Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 24: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (24)



"Ngươi mà còn tiếp tục tấn công thức hải nữa thì chúng ta tới bến!" Thực Hồn Ảnh mạnh miệng cảnh cáo Triều Từ.

Nó thấy dạo này Cận Nghiêu không có ở đây nên mới dám hấp thụ tinh huyết và hồn phách của Triều Từ, ai ngờ Cận Nghiêu thì không ở đây, nhưng Triều Từ cũng là một người tàn nhẫn.

Nếu không phải tại đặc tính của bản thể khiến nó không thể tách khỏi ký chủ ngay lập tức thì nó đã chạy từ lâu rồi!

"Vậy ngươi nói như thế nào?" Triều Từ hỏi.

"Nội trong ba ngày ta sẽ rời khỏi thức hải." Thực Hồn Ảnh nói, "Đến lúc đó nếu ta vẫn chưa đi, ngươi lại công kích cũng không muộn!"

"Lỡ ba ngày sau ngươi có biến hóa đặc biệt gì đó, như là thực lực mạnh lên, khiến ta khó mà làm gì được ngươi thì sao?" Triều Từ dù bận vẫn nhàn bắt bẻ.

"..." Cảm xúc của Thực Hồn Ảnh biến hóa thất thường, cuối cùng vẫn là kiêng dè sự tàn nhẫn của Triều Từ, cất giọng bén nhọn nói, "Ta kết khế với ngươi! Được rồi chứ?"

"Ha..." Triều Từ nghe vậy thì cười khẽ.

"Ngươi cười gì?" Thực Hồn Ảnh hơi bất mãn, nó thấy mình đã vô cùng thành khẩn rồi đó.

"Ta không cần ngươi kết khế." Triều Từ nói, "Ngươi cũng không cần rút khỏi thức hải."

Lần này Thực Hồn Ảnh thật sự hơi bối rối.

Triều Từ phát hiện ra nó, vậy mà lại không cho nó đi? Hắn không sợ nó hút hồn phách sao?

"Vậy ngươi muốn gì?"

"Nuốt đi." Triều Từ ngửa người về sau dựa vào lưng ghế.

Thực Hồn Ảnh nghi ngờ mình có phải nghe nhầm rồi không.

Tên này...thật lòng đấy à?

"Ngươi đang nói đùa với ta à?"

"Không." Triều Từ nói, "Ta không muốn sống nữa."

"..." Thực Hồn Ảnh im bặt.

Nhưng nó vẫn hơi nghi nghi, nếu Triều Từ không muốn sống nữa thì tự sát không phải được rồi? Ít nhiều gì cũng còn hồn phách để đầu Thực Hồn Ảnh. Bị nó ăn rồi, thì thật sự là không còn gì...một người muốn chết như thế, cũng không thật sự muốn bản thân hồn bay phách tán đâu?

Nó chưa từng thấy ai như vậy.

Chẳng qua nó có thể ăn được hồn phách, món hời này nó cũng không muốn từ chối, thế nên nó không hỏi.

Chỉ là...

"Ngươi mất bao lâu mới có thể ăn hết hồn phách của ta?" Triều Từ hỏi.

"..." Thực Hồn Ảnh luôn cảm thấy đối thoại của nó với Triều Từ cứ sao sao ấy, kỳ kỳ quái quái, "Ít nhất nửa tháng."

"Vậy mấy tháng này ngươi đừng ăn." Triều Từ nhấc người dậy, cẩn thận sắp xếp lại những bức thư lộn xộn trên bàn, "Mấy ngày nay ta tự nhốt trong tẩm cung, chắc chắc đã có người báo cáo với Cận Nghiêu, mấy ngày tới hắn sẽ về. Giờ ngươi mà ăn thì dễ bị phát hiện lắm."

"..."

Thực Hồn Ảnh thực sự thấy kỳ cục lắm luôn!

Sao người này có thể nói chuyện hồn phách mình bị ăn một cách hời hợt như lẽ hiển nhiên như vậy chứ! Này là hồn phách của ngươi đó!!



Nhưng nó vẫn rất cảnh giác, giọng lanh lảnh nói: "Làm sao ta tin được ngươi không phải đang kéo dài tới lúc Cận Nghiêu về, sau đó trực tiếp đưa ta vào chỗ chết?"

"Ta mở trung tâm thức hải, ngươi vào đó đi." Triều Từ nói.

Nếu Thực Hồn Ảnh bám trong trung tâm thức hải của Triều Từ, chỉ cần nó muốn thì Triều Từ có thể bị tấn công vào thức hải mà chết bất cứ lúc nào.

Thực Hồn Ảnh tuy đặc thù, có thể xâm nhập vào thức hải của người khác, nhưng xâm nhập vào trung tâm thức hải thì không có dễ như vậy, nếu không thì nó đã vào đó ngay từ ban đầu rồi.

Triều Từ nói rồi thật sự mở trung tâm thức hải ra.

Thực Hồn Ảnh thật sự rất khó hiểu, nhưng những đề nghị mà Triều Từ đưa ra quả thật đều có lợi với nó, nếu nó bám vào trung tâm thức hải thì đúng thật là không có nỗi lo về sau.

Nó cũng không lằng nhằng nữa mà lập tức tiến vào trung tâm.

"Tao chỉ có một điều kiện." Triều Từ sắp xếp thư xong, trân trọng bỏ tất cả vào một chiếc hộp, "Không được chừa lại một sợi hồn phách nào."

"Vì sao?" Thực Hồn Ảnh rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Tao muốn chết một cách hoàn toàn."

...

Tìm được Huyết Bạt mất ba ngày, Cận Nghiêu trực tiếp chém nát nó, Huyết Bạt hoàn toàn không kịp hút sinh khí trên các nhánh rễ, toàn bộ sinh linh trên Linh giới đã được cứu.

Đám người được cứu còn chưa kịp phản ứng thì Cận Nghiêu đã về thẳng Thần giới.

Cục diện rối lắm phía sau ai cũng xử lý được.

Nhưng những thần tiên cùng đến với Cận Nghiêu thì hoang mang thật sự, tuy những người ở đây đã được cứu, nhưng linh khí cũng đã bị hút quá nửa đang bán sống bán chết, hậu quả cần phải giải quyết còn cả đống. Cận Nghiêu lập được công lớn, vua của Linh giới còn đang chuẩn bị trịnh trọng cảm tạ, nhưng không ngờ ngài ấy cứ thế mà đi rồi.

May mà Diễn Thương còn ở đây, cam chịu số phận mà giúp Cận Nghiêu xử lý.

Yêu ma hoành hành, thật ra tình trạng của Ma giới nghiêm trọng nhất, nhưng vì Huyết Bạt đột nhiên xuất thế, Linh giới nguy hiểm trong gang tấc nên Cận Nghiêu chỉ có thể qua đó trước, còn Ma giới thì giao lại cho Thiên Đế lo. Nhìn dáng vẻ của Cận Nghiêu bây giờ cũng không giống như là tới Ma giới, đoán chừng là về Điện Côn Lôn. Bên Thiên Đế chống đỡ chẳng được bao lâu nữa, nếu Cận Nghiêu không đến, Diễn Thương bận bên đây xong lại phải chạy qua đó chi viện.

Ba chuyện gì đâu không!

Diễn Thương chửi mát.

...

Cận Nghiêu không quan tâm Diễn Thương nghĩ như thế nào.

Hắn lúc này chỉ một lòng muốn quay về, vừa về đến Côn Lôn hắn lập tức vội vàng chạy đến tẩm cung của Triều Từ.

Triều Từ vẫn đang ngồi trước bàn đọc thư.

Nghe thấy tiếng, cậu nghiêng đầu nhìn Cận Nghiêu bước vào: "Ngươi về rồi."

Cận Nghiêu cẩn thận quan sát cậu, thấy cậu không khác thường lắm mới thở phào nhẹ nhõm.

"Linh giới xuất hiện Huyết Bạt, trễ mất mấy ngày." Hắn giải thích một câu.

Triều Từ cười khẽ.

Giải thích mấy thứ này với cậu làm gì.

"Mấy hôm trước quản sự trong điện báo với ta, ngươi tự nhốt bản thân trong tẩm cung mấy ngày rồi." Trong lúc nói Cận Nghiêu đã đi đến bên cạnh Triều Từ.

"Tâm trạng không tốt?" Hắn nhẹ giọng nói, "Hiện nay bên ngoài quá loạn, ta không tiện đưa ngươi ra ngoài. Đợi qua khoảng thời gian này, bình loạn xong ta sẽ đưa ngươi đi quanh Lục giới, được không?"

Triều Từ ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

Mặt mũi hắn vẫn lạnh lùng như trước giờ, trời sinh dáng vẻ lạnh nhạt, giờ đây nói những lời dỗ dành, nhìn có vẻ không được tự nhiên.

Đưa cậu đi chơi chắc là điều hắn tự cho rằng là nhượng bộ lớn nhất.

Triều Từ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Huynh trưởng ta mất rồi."

Cậu nhìn Cận Nghiêu, vẻ mặt khó lường: "Ngươi đã biết chuyện này chưa?"

"..." Cận Nghiêu im lặng, một lúc sau mới nói, "Sau khi từ Ma giới về ta cũng mới biết, lúc đó huynh trưởng ngươi đã mất hơn một tháng. Ta nghe nói hắn không muốn ngươi biết tin hắn đã ly thế, cũng đã để lại thư cho ngươi nên ta chưa từng ngăn cản."

Triều Từ bật cười.

Thấy cậu như thế Cận Nghiêu đột nhiên hơi hoảng.

"Nếu ngươi nhớ hắn, ta sẽ phái người đi tìm chuyển thế của hắn, lại cho hắn hồi phục ký ức, được chứ?" Hắn gần như là thận trọng mà hỏi cậu.

"Không được!" Triều Từ sắc mặt vốn đang hời hợt, nghe thấy thế lập tức trở nên ác liệt.

Nếu huynh trưởng chuyển thế rồi, sao lại có thể bắt huynh ấy về rồi lại khơi gợi ký ức? Vậy cuộc sống mới của huynh ấy thì làm sao đây?

Cậu hận Cận Nghiêu nhất chính là ở điểm này.

Với Cận Nghiêu mà nói thì Triều Quyết chưa từng biến mất, nhưng, Triều Quyết thật sự đã không còn nữa.



Dù có thể đưa huynh ấy trở lại, cũng không được.

Triều Quyết đã có cuộc đời mới, sao hắn lại có thể thao túng một cách tùy tiện như vậy được chứ?

Dường như với Cận Nghiêu thì bất cứ điều gì cũng có thể làm lại từ đầu, cái gì cũng có thể bù đắp lại được, vì thế hắn không để ý, cũng không xem trọng.

Nhưng hắn lại không biết rằng có những thứ một khi đã qua rồi, thì không còn quay lại được nữa.

Cậu vốn muốn chất vất Cận Nghiêu, nhưng giờ cậu lại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Thôi vậy.

Giữa bọn họ, vốn khác biệt như trời với đất, có một số chuyện, hắn vốn không thể nào hiểu được.

Hắn không biết, người chỉ sống một đời.

"Ta muốn đi xem chuyển thế của ca ca, được không?" Triều Từ hỏi.

Cận Nghiêu trầm mặc rất lâu mới gật đầu đồng ý.

Khi trước Triều Quyết gửi thư bảo Triều Từ về một chuyến, nhưng lúc đó nhân gian yêu ma hoành hành, có một nước trực tiếp biến thành hang ma, cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa lúc đó khắp lục giới đều đại loạn, Cận Nghiêu quả thật rất bận. Mà nay tình hình Phàm giới đã ổn định hơn, bên phía Ma giới đã có Thiên Đế cùng Diễn Thương chống...hai ba ngày chắc không thành vấn đề, hắn đưa Triều Từ xuống Phàm giới một chuyến cũng không phải không được.

...

Đời này của Triều Quyết, vẫn là đầu thai vào Đại Diệp.

Cận Nghiêu thi hành thuật ẩn thân cho mình với Triều Từ, hắn đưa cậu đi vào một tòa phủ đệ trong vương thành Đại Diệp.

Chính là một đại tướng dưới trướng Kiều Bùi năm xưa, phủ đệ của Định Quốc Công có công theo Kiều Bùi khai quốc.

Năm đó Kiều Bùi với Triều Quyết, một văn một võ, một chiến đấu một mưu lược, tạo nên một thời hoàng kim của Đại Diệp. Nhưng khởi đầu của lịch sử này không phải chỉ có công tích của hai người họ, Định Quốc Công cũng đánh thắng không ít trận có công lao cực lớn.

Lúc này cách thời gian Triều Quyết ly thế không tới một năm, Triều Quyết nay chỉ mới là đứa trẻ trong tả.

Triều Từ thấy huynh ấy đang được mẫu thân ôm trong lòng, thiếu phụ trông như mới mười tám đã làm mẹ, cô ấy cầm một chiếc trống lắc đùa với đứa trẻ.

Nét mặt cô dịu dàng, trong mắt thấm đượm yêu thương, nhìn là biết cô sẽ là một người mẹ tốt.

Đứa trẻ trong lòng cô trông có vẻ chưa tới ba tháng, một cục nhỏ nhắn, lại hơi đen, hoàn toàn khác với Triều Quyết trong ấn tượng của Triều Từ. Đứa trẻ tràn đầy sức sống giơ tay muốn bắt lấy chiếc trống lại bị mẫu thân cố ý giơ lên cao, lần nào cũng bắt không trúng.

Cậu và huynh trưởng giống mẹ, làn da rất trắng. Chỉ là Triều Quyết đó giờ yếu ớt, về sau làn da gần như là nhợt nhạt---nhưng chưa bao giờ có tí gì là đen.

Hơn nữa nghe cha cậu nói thì lúc nhỏ Triều Quyết không khóc không náo, ngốc ngốc, lại càng không giống gì với đứa trẻ hoạt náo hiện tại này.

May mà bây giờ dù Triều Quyết nhìn có hơi đen nhưng dáng vẻ vẫn rất xinh đẹp, đôi mắt rất to, mũi cũng không bị tẹt.

Triều Từ cong cong mắt, như là có chút vui vẻ.

Thấy vậy Cận Nghiêu nói: "Đời này hắn đầu thai thành đích trưởng tử của Định Quốc Công, sau này sẽ phụ tá hoàng đế đời sau bình định Vũ quốc, thống nhất hoàn toàn Bắc Cảnh, trở thành đại tướng lưu danh thiên cổ."

"Công đức của hắn không nhỏ, đời này vốn là phúc báo. Ra đời đã nhận muôn vàn sủng ái, thời niên thiếu lại có thiên phú bất phàm, sau này lên chiến trường cũng chưa từng chịu nỗi khổ gì quá lớn. Dương thọ chín mươi ba tuổi, cùng vợ cả có hai trai một gái, chưa từng nạp thiếp."

Triều Từ hơi buồn cười.

Đời này của Triều Quyết đúng là khác hoàn toàn. Trước đây thân thể suy nhược, không hề có duyên với mấy chuyện động đao múa kiếm này, đời này lại sắp trở thành tướng quân định giang sơn rồi.

Cũng tốt.

Triều Quyết đời trước, đã sống quá mệt mỏi.

Đã lâu lắm rồi Cận Nghiêu không thấy cậu vui như vậy, "Cha ngươi cũng ở Diệp quốc, ngươi muốn đi xem thử không?"

Đột nhiên nghe thấy tăm tích của lão cha, Triều Từ hơi hốt hoảng.

Kỳ thực khoảng thời gian lưu vong ở Đại Nguyệt, trong lòng Triều Từ luôn vọng tưởng một điều, có lẽ ông ấy chưa chết.

Ông ấy trước giờ cáo già, sao lại có thể chết dễ dàng như vậy được.

Ngày cuối cùng ấy, ông ấy còn chưa thấy được mặt cậu lần cuối.

Khi người cực kỳ quan trọng trong đời đột nhiên rời đi, sau nỗi đau khổ, càng nhiều hơn là một loại cảm xúc cự tuyệt cùng không chân thật. Cậu luôn cảm giác rằng phụ thân chưa chết, ông ấy sẽ về nhanh thôi.

Sau này Triều Quyết tìm được cậu, đồng thời đem tới tin ông ấy đã mất.

Lúc đó Triều Từ mới ý thức được rằng, ông ấy không về được nữa rồi.

Cậu khuyên nhủ chính mình, ít nhiều gì thì Triều Quyết vẫn còn sống, người... không thể quá tham lam.

Sau này, Triều Quyết cũng đi rồi.

Triều Từ cậu, giờ đi chẳng còn phương hướng, chỉ cầu lối về.

Đi nhìn một cái cũng tốt.



Cận Nghiêu kéo cậu rời khỏi Định Quốc Công phủ, Triều Từ quay đầu nhìn đứa trẻ trong tả lần cuối.

Có lẽ ánh mắt của cậu quá nóng bỏng, sự chú ý của đứa trẻ dời khỏi chiếc trống, nó nghiêng đầu nhìn về phía Triều Từ cũng cái.

Đứa trẻ lộ ra cho Triều Từ một nụ cười không răng.

Triều Từ cũng bật cười.

Cậu quay đầu lại, không lưu luyến nữa, cậu hỏi: "Cha ta...sống tốt chứ?"

"Sự thành lập của Đại Diệp không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ ban đầu của cha ngươi, ông ấy giống huynh trưởng ngươi, công đức không nhỏ. Nhưng lúc xuống Minh giới ông ấy lại không đồng ý đầu thai vào nhà hiển quý Minh giới đã sắp đặt, mà chỉ mong có thể đi tìm mẹ ngươi."

" Mẹ ngươi ở Minh giới đợi cha ngươi mười hai năm, nhưng Minh giới có quy tắc của Minh giới, không thể để bà ấy đợi thêm được nữa nên bà ấy đã đầu thai rồi. Lúc cha ngươi tới Minh giới, mẹ ngươi đã đầu thai được ba năm. Nhưng xung quanh lại không có nhân tuyển thích hợp, nếu cha ngươi nhất quyết muốn đầu thai đến bên cạnh mẹ ngươi thì chỉ có thể trở thành con trai của một quản sự trong phủ mẹ ngươi. Cha ngươi đã đồng ý."

Cảnh vật xung quanh lui nhanh về sau, chớp mắt Cận Nghiêu đã đưa Triều Từ đến trước một đại môn khác.

Nơi đây không phải là vương thành Diệp quốc mà là một tòa thành nhỏ không được tính là sầm uất khác.

Mẹ Triều Từ đời này đầu thai vào một nhà thương thân, cũng coi như là nhà giàu nhất thành này, bà là con gái nhỏ, từ nhỏ đã được yêu chiều.

Trước mắt nhoáng một cái, họ đã tiến vào phủ đệ.

Triều Từ thấy một thiếu nữ mười một mười hai tuổi đi trên hành lang dài, trên tay ôm một chồng sách, quẹo mấy khúc đi tới một cánh cửa phòng.

Cô gõ cửa.

Một thiếu niên nhỏ hơn cô hai ba tuổi mở cửa.

Cậu mặc một chiếc áo vải thô nhưng tướng mạo vô cùng nho nhã, đặc biệt là đôi mắt rất sáng.

"Tiểu thư, ngài có chuyện gì sao?" Thiếu niên hỏi, cậu đứng trước cửa, hiển nhiên là không có ý mời thiếu nữ vào.

Thiếu nữ đưa chồng sách cho cậu, nói: "Đây là nhiệm vụ phu tử giao cho ta, đem cuốn này chép một lần, giao cho ngươi đó!"

Nhìn kỹ mới phát hiện những thứ mà thiếu nữ ôm không phải đều là sách, chỉ có một cuốn sách, còn lại là một chồng giấy Tuyên Thành.

"Tiểu thư, đọc sách là một cơ hội hiếm có, lão gia và phu nhân sáng suốt mới cho ngài đọc sách, ngài đừng lãng phí cơ hội khó có được này." Thiếu niên tuổi không lớn nhưng mở miệng lại là tận tình khuyên bảo.

"Ta cũng không phải miếng liệu." Thiếu nữ phát điên một hồi lại nói, "Một lượng bạc, ngươi cứ nói ngươi có chép hay không đi! Nếu không phải ngươi biết mô phỏng chữ viết, ta đã không tới cầu ngươi..."

Thiếu nữ còn chưa nói xong, thiếu niên đã lấy đống sách trên tay cô đi.

"Ngày mai ngài tới lấy nhé, nhớ đem ngân lượng." Thiếu niên nói.

"Phụt!" Triều Từ ở một bên đúng thật là bị cha mẹ mình chọc cười.

"Đời này cha ngươi tên Thẩm Lâm, con trai quản gia Triệu phủ, thông minh từ nhỏ, vì chi phí đọc sách rất cao nên hắn mới như vậy." Cận Nghiêu giải thích.

"Sau này bọn họ sẽ ra sao?"

"Cha ngươi mười sáu tuổi thi đậu Trạng Nguyên của Thiên Thừa năm mười sáu, được ca tụng là đệ nhất thiên tài Đại Diệp, sau này làm quan tới tướng. Mười bảy tuổi thành hôn với mẹ ngươi, hai người phu thê tình thâm, thọ tám tươi tuổi."

"Tốt thật." Triều Từ gật nhẹ đầu cười nói.

Có giọt nước mắt âm thầm rơi xuống.