Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 19: Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố K đang rất náo nhiệt.

Làm ngành hậu cần, các công việc tạp vụ của trung tâm phòng chống bao gồm nhưng không giới hạn trong: Phổ cập khoa học về bệnh ô nhiễm, tiếp đón Thiên Khải Giả, đảm bảo hậu cần, hỗ trợ trị liệu tâm lý,...vv.

Tóm lại thấy người ra người vào tấp nập trong sảnh lớn cũng không phải kỳ lạ.

Lục Ngôn vừa vào sảnh chính đã phát hiện rất nhiều ánh mắt đang tập trung vào người mình.

Anh đẹp từ nhỏ, thời thơ bé ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không xác định rõ được giới tính; sau khi lớn lên, khuôn mặt tựa như một mô hình CG(1) tuyệt đẹp.

Lục Ngôn chấp nhận những lợi ích vô hình do gương mặt này mang lại, cũng chấp nhận được những ánh mắt muôn hình muôn vẻ của người khác.

Nhưng ánh mắt âm thầm quan sát khác với chỉ đơn giản là nhìn ngắm, nó đem lại cho người ta một cảm giác khác hoàn toàn.

(1) CG (Computer Graphics): là thuật ngữ chung cho tất cả các đồ họa được thiết kế thông qua công nghệ máy tính.

Mô hình CG được xây dựng tại không gian ba chiều giả thiết, bao gồm cả kỹ thuật và nghệ thuật, áp dụng trong hoạt hình 3D, thiết kế trò chơi, nội thất, kiến ​​trúc và mô hình công nghiệp,...


Bởi vì ngũ giác được cường hóa nên thị giác của Lục Ngôn trở nên nhạy bén lạ thường.

Tại phòng nghỉ bên trái có hai người nam đang nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, hòa thượng trẻ coi bộ rất muốn tiến lên, nhưng lại bị một người khác kéo về.

Khu thư viện trên tầng hai sảnh lớn có hai ông lão và một bà lão, nhìn như đang đọc báo, trên thực tế lại đang lén quan sát anh.

Hệ thống huýt sáo một tiếng: [ Đừng căng thẳng vậy làm gì, bọn họ đều không phải người xấu.

Do cậu là bánh bao thơm ngon hệ Chữa Khỏi thôi ấy mà.

Hai người trong phòng nghỉ muốn nhờ cậu hỗ trợ chữa bệnh; người trên tầng là bác sĩ tâm lý trung tâm phòng chống, chuẩn bị tiến hành phân tích trạng thái tâm lý và hành vi của cậu.

]
Lục Ngôn khẽ nhấp môi.

Lâm Tư Nam chào anh, nói muốn đi chuyển giao ít thông tin nhiệm vụ, nói anh chờ một lát.

Vì thế chỉ còn lại mình Lục Ngôn ở giữa hoàn cảnh tương đối lạ lẫm này.

Thật ra xung quanh có không ít người, nhưng đây đều không phải người anh quen.

Trước kia lúc được cứu trợ Lục Ngôn cũng đã từng đến trung tâm phòng chống một lần.

Diện tích của nơi này rất lớn, được chia thành hai khu vực.

Đằng trước là khu công tác, sinh hoạt và nghỉ ngơi, đằng sau là khu mã hóa hồ sơ và kho hàng.

Vật tư các Thiên Khải Giả cần hàng tháng đều được bảo quản tạm thời ở chỗ này.

Do đây là tổng bộ tụ tập Thiên Khải Giả nên quả thực không kẻ trộm nào dám bén mảng đến.

Lục Ngôn cũng không đứng đơ tại chỗ quá lâu, rất nhanh sau đó, nhân viên công tác tiếp đón anh lần trước cầm văn kiện vội vàng bước tới, ánh mắt sáng ngời: "Ngài Lục, ngài đã quay lại."
[ Ở hoàn cảnh lạ lẫm gặp được người quen thật sự có thể giúp người ta giảm bớt đề phòng, cậu cảm thấy thế nào? ]
Lục Ngôn nhìn lướt qua thẻ công tác của người này.

Họ Tô, tên Phù Phong.

Do phải tham gia vào quá trình xử lý bệnh ô nhiễm trong thời gian dài nên trạng thái tinh thần của rất nhiều Thiên Khải Giả tuyến đầu đều cực kỳ bất ổn.

Dưới tình huống này, nhân viên tiếp tân và người liên lạc quen thuộc đều đóng vai trò vô cùng cần thiết.

Điều đáng nói chính là hầu hết các nhân viên lễ tân đều khác giới.

Nhưng vì biết được xu hướng giới tính của Lục Ngôn từ chỗ Lâm Tư Nam nên trung tâm đã cấp riêng cho Lục Ngôn một nhân viên nam.

Tô Phù Phong chân dài eo thon, gương mặt rất tuấn tú.

Y tỏ ra hết sức ngạc nhiên vui mừng: "Tôi nghe nói ngài đi chấp hành nhiệm vụ, xem ra giờ đã hoàn thành."
Lục Ngôn nhìn chằm chằm y hai giây, nói: "Tôi thích bộ âu phục anh mặc lần trước."
Tô Phù Phong không hổ là nhân viên công tác chuyên nghiệp đã vượt qua thử thách, mặt y không đổi sắc, trả lời: "Vâng, vậy lát tôi sẽ thay lại ngay.

Cà vạt cũng cần như trước sao ạ?"
"Cà vạt màu xám hẹp sẽ hợp với anh hơn."
Trên lầu, các nhà phân tích tâm lý nghe cuộc đối thoại qua tai nghe, viết xuống giấy điều thứ nhất: Tính cách cường thế, có ham muốn kiểm soát mạnh.

Tô Phù Phong là một người rất giỏi bắt chuyện.

Mặc kệ Lục Ngôn nói gì y cũng có thể tiếp nhận đề tài một cách rất tự nhiên mà không hề khiến người ta thấy chán.

Vì thế chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Lục Ngôn đã cống hiến hết cho y số lời mình nói trong một năm.

"Rất tự tin về sự chuyên nghiệp của mình, ngạo mạn tự phụ."
"Có thói ở sạch nghiêm trọng."

"Khát vọng được tán dương...!Ừm, điều này không quá giống ghi chép về cậu ta thời Đại học."
......!
Tóm lại, sau một loạt thao tác, những gì được ghi chép có vẻ là Lục Ngôn, lại không giống Lục Ngôn lắm.

[ Ký chủ, lòng cảnh giác của ngài thật sự rất mạnh.

]
Mạnh đến mức hoàn toàn không muốn bị người ta biết được rốt cuộc mình là hạng người gì.

"Tôi chỉ không thích bị ghi chép thông tin như một vật thí nghiệm."
Đời trước chắc chắn anh từng là một con chuột bạch trải qua cả đời ở phòng thí nghiệm, nếu không thì Lục Ngôn thật khó lòng giải thích về sự kháng cự và căm ghét từ đầu đến cuối này.

May mà đám người phân tích tâm lý kia cũng không canh rình mọi lúc mọi nơi, mỗi lần anh chỉ cần diễn như vậy mấy tiếng thôi.

Bởi vì nói chuyện quá hợp cạ, Lục Ngôn còn trao đổi phương thức liên hệ với Tô Phù Phong.

Đương nhiên công việc của Lục Ngôn khá là bận nên chắc chắn không cách nào thường xuyên liên lạc được.

Hai tiếng sau Lâm Tư Nam mới khoan thai tới muộn: "Bác sĩ Lục, tôi đã viết xong báo cáo công tác lần này, tới lượt cậu."
Viết báo cáo tốn nửa tiếng, một tiếng rưỡi còn lại là đợi thông báo.

Có vẻ đây là lần đầu tiên Lâm Tư Nam nói dối kiểu này, thành ra hơi vụng về.

Vậy nên Lục Ngôn chỉ đành hơi tiếc nuối nói với người bên cạnh: "Tôi đi báo cáo công tác trước, lát gặp sau."
*
Phòng viết báo cáo của trung tâm phòng chống rất giống một phòng học.

Ngay cả giấy dùng để viết cũng chẳng khác mấy giấy của đợt thi tuyển sinh Đại học năm đó.

Mùi mực nước quen thuộc hòa trộn với chút tinh dầu có thể khiến người ta thư giãn thần kinh.

Cũng khó trách Đường Tầm An đã tốt nghiệp cao trung 82 năm mà vẫn mơ thấy ác mộng phải đi thi Đại học.

Báo cáo trình bày tóm tắt suy nghĩ cá nhân của Thiên Khải Giả, chỉ có duy nhất yêu cầu không được nói lung tung.

Dù sao đây cũng là tư liệu mọi người đều sẽ xem, chẳng may báo cáo sai ở đâu thì sẽ rất dễ hại chết đồng nghiệp.

Lục Ngôn không viết qua loa cho có, anh nhấn mạnh năng lực của Lục Gia Hòa, nhưng lược bỏ đoạn trở thành "Lục Nhan" trong mơ.

Nhờ đó, anh được lĩnh 10 điểm cống hiến.

Phần báo cáo này sẽ được chuyển về tổng bộ theo hình thức mã hóa, nếu thông tin chính xác, ắt sẽ được cộng điểm cống hiến khen thưởng.

Lục Ngôn nghe vậy, cảm thấy rất khó hiểu: "Tổng bộ làm thế nào để xác minh được tính thật giả của thông tin?"
[ Thiên phú hệ Phụ Trợ, số 198 trong danh sách - Hiểu Đúng.

Tôi đề xuất cậu bỏ 100 điểm cống hiến đổi lấy một bảng danh sách thiên phú, miễn sau này cứ hỏi tôi mấy vấn đề thiểu năng...!Ặc, cậu không có đủ 100 điểm cống hiến, thôi không sao.

]
Viết xong báo cáo thì đến kiểm tra cơ thể.

Khâu này không cần chạy 1000m như hồi Đại học, chỉ đo giá trị ngưỡng linh lực và độ ô nhiễm.

Lúc biết giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn tăng tới 837 mà độ bệnh biến chỉ có 6,1, Lâm Tư Nam khiếp sợ tột độ.

"Cậu ăn cái gì mà tăng kinh vậy?" Anh ta dùng hết sức ép sự phiền muộn trong lòng xuống: "Cậu mới trở thành Thiên Khải Giả được bao lâu chứ? Lúc trước tôi tốn cả năm mới tăng được 800 điểm đấy.

Một năm! Độ bệnh biến của cậu lại còn rất thấp nữa, ổn định quá thể."
Thật ra Lâm Tư Nam biết chuyện này liên quan đến thiên phú của mình.

Anh ta phục dịch 15 năm, cùng trong thời gian như nhau mà Bạch Thu Thực đã cấp A rồi, anh ta lại vẫn quanh quẩn ở cấp D.

Nhưng tốc độ như Lục Ngôn thì anh ta rất hiếm khi thấy.

Lục Ngôn an ủi anh ta: "Sự chênh lệnh giữa người và người là tồn tại khách quan, không cần quá chán nản."
Không biết vì sao, tiếng khóc trong lòng Lâm Tư Nam lại càng to hơn.

Chờ tới khi Lục Ngôn hoàn thành xong một loạt quy trình ở trung tâm phòng chống, ngoài trời đã tối đen.

Khi anh viết báo cáo nhiệm vụ nhân tiện báo thêm chút hao tổn, nói là lúc ở trong ác mộng đã dùng hết thuốc đặc hiệu, nhân viên công tác trung tâm phòng chống lập tức cho anh thêm hai viên mới ngay tại chỗ.

Lục Ngôn uyển chuyển từ chối lời đề nghị đưa anh về nhà của Lâm Tư Nam, một mình ngồi tàu điện ngầm rời khỏi.

Cảm giác bị nhìn trộm lại xuất hiện sau lưng như có như không.

Có người đang theo dõi anh.

Lục Ngôn quay đầu, những người đi trên đường đều trông có vẻ rất bình thường.

Khi tầm mắt của Lục Ngôn vô tình đụng phải một đối tượng khác phái, đối phương thậm chí còn đỏ mặt đi tới muốn xin số WeChat.

"Tôi là người đồng tính." Lục Ngôn không chút do dự thốt ra câu đã nói đến lần thứ mấy ngàn: "Xin lỗi."

Từ khi bước sang tuổi dậy, anh bắt đầu thường xuyên dùng cách thức này từ chối kết bạn tiếp xúc với người khác giới.

Hệ thống có lý do để hoài nghi rằng Lục Ngôn vốn chính là người vô tính, cảm thấy có thể mình thích đàn ông chẳng qua chỉ là kết quả của nhiều lần tự thôi miên ám chỉ mà thôi.

"Ai vậy?" Anh hỏi hệ thống.

[ Hòa thượng trẻ và nô lệ làm công ăn lương tuổi trung niên bên cạnh mà cậu từng gặp ở trung tâm phòng chống là hai Thiên Khải Giả cấp C.

Một người có danh hiệu "Võ Tăng", người còn lại có danh hiệu "Trinh Thám".

Trinh Thám có năng lực che giấu bản thân, nên dù cậu thấy được thì bộ não cũng sẽ tự động lọc ra.

]
[ Nói thật tôi cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu.

Nhưng qua phân tích tổng hợp từ những tin tức tôi biết được, tôi cảm thấy bọn họ đang muốn mời cậu...!đi khám bệnh.

]
Thật ra tư liệu của Lục Ngôn là thứ được bảo mật.

Rất nhiều người biết trong tổng bộ có thêm một vị Thiên Khải Giả hệ Chữa Khỏi.

Nhưng người này là ai, trông như thế nào, ở đâu, danh hiệu gì thì đều thuộc về tài liệu bí mật.

Chẳng qua trên đời này không có tường nào không lọt gió, đặc biệt là vào thời điểm trật tự xã hội vẫn chưa tan vỡ hoàn toàn này.

Có lẽ các Thiên Khải Giả đều không thiếu tiền, nhưng người khác thì sao? Ví dụ như nhân viên công tác ở trung tâm phòng chống, ví dụ như nhà nghiên cứu khoa học ở viện nghiên cứu.

Biết có người theo dõi sau lưng mình, Lục Ngôn cũng lười về nhà.

Anh vừa xuống tàu điện ngầm liền đi thẳng về phía bệnh viện.

Mặc dù anh gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt nhưng vẫn chưa từ chức ở bệnh viện.

Viện trưởng cũng tỏ vẻ thấu hiểu.

Ngoại trừ Lục Ngôn, chủ nhiệm Hồ mua vé máy bay chạy trốn suốt đêm cũng thức tỉnh, nghe nói đã sắp thành viện phó rồi.

Tóm lại anh vẫn bảo lưu cương vị công tác, nhưng không đi làm, không có lương, được hoan nghênh về bệnh viện xem tình hình.

Nếu có thể thuận tiện làm phẫu thuật thì càng tốt.

Lục Ngôn rất thích làm phẫu thuật, giải tỏa áp lực.

Vì thế vài phút sau, Trần Thập Nhị trơ mắt nhìn Lục Ngôn thay quần áo bảo hộ, tiến vào phòng phẫu thuật.

Anh ta muốn xông lên nhưng bị Trinh Thám cản lại: "Vừa nãy thì không ra, bây giờ người ta sắp tiến hành phẫu thuật cậu lại xuất hiện, thế có phải khiến người ta thấy phiền không?"
"Thế nên vừa nãy tôi mới muốn đi ra mà!"
"Vừa nãy chúng ta còn đang trong phạm vi theo dõi của trung tâm phòng chống!" Trinh Thám nói lời sâu xa: "Nếu biết chúng ta lén tiếp cận Lục Ngôn, trung tâm phòng chống sẽ nghĩ như thế nào chứ? Lỡ như bác sĩ Lục không chữa khỏi được, ông chủ lại tới trung tâm phòng chống nữa thì chẳng phải sẽ bị làm khó hay sao?"
Cũng không phải toàn bộ các Thiên Khải Giả đều gia nhập trung tâm phòng chống.

Có vài Thiên Khải Giả thích tự do, không muốn gia nhập tổ chức; vài người sợ chiến đấu, vừa thấy tỉ lệ tử vong cao ở bộ Hành Động Đặc Biệt lập tức đánh trống rút lui; có vài người sau khi bị ô nhiễm thì thần kinh không bình thường, giết người phạm pháp, to gan lớn mật, leo thẳng lên danh sách đỏ, loại Thiên Khải Giả này đều bị tổng bộ xử lý như vật ô nhiễm.

Trinh Thám nói: "Không thành vấn đề, một cuộc phẫu thuật cùng lắm chỉ kéo dài mấy tiếng mà thôi.

Chúng ta thong thả chờ là được."
Nhưng họ không ngờ bác sĩ Lục lại thích làm phẫu thuật liên tục, đặc biệt là khi cơ thể đã được cường hóa.

Trước kia một ngày cùng lắm chỉ được hai, ba cuộc; bây giờ một hơi quất sáu cuộc liền.

Bản thân còn sinh long hoạt hổ, bác sĩ gây tê đã mệt tới hôn mê tận hai người.

Chờ tới khi Lục Ngôn ra khỏi phòng phẫu thuật, ngay cả tài khoản trò chơi của Trần Thập Nhị cũng bị hệ thống y tế cấm tiệt vì online quá lâu.

Thấy Lục Ngôn ra, mắt Trần Thập Nhị lập tức sáng rỡ, anh ta vội đi lên trước, nở nụ cười xán lạn.

"Chào thí chủ, à không, bác sĩ Lục.

Không biết tiểu tăng có thể xin phép chậm trễ vài phút thời gian của ngài được không? Chúng tôi muốn mời ngài tới khám bệnh tại nhà.

Giá cả dễ thương lượng."
Anh ta ân cần như đạo sĩ già dưới cầu vượt đang xem tướng tay cho cô gái xinh đẹp.

Lục Ngôn lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, nói một cách thẳng thừng: "Tôi không thích bị theo dõi."
Trinh Thám không ngờ thiên phú【 Hành Động Ngầm 】mình sử dụng lại bị phát hiện, lập tức trừng lớn mắt.

Trên mặt Trần Thập Nhị lộ vẻ lúng túng: "Thật rất xin lỗi bác sĩ Lục.

Chỉ vì lúc trước còn ở trong phạm vi theo dõi của trung tâm phòng chống nên chúng tôi không dám tới quấy rầy.


Chúng tôi xem được tin tức nói ngài là Thiên Khải Giả hệ Chữa Khỏi nên muốn mời ngài tới khám bệnh cho ông chủ...!Độ bệnh biến của ngài ấy không cao, ngài yên tâm, an toàn tuyệt đối.

Chỉ có độ nhiễu sóng là hơi quá đà..."
"Phí ra sân thì dễ thương lượng thôi.

Vậy đi, chỉ cần ngài theo chúng tôi tới khám bệnh cho ông chủ, chúng tôi sẽ gửi ngài 300 điểm cống hiến phí vất vả.

Nếu có thể chữa trị càng tốt hơn, ông chủ chúng tôi sẵn sàng chi 5000 điểm cống hiến!"
Bởi vì hiện tại quá nghèo, Lục Ngôn cũng không hiểu biết rõ lắm về sức mua của điểm cống hiến.

Nhưng con dao găm tên "Tàng Phong*(Giấu đi mũi nhọn) trung tâm phòng chống cấp cho anh có giá thị trường trong khoảng trên dưới 2000 điểm cống hiến.

Lúc trước dạo diễn đàn thấy có bán đạo cụ hệ Chữa Khỏi, giá cả cũng rơi vào khoảng 800 đến 2000 điểm cống hiến.

Trên mặt Lục Ngôn lộ vẻ trầm tư.

Hệ thống nói: [ Đi đi thôi.

Còn 90 đồng nữa mới mua được bảng danh sách.

Huống hồ nguồn ô nhiễm này...!rất thú vị, cùng nguồn với cá vua.

]
Lục Ngôn đang định đồng ý, lại chợt nghe thấy Trần Thập Nhị nghiến răng: "6000, không thể nhiều hơn."
Lục Ngôn sửng sốt: "Ơ...!Này."
"6200! Nhiều hơn nữa thì một giọt cũng không có!"
Lục Ngôn: "...!Được."
*
Xe hơi màu đen đi về hướng khu biệt thự ở công viên Khúc Giang.

"Ông chủ của chúng tôi vốn là người tỉnh Ba Thục, vì muốn tìm ngài khám bệnh mà đặc biệt chạy tới thành phố K." Trên đường đi, Trần Thập Nhị lải nhải liên hồi khiến Trinh Thám hận không thể khâu miệng anh ta lại: "Thật ra lần này tìm ngài không chỉ vì ngài là hệ Chữa Khỏi.

Chủ yếu vẫn là nghề nghiệp bác sĩ của ngài.

Không thể xử lý bằng biện pháp không khoa học nên ông chủ chúng tôi muốn áp dụng thử biện pháp khoa học."
Lục Ngôn nghe cái hiểu cái không: "Thế nào là biện pháp khoa học?"
"Ông chủ của chúng tôi mang thai." Trên mặt Trần Thập Nhị lộ rõ sự đau buồn: "Nam.

Không thể giải quyết được nên ngài ấy muốn phá thai."
Khi Lục Ngôn nghe chuyện này, phản ứng đầu tiên ấy vậy lại không phải , mà là: "Tôi không phải bác sĩ khoa phụ sản."
"Đều như nhau, đều như nhau cả.

Ông chủ rất sĩ diện, không muốn tìm bác sĩ khác.

Thiên Khải Giả bọn tôi làm phẫu thuật chưa bao giờ gây tê, có lẽ do bị ô nhiễm nên chỗ gáy gặp vấn đề, thành ra hiệu quả gây tê kém, còn rất dễ chết não."
Lục Ngôn: "Vì sao lại mang thai?"
"Đợt trước ông chủ nhận một nhiệm vụ ủy thác trên diễn đàn, đi giải quyết sự kiện đột phát ô nhiễm cấp D ở tỉnh Phủ Lăng.

Bởi vì phạm vi ô nhiễm nhỏ nên thậm chí nó chỉ được tính là khu ô nhiễm màu trắng."
"Nơi đó được gọi là hồ Long Nữ, khu vực xung quanh là thôn Long Nữ, chỉ có vài trăm hộ dân sống quây quần quanh hồ.

Từ mấy năm trước, phụ nữ trong thôn bắt đầu không sinh được con, nhưng đàn ông lại đều mang thai." Trần Thập Nhị nuốt một ngụm nước bọt: "Thai quỷ."
Vẻ mặt anh ta đau đớn muôn vàn: "Trông rất...!kỳ quái.

Tóm lại ngài thấy sẽ biết.

Ông chủ chúng tôi đi giải quyết chuyện này, tìm kiếm một lúc lâu vẫn không thấy nguồn ô nhiễm đâu, ngược lại còn làm mình to bụng, cũng chẳng biết nòi giống nhà ai nữa.

Không chỉ vậy mà người cũng yếu dần yếu mòn.

Ngài ấy không muốn tới trung tâm phòng chống, sợ bị kẻ thù biết tin tức."
Hai mươi phút sau, xe thương vụ đến công viên Khúc Giang.

Lục Ngôn sống tại nơi giá nhà 50 nghìn*(~175 triệu)/m2 gần trung tâm thành phố.

Tuy công viên Khúc Giang chỉ là công viên nhưng điều kiện môi trường không tồi, xung quanh có rất nhiều biệt thự dựa núi, giá nhà đã xào tới tận 150 nghìn*(~525 triệu)/m2.

Bởi vậy có thể thấy thu nhập của ông chủ này cũng rất cao.

Trinh Thám sử dụng thiên phú【Phản Trinh Sát 】của mình, sau khi xác định không ai theo dõi mới lái xe tới trước cửa một căn nhà hiện đại ba tầng.

Một người đàn ông với khí phách khá hào hùng...!khệ nệ ưỡn cái bụng to ra mở cửa.

Anh ta một tay đỡ eo, một tay đặt lên chiếc bụng siêu to khổng lồ, vẻ mặt rất khó coi, chất giọng ốm yếu: "Là bác sĩ Lục ư? Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi mới đi nôn nghén, không thoải mái lắm.

Tôi tên Chu Khải Minh."
Nói xong anh ta lại không nhịn được, che miệng nôn khan một lúc.

[ Chậc, thảm ghê.

Thiên Khải Giả xếp hạng thứ 100 trên diễn đàn mà lại bị một thiên phú nguyền rủa hành hạ thảm tới mức này.

]
[ Chu Khải Minh - phú nhất đại lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, ông chủ công ty game đã ra mắt trên thị trường.

]
[ Giá trị ngưỡng linh lực cao nhất là 7600, đăng ký trong hồ sơ Thiên Khải Giả cấp B.

]
[ Thiên phú: Hư Cấu Hóa, Pixel Hóa.

]
Lục Ngôn nhìn người đàn ông anh tuấn như mẫu nam trước mặt, lại lần nữa cảm thấy nhiều sự trùng hợp đến lạ: "Anh ta chính là Có 1 Không kia? Không phải khá đẹp trai sao, cớ gì không tìm được đối tượng?
[ Tên này là nhan cẩu, nhan khống cực đoan.


Thích người trông như mô hình CG.

]
[ Nhân tiện nhắc chút, xem chừng cậu rất phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn đấy.

]
Lục Ngôn thoáng băn khoăn không biết nên vươn tay ra hay không: "Lục Ngôn.

Chào ngài."
Mục đích tới lần này là để chữa bệnh nên hai người cũng không hàn huyên nhiều.

Vì lần trị liệu này, Chu Khải Minh đã chuẩn bị riêng một phòng phẫu thuật tại nhà.

Ngay cả Trần Thập Nhị và Trinh Thám cũng bị anh ta đuổi ra ngoài.

Chu Khải Minh đỡ cái bụng to, chậm rãi nằm lên ghế, tháo mở nút thắt trên áo: "Thập Nhị nói cậu ta đã giải thích sơ qua với cậu trên đường, vậy tôi cũng không nói nhiều nữa.

Từ khi xuất hiện, thai nhi này không ngừng hấp thụ sức mạnh của tôi.

Chỉ qua một tháng, giá trị ngưỡng linh lực của tôi hiện tại đã giảm tới xấp xỉ 5500."
Nút thắt trên quần áo rộng thùng thình được gỡ bỏ, lộ ra toàn bộ cái bụng.

Lục Ngôn hơi nheo mắt.

Bụng Chu Khải Minh phồng lên một cách lạ thường.

Có lẽ vì quá căng nên da bụng biến thành trạng thái nửa trong suốt, thoáng hiện màu xám.

Từng mạch máu thô chắc gồ lên, không ngừng vận chuyển máu xanh đen cuồn cuộn chảy vào quái vật ở chính giữa bụng.

Đó thật sự là một quái vật.

Cái thai trong bụng Chu Khải Minh đã có hình dạng của loài người, một chiếc đuôi dài mọc ra tại chỗ xương cụt, cuộn tròn trong bụng, khuôn mặt dài đuỗn ra, dị dạng như người ngoài hành tinh.

Con mắt lồi lên, mắc ở hai bên mặt như cá vàng.

Khi nhìn thấy Lục Ngôn, thứ khủng bố mặt người này thế mà còn cười với anh.

Đứa trẻ thò bàn tay ra, trên bụng Chu Khải Minh cũng nhô lên một dấu bàn tay nho nhỏ.

Lục Ngôn lẳng lặng rút dụng cụ kiểm tra đo lường mới lĩnh ở trung tâm phòng chống ra.

Thứ đồ chơi này trông rất giống ống nghe bệnh.

Dụng cụ hiển thị mức độ bệnh biến của Chu Khải Minh, quả thực không cao, chỉ mới 32.

Nhưng khi di chuyển tới vị trí của đứa trẻ trong bụng, dụng cụ đo lại phát ra tiếng cảnh báo.

Giá trị ô nhiễm 900, vật ô nhiễm cấp D.

"Lúc bụng mới to ra, tôi từng mổ bụng một lần, nhưng cái thai này lại mọc tiếp rất nhanh." Trên bụng Chu Khải Minh chi chít vết sẹo do bị cắt: "Một tháng phải phẫu thuật tận ba lần.

Tôi sợ sau này không kiểm soát được nên mỗi khi giá trị ô nhiễm vượt quá 1000 đều sẽ tìm người giúp sinh mổ.

Nhưng nó lớn lên càng lúc càng nhanh, nếu cậu không có biện pháp giải quyết thì tôi chỉ còn nước xin viện nghiên cứu giúp đỡ."
Chu Khải Minh rất biết ơn những cống hiến của viện nghiên cứu vì tương lai nhân loại, dưới tiền đề bản thân không phải đối tượng bị nghiên cứu.

Nghe nói mỗi Thiên Khải Giả xin viện nghiên cứu giúp đỡ cuối cùng đều bị lột một tầng da.

Lục Ngôn mặt không cảm xúc hỏi hệ thống: "Đây cũng là bệnh tôi có thể chữa sao?"
[ Có thể.

Mổ bụng, sau đó giết đứa trẻ này, đồng thời để cá vua ăn luôn nhau thai bệnh biến là xong.

]
Theo Lục Ngôn một tháng, cá vua ăn không ít thứ tạp nham, nhưng phần lớn đều là vật ô nhiễm.

Đây vẫn là lần đầu nó ăn vật trên cơ thể người sống.

Hệ thống nhìn ra sự băn khoăn của anh, nói: [ Sao cậu lại cảm thấy nhau thai của đàn ông là bình thường nhỉ? Thứ đó chính là vật ô nhiễm, không khác gì người ếch, người máu cậu từng ăn đâu.

]
Anh đối thoại với hệ thống trong đầu, nhưng dưới cái nhìn của người ngoài, anh đang đeo ống nghe, khuôn mặt nghiêm túc, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ.

Một lúc sau, Lục Ngôn nói: "Hình như không phải không chữa được, tôi thử xem sao."
Tâm trạng Chu Khải Minh vốn đã sắp chìm tới đáy vực, nghe thấy lời này, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, bật dậy từ trên ghế: "Thật vậy ư?"
Theo động tác của anh ta, một thứ chất lỏng nào đó nhỏ giọt tí tách, rơi xuống mu bàn tay Lục Ngôn.

Chất lỏng màu trắng ngà, còn vương mùi sữa.

Lòng bàn tay trái nứt ra một cái miệng, cá vua coi vẻ rất tò mò về thứ này, muốn thè lưỡi ra liếm thử, lại bị Lục Ngôn đè thẳng lên bàn.

Không khí rất xấu hổ.

Lục Ngôn lấy giấy lau khô mu bàn tay, sau không nhịn được lại rửa tiếp bằng nước.

Thông tin trung tâm phòng chống lấy được sai rất nhiều chỗ, chỉ có điều đầu tiên là thật.

Lục Ngôn thật sự có thói ở sạch.

Chu Khải Minh cảm thấy trong cuộc đời mình chưa từng có ngày nào tuyệt vọng tuyệt vọng như hôm nay: "Ngại quá thưa bác sĩ.

Mang thai nên đôi khi không khống chế được...".