Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 5: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (5)




Nhận là được, Triều Từ không có điều kiện để xoi mói, nên cũng vui vẻ mà đồng ý.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần chịu khổ rồi, nhưng một người chưa bao giờ chịu khổ, tiểu thiếu gia mười tám năm nay được nuông chiều mà lớn, thì dù có làm chuẩn bị tâm lý nhiều đến đâu đi nữa thì đột nhiên bảo cậu đi làm những việc nặng nhọc của những người tầng lớp dưới, thực sự là quá khó.

Mặc dù những ngày này cậu vì kiếm sống, học làm được những món ăn đơn giản, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng mà ăn được, còn xa lắm mới đạt tới tiêu chuẩn đầu bếp của tửu lầu. Nên tửu lầu bảo cậu bưng mâm nấu nước rửa chén nhóm củi. Triều Từ lần đầu biết được, một cây sào treo hai thùng nước đầy lại nặng đến như vậy. Qua ba chuyến, bả vai đã bị ghì ra máu, Triều Từ không hề biết điều đó, cũng không rảnh để kiểm tra. Cậu chỉ buồn bực mà quay đầu, lại gánh thêm một sào.

Bả vai đau kinh khủng, sào gánh lõm sâu vào trong thịt. Chân phát run, bàn chân cũng bắt đầu đau.

Nước gánh được có một phần là để cậu rửa chén, trong chậu chứa một đống chén bát khoảng chừng mấy trăm cái, bây giờ đã là đầu đông, ở Bắc Cảnh giờ đã là tiết Tiểu Tuyết rồi.

Đột ngột nhúng tay vào trong nước, một cơn lạnh thấu xương, rửa một hồi lâu sau, đôi tay liền đỏ bừng, giống như đã mất đi tri giác.

Hết một ngày làm việc, cậu phải đem nước rửa chén ra bên ngoài đổ, kéo chiếc xe nước nặng nề, cơn đau kinh khủng từ chân và bàn chân do ban sáng gánh nước lại trở nên âm ỉ.

Đi được nửa đường, bước chân dường như đang trượt.

Cậu cắn răng dùng sức kéo xe, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Trong tửu lầu, đau cỡ nào cậu cũng không dám khóc, sợ các quản sự thấy lại ghét bỏ, sợ mất đi phần công việc không dễ mà có được này. Nhưng bây giờ xung quanh không có ai, nhìn bốn phía hoàn toàn tối đen, đôi mắt cậu dường như không thể kiểm soát được nữa được.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, không nhịn được mà khóc thút thít.

Nhưng cậu vẫn tự dặn lòng, có gì đâu mà khóc.

Trong thời loạn, thứ không đáng tiền nhất là nước mắt và sự yếu đuối. Cậu đã mất đi cha và huynh, thứ duy nhất có thể làm bây giờ là bảo toàn bản thân và A Nghiêu.

Sau khi kết thúc một ngày làm thuê, cậu trở về nơi ở của cậu và A Nghiêu.

Là một gian phòng gạch ngói coi như là gọn gàng sạch sẽ. Triều Từ có khổ đi nữa cũng sẽ không quên là đại phu đã từng nói A Nghiêu không chịu được lạnh, nên cậu cắn răng thuê gian phòng này.

Lúc vào phòng, Cận Nghiêu vẫn đang nằm trên giường. Hắn đúng thật là bệnh có hơi nặng, mấy ngày nay có phần không dậy nổi.

"Ngươi về rồi." Cận Nghiêu nghe tiếng mở cửa, tương đối khó khăn mà ngồi dậy.

Triều Từ vội tới đỡ hắn, ân cần hỏi: "Hôm nay A Nghiêu cảm thấy thế nào?"

Cùng lúc hỏi, cậu quay sang nhìn cái bàn cạnh giường, bên trên có cháo và rau cải, không có dấu hiệu đã chạm vào.

Đó là thức ăn Triều Từ chuẩn bị cho Cận Nghiêu lúc sáng trước khi ra ngoài.

Triều Từ nhíu mày lo lắng: "Sao lại không ăn gì thế, vậy sao mà được?"

"Không có khẩu vị." Cận Nghiêu nói.

Hắn không phải giả bệnh mà là thân thể này đã cùng đường rồi, lúc ăn cứ như đang nhai sáp, còn buồn nôn từng cơn.

Cận Nghiêu vốn đã ích cốc ngàn vạn năm, tới Phàm giới ăn thức ăn đã là miễn cưỡng, giờ đây sức khỏe chuyển biến xấu, lại càng cảm thấy những thứ này khó nuốt hơn.

Hắn không muốn vấn vít về vấn đề này nữa nên liền chuyển chủ đề lên người Triều Từ, "Hôm nay ngươi, thế nào?"

"Khá tốt." Triều Từ nói: "Miệng ta ngọt, bà chủ và các quản sự đều rất chiếu cố ta, những việc giao cho ta làm đều rất nhẹ nhàng thoải mái. Về sau chúng ta coi như là có chỗ dựa rồi."

Cận Nghiêu tỉ mỉ quan sát cậu một chút, tay thiếu niên ửng đỏ có máu ứ đọng, mắt còn hơi sưng.

Chắc là những nơi khác trên người cũng bị thương không ít.

Hắn mím môi, trái tim hơi thắt lại.

Chịu nhiều khổ cực như vậy, về lại một câu cũng không nói. Tưởng rằng có thể tạo cảnh thái bình giả tạo...

Triều Từ không nói quá nhiều về chuyện này, đôi mắt đào hoa cong lên nói với Cận Nghiêu: "Tới giờ ăn rồi, ta đi nấu cho A Nghiêu, cũng sắc luôn thuốc của ngày hôm nay. Ăn xong uống thuốc xong, ta đỡ A Nghiêu xuống giường đi tản bộ, đại phu nói cứ nằm trên giường mãi cũng không tốt cho việc điều dưỡng thân thể."

Cận Nghiêu gật đầu, đáp một tiếng.

Triều Từ lập tức đi nấu cơm cho hắn, nửa tiếng sau thì bưng cơm nước tới.

Cậu đặt lên bàn, đỡ Cận Nghiêu xuống giường đi tới bàn.

Sau đó ngồi xuống phía đối diện hắn, thấy Cận Nghiêu cứ mãi nhìn cậu chằm chằm, cậu liền hỏi: "A Nghiêu nhìn ta như vậy làm gì? Mau ăn đi, đừng để đói."

Lại thấy Cận Nghiêu bỗng nhiên giơ tay ra, dùng ngón tay lau lau má cậu.

Triều Từ đần người sờ sờ mặt mình, nói: "Sao, sao thế?"

"Có tro." Cận Nghiêu nói.

Triều Từ gãi gãi đầu: "Chắc lúc nãy không để ý, lỡ quẹt phải."

Cậu chỉ mới học bếp mấy ngày nay, với cậu mà nói việc khó nhất là nhóm lửa. Lần đầu tiên học, cậu suýt bị đống củi lửa đó chọc khóc, bây giờ tuy là miễn cưỡng biết làm, nhưng cũng rất tốn sức, dính chút tro cũng bình thường.

Vẻ mặt Cận Nghiêu hơi phức tạp.

Tên nhóc lúc trước không phải hoa phục không mặc, đồ không ngon không ăn, bên cạnh tôi tớ thành bầy, sẽ không ai khiến hắn có một chút không vừa ý nào.

...

Đi làm một thời gian, Triều Từ mới phát giác ra rằng, tiền bạc vào không bằng ra. Thuốc mà Cận Nghiêu cần tuy không tính là quý giá gì, nhưng cũng không phải rẻ, huống hồ là không được ngưng một ngày nào.

Cậu nghĩ về bản thân mình, tuy là không tài giỏi gì mấy, nhưng ít nhất cũng biết chữ, viết không đẹp nhưng cũng không phải là xấu, thế là cậu lại tìm tới mấy nhà sách, mặt dày mà nhận vài đơn chép sách.

Mỗi ngày cậu đi làm về chăm nom Cận Nghiêu xong, nửa đêm lại châm đèn chép sách, chép đến hơn hai giờ sáng mới đi ngủ.

Sáng năm giờ mười lăm dậy, vội vàng làm đồ ăn cho Cận Nghiêu xong thì lập tức đi đến tửu lầu.

Buổi tối, Cận Nghiêu nằm trên giường. Bên cạnh giường lấp lóe ánh đèn mờ mờ.

Hắn biết là Triều Từ đang chép sách.

Hắn không hiểu, vì sao thiếu niên lại vì hắn mà làm tới nước này.

Hơn một năm nay, hắn rất ít khi có sắc mặt tốt với cậu.

Hắn ngồi dậy vén mành ra, không nói lời nào mà nhìn thiếu niên.

Triều Từ ngẩng đầu, thấy Cận Nghiêu nhìn mình như thế, vội nói: "A Nghiêu ngươi mau ngủ đi, ngủ trễ không tốt cho sức khỏe."

"Ngươi cũng biết không tốt cho sức khỏe." Cận Nghiêu nói.

Triều Từ ngẩng người.

Cận Nghiêu nhìn cậu, quầng mắt thâm đen, đặc biệt nổi bật trên gương mặt trắng nõn, trong mắt thậm chí có không ít tia máu. Hắn hiểu đây là vì cậu ngủ quá ít, cơ thể đã chạm đến bờ vực của sức chịu đựng.

Mùa đông gần kề, bàn tay của thiếu niên cũng ngày càng sưng đỏ, bây giờ đã sắp không cầm nổi bút rồi.

Lúc cậu thay đồ, hắn đã thấy, trên bả vai đầy vết bầm đen và máu.

"Triều Từ."

Đôi mắt Cận Nghiêu tối sầm lại, hắn nhỏ giọng nói: "Đừng lo cho ta nữa."

Triều Từ không cần phải vì hắn mà làm nhiều như vậy.

Nếu không có hắn, dù Triều Từ có nhà tan nửa nát, tự nuôi một mình bản thân cũng không cần phải cực khổ như vậy.

Trước đây hắn không nghĩ đến vấn đề này. Tuy rằng hắn không biết vì sao Triều Từ lại đối xử với hắn tốt như vậy, nhưng hắn phải độ tình kiếp, phải luôn ở bên cạnh Triều Từ. Triều Từ không vứt bỏ hắn, thì hắn không có lý do rời đi.

Nhưng...

Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ động lòng trắc ẩn vì một người phàm.

Nhưng Triều Từ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: "A Nghiêu, ngươi nói nhảm gì thế?"

"Ngươi là vợ ta, ta chăm sóc ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa...Về sau không được nói những lời này nữa." Khẩu khí của cậu rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Cận Nghiêu bằng thái độ như vậy.

Nói xong, cậu lại cảm thấy mình có hơi nặng lời, vội đi tới đỡ Cận Nghiêu nằm xuống, an ủi nói: "Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, sợ ta khổ. Nhưng có A Nghiêu bên cạnh, ta chịu khổ cũng thấy vui. Nếu ngươi không ở bên cạnh ta nữa, thậm chí là có khả năng chịu khổ ở nơi nào đó mà ta không biết, thì cho dù ta có trở lại những ngày tháng thiếu gia như trước kia đi nữa thì cũng sẽ không thấy vui."

Cận Nghiêu nặng nề nhìn hắn, không nói chuyện.

Triều Từ lại cong mắt, cười nói: "Nếu A Nghiêu thật sự muốn bồi thường cho ta, thì cho ta hôn một chút có được không?"

Nói tới cũng ngại, cậu cùng Cận Nghiêu kết hôn đã hơn một năm nhưng lại chưa từng hôn. Lần này cậu thuận miệng nói tới chứ cũng không cho là sẽ được như ý.

Cận Nghiêu vậy mà lại gật đầu.

Mắt Triều Từ phát sáng: "Vậy ta hôn nhé? Ngươi không được đổi ý!"

Cậu sợ Cận Nghiêu đổi ý nên nhanh chóng hôn một cái, sau đó giống như đã chiếm được món hời lớn mà vui vẻ quay về bàn.

"A Nghiêu ngươi mau ngủ đi!" Cậu dặn đi dặn lại, giọng nói lộ chút vui vẻ.

Đồ ngốc.

Trong lòng Cận Nghiêu nói thầm một câu.

...

Lại mấy tháng trôi qua.

Cuộc sống dù khó khăn nhưng Triều Từ vẫn tiếp tục cố gắng kiên trì.

Lúc đầu bọn họ đến Đại Nguyệt là vì ở đây không có chiến loạn. Thế nhưng thời loạn có lẽ thật sự khó có một nơi an yên, Đại Nguyệt vẫn nổi lên chiến loạn.

Không chỉ vậy, theo tới còn có hạn hán và ôn dịch.

Triều Từ muốn rời đi, nhưng nhìn Bắc Cảnh, cuối cùng khó có nơi nào có thể ở lại.

Cậu chỉ có thể ở lại thành trấn Đại Nguyệt này.

Cuộc sống ngày càng khó khăn, cũng ngày càng hỗn loạn, Triều Từ vẫn tiếp tục miễn cưỡng mà duy trì.

Cậu nghĩ, dù có chết, mình cũng phải chết trước A Nghiêu.

Một ngày nọ trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, tiếng vang vô cùng lớn, Triều Từ ở trong phòng mà giật cả mình, mặt đất cũng chấn động.

Triều Từ đang muốn ra ngoài xem thử, Cận Nghiêu đang nằm trên giường ánh mắt chợt lạnh, hắn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dẫu cho thần lực trong cơ thể đều bị phong ấn, hắn cũng có thể cảm thấy được yêu khí nồng đậm.

Có đại yêu xuất thế!

Yêu Ma Cảnh đã bị phá vỡ hoàn toàn!

Mặt hắn biến sắc, đem tất cả thần lực bị phong ấn toàn bộ giải trừ.

Cả phòng đột nhiên bị một trận gió ập vào, dồn về phía sau Triều Từ.

Trong chu vi ngàn dặm, cỏ ngã gió lùa!

Triều Từ quay đầu lại thì thấy sau lưng có một người đang đứng.

Cực kỳ quen thuộc, vô cùng xa lạ.