Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 20: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (20)



Chín ngày khó khăn lắm mới độ qua nổi.

Trước đây Triều Từ đau đến nổi phải chui vào lòng Cận Nghiêu, lý trí bị gặm nhấm không còn một mống, cậu phải cầu xin sự giúp đỡ hư vô mờ mịt từ người mà mình ghét nhất.

Mà người cậu ôm chặt ấy chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, chứ không hề giúp cậu.

Cảm giác đau đớn dần qua đi, Triều Từ dằn người ra khỏi ngực Cận Nghiêu rồi đứng dậy, lại phát hiện tay chân mình đều đã mềm nhũn, cậu lập tức lảo đảo muốn ngã.

Mắt Cận Nghiêu tối sầm, ôm cậu vào lòng từ phía sau, nói: "Vừa mới kết thúc nặn lại, cần phải thích ứng vài ngày."

Trên thực tế, đây chỉ là nguyên nhân một mặt.

Thể chất rồng cái vốn như vậy, năng lực chiến đấu hoàn toàn đối lập với rồng đực, họ chỉ có huyết mạch trân quý cùng thọ mệnh dài chứ không hề có sức mạnh, thậm chí còn yếu hơn cả người phàm. Tứ chi mảnh khảnh yếu ớt đứng lâu cũng không được, chỉ có thể triền miên cùng với rồng đực trên giường.

Cận Nghiêu bế ngang cậu lên, rời khỏi đại điện họ đã ở chín ngày, đưa Triều Từ về tẩm cung của hắn.

Hắn bế Triều Từ đến bên giường, động tác nhẹ nhàng đặt xuống.

Lúc này thần trí Triều Từ đã rõ ràng, cậu ngước mặt nhìn Cận Nghiêu, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Bị Triều Từ chất vất như vậy Cận Nghiêu cũng không hề tức giận, chỉ là ánh mắt nhìn cậu hơi tối xuống.

Đôi mắt hắn bình thường ngoài việc tròng mắt có màu vàng kim ra thì không khác gì người thường, chỉ có khi cực kỳ tức giận hoặc sắp hóa về nguyên hình thì tròng mắt mới long sọc như mắt thú.

Màu vàng kim chói lọi dường như mang theo sâu thẳm mà đẹp đẽ của sự luân hồi.

Triều Từ ngẩn ngơ, một khắc sau cậu thấy đối phương sáp lại gần mình, đồng thời một tay ôm lấy eo, một tay đỡ sau ót cậu.

Hắn hôn lên môi cậu---đợi đến khi trên môi truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Triều Từ mới chậm nửa nhịp mà ý thức được.

Chạm nhẹ xong, người đó lúc thì khẽ cắn, lúc thì mút môi, nếm xong hắn lại cạy môi cậu ra, xâm nhập tàn phá.

Lúc mới bắt đầu động tác của hắn rất chậm rãi, như kẻ săn mồi lão làng đối đãi với con mồi đang nắm trong tay, ung dung thong thả mà nhấp nháp, nhưng lúc sau hắn nheo mắt lại, xé bỏ sự giả tạo vô vị này, đột nhiên trở nên hung mãnh.

Triều Từ chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị mút đến tê dại, đau nhức, khoang miệng bị người xâm chiếm khiến cậu khó thở, sau cùng chỉ có thể thử đẩy người trước mặt ra.

Nhưng với chút ít sức lực đó với Cận Nghiêu mà nói chẳng khác nào như không có, ngược lại, eo cậu bị nam nhân siết chặt hơn, cảm giác như có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Cậu lui đầu về muốn kết thúc nụ hôn dài dằng dặc này, lại bị bàn tay thon dài có lực của đối phương giữ chặt đầu cậu lại, hết đường trốn thoát.

[Đợi đã, anh trai, không phải anh nói Cận Nghiêu độc thân sao?] Triều Từ đột nhiên nói đùa.

[Đúng mà, có vấn đề gì sao?] Hệ thống lên sóng trong một giây.

[Độc thân có thể hôn giỏi như vậy?!]

[Có thể là kỹ năng thiên bẩm của Long tộc đấy.] Hệ thống bình tĩnh phân tích.

[...À.]

Chờ được đáp án quá là khiên cưỡng này, Triều Từ chỉ có thể miễn cưỡng nhập vai lần nữa.

Vì thiếu dưỡng khí, ý thức của Triều Từ dần trở nên mơ hồ, nhưng trong lúc mơ hồ lại cảm nhận được đối phương đang truyền khí qua cho mình thông qua môi hôn, sau đó lại chui vào người cậu.

Cậu có dự cảm không hay lắm, hơi trợn to đôi mắt, lại bắt đầu vùng vẫy thêm lần nữa.

Nhưng có vẻ đã quá muộn---dù có không trễ đi nữa, chút ít sức lực này của cậu quả thực là không đáng nhắc đến--- cơn hứng tình khó nhịn dâng lên trong cậu, đồng thời lan tràn ra toàn thân bằng tốc độ cực nhanh.

Chẳng qua bao lâu, ý thức cậu bị thiêu hết không còn một mảnh, giờ phút này cậu cảm thấy toàn thân mình như bị liệt hỏa thiêu đốt, chỉ có người trước mặt là lạnh lẽo.

...

Triều Từ không biết mình đã ngây người trong tẩm cung này bao lâu.

Thậm chí cậu còn cho rằng bản thân mình chắc là sẽ chết tại đây.

Mỗi giây cậu đều cảm thấy đây là cực hạn của mình, nhưng người nam nhân bài bố cậu lại không hề lưu tình cho cậu biết rằng cực hạn của mình không chỉ tới đây.

Những đau đớn cùng khoái cảm đó đã vượt qua phạm vi mà cậu có thể chịu đựng, nhưng hôm nay, khi cậu an ổn tỉnh lại trên giường, trong lúc nhất thời cậu lại chẳng nhớ nổi những ký ức trước đó, chỉ cảm thấy hỗn loạn cùng đáng sợ.

Cậu không muốn nhớ lại, miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng cả người lại giống như ngay cả đầu ngón tay cũng không còn sức lực.

Do thể chất đặc thù của rồng cái nên dù cậu có vượt qua sức chịu đựng mà cậu cho là cực hạn cũng sẽ không gây nên thương tổn cho thân thể, chỉ là cảm thấy hụt sức, đương nhiên, ê ẩm và đau đớn có thể dựng màn ngăn lại được.

Đoạn ký ức cuối cùng mà Triều Từ nhớ được là tòa cung điện này không còn nơi nào vẹn toàn. Nhưng hiện tại giường mền nơi cậu nằm lại vô cùng mềm mại thoải mái, chắc là người đó đã thay cho cậu.

Trong lòng nghĩ thế, đã thấy nam nhân tuyết y từ ngoài điện đi vào.

Hắn đi đến trước giường, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dựa vào thành giường, lại cắn nhẹ vành môi cậu một cái.

"Nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau chúng ta đại hôn." Giọng hắn lạnh lùng và bình tĩnh.

Triều Từ đột nhiên mở to mắt.

"Không muốn?" Nam nhân trầm giọng hỏi, cũng không nghe ra vẻ tức giận.

Trong khoảnh khắc chạm mắt với hắn, Triều Từ đột nhiên mất đi sức lực.

Không muốn thì sao đây, hắn căn bản sẽ không quan tâm đến ý muốn của cậu, chỉ là thông báo với cậu một tiếng vậy thôi.

Thấy Triều Từ không nói gì, Cận Nghiêu cười nhẹ, dịu dàng hôn lên khóe môi cậu: "Tiểu Từ ngoan."

Bề ngoài Triều Từ bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc, sau lưng lại ngầm tán dóc với hệ thống.

[Hắn chuẩn bị đại hôn trong hai ngày? Thần tiên đều tùy tiện như vậy à?] Triều Từ hỏi hệ thống.

[Cũng không phải, trước khi hắn bắt cậu thì đã chuẩn bị rồi.] Hệ thống nói.

[ĐM, bá đạo dữ!]

Làm cậu nhiều ngày như vậy, thấy còn hai ngày nữa là tới ngày đại hôn nên cho cậu nghỉ ngơi hai ngày, hào phóng thật đấy.

[Nói chứ tôi ở đây bao lâu rồi thế?]

[Trừ chín ngày kia ra thì cậu đã ở tẩm cung này hơn hai tháng rồi.]

[Hơn hai tháng!!] Triều Từ lặp lại một cách khó tin.

[Sao? "Sinh hoạt" hơn hai tháng cảm thấy thế nào?] Hệ thống trêu đùa hỏi.

[Nói quần gì nữa, chỉ hai từ, đỉnh cao, kích thích! Tôi nghĩ mình đi đăng ký kỷ lục Guinness Thế giới được luôn đó.] Triều Từ cảm khái.

Má nó tôi vậy mà vẫn còn sống, cũng quá đỉnh đi chứ.

...

Nhóm thần tiên ngoại giới đang gào khóc đợi ăn dưa, cuối cùng cũng đợi được đợt dưa tiếp theo tới---Cận Nghiêu tôn thượng sắp đại hôn!

Họ biết sẽ có một đợt dưa lớn, không ngờ lại là cú lớn như vậy, loại thần như Cận Nghiêu vậy mà cũng sẽ đại hôn?!

Mọi người vốn không tin, lúc nhận thiệp mời tới tận tay mới bắt buộc phải tin đây là sự thật.

Lúc Diễn Thương nhận được thiệp mời cũng vô cùng kinh ngạc, Diễn Thương ta phong lưu mấy vạn năm còn chưa ổn định, không ngờ lại bị kẻ độc thân vạn năm như Cận Nghiêu qua mặt!

Hắn còn tưởng Cận Nghiêu sẽ độc thân tới khi lục giới sụp đổ cơ đấy.

Ngày đại hôn, trừ các tiểu tiên ra, gần như nửa cái Thần giới đều tới, may mà Côn Lôn đủ lớn, tiếp đãi nhiêu đó người vẫn còn rộng chán.

Những vị thần tiên này ít nhiều cũng đã sống mấy vạn năm, nhưng số vị có dịp tới cung Côn Lôn này lại chẳng có mấy. Lần này hiếm lắm mới có cơ hội tới một lần, hơn nữa Côn Lôn cũng vô cùng hào phóng, cung cấp nào là thần quả tiên tửu như không cần tiền vậy, mọi người vừa ăn dưa vừa ăn chùa, vui vẻ thuận hòa.

Trong Thần giới không có ai dám làm trưởng bối của Cận Nghiêu, Diễn Thương cũng coi như có tư cách---chí ít thì Cận Nghiêu cũng đồng ý, nhưng Diễn Thương cũng không muốn làm quá nên tiệc đại hôn này không có cao đường, chỉ là mời chúng thần tiên đến làm chứng.

Đến lúc này chúng thần với có cơ hội nhìn thấy mặt mũi vị đạo lữ đó của Cận Nghiêu.

Mọi người nhìn thoáng qua, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới hiểu ra.

Dung mạo của người này như vậy, chẳng trách người còn cấm dục hơn cả kẻ tu Vô Tình Đạo như Cận Nghiêu lại động lòng.

Nhưng mấy vị Long tộc ở hiện trường mới thật sự là kinh ngạc muốn rớt hàm.

Trên người người phàm đó...có hơi thở của rồng cái.

Gần như trong chớp mắt bọn họ liền nắm được then chốt trong đó: Trong tay Cận Nghiêu có nội đan của rồng cái, sau đó lại dung hòa nó vào trong thân thể của người phàm này.

Mạch não Long tộc rất khác so với các tộc khác, họ không phải là rất đoàn kết, cũng không có quá nhiều quan niệm về thiện ác. Nếu hiện tại xuất hiện một con rồng cái, họ nhất định sẽ bị mê hoặc, nhưng nói với bọn họ rằng có một con rồng cái họ chưa từng thấy mặt bị người ta đào mất nội đan, họ lại không có quá nhiều cảm giác, chưa từng gặp = không có tình cảm = chẳng sao cả.

Nếu như người đào là ai khác, có lẽ họ sẽ vì thấy đáng tiếc mà tức giận, nhưng người này lại là Cận Nghiêu...Bình thường nếu họ chẳng may chọc tới Cận Nghiêu là đã lo mình sẽ không giữ được cái mạng nhỏ rồi, chứ nói gì tới con rồng cái này chưa từng thấy mặt này...

Đương nhiên, Cận Nghiêu không phải là kẻ lạm sát, con rồng cái này chẳng phải vô tội, đó lại là chuyện khác.

Lúc này họ nghĩ tới người phàm này đã dung hòa với nội đan rồng cái, chỉ có một phản ứng: Ghen tị!

Bọn họ không phải là có ý nghĩ gì với Triều Từ, bình thường Long tộc chẳng có ý nghĩ gì đối với bạn lữ của đồng tộc cả. Chỉ là một đám rồng đực vì không tìm được rồng cái mà độc thân khổ sở không biết bao năm, nay lại nhìn thấy cảnh này, cảm thấy mình đúng là đang bị thồn cẩu lương.

Tuy phần lớn Long tộc không thiếu bạn lữ, mọi người đều rất thoải mái, nhưng những người đó trong mắt bọn họ chỉ là bạn tình chứ không phải bạn lữ. Cũng không phải chỉ có rồng cái mới có thể trở thành bạn lữ, chỉ là các chủng tộc khác...phải xem xác suất.

Cận Nghiêu may mắn gặp được xác suất này, họ thì chưa chắc. Hiện nay trong số mấy trăm người trong Long tộc tìm được bạn lữ, chỉ cần hai bàn tay cũng đếm hết được.