Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 1: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (1)



Tiểu công tử hoang đường của Triều gia lấy vợ rồi, còn là vợ nam!

Các thế gia ở Tấn Vân Châu cùng bá tánh cảm khái không thôi, không hổ là tiểu công tử Triều gia.

Tiểu công tử Triều gia là nhân vật được bá tánh Tấn Vân Châu tranh nhau tương truyền, nguyên nhân không phải ở hắn, mà là những sự tích hoang đường của hắn, thật sự rất nhiều, chúng là đề tài tuyệt vời trong những lúc trà dư tửu hậu.

Triều gia là thế gia đỉnh cấp ở Tấn Vân Châu, chiếm đóng Tấn Vân Châu trăm năm, nhân tài xuất hiện lớp lớp qua bao thế hệ, văn có người bái tướng, võ xuất tướng, ai ngờ thế hệ này lại xuất hiện người như Triều Từ.

Tiểu công tử này thiên tư ngu dốt, nghe nói Triều gia mời phu tử về dạy cho hắn, ba ngày sau đã bị hắn chọc tức bỏ đi. Triều gia vẫn không chết tâm, lại bỏ ra số tiền lớn mời mấy vị phu tử về, mấy tháng đó, những kẻ nhiều chuyện luôn lượn lờ qua lại trước cổng Triều phủ, vì mười lần hết chín lần là bắt gặp được cảnh phu tử mới tức giận thở phì phò đi từ trong ra.

Sau này tiếng xấu truyền ra ngoài, không còn phu tử nào dám dạy nữa. Họ cũng không phải là người bốc đồng, tất cả chỉ vì tiểu công tử đó, ngu ngốc thì cũng thôi đi, lại còn không biết tôn trọng thầy.

Sau khi chọc phu tử bỏ đi hết, tiểu công tử an tâm lập nên sự nghiệp hoang đường của mình, mở hiệu chọi gà và hiệu đấu dế ở chủ thành nam bắc Tấn Vân Châu, mỗi tháng đều tới lui tám mười bận. Thời gian còn lại không phải đang khi nam bá nữ ở đầu đường thì là đang ăn chơi đàng điếm ở thanh lâu cùng đám bạn xấu.

Tiểu công tử là kẻ háo sắc, vợ còn chưa cưới, hậu viện đã nhét đầy tiểu thiếp, mỗi người một vẻ, thiên hình vạn trạng.

Nhưng vài ngày trước, tiểu công tử tâm huyết dâng trào kéo một đám bạn xấu ra ngoài thành đi săn, lúc về lại mang theo một nam tử bị trọng thương, còn ầm ĩ đòi cưới người ta làm vợ.

Nghe nói, dung mạo người nọ như thiên nhân, chưa thấy ai ở trên đời có thể sánh bằng, trích tiên trên chín tầng mây hạ phàm cũng chỉ tới vậy mà thôi.

Cách so sánh này khiến bá tánh sửng sốt, khó mà tin thật sự lại có nhan sắc bực này, nhưng ắt hẳn cũng chả kém đi đâu được. Nếu không thì người đã duyệt qua vô số mỹ nhân như tiểu công tử cũng không đến nỗi không phải người nọ thì không cưới.

Bắc Cảnh Thập Nhất Châu bọn họ có phong tục cưới nam thê, nhưng ngày nay đã có cực ít người còn theo phong tục đó, đặc biệt là thế gia. Tiểu công tử Triều gia này là con cháu thế gia đầu tiên ở Tấn Vân Châu trong trăm năm đổ lại đây muốn cưới nam thê.

Chỉ là Triều gia trước giờ yêu chiều đứa con út này, lúc đầu vốn không đồng ý, tiểu công tử một khóc hai náo ba treo cổ, chỉ sau vài ngày Triều gia đã thỏa hiệp.

Còn đáp ứng yêu cầu của cậu, khua chiên gõ trống chuẩn bị hôn sự, trông dáng vẻ là tổ chức rất lớn.

Triều Từ chính là tiểu công tử hoang đường trong lời bọn họ.

Chẳng qua cậu hoang đường cũng chỉ bất đắc dĩ.

Cậu là xuyên nhanh giả, đến từ thế giới chủ.

Thế giới chủ không phải là một thế giới được hình thành tự nhiên, mà là thế giới trung tâm được tạo ra một cách nhân tạo, để duy trì sự ổn định của tất cả các thế giới.

Bên trong đa số là những người giống như Triều Từ, vì duy trì sự ổn định cho các thế giới mà tiếp nhận các loại nhiệm vụ đa dạng. Đương nhiên, thế giới chủ đưa ra các nhiệm vụ này là để duy trì sự ổn định cho các thế giới, nhưng mục đích của những xuyên nhanh giả thì khác nhau.

Triều Từ không có lý tưởng cao thượng như vậy, cậu làm xuyên nhanh giả thuần túy chỉ là vì công việc này lương cao, tiền thưởng cao, phúc lợi tốt.

Tuy cậu đến thế giới chủ rất lâu rồi, nhưng so với những đại lão đã ngây người ở đây mấy ngàn mấy vạn năm mà nói thì cậu cũng chỉ là người mới. Nhiệm vụ của người mới nhẹ nhàng, nhưng thù lao tuyệt không tính là cao. Triều Từ cảm thấy hơi nhạt nhẽo, có một ngày, trong lúc tình cờ, cậu phát hiện ra một loại nhiệm vụ rất kỳ quái.

Thù lao rất cao, nhưng lại chẳng có ai nhận.

Triều Từ cẩn thận xem thì phát hiện điểm chung của loại nhiệm vụ này là làm thiểm cẩu cho đứa con số mệnh của mỗi thế giới.

Đương nhiên, bảng nhiệm vụ sẽ không nói rõ ràng như vậy, Triều Từ tự tổng kết đơn giản lại chút mà thôi.

Loại nhiệm vụ vừa vất vả lại không được cảm ơn này không có người làm là bình thường, nhưng Triều Từ nhìn thấy thì hai mắt lại phát sáng.

Phảng phất như nhìn thấy thời cơ bản thân trở mình thành anh cả ở thế giới chủ!

Thế là cậu liên tù tì nhận không ít loại nhiệm vụ này, cả quá trình không hề cảm thấy có khó khăn gì, tiền thưởng lại cao, yêu rồi yêu rồi.

Nhiệm vụ ở thế giới này là một trong số đó.

Đối tượng cậu cần đu bám tên Cận Nghiêu, là một đại lão Thần giới, là Sát thần đi ra từ chiến trường thượng cổ, lên Thần giới thì uy danh vẫn vô cùng hiển hách. Nghe nói nguyên hình của hắn là một con huyền long, nhưng không hề mang đặc tính phóng đãng, ham muốn xác thịt hay dục vọng của rồng, mà ngược lại bản tính vô cùng lạnh nhạt, trừ việc truy cầu sức mạnh cực hạn ra thì không hứng thú với bất cứ thứ gì.

Tâm tính như vậy khiến hắn đứng trên đỉnh cao Thần giới, nhưng cũng bó buộc hắn, khiến hắn đến hậu kỳ vẫn không tiến thêm được nữa.

Chúng thần ở Thần giới độ qua các loại kiếp, với họ mà nói thì độ kiếp là chuyện bình thường như cơm bữa. Một ngày nọ Cận Nghiêu cảm ứng được kỳ lịch kiếp của mình sắp tới, bèn tìm Ti Mệnh tiên quân tính một chút, Ti Mệnh tiên quân nói tình kiếp của hắn sắp tới, nói hắn xuống Phàm giới độ kiếp.

Cận Nghiêu chê phiền, Ti Mệnh tiên quân cũng không dám chọc hắn, nên đành kiến nghị rằng, nếu không thì phong ấn thần lực giả làm người phàm xuống dưới độ kiếp cũng được.

Chiếu theo vận số, sau khi hắn hạ phàm sẽ trở thành ma bệnh không cha không mẹ. Thế là Cận Nghiêu phong ấn toàn bộ thần lực, sau đó lại phong ấn hơn một nửa sinh khí, chỉ giữ lại một ít để giữ mạng, xuống Phàm giới độ kiếp.

Hắn bị Triều Từ nhặt về.

Ở thế giới này, Triều Từ vào vai đứa con út được cưng chiều của thế gia đại tộc.

Tại xã hội cổ đại, nơi tra nam phổ biến, cha mẹ cậu lại là chân ái hiếm thấy, cha cậu chỉ có một người vợ là mẹ cậu. Mẹ cậu chỉ sinh hai người con, là anh và cậu. Năm cậu ba tuổi, mẹ cậu mắc bệnh nặng, đi rồi.

Bởi vì cậu xinh đẹp từ nhỏ, anh trai lại lớn hơn cậu chín tuổi, cho nên cậu luôn rất được mọi người trong nhà yêu chiều. Sau khi mẹ mất, cha anh thương cậu còn nhỏ như vậy đã không còn mẹ nên càng chiều cậu hơn.

Chiều quá cho nên cậu luôn lệch một đường.

Tới lúc Triều tiểu công tử mười bảy tuổi, hậu viện đã nhét đầy oanh oanh yến yến. Cha cậu cũng ý kiến rồi, vợ còn chưa cưới, làm loạn vậy còn ra thể thống gì?

Tuy nói vậy nhưng ông cũng chẳng làm gì tiểu công tử kiêu ngạo này, mỗi lần nói cậu vài câu, cậu không nghe, ông cũng mặc kệ.

Sau này, Từ nào đó ra ngoài đi săn, nói là đi săn, thật ra không khác đi đạp thanh là bao. Cậu ngồi trên cỗ xe ngựa rộng rãi thoải mái ra ngoài thành, bên người sắp xếp trong ba lớp ngoài ba lớp hộ vệ, còn có một đám bạn xấu.

Đám bạn xấu của cậu tuy rằng cũng ăn chơi không nghiêm chỉnh giống cậu, nhưng so với tiểu công tử được nuông chiều mà lớn lên như cậu thì lại có bản lĩnh hơn nhiều. Ít gì người ta cũng cưỡi ngựa đi cả hành trình, săn bắn cũng là đích thân ra trận, thậm chí còn có không ít người là cao thủ cưỡi ngựa bắn tên, chỉ có mình Triều Từ phần lớn thời gian là ngồi yên trên xe ngựa, hứng lên thì ra cưỡi ngựa một xíu, không bao lâu đã la mệt rồi đi nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian Triều Từ đi ra ngoài đó vừa vặn bắt gặp một bóng dáng màu trắng dựa vào gốc cây.

"Hình như phía trước có người, tới xem thử!" Triều Từ nghiêng đầu nói với đám bạn xấu.

"Nơi hoang vu này lại có người, lạ đấy." Người đàn ông cao to mặc đồ săn bắn màu đen cưỡi ngựa bên cạnh cậu nhướng mày, "Đi, qua xem thử."

Người này tên là Kiều Bùi, là người có quan hệ tốt nhất với cậu trong đám bạn xấu.

Một đoàn người tiến đến, khoảng cách càng gần, mọi người nói: "Đúng là có một người!"

Người này chính là người tự ném bản thân xuống Phàm giới, Cận Nghiêu.

Lúc này đây, Cận Nghiêu tự chơi hơi quá đà, phong ấn sinh khí chưa thấy đủ, lại chém thêm một nhác lên bả vai. Bây giờ nửa người bạch y toàn là máu tươi, có hơi dọa người.

Nhưng khi Triều Từ thấy rõ tướng mạo của hắn thì lập tức ngẩn người.

Mẹ nó...trên đời có người đẹp vậy luôn hả?

Người trước mắt có mái tóc đen như lông quạ, được búi một nửa lên một cách tùy ý, mày kiếm, đôi mắt phượng khép hờ, dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng đang mím lại. Vết máu loang lỗ trên bạch y đỏ như hồng mai bắn tung tóe, đẹp đến nghẹt thở.

Triều Từ, nhân vật có thiết lập háo sắc, là người đầu tiên nghe theo con tim, đôi mắt cậu chợt lóe lên ánh nhìn của một tên cướp, lúc phát hiện thương thế của mỹ nhân dường như rất nặng cậu lập tức trở trên lo lắng. Vội vàng tiến đến hỏi: "Công tử không sao chứ?"

Lời nói của cậu khiến mọi người hoàn hồn, nhất thời vẻ mặt của họ đều có chút vi diệu mà nhìn về phía Triều Từ.

Lúc trước cho rằng dung mạo của Triều Từ đã thuộc dạng khó tìm trên thế gian rồi, không ngờ ở đây lại gặp được một người ngang cơ.

Đúng thật là thần tiên đánh nhau.

Luận bề ngoài, Triều Từ không có chỗ nào có thể xoi mói. Dung nhan cậu vô cùng diễm lệ, đôi mắt đào hoa quyến rũ lại lộ ra vẻ ngây thơ như mèo con, làn da trắng nõn không chút tỳ vết, làm nổi bật lên đôi môi diễm lệ đỏ như nhiễm máu, tinh tế vô song.

Triều Từ không coi trọng ngoại hình của mình, ngược lại còn chán ghét bộ dạng không hề có tí khí khái nam nhân nào của mình. Cậu không biết rằng, đám bạn xấu luôn nghe theo cậu mà sai đâu đánh đó, trừ lý do cậu là tiểu công tử Triều gia ra, thì những người vì dung mạo của cậu mà đến cũng không phải là ít.

Mà nam tử hiện tại nhìn có vẻ như bệnh sắp chết này, quanh người lại có một loại khí thế cuồn cuộn như sơn hà hùng vĩ, khó lường tựa vực thẳm quỷ quyệt...Loại cảm giác này rất khó nói, nhưng lại lập tức hiện lên trong đầu bọn họ ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn.

Nếu ví Triều Từ như đóa hải đường xinh đẹp diễm lệ thôi thúc sự suy đồi, thì người này là ánh sáng mặt trời sáng rực khó mà nhìn thẳng.

Mãi không thấy Cận Nghiêu hồi âm, một người bạn của Triều Từ nói: "Chắc là hắn bị thương nặng quá, không thể mở miệng."

"Vậy phải làm sao? Mau đi mời đại phu!" Triều Từ sai tên hộ vệ bên cạnh.

Sau khi hộ vệ đi gọi đại phu, Triều Từ muốn cõng Cận Nghiêu lên xe ngựa, nhưng với tay chân mảnh khảnh, cậu gần như là loạng choạng mà cõng người ta trên lưng, hộ vệ xung quanh liền vội vàng tiến lên đỡ cậu.

Đám bạn thấy thế thì trêu ghẹo nói: "Triều huynh, sắc đẹp mê hoặc người, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe đó."

Triều Từ liếc nhìn người nói, đôi mắt giận dữ, chọc cho đám bạn cười ha hả.

Cõng là cõng không nổi, Triều Từ chỉ đành đỡ Cận Nghiêu lên xe ngựa. Tay ôm eo hắn, cảm nhận vòng eo thon gọn và săn chắc ở lòng bàn tay và các đầu ngón tay, Triều Từ đỏ tai.

Nhịn không được xoa xoa mấy cái.

Động tác của Cận Nghiêu cứng đờ.

Hắn mất máu quá nhiều nên đầu có hơi choáng, chỉ quay đầu nhìn Triều Từ một cái.

Lớn lên đẹp mắt, môi hồng răng trắng, mắt tựa hoa đào, chẳng qua chỉ là một người phàm lông còn chưa mọc đủ, còn háo sắc ăn nói tùy tiện.

Đây là tình kiếp của mình?

Hắn sinh ra hoài nghi đối với tiêu chuẩn chọn người của thiên đạo.

Nhưng người này rốt cuộc là người như thế nào, hắn cũng không quan tâm lắm. Hắn vốn không phải thật sự muốn độ tình kiếp gì đó, chỉ là đi một lần để ứng phó với thiên đạo mà thôi.

Là một tên bất tài cũng được, đỡ phải trúng kiếp của thiên đạo.

Thấy Cận Nghiêu liếc mình, Triều Từ biết sự lỗ mãng của bản thân đã mạo phạm tới hắn ta, hai má lập tức đỏ lên.

Nhưng ngừng một lát lại nhịn không được mà nhéo một cái.

Cảm giác tay tốt thật.

Phát giác bản thân lại chấm mút người ta, Triều Từ liền ngượng ngùng rút tay về. May là đã dìu Cận Nghiêu lên tới xe ngựa.