Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 14: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (14)



Triều Từ sợ hết hồn: "Tại sao, tại sao lại thành như vậy rồi?"

Hôm qua gặp hắn, hình như vẫn bình thường mà.

"Hôm qua sau khi ra ngoài, có phải ngươi đã nói với Kiều Bùi rằng người tới tìm ngươi là ta không?" Cận Nghiêu khàn giọng hỏi.

"Ta đâu có nói ra tên của ngươi, chỉ nói rằng ngươi nói ngươi từng thành thân với ta..." Triều Từ nói.

"Vậy hắn sẽ biết đó là ta." Cận Nghiêu bật cười một tiếng không nặng không nhẹ, "Hắn nhân lúc ngươi mất trí nhớ, ta không có ở đây, lừa ngươi đến với hắn. Giờ đây nghe ta đã trở về, đương nhiên là chột dạ, hôm qua đã phái người đến ám sát ta."

"Ám sát ngươi?!" Triều Từ trợn to mắt.

Cậu tuy là công tử thế gia, những chuyện hèn hạ của thế gia cũng không phải ít, nhưng ngày trước cậu được người ta bảo hộ rất tốt, những chuyện đó chưa bao giờ đến tai cậu. Trong mắt Triều Từ, người không tôn trọng phu tử như cậu ngày xưa, thích ăn chơi rượu chè đã là "người xấu" rồi.

"Vết thương của ngươi...không nghiêm trọng chứ?" Triều Từ lắp bắp hỏi.

Cận Nghiêu nắm lấy vải xô đang quấn trên bả vai, trong lúc Triều Từ không kịp phản ứng, một phát xé ra.

Miệng vết thương dài gần hai tấc, máu thịt lẫn lộn lộ ra ngay tức khắc.

Do động tác thô bạo của Cận Nghiêu, lúc này vết thương lại bắt đầu rướm máu.

"Ngươi muốn chết hả!" Triều Từ ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng quát to.

"Điên thật rồi, làm gì có ai cho người ta coi vết thương kiểu đó!" Triều Từ nói rồi đứng dậy, lục lọi tìm kiếm trong hộc tủ.

Cậu nhớ trong phòng mình có một ít thuốc trị thương.

Cận Nghiêu nhìn thiếu niên tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm ra một lọ sứ xanh lục.

"Tìm thấy rồi!" Thiếu niên lấy lọ sứ ra, đôi mắt sáng long lanh.

Cậu đến bên cạnh Cận Nghiêu và nói: "Ngươi mau ngồi xuống, ta bôi thuốc cho ngươi."

Cận Nghiêu nghe lời ngồi xuống, Triều Từ dè dặt bôi thuốc cho hắn.

Tiếp xúc với vết thương ở khoảng cách gần, Triều Từ càng thấy nó đáng sợ. Huống chi nơi bị đâm còn là ngực trái, cách tim rất gần.

Quả thật là muốn giết hắn, sơ suất một cái là người này chết rồi.

"Là Kiều Bùi ra tay thật sao?" Triều Từ vừa bôi thuốc cho hắn vừa hỏi.

"Ngươi thấy sao?" Cận Nghiêu nhìn cậu.

Triều Từ chẳng nói nên lời.

Cậu đương nhiên có phán đoán...cộng thêm sự khác thường ngày hôm qua của Kiều Bùi...đáp án quá rõ ràng.

Cậu không hỏi nữa, chuyên tâm bôi thuốc cho Cận Nghiêu.

Sau khi bôi thuốc lên, máu dần dần ngừng chảy. Triều Từ kinh ngạc vui mừng: Không hổ là thuốc đại ca cho, xài tốt quá chừng.

Cậu không biết, vết thương do đao kiếm bình thường trên người Cận Nghiêu cơ bản sẽ hồi phục ngay lập tức, Cận Nghiêu có thể giữ vết thương từ ngày hôm qua đến hôm nay là kết quả của việc hắn không ngừng dùng thần lực khiến vết thương trở nên trầm trọng.

Tình trạng rướm máu ban nãy cũng vậy.

Nếu Triều Từ đã bôi thuốc cho hắn, Cận Nghiêu đương nhiên sẽ không dùng thần lực tự ngược nữa.

Cảm nhận được sự đụng chạm như có như không trên ngực, mắt Cận Nghiêu tối xuống.

"Lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau ta cũng bị thương nặng, vết thương ở trên vai." Cận Nghiêu chậm rãi nói, "Ngươi nói ngươi nhất kiến chung tình với ta, đem ta về Triều gia, cũng bôi thuốc như thế này cho cho mỗi ngày, chẳng qua lúc đó càng giống như mượn việc bôi thuốc mà chấm mút thì đúng hơn."

Hắn nói ra những chuyện này, ngữ khí chậm rãi trầm thấp, không hề ngại.

Ngược lại là Triều Từ, đột nhiên đỏ mặt.

"Nói, nói bậy!" Cậu gân cổ cãi lại.

Nhưng nghe nam nhân nói như vậy, lúc này Triều Từ mới phát hiện người này rất đẹp, dáng người cũng rất tốt... Triều Từ biết bản thân là kẻ háo sắc, bình thường nếu gặp người như này sợ là đã không nhịn được mà muốn vượt tường, nhưng cậu phát hiện mình thế mà lại không động lòng với hắn.

Chẳng lẽ tật xấu háo sắc của cậu cai được rồi?

Người tí hon trong lòng Triều Từ khó hiểu nắm lấy đầu mình.

"Cái này có gì đâu mà nói bậy." Lúc trước sắc tâm của người này không nhỏ, nhưng gan lại không lớn. Chấm mút được có tí đã hài lòng, chấm thêm miếng cũng không dám. Cận Nghiêu nhớ tới bộ dáng lúc xưa của tên ngốc này, đôi mắt phượng xưa nay lãnh đạm nhiễm chút ý cười.

Triều Từ xấu hổ đến mức suýt mắc bệnh ung thư.

Xấu hổ hơn nữa là, cậu cẩn thận suy nghĩ thì thấy đây đúng là chuyện mà bản thân sẽ làm ra.

"Lúc trước, ta thật sự đã từng thành thân với ngươi?" Sau khi bình tĩnh lại, Triều Từ chuyển đề tài.

"Mặt trong bắp đùi ngươi có một nốt ruồi son." Cận Nghiêu không nhanh không chậm nói.

"A A A im miệng!" Triều Từ phát điên.

Vốn muốn chuyển chủ đề để đỡ lúng túng, ngờ đâu càng lúc càng xấu hổ.

Bắp đùi cậu có nốt ruồi son, nhưng vì cậu không thích có người hầu hạ tắm rửa nên chuyện này trừ cậu thì không ai biết.

Cậu không biết rằng cậu với Cận Nghiêu chưa từng hành phòng, Cận Nghiêu biết được là do lúc họ ở Đại Nguyệt, chỗ ở chỉ có một gian phòng ngủ, mỗi lần tắm Triều Từ luôn nhân lúc Cận Nghiêu ngủ mà kéo thùng gỗ ra tắm.

Nhưng thật ra trước khi Triều Từ ngủ, Cận Nghiêu cũng sẽ không ngủ.

"Nếu ngươi vẫn không tin, cha ngươi đã giao tộc phổ lại cho ca ca ngươi, ta có thể trộm ra cho ngươi xem thử." Cận Nghiêu tiếp tục nói.

Cha Triều Từ đúng thật đã để lại không ít thứ cho Triều Quyết. Trong quân, Triều Quyết vẫn luôn đứng bên phe Kiều Bùi, nên khi Triều Quyết không rõ sống chết, cha cậu vẫn âm thầm ủng hộ Kiều Bùi, bảo gồm cả nhân mạch và tiền tài. Sau này Kiều Bùi viết cho cha cậu một phong thư, nói tuy là Triều Quyết sống chết chưa rõ nhưng không phải là không có hi vọng, hắn nhất định sẽ phái người tới mê chướng tìm Triều Quyết.

Thế nên cha cậu cũng ôm hi vọng, cho rằng Triều Quyết có lẽ vẫn còn sống. Còn Triều Từ tại sao lại không biết chuyện này chủ yếu là vì chuyện này có hi vọng không lớn, cha cậu lo lỡ...Triều Từ vui quá hóa buồn sẽ càng đau khổ hơn nên không nói trước với cậu.

Sau khi Thượng Hoa Châu tấn công vào chủ thành, cha cậu tự biết bản thân khó tránh khỏi cái chết nên đã giấu hết những vật quan trọng. Nếu Triều Quyết còn sống, hắn sẽ có thể tìm được những thứ này, nếu Triều Quyết chết rồi thì cứ để những thứ này bị chôn vùi đi vậy.

Còn về đứa con trai nhỏ, cha cậu thật sự không dám trông mong gì nhiều, chỉ mong nó được bình an khỏe mạnh.

Những chuyện này sau này Triều Quyết đã nói lại nói Triều Từ nên cậu cũng biết.

"Sao ta lại không trực tiếp yêu cầu ca ca đưa tộc phổ cho ta xem?"

"Đại ca ngươi vốn không thích ta, ta tới tìm ngươi, Kiều Bùi muốn giam lỏng ta, đại ca ngươi cũng đồng ý." Cận Nghiêu nói.

"Tại sao chứ?"Triều Từ ngẩn ra, vì cậu cảm thấy ca ca mình luôn là một người hiểu lý lẽ.

"Vì ngày trước hắn thấy ta lai lịch bất minh, lại là nam tử. Ngày đó ngươi khăng khăng đòi thành thân với ta cũng khó khăn lắm cha huynh ngươi mới miễn cưỡng đồng ý."

"Tuy là vậy nhưng...cha huynh ta đều không thích ngươi, vậy ngươi chắc chắn có vấn đề." Triều Từ vò đầu, "Vì khi ta nhìn thấy ngươi cũng cảm thấy không được thoải mái, chắc chắn lúc trước ngươi đã từng làm gì đó khiến ta ghét."

Cậu cực kỳ thành thật, mấy câu này mà cũng nói thẳng ra.

Nghe vậy thần sắc Cận Nghiêu lập tức tối sầm.

Hắn mím môi hồi lâu mới gật đầu nói: "Lúc trước, đúng thật là ta có lỗi với ngươi."

"Ta rất hối hận, tiểu Từ."

Hắn rũ mắt, dáng vẻ có chút cô đơn.

Triều Từ thấy người này đột nhiên bị mình nói thành ra như vậy thì không khỏi sững sốt.

"Vừa rồi không phải chúng ta đang nói về tộc phổ sao..." Triều Từ lúng túng đổi đề tài, "Nếu ca ca ta đã không thích ngươi vậy thì ngươi đi trộm về cho ta xem đi."

Chung quy cậu cũng rất để tâm việc mình có cùng người này thành thân hay không.

Hơn nữa, dựa theo lời người này nói thì cậu không chỉ thành hôn với hắn, mà còn chưa có hòa ly, cũng coi như vẫn còn là quan hệ phu thê...

Triều Từ rất để ý chuyện này.

"Chỗ ta chỉ có loại thuốc này, không có vải xô gì gì đó, ngươi mau chóng ra ngoài tìm lang trung băng bó một chút đi." Triều Từ nói.

Cận Nghiêu vẫn muốn ở cùng thiếu niên lâu thêm chút nữa, nhưng thấy cậu có ý đuổi người với sắc trời cũng đã muộn, sắp có người đưa cơm tối đến cho cậu rồi, hắn chỉ đành rời đi trước.

"Mai ta lại đến."

...

Cận Nghiêu vừa đi, Triều Từ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một nén hương sau Kiều Bùi vậy mà cũng đến rồi.

"Ngươi, ngươi đến chi vậy?"

Lúc trước Triều Từ và Kiều Bùi thân thiết như người một nhà, chưa bao giờ cảm thấy không hợp chỗ nào. Nhưng nghĩ đến chuyện mình với nam nhân nọ đã thành thân rất có khả năng là thật, mà dưới tình huống Kiều Bùi biết chuyện nhưng lại đến với cậu, còn phái người ám sát người đó...

Tình cảm cùng tín nhiệm nhiều năm như vậy sẽ không dễ dàng bị phá vỡ, chỉ là người đó vừa đi, lúc này Kiều Bùi đột nhiên tới tìm cậu, Triều Từ cảm thấy hơi kỳ.

"Tới ăn cùng ngươi thuận tiện bàn chuyện." Kiều Bùi cười nói.

Cùng lúc đó một đám nha hoàn bưng các loại thức ăn nối đuôi nhau đi vào.

Kiều Bùi lớn lên từ trong quân nên không có quá nhiều quy củ, dĩ nhiên sẽ không có vụ gì mà ăn không nói ngủ không nói.

Mà Triều Từ từng là công tử thế gia ăn chơi đàng điếm cũng không theo loại quy tắc này.

Đợi cơm nước đều đủ, Triều Từ bưng bát lên, hỏi: "Bàn chuyện gì?"

Kiều Bùi không ăn, tự châm rượu cho mình, nói: "Chúng ta thành thân đi."

"??!!"

Triều Từ sững sờ.

Lúc lâu sau cậu mới có phản ứng: "Thành thân? Hiện tại?"

Hiện tại Diệp quốc mới dựng nước chưa bao lâu, tình hình trên triều vẫn còn rất phức tạp, bây giờ Kiều Bùi thành hôn cùng một nam tử, thật sự sẽ không gây ra hỗn loạn ư?

"Bất kể là khi nào cũng sẽ có tiếng phản đối. Chúng ta cũng không thể vì điều này mà cả đời không thành thân được." Kiều Bùi bình tĩnh nói.

Trên thực tế, chính sự xuất hiện đột ngột của Cận Nghiêu đã khiến hắn cảm thấy khủng hoảng, lại thêm chuyện hôm qua sai người đi giết Cận Nghiêu nhưng không thành khiến hắn ý thức được rằng diệt cỏ tận gốc có lẽ không dễ như vậy.

Nếu vậy không bằng ra tay trước chiếm lợi thế.

"Không mấy tiếp tục đợi thêm đi, qua mấy năm nữa vẫn hơn là bây giờ..." Triều Từ nói một cách khó khăn.

"Ngươi không nguyện ý?"Kiều Bùi nhìn Triều Từ, "Hay là ngươi thật sự tin lời nói bậy của người hôm qua?"

"Không, không có..." Triều Từ ngượng ngập nói, "Nếu không thì ngươi để ta suy nghĩ vài ngày?"

Chí ít để nam nhân kia đem tộc phổ cho hắn coi trước chứ!

"Ngày mai." Kiều Bùi nói.

"Cũng...cũng được." Triều Từ miễn cưỡng nói.