Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 10: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (10)



Những ngày qua Triều Từ rất là vừa ý.

Tuy bị bắt ép kết thúc kỳ nghỉ, cưỡng chế làm việc khiến cậu rất không thoải mái, nhưng hiện tại người yêu của cậu là hoàng đế, anh cậu là thừa tướng, hai ông lớn Diệp quốc đều là bắp đùi của cậu, hận không thể nâng cậu trong lòng bàn tay mà nuông chiều, cuộc sống trôi qua khá là dễ chịu.

So với lần trước ngày ngày phải đi làm việc ở tửu lầu thì thoải mái hơn nhiều.

Ví dụ như hôm nay, Kiều Bùi lâm triều xong rồi mà Triều Từ vẫn còn vùi mình trong tẩm cung ngủ nướng.

Kiều Bùi hạ triều, cùng mấy người thân tín thương thảo vài câu xong thì đi đến tẩm cung của Triều Từ, cung nữ thái giám trong điện thấy hắn thì vội vàng hành lễ, cung nghênh nhưng không hề phát ra tiếng.

Bởi vì bệ hạ thương yêu tiểu công tử, lần đầu tiên tới đã không cho họ phát ra âm thanh, tránh quấy nhiễu đến tiểu công tử.

Kiều Bùi thân mặc long bào màu đen, thân hình gần một mét chín làm hắn trông có vẻ uy nghiêm cao lớn vô cùng, các cung nữ và thái giám nhìn thấy đều cảm thấy tim đập thình thịch.

Kiều Bùi sải bước đi vào điện trong, chỉ thấy màn giường bên trong vẫn kéo kín mít, tấm vải với chất liệu thật dày đã hoàn toàn che được ánh sáng ban ngày.

Kiều Bùi thoáng nhướng mày, đi tới trước giường, đột nhiên vén màn giường ra.

Trong nháy mắt tia sáng mãnh liệt xông vào không gian nhỏ hẹp bên trong, thiếu niên vốn đang say giấc nồng chợt như con tôm bị luộc nhất thời cuộn mình lại trong đống chăn, lăn lộn trên giường muốn tránh ánh sáng.

"Còn không dậy nữa là cô hất chăn ngươi đấy." Kiều Bùi mắt ngậm cười nói.

Nghe thấy thế, thiếu niên ôm lấy đầu mình kêu: "A, ngươi thật phiền..."

Hai cung nữ canh ở điện trong chợt thót tim, dù biết đây là kiểu tương tác thường ngày của tiểu công tử và bệ hạ, cũng đã thấy qua vô số lần, nhưng...mỗi lần nghe thấy đều cảm thấy rất khẩn trương nha!

Đó là bệ hạ, đế vương của Đại Diệp quốc, chiến thần càn quét các nước, hơn nữa còn là sát thần trảm sát mười vạn tù binh!

Trên đời này chắc chỉ có mình tiểu công tử là dám nói chuyện như thế với hắn.

"Đừng náo nữa, bỏ bữa sáng không tốt cho dạ dày." Kiều Bùi nói, "Mấy năm nay thân thể xương cốt ngươi có chút thương tổn, còn không lo dưỡng lại đàng hoàng, không biết anh ngươi còn lo lắng biết bao nhiêu nữa."

Động tác người trên giường khựng lại, sau đó vừa bất mãn vừa tức, yếu ớt phàn nàn: "Lại lấy anh trai ra hù ta!"



"Dù sao dùng trăm lần, trăm lần đều hữu hiệu." Kiều Bùi cười nói.

Hắn kéo Triều Từ từ trong chăn ra ngoài, nói: "Lúc trước chẳng phải ngươi đặc biệt thích bánh hoa đào ở thành nam sao, ta đã tìm đầu bếp đó về, bánh hoa đào đã làm xong cho ngươi rồi."

"Thật ư?!" Triều Từ tỉnh táo lại trong một giây, từ trên giường ngồi bật dậy.

Bánh hoa đào là một loại điểm tâm mà lần trước lúc hắn còn là Triều gia tiểu công tử đặc biệt thích ăn, thật sự là ăn siêu ngon, vỏ ngoài vừa xốp vừa giòn tan, bên trong vừa mềm vừa thơm, hồi đó khi Tấn Vân Châu bị phá, cậu còn vì điều này mà tiếc hồi lâu.

"Ta còn có thể lừa ngươi?"

Đợi Triều Từ rửa mặt súc miệng xong, Kiều Bùi sai cung nữ đem đồ của Triều Từ tới, mặc từng món lên cho cậu.

Triều Từ hơi không được tự nhiên, xoay mặt qua nói: "Mấy việc này để bọn Bích Vân làm là được rồi."

Cậu cùng Kiều Bùi cãi cọ chơi xỏ nhau còn được, đều là những việc lúc trước hay làm. Với giao tình từ nhỏ với Kiều Bùi, đừng nói chỉ là cãi vã, ngay cả thi xem ai tiểu cao hơn cũng từng chơi rồi. Nhưng để đối phương tay cầm tay giúp cậu mặc đồ, quả thực có hơi không quen.

"Tiện tay thôi." Kiều Bùi nói.

Sự thật là hắn không quá thích cung nữ đụng chạm vào thiếu niên của hắn.

Khoác lên cho thiếu niên một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ tươi, làm nổi bật lên mặt mày như họa của cậu, giống như bộ dạng cậu thuở thiếu thời.

Triều Từ lại tựa hồ như không quá quen mà kéo kéo áo choàng: "Có phải quá phô trương rồi không?"

Kiều Bùi không nói gì.

Lúc trước Triều Từ rất thích mặc loại y phục bề ngoài phô trương như thế này, tùy tiện lại kiêu căng.

Hắn biết, suốt những năm lưu lạc tới nay trong lòng thiếu niên đã sinh ra sự nhút nhát và tự ti.

Một đỗi lâu sau hắn mới mở miệng: "Ngươi mặc màu đỏ là đẹp nhất, không phô trương chút nào, nên như vậy."

Hắn nói rồi nhấc đôi giày trong khay gỗ cung nữ đang bưng, khom người xuống.

"Khoan đã, giày, giày ta tự mang được." Thiếu niên vội vàng nói, có hơi lúng túng.

Kiều Bùi không để ý mà bắt lấy mắt cá chân thiếu niên, nâng bàn chân như ngọc của cậu lên mang giày vào.

Thiếu niên ăn mặc chỉnh tề xong, Kiều Bùi còn muốn đội quan cho cậu.

"Ngươi rửa tay trước đi!" Thiếu niên cau mày nói.

Dù gì cũng vừa mới chạm vô chân cậu đó!

Kiều Bùi bị thiếu niên chê, rửa tay trong chậu nước cung nữ dâng lên.

"Vậy được rồi chứ?" Hắn nửa bất đắc dĩ nửa dung túng nói với thiếu niên.

Đây là lần đầu tiên Kiều Bùi đội quan cho Triều Từ, không ngờ cũng khá đẹp mắt.

"Ừm, cũng được đó chứ." Triều Từ nhìn mình trong gương đồng, hơi tự mãn thay đổi vài tư thế, hài lòng nói.



Cuối cùng cũng thay đồ xong, hai người đi dùng bữa, bánh hoa đào mà Triều Từ luôn tâm niệm được được bưng lên.

Ù ôi, vẫn là hương vị đó!

Triều Từ ăn đến vui vẻ, Kiều Bùi đang chuẩn bị đưa Triều Từ ra ngoài tiêu thực thì bỗng nhiên có một nội thị nói có chuyện muốn bẩm báo, nói vài câu bên tai hắn, vẻ mặt Kiều Bùi lập tức sầm xuống.

"Sao thế?" Triều Từ nghiêng đầu, lo lắng hỏi.

"Không có gì, có công văn quan trọng, không thể đi tiêu thực với ngươi rồi." Kiều Bùi xoa xoa đầu Triều Từ.

Triều Từ nghe thế mắt liền sáng lên, trên mặt lại làm ra vẻ hiểu chuyện nói: "Vậy ngươi đi làm việc đi."

"Ngươi không được nhân cơ hội lười không đi tiêu thực đâu đó, ta sẽ kêu Bích Vân canh ngươi, ngươi mà lười, ngày mai ta sẽ không đưa ngươi xuất cung nữa." Kiều Bùi nói.

Triều Từ vẻ mặt sụp đổ, như đưa đám nói: "Ò..."

...

Sau khi rời khỏi tẩm cung của Triều Từ, Kiều Bùi xuất cung đi tới phủ thừa tướng.

Phủ đệ của Triều Quyết.

Kiều Bùi với Triều Quyết nói ra là huynh đệ cùng trải qua sinh tử, nhưng sau khi Kiều Bùi cùng Triều Từ xác định tình cảm thì cả hai đã lật mặt vì tranh cãi về vấn đề Triều Từ sẽ ở bên nào.

Sau này cãi hơn nửa ngày, quyết định nửa tháng đầu sẽ ở trong cung, nửa tháng sau sẽ về Triều phủ.

Lão đại Triều Quyết không vui, người Triều gia hắn sao lại ở nhà người khác? Nhưng biết làm sao khi người giành lại là vua một nước, đệ đệ nhà mình lại là một đứa chỉa cùi chỏ ra ngoài, thế là hết cách.

Thật sự không phải Triều Từ thiên vị, khó khăn lắm mới gặp lại anh trai, thực sự cậu rất trân trọng. Nhưng dù sao hắn cùng Kiều Bùi đã ở bên nhau rồi, tuy nói là thành thân mới có thể ở chung, nhưng hiện nay tình hình chưa ổn định, nếu họ thành thân triều đình ắt sẽ hỗn loạn, chuyện này phải để sau.

Nhưng họ đâu thể nào cứ mãi không thành thân, mãi ở riêng chứ? Dù sao cũng đã quyết định là người sẽ cùng đi đến hết cuộc đời, thế nên Triều Từ quyết định ở lại trong cung.

Bầu không khí ở Triều phủ lúc bấy giờ có hơi căng.

Một đường người người hô to hành lễ, Kiều Bùi sải bước đi vào sảnh chính Triều phủ.

Triều Quyết vẫn còn mặc triều phục ngồi ở chủ vị, mà ngồi ở vị trí dưới hắn là một nam nhân tóc đen mặc bạch y.

Lúc Kiều Bùi nhìn thấy hắn, con ngươi nhất thời co rút.

Quả thật là hắn.

Người mà hắn vĩnh viễn không muốn gặp lại.

Không phải hắn đã chết rồi sao?

...Sao hắn lại có thể còn sống?!

Còn Triều Quyết thấy Kiều Bùi tới thì hành lễ xong liền nhường vị trí chủ vị lại cho hắn, mình thì ngồi tại thứ vị.

Nam nhân này chính là Cận Nghiêu, hắn cũng đứng dậy hành lễ với Kiều Bùi.



Sau khi Triều Quyết cùng Kiều Bùi bàn chuyện xong, trở về phủ thì nghe nói có người cầu kiến, tự xưng là em rể hắn, hắn nhất thời bị sốc, sau đó triệu kiến ở đại sảnh, quả thật là Cận Nghiêu.

Chuyện này hơi lớn, hiện giờ đệ đệ cùng Kiều Bùi đã ở bên nhau rồi. Hắn còn cho rằng Cận Nghiêu đã chết khi đang chạy trốn, hỏi Triều Từ thì cậu lại không nhớ gì về Cận Nghiêu hết, như là chưa từng gặp qua người này vậy.

Triều Quyết vốn không thích Cận Nghiêu, Triều Từ quên rồi thì hắn còn thấy vui nữa là. Sau này Triều Từ và Kiều Bùi đến với nhau, hắn hoàn toàn không ngờ đệ đệ nhà mình lại còn có một vị trượng phu không rõ tung tích...

Giờ thì xui rồi người ta tìm tới tận cửa rồi, Triều Quyết nào chỉ đau đầu không thôi đâu. Chuyện này hắn cũng không tiện định đoạt, nên mới gọi Kiều Bùi từ trong cung qua đây.

"Lúc cô đưa tiểu Từ từ Đại Nguyệt về lại không tìm thấy Cận công tử. Vốn còn cho rằng ngươi đã gặp chuyện không may, không ngờ nay lại gặp Cận công tử ở đây, thật may mắn." Kiều Bùi nói.

Ngoài miệng nói là may mắn, nhưng vẻ mặt cùng ngữ khí lại vô cùng lạnh lẽo, một nụ cười ngoài mặt.

Hắn chướng mắt Cận Nghiêu, Cận Nghiêu càng không có kiên nhẫn với hắn. Hắn biết tên người phàm này nhân lúc hắn không có ở đây mà dụ dỗ Triều Từ, giờ đây nếu không phải lo Triều Từ sẽ oán hắn thì hắn thế nào cũng phải khiến tên người phàm này thịt nát xương tan.

Hắn miễn cưỡng kềm chế lại tính tình, rũ mắt nói: "Muôn phần cảm tạ ơn cứu mạng tiểu Từ của bệ hạ. Ngày trước chúng ta gặp phải sơn tặc, Cận mỗ buộc phải tách khỏi tiểu Từ. Cận mỗ lên đường tìm hắn nhưng không hề có tin tức. May mắn ở bên ngoài mọi người truyền nhau Triều tiểu công tử đã hồi phủ, nên Cận mỗ đã vội vã chạy tới đây."

Nói tới đây, hắn lại ngẩng đầu nhìn Kiều Bùi: "Không biết giờ tiểu Từ đang ở đâu?"

Kiều Bùi từ trên cao tọa đối mặt với người này, phát hiện hắn tuy một thân áo vải nhưng khí thế quanh người phi phàm, không phải người thường.

Ở đâu? Ở đâu liên quan rắm gì tới ngươi!

Kiều Bùi đè ý muốn giết người trong lòng xuống, nói: "Tiểu Từ hiện đang bệnh, ngự y nói không tiện gặp người."

"Ngay cả Cận mỗ cũng không thể gặp sao?" Cận Nghiêu nhìn thẳng vào Kiều Bùi, "Cận mỗ là chồng của tiểu Từ, nếu tiểu Từ bệnh nặng, Cận mỗ phải ở bên cạnh hết lòng chăm sóc, cho dù tiểu Từ có mắc phải dịch bệnh, Cận mỗ cũng phải đồng sinh cộng tử."

"Nếu Cận mỗ không thể gặp tiểu Từ, vậy thì trên đời này chẳng ai có thể gặp hắn được."

Sắc mặt Kiều Bùi lập tức trở nên khó coi.

"Cận công tử chớ tùy hứng, nếu bị lây bệnh thì hối hận cũng không kịp. Người đâu, thu xếp cho Cận công tử thật ổn thỏa!" Nói xong, Kiều Bùi đứng dậy, lạnh mặt rời đi.

Đây là muốn giam lỏng Cận Nghiêu.