Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 19: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (19)



Động phủ của Cận Nghiêu nói là động phủ, kỳ thực lại là một nhóm cung điện chiếm hẳn một nhánh sơn mạch của Côn Lôn, mây mù lượn lờ, kim bích huy hoàng, từng có người gọi Điện Côn Lôn là "Thiên Thượng Thiên", ý tứ hàm xúc không cần phải nói.

Long tộc thích xa hoa, nhưng Cận Nghiêu là dị loại, không có yêu cầu gì đối với những chuyện ngoài thân này. Những người trên Thần giới vừa nể vừa sợ hắn nên sau khi đại chiến Thượng Cổ kết thúc đã dựng nên tòa cung điện này cho hắn, hắn cũng không từ chối.

Nay cũng coi như có chỗ dùng tới, cung điện lớn như vậy nhốt tiểu bảo bối của hắn, đủ rồi.

Ở một góc cung điện lúc này.

Một tòa nội điện cực lớn, hơi nước dày đặc mù mịt. Đây là nơi thần mạch Côn Lôn hội tụ, vì thế ban đầu lúc xây nên tòa điện này đã đào rỗng mặt đất, dựng thành linh tuyền.

Nói tới Côn Lôn, ngoại giới không khỏi nhắc tới linh tuyền này, nó tập hợp linh khí thần mạch Côn Lôn lại một chỗ, một ngụm có thể khiến thần tiên tăng một ngàn năm tu vi.

Nhưng nhóm thần tiên bọn họ chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi, họ thà là đi cướp của Thiên Đế, chứ không dám có ý đồ đụng tới Điện Côn Lôn của Cận Nghiêu.

Linh tuyền nhiệt độ cao quanh năm, nên trong nội điện khắp nơi đều là

hơi nước trắng xóa mịt mờ.

Trong màn sương trắng, mỹ nhân da trắng như ngọc dựa vào bờ linh tuyền.

Trên người chỉ khoác một lớp y phục bằng voan mỏng đỏ, khó chịu tựa đầu vào bờ, phần dưới vai trở xuống chìm trong làn nước trắng đục. Cậu khép mắt, lông mi dài cong khẽ run, đôi môi đỏ diễm lệ. Mái tóc đen như lông quạ ướt đẫm, lớp voan mỏng cũng bị thấm ướt. Từng sợi tóc đen nhánh cùng voan mỏng đều dán sát vào người cậu, phác họa nên thân hình gầy nhỏ thon dài động lòng người. Trông hơi nhếch nhác, lại mang nét quyến rũ khó nói thành lời.

Mà bên cạnh cậu là một nam nhân cao lớn, thân mặc cẩm bào trắng tuyết, tuy rườm rà nhưng chỉnh tề. Hắn ngồi bên bờ, bình tĩnh nhìn mỹ nhân hồng y, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vén tóc mai lộn xộn ra sau tai cho cậu.

Mỹ nhân như đang chịu đựng nỗi đau đớn cực độ, đôi mi thanh tú nhíu chặt, không nhịn nổi mà nỉ non. Không biết đã qua bao lâu, dường như không chịu đựng nổi nữa, cậu gian nan nhấc tay bắt lấy cổ tay nam nhân bên cạnh.

"Khó chịu quá, ta không chịu nổi nữa... Xin ngươi, á! Xin ngươi..." Ngữ khí của cậu vừa thấp vừa mềm mại lại mang chút nghẹn ngào khó giấu, như đang bị ép đến bước đường cùng.

Nhưng nam nhân nọ lại không hề bị lung lay, hắn chỉ trở tay nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen: "Còn một ngày, ráng nhịn thêm chút nữa thôi."

Ngữ khí hắn không hề trập trùng, với Triều Từ lúc này, nghe ra có vẻ tàn nhẫn với cậu.

Hắn đưa cậu về Thần giới, Triều Từ còn tưởng tên gia hỏa này muốn đem cậu về ngâm ngâm rồi lại ủ ủ, ai ngờ việc đầu tiên sau khi đem cậu về Thần giới là đưa cậu tới nơi quái quỷ này, sau đó cho cậu uống một viên thuốc tròn trắng như ngọc.

Triều Từ kêu hệ thống quét thử xem xem thứ đồ chơi này là gì. Hệ thống quét xong nói với cậu, đây là nội đan của một con rồng cái.

Nói sao ta, dựa theo thiết lập của thế giới này, trong Long tộc, rồng cái vô cùng ít ỏi, thậm chí hiện tại gần như đã tuyệt chủng. Rồng cái không có năng lực chiến đấu mạnh như rồng đực, nhưng lại có thời gian phát tình vô cùng dài. Rồng đực ngày đêm với mọi chủng tộc không phải vì họ ham của lạ, thích dị tộc. Mà là do đực nhiều mà cái lại ít nên phải vậy.

Nếu rồng cái xuất thế, rồng đực phải nói là tranh nhau vỡ đầu. Long tộc đối với các chủng tộc khác thường rất đào hoa lẳng lơ, nhưng nếu họ có bạn lữ là rồng cái, thì tuyệt đối sẽ chung tình, một đời một kiếp. Nhưng thọ mệnh của rồng cái không tính là tốt, nếu không muốn nói là thảm.

Vì cả đời của họ gần như luôn trong thời gian phát tình, mà rồng đực đối với bạn lữ của mình phải nói là làm không biết mệt. Đối với những con rồng đực không có bạn lữ thì sào huyệt của họ là nơi riêng tư bất khả xâm phạm, nhưng sau khi có bạn lữ, thì bọn họ không quan tâm mình có sào huyệt cố định hay không, vì bạn lữ chính là sào huyệt của họ.

Hệ thống bình tĩnh đọc hết, Triều Từ toàn thân nổi da gà.

Má nó thiết lập truyện "hot" gì đây, ổn không má!

Hệ thống tiếp tục nói, sau khi nuốt nội đan rồng cái, lại phụ trợ thêm vài cải tạo bên ngoài, trên cơ bản có thể khiến người phàm có được một số đặc tính của rồng cái, như là tuổi thọ dài...thời gian phát tình dài dằng dặc...

Triều Từ: "..."

Chửi thầm trong lòng một hồi sau cậu mơ hồ dâng lên chút nghi ngờ, Cận Nghiêu lấy nội đan rồng cái ở đâu...

Hệ thống: Chắc là giết hồi đại chiến Thượng Cổ đó, lúc đó khắp nơi đều là ma khí cùng yêu khí, hắn giết rồng cái đã nhập ma cũng bình thường.

Hệ thống nói như vậy, Triều Từ cũng không xoắn xuýt thêm, cậu cũng không có sức xoắn xuýt. Vì nội đan vừa vào bụng, lục phủ ngũ tạng tứ chi trăm cốt của cậu lập tức trở nên vô cùng khó chịu như bị kiến gặm cắn.

Không phải sự đau đớn kịch liệt, mà là sự đau nhức như có như không, đau châm chít không dứt, cơ hồ khiến người ta muốn ngã quỵ.

Triều Từ cũng không có sở thích M, sau mấy giây đau đớn cậu đã giơ cờ trắng với hệ thống, kêu nó mau chóng mở màn chống cảm giác đau cho mình.

Mở xong Triều Từ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cậu vẫn phải tỏ ra là mình đang rất đau. Bởi thế cho nên xuyên nhanh giả mặc dù có thể mở bình phong miễn cảm giác đau nhưng lại không dám mở, hoặc ít nhiều cũng để lại một ít, vì rất dễ bị lộ, nhưng Triều Từ không hề lo cái này, chỉ cần hệ thống nói cho cậu biết trị số đau đớn là bao nhiêu, cậu dựa vào nó mà phát huy là được.

Việc cải tạo này phải kéo dài liên tục chín ngày chín đêm, chín ngày này Cận Nghiêu cũng luôn bên cạnh cậu nửa bước không rời.

Mấy ngày trước Triều Từ phải diễn như là mình hận Cận Nghiêu vô cùng cực, có đau đến cỡ nào đi nữa cũng không muốn nói chuyện với hắn dù chỉ một câu, đợi đến ngày thứ tư cậu thấy cũng hòm hòm rồi nên cậu vờ mình đã đau đến mất đi lý trí mà nhượng bộ cẩu khẩn Cận Nghiêu.

Tuy Cận Nghiêu luôn ở bên cạnh cậu, nhưng không mềm lòng dù chỉ một chút.

Dường như hắn đã bị chuyện đại hôn kích thích tới mất lý trí.

Tới ngày thứ năm, trừ việc ngăn cảm giác đau ra, trên người Triều Từ còn cảm thấy ngứa ngáy.

Ngứa còn khó chịu hơn là đau, tuy Triều Từ đã kêu hệ thống dựng thêm cho cậu một màng ngăn, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra như sắp toang rồi tới nơi, thậm chí còn trốn trong ngực Cận Nghiêu thút thít, miệng không ngừng lẩm bẩm van nài.

Cận Nghiêu chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, không nói chuyện, trong đôi kim mâu không nhìn ra được cảm xúc.

Đến mấy ngày cuối cùng, vẻ ngoài của Triều Từ dần dần có sự thay đổi, làn da cậu càng ngày càng tinh tế nhẵn nhụi. Làn da vốn dĩ trắng nõn như ngọc nay lại càng không có chút tỳ vết nào, thân hình vốn thấp nay lại cao lên một chút, trông càng thon dài.

Lúc trước cậu đã đủ diễm lệ, giờ đây có thể nói là tuyệt thế, sợ là có lật hết Thần giới cũng khó mà tìm ra được túi da nào mê hoặc người hơn cậu.