí của bọn họ cũng bị bại lộ rồi!

Và giây tiếp theo, Cố Tuế Tuế đã nghe được giọng nói của Đàm Phong.

"Tuế Tuế."

"Em muốn đi với cậu ta?"

Phía cuối của cánh đồng ngô là một mớ hỗn độn. Thân cây ngô đổ rạp dưới đất, lõi ngô cũng không có ai đi nhặt.

Đàm Phong đứng phía đối diện. Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn ta nhợt nhạt, cả người giống như bệnh nặng mới khỏi. Trong lúc nói chuyện, có lẽ là bởi vì gió, lại bắt đầu ho khan.

Ở phía sau hắn ta, có mấy đám ông chủ đang hùng hùng hổ hổ: "Người gì vậy chứ, làm giống như ** vậy." (nguyên văn chỗ này là "搞得跟□□似的" đã bị xoá 2 chữ)

Vài năm ba nhóm ông chủ quê kệch không khách khí thẳng thừng nói với đám vệ sĩ đã tóm được bọn họ: "Thân thể ông đây không tốt. Đừng thấy tôi khoẻ mạnh, nhưng trên thực tế lại ốm yếu bệnh tật. Cử động một chút thì sẽ chết luôn đó có tin không? Ông chủ của mấy người là một tên tâm thần, không sợ pháp luật. Mấy người suy nghĩ thật kỹ lại xem liệu mấy người có gánh vác nổi hay không!"

"Vì mấy đồng bạc, mấy người cũng thật sự điên cuồng mù quáng rồi!"

Không thể không nói, những lời này vẫn rất hữu dụng. Suy cho cùng đều là người Đàm Phong đưa từ trong nước đến, đều có phẩm cách của xã hội pháp lý.

Cố Tuế Tuế nghe được thì trợn mắt há mồm. Có thể đoán được là, căn bản Việt Kình không ngờ rằng thế mà cô lại thật sự ở chỗ này. Vậy nên đoán chừng những người này là người mà Việt Kình tạm thời tìm được.

Đàm Phong thấy Cố Tuế Tuế không hề lắng nghe lời mình nói, lại bắt đầu ho thêm. Người cao cao tại thượng của trước đây, hiện tại lại mang một bộ dạng như sắp chết vì bệnh.

Bộ dáng kia, nếu mà không nhìn vào nguyên nhân hậu quả, Cố Tuế Tuế còn hoài nghi mình đã làm gì đối phương đấy.

Không đợi Cố Tuế Tuế lên tiếng, Việt Kình đã mở miệng nói: "Cô ấy là bạn gái của tôi, đương nhiên là muốn đi với tôi rồi."

Đàm Phong: "Việt Kình, ngoài mặt tôi đã nhẫn nhịn cậu hết lần này đến lần khác. Nhưng cô ấy là vợ của tôi. Cô ấy là vợ của tôi. Tôi đã kết hôn với cô ấy được bốn năm rồi!"

Cố Tuế Tuế thấp giọng nói ở bên tai Việt Kình: "Đừng nghe hắn ta nói xằng nói bậy. Người này hắn có vấn đề về não. Nhốt em ở trong tầng hầm dưới lòng đất, bỏ đói vài ngày, vì muốn chứng minh rằng hắn ta yêu em. Anh ta cũng tự bỏ đói mấy ngày rồi... Anh nói xem có phải có bệnh không?"

Ban đầu Việt Kình còn không tin, chỉ nói: "Có bệnh thì đi chữa bệnh. Đàm Phong, sự việc lần này đây, tôi và Cố Tuế Tuế sẽ không từ bỏ truy cứu."

Đàm Phong nhìn vào hai người ở trước mặt, nhìn người đã từng là vợ hắn đang nằm trên lưng người đàn ông khác, thì thầm to nhỏ cùng cậu ta. Nhìn bọn họ thân mật khăng khít, tựa như từ đầu tới cuối hắn ta chỉ là một người ngoài cuộc.

Đàm Phong nói với người bên cạnh: "Trước tiên các người hãy đi xuống căn hầm, thực hiện kế hoạch đầu tiên."

Việt Kình nháy mắt ra hiệu với đám người kia một cái. Chỉ thấy mấy người vốn đang bị áp chế thì bỗng nhiên giống như lấy lại sức lực. Đột nhiên vốn đã chế ngự lại đám vệ sĩ thì không nói, người đàn ông dẫn đầu, chính cái người từng nói bản thân ốm yếu bệnh tật kia đã ngay lập tức bắt được Đàm Phong.

Cố Tuế Tuế thấy mà há mồm trợn mắt. Chú à, chú ốm yếu bệnh tật thật đó.