Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi

Chương 30: Ác độc tư sinh tử x pháo hôi dưỡng nữ 6



Đêm đó, về đến nhà, Tang Nhị liền đi ngâm nước ấm. Chính vì xung quanh chẳng có ai, nàng cởi hết áo trong và quần trong, ngồi trên ghế đằng, trong lòng ôm một tô thủy tinh, bắt đầu ăn trái cây được xắt thành từng khối nhỏ.

Không thể không thừa nhận, nguyên chủ rất biết hưởng thụ cuộc sống, trong nhà không những xây một bể tắm làm bằng bạch ngọc, thông qua đường ống ngầm truyền thằng nước từ suối vào, còn lót cả đá cẩm thạch dưới ghế đằng. Từng luồng khí mát lạnh tỏa ra từ phiến đá luồn qua các khe hở của dây đằng bay lên, từ đó dù cho đang là ngày hè oi bức, không có quạt máy máy lạnh, một khi ngồi ở đây, cơ thể sẽ luôn khô ráo, không bị tình trạng bị đổ mồ hôi dính nhớp.

Trái cây tươi lại mọng nước, Tang Nhị ăn vào chỉ thấy cả khoang miệng đầy vị ngọt. Vì rảnh rỗi không có gì làm, nàng theo thói quen kiểm tra một chút thanh tiến độ và độ hảo cảm.

Vừa nhìn đến, Tang Nhị đã ngồi thẳng người lên, ngoài ý muốn "a" một tiếng.

Sau khi thăm Thanh Li, chỉ số pháo hôi giảm được 20 điểm nho nhỏ, chuyện này nằm trong phạm vi bình thường.

Thứ không bình thường chính là độ hảo cảm.

Tang Nhị nhớ, khi Bùi Độ thấy nàng và Thanh Li tình nồng mật ý, quấn quít với nhau, độ hảo cảm gã dành cho nàng cũng giảm xuống -60.

Nhưng hiện tại, độ hảo cảm đã biến thành -50.

Bị trừ mười điểm, nhưng trong lúc thần không biết quỷ không hay đã tăng trở lại.

Đây rốt cuộc là vì sao chứ?

Tang Nhị không thể nào hiểu nổi, bản thân đã làm gì có thể khiến Bùi Độ trong lúc vô tình tăng độ hảo cảm với mình.

Hệ thống, "Độ hảo cảm lần lượt vào lúc xử lý vết thương và đứng trên cầu nói chuyện có thay đổi"

Tang Nhị hơi ngẩn người, sau khi suy tư một chốc, nàng đột nhiên vỡ lẽ.

Bùi Độ hận Đổng Thiệu Ly đến tận xương tủy, cho nên nàng cũng bị ghét lây. Nhưng suy cho cùng, con người ai chẳng ghét đau đớn, thích được yêu thương. Vào lúc vết thương bị bong nứt, có người dịu dàng chăm sóc, giúp mình băng bó lại, dù Bùi Độ có biến thái đến đâu sẽ cũng không thể nào ghét việc đó được.

Hơn nữa, hiện tại Tang Nhị dành tình cảm, chăm sóc tận tình cho Bùi Độ nhiều bao nhiêu, sau này nàng sẽ càng hối hận, đau khổ bấy nhiêu. Đối với chuyện này, Bùi Độ còn cầu mà không được, thậm chí gã còn sẽ ác độc mà mong nàng đối xử với mình tốt hơn một chút.

Lúc đi qua cầu, Bùi Độ bỗng nhiên dựa sát vào nàng.

Nam nhân tâm đáy biển châm, mà tâm tư của tiểu biến thái còn khó hiểu hơn. Tang Nhị không dám suy đoán tâm tư của gã. Chẳng qua nàng nghĩ, có lẽ Bùi Độ đang thăm dò xem nàng có ý gì với gã không.

Những thứ như Tuyệt tình cổ chỉ có tác dụng khi ký chủ của nó có tình yêu dành cho một người.

Nếu ký chủ không thấy rung động, cổ trùng sẽ không được nuôi lớn, cũng sẽ không vì chuyện bị người thương phản bội, bị Tuyệt tình cổ hành hạ mà đau đớn không ngừng.

Trong nguyên văn không hề viết vì sao Bùi Độ lại nghĩ đến việc dùng thứ này để trả thù Tần Tang Chi. Dù muốn làm gì cũng phải đợi thời cơ thích hợp. Bùi Độ chắc chắn phải xác định rõ tính khả thi của việc nàng yêu mình sau đó mới có thể xuống tay.

Mà thời cơ kia rất có thể là kết quả sau lần thăm dò đêm nay. Gã phát hiện, con gái của kẻ thù thế nhưng lại có ý với mình.

Phát hiện này có lẽ khiến gã cực kì đắc ý, nhờ đó độ hảo cảm cũng được tăng thêm 5 điểm.

Trên thế giới này, không có sự báo thù nào khiến người khác vừa lòng hả dạ hơn việc "gậy ông đập lưng ông".

Năm đó, sau khi Hàn Phi Y bị Đổng Thiệu Ly phản bội, bà nuốt Tuyệt tình cổ, nhưng không thể khiến mình dứt tình, ngược lại còn phải ôm đau đớn tìm đến cái chết.



Đến thế hệ này, hai bên phản bội và bị phản bội bị đảo ngược, lần nữa tái diễn.

Bùi Độ không những muốn giết sạch cả nhà Đổng Thiệu Ly, gã còn muốn khiến con gái nuôi của ông yêu phải đứa con của Hàn Phi Y, bước lên con đường ngày xưa của bà, trải nghiệm sự đau khổ của bà. Có thể nói, đó là một cách giết người tru tâm.

Thật ra suy cho cùng, nguyên chủ thật sự là người vô tội. Lúc được Tần gia mang về, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ nằm trong tã lót, không hề biết Đổng Thiệu Ly là một tên cặn bã, cũng không có quyền chọn lựa làm con gái nuôi của ông hay không.

Hệ thống, "Tần Chi trong nguyên văn là thật sự vô tội, nhưng Tần Tang Chi trong bản cải biên thì không hoàn toàn là vậy"

Tang Chi, "...", cẩn thận ngẫm lại, chuyện đó thật sự không thể phản bác.

Trong cốt truyện gốc, nhân vật này là áo choàng của nữ chính thật sự, cũng không có những tình tiết khoa chỉnh hình, thế thân máu chó linh tinh, có thể nói, từ đầu đến cuối, nhân vật này chẳng làm gì có lỗi với Bùi Độ.

Nhưng trong bản cải biên đầy ác ý, nguyên chủ thế nhưng tự tìm đường chết xem Bùi Độ như thế thân. Cũng nhờ "vết máu chó" này, dù nàng chẳng có quan hệ gì với Đổng Thiệu Ly, sau khi Bùi Độ biết chân tướng, nhất định cũng sẽ không buông tha nàng.

Chính nhờ sự khác biệt này mà Bùi Độ trong bản gốc sẽ yêu Tần Chi, còn trong bản cải biên lại biến thành lý do khiến gã từ đầu đến cuối chỉ muốn giết Tần Tang Chi.

Nhưng dù là vậy đi chăng nữa, nguyên chủ cũng không thể xem là phạm phải tội khó lòng dung thứ. Tốt xấu gì nàng cũng cứu Bùi Độ, cưu mang bảo vệ Bùi Độ, ngày thường cũng chưa từng bạc đãi gã bất kì chuyện gì. Nếu người Tần Tang Chi gặp được là một kẻ báo thù hiểu biết lý lẽ, đối phương hẳn cũng sẽ niệm tình ơn cứu mạng kia, nói không chừng cuối cùng còn sẽ không giết nàng.

Đáng tiếc, Tần Tang Chi lại gặp phải Bùi Độ, một tiểu biến thái chỉ biết lấy oán trả ơn, miệng nam mô bụng bồ dao găm. Gã có thể một giây trước mỉm cười xán lạn nói với nàng "cảm ơn tỷ tỷ", một giây sau lại có thể mắt không hề chớp mà đâm nàng một đao. Thật sự không thể dùng tư duy của người thường đi suy đoán hành vi và suy nghĩ của gã.

Cũng chẳng trách hảo cảm của độc giả dành cho Bùi Độ bị phân thành hai thái cực rõ ràng đến thế. Độc giả có gu này sẽ cảm thấy gã thật mlem, kích thích. Mà người không có gu này sẽ chỉ thấy gã vừa điên rồ vừa đáng sợ.

Trở lại chuyện chính, mặc kệ 10 điểm hảo cảm kia từ đâu mà có, ít nhất nó có thể cho thấy một chuyện, dưới tiền đề không thay đổi nhân thiết, ảnh hưởng cốt truyện gốc, vẫn sẽ có cách khác khiến độ hảo cảm tăng lên.

Vốn dĩ Tang Nhị luôn cho rằng bắt đầu đã bất lợi, bản thân chỉ có thể ngồi chờ chết, đợi đến khi độ hảo cảm bị trừ đến âm vô cực. Hiện tại xem ra, nàng có thể giãy giụa một chút rồi.

Hệ thống, "Ký chủ, vì sao ngươi lại luôn chấp nhất như vậy với độ hảo cảm chứ?"

Tang Nhị cũng không sợ mà vạch trần nó, "Mi nghĩ ta không hiểu rõ kịch bản của bọn mi sao?"

Áo choàng trước của nàng là một tiểu ngốc tử với giá trị vũ lực bằng 0, cho nên cốt truyện không thể cho nàng đi đánh quái. Mà nhân vật Tần Tang Chi này vốn dĩ có tu vi.

Nói cách khác, 【 tuyến Bùi Độ 】 99% nàng sẽ bị bắt tham gia phó bản bắt yêu trừ ma.

Độ hảo cảm lúc cần dùng đến chỉ hận nó không đủ nhiều. Trước đây trong lộ tuyến Tạ Trì Phong, lúc tham gia phó bản【 tâm quỷ họa 】, Tang Nhị đã bị độ hảo cảm -10 chơi một vố đau đớn. Quần quật suốt mấy ngày, cuối cùng không những không có khen thưởng còn bị trừng phạt, có thể nói là mất cả chì lẫn chài.

Cho nên nói chi là độ hảo cảm -50 như hiện tại, sau khi tiến vào phó bản, nhất định sẽ dẫn tới những kết cuộc còn ác độc hơn.

Cũng may hiện tại đã có cách giải quyết rồi, chỉ cần bám sát và giữ vững nhân thiết trăng hoa, sau đó lại dùng khía cạnh khác để bù lại, như vậy nàng đã có thể vừa ngăn việc Bùi Độ nảy sinh tình cảm với mình, vừa âm thầm tăng độ hảo cảm của gã, từ đó trở thành đối tượng 【 liếm cẩu nhất định phải trả thù, nhưng ấn tượng không kém 】.

...

Mấy ngày sau, những vết thương còn sót lại trên người Bùi Độ cuối cùng cũng khép miệng, về cơ bản đã khôi phục như thường.

Dựa theo cách mà nàng vẫn thường giải quyết những thế thân, nguyên chủ lúc này hẳn sẽ cho gã một số tiền, cũng lo liệu nơi gã sẽ đi.

Trước đây từng có vài thế thân cũng có ý với nguyên chủ, họ nói mình không muốn đi, muốn ở lại đền ơn, thậm chí còn hàm súc tỏ ý dù phải lấy thân báo đáp cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng cuối cùng tất cả vẫn bị nguyên chủ với "trái tim sắt đá" tiễn đi hết.

Nhưng đến lượt Bùi Độ, mọi chuyện lại khác.

Nguyên chủ chẳng những sẽ không để gã đi, còn sẽ tìm mọi cách giữ gã lại, sống chung lâu dài.

Buổi trưa hôm đó.

"Vết thương trên cánh tay về cơ bản đã lành hết, hôm nay đệ đã có thể đi tắm rồi", Tang Nhị vừa dọn dẹp đồ dùng để thay thuốc vừa nói.

Bùi Độ tùy tiện đáp một tiếng, khẽ liếc nhìn cánh tay mình, sau đó gã kéo áo lên, cột đai lưng lại.

Tang Nhị ngồi xuống, dường như do dự một chút mới hỏi, "Bùi Độ, sau khi thương thế của đệ khỏi hẳn, đệ đã có tính toán gì chưa?"

Bùi Độ nghiêng đầu nhìn sang, như thể có chút khó hiểu, nghiền ngẫm lặp lại hai chữ, "Tính toán?"

"Ý ta là, sau này đệ định đi đâu, có định đến nhà người quen nào để cậy nhờ không?"

Bùi Độ hờ hững đáp, "Không có, người thân của ta chết hết rồi, chết sạch sẽ, chỉ còn một mình ta thôi"

Tang Nhị, "..."

Tần Dược tốt xấu gì cũng được xem là anh trai cùng cha khác mẹ với gã, hơn nữa hắn hiện tại vẫn còn sống sờ sờ ra đó.

Bùi Độ nói như vậy chẳng khác gì đưa hắn vào danh sách người chuẩn bị về trời, sự ác ý kia cũng thật sự quá rõ ràng.

Hơn nữa, Bùi Độ dường như rất hưởng thụ cảm giác ngay trước mặt nàng chỉ cây dâu mắng cây hòe, cười hì hì nguyền rủa Tần Dược.

Vì gã nghĩ nàng có nghe cũng không hiểu.



Cảm giác này có chút giống với việc dùng tiếng mẹ đẻ để mắng chửi người khác khi ra nước ngoài. Đối phương không những không biết bạn đang chửi mình, thậm chí còn sẽ vì thái độ thần bí khó hiểu của bạn mà mỉm cười gật đầu phụ họa thêm.

Khôi hài và thú vị biết bao nhiêu.

Tang Nhị nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt lại chẳng lộ vẻ khác thường. Nàng hơi rướn người về trước, ánh mắt nhìn chăm chăm vào gã, "Nếu đã như vậy, đệ có muốn ở lại đây không?"

Bùi Độ liếc nhìn nàng một cái, không chút cảm xúc hỏi, "Ở lại đây?"

Hừ, từ hôm đoán được tâm tư của Tần Tang Chi, Bùi Độ sớm cũng đoán được vì sao nàng sẽ hỏi như vậy.

Không ngờ nàng lại hấp tấp đến nỗi chủ động giữ gã lại.

Thật sự quá ngu xuẩn.

Chẳng qua, như vậy cũng rất hợp ý gã.

"Ừm, ở lại đây", Tang Nhị dường như có chút khẩn trương, nàng ngồi thẳng người lên, giọng nói lại tràn đầy sự chân thành, "Chúng ta gặp được nhau cũng xem như là có duyên. Nếu đệ tạm thời không có nơi nào muốn đi, chi bằng cứ ở lại đây"

Thái độ trịnh trọng kia của nàng hiển nhiên đã lấy lòng Bùi Độ. Gã khoanh tay, cố ý nói, "Tỷ tỷ, ta hiện tại không xu dính túi, còn đang bị chủ nợ đuổi giết. Chẳng lẽ tỷ không sợ tốn cơm nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi còn mang đến phiền phức cho mình sao?"

"Không cần nói mình như vậy. Ta ban đầu cũng từng nói, ta thấy đệ hợp nhãn duyên nên mới giúp đỡ mà thôi. Mà những chủ nợ kia, đệ chỉ là bị vô duyên vô cớ vạ lây thôi. Khi ra ngoài, ta sẽ bảo vệ cho đệ. Chỉ cần có mặt ta, bọn họ chắc chắn sẽ không dám đến tận cửa gây phiền phức cho đệ. Còn về việc đệ nói ăn không ngồi rồi... Nếu đệ nguyện ý, nhất định trong nhà sẽ có chuyện đệ làm được, cũng không khiến đệ thành người như vậy đâu"

"Ví dụ như?"

Tang Nhị nghĩ một chốc đáp, "Ví dụ như đôi khi ta sẽ xem bệnh giúp người khác, lúc đó đệ có thể giúp ta viết toa thuốc. Đệ biết viết chữ nhỉ?"

Bùi Độ nói, "Biết thì biết đó nhưng ta không thích cầm bút viết chữ, ta thích cầm kiếm hơn"

"Cũng có thể nha", Tang Nhị dịu dàng nói, "Vậy không viết chữ, đệ phụ trách bảo vệ ta mỗi khi ta ra ngoài là được"

Bùi Độ ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, chống một chân lên, sau khi suy tư một chút gã mới nói, "Được thôi"

Nhưng thực tế trong lòng gã lại đang cười thầm.

Người này thế nhưng muốn nhờ một kẻ chuẩn bị giết nàng để bảo vệ nàng, thật là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Gã thật sự càng ngày càng chờ mong cái ngày mà nàng phát hiện chân tướng.

Đến lúc đó, vẻ mặt của nàng nhất định sẽ vô cùng xuất sắc.

(Tây: và gương mặt anh sẽ thay đổi không ngừng như một con tắc kè hoa 😂)

Lúc này, một người hầu tiến đến gõ cửa, cúi thấp người, đứng bên cạnh nhỏ giọng thưa với Tang Nhị, "Chủ tử, Phi Yến Các đưa đồ đến rồi ạ"

Người hầu cố ý đè thấp giọng nhất có thể nhưng trong không gian yên ắng như hiện tại, vẫn không thể nào giấu được đôi tai của những người tu tiên.

Bùi Độ đang ngồi đối diện bàn nghe thấy vậy, tròng mắt không khỏi chuyển động vài cái.

Phi Yến Các?

Đó hình như là cửa hàng chuyên bán ngọc nổi tiếng nhất Lô Khúc, những châu báu đá quý với giá trị liên thành được họ cất giữ trong kho có thể nói là nhiều vô số kể.

Tang Nhị nghe xong đáp, "Bảo họ chờ một chút, ta lập tức ra ngay"

Lúc đi theo người hầu đi ra sảnh ngoài, Tang Nhị nhìn thấy một nam nhân ăn mặc sang trọng, tay cầm một chiếc hộp đứng giữa phòng.

Tang Nhị mang chiếc hộp kia quay về phòng, mở ra xem.

Bên trong phủ một lớp gấm, ở giữa đặt một chuỗi ngọc sức được nối với nhau bằng một sợi dây được bện từ nhiều dây tơ vàng. Phần ngọc lớn nhất chính là một con hồ ly, những dây tua rua bên dưới chính là những viên ngọc tròn dẹp. Chất ngọc vừa nhìn liền biết là hàng cực phẩm của cực phẩm. Đáng tiếc, bên trên có quá nhiều vết nứt, rõ ràng đã từng bị va đập mạnh.

Tang Nhị cầm chuỗi ngọc sức kia lên. Những viên ngọc nhỏ kia rũ xuống, vì va vào nhau mà phát ra những âm thanh cực kì dễ nghe.

Trong nguyên văn có nhắc qua, thứ này chính là tín vật đính ước khi nguyên chủ rủ rê Tần Dược cùng làm khoa chỉnh hình.

Lúc ấy, trong một lần ra ngoài bắt yêu, Tần Dược ngẫu nhiên tìm được khối ngọc thô này. Bản thân ngọc dương chi* đã rất đáng giá, mà quan trọng hơn, nó còn được chôn chung với hài cốt của một ma vật có đạo hạnh trăm năm. Nếu tu sĩ bình thường đeo nó có thể giúp dưỡng tâm an thần. Nếu rơi vào tay ma tu, hiệu quả sẽ tăng gấp bội.

(Gốc, 羊脂玉, được xem là chất ngọc quý, có màu trắng tinh khiết như mỡ dê)

Tần Dược tách đôi khối ngọc này ra, nhờ thợ thủ công chế thành một đôi ngọc sức dạng tình lữ, Tần Dược giữ một chiếc, tặng chiếc còn lại cho nguyên chủ.

Ba năm trước, vào ngày Tần Dược thành thân, nguyên chủ từng cầm chuỗi ngọc này đến nơi bái đường làm loạn. Sau đó, Tần Dược lạnh mặt, chính tay hủy đi một chuỗi ngọc kia của mình. Nguyên chủ thấy thế, cũng giận dỗi mà ném vỡ chuỗi ngọc, muốn dùng hành động này tỏ rõ họ đã nhất đao lưỡng đoạn.

Nhưng nguyên chủ làm vậy chỉ là mạnh miệng thôi. Sau đó, nguyên chủ âm thầm nhặt lại những mảnh ngọc vỡ, còn bỏ ra một số tiền lớn nhờ Phi Yến Các sửa lại. Nhưng dù có cố gắng thế nào, những vết nứt kia vẫn không thể hoàn toàn bị xóa bỏ.

Thấp thoáng như dự báo trước, gương đã vỡ mãi mãi chẳng thể nào lành.



Lúc trước, vì vết nứt tự dưng trở nên to hơn nên nguyên chủ lại gửi nó đến Phi Yến Các.

Ai ngờ, khi nguyên chủ còn chưa kịp lấy lại, Tang Nhị đã xuyên qua.

Thứ này đối với nguyên chủ mới có ý nghĩa tình cảm to lớn, còn đối với Tang Nhị, đây chẳng qua chỉ là một vật trang trí bình thường mà thôi. Bởi vì miếng ngọc chính và chuỗi tua rua trang trí đều từng bị vỡ, sức mạnh giấu bên trong chất ngọc sang quý cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.

Trong nguyên văn, sau này nguyên chủ tặng nó cho Bùi Độ.

Đương nhiên, tâm tư ban đầu của nàng cũng không hề đơn thuần. Chỉ vì Tần Dược từng đeo qua khối ngọc giống như vậy, nên nếu để Bùi Độ, một thứ đồ dỏm mang lên, vậy độ tương đồng giữa họ sẽ càng cao.

Nhìn đến đoạn cốt truyện này, Tang Nhị chỉ cảm thấy những chuyện tiếp theo đó sẽ chẳng mấy tốt đẹp, "Ta chỉ muốn nói, căn cứ theo định luật của các tiểu thuyết, thông thường khi làm vậy, nhất định sẽ bị Bùi Độ phát hiện, từ đó khiến gã thêm căm hận đi?"

Hệ thống, "Tình tiết tiếp theo vẫn chưa cải biên xong, tạm thời vẫn chưa biết. Thật ra xác suất kia không quá lớn"

Tang Nhị, "..."

Cũng đúng, khối ngọc kia của Tần Dược cũng đã bị vỡ, Bùi Độ không còn thứ để đối chiếu, ắt cũng không thể phát hiện ý nghĩa vốn dĩ của món quà này.

Hơn nữa, theo cốt truyện, Bùi Độ khi nhận được quà cũng không hề treo nó bên hông. Tần Dược không thấy gã mang, liền càng không thể tiết lộ lai lịch của nó cho Bùi Độ.

Hơn nữa, nhẩm tính thời gian, tình tiết khoa chỉnh hình giữa nguyên chủ và Tần Dược đã BE được ba năm.

Hắn vốn làm đương sự, như vậy, việc ấu trĩ, máu chó như đi tranh giành tình cảm với một thế thân thể nào xuất hiện trên người hắn.

Theo lý mà nói, sẽ không sao cả.

Nhưng những tình tiết thế này, có đôi khi sẽ thoát khỏi tầm khống chế.

Tang Nhị đang hoang mang không biết nên làm thế nào, lúc này lại tinh mắt phát hiện bên dưới có một viên ngọc dẹp tròn vẫn còn hoàn hảo, cũng không bị nứt.

Đúng rồi, nguyên văn nói chỉ xem nó là món quà tặng gã, cũng không nói rõ nhất định phải đưa cả một chuỗi nha.

Thật tốt quá, lỗ hỏng này có thể lợi dụng được.

Tang Nhị thật cẩn thận tháo viên ngọc kia ra, đặt trong lòng bàn tay.

Nàng quyết định, chỉ tặng viên ngọc nho nhỏ này cho Bùi Độ thôi.

Không có khối ngọc chính hình hồ ly kia, nó sẽ không thể bị truy ra nguồn gốc, từ đó cũng hoàn toàn ngăn được tu la tràng phát sinh từ việc "bị nhận ra".