Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 30: Bất lực cuồng nộ



—Hề Tương Lan lặng lẽ nói: “Bùm.”—

Hề Tương Lan không cảm xúc nhìn chằm chằm Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu: “Muốn mắng người?”

“Không được.”

“Ờ.” Hề Tương Lan giống như cô vợ nhỏ ăn quả đắng, nhẹ nhàng vươn tay tới, thong thả nói ra: “—Đông Dung.”

Một giây sau, trong khoang thuyền nổi lên gió rét, kiếm Đông Dung bị kêu ra bất ngờ còn đang ngơ ngác ‘cạch’ một tiếng rơi vào tay Hề Tương Lan, y không hề chớp mắt chỉa kiếm vào ngay mi tâm của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu: “…”

Đông Dung: “…”

Tốc độ lật mặt của người này nhanh không kịp nhìn!

Cho tới nay Hề Tương Lan chém người đều không hù dọa hay chém bừa cho có lệ gì cả, y thật lòng muốn chém Thịnh Tiêu, lưỡi kiếm của Đông Dung cực kỳ sắc bén, cho dù người cầm kiếm không có linh lực nhưng vẫn có thể chém ra luồng linh lực xé gió kinh người. 

Cấm chế hộ thân của Thịnh Tiêu phút chốc lóe lên, cưỡng ép đỡ lấy kiếm Đông Dung.

Đông Dung lại bắt đầu: “Á á á—”

Hề Tương Lan luôn không để bản thân chịu thiệt, y có thể trêu ghẹo người khác, nhưng đến lượt mình bị ghẹo thì lại thẹn quá hóa giận muốn cầm kiếm chém người.

Cảm giác bối rối như sóng vỗ trong lòng khiến y ước gì có thể nhảy quách ra khỏi thuyền, nếu có chết thì coi như tại số, nhưng trên mặt y lại không có cảm xúc gì, cầm kiếm đánh vỡ cấm chế hộ thân.

Kiếm ý của Đông Dung rét căm căm, thế như chẻ tre kề sát vào cổ của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu chợt nhấc tay đè lại mũi kiếm cách chỗ trí mạng trên cổ mình khoảng một đốt ngón tay.

Dù sao Hề Tương Lan không có linh lực nên mũi kiếm không thể tiến tới thêm được.

Hai người cứ thế giằng co.

Thịnh Tiêu cảm nhận được sát ý tỏa ra từ người y, đột nhiên nói: “Năm đó, Nhượng Trần đã nói gì với ngươi?”

Tay cầm kiếm của Hề Tương Lan cứng đờ, lạnh lùng nói: “Nói ta thật ra chính là cha ruột của ngươi, mai sau ngươi phải chạy tang hương khói cho ta.”

Y nói xong liền nhấc chân đá.

Thịnh Tiêu nhanh tay nắm chặt lấy cổ chân của y rồi kéo mạnh một cái, Hề Tương Lan bị tấn công bất ngờ lảo đảo quỳ ngồi xuống đất, suýt chút ngã ụp mặt vào ngực Thịnh Tiêu.

Kiếm Đông Dung thoát khỏi tay y, bị Thịnh Tiêu bắt lấy.

Chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên.

Thịnh Tiêu vô cảm đè Hề Tương Lan xuống đệm cối, kiếm Đông Dung lướt qua cổ y rồi đâm mạnh xuống mặt đất sát ngay bên cạnh, kiếm ý vang lên ong ong làm dây tua tua trên chuôi kiếm lay động không ngừng.

Sát ý dán chặt vào cổ của Hề Tương Lan, làm chuỗi ngọc trên hoa tai của y bị phủ một lớp băng mỏng.

Hề Tương Lan không biết hai chữ ‘chịu thua’ viết thế nào, tuy bị áp chế nhưng vẫn kiêu căng khó thuần, cổ tay bị đầu gối của Thịnh Tiêu đè chặt đang ra sức vùng vẫy.

Đầu ngón tay đâm rách lòng bàn tay tràn ra máu độc.

Bởi vì ‘Hoán Minh Nguyệt’ của Hoành Ngọc Độ, hai người đối nghịch nhau tựa như đang đứng trên tơ nhện mỏng manh, bên dưới là vực sâu hun hút nhưng lại gió êm sóng lặng, miễn cưỡng chung sống hòa thuận với nhau.

Lúc này, một làn gió nhẹ thổi tới đánh tan điểm cân bằng vi diệu kia.

Thịnh Tiêu từ trên cao nhìn xuống y, phi thuyền vừa lúc bay qua tầng mây dày đặc, ánh trăng sáng xuyên qua chấn song cửa sổ chiếu rọi vào khuôn mặt lạnh băng của hắn, giống hệt lưỡi kiếm lóe lên tia sáng lạnh.

“Nói là… Sẽ có một ngày ta giết ngươi, đúng không?”

Con ngươi của Hề Tương Lan co rụt thật nhỏ, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, y hoàn toàn không để ý lưỡi kiếm sắc bén kề sát bên cổ, giãy giụa muốn thoát khỏi sự giam cầm của Thịnh Tiêu.

“Cút ngay!”

Thịnh Tiêu lạnh mặt rút kiếm về rồi đứng dậy.

Hề Tương Lan nhanh chóng lùi ra mấy bước, nhưng khoang thuyền quá nhỏ, y không để ý dưới chân liền lảo đảo té xuống, sau lưng bị đụng vào lan can phủ đầy sương lạnh, lòng bàn tay của y bị nước đá bén nhọn rạch ra một đường máu.

Thịnh Tiêu nhíu mày bước tới nửa bước, có vẻ muốn đỡ y.

Hề Tương Lan ‘xít’ một tiếng che tay lại, đau đến mức rớt mồ hôi.

Y đang muốn mở miệng mắng người, vừa ngẩng đầu lên liền hết hồn.

Bên ngoài hành lang mà hai người đang đứng, có mấy chục tên áo đen đang cầm binh khí sáng choang đứng nép sát bên cửa sổ từ khi nào, trông có vẻ…

Giống như muốn ám sát.

Hề Tương Lan mắt to trừng mắt nhỏ với đám áo đen.

Một hồi lâu sau, Hề Tương Lan nhìn binh khí mà bọn họ đang cầm dường như có dán bùa điều khiển rối của Ứng Trác, khóe môi giật giật: “Các ngươi là phụng lệnh của Xảo Nhi tới lấy mạng Thịnh Tiêu?”

Đám người do dự giây lát rồi gật đầu.

“Ngu ngốc!” Hề Tương Lan giống như tìm được chỗ trút xả, bao nhiêu xấu hổ lúng túng đều giận cá chém thớt lên đầu đám người gỗ này, miệng mắng tằng tằng tằng: “Còn đực mặt ở đó làm gì, không xông tới là không kịp về quê ăn tết năm sau đâu, mau lên cái coi!”

Mọi người: “…”

Bọn họ vốn định lén phun thuốc mê để hai người này bất tỉnh rồi mới làm việc, nhưng bị Hề Tương Lan vô tình phát hiện ra, đám áo đen không do dự nữa, dứt khoát cầm binh khí xông tới chỗ Thịnh Tiêu.

“Thật lãng phí.”

Hề Tương Lan tức giận ngồi trên lan can, lười biếng nhìn màn chém giết máu me trước mặt.

Phía sau lan can là biển mây cuồn cuộn, trăng sáng và gió đêm, lan can gỗ lại hẹp, lỡ ngồi không vững là té lộn cổ xuống độ cao vạn trượng như chơi, thần tiên có hiện ra cũng không cứu nổi.

Nhưng Hề Tương Lan giống như trời sinh không biết sợ là gì, thoải mái đong đưa hai chân, tiện tay xé một miếng vải băng bó vết thương ở lòng bàn tay, còn ‘xít’ một tiếng vì đau.

Sau khi y ‘xít’ khoảng mười tiếng, dùng miệng ngậm một đầu vải qua loa băng bó xong liền ngẩng đầu lên nhìn.

…Một đống người nằm ngổn ngang đầy cả hành lang, không rõ sống chết.

Thịnh Tiêu lành lặn không mất cọng tóc, lạnh lùng tra kiếm Đông Dung vào vỏ, rồi hờ hững mặt đối mặt với Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan: “…”

Thịnh Tiêu im lặng cất bước đi tới.

Hề Tương Lan xoay người ra sau, buông thõng hai chân bên ngoài thuyền, cảnh giác nói: “Ngươi đứng ở đó đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Thịnh Tiêu dừng chân lại, nhíu mày nói: “Xuống.”

“Ngươi đoán đúng rồi đó.” Hề Tương Lan còn không thèm vịn tay vào lan can, cơ thể gầy yếu bị gió đêm thổi mạnh tưởng chừng sắp ngã xuống, lạnh lùng nói: “Vào một buổi sáng sáu năm trước, Nhượng Trần dùng Tương Văn biết trước cái chết của ta— Thiên Đạo đại nhân à, là ngài giết ta.” 

Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại.

Giọng nói của Hề Tương Lan tựa như theo làn gió bay đi mất.

“Ta muốn sống, chỉ có giết ngươi.”

Theo lý thuyết, ‘Nghe lệnh nhận lệnh hộ lệnh’ của ‘Hoán Minh Nguyệt’ có thể điều khiển Thịnh Tiêu làm bất cứ chuyện gì, nhưng từ đầu đến cuối Hề Tương Lan vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ tu vi của Thịnh Tiêu quá cao, ép hắn dùng ‘Kham Thiên Đạo’ gắng gượng phá vỡ ‘Hoán Minh Nguyệt’.

Đến lúc đó, Thịnh Tiêu bị uy hiếp đến tính mạng sợ rằng sẽ chém y thành tro bụi ngay tắp lự.

Hề Tương Lan không dám đánh cược.

“‘Khuy Thiên Ky’ sẽ không tiên đoán sai, sớm biết trước ta sẽ chết trong tay ngươi, ta vì bảo toàn tính mạng nên đành phải giết ngài trước, rất chi là hợp tình hợp lý.” Hề Tương Lan nói nhỏ: “Thiên Đạo đại nhân sẽ tha thứ cho ta chứ?”

Thịnh Tiêu: “…”

Rốt cuộc Hề Tương Lan lấy đâu ra bản lãnh, mà có thể tỉnh bơ như không nói ra những lời này?

Còn nói với cái kiểu như đúng rồi nữa chứ.

Giống như so đo với y là sai lầm của Thịnh Tiêu.

Gân xanh trên trán Thịnh Tiêu khẽ giật, hắn vươn tay với y: “Xuống trước.”

“Thiên Đạo đại nhân, ta chỉ muốn…”

“Hề Tương Lan.” Thịnh Tiêu bỗng lên tiếng.

—Đây là lần đầu tiên hắn nói ra tên chữ của Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan hơi sửng sốt.

Đôi mắt đen chìm của Thịnh Tiêu dường như sớm đã nhìn thấu Hề Tương Lan, hắn lạnh lùng nói: “Ta không muốn nghe lời đường mật của ngươi, có chừng mực— Xuống.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan mắng mẹ nó, dẹp vẻ mặt giả vờ của mình vào, sầm mặt chống tay nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lan can.

“Nếu không tin ngươi hỏi làm đéo gì?!” Hề Tương Lan làm kẻ ác cáo trạng trước, mắng hắn: “Muốn biết Nhượng Trần đã nói gì với ta, ngươi tự đi hỏi hắn đi.”

Thịnh Tiêu thấy y chịu đi xuống, lúc này mới lạnh lùng dời mắt về.

Hề Tương Lan đạp lên rối gỗ nằm trên đất không rõ sống chết, mắng nhỏ một câu ‘vô dụng’, lúc đi tới còn cố ý đụng mạnh vào vai Thịnh Tiêu.

Nhưng thân hình của Thịnh Tiêu cao lớn, đồ sộ như núi, Hề Tương Lan gậy ông đập lưng ông, tự đụng tự hất người mình sang một bên.

“Ngươi…”

Hề Tương Lan trừng hắn, vốn định kiếm cớ gây sự tiếp thì vô tình liếc thấy bàn tay te tua như bị chó gặm buông thỏng một bên của Thịnh Tiêu, tức khắc như quả bóng xì hơi.

Y im lặng leo lên giường nhỏ nằm xuống, qua loa túm lấy áo bào đặt bên cạnh của Thịnh Tiêu đắp lên người, định nằm ngủ với tư thế nghiêng người co ro vô cùng khó chịu.

“Trên người của tên Thịnh Vô Chước này bộ có gắn pháp khí giúp nhìn thấu lòng người hay gì?”

Nếu không tại sao hắn có thể phân biệt rõ câu nào thật câu nào giả của y?

Hề Tương Lan trăm mối khó giải, dần thiu thiu ngủ trong hương hoa quế thoang thoảng trên áo khoác của Thịnh Tiêu.

Hai người kết thúc trong tranh cãi không vui.

Mãi đến sáng hôm sau mà hai người cũng không mở lời nói chuyện.

Trời tờ mờ sáng.

Hề Tương Lan còn ngái ngủ choàng áo bào thêu hoa văn Giải Trĩ Tông của Thịnh Tiêu, thân hình nhỏ gầy của y băng qua hành lang tràn ngập ánh mặt trời, nhẹ nhàng rũ mắt nhìn xuống bên dưới.

Mới sáng sớm mà ánh nắng đã chói chang, lớp băng phủ đầy trên phi thuyền dần dần tan chảy, hóa thành giọt nước rơi lộp bộp xuống dưới, giống như đổ một cơn mưa nhỏ.

Đã đến Trung Châu.

Sáu năm trước Hề Tương Lan chật vật chạy trốn khỏi nơi đây, từ thiên chi kiêu tử biến thành hai bàn tay trắng, y có bốn bể là nhà nhưng vì bị Giải Trĩ Tông săn lùng siết sao nên phải trốn qua trốn lại ở Nam Cảnh và Bắc Cảnh, không dám bước vào Trung Châu nửa bước. 

Nhưng đi một vòng rồi cũng có ngày quay về đây.

Ở lối ra của phi thuyền, các tu sĩ nối đuôi nhau nườm nượp đi ra, Hề Tương Lan vẫn chưa đi xuống, chống tay trên lan can nở nụ cười yêu kiều, không biết đang nghĩ gì.

Thịnh Tiêu cũng không thúc giục y, im lặng đứng bên cạnh.

Một hồi lâu sau, Hề Tương Lan bỗng cười khẽ một tiếng.

Thịnh Tiêu nói: “Sao thế?”

Hề Tương Lan giống như đang xuyên qua đám sâu bọ bên dưới nhìn ngắm chúng sanh, khóe môi khẽ nhếch, có vẻ đang chờ đợi vở kịch lớn sắp sửa vén màn.

“Thật tốt.”

“Ta đã về.”

“Sợ là tối nay ở Trung Châu… Sẽ có vài người không ngủ được.”

***

Hề Tương Lan nghĩ rằng Thịnh Tiêu sẽ đưa mình đến Giải Trĩ Tông, đang vắt não nghĩ cách nên dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ thế nào để có thể chuồn êm, nhưng đi được nửa đường thì mới bất giác nhận ra.

Đây là đường đến Thịnh gia.

Hề Tương Lan xáp tới Quyện Tầm Phương dễ dụ nhất, cười he he nói: “Quyện đại nhân, bình thường Thịnh tông chủ đều ở Thịnh gia à?”

Quyện Tầm Phương trừng y: “Bớt bắt quàng làm họ với ta! Ta sẽ không nói bất cứ cái gì cho ngươi đâu, xê ra xê ra!”

Hề Tương Lan không những không xê ra mà còn xáp lại gần hơn, mặt dày nói: “Ta nghĩ Quyện đại nhân nhìn thấu đám người Thịnh gia hơn ai hết, những năm qua đám ếch ngồi đáy giếng đó bóc lột Thịnh tông chủ của ngươi không ít phải không?”

Lời này vừa nói ra, lòng oán hận với người Thịnh gia của Quyện Tầm Phương tức khắc áp đảo luôn cả sự chán ghét với Hề Tương Lan, lúc này hắn lải nhải không ngớt miệng.

“Đám chó má…”

Có lẽ Quyện Tầm Phương muốn chửi tục nhưng sợ Thịnh Tiêu đi phía trước nghe thấy, đành nói nhỏ: “Lũ người sâu bọ đó, nhắc tới bọn hắn chỉ tổ làm bẩn miệng ta. Nếu không nhờ có Tông chủ, Thịnh gia bọn hắn đã ra đường ăn xin từ lâu rồi, chứ làm gì được vinh quang rạng rỡ như hôm nay?”

Hề Tương Lan hóng hớt: “Rất vinh quang?”

Hề gia năm đó muốn bao nhiêu vinh quang thì có bấy nhiêu, cây cao đón gió.

Có vết xe đổ trước mắt, Thịnh gia còn dám rêu rao?

“Tất nhiên bọn hắn không dám lộng hành trước mặt Tông chủ, nhưng sau lưng để lại vô số bằng chứng làm chuyện ác.” Quyện Tầm Phương nhíu mày mắng: “Tông chủ năm nào cũng ở Giải Trĩ Tông, mỗi năm tết đến đều không nhất thiết phải về một lần, nhưng cứ hễ đến ngày lễ lạt là người Thịnh gia lại tới làm phiền Tông chủ… Hừ, gia chủ đương nhiệm của Thịnh gia cũng chính là lão cha ma quỷ của Tông chủ, luôn lấy thân phận trưởng bối đè người.”

Hề Tương Lan hóng hớt vui vẻ: “Hắn là trưởng bối? Vậy thái độ của Tông chủ các ngươi thế nào?”

“Không tỏ thái độ.” Quyện Tầm Phương càng nói càng uất nghẹn: “Dù sao chỉ cần Thịnh gia không gây ra sai lầm lớn khó dung thứ, với tính tình của Tông chủ sẽ không làm khó dễ bọn hắn.”

Hề Tương Lan như có điều suy nghĩ mà ‘À’ một tiếng.

Nếu Thịnh Tiêu đã định cư tại Giải Trĩ Tông, vậy sao còn đưa y về Thịnh gia?

Quyện Tầm Phương còn ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ, nhưng nhanh chóng vui vẻ lại: “Có điều khui ra vụ mua bán Tương Văn xem như nắm được đằng chuôi, lần này trở về Thịnh gia, chắc chắn Tông chủ có thể hãnh diện một phen, dễ dàng trị những con sâu mọt chỉ biết đục khoét kia!”. Т𝐫ang‎ gì‎ mà‎ ha𝓎‎ ha𝓎‎ thế‎ ﹍‎ t‎ 𝐫ùmt𝐫𝒖𝓎ện﹒vn‎ ﹍

Hề Tương Lan thầm nghĩ: “Hãnh diện? Chưa chắc đâu.”

Với tính tình của Thịnh Tiêu, không giống loại người sẽ diễu võ giương oai.

Một lát sau, bốn người đã tới Thịnh gia.

Bây giờ Thịnh gia đã không còn là tiểu thế gia thấp cổ bé họng như mấy năm trước nữa, cổng lớn được xây dựng cực kỳ nguy nga tráng lệ, còn bày ra một tầng kết giới màu lam trong suốt, linh lực trong pháp trận tụ linh bay lượn xung quanh.

Thịnh Tiêu vô cảm cất bước đi vào.

Gã đầy tớ thấy hắn trở về, cung kính nói: “Tông chủ tới, gia chủ đợi ngài đã lâu.”

Thịnh Tiêu không lên tiếng.

Không biết Hề Tương Lan nghĩ đến cái gì, bỗng nói nhỏ với Quyện Tầm Phương: “Danh sách buôn bán Tương Văn lần này, ngươi đã cho ai xem?”

Quyện Tầm Phương định nói liên quan đếch gì đến ngươi, nhưng chợt thay đổi suy nghĩ, nhìn y với ánh mắt ngạc nhiên.

“Đi điều tra đi Quyện đại nhân.” Hề Tương Lan lười biếng nói: “Tông chủ nhà ngươi chỉ biết công đạo, không quan tâm đến chuyện khác, sợ rằng Giải Trĩ Tông của các ngươi đã bị tai mắt của các thế gia đâm thành cái sọt.”

Quyện Tầm Phương chợt run lẩy bẩy.

Băng qua đình nghỉ chân và bậc thang dài là có thể thấy sảnh chính đang đứng đầy người của Thịnh gia trên cao ở phía xa, Hề Tương Lan híp mắt nhìn kỹ, không biết y thấy được ai mà cao hứng nhảy cẫng lên.

Từ hôm qua đến giờ y cứ ôm tâm trạng lo lắng, cũng không thèm cho Thịnh Tiêu sắc mặt tốt, lúc này đột nhiên mừng rỡ như điên, giống như nhìn thấy người yêu dấu, bước chân tung tăng, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn theo tầm mắt của y.

Toàn bộ sảnh chính rộng lớn chỉ có bè phái của Thịnh gia.

“Thấy người nào?” Thịnh Tiêu hỏi.

Nụ cười của Hề Tương Lan thêm tươi rói, nhỏ giọng đáp: “Một… Kẻ thù.”

Giọng điệu của y quá đỗi dịu dàng, giống như nói với người yêu xa cách gặp lại, đôi mắt dập dờn ánh nước, bày ra niềm vui thích xuất phát từ tận đáy lòng không chút giả dối.

Thịnh Tiêu sực nhớ đến câu nói mà Hề Tương Lan đã nói ra một cách trôi chảy…

“Ai dám bắt nạt ta như vậy, cho dù đánh cược cả mạng sống, cũng phải để bọn chúng chết.”

Tầm mắt của Hề Tương Lan dán chặt vào sảnh chính không biết là đang nhìn ai, đầu ngón tay run rẩy không ngừng vì hưng phấn.

“Hắn lâu lắm rồi không rời khỏi Trung Châu.” Hề Tương Lan cắn mạnh vào đầu ngón tay đang run rẩy mất khống chế, cơn đau khiến y bình tĩnh lại phần nào, y liếm đầu ngón tay, cất giọng dịu dàng: “Ta rất nhớ hắn.”

Rõ ràng trạng thái của y không ổn, nó trông bệnh hoạn đến mức người ta phải rợn tóc gáy.

Thịnh Tiêu bỗng nắm lấy tay y kéo về bên cạnh mình, lạnh lùng nói: “Đi tới chỗ của ta nghỉ ngơi.

“Mới sáng sớm nghỉ ngơi cái gì.” Hề Tương Lan cười với hắn: “Sao hả, sợ ta giết người ngay tại đây?”

Thịnh Tiêu không nói gì.

“Yên tâm, bây giờ ta không có mống linh lực nào, chỉ có lòng thù oán thôi thì chưa đủ đâu.” Hề Tương Lan lười biếng rút tay ra: “À, cha ngươi nhìn như muốn nuốt chửng ngươi, ta không đi cùng, một tên miệng hến như ngươi cộng thêm hai tên đồng đội heo Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên, ăn thiệt là cái chắc.”

Thịnh Tiêu: “Không biết.”

Hề Tương Lan biết mục đích của đám người Thịnh gia, có điều muốn Giải Trĩ Tông tha cho mấy kẻ buôn bán Tương Văn trái phép một con đường sống thì e là sẽ rất khó với tính tình chấp pháp như sơn của Thịnh Tiêu.

Hề Tương Lan có thù tất báo, tất nhiên sẽ không chịu để đám ác nhân Thịnh gia tim phổi mục rữa kia được thoải mái.

“Dông dài, giúp ngươi hả giận còn nói nhảm nhiều thế không biết.”

Hề Tương Lan xòe tay nắm ngược lấy tay của Thịnh Tiêu, vui vẻ thong thả bước lên bậc thang.

Khi Thịnh Tiêu vừa bước vào sảnh chính, tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn thẳng vào hắn, có sợ hãi, có oán hận, có cầu xin, cùng với xa cách rõ mồn một.

Tóm lại không phải là ánh mắt nhìn người nhà.

Gia chủ của Thịnh gia tên là Thịnh Chung Phong, hắn ngồi chễm chệ trên ghế lớn, thấy Thịnh Tiêu tới cũng chỉ hơi nhíu mày, ra vẻ một vị trưởng bối nghiêm trang, chờ Thịnh Tiêu hành lễ với mình.

Bên cạnh Thịnh Chung Phong là chú bác bên dòng thứ, theo thứ tự là Thịnh Tất Yển và một nam nhân có năm sáu phần giống Thịnh Chung Phong. 

“Tên gì ta?” Hề Tương Lan nghiêng đầu suy nghĩ: “A đúng rồi, Thịnh Tắc Hoài.”

Sau khi y quét mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng tầm mắt lạnh lùng dừng lại một nam nhân đứng im lặng trong góc.

Trông bình thường không có gì lạ, giống như thư sinh yếu đuối, nhưng dù Hề Tương Lan có chết cũng nhớ rõ hắn.

—Là người chấp chưởng Giải Trĩ Tông năm đó, Khúc Tương Nhân.

Thịnh Tiêu chậm rãi đi tới, chỉ gật đầu một cái rồi lạnh lùng nói: “Gia chủ.”

Thịnh Chung Phong căng da mặt, vỗ bàn nói: “Được lắm, hôm nay cánh ngươi cứng cáp rồi, ngay cả cha ngươi cũng không nhận?”

Thịnh Tiêu hờ hững không chớp mắt lấy một cái, thật giống như hắn chỉ đơn giản tới chào một tiếng với Thịnh Chung Phong rồi xoay người muốn dẫn Hề Tương Lan đi.

Thịnh Chung Phong xanh lét cả mặt.

Hề Tương Lan dời mắt khỏi Khúc Tương Nhân, giống như gặp thoáng qua một người xa lạ trên đường, nhoẻn miệng cười: “Thịnh bá phụ đừng nóng giận hại thân nha.”

Y khoác áo bào thêu hoa văn Giải Trĩ Tông rộng thùng thình của Thịnh Tiêu, lúc im lặng thì gần như không có cảm giác tồn tại, mọi người còn tưởng đó chỉ là cấp dưới của Thịnh Tiêu, không ai chú ý đến y cả.

Lúc này y đột nhiên lên tiếng, lập tức có mấy tầm mắt bắn về phía Hề Tương Lan.

Khi thấy rõ khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, ai nấy đều ngớ ra.

Con ngươi của Khúc Tương Lan hơi rụt lại, không hiểu sao trong mắt của hắn thoáng hiện lên lãnh ý dữ tợn.

Thuở niên thiếu Hề Tương Lan đã thấp bé hơn bạn cùng lứa, sáu năm trôi qua khuôn mặt đó không còn sự hồn nhiên ngây thơ nữa, nhưng những đường nét trên mặt vẫn giữ lại vẻ non nớt sự của một thiếu niên chưa trải sự đời, đôi mắt cong như lưỡi liềm, khi y đon đả kêu một tiếng ‘Thịnh bá phụ’ thì khiến khóe môi của Thịnh Tiêu giật nhẹ, không hiểu sao hắn có linh cảm xấu.

Năm đó mỗi lần Thịnh Tiêu bị Thịnh Chung Phong trách phạt, chỉ cần để Hề Tuyệt bắt gặp thì y sẽ nói không kéo da non, từng câu từng chữ khiến hắn tức đến mức thất khiếu bốc khói.

Khỗ nỗi là lúc đó Hề tiểu tiên quân vô cùng tôn quý, hắn không thể đánh mắng được, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hôm nay…

Thịnh Chung Phong vẫn chưa lên tiếng, một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ của nhà họ Khúc đứng bên cạnh liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Thịnh tông chủ, sao ngươi không nhốt tên vô liêm sỉ đại nghịch bất đạo tàn sát toàn tộc Hề gia vào Giải Trĩ Tông? Lại còn dám dẫn hắn vào đây gây rối?”

Bây giờ gần như khắp cả Thập Tam Châu đều biết Thịnh Tiêu truy nã Hề Tương Lan suốt sau năm nay bắt về quy án, nhưng không ngờ Thịnh Tiêu một không dụng hình với y, hai không dùng Phược Lăng trói y, trái lại còn quang minh chính đại dẫn vào Thịnh gia.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Hề Tương Lan với ánh mắt hết sức quái lạ.

Có người sợ, có người chột dạ, thậm chí có người bắt đầu run rẩy hai chân.

Thịnh Tiêu lạnh lùng liếc hắn.

Khúc trưởng lão khẽ run toàn thân, giống như bị giáng sét đánh tại chỗ, không dám thốt ra nửa câu nào.

Hề Tương Lan không quan tâm người của Khúc gia sủa bậy, dồn hết công lực chọc tức Thịnh Chung Phong, cười he he nói: “Thịnh bá phụ hãy nén bi thương, nhà mình sắp phải làm hai lễ tang liên tiếp, thật sự không dễ, đã chịu khổ rồi.”

Thịnh gia có hai kẻ buôn bán Tương Văn còn chưa bị bắt vào Giải Trĩ Tông, cũng chưa bị phán tử hình.

Người còn sờ sờ ra đó, nói gì đến lễ tang.

Lời này vừa nói ra, Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên vốn nghĩ phải ăn cục nghẹn không khỏi liều mạng nín cười.

Thịnh Chung Phong bị mấy chữ ‘hãy nén bi thương’ làm cho trừng to mắt thiếu điều muốn lọt tròng, gầm thét: “Ngươi là cái thá gì, cút ra ngoài cho ta!”

“He he, ta không cút đấy.” Hề Tương Lan tự nhiên như ở nhà hơn cả Thịnh Tiêu mang họ Thịnh, thậm chí còn ung dung chọn cái ghế êm ái nhất đặt mông ngồi xuống, bắt chéo hai chân, giơ tay ra lệnh với gã đầy tớ đứng gần đó: “Hôm nay có kịch vui để xem, làm phiền cho ta ly trà hoa quế để ta giải khát, thêm chút mật ong thì càng tốt.”

Gã đầy tớ nghe mà ngu người.

Thịnh Tiêu liếc gã một cái, gã lập tức gật đầu chạy đi pha trà hoa quế.

Có lẽ Thịnh Chung Phong đã đoán ra được gì đó, vác cái mặt già nua u ám chỉa mũi dùi sang Thịnh Tiêu, lạnh lùng nói: “Chuyện này, ngươi thật sự không niệm tình huyết mạch thân tình sao?”

Thịnh Tiêu im lặng thay cho câu trả lời.

“Hay, hay lắm.” Thịnh Chung Phong giận quá hóa cười, mở miệng khen ngợi Thịnh Tiêu: “Thịnh tông chủ đúng là chấp pháp như sơn, đại nghĩa diệt thân, ngay cả máu mủ ruột thịt cũng đành đoạn ra tay giết chết!”

Quyện Tầm Phương suýt chút nữa xù lông mở miệng mắng chửi, nhưng bị Thượng Nguyên nhanh tay cản lại.

“Lạ lắm à nha Thịnh gia chủ.” Hề Tương Lan thì lại không kiêng dè gì cả, chống tay đỡ trán ra vẻ khó hiểu: “Năm đó ngài đây cũng vì chê Thịnh Tiêu làm việc theo cảm tính, không thể phân rõ trắng đen, nên mới đưa hắn vào Thân Thiên Xá tận hai tháng mà nhỉ? Bây giờ sao ngài lại ngoài sáng trong tối ép hắn làm việc công tư lẫn lộn vậy? Thế chẳng khác gì đang vả vào mặt ngài?”

Quyện Tầm Phương vốn đang tức lệch cả mũi, nghe y nói như vậy liền thấy cả người lâng lâng sảng khoái, nhìn Hề Tương Lan rất vừa mắt.

Cái miệng này đúng là độc phết— Miễn là chừa hắn ra.

Quả nhiên Thịnh Chung Phong bị chọc tức nghẹn họng: “Ngươi, ngươi!”

Hề Tương Lan chỉ vào mình: “Hả, ta, ta ta ta thế nào?”

Thịnh Chung Phong hoàn toàn đánh mất phong thái của một vị gia chủ, tức tối mắng to: “Đồ khốn!”

Thịnh Tiêu lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “Quyện Tầm Phương.”

Quyện Tầm Phường sợ mình phụt cười ra tiếng, cố gắng banh mặt cúi đầu nói: “Tông chủ.”

“Thịnh Tác Hoài, mang đi Giải Trĩ Tông. Những người còn lại, trong vòng một ngày bắt về quy án.”

“Vâng.”

Sắc mặt của Thịnh Chung Phong hoàn toàn thay đổi.

Những thế gia khác tới cầu xin tha thứ bỗng chốc đứng ngồi không yên— vội vàng ăn nói khép nép hòng khuyên can— Ngay cả Khúc Tương Nhân cũng phải nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện này e là không xong.

“Thịnh tông chủ bớt giận, chuyện này… Chúng ta hãy thương lượng một chút, nói chung cũng đâu có hại đến mạng người, không đến mức phải đuổi tận giết tuyệt tất cả đâu chứ.”

“Đúng đó đúng đó, Tông chủ hãy suy nghĩ lại.”

“Dầu gì cũng phải để lại một cái mạng, từ nay về sau chúng ta sẽ nghiêm khắc răn dạy!”

Thịnh Tiêu bất động như núi.

Thịnh Tắc Hoài dửng dưng nãy giờ bắt đầu biết kinh sợ, rối rít quay đầu nhìn Thịnh Chung Phong, run rẩy nói: “Huynh trưởng, cứu ta với!”

Hắn bị Giải Trĩ Tông bắt được bằng chứng mua bán Tương Văn, vốn là tội nặng khó tha.

Lúc này mà bị bắt vào quỷ môn quan, làm gì còn mạng để ra?!

“Thịnh Vô Chước!” Thịnh Chung Phong vỗ bàn: “Ngươi muốn tạo phản sao?”

Người đứng bên cạnh Thịnh gia xoẹt xoẹt rút kiếm ra.

Thượng Nguyên vốn ngoan ngoãn im lặng thấy vậy, trong con ngươi lóe lên lệ khí đỏ thẫm, lặng lẽ chạm tay lên chuôi kiếm giắt bên hông.

Thịnh Tiêu nhìn những lưỡi kiếm sắc lạnh chỉa thẳng vào mình, bỗng nói: “Được, không đưa đến Giải Trĩ Tông.”

Quyện Tầm Phương nóng nảy: “Tông chủ!”

Thịnh Chung Phong âm thầm thở phào một hơi.

Thịnh Tắc Hoài rớt mồ hôi ướt cả đầu, thoát khỏi cái chết trong gang tấc khiến tim hắn đập loạn nhịp, nghĩ lại mà sợ.

Bầu không khí trong đại sảnh rốt cuộc được hòa hoãn phần nào, không căng thẳng giương cung bạt kiếm nữa.

Chỉ cần Thịnh Tiêu có thể nhắm mắt bỏ qua, vậy thì vạn sự không cần lo lắng.

Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc, ngón tay dưới ống tay áo khẽ động, Hề Tương Lan đang vui vẻ ngồi uống trà hoa quế xem kịch vui đột nhiên cảm thấy hoa tai lay động, âm thanh xung quanh lại biến mất.

Bất thình lình, một luồng sét trắng lóe lên trước mặt.

Hề Tương Lan bị dọa sợ khiến tay cầm tách trà run lẩy bẩy, nước trà bị sánh ra ngoài.

Thiên Diễn Châu trên cổ tay Thịnh Tiêu xoay đều vù vù, một trăm lẻ sáu viên đều hiện lên chữ ‘sát’.

Khi viên cuối cùng dừng lại, một tiếng sấm đinh tai nhức óc từ trên trời bổ mạnh xuống, phá thủng trần nhà đánh thẳng vào thiên linh cái của Thịnh Tắc Hoài.

Chỉ trong một cái chớp mắt, trên mặt hắn vẫn đang nở nụ cười sống sót sau tai nạn, thậm chí còn không cảm thấy đau đớn mà đã lặng lẽ hóa thành bột phấn, rơi lả tả trên đất.

Rơi xuống chất thành một núi tro cốt nhỏ.

Mọi người bị thiên lôi lay trời chuyển đất này dọa cho ngu người.

Thịnh Chung Phong trơ mắt nhìn em trai ruột của mình phút trước còn sống phút sau hài cốt không còn, hắn ngây ngốc đứng giữa đống xà bần một hồi lâu, mãi vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Thịnh Tất Yển từng nhiều lần bắt nạt Thịnh Tiêu hồi còn nhỏ, mỗi lần hắn gặp Thịnh Tiêu đều thầm chột dạ, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn im thinh thít chờ Thịnh Chung Phong giải quyết chuyện này.

Thịnh Tất Yển thấy trong đống tro cốt nóng hổi kia còn có vài khúc xương trắng hếu chưa bị đánh nát hoàn toàn, sắc mặt của hắn tái mét, không nhịn được nữa nhũn chân ngã nhào xuống đất, vẻ mặt đầy kinh hoàng lẫn tuyệt vọng.

Thịnh Tắc Hoài…

Phạm cùng một tội với con trai hắn.

Thịnh Tiêu còn dám giết cả chú ruột của mình, huống chi là đứa em trai bên dòng thứ không có giao tình.

Toàn bộ sảnh chính xa hoa giờ biến thành đống đổ nát, khắp nơi toàn là vết cháy xém ngoằn ngoèo do thiên lôi để lại, chỉ có sàn nhà dưới chân của Hề Tương Lan là sạch sẽ sáng bóng.

Thịnh Tiêu đứng trên mặt đất nứt nẻ đang bốc khói nghi ngút, ánh mắt vô tình vô cảm, thậm chí còn lười mở miệng.

“Gia chủ, còn việc?”

Thịnh Chung Phong hận đến mức khóe mắt như sắp rách toạt, cất giọng nói khàn khàn đè nén như con mãnh thú bị ép vào đường cùng: “Thịnh Vô Chước! Sao ngươi dám?!”

Thịnh Tiêu là một tảng băng lớn không thể bị ấm áp làm tan chảy, vốn không biết cảm xúc là thứ gì.

Đáng sợ hơn là…

Một con quái vật máu lạnh vô tình như vậy, là do một tay bọn hắn bức ép mà thành.

Thịnh Tiêu gật đầu.

Ừ, xem ra là không còn chuyện gì khác.

Thịnh Tiêu quay đầu nhìn Hề Tương Lan.

Hoa tai của Hề Tương Lan hoạt động trở lại, có lẽ y cũng không ngờ tới Thịnh Tiêu nói giết là giết, cái tay còn đang run rẩy cầm tách trà lên hớp vài miếng cho đỡ sợ, hai chân khép lại ngay ngắn, trông vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng.

Cái miệng nhỏ của Hề Tương Lan loáng cái đã uống xong tách trà hoa quế.

Thịnh Tiêu lên tiếng: “Đi.”

“Vâng.”

Hề Tương Lan giống như gà con mới nở, ngoan ngoãn lon ton theo sau Thịnh Tiêu.

Trong đại sảnh, Thịnh Chung Phong nhìn Thịnh Tiêu với ánh mắt ngâm độc, bàn tay buông thỏng bên hông siết chặt lại, phát ra tiếng răng rắc của xương cốt va chạm.

Thịnh Tiêu vừa mới đến chỗ bậc thang, Khúc trưởng lão không biết lấy đâu ra lá gan đuổi tới, lạnh lùng nói: “Thịnh tông chủ! Ngươi làm việc công tư phân minh đại nghĩa diệt thân như thế, còn Hề Tuyệt thì sao?!”

Thịnh Tiêu dừng chân.

Khúc trưởng lão chỉ vào Hề Tương Lan tỏ ra vô tội, nghiến răng nói: “Năm đó ở Giải Trĩ Tông, rõ ràng Tương Văn cấp Linh của hắn là tự tay hắn phế bỏ, nhưng lại đổ chuyện này lên đầu Khúc gia ta, hại cả nhà chúng ta rơi vào tình cảnh sa sút như hôm nay! Năm trước huynh trưởng của ta bị giết ở Nam Cảnh, chính là do hắn gây ra!”

Hề Tương Lan chớp mắt, ‘phụt’ một tiếng bật cười: “Ngươi đây là chơi trò vu oan giá họa ngay giữa thanh thiên bạch nhật? Hôm nay ta là một kẻ tàn phế, lấy đâu ra bản lãnh giết trưởng lão nhà ngươi?”

Khúc trưởng lão tức giận: “Chắc chắn là ngươi!”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn: “Bằng chứng.”

Khúc trưởng lão nghẹn họng.

Thi thể vất vả lắm mới tìm về được kia…

Không để lại bất kỳ linh lực nào, chỉ biết là bị người dùng tay không bóp vỡ tim mà chết.

Hề Tương Lan than thở: “Ngay cả bằng chứng cũng không có mà muốn ta nhận tội, sao khổ cái thân ta thế này. Hễ ai mà có chút tính xấu đều muốn đến Giải Trĩ Tông cáo trạng, vậy thì ta phải tố cáo ngươi vu hãm, hủy hoại trong sạch của ta.”

Khúc trưởng lão giận đến mức râu tóc dựng ngược hết lên!

Đồ khốn này còn dám nói đến trong sạch?!

Thịnh Tiêu xoay người rời đi.

Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên cũng bước nhanh theo sau.

Hai người được sảng khoái một trận đã đời, mặt mày hồng hào tươi tắn, bước chân cũng tung tăng hơn.

Khúc trưởng lão giận run cả người, ánh mắt như đao trừng bóng lưng rời đi của Hề Tương Lan, ước gì có thể chém y thành ngàn mảnh. 

Nhưng cho dù bọn hắn có tức giận thì cũng không dám ra tay ở trước mặt Thịnh Tiêu.

Ngay lúc này, Hề Tương Lan đi sau cùng bỗng ngoái đầu lại.

Trên khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa của y nở một nụ cười vừa kỳ dị vừa đầu độc, tựa như đóa hoa anh túc xinh đẹp nở rộ dưới ánh sáng mặt trời.

Hề Tương Lan giơ hai ngón tay chỉ vào hai bên, một là Khúc trưởng lão, một là Khúc Tương Nhân đang đứng ở ngưỡng cửa phía sau.

Cả người Khúc Tương Nhân toàn là sát ý lồ lộ, lạnh lùng nhìn y.

Từng cử chỉ hành động của Hề Tương Lan giống như đóa u lan đón gió khẽ lay động, ưu nhã lại thong dong, y nhẹ nhàng cong năm ngón tay lại đặt trước ngực mình, làm động tác móc quả tim ra.

Phút chốc, năm ngón tay thon dài xòe ra, tựa như đóa sen máu nở rộ.

Mi mắt và chân mày của Hề Tương Lan lấp lánh nhuốm đầy xuân sắc, đôi môi đỏ thẫm khẽ mấp máy, giống như đứa trẻ hoạt bát náo động, vừa cười vừa nói không phát ra tiếng:

—Bùm.

Khúc trưởng lão và Khúc Tương Nhân ở phía sau lập tức trừng lớn mắt.

Quả nhiên là y!

Thịnh Tiêu dường như phát hiện ra gì đó mà nghiêng người nhìn ra sau.

Hề Tương Lan cười he he rút tay về, lon ton chạy tới, giống như nai con vui vẻ ngoan ngoãn.

===Hết chương 30===