Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 44: Bởi vì không có bịt mắt



Cô bỗng nhiên ngồi bật dậy, kéo chăn dịch về phía sau một chút: "Làm gì?"

"Chia nửa giường cho em."

"?"

"Chia nửa chăn cho tôi."

"...... Sao anh không nói thẳng muốn chúng ta cùng chung chăn gối đi?" Quý Chu Chu nhìn anh, nói không nên lời: "Bây giờ đàn ông chiếm tiện nghi đều công khai như vậy sao?"

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc, hỏi một vấn đề vô cùng nghiêm túc: "Ai chiếm tiện nghi ai?"

"......"

Căn phòng đột nhiên an tĩnh lại, Cố Quyện Thư nhìn thấy dáng vẻ á khẩu không trả lời được của cô, duỗi tay nắm được một bên chăn, kéo một cái làm cho cô ngã xuống giường lăn lăn, phong ấn lời nguyền của chăn cũng theo đó được giải trừ.

Cố Quyện Thư an phận nằm ở mép giường bên cạnh, đắp một góc chăn buông tiếng thở dài hài lòng: "Nếu không muốn ngủ ở đây, có thể tự mình đi tìm chỗ khác."

"......" Cầm thú.

Quý Chu Chu thầm mắng một câu, nhìn chiếc giường rộng lớn mà anh chỉ chiếm 1/5, do dự một chút vẫn là nằm xuống. Giống như Cố Quyện Thư, cũng chọn mép giường bên kia, nhất thời giữa hai người cách một khoảng lớn.

Một khi nằm trên giường mềm mại, thì tất cả khó chịu vừa rồi đều không thấy, Quý Chu Chu thoải mái cảm thán một tiếng, sau đó rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cố Quyện Thư yên lặng nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, dần dần mí mắt cũng bắt đầu nặng nề, chưa đến 10 phút, hai người đều ngủ rồi.

Ngoài cửa sổ trăng lạnh như nước, ánh trăng trút xuống mặt biển, từng tầng từng tầng hiện ra phía bờ biển.

Trong căn phòng nào đó của khách sạn, Thẩm Dã đổ mồ hôi đầy người, nhíu mày, rơi vào ác mộng không có cách nào tỉnh lại.

"Chu Chu... Chu Chu đừng chết... Em đừng bỏ lại anh một mình, anh biết lỗi rồi..." Anh ta chợt mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà thở hổn hển từng cơn từng cơn, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, ý thức được vừa rồi chỉ là nằm mơ.

Trong bóng tối, anh ta cầm một bao thuốc lá đi ra ban công, gió biển và tiếng sóng biển lập tức tràn ngập vào giác quan của anh ta, lúc châm thuốc xong cũng không hút, mà chỉ kẹp ở giữa ngón tay, yên lặng nhìn nó cháy hết. Liên tiếp mấy điếu thuốc, anh ta mới dần dần từ trong đau khổ cực hạn bước ra.

Gần đây Thẩm Dã vẫn luôn mơ cùng một giấc mơ, trong mơ vẫn giống như mình trong thực tế, tặng Chu Chu cho Cố Quyện Thư, chỉ là ở trong mơ, Chu Chu vẫn nguyện ý tha thứ cho anh ta, cũng không ngừng vì anh ta đi trộm bí mật thương nghiệp của Cố Quyện Thư, sau liên tục vài lần cuối cùng thất bại, bị Cố Quyện Thư giết chết, mà lúc anh ta đến hiện trường, cô đã không còn thở.

Hồi tưởng lại hình ảnh trong mộng, lòng ngực của Thẩm Dã lại bắt đầu đau. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh ta không hiểu cho lắm, bản thân từ trước đến nay kiêu ngạo, tại lần trước sau khi Quý Chu Chu rõ ràng muốn cắt đứt quan hệ với mình, mặc dù trong lòng anh ta sinh ra đau khổ bí ẩn, còn coi như có thể kiềm chế, nhưng sau nhiều ngày liên tiếp nằm mơ thấy cô như vậy, gặp lại cô cảm xúc tích góp nhiều ngày rốt cuộc bùng nổ.

Thẩm Dã không muốn thừa nhận, từ lần đầu tiên lúc mình nhìn thấy cô gái đó, thì đã bị tâm hồn sạch sẽ của cô hấp dẫn, cho đến mấy ngày gần đây, mới hậu tri hậu giác ý thức được điểm này. Đáng tiếc đã muộn rồi, Chu Chu của anh ta, bị chính tay anh ta tặng cho người đàn ông khác.

Nghĩ tới giờ phút này cô đang nằm trong lòng của người đàn ông khác, Thẩm Dã liền đau đến không có cách nào hô hấp, chỉ có thể thúc ép bản thân suy nghĩ những chuyện khác, ví dụ như vì sao anh ta mơ thấy những điều này.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không đưa ra được một cái kết luận, điều duy nhất Thẩm Dã biết được, chính là anh ta không thể mất Chu Chu, mà hiện tại anh ta lại không có nặng lực chống chọi với Cố Quyện Thư, đoạt Chu Chu về.

Nhưng mà không sao, nếu như giấc mơ đó thật sự có điều gợi ý, thì đại biểu bên đó thật sự có một tài sản cá sấu lớn(*), chỉ cần anh ta giống như trong mơ của mình, gãi đúng chỗ ngứa bắt được đầu tư của Cố Quyện Thư, là có thể tiến thêm một bước mở rộng công ty lớn mạnh.

(*) Tài sản cá sấu lớn (资产大鳄): mọi người hiểu là gì không ạ? Hi tìm không thấy lời giải thích.

Ánh mắt của Thẩm Dã quăng xuống mặt biển, đồng tử còn đen hơn đêm tối, bây giờ trên mặt anh ta, mang theo sự trầm ổn và kiên định mà ngay cả anh ta cũng không nhận ra, bớt đi một phần bướng bỉnh của thiếu niên anh khí(*). Mặc dù vẫn là anh ta, nhưng lại không nên là anh ta ở lứa tuổi này.

(*) Anh khí: khí khái anh hùng

Một đêm gió yên sóng lặng.

Ánh mặt trời quá sáng, Quý Chu Chu đang ngủ ngon lành bất mãn hừ một tiếng, trùm kín trong chăn, nhưng vừa trùm lại thì nóng, không bao lâu cô đã chui ra, chân mày nhíu lại một chỗ bực bội.

Đang lúc cô muốn tỉnh lại, đôi mắt đột nhiên một mảnh mát lạnh, ánh sáng theo đó biến mất hơn phân nửa, cô theo bản năng sờ sờ, cảm thấy giống như tay của Cố Quyện Thư.

...... Cố Quyện Thư sao có thể sẽ dịu dàng như vậy, Quý Chu Chu hừ nhẹ một tiếng, thỏa mãn một lần nữa ngủ mất. Cố Quyện Thư bị cô đánh thức, nhìn thấy chỉ cần một bàn tay là có thể làm cho Quý Chu Chu an phận lại, suy nghĩ hay là giống như lời nói hôm qua, đem hết tiền cho cô, để cho cô có cảm giác an toàn, dù sao bây giờ thoạt nhìn cô đã rất có cảm giác an toàn.

Suy tư một hồi không có kết quả, Cố Quyện Thư dứt khoát ngủ tiếp, nhưng vừa định lấy tay ra, thì đã bị cô nắm lại ấn lên trên mặt, anh động vài lần, dứt khoát ôm người vào trong lòng, dùng thân thể giúp cô che ánh sáng, hoàn toàn xem nhẹ điều khiển từ xa của rèm cửa sổ tự động ở bên tay phải cách đó không xa.

Quý Chu Chu hừ một tiếng, trực tiếp vùi mặt vào trong ngực anh, tiện thể đem chăn trên người chăn kéo qua một bên, giống như bạch tuộc ôm lấy anh.

Cố Quyện Thư vốn còn muốn ngủ, nhưng bởi vì động tác của cô hoàn toàn không ngủ được, trầm mặc nhìn chăm chú đầu cô thật lâu, tự hỏi có phải cô cố ý hay không?

Quý Chu Chu ngủ một giấc đến giữa trưa, cuối cùng bụng kêu ọt ọt mới thức dậy. Mới vừa động nhẹ một chút, đã cảm giác được trên mặt có cái gì đó, ý thức của cô còn chưa rõ ràng, trong mơ hồ nhớ tới trước khi đi vào giấc ngủ, hình như Cố Quyện Thư giúp cô che mắt, chẳng lẽ đây là tay của anh?

Hiện ra một chút ý nghĩ này, Quý Chu Chu sợ tới mức mở to mắt, đập vào mắt là một lớp vải màu hồng, cô chớp chớp mắt, lấy đồ vật từ trên mặt xuống, bất ngờ là áo lót ngày hôm qua cô đã mặc khi đi bơi.

Nhìn áo lót trong tay, Quý Chu Chu trầm mặc, hôm qua sau khi cô giặt sạch không có chỗ phơi, đã trực tiếp treo ở bên cửa sổ phòng tắm, sau đó được gió thổi khô trong lúc nhất thời chưa kịp dọn, vì vậy vẫn phải ở bên cửa sổ phòng tắm mới đúng.

...... Vậy tại sao lại xuất hiện trên mặt cô?

Quý Chu Chu mặt không cảm xúc ngồi trên giường, đang suy nghĩ Tào Tháo, thì Tào Tháo đã từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô cầm áo lót, chầm chậm nhìn lướt qua cô một cái: "Ăn cơm trưa."

"Cố tiên sinh, không giải thích một chút sao?" Quý Chu Chu nghiến răng giơ áo lót màu hồng trong tay lên.

Cố Quyện Thư dừng một chút, thành thật trả lời: "Bởi vì không có bịt mắt."

"......"

"Rất vừa vặn không phải sao?"

"......Vừa vặn chỗ nào đại ca? Anh cảm thấy mặt tôi quá lớn hay là ngực quá nhỏ, lại dùng thứ này làm bịt mắt cho tôi? Sao anh không bịt quần lót cho tôi luôn đi?" Quý Chu Chu tức cười.

Cố Quyện Thư: "Quần lót không bịt được."

"Anh thật sự nghĩ tới như vậy?!" Quý Chu Chu cầm áo lót lên ném về phía anh, Cố Quyện Thư đưa tay ra liền chụp vào lòng bàn tay.

Anh nhìn thoáng qua cái cup (cúp ngực) trong tay quả thật không lớn lắm: "Hôm nay gọi rau trộn đu đủ nhé, phải thêm ly sữa đậu nành, tốt cho thân thể của em."

(Đu đủ và đậu nành rất tốt cho sự phát triển của vòng 1.)

"......" Đờ mờ anh.

Cuối cùng Cố Quyện Thư không có gọi sữa đậu nành, cũng không có gọi rau trộn đu đủ, bởi vì cho đến một giây cuối cùng đưa thực đơn cho Cố Quyện Thư, cô còn cầm nĩa trong tay, tùy thời chuẩn bị đâm qua.

Lúc này rốt cuộc bốn người tụ hợp ăn chung bữa cơm, Chử Trạm và Diệp Khuynh ngồi đối diện Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư, nhìn thấy Cố Quyện Thư ở dưới ánh mắt uy hiếp của Quý Chu Chu, ngoan ngoãn gọi vài món ăn, không khỏi nhìn nhau một cái.

Diệp Khuynh rót ly trà cho Quý Chu Chu, mỉm cười mở miệng: "Vẫn là Chu Chu của chúng ta bản lĩnh lớn, cô đến một cái thì Quyện Thư đối với cái gì cũng có hứng thú, hôm qua cô không ra ăn cơm, ngay cả gọi món ăn anh ta cũng lười gọi, cuối cùng còn không cho phép tôi ăn, muốn... Á!"

Cố Quyện Thư bình tĩnh rút chân đá lên bắp chân của Diệp Khuynh về, đưa cái ly đến trước mặt Diệp Khuynh. Diệp Khuynh cảm giác cái chân đều bị anh đá bầm rồi, lại còn phải khuất nhục rót nước cho anh.

"Muốn như thế nào?" Quý Chu Chu hỏi.

Diệp Khuynh cười gượng: "Muốn tự ăn một mình, cô nói có quá đáng không."

Quý Chu Chu "Chậc" một tiếng, cảm thấy không ngạc nhiên chút nào. Cố Quyện Thư nhàn rỗi nghiêng người liếc cô một cái, không nói gì.

Thời gian mấy người chờ bữa ăn, mỗi người chơi di động của mình, Chử Trạm lướt mấy trang web, mắng một câu thô tục. Diệp Khuynh lập tức lại gần nhìn xem.

"Chậc chậc, fans này của anh cũng quá điên cuồng a, nhanh như vậy đã đào ra được anh ở đâu." Diệp Khuynh nhìn di động của anh ta cảm khái một câu.

Quý Chu Chu đưa đầu liếc nhìn, là một đống ảnh chụp ngoài khách sạn, chỉ là không giống như lúc trước cô nhìn thấy, lúc này một đám người vây quanh ở cửa ra vào, còn cầm ảnh chụp và tranh chữ của Chử Trạm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cho đến giờ phút này, cô mới có cảm giác Chử Trạm thật sự là một minh tinh.

"Xem ra là đừng mong đi chơi rồi, tôi kêu quản lý sắp xếp vé máy bay về nhà." Tâm tình của Chử Trạm không tốt đẹp lắm, thật vất vả ra ngoài chơi một chuyến, còn chưa ra cửa đi dạo một chút đã bị vây quanh.

Diệp Khuynh gác lên bả vai của anh ta: "Gấp cái gì, tôi đổi chỗ là được, không cần thiết đi về."

"Hay là thôi đi, các người dẫn tôi đi đâu cũng đi không được." Chử Trạm buông tiếng thở dài.

Diệp Khuynh nhìn về phía Cố Quyện Thư, Cố Quyện Thư trầm ngâm một lát: "Tôi có một người chú, chỗ ở cách nơi này khoảng vài chục cây số."

"Cho dù chúng ta đi qua, fans cũng sẽ cùng đi qua nhé." Quý Chu Chu nói không nên lời.

Cố Quyện Thư "À" một tiếng, sau một lúc lâu miễn cưỡng nói: "Ông ấy thích thanh tĩnh, nên mua một ngọn núi, phạm vi nửa cây số dưới chân núi đều là đất của ông ấy, an bảo đầy đủ, chắc là fans không thể đi lên được, có thể đi đến bên đó chơi."

Còn lại ba người: "..." Thật là giàu vô nhân tính.

Làm cái quyết định này, mấy người liền quyết định xuất phát, trước khi đi Chử Trạm quyết định đi trước một bước, Quý Chu Chu chớp mắt, nhìn anh ta cười híp mắt: "Đừng nha, để Diệp Khuynh đi cùng với anh."

"Tôi mới không cần, fans đuổi theo xe thì làm thế nào, tôi lại không muốn gây phiền phức." Diệp Khuynh một mực chối bỏ.

Quý Chu Chu liến anh ta một cái: "Đuổi theo xe thì thế nào, bạn tốt chính là phải chia đều nguy hiểm, hơn nữa không phải phim mới của anh sắp quay sao, ra ngoài đi dạo một vòng với Chử ảnh đế, bảo đảm chưa quay đã hot."

Kịch bản của cô gần đây đã được duyệt, Diệp Khuynh định áp dụng hình thức vừa quay vừa quảng bá, cho nên hẳn là rất nhanh thì phải chọn diễn viên. Lúc này tuôn ra tin tức anh ta đi du lịch với Chử ảnh đế, người không bao giờ bước vào màn ảnh nhỏ(*), chẳng khác nào vì phim truyền hình khai hỏa phát súng tuyên truyền đầu tiên. Cơ hội tốt như vậy, đồ ngốc mới có thể bỏ qua.

(*) Vì Chử Trạm chỉ quay phim điện ảnh (Màn ảnh rộng) mà không quay phim truyền hình (Màn ảnh nhỏ).

Vừa rồi Diệp Khuynh không nghĩ tới điểm này, được Quý Chu Chu chỉ điểm ánh mắt sáng lên, liếm mặt đi đến bên cạnh Chử Trạm: "Ảnh đế, có để ý việc chúng ta đi dạo một vòng không?"