Si Tướng Công

Chương 4: Thê vì quân mưu



Uống rượu hợp cẩn, ăn bánh sinh quý tử, hỉ nương và các nha hoàn lúc này đồng loạt lui ra. Trong phòng, chỉ còn lại tân nương cùng tân lang đang nhìn tân tương tử xinh đẹp của mình cười khúc khích.

La Chẩn khẽ quát, “Còn cười nữa, ta sẽ vá miệng của chàng lại.”

“Hi hi….” Chi Tâm từng chút, từng chút một cọ sát đến… “Trân nhi sẽ không.”

“Sẽ không cái gì?”

“Trân nhi đối với Chi Tâm rất tốt nha, sẽ không may miệng Chi Tâm đâu, Trân nhi rất yêu Chi Tâm.”

Tóm lại, ngốc tử này đã định ăn nàng rồi. “Ngồi xuống.”

“Được!” Chi Tâm ngồi xuống cạnh bên nàng, nghiêng đầu nhìn tân nương kiều diễmđang mặc bộ giá y đỏ thắm. “Trân nhi, Trân nhi thật đẹp nha.”

Ở trước mặt ngốc tử này, nàng thật không dám nói mình “Đẹp”. Sờ sờ gương mặt bóng loáng của hắn, “Có mệt không?”

“Không mệt, cưới Trân nhi không mệt, Chi Tâm có thể mỗi ngày đều cưới Trân nhi, đều không mệt!”

Ngốc tử này! La Chẩn bật cười, vươn ngón tay trắng noãn nhéo vành tai củahắn, “Có ai lại đón dâu mỗi ngày? Chàng không mệt, ta sẽ mệt mỏi nha.”

Chi Tâm tựa vào tay của nàng. “Vậy Trân nhi tới cưới Chi Tâm!”

Ôi…. Tướng công ngốc của nàng. La Chẩn chu môi hôn nhẹ lên miệng của hắn một cái, “Mệt mỏi suốt một ngày rồi, ngủ thôi.”

“Trân nhi….”

Sao lại quên mất nhỉ, hắn là học trò học rất giỏi và chăm chỉ mà. Nàng chưa từng trông cậy vào hắn sẽ cho nàng một đêm động phòng mất hồn, nếu gảcho một tướng công ngốc, nàng sẽ kiên nhẫn đợi. Nhưng một nụ hôn nhẹ,hắn sao có thể không đồng ý chứ?

“Trân nhi….” Chi Tâm ngậm lấylấy cánh môi thơm mềm của nàng, ra sức mút, nhấm nháp, đoạt lấy từngchút thơm ngọt từ trong miệng của nàng, khẽ rên ri nỉ non, vì mãi vẫnchưa được thỏa mãn.

“Sau này, Chi Tâm có thể ngày ngày hôn Trân nhi không?”

“Lúc không có người, có thể hôn.”

“Có thể ôm Trân nhi không?”

“Lúc không có người, có thể ôm.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng Phong bá bá nói muốn xin Nguyệt Nguyệt gia gia dạy Chi Tâm động phòng…”

Cái gì?— Mắt đẹp của La Chẩn bất chợt mở to, nàng không cần biết Phong bábá, Nguyệt gia gia gì đó của hắn là thần tiên hay yêu quái phương nào,hay chỉ là tưởng tượng mà tướng công ngốc của mình tự nghĩ ra, nhưng đêm động phòng của nàng không cần phải nhờ người khác chỉ bảo.

“Không cho học hỏi bọn họ!”

“Này? Phong gia gia cũng nói như vậy nha, ông ấy không muốn Phong bá bá quản việc này, ông ấy nói Chi Tâm sẽ tự mình hiểu lấy…”

Màu đỏ ửng đã nhuộm đỏ đôi má phấn của La Chẩn. “Không thể hỏi bất kì ai,cũng không học trước với bất luận kẻ nào, hiểu chưa? Nếu chàng hỏi người ngoài chuyện này, Trân nhi sẽ không thèm để ý đến chàng nữa. Nếu ngườikhác hỏi chuyện riêng tư của Chi Tâm cùng Trân nhi, chàng chỉ cần dùngđôi mắt nhìn hắn là được rồi, không cần phải làm gì khác.”

Nàngrất rõ ràng, ngày mai, không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào gianphòng này, khi hắn và nàng đi ra. Có người sẽ đánh cuộc ngốc tử củaLương gia sẽ cưới một người nương tử như thế nào, cũng tất nhiên sẽ cókhông ít công tử bột vô dụng ngu ngốc giống như Phùng Mạnh Thường trêuchọc đánh cược với Chi Tâm….

Kể từ hôm nay, sinh mạng của nàngcùng ngốc tử này đã ở chung một chỗ, ‘chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’;kể từ hôm nay, nàng không chỉ phải bảo vệ tướng công ngốc của nàng màthôi, mà còn phải dạy hắn lớn lên.

Tính tình của hắn trời sanhtinh khiết lương thiện không có sai, tính tình hắn chí thiện nàng cũngthích, nhưng nàng muốn dạy hắn học được cách tự bảo vệ bản thân khi nàng không ở gần bên hắn.

Ác ngôn ác ngữ, giọng lưỡi lợi hại hắnvĩnh viễn cũng sẽ không học, chi bằng không tiếng động mà chống đỡ. Ánhmắt của Chi Tâm thuần khiết như viên ngọc tinh khiết nhất trên thế giannày, bất kì thủ đoạn bẩn thỉu nào cũng sẽ tự cảm thấy dơ bẩn trước đôimắt này của hắn.

Nàng chính là muốn hắn không lên tiếng, để cho những người đó tự động ngậm miệng lại. Những chuyện khác, nàng sẽ làm thay hắn.

“Nhớ nha, nếu có người muốn hỏi thăm chuyện Chi Tâm cùng Trân nhi, chàngkhông cần phải nói gì hết, cũng không cần cười, nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn ta là được.”

Trân nhi đang quan tâm Chi Tâm, Trân nhi đang thương Chi Tâm…. Chi Tâm nở nụcười xinh đẹp ngây ngô, “Chi Tâm nghe lời Trân nhi.”

“Nếu nghe, thì đi ngủ sớm nha. Sáng mai, chúng ta sau khi ra mắt cha mẹ, sẽ đến miếu Uyên Ương chơi.”

“Thật tốt quá, thật tốt quá, Phong bá bá nói nơi đó có Nguyệt Nguyệt gia gia nha….”

“Mau ngủ đi.”

Giúp hắn kê gối, đắp chăn, ngay lập tức đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ của chú‘Đại cẩu’ nào đó. La Chẩn khẽ hôn nhẹ một cái lên trán của hắn, sau đóthả xuống tấm sa màn dày, đi ra khỏi phòng.

“Hoàn Tố, vào đi.”

“Tiểu thư.” Hoàn Tố lắc mình vào.

“Hôm nay Chi Hành công tử vì sao không xuất hiện ở đó?”

“Bẩm tiểu thư, Chi Hành công tử dường như bị mẹ của công tử níu chân.”

Chính là vị thẩm thẩm xinh đẹp, không thích huynh đệ cẩu cẩu miêu miêu của Chi Tâm đó sao? “Ba ngày nay em tra được cái gì?”

“Lão gia cùng phu nhân rất thiện lương, Nhị lão gia cũng coi như là mộtchánh nhân quân tử, khuyết điểm duy nhất chính là sợ vợ. Chi Hành thiếugia còn có một đệ đệ cùng muội muội, đệ đệ 10 tuổi, muội muội 12 tuổi.Hai hài tử này, thường ngày đối với Cô gia đều không được tốt lắm.”

“Không tốt tới trình độ nào?”

“Bọn họ luôn gọi Cô gia là tên ngốc, ngay cả những gia nhân nô bộc trongviện của Nhị lão gia cũng không cung kính với Cô gia lắm. Cũng vì vậy,gia nhân hai viện thường hay tranh cãi nhau. Chi Hành thiếu gia cũng bởi vì thế chưa từng vui vẻ với hai đệ muội của mình.”

Trước mắt mà nói, nắm giữ đến những thứ này, đã đủ rồi. La Chẩn khẽ ngáp, “Trời đã không còn sớm, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngài mai, cần nô tỳ sáng sớm mang nước nóng vào không?”

“Nước nóng?”

“Trước kia nữ đầu bếp A Thúy trong phủ chúng ta cũng làm nha hoàn bên cạnhtiểu thư nhà giàu có, nàng từng nói với nô tỳ, sau đêm động phòng nhấtđịnh phải đun thật nhiều nước nóng, mới đủ cho người dùng nha….”

“Xú nha đầu!” La Chẩn hiểu ý tiểu nha đầu ranh mãnh này, trợn đôi mắt đẹp,“Còn dám ba hoa nữa, sáng mai nhất định sẽ tìm một nơi gả em đi đó, cóim lặng không.”

“Nhưng nô tỳ lúc này vẫn chưa xuất giá nha. Vậysáng mai rốt cuộc có cần bưng nước nóng vào không nhỉ?” Dưới tay tướngmạnh không có binh hèn, đi theo tiểu thư bốn năm, không giống bìnhthường nha.

“Chuẩn bị cho ta hai thùng nước nóng thật to, bổn tiểu thư muốn đem con heo nhỏ như em nhổ lông thay da!”

“Nô tỳ tuân lệnh, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nô tỳ nãy giờ đã lãngphí mấy ngàn lượng vàng của tiểu thư rồi, có lỗi, có lỗi, cáo lui cáolui…”

Không có dáng vẻ chủ tử, kết quả chính là bị tiểu nha đầu của mình trêu ghẹo.

***

“Đêm động phòng hao tàn ngọn nến đỏ,

Trước hỉ đường bái lạy song thân.

Nữ nhân thầm thì hỏi hôn phu,

Trang điểm hôm nay cần đậm nhạt…”

Nàng trang điểm, tất nhiên không cần hỏi ngốc tử này rồi, dù sao nàng ở trong mắt hắn, là đẹp mắt, đẹp mắt, lại đẹp mắt….

“Nương tử…

“Ừ.”

“Nương tử….”

“Ừ?”

“Nương tử…”

“….”

Bát!

“Trân nhi, đau Chi Tâm mà!” Người nào đó xoa xoa cái trán trơn bóng, mếu máo hô to.

Người vừa đánh đang nhìn trong gương đeo lên cái hoa tai cuối cùng, “Nếu chàng còn gọi nữa, sẽ phải bị đánh.”

“Trân nhi…”

“Ừ.

“Trân nhi…”

“Ừ?”

“Trân… Hu hu, đau nha!”

La Chẩn cười, liếc nhìn ngốc tử đang giả vờ đáng thương kia, “Ta đánh rất đau sao?”

“Hu Hu…. Đau Trân nhi….” Lúc này trong lòng Chi Tâm, tràn đầy vui sướng tolớn, đến nỗi hắn không biết nên biểu đạt tâm tình mãnh liệt này như thếnào, chỉ đành phải tìm đủ mọi cách thu hút mọi chú ý của nữ nhân bêncạnh mình.

“Trân nhi…”

La Chẩn không biết nên khóc hay cười.

Tân hôn ngày đầu tiên, ở trên giường mới vừa mở mắt, gần trong gang tấc làmột đôi mắt đẹp trong sáng như ngọc. Mà chủ nhân của đôi mắt này, khithấy nàng tỉnh lại, lúc này liền hé miệng nở một nụ cười ngây ngô thậttươi, “Trân nhi là thật, Trân nhi không phải là mộng, hi hi, Trân nhikhông có biến mất…”

“Chi Tâm thức dậy lúc nào?”

“Trời vẫn chưa sáng, Chi Tâm thấy Trân nhi, thật vui vẻ, thật vui vẻ, không muốn ngủ…”

Đứa ngốc này, luôn làm cho nàng mềm nhũn cả cõi lòng, thật ấm áp êm dịu…Trước mắt, thấy hắn như một chú cún nhỏ bên cạnh mình cọ tới cọ lui, LaChẩn càng thêm buồn cười. “Nhanh đi rửa mặt sạch sẽ, ta không muốnthương Đại cẩu không sạch sẽ đâu nha.”

“Đại Cẩu? Trân nhi, Chi Tâm dẫn nàng đi gặp các cẩu ca ca được không? A Hắc A Hoàng, bọn họ cũng biết Chi Tâm cưới nương tử.”

“Được.” La Chẩn đóng hộp trang sức lại, giơ tay sửa lại cổ áo cho hắn, thắt lại đai lưng, “Nhưng phải đến bái kiến cha mẹ mới có thể đi.”

“Ưm. Nhưng tại sao? A Hoàng ở gần đây mà…”

“Đây là lễ tiết, tướng công à. Bởi vì cha mẹ là trưởng bối, chúng ta theo lý nên đi bái kiến trưởng bối trước, rồi mới đi.”

“Đối với trưởng bối phải có lễ tiết sao?”

“Tướng công thường ngày đã làm rất tốt… a, không phải chàng có Phong gia gia, Tùng gia gia sao?”

“Vậy sau này Phong gia gia, cùng Phong bá bá, còn có Phong ca ca đều muốnChi Tâm mang điểm tâm đến cho bọn họ, Chi Tâm đưa cho Phong gia giatrước hả?”

“Đúng vậy, lớn trước, nhỏ sau, đây cũng là lễ tiết.”

Hi hi, thật tốt quá, Phong gia gia sẽ không vì tranh Chi Tâm mà gây gổnữa, Chi Tâm không cần buồn nữa. Hi hi, có nương tử thật tốt, có Trânnhi thật tốt….

Không thể nghi ngờ, việc ra mắt cả nhà bên chồng vào ngày đầu tiên thành công rực rỡ. Khi vợ chồng Lương Đức nhìn thấy tân nương xinh đẹp tuyệttrần đứng nép bên thân thể cao to của con trai mình, thì gần như khôngthể nào tin được.

“Con là Chẩn nhi?”

“Con bái kiến cha,bái kiến mẹ.” La Chẩn được Hoàn Tố đỡ lấy quỳ hành lễ, dâng chén trà con dâu, chén trà này là Diệp dưỡng sinh trà tự tay nàng điều chế. “Chéntrà phúc thọ này, con kính chúc công công bà bà phúc thọ dài lâu, trẻmãi không già.”

Phu thê Lương Đức đưa mắt nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, ngẩn ngơ, vẫn không thể tin được đứa con si ngốc củamình lại có thể cưới được một thê tử như vậy. Dù ở trước hỉ đường đãnghe nàng mồm miệng lanh lợi, cho là một nữ thương nhân lanh lẹ như thếlà điều dĩ nhiên, cũng không dám hy vọng nàng tài mạo song toàn. Hôm nay nhìn thấy, không những hơn cả sự mong đợi, dáng vẻ, lễ nghi đều quáxuất sắc, ngay cả lời chúc phúc này cũng làm người ta vui vẻ không thôi.

“Cha, mẹ, Trân nhi quỳ rất mệt mỏi, cho Trân nhi đứng đậy đi.” Chi Tâm chu mỏ nói.

“Đúng, đúng, đúng!” Vợ chồng Lương Đức vạch nắp trà, cũng uống một hớp, vốn là định nhấp môi cho có, nhưng khi vị trà vừa vào miệng mùi thơm ngátquyến rũ làm ông bà vui đến mức ngẩn ra: “Đây là trà gì thế?”

“Là trà Tang Diệp con đặc biệt pha chế riêng cho cha mẹ, nấu Tang Diệp cópha thêm ‘Thiên tiên thảo’, uống thường xuyên rất có ích sẽ có công dụng kéo dài tuổi thọ. Lúc con còn ở nhà cha mẹ, cũng thường hay pha cho cha mẹ để dưỡng sinh.”

“Ngoan, ngoan, ngoan lắm!” Lương Đức nói liên tục ba chữ “Ngoan”, vui vẻ nhẹ nhàng. “Cha mẹ của con, bọn họ có khỏe không?”

“Dạ, cha và mẹ rất khỏe ạ, Cám ơn công công bà bà* đã nhớ.”

(*công công, bà bà: cha chồng, mẹ chồng)

“Tốt, tốt.” Lương Đức vui đến mức cũng không biết ngoài từ ‘tốt, ngoan’ ra thì có thể nói thêm được từ gì nữa.

Chi Tâm ở bên thấy thế không vui, “Cha, mẹ, mau cho phép Trân nhi đứng đậy đi.”

Ngốc tử này nha! La Chẩn cúi mặt cười thầm.

“Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi.” Lần này, Lương mẫu nghiêng người xuống đỡcon dâu của mình dậy. Nhìn gần, càng cảm thấy da thịt nhẵn mịn, lịch sựtao nhã động lòng người. “Chẩn nhi, dáng vóc con dường như không giốngmẹ con lắm.” Trong trí nhớ bà, La gia phu nhân giống như đóa Hải Đườngkiều diễm, mà đứa con dâu này của bà lại xinh xắn trang nhã như một đóahoa Cúc.

La Chẩn khéo léo đỡ mẹ chồng về chỗ ngồi, cười nói: “Cha mẹ con nói, Chẩn nhi rất giống bà nội.”

Lương Đức gật đầu, “Đúng, đúng, năm đó tướng mạo của bá mẫu xinh đẹp đức hạnh, nổi tiếng khắp vùng…”

“Thật là tốt, chúng ta chúc mừng đại ca, đại tẩu cưới được một đứa con dâuxinh đẹp, tài đức.” — Lương Đức vẫn chưa kịp dứt lời đã có người xenngang.

Âm thanh này, làm vợ chồng Lương gia chợt tỉnh mộng, “Đúng rồi, Chẩn nhi, nhanh đến bái kiến thúc thúc thẩm thẩm con đi.”

“Vâng ạ.” La Chẩn nhẹ nhàng đáp.

“Không cần, đừng để cho con dâu mới vào nhà thêm vất vả, đều không phải làngười ngoài mà, lễ nghi phong tục gì đó miễn bớt đi thôi.”

Thanh âm này, vẫn là giọng nói sang sảng vừa rồi. Xem ra, vị Lương Nhị lãogia này thật sự sợ vợ, nếu không sao từ đầu đến giờ chỉ có một mìnhLương Nhị phu nhân lên tiếng?

La Chẩn khẽ nghiêng người thi lễ, “Bái kiến thúc thúc thẩm thẩm, thúc thúc thẩm thẩm mời uống trà.”

Lương Nhị phu nhân thấy cô cháu dâu mới toanh này không dùng đại lễ quỳ báibà ta, lập tức nổi giận đùng đùng. Nhưng do mình đã lên tiếng trước, nên không thể bắt lỗi người ta, “Cháu dâu mới à, trà của con thật quý nha,không biết chúng tôi có phúc hưởng ngày ngày được uống một chung haykhông?”

La Chẩn cười không hé răng, ôn nhu uyển chuyển nói:

“Thẩm thẩm khách khí. Nhị đệ là danh y Vạn Uyển Thành, phương pháp dưỡng sinh điều dưỡng so Chẩn nhi cao minh hơn rất nhiều, muốn bêu xấu, Chẩn nhicũng chỉ dám thể hiện một lần này, những ngày khác, nên toàn quyền giaocho Nhị đệ lo lắng cho người vậy.”

Có vài người, sẽ lợi dụng lúc ai đó yếu đuối lương thiện sẽ lấn lướt. Trong chốn thương trường, loạiác thương này càng thêm nhiều không kể xiết.

Lương Nhị phu nhâncó thể ngay tại tân hôn của đứa cháu ruột, ngăn con mình ra mặt giúphuynh trưởng, một lòng muốn cho cháu ruột bị bêu xấu nhục nhã, loạingười có lòng dạ này, nói là “Ác độc” cũng không có gì quá đáng. Mộtngười như thế, nếu chung sống hòa bình chưa chắc đã bình an vô sự.

Nếu như thế, La Chẩn cũng không muốn lãng phí khí lực lấy lòng để làm gì.Những ngày tháng sau này, người không phạm nàng, nàng cũng sẽ không đụng chạm đến người.

“Nói như vậy, là cháu dâu không muốn cho ta chút mặt mũi? Chỉ vừa mớivào Lương gia đã phân xa phân gần, dù sao chúng ta cũng là thúc thúcthẩm thẩm của cháu, lại thua kém công công bà bà của cháu dâu sao…”

“Thẩm thẩm, thật ra thì, dung mạo của ngài rất đẹp, khí chất cũng không phải tầm thường.”

“Ồ?” Đột nhiên được tán dương, Ngụy Thiền khôn khéo thăm dò, liệu nàng cháudâu mới vào cửa này có ý gì, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ kínhcẩn nghe theo như thế. “Vậy thì sao?”

“Mới vừa rồi, lần đầu tiên Chẩn nhi nhìn nhìn thấy thẩm thẩm, cảm thấy thẩm thẩm khí chất tôn quý, đoan trang thanh tao lịch sự.”

“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?”

“Theo khí chất này của thẩm thẩm, thích hợp nhất với việc ngồi bên cửa sổ vẽtranh, hoặc ngắm trăng đánh đàn, không hợp với những lời so sánh, kháchkhí làm hao tổn tới khí chất tôn quý này của thẩm.”

(Ý chỗ này La Chẩn muổn mắng Ngụy Thiền lớn già đầu rồi còn so sánh hơn thua như trẻ con.)

“… Ngươi, thật không đơn giản nhỉ.” Ngụy Thiền híp đôi mắt đẹp.

“Chẩn nhi chỉ nhất mực hiếu tâm, thẩm thẩm có thể thông cảm là tốt rồi….”

Đột nhiên hai thân ảnh của hai đứa bé chạy ào vào phòng khách, “Ê, thằngngốc kia, leo lên cây lấy diều xuống giúp chúng ta ngay!”

“Con diều, ở chỗ nào?”

“Đang ở bên ngoài, mau lên, mau…”

Theo âm thanh thúc giục liên tiếp, chân Chi Tâm vừa động, La Chẩn mềm mại cười nói: “Tướng công, định đi đâu vậy?”

“Lấy diều giúp bọn họ…”

“Không cần, nhiều người làm như vậy, đâu cần chàng phải đi. Tới đây, trò chuyện cha cùng mẹ đi.”

“Ừm.” Chi Tâm hất hai đôi tay đang lôi kéo tay của mình, đi tới bên cạnh kiều thê xinh đẹp, “Nương tử….”

La Chẩn vuốt nếp nhăn trên áo hắn, ôn nhu nói: “Ngồi vào trên ghế bên cạnh cha đi chàng.”

“Nhưng Chi Tâm muốn ngồi chung một chỗ với Trân nhi.”

Mấy nha hoàn sau lưng vợ chồng Lương Đức che miệng cười trộm.

Lát nữa trở về sẽ tính sổ với ngốc tử này! — La Chẩn thẹn thùng nhuộm đỏđôi gò má phấn, “Đến ngồi bên cạnh cha đi, chàng là trưởng tử, dĩ nhiênphải có phong thái của trưởng tử chứ.”

“Ừm…”

“Ê, thằng ngốc kia, sao mi không lấy diều giúp chúng ta hả? Mi ngu đến mức hết biết rồi hả? Mi….”

La Chẩn quét mắt nhìn một vòng:

Vợ chồng Lương Nhị lão gia tựa hồ dường như vô tình không nghe thấy gìhết, mà công công bà bà của nhà mình tuy sắc mặt có giận dữ, nhưng cũngcố nén giận. Như vậy, không thể làm gì khác hơn là phải tự trưởng tẩunhư nàng thay mặt dạy dỗ vậy…

“Im miệng! Đây là hai đứa nhóc xấc láo nhà ai? Dám vô lễ hô to gọi nhỏ với Đại thiếu gia không nói, còndám lên tiếng sỉ nhục Đại thiếu gia, còn không cút đi ra ngoài!”

“Trân nhi…” Chi Tâm sợ hết hồn, trước mắt của hắn, dáng vẻ giận dữ đó củaTrân nhi: mắt sắc như dao, mặt lạnh băng. Nhưng tự dưng thấy nương tửnhư vậy làm trái tim của hắn vô cùng ấm áp.

Đôi tỷ đệ kia cũngbị kinh hoảng, liếc về hướng cha mẹ mình vài lần, sau đó lại tăng lêncan đảm, ưỡn ngực nói: “Ngươi… Ngươi là ai? Chúng ta là thiếu gia tiểuthư trong phủ này, sao ngươi dám lớn tiếng với chúng ta?”

“Chỉdựa vào ta là Thiếu phu nhân của Lương phủ.” La Chẩn lạnh lùng, nói:“Các ngươi cũng nói thử xem, các ngươi là tiểu thư thiếu gia nhà ai? Lại không hề có gia giáo, lễ nghi cũng chẳng có, là ai dạy ra những đứa xấc xược thế này?”

“Cái này…” Lương phu nhân Vương Vân dù tronglòng cảm thấy hả hê, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ lúng túng, “Chẩnnhi, để cho con chê cười rồi, bọn họ không phải là…”

“Khôngphải?” La Chẩn kinh ngạc, “Chẳng lẽ là con cháu nhà ai đến Lương gia talàm khách sao? Mà nếu loại không hề được dạy dỗ, không biết chừng mựcnày, nghiễm nhiên là thiếu hụt quản giáo, làm sao thuộc con nhà đànghoàng trong sạch được?”

“Khụ, khụ, khụ.” Nhị lão Lương gia —Lương Thiện (lúc này mới lên tiếng) lấy ngón tay để lên môi, khẽ ho vàitiếng: “Chi Tri, Chi Nguyện, còn không mau xin lỗi đại tẩu.”

“Con…” Đôi tỷ đệ ngông nghênh đó, vừa rồi bị ánh mắt của chị dâu dọa cho sợhãi. Nhưng từ nhỏ bọn họ đã được nâng niu chìu chuộng, khi nào thì chịuuất ức như thế này chứ? Liền vội vã kiếm núi lớn để dựa vào, nhìn vềhướng mẫu thân, hi vọng mẫu thân có thể thay mình ra mặt.

Sắc mặt của Ngụy Thiền lúc này đã quá mức khó coi, lạnh lẽo mím chặt môi, “Ngươi….”

La Chẩn biến sắc, mặc dù tiếng nói không run rẩy, nhưng sự lúng túng trànđầy mặt: “Thúc thúc, ngài nói bọn họ là Chi Tri cùng Chi Nguyện sao?Này, này… Là cháu dâu đã thất lễ, cháu dâu không biết là đệ đệ muội muội bướng bỉnh, cùng tướng công đùa giỡn, còn tưởng rằng là đứa bé vô lễnhà ai muốn khinh thị, làm nhục tướng công, xin thúc thúc đừng tráchmóc.”

“Không sao không sao, người không biết không có tội, huống chi bọn chúng cũng không hiểu chuyện…”

Ngụy Thiền cắt đứt trượng phu đang qua loa khỏa lấp, cười nói: “Cháu dâuthật lợi hại, vừa vào cửa đã đánh phủ đầu chúng ta một chiêu trước nhỉ?Chúng ta thật sự mở rộng tầm nhìn trước phong thái trưởng nữ của La đạihoàng thương đây.”

“Thẩm thẩm chê cười rồi ạ, nếu nói ra oai phủ đầu, mặc dù có đôi khi cũng rất cần thiết, nhưng đó chỉ là chuyện bấtđắc dĩ mới phải dùng. Cha hiền con hiếu thuận giống như Lương gia chúngta, hoà thuận vui vẻ, kính trên nhường dưới, vậy cần gì cháu dâu phải lo lắng lao tâm lao lực chứ. Chỉ cần họ hiểu được kính trưởng tôn huynh,cháu dâu sau này tất nhiên sẽ thương yêu bọn họ.”

Ngụy Thiền từkhi bước vào cửa Lương gia cho đến giờ, trượng phu hèn yếu, anh trai vàchị dâu lại luôn chú ý đến câu “Gia hòa vạn sự hưng”, nên lúc nào cũngtỏ rõ uy phong.

Lần này, cho rằng một tiểu nha đầu chỉ nhận lãnh mệnh lệnh của Quốc quân gả vào cửa này, rồi lại có một tướng công ngungốc, tất nhiên sẽ một mực cung kính, nhỏ nhẹ kiệm lời. Ngờ đâu, tiểunha đầu này ngay tại hỉ đường công khai bảo vệ tên ngốc đó, còn côngkhai đối nghịch với mình, thật là đáng giận mà.

Thời gian còndài, ta cũng muốn nhìn thử xem, ngươi cùng ta đấu như thế nào!— Sắc mặtNgụy Thiền lần lượt chuyển từ xanh sang trắng, âm thầm đè nén cơn giậnvào lòng. Mọi người uống trà xong, vẻ mặt lại hòa nhã cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng, vãn bối mới bái biệt trưởng bối, đi làm chuyện riêng.

“Nương tử, vẫn còn tức giận sao?” Bên trong xe ngựa, Chi Tâm từng chúttừng chút tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn má lúm đồng tiền kiều diễm củanương tử.

La Chẩn bình thản, ngắt nhéo lỗ tai hắn một cái, “Không tức giận.”

“Nương tử, nàng lại nhéo nữa rồi.”

“Sao?”

“Nhéo tai chi Tâm nữa đi, Chi Tâm thích Trân nhi nhéo lỗ tai Chi Tâm.”

Gương mặt thanh tú của La Chẩn nghiêm lại, dùng sức nhéo thật mạnh vào lỗ tai giống như khối vàng của hắn.

“Ối… Đau nha…. Nương tử, nàng lại khi dễ Chi Tâm…”

Thật là biết cách giả vờ đáng thương. La Chẩn mỉm cười, “Không phải bảo ta nhéo sao?”

“Nhéo nữa, nhéo nữa… Ái da, đau…”

Aiz…. La Chẩn vuốt ve gương mặt xinh đẹp ngốc tử này, “Nói thử xem, chàng thường hay lấy diều giúp bọn họ lắm à?”

“Ừ.” Chi Tâm cụp mắt, lông mi thật dài rũ xuống như cánh quạt, “Bọn họ không thích Chi Tâm, có lúc, cố ý đem đồ vật để thật cao thật là cao, để choChi Tâm đi lấy. Chi Tâm mang cái thang, bọn họ ở phía dưới xô ngãthang….”

Phải không? La Chẩn kéo đầu hắn qua, dựa vào đầu vaimình, ngón tai khẽ lướt qua mái tóc dài mịn như tơ của hắn, “Còn gì nữakhông?”

“Sau lại có Phạm Phạm, Phạm Phạm giúp Chi Tâm lấy, nhưng bọn họ không muốn Phạm Phạm lấy…”

“Phạm Phạm là ai?” Dường như trước kia có nghe Chi Tâm nhắc đến người này, nhưng vì sao vẫn không thấy?

“Phạm Phạm là Chi Tâm cõng về từ trong núi đó, hắn chảy thật là nhiều thật là nhiều máu nha. Chi Tâm nghe lời của Tiểu Bạch tỷ tỷ, cho hắn dùng nướcmắt của Tiểu Bạch tỷ tỷ, hắn sống lại….

Hắn rất lợi hại, mộtmình có thể nâng một khúc gỗ to thật to, trên lưng vác năm túi gạo,Phong ca ca nói hắn muốn báo ân với Chi Tâm. Hắn đối với Chi Tâm rấttốt…”

“Hắn ở đâu?”

“Thẩm thẩm phái hắn đến địa phương xa thật xa để đòi tiền, hắn vốn không chịu đi, thẩm thẩm bảo Chi Tâm nóivới hắn, hắn phải đi.”

Ai nói tướng công ngốc của mình ngốc nhỉ? Hắn hiểu tất cả mọi chuyện, hiểu hết ý tưởng của người chung quanhchẳng qua hắn hồn nhiên khiến cho hắn không hiểu được việc lợi dụng tính toán. Nếu đổi thành nàng, sẽ như thế nào?

“Tướng công, nói chota biết, chàng biết rất rõ ràng Chi Nguyện cùng Chi Tri không thíchchàng, vì sao còn phải lần lượt giúp bọn hắn vậy?”

“Bọn họ là đệ đệ cùng muội muội của Chi Tâm. Cũng là của Chi Hành, Chi Tâm rất muốn cùng bọn họ chơi đùa…”

Là thế đấy, tướng công của mình chính là như thế. “Tướng công, chàng thật đáng yêu.”

“Hửm?” Chi Tâm bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo như ngọc ẩn chứa vui mừng, “Chi Tâm đáng yêu sao?”

“Dĩ nhiên, đừng quên, chàng là tướng công của Trân nhi, tướng công của Trân nhi làm sao có thể không đáng yêu?”

“Ừ, ừ, Trân nhi khả ái, tướng công của Trân nhi cũng nhất định rất đángyêu. Chi Tâm là tướng công của Trân nhi, cho nên Chi Tâm cũng đáng yêunha!”

“Cho nên, tướng công đáng yêu à, sau này nếu đệ đệ muộimuội của chàng, muốn chàng lấy giúp bọn họ, chàng hãy tìm ta giúp mộttay, chàng sẽ tới tìm ta có được không?”

“Nhưng, Chi Tâm không muốn để cho Trân nhi bị đau, cái thang không có, rất đau đấy….”

La Chẩn đè nén lệ đã dâng lên trong mắt cười nói: “Trân nhi sẽ không đau,Trân nhi sẽ tìm cách để lấy xuống. Cho nên, Trân nhi sẽ không đau, chàng chỉ cần đến gọi Trân nhi…”

“Nhưng….”

“Nếu để cho Trân nhi biết, chàng lấy đồ mà không có gọi Trân nhi, Trân nhi sẽ tức giận, Trân nhi sẽ giận cả đời, tâm sẽ đau…”

“Trân nhi không đau, Trân nhi không đau nữa, Chi Tâm sẽ gọi Trân nhi, Trânnhi không thể đau nha, Chi Tâm không để cho Trân nhi đau đâu….” Nói đếncuối cùng, bên trong đôi mắt to như ngọc lại long lanh ánh lệ.

Ngốc tử này thật là, chỉ là lời nói hắn đã như thế rồi, nếu mình thật sự xảy ra chuyện, không biết hắn sẽ như thế nào đây. “Như vậy, vì không để cho Trân nhi đau, tướng công phải hứa với ta sau này không lấy giúp đồ chobọn họ nữa, có chuyện gì thì tìm Trân nhi, có được hay không?”

“Được, Chi Tâm nghe Trân nhi.” Gật đầu thật mạnh, “Chi Tâm sẽ không để cho Trân nhi đau, Chi Tâm sẽ bảo vệ Trân nhi!”

Ngốc tử này… Không nhịn được, La Chẩn lại hôn nhẹ lên đôi môi mọng đỏ. Không có chút nào ngoài ý muốn, Chi Tâm nỉ non một tiếng, lập tức ngậm lấyđôi môi thơm ngọt kia…

“Tiểu thư, Cô gia, đã đến miếu UyênƯơng…. Ái da, nô tỳ không thấy gì cả!” …Mới là lạ a! Bên trong xe kiệu,một đôi uyên ương đang tựa sát vào nhau, Cô gia tuấn tú ôm tiểu thư xinh đẹp, áo choàng xanh ôm lấy thân váy màu vàng nhạt, thật đẹp, thật sựrất đẹp nha….

“Chi Tâm buông ra đi đến rồi….” La Chẩn cố tránhné đôi môi mê mải mút lấy nàng. Ngốc tử này, không thấy Hoàn Tố đang vén rèm nhìn sao?

“Chi Tâm không muốn buông ra…. Hôn thật ngọt mà…. Không muốn…” Ôm nương tử mềm nhũn trong lòng, Chi Tâm đang muốn khoevới nương tử toàn bộ kỹ xảo, đâu chịu buông tha?

“Chàng… Buông ra…. Không phải muốn đến miếu Uyên Ương chơi sao?”

“Chi Tâm hôn thật ngọt mà…. Chi Tâm muốn Trân nhi…”

“Hoàn Tố đang nhìn…”

“Không có sao, không có sao, Cô gia, ngài từ từ hôn, nô tỳ có thể để cho phuxe chạy thêm vài vòng quanh miếu Uyên Ương. Ngài cứ hôn, cứ hôn đi ạ,không vội, không vội đâu…” Hoàn Tố cười xấu xa thả rèm xuống, để cho đôi uyên ương này, tận tình hôn nhau.

Nha đầu hư, ngốc tử này! La Chẩn khép đôi mắt đẹp chấp nhận….



Sau nửa canh giờ, nàng từ trong xe thoát thân ra, đôi môi đỏ mọng sưng,tươi đẹp như hoa, đáy lòng ảo não, lại cảm thấy may mắn: Thật may là,ngốc tử này vẫn chưa hoàn toàn biết chuyện nam nữ. Nếu hắn biết, khôngbiết sẽ dây dưa nàng đến mức nào?

Tận đáy lòng La Chẩn âm thầmquyết định, chuyện dạy Chi Tâm động phòng, thôi để sau này hãy tính đi…Mặc dù nàng cũng học hỏi từ trong sách ra, nhưng ít ra cũng đỡ hơn ngốctử này.

Ai ngờ, có người đã không thể chờ đợi được, đã tận tình chỉ dẫn cho tướng công ngốc của nàng tuỳ cơ hành động….

Bên trong thư phòng, Vương Vân đem sổ sách phân loại xếp sang một bên,nghĩ đến sau này mình không cần vất vả một mình như thế nữa, mặt lộ vẻvui mừng.

“Phu nhân, Thiếu phu nhân đến!”

“Mau mời, maumời!” Thường ngày Lương phu nhân ít khi nói ấp úng, nay lại nói lắp haitừ, thật hiếm có, nhìn thấy đứa con dâu xinh xắn thanh nhã, trước mắtVương Vân càng thêm sáng lên, “Chẩn nhi, đến ngồi bên này.”

La Chẩn thi lễ, “Mẹ, gần đây chứng choáng váng đầu của mẹ có khá hơn chút nào không?”

Vương Vân gật đầu, vui vẻ mỉm cười, “Tốt hơn nhiều, nhờ món trà dưỡng sinhcủa con đó, không nghĩ tới lại hữu hiệu như vậy. Nói ra thật xấu hổ,người Lương gia thì thực sự rất ít. Chi Hành, tiểu tử đó mặc dù cũng cóhiếu tâm, thường xuyên pha chế vài loại thuốc dưỡng thân cho chúng ta,nhưng vừa đắng vừa khó uống, lúc không bệnh ai lại chịu uống mỗi ngàychứ? Cho nên, len lén bảo nha hoàn đừng pha chế, làm uổng phí không íttâm huyết của thằng bé. Nhưng trà này của con, chúng ta uống rất ngonmiệng, mười mấy ngày nay không bỏ ngày nào đó.”

“Chẩn nhi cũnglà từ trong miệng một khách thương Trung Nguyên vô tình nghe được. Hắnnói, Hoàng thượng và Hoàng hậu Trung Nguyên cũng sử dụng trà Tang Diệpbổ thể mỹ dung, có thêm ‘Thiên tiên thảo’ nữa.”

Đứa con dâu này, càng nhìn càng là hài lòng mà. Ai có thể nghĩ tới, đứa con si ngốc củamình, lại cưới được một người vợ sắc sảo như vậy chứ? “Chẩn nhi, hôm qua ta nghe Chi Hành nói, lúc còn ở nhà, là con xử lí tất cả việc kinhdoanh trong nhà đúng không?”

Hôm nay trước khi đến thư phòng, La Chẩn đã đoán được dụng ý của mẹ chồng, nên thong dong đáp, “Chẩn nhi đã bắt đầu từ năm mười ba tuổi.”

Nhờ phụ thân đại nhân ban tặng,từ nhỏ đã mang theo La Chẩn bên người, mưa dầm thấm đất. Năm mười tuổiđã lộ ra bản năng kinh doanh thiên phú, phụ thân lúc đó mừng rỡ nhưđiên, cứ thế đến năm mười ba tuổi, liền đem gia nghiệp giao cho một côbé còn nhỏ như vậy, còn mình cùng phu nhân tiêu dao sung sướng đi ngắmcảnh.

Ai có thể nghĩ tới, ông chủ thương hiệu tơ lụa lớn nhấtNgọc Hạ quốc — La Tử Kiêm, nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời ông,không phải là làm nên những chuyện phi thường, lợi chiếm tứ phương, màlà cùng phu nhân tay trong tay ngao du bốn bể, khoái hoạt tựa thần tiênchứ?

Đoạn nhi từng tò mò hỏi: “Phụ thân, sao cha lại có thể yêntâm, cha không sợ tỷ tỷ lúc ấy tuổi quá nhỏ, sẽ làm cho phụ thân thấtthoát mười mấy vạn lượng bạc? Hoặc là toàn bộ gia sản của cha sao?”

“Tiền của phụ thân đủ nhiều, bồi thường toàn bộ gia sản thì không được. Nếulà bồi thường mười mấy vạn, vậy thì có sao đâu? Bồi thường thì bồithường, ta tin tưởng với trí thông minh cùng tâm tính của Chẩn nhi, mộtlần thất bại nhất định tỷ tỷ con sẽ ghi nhớ bài học đó, làm việc sẽ càng thêm kín đáo quả quyết.

Mà sự thật chứng minh, Chẩn nhi của tachỉ có một lần sơ sẩy thua lỗ mấy vạn lượng bạc, ngay lập tức mua vềdanh tiếng vang lừng: ‘Thương trường nữ thần đồng’, là ‘Cây rụng tiền’của La gia ta…Ha ha ha!”

Phụ thân như vậy, chỉ có thể nói là “Bất Lương”….

“Chẩn nhi, con cũng biết tình trạng của Chi Tâm rồi đó, trông cậy vào nó là không thể nào. Thật may là ông trời có mắt, để cho La gia chúng tacưới được một đứa con dâu như con, con có đồng ý giúp mẹ xử lý gianghiệp này không?”

La Chẩn vào cửa Lương gia, cũng đã không có ý định làm một Thiếu phu nhân rảnh rỗi, “Ý của mẹ là sổ sách trong nhà,hay là cửa hàng kinh doanh ở bên ngoài?”

“Tất cả.” Vương Vân chỉ vào đống sổ sách thật dày xếp chồng trên bàn. “Phụ thân của con thườngngày lo chuyện giao tiếp ở bên ngoài nhiều, mẹ thì quản lí đống sổ sáchtrong nhà và ngoài cửa hiệu. Chẩn nhi, mẹ sẽ không bỏ con làm một mìnhđâu, ban đầu mẹ sẽ giúp con.

Mẹ cũng biết, con vừa mới gả vàophủ hơn mười ngày, vợ chồng mới cưới vẫn còn nhiều quấn quýt, theo lýnên để cho con nghĩ ngơi một thời gian. Chẳng qua mẹ bây giờ muốn có một người giúp một tay.”

“Chẩn nhi là con dâu của mẹ, huống chi mẹ lại thương Chẩn nhi như con gái ruột, Chẩn nhi đương nhiên phải tận hết tâm sức rồi.”

“Con thật là một đứa con ngoan, cha mẹ con nhất định rất hãnh hiện về con.”Vợ chồng La hiền đệ khéo dạy dỗ con khiến người ta bội phục, dạy ra được một đứa con gái xuất sắc như thế.

“Nhưng mẹ à, Chẩn nhi muốn biết một chuyện.”

“Ừm?”

“Chẩn nhi biết rằng ở Lương phủ ta chia thành hai đại viện, một là đại việnbên này của cha và mẹ, một là nhị viện thuộc về bên Nhị thúc. Con muốnhỏi chính là, người làm trong phủ này cũng phân chia hai bên trả tiềnsao?”

Mặt Vương Vân hiện nét sầu khổ, lắc tay nói: “Tất cả người làm trong phủ này đều là đến đại viện bên này nhận tiền tháng.”

“Nói cách khác, là cha mẹ đang thay Nhị thúc nuôi người làm cả phủ sao?”

“Đúng vậy!” Vương Vân cụp con mắt xuống, buồn bực khôn nguôi.

“Như vậy, khế ước bán thân hoặc là khế ước làm thuê của bon họ đều kí kết bên này?”

“Nếu bên này phát tiền, dĩ nhiên là bên này thuê. Tổng quản Đại viện sau khi thỏa thuận thuê người xong mới phân phó qua bên Nhị viện cho thúc thúcthẩm thẩm chỉ điểm.”

Như vậy sao? “Có thể để cho Chẩn nhi nhìn thử khế ước của gia nhân bên kia được không?”

“Đương nhiên có thể.” Vương Vân đưa tay vào túi lấy ra hai xâu chìa khóa: “Xâu này là chìa khóa các tủ trong thư phòng, sổ sách nằm bên ngăn tủ thứba, đó là nơi để giấy tờ khế ước, con cứ tự nhiên xem. Còn xâu này làchìa khóa dự bị tất cả các phòng, con cũng giữ đi.”

“Cám ơn mẹ.” La Chẩn nhận lấy vật tượng trưng cho tín nhiệm cùng coi trọng này bỏvào túi tay áo. Rồi sau đó, đôi mắt đẹp, trong sáng nhìn chăm chú vàomặt của mẹ chồng mình, “Mẹ, thứ cho Chẩn nhi vô lễ, Chẩn nhi muốn hỏimột chút, ngài đối với loại tình huống này cũng không cam tâm phảikhông?”

“Ôi…” Vương Vân khoát tay, “Ban đầu chúng ta làm nhưvậy, chỉ là muốn lấy lòng thẩm thẩm của con, để cho bà ấy đừng bạc đãiChi Tâm sau lưng chúng ta. Nhưng con cũng thấy đó, ngay trước mặt chúngta họ vẫn đối xử với Chi Tâm như thế, như vậy cũng đủ hiểu, sau lưngchúng ta thì như thế nào. Tình hình như thế, ai có thể cam tâm đây? Cũng nên trách ta quá mềm lòng, cũng vô cùng dung túng. Nhưng chuyện đã xảyra đã nhiều năm rồi, muốn thay đổi cũng đâu dễ dàng? Làm không khéo, sẽkhiến người nhà mất hòa khí. Gia đình an, mọi sự mới an nha.”

Đôi mắt sáng của La Chẩn chợt lóe, “Nếu tác phong làm việc của Chẩn nhi,cùng tấm lòng nhân hậu mềm mại của mẹ có chút ít bất đồng, mẹ có tráchChẩn nhi không?”

“Không có.” Vương Vân cầm tay con dâu của mình, “Ta đã sớm biết vấn đề của nhà chúng ta là ở nơi nào, thiếu quyết đoáncùng mạnh mẽ. Nhưng theo mẹ thấy Chẩn nhi không phải sợ cái gì, con cứlàm sẽ có phụ thân và ta sẽ làm hậu thuẫn cho Chẩn nhi. Người xấu, chúng ta cũng sẽ gánh vác luôn.”

La Chẩn cười thản nhiên, “Chẩn nhisẽ không vừa mới vào nhà đã cậy quyền ỷ thế, không thể thay đổi thóiquen đã mấy chục năm qua của nhà mình, có một số việc, sẽ từ từ bắt tayvào làm, từ từ đi làm, mới không thương gân động cốt. Mà có một số việc, Chẩn nhi nghĩ phải nên xử lí nhanh, nên cũng chưa nói được như thế sẽlà người xấu hay người tốt.”

Đứa con dâu này, chẳng lẽ thật sựdo Lương gia hành thiện tích đức đã tạo thành sao? Sóng lòng Vương Vânsôi sục, gần như nghẹn ngào.

Ánh mắt La Chẩn đang đặt vào sổsách, không phát hiện mẹ chồng khác thường,“Mẹ, như thế này được không?Trước buổi trưa con hầu mẹ xem sổ sách ở thư phòng, buổi chiều mang sổsách trở về Song Uyên cư, gặp vấn đề gì, Chẩn nhi sẽ đến hỏi ý của mẹ.”

Chi Tâm, ngốc tử đó, dây dưa nàng không rời, nếu suốt ngày không ở bên cạnh hắn, sợ rằng hắn sẽ nghĩ rằng mình không muốn hắn, nói không chừng sẽlàm ra vẻ tủi thân đáng thương đến mức nào cho nàng xem đây.

“Sao cũng được, nhưng con cũng đừng cố sức làm mệt mỏi mình…”

“Trân nhi có ở đó không? Trân nhi có ở đó không? Trân nhi, Trân nhi, Trân nhi….”

Nghe thanh âm trong suốt tinh khiết ấy, La Chẩn đứng dậy, lập tức đến phíatrước cửa sổ, cười nói: “Không phải đã nói với chàng, lát nữa ta sẽ vềsao?”

“Trân nhi!” Chi Tâm nhảy qua, úp sấp trên cửa sổ, “ChiNguyện cùng Chi Tri tìm đến Chi Tâm, muốn Chi Tâm giúp bọn hắn lấy ngựagỗ cùng con diều.”

Sao? Đôi mi thanh tú cùng đuôi lông mày của La Chẩn giật giật, môi khẽ mím lại, “Bọn nhóc ở đâu vậy?”

“Bên kia Thiên viện. Bọn họ phái Tiểu Tứ tử tìm đến Chi Tâm, Chi Tâm nói với Tiểu Tứ Tử, Chi Tâm một lát nữa mới đến, Chi Tâm đến tìm Trân nhi, ChiTâm không muốn Trân nhi đau lòng…”

Không kìm hãm được, La Chẩn vuốt ve chơi đùa vài sợi tóc mai xinh đẹp mượt mà của phu quân, “Tiểu Tứ tử là ai?”

“Tiểu Tứ tử chính là Tiểu Tứ tử…” Chi Tâm si ngốc mở to đôi mắt: Nương tử thật dễ thương nha!!!

Một đôi vợ chồng son đang chìm trong ngọt ngào làm Vương Vân vô cùng vuimừng, rất vui mừng, đáp thay: “Là người hầu của Chi Tri, hai đứa bé nàysao lại không hiểu chuyện như vậy chứ…”

“Không sao, Chẩn nhi sẽ đến giúp bọn họ lấy đồ xuống.”

“Chẩn nhi, con….”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Chẩn nhi làm việc rất có chừng mực, sẽ không đánh, cũng sẽkhông mắng.” Chẳng qua là, Chẩn nhi sẽ cho bọn họ một dạy dỗ mà cả đờicũng khó quên, cần phải biết, bóng ma của tuổi thơ, sẽ đeo đẳng suốt cảđời người nha…