Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 3: Canh hai



Sau khi Uông Giác chạy mất không còn bóng dáng, Tu Từ mới nhìn thẳng vào mắt Phó Sinh.

Cậu mím môi, dáng vẻ có chút bướng bỉnh: "Anh chỉ nói chúng ta cần thời gian bình tĩnh lại, không có nói chia tay."

"Đúng vậy, tôi không nói." Phó Sinh lau sạch vết máu trêи môi, rũ mắt nhìn cậu "Là em nói."

Tu Từ ngơ ngác nhìn anh, bàn tay nắm lấy cổ áo Phó Sinh từ từ buông thõng.

"Em không..."

Tu Từ hai hốc mắt đỏ bừng, tay trái nắm chặt thành quả đấm, trong người cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Cậu không biết nên nói như thế nào, cũng không nói lên lời.

Trước đây lúc Phó Sinh ra nước ngoài, tin nhắn "Chúng ta chia tay đi" xác thực là do cậu gửi.

Hai năm qua, cậu vẫn thường xuyên kiểm tra hòm thư, Phó Sinh không hề trả lời, vì vậy cậu vẫn luôn ôm hi vọng, có lẽ Phó Sinh chỉ coi đó là lời nói hồ đồ lúc nóng giận.

"Tôi không có trả lời, bởi vì tôi nghĩ loại chuyện này nên nói trực tiếp với em."

Phó Sinh sửa lại vạt áo: "Bây giờ tôi cho em câu trả lời..."

"Đừng nói!" Tu Từ khó khăn lùi về sau hai bước, "Anh không cần nói...Cầu xin anh, đừng nói..."

Phó Sinh hơi nhíu mày, anh phát hiện tay trái của Tu Từ từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt.

Anh vừa mới tiến hai bước, sắc mặt Tu Từ liền tái nhợt, theo phản xạ mà lùi về sau một bước: "Anh đừng nói...Coi như anh chưa trở về có được không? Coi như chúng ta chưa gặp lại, đừng đồng ý chia tay..."

Tu Từ nói năng lộn xộn, sắc mặt tái nhợt khó coi, vành mắt đỏ bừng như sắp khóc.

Phó Sinh không nghĩ tới Tu Từ sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, anh trầm mặc hai giây: "Dây dưa mãi không phải là cách hay."

Tu Từ không khống chế được bước chân mà lùi lại, cậu phải chạy đi, không được nán lại thêm một giây nào, càng không muốn người trước mặt nói ra hai chữ chia tay.

Cậu sẽ phát điên.

"Cẩn thận!" Phó Sinh hét lên, lập tức tiến đến đỡ Tu Từ.

Rầm một tiếng, Tu Từ vấp chân vào bàn một cái đau điếng, điếu thuốc hút dở nhăn nhúm trong lòng bàn tay rơi ra ngoài.

"..."

Phó Sinh sắc mặt khó coi gỡ tay Tu Từ ra, phát hiện giữa lòng bàn tay là máu thịt lẫn lộn, phần da bị rách lộ một mảng thịt lớn, nhìn có chút đáng sợ.

Phần thịt mềm còn lành lặn cũng bởi vì bấm ngón tay quá mạnh mà để lại mấy vết hằn.

"Em..." Tu Từ chột dạ vội rụt tay lại, đẩy Phó Sinh ra toan rời đi, "Em đi ngay..."

Phó Sinh nắm chặt cổ tay Tu Từ, hôm nay cậu mặc áo dài tay, ống tay áo mềm mại ôm trọn cổ tay nhỏ.

Cách một lớp áo, Phó Sinh cảm thấy cổ tay Tu Từ còn mảnh khảnh hơn xưa, anh lạnh mặt gọi người phục vụ: "Đem hộp y tế ra đây."

"Tiên sinh, chúng tôi chỉ có băng cá nhân..."

Sắc mặt Phó Sinh tối sầm lại: "Nhà hàng lớn như này mà không có nổi cái hộp y tế?"

"Xin lỗi, chỗ chúng tôi thật sự không có cái này..." Phục vụ có chút lúng túng "Hay là bây giờ ngài cần cái gì, tôi liền giúp ngài đi mua có được không?"

"Không cần." Phó Sinh đứng dậy muốn đi ra ngoài, Tu Từ bị kéo đến lảo đảo.

"Em không làm sao...Một lát nữa sẽ ổn, không đau..."

"Không hỏi em có đau hay không."

Tu Từ ngẩn ra, vành mắt mờ mịt một tầng sương làm đường đi phía trước có chút mờ ảo.

Cậu cúi đầu, mái tóc mềm mại xõa xuống che đi đôi mắt.

"Thanh Trúc, tôi mượn xe một lát." Phó Sinh vẫn nắm chặt cổ tay Tu Từ, đẩy cửa phòng bao, không để ý đám người đang náo loạn bên trong.

"Anh uống nhiều rồi, đừng lái xe." Ánh mắt Diệp Thanh Trúc khẽ nhúc nhích, không hỏi đã xảy ra chuyện gì, "Để tôi gọi xe cho anh."

Mười lăm phút sau, Phó Sinh đưa Tu Từ đến một bệnh viện nhỏ gần nhất.

"Làm sao lại thành ra như này?" Bác sĩ nhíu mày "Tàn thuốc nóng?"

Tu Từ cúi đầu không nói chuyện, Phó Sinh ừ một tiếng.

Bác sĩ thở dài, ông làm việc nhiều năm như vậy, có tình huống gì mà chưa từng gặp qua?

"Là người trẻ tuổi, phải tự biết chăm sóc bản thân, sẹo bỏng rất khó điều trị, lòng bàn tay lồi lồi lõm lõm thế này có đẹp mắt không?"

Chờ bác sĩ bôi thuốc băng bó cẩn thận xong, Phó Sinh mới lạnh lùng nói: "Tu Từ em được lắm, đến tay cũng dùng làm gạt tàn được đúng không?"

"..." Tu Từ ngơ ngẩn ngồi đó, không nói lời nào.

"Nói chuyện." Phó Sinh nhéo cằm cậu, để cậu nhìn thẳng về phía mình: "Em học hút thuốc từ bao giờ?"

Tu Từ không phải học sinh gương mẫu gì, hồi học cấp 3 đánh đấm không ít, nhưng cậu chưa từng động đến thuốc lá.

Khắp người Tu Từ run lên, cậu né tránh ánh mắt Phó Sinh, giọng nói run run: "Em bình thường không hút..."

Phó Sinh không biết có tin hay không, lấy đơn thuốc từ chỗ bác sĩ xong liền đi ra ngoài.

Ra đến cửa vẫn không thấy người phía sau đi theo, Phó Sinh quay đầu lại: "Không đi là định qua đêm ở đây à?"

Tu Từ do dự đuổi theo, Phó Sinh tiện tay vẫy một chiếc xe: "Địa chỉ?"

Tu Từ ngẩn người: "..."

Phó Sinh: "Bây giờ em sống ở đâu?"

"Khách sạn..." Tu Từ cuối cùng cũng mở miệng, "Em ở khách sạn của đoàn phim."

Khách sạn cách nơi này không xa, khoảng chừng hai mươi phút đi xe, sau khi taxi dừng lại, Phó Sinh lên tiếng: "Xuống xe."

"...Anh không xuống sao?"

"..." Phó Sinh im lặng nhìn Tu Từ, một lúc lâu sau đáp lại lời không liên quan: "Chúng ta lúc vừa mới xa nhau, em liền tùy tiện nói lời chia tay, tôi không hề coi đấy là lời nói nhất thời hồ đồ."

"Tôi đã từng cho em cơ hội, Tu Từ." Phó Sinh khẽ thở dài, "Tôi quay về tìm em, nhưng em đã dọn đi mất rồi, còn kéo tôi vào danh sách đen, tôi không tìm được bất kì phương thức nào để liên lạc với em."

Tu Từ đỏ bừng hai vành mắt, run rẩy hỏi: "Anh nhận được tin nhắn, nên mới quay về sao?"

Phó Sinh không lên tiếng, Tu Từ có lẽ trong lòng biết rõ câu trả lời, trong nháy mắt cảm thấy ngay cả thở cũng khó khăn.

Cậu hơi há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra được.

"Em cứng đầu cố chấp, kiêu căng ương ngạnh... Tôi đều có thể chịu được, có thể chấp nhận làm quen, nhưng em không nên tùy hứng nói lời chia tay."

"Lời nói ra như bát nước đổ đi, Tu Từ... chúng ta không còn cứu vãn được nữa."

Khung cảnh yên lặng một lúc lâu: "Vậy anh...đêm nay tại sao lại hôn em."

Tu Từ không nghe được câu trả lời, xe taxi rồ máy rời đi.

Cậu cầm túi thuốc đứng trước cửa khách sạn một mình, cảm nhận cái nóng nực cùng gió mát của đêm hè.

Nếu không muốn quay lại... Tại sao lại hôn cậu?

Thật sự chỉ là đếm sai số, hay là uống nhiều rượu nên nhất thời có hứng?

Tu Từ không biết đáp án, cũng không cần đáp án.

Cậu không còn là tên ngốc ngày nào theo đuổi một người, chỉ biết lẳng lặng theo sau, cậu hiểu bản thân muốn gì phải tự mình giành lấy.

Nếu như không chiếm được thì thà hủy diệt, dù có ngọc nát đá tan cũng không thể để người khác bén mảng tới...

Tu Từ lau giọt nước đọng trêи khóe mắt, ném túi thuốc vào thùng rác, trêи mặt không chút biểu cảm.

Nước mắt là thật, đau đớn cũng là thật...Mấy thứ này khiến cậu sắp phát điên rồi.

Không, cậu đã sớm bị ép đến điên.

Phòng khách sạn rất nhỏ, dù chỉ là vai phụ nhỏ không nhiều đất diễn nhưng hầu như phải đi theo đoàn, Lục Thành vẫn đặt cho cậu một phòng đơn.

Trong phòng không có đồ đạc gì, chỉ có một chiếc vali nhỏ đựng toàn quần áo của Tu Từ.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tu Từ móc điện thoại trong túi ra xem, là một cái điện thoại giá rẻ rất bình thường.

Màn hình cảm ứng không nhạy cho lắm, Tu Từ trượt đến mấy lần mới có thể nhận cuộc gọi.

Là người đại diện của cậu gọi tới: "Nghe nói cậu được Phó Sinh dẫn đi?"

"..." Tu Từ trầm mặc một giây "Sao anh biết?"

"Tôi có cái gì không biết đâu." Vu Chấn cười, "Định để cậu làm thân hơn với Diệp Thanh Trúc, không ngờ lại thu phục được Phó tiên sinh."

"Anh muốn nói cái gì?"

"Phó tiên sinh cũng không tồi, có tiền có quyền, bản thân cũng tự lập đoàn phim, nghe nói tác phẩm đầu tay này có rất nhiều nhân vật lớn, cậu phải biết nắm chắc thời cơ, tranh thủ hầu hạ hắn mà kiếm một vai diễn."

"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ấy..." Tu Từ dừng một chút, đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải giải thích.

"Cậu với tôi còn phải giấu giếm à? Phó tiên sinh đang tắm sao? Đừng để hắn đợi lâu."

Vu Chấn cười: "Bất quá so với Diệp Thanh Trúc, cậu đi theo Phó Sinh cố gắng chịu khổ hơn một chút, dù gì cũng là con trai..."

"... Tôi biết rồi."

Tu Từ không có ý định giải thích nhiều, cậu chỉ còn hai năm hợp đồng với công ty, không cần thiết phải tranh chấp với người đại diện.

Mấy năm nay, chỉ cần không phải việc gì quá đáng, cậu đều nghe theo sắp xếp của người đại diện.

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vu Chấn còn đặc biệt dặn dò: "Phương diện đấy nếu hắn có sở thích đặc biệt gì thì cố chịu đựng chút, đắc tội hắn chỉ khiến cậu thiệt thòi thôi."

Cúp điện thoại xong, Tu Từ cởi quần áo đi vào phòng tắm, trong gương lộ ra một thân hình gầy gò, nhìn qua trông còn gầy hơn một vài cô gái.

Khung xương Tu Từ không lớn, thịt trêи người cũng không có mấy, vì vậy mỗi khi làm đều bị Phó Sinh vừa vặn ôm vào lòng, nhìn rất phù hợp.

Phó Sinh có sở thích đặc biệt gì không ư?

Tu Từ mơ hồ nhớ lại, hình như không có.

Anh ấy rất dịu dàng, lúc làm sẽ để ý đến cảm nhận của cậu, cũng sẽ hôn lên trán, lên má, lên mắt để dỗ dành cậu, sẽ luôn ôm cậu, cho cậu cảm giác an toàn.

Cuộc hội ngộ bất ngờ hôm nay làm Tu Từ trằn trọc cả đêm.

Cậu mơ thấy lần đầu mình gặp Phó Sinh, là một buổi trưa đầy nắng.

Cậu trốn học hẹn người đánh nhau, sau khi oai phong lẫm liệt đánh thắng một trận liền dựa vào con hẻm nhỏ tránh ánh nắng gay gắt, thảnh thơi uống coca.

Phó Sinh lúc đấy xin nghỉ ốm đi ngang qua, đứng dưới ánh nắng đầu hẻm nhìn cậu rất lâu, Tu Từ bị nhìn đến mất tự nhiên, mở miệng nói to: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người nào đẹp trai như ông đây à!?"

Phó Sinh bỗng nhiên nở nụ cười, cười rất êm tai: "Cậu chưa kéo khóa quần."

Trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của Tu Từ lại không phải xấu hổ, mà là tim đập thình thịch như trống, nhìn anh đến ngốc.

Phó Sinh có lẽ cảm thấy thú vị, anh đưa cậu đi xử lí vết thương trêи tay, còn mua cho cậu cơm trưa, coi cậu là em trai mà chăm sóc cả một ngày.

Chỉ vì một lần bẽ mặt trước crush mà Tu Từ suốt ba năm cấp ba đều không mặc quần có khóa kéo.

Lần đầu gặp nhau, chỉ có Tu Từ động lòng.

Lúc đấy Phó Sinh đã lớp 12, chuẩn bị lên đại học, Tu Từ không biết biểu lộ tình cảm như nào, ngày ngày làm cái đuôi nhỏ bám lấy Phó Sinh.

Mỗi khi cậu tới khu lớp 12 tìm Phó Sinh, bạn học của anh đều sẽ cười mà trêu chọc: "Sinh ca, nhóc theo đuôi nhà cậu lại tới này."