Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 113: C113



Ngày Phượng Lịch cùng Ứng Chúc hợp tịch, dưới tàng cây ngô đồng tiên nhạc bay bổng, cửu điểu chín màu cùng bay, hào quang vạn trượng phô thiên cái địa, thần tộc cửu trọng thiên cơ hồ đều tới đầy đủ hết.

Thái m Nữ Quân nói cho y biết, y và Ứng Chúc là tình duyên trời định, là tiên duyên, từ nhỏ đã là một đôi, nên hợp là một đôi, chém cũng chém không đứt, trừ phi một phương hồn phi phách tán, nếu không đời đời kiếp kiếp đều là vợ chồng.

Hai người hợp tịch, viết tên treo lên lên trên cây thần mộc ngô đồng bốn vạn năm nở hoa, bốn vạn năm kết quả, giống như địa vị tôn quý của hai người ở Cửu Trọng Thiên.

Đại hôn hợp tịch tổ chức ở Bạch Ngọc Kinh, đây cũng là lần đầu tiên chúng Thần tộc nhìn thấy Bạch Ngọc Kinh.

Xứ sở thần tiên, núi tiên lầu các, Kỳ Hoa Dao Thảo, mây mù luôn biến hóa, tiên cung hùng vĩ mà thiêng liêng tựa như một giấc mộng, quả nhiên là đệ nhất tam giới.

Cho dù là Thần tộc đã từng thấy qua danh lam thắng cảnh giờ phút này cũng bị Bạch Ngọc Kinh to lớn tráng lệ làm cho kinh hãi nói không ra lời.

"Đây là cái gì? " Bạn học ở Bồng Lai học phủ sợ tới mức nói không nên lời......

"Ta cũng không biết. "Phượng Lịch ngẩng đầu nhìn.

"Đây là chỗ ở Ứng Chúc sư huynh cho ngươi trước khi thành hôn, sao ngươi lại không biết?" Bạn học lại hỏi, "Chẳng lẽ không phải ngươi làm nũng phu quân ngươi nói muốn sao?"

Phượng Lịch trầm ngâm một lát, giải thích: "Ta không hỏi hắn muốn Bạch Ngọc Kinh gì cả."

Y có chút do dự, chậm rãi nói: "... Ta chỉ nói muốn cái lồ ng lớn thôi."

Bạn học:...... Cái này con mẹ nó quá lớn đi!!

Nói tóm lại, Phượng Lịch ở trong "lồ ng sắt lớn" này. Sợ y quá nhớ nhà, nên Bạch Ngọc Kinh xây ở bên cạnh rừng Thần Mộc, Phượng Lịch có thể trở về bất cứ lúc nào.

Đại hôn hợp tịch phức tạp hơn y tưởng tượng một vạn lần, dù sao cũng có thân phận cùng địa vị của Ứng Chúc ở nơi đó. Chỉ là chuẩn bị đã tốn thời gian nửa năm, đại hôn ước chừng cử hành ba ngày ba đêm, Phượng Lịch mệt tới nỗi mí mắt cũng không mở ra được.

Y mặc hôn phục về Linh Tiêu cung trước, không thể không nói, nhìn trang phục cưới này nhìn lộng lẫy phức tạp, mặc ở trên người nặng muốn chết. Cảm giác này giống như là mình bị mười cái khốn tiên tác trói lại, đặc biệt là còn đeo vương miện cưới cực nặng trên đỉnh đầu, từng viên long châu ngàn năm có một ở Đông Hải treo trước mặt y vài tháng như đồ miễn phí.

Lúc ngồi trên sập, Phượng Lịch trong nháy mắt hối hận vì đã thành hôn. Sớm biết vậy thì không nên nhất thời hồ đồ, nghe cái tên rắn nước vô lại kia lừa đảo, luôn cảm giác mình bị lừa lên thuyền giặc.

Khó nói lắm.

Chỉ là ngẫm lại, bây giờ y còn có thể trở về ngồi nghỉ ngơi một lát. Ứng Chúc ăn mặc cũng không thoải mái hơn y là bao, còn phải ở bên ngoài ứng phó với chúng thần tộc.

...... Quên đi.

Lên thuyền giặc thì lên thuyền giặc đi.

Trên bàn bày một ít điểm tâm hoa quả tinh xảo. Phượng Lịch vén rèm châu lên, len lén ngồi vào trước bàn, dùng ngón tay nhặt mấy miếng bánh ngọt lên ăn. Y còn rất thông minh, lão Huyền Vũ từng nói với y ngày thành hôn nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, không chỉ là không thể làm mất mặt bản thân, càng không thể để phụ thần mất mặt.

Vì thế mỗi loại bánh ngọt y đều chỉ ăn một miếng. Sau khi ăn xong liền cơ trí bày lại một lần nữa, tạo ra một loại ảo giác không có ăn.

Lúc ăn vụng đến quên cả trời đất, trước cửa cung điện truyền đến một trận ho nhẹ.

Phượng Lịch nhìn qua, khóe miệng còn có một chút vụn bánh ngọt.

Ánh mắt lúc đầu là mờ mịt, sau khi thấy rõ Ứng Chúc đứng ở cửa, nhất thời lại có chút xấu hổ.

Phượng Lịch không nói chuyện, sau một lúc lâu, y mở miệng: " Ta cảm thấy ta có thể giải thích."

Ứng Chúc cười nói: "Giải thích cái gì?"

Phượng Lịch lên tiếng: "Tại ta đói bụng quá nên mới ăn một chút, hơn nữa bánh ngọt trên bàn ta đã bày lại, không nhìn ra đã từng động vào." Hẳn là sẽ không làm cho ngươi mất mặt.

Ứng Chúc cười nhìn y.

Bởi vì trước mắt Phượng Lịch bị rèm châu che hơn phân nửa, không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của Ứng Chúc.


Y không nghe thấy động tĩnh, tưởng Ứng Chúc tức giận, có hơi không phục mở miệng: "Ta cảm thấy ngươi cũng không thể tức giận được."

Ứng Chúc cố ý trêu chọc y, "Vì sao?"

Phượng Lịch nói: "Bởi vì là ngươi muốn cưới ta, theo đạo lý mà nói, địa vị gia đình của ngươi hẳn là thấp hơn ta một chút."

"Ừ. Quả thật là vậy."

"Cho nên cho dù ta có một chút sai lầm nhỏ thì đó cũng là do ngươi......"

Ứng Chúc nói: "Là do ta cái gì?"

Phượng Lịch nhìn hắn: "Là do ngươi đáng đời."

Ứng Chúc buồn cười, cười ra tiếng.

"Không phải phu quân đáng đời. "Ứng Chúc nói:" Là phu quân đời trước tu được phúc phận."

Phượng Lịch đỏ mặt, nhưng trong lòng nghĩ lung tung, hắn là rắn vô lại được trời đất sinh ra, nào có kiếp trước, đúng là ăn nói lung tung.

Ứng Chúc biến ra mấy món ăn thanh đạm, dỗ y nói: "Sợ ngươi đói bụng, mang cho ngươi."

Phượng Lịch quyết định vào giờ khắc này tha thứ cho hắn.

Ứng Chúc còn nói, giọng điệu ph óng đãng: "Dù sao ăn no rồi, ban đêm mới có sức."

Phượng Lịch lại quyết định vào giờ khắc này cho hắn nằm ngay lập tức.

-

Một câu thành sấm. Đêm tân hôn, y xác thực đã dùng hết sức lực.

Lễ hợp tịch tổ chức vô cùng to, mãi cho đến mấy trăm năm sau, có Thần tộc nhớ tới, vẫn có thể kể tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó nói không sai một chữ.

Cuộc sống sau khi kết hôn của Phượng Lịch cũng vô cùng vui vẻ, Ứng Chúc không quản y quá nhiều, y vẫn nhàn rỗi không có chuyện gì làm là hóa ra bản tướng ở trong rừng Thần Mộc.

Cứ như vậy, sinh mệnh dài dằng dặc của Thần tộc bị tiêu hao từng chút một. Ở bên cạnh Ứng Chúc y không hề cảm thấy nhàm chán.

Về phần lúc nào có thai, cái này cũng phải nói đến một chuyện. Sau khi thành hôn, không ít ánh mắt Thần tộc rơi vào trên bụng y.

Ngoài sáng trong tối cũng ám chỉ rất nhiều lần, nhưng Ứng Chúc không vội, y cũng không vội.

Dù sao y cảm giác mình vẫn là một con chim nhỏ, căn bản là chưa chuẩn bị tốt cho việc làm mẫu thân.

Ứng Chúc không nói vì sao hắn không vội, lúc đầu Phượng Lịch còn lo có phải hắn không thích con nối dõi hay không, cả ngày nghĩ tới mức buồn bực không vui, ngay cả bánh pha lê thích ăn nhất cũng ăn ít đi mấy miếng.

Cho đến một ngày Ứng Chúc uống hơi nhiều, ôm Phượng Lịch vào trong lòng, thở dài một tiếng: "Ta nghe nói Phượng Hoàng nhất tộc mang thai con nối dõi rất khó. Bổn quân thương A Lịch chịu khổ."

Phượng Lịch nghe xong, không nói gì.

Nhưng trong lòng vui sướng.

Về sau nữ nhi của Tây Hải Thần Quân có hỉ, lão Long Vương sống vạn năm, cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối như vậy, nâng ở trong tay giống như minh châu. Hôm nay lại có được ngoại tôn nữ, hận không thể chiêu cáo tam giới Cửu Châu, thiên ân vạn bái mời Ứng Chúc và Phượng Lịch đến mực tiệc trăm ngày của cháu ngoại.

Đây là lần đầu tiên Phượng Lịch quan sát loại trứng rồng nho nhỏ này ở khoảng cách gần. Nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên rất không có ý tốt nói với Ứng Chúc," Có phải khi còn bé ngươi cũng như vậy hay không?"

Ứng Chúc cười nói: "Bản quân là do linh khí trời đất tạo lên, chưa từng ở trong trứng rồng."


Nói ngắn gọn.

Hắn sinh ra ở Bích Lạc Xuyên đã trong dáng vẻ của một thiếu niên.

Ứng Chúc nói: "A Lịch khi còn bé cũng có dáng vẻ như này sao?"

Phượng Lịch nói thầm: "Ta không phải như vậy."

"Ừ. "Ứng Chúc nói:" Ngươi khi còn bé nhất định đẹp hơn nó."

Phượng Lịch đánh hắn một cái: "Đây là tiệc trăm ngày của cháu gái người ta, sao ngươi có thể nói như vậy?"

Ứng Chúc: "Nói thật cũng không được à?"

Phượng Lịch nói: "Không lịch sự!"

Ứng Chúc bất đắc dĩ: "Được rồi. Vậy len lén cảm thấy A Lịch nhà ta tương đối xinh đẹp, được không?"

Phượng Lịch: "......"

Miệng lưỡi trơn tru!

Để tỏ vẻ áy náy, lúc Phượng Lịch đưa bao lì xì, đã đưa cho Tây Hải lão Long Vương một bao lì xì cực lớn.

Lão Long Vương thụ sủng nhược kinh, cảm kích quỳ rồi lại quỳ, lại lôi kéo Phượng Lịch chúc phúc cho Tiểu Long Nữ.

Lúc Phượng Lịch chúc phúc, tò mò đánh giá trứng rồng một chút. Cảm giác sờ trong tay cũng không tính là quá xấu, vỏ có hơi mềm mại, bên trong là một sinh mệnh mới.

Tim Phượng Lịch đập nhanh, tựa như có một quả trứng phượng hoàng nhỏ như vậy cũng rất tốt.

-

Ngày có suy nghĩ, đêm có mộng.

Từ Tây Hải trở về Bạch Ngọc Kinh không lâu, cơ thể Phượng Lịch vạn năm không có động tĩnh, rốt cục có hỉ mạch.

Chuyện này lại trở thành đại sự của cả Thần tộc, tin tức giống như mọc cánh truyền khắp cả tam giới.

Phượng Lịch mang thai cũng cảm thấy không quá chân thật, cuộc sống thường ngày của y hiện tại đều do Ứng Chúc một tay lo liệu, vừa mới mang thai đã được sắp xếp rõ ràng.

Con cháu Thần tộc sinh sôi nảy nở luôn luôn gian nan, giống như Ứng Chúc đã nói, lần này Phượng Lịch thật sự rất vất vả.

Đứa bé trong bụng cũng không tính nghịch ngợm, phần lớn thời gian đều yên tĩnh không nhúc nhích. Nhưng Phượng Lịch vẫn ăn cái gì nôn cái đó. Cứ như vậy qua ba năm, mới rốt cục hóa ra một quả trứng phượng hoàng nhỏ.

Cha mẹ tân binh cũng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vấn đề mới lại xuất hiện, nhóc con quả thật im lặng, nhưng cũng yên tĩnh quá mức rồi.

Phượng Lịch cũng không phải chưa từng thấy qua trứng của nhóc con khác, nhóc con nhà người ta ở trong trứng nghỉ ngơi nhưng vẫn cử động một chút chứ?

Nhóc con nhà y thì ngược lại, có thể nói là không nhúc nhích luôn làm cho Phượng Lịch có chút ưu sầu, nghi ngờ mình sinh ra tảng đá.

Phía sau Linh Tiêu cung có cây thần mộc ngô đồng chọc trời, mỗi ngày y đều ôm mặt nhìn chằm chằm trứng phượng hoàng nhỏ.

Ứng Chúc cười nói: "Có chuyện gì mà mặt ủ mày chau như thế?"


Phượng Lịch thở dài: "Sư huynh, ta cảm thấy ta sinh ra một tảng đá."

"Nói cái gì đâu. "Ứng Chúc thiếu chút nữa cười ra tiếng, rất có lệ an ủi:" An Tâm, cho dù A Lịch nhà ta sinh một tảng đá, đó cũng là tảng đá đẹp nhất thiên hạ."

...... Cái gì mà phương thức an ủi của thẳng nam!

Ứng Chúc cũng thường xuyên ở bên cạnh nhóc con và y, nhưng luôn thích nói những lời kỳ lạ, ví dụ như nhìn chằm chằm một hồi, liền mở miệng: "Linh nhi nhìn giống ngươi."

Phượng Lịch không nói gì: "Nó còn là một quả trứng phượng hoàng, ngươi đã nhìn ra giống ai rồi."

"Phụ tử liền tâm. "Ứng Chúc mặt không đổi sắc nói dối.

"Hơn nữa Linh Nhi không giống ta, Huyền Vũ gia gia nói, lúc ta còn là một quả trứng rất thích lăn, lăn khắp nơi trong rừng thần mộc, ngày nào ông ấy cũng chạy đuổi theo ta, sợ ta tự đập hỏng bản thân mình. Nào giống con trai ngươi, không nhúc nhích, không phải là một tảng đá thật đấy chứ?"

"Đâu phải là tảng đá. Nói không chừng chỉ là trưởng thành chậm thôi. "Ứng Chúc an ủi không có tác dụng.

Nghe người ta nói con nít trưởng thành chậm, đầu óc đều rất ngốc nghếch.

Phượng Lịch bị câu thuận miệng bịa ra của Ứng Chúc dọa sợ, ngày hôm sau lúc đi thăm con, càng thêm lo lắng.

Y chọc chọc nhóc con, mở miệng nói: "Con trai, không được nghe lời cha con nói hôm qua."

Bốn bề không có người, Phượng Lịch mới không cam tâm thừa nhận: "Con vẫn phải giống phụ thần nhiều một chút, về sau thông minh một chút, tu vi cũng cao một chút."

Sau khi nói xong, lại cảm thấy không tốt, bổ sung: "Nhưng phải giống cha, biết không?"

Y cố gắng tẩy não cho con trai: "Cha rất đẹp, ngươi cũng phải là đẹp nhất nha chim nhỏ, không thì ta sẽ ăn tươi nuốt sống con đấy!"

Không biết có phải thật sự sợ mình bị cha một ngụm ăn hết hay không. Tóm lại, quá trình Phượng Tuyên sinh ra đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng sau khi phá vỏ, quả nhiên trưởng thành thành một tiểu phượng hoàng đáng yêu nhất tam giới.

"Đó là đương nhiên, cha cũng không nhìn xem con là con của ai!" lúc nhớ lại, Phượng Tuyên làm nũng lăn lộn trong lòng Phượng Lịch, chim nhỏ hai ngàn tuổi vẫn giống như mấy trăm tuổi.

Phượng Lịch rất thích y như thế này, vuốt đầu y như chải lông vũ.

Sau khi Phượng Tuyên lãng mạn một trăm năm ở thế gian, mới nhớ tới mình còn có thân phận thái tử điện hạ Bạch Ngọc Kinh.

Hơn nữa gần đây Bạch Ngọc Kinh sắp cử hành lễ mừng Thần tộc lớn, Phượng Tuyên lập tức dẫn theo người nhà bò về Tê Phượng cung. Sáng sớm hôm nay chạy đến Linh Tiêu cung, nhàn rỗi đến nhàm chán quấn lấy Phượng Lịch kể chuyện của ông thời còn niên thiếu.

Phượng Tuyên nghe đến say sưa, Phượng Lịch nói: "Điều duy nhất cha cảm thấy đáng tiếc, chính là trong nháy mắt không thể nhìn thấy con phá vỏ."

Bởi vì Phượng Tuyên khi còn bé chết không chịu phá vỏ, kết quả làm mất một lần, thiếu chút nữa khiến Phượng Lịch rớt cả tim.

Lúc trở về, đã là một con phượng hoàng nhỏ lông xù.

Đến nay mỗi khi Phượng Lịch nhớ tới đều cảm thấy đáng hận, cắn răng nói: "Nếu bị bản quân phát hiện tên trộm trứng kia rốt cuộc là ai, bản quân nhất định sẽ chém hắn thành từng mảnh!"

Thích Trác Ngọc đang đánh cờ với Ứng Chúc dừng lại.

Phượng Tuyên nghe được kinh hồn bạt vía, vội vàng chuyển đề tài: "Cha đừng tức giận, không phải con đã trở về rồi sao!"

Phượng Lịch coi như y nói chuyện ma quỷ, lạnh lùng nói: "Còn không chạy loạn. Ta thấy con chim nhà con gả đi như hắt nước ra ngoài, còn biết Bạch Ngọc Kinh là nhà con sao."

Phượng Tuyên: "......"

Chuyện sau đó, Phượng Tuyên cũng không quấn lấy Phượng Lịch nói tiếp. Y biết, sau khi y sinh ra chưa bao lâu, tam giới liền nghênh đón đại hoạ, phụ thần cũng thần vẫn trong trận đại hoạ này.

Nhưng cho dù y không nói, chuyện này cũng sẽ không bị người ta quên lãng. Cho dù bề ngoài tô son phấn thái bình, nhưng từ trong thời gian ngàn năm, mỗi một chi tiết của trận đại hoạ kia đều được Phượng Lịch nhớ rõ ràng.

Khi đó y gả cho Ứng Chúc, cũng không cảm thấy mình yêu quá sâu đậm. Không gả cho Ứng Chúc thì lão Huyền Vũ cũng sẽ sắp xếp y gả cho người khác.

Phượng Lịch nghĩ thầm, dù sao cũng phải lập gia đình. Ai mua cho y lồ ng sắt lớn nhất, y sẽ gả cho người đó, vô tâm vô phế rõ ràng.

Nhưng trong nháy mắt khi Ứng Chúc rời khỏi y, Phượng Lịch mới biết được tình yêu mãnh liệt chôn dấu ở chỗ sâu nhất đã xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong trái tim y trong cuộc sống hằng ngày.

Đã từng có lúc y cảm thấy Bạch Ngọc Kinh tốt nhất lớn nhất, cung điện lộng lẫy nhất, xiêm y xinh đẹp nhất, giờ phút này đều có vẻ nhỏ bé và không quan trọng như vậy.


Cho nên khi tin Ứng Chúc chết truyền đến, ngực của y tựa như bị đào đi một nửa.

Khi đó nếu không có Phượng Tuyên, y cảm thấy mình hẳn là sống không nổi.

Nghĩ đến chỗ thương tâm, Phượng Lịch không lên tiếng. Đánh xong một ván cờ, Phượng Tuyên đã buồn ngủ rồi.

Y không hiểu loại cờ vây này, Thích Trác Ngọc hết lần này tới lần khác còn bị kéo đi.

Lần này phụ thần thả sư huynh ra. Phượng Tuyên vui vẻ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Nhưng vẫn phải làm bộ lưu luyến không rời.

Phượng Lịch nhìn y khoe mẽ, vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo mặt y: "Được rồi. Sớm biết con không muốn đến cùng ta và phụ thần, mau cùng tiểu tử thúi kia bò đi cho ta."

Phượng Tuyên cười haha, nói: "Cha, ngày mai con lại đến thăm người!" Sau đó lưng đeo hà bao nhỏ của mình, chạy theo sau.

Thích Trác Ngọc cũng không quay đầu lại, chỉ biết Phượng Tuyên muốn nhảy lên lưng hắn bèn cõng chặt, từng bước từng bước đi về phía trước.

Có lẽ ngay cả bản thân Phượng Lịch cũng không nhận ra, bóng lưng Phượng Tuyên vào một lúc nào đó thật ra vẫn rất giống y.

Trong thoáng chốc, tựa hồ lại thấy được thiếu niên năm đó ở Bồng Lai học phủ kia.

Chỉ chớp mắt, thời gian vạn vạn năm trôi đã rất nhanh, thiếu niên kia bây giờ cũng đã một mình đảm đương một phía, thành đế quân tam giới.

"Luyến tiếc, muốn khóc à? "Ứng Chúc cười nói.

"Ai muốn khóc! "Phượng Lịch vội vàng trừng hắn. Suy nghĩ một chút, còn nói: "Chỉ là không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt ngay cả Linh Nhi cũng lập gia đình. Cảm giác mình có phải đã già rồi không."

"Không già. "Ứng Chúc nói.

Dung nhan thần tộc vĩnh cửu.

Phong thái của Phượng Lịch không hề giảm so với năm đó.

Ứng Chúc nói: "Nếu đã luyến tiếc, không bằng......"

Phượng Lịch nhìn hắn, Ứng Chúc nói: "Sinh thêm một đứa nữa?"

Phượng Lịch tức giận đánh hắn một cái, trừng hắn: "Nghĩ hay lắm. Ta và Linh Nhi cả đời này đã đủ xui xẻo rồi, người đi ra từ Thái Sơ Chi Hà của các ngươi, không một ai là thứ tốt hết!"

Ứng Chúc cười nói: "A Lịch tức thì tức, cũng đừng ngồi lên đầu bổn quân."

Phượng Lịch nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Nghĩ đến tên tiểu tử thúi Thích Trác Ngọc hại Linh Nhi chịu khổ, tức giận không chỗ phát ti3t.

"Không phải. "Ứng Chúc vẻ mặt thản nhiên.

Phượng Lịch nhìn hắn, Ứng Chúc mở miệng nói: "Từng nghe một vị danh nhân nói qua, trên thế giới này ngoại trừ sư huynh ngươi, không có một nam nhân nào là thứ tốt."

Phượng Lịch chần chờ: "Có người này sao?"

Ứng Chúc: "Có?"

Hắn thẳng thắn: "Chính là ta."

Phượng Lịch bị hắn làm cho tức cười, mặc kệ hắn: "Vậy vị danh nhân này còn nói cái gì nữa không?"

Ứng Chúc bắt được tay y, đặt ở trên ngực: "Còn nói không xứng."

Tim Phượng Lịch ngừng đập.

Ứng Chúc thở dài nói: "Nhiều năm như vậy, vất vả cho ngươi rồi."

Hốc mắt Phượng Lịch có chút chua xót, trán tựa vào ngực hắn, lầm bầm một câu: " Ngươi biết là tốt rồi."

Y hắm mắt lại, nghĩ thầm tức giận thì có biện pháp gì. Còn không phải bị con rắn da xấu xa từ trên trời giáng xuống này đụng vào sao.

Nhìn thái độ này của hắn, phỏng chừng mình sẽ bị hắn lừa gạt cả đời rồi!