Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 994: Một Đóa Hoa Không Bằng Trăm Đóa Hoa





Thẩm Lãng vẫn còn do dự.
Để Yểm Khâu gia nhập dòng tộc là một con dao hai lưỡi, nếu khả năng của anh ta có thể được gia đình sử dụng, Thẩm Lãng sẽ giải quyết được rất nhiều rắc rối, nhưng nếu Yểm Khâu muốn trả thù thì chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
“Chuyện này tôi cần cân nhắc!” Thẩm Lãng nói thẳng.
Tất nhiên Yểm Khâu hiểu được lo lắng của Thẩm Lãng, cười nhạt nói: "Tôi biết anh đang lo lắng điều gì.

Vấn đề trả thù là chuyện cá nhân của tôi, nên tôi hiểu rất rõ sự lo lắng của anh, tôi sẽ không ép buộc..."
Sau đó, Yểm Khâu chuẩn bị đứng dậy rời đi.
"Đợi đã!"
Lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên gọi Yểm Khâu lại.
Yểm Khâu quay lại, hơi kinh ngạc.
"Tuy rằng tôi không thể để anh gia nhập dòng tộc, nhưng tôi có thể giúp anh tiếp xúc với những gia tộc ngầm mà anh phải đối phó.


Về phần còn lại thì phải xem bản thân anh..." Thẩm Lãng nói.
Đây là cách duy nhất mà Thẩm Lãng có thể nghĩ ra để cả hai bên đều hài lòng.
Dựa trên sự hiểu biết của anh về Yểm Khâu, vì chuyện này mà sau này Yểm Khâu chắc chắn sẽ nợ anh một ân huệ lớn.
Sự ưu ái này sẽ khiến Yểm Khâu giúp gia tộc Ngoan Nhân làm nhiều việc trong tương lai, thậm chí anh ta sẽ trở thành một quân cờ quan trọng của gia tộc Ngoan Nhân!
Khi Yểm Khâu nghe thấy cách làm này, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh ta.
"Được! Tôi sẽ nhớ rõ tình nghĩa này!" Nói xong, Yểm Khâu liền rời đi.
Cùng ngày, Thẩm Lãng cũng liên lạc với Vân Lão, người trong dòng họ và kể lại mọi chuyện.
"Chuyện này cậu bảo Yểm Khâu liên lạc với tôi đi, vừa hay có thể mượn tay của anh ta để trấn áp những dòng tộc ngầm kia, anh không biết bọn họ đã bắt đầu có ý đồ xấu với gia tộc Ngoan Nhân..." Vân Lão nói.
Cùng ngày, sau khi trở về văn phòng Tập đoàn Phi Vũ.
Một cảnh tượng khiến Thẩm Lãng bất ngờ đã xảy ra, lúc này Yến Khả Nhi đang nắm tay Mộc Hồng Diệp, vừa nói vừa cười, trò chuyện không ngớt ở đó.
Mối quan hệ giữa hai người này trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào?
Thẩm Lãng ngạc nhiên, Mộc Hồng Diệp thấy Thẩm Lãng đi vào liền nói: "Nếu việc mọi việc đều đã làm xong, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay là sinh nhật của Khả Nhi!"
Thẩm Lãng không khỏi thầm cười khổ, Yến Khả Nhi tự nhiên lại tìm đến đây, không biết lại định làm cái quái gì.
“Cô tới đây làm gì?” Thẩm Lãng không nhịn được hỏi.
Yến Khả Nhi cười nhẹ, trừng mắt nhìn Thẩm Lãng một cái, nói: "Tôi đến đây là vì chị Diệp mời, liên quan gì đến anh?"
Lúc này Mộc Hồng Diệp cũng đứng ra bênh vực: "Khả Nhi bây giờ là em gái của em, bọn em gặp nhau anh cũng muốn quản à?"
"Không quản, không quản..." Thẩm Lãng mỉm cười nói.
Phụ nữ ở cùng nhau chỉ có hai chuyện, ngoại trừ đi mua sắm thì chính là đi mua sắm cùng nhau!
Cùng ngày hôm đó, Yến Khả Nhi và Mộc Hồng Diệp kéo Thẩm Lãng đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở Kinh Đô.
Sự xuất hiện của hai người đẹp này suýt gây náo loạn trước trung tâm thương mại.
Nếu không có Thẩm Lãng, có lẽ đã một số kẻ ngỗ ngược tiến tới bắt chuyện rồi.
Ngay khi bước vào trung tâm mua sắm, Yến Khả Nhi và Mộc Hồng Diệp còn chưa đi được nửa vòng, trung tâm mua sắm đột nhiên trở nên náo loạn.
Ba người Thẩm Lãng cũng lộ vẻ kinh ngạc.

"Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Bởi vì nhiều nhân viên bảo vệ trong trung tâm thương mại đang tập trung lại để thu dọn!
Ngay khi ba người Thẩm Lãng chuẩn bị rời đi, đột nhiên có tiếng động truyền tới từ cửa trung tâm thương mại.
Xung quanh là một nhóm vệ sĩ mặc âu phục màu đen, một người đàn ông trung niên có khí chất bất phàm  vội vàng bước vào.
Có thể thấy người đàn ông trung niên đang rất lo lắng, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi.
“Cậu Thẩm, cô Mộc, cô Yến, thật xin lỗi, tôi đến muộn, không biết mọi người ghé thăm!” Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt ba người, cung kính nói.
Cả ba người sững sờ trong giây lát, vì Mộc Hồng Diệp ở Kinh Đô đã lâu nên nhận ra người này chính là chủ sở hữu của trung tâm mua sắm lớn nhất Kinh Đô, Lâm Côn.
“Ông chủ Lâm không cần phải khách sáo, chúng tôi chỉ định đi dạo một vòng thôi...!có vẻ hôm nay mọi người đang định dọn dẹp trung tâm, không biết là tại sao?” Mộc Hồng Diệp nói.
Lâm Côn vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: "Biết tin ba người tới đây tôi mới bảo bọn họ dọn dẹp trung tâm, sợ sẽ quấy rầy ba người!"
Cả ba không nói nên lời.
"Ông chủ Lâm, ông hơi..." Thẩm Lãng định nói, nhưng nghĩ nghĩ lại không nói ra, sợ rằng sau khi mình nói ra Lâm Côn sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
“Vâng...!ý của cậu Thẩm là bây giờ tôi bảo bọn họ quay về?” Lâm Côn đoán được ý của Thẩm Lãng, nhưng không rõ lắm.
“Bỏ đi...!chúng tôi cũng phải đi rồi, ông chủ Lâm cứ tiếp tục công việc bình thường đi!” Thẩm Lãng mỉm cười.
"Vâng vâng...!chỉ là mong cậu chủ Lãng nhận lấy, đây là tấm lòng của Lâm Côn tôi!"
Lúc này Lâm Côn lấy ra một chiếc thẻ bạch kim của trung tâm thương mại, chỉ cần có thẻ này, mọi chi tiêu trong trung tâm thương mại đều miễn phí, sẽ được tính dưới tên Lâm Côn.
Có thể nói, tấm thẻ này là do Lâm Côn đặc biệt tạo ra kết thân với những nhân vật lớn, cả Kinh Đô có không tới mười cái.
Bây giờ ông ta đưa liền ba cái cho Thẩm Lãng!
“Ông chủ Lâm, sao ông phải làm như vậy!” Thẩm Lãng cười khổ.
Nhưng Mộc Hồng Diệp và Yến Khả Nhi đã coi đó là điều hiển nhiên mà nhận lấy.
Họ không hề thiếu tiền, nhưng phụ nữ không có chút sức phản kháng nào đối với loại thẻ mua sắm này.
“Cậu Thẩm, đây chỉ là chút lòng thành, anh đừng từ chối!” Lâm Côn nói.
Đã vậy, Thẩm Lãng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận.
Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, trong lòng cả ba đều có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Chỉ định đi mua sắm, không ngờ lại gây náo loạn như vậy.
“Có vẻ sau này chúng ta vẫn nên cố gắng ra ngoài càng ít càng tốt, bây giờ không ai ở Kinh Đô là không biết anh!” Mộc Hồng Diệp cười với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng giang hai tay ra tỏ vẻ vô tội, không ngờ sau khi Tập đoàn Phi Vũ lớn mạnh, anh lại mất đi rất nhiều niềm vui trong cuộc sống.

Vì vậy anh không khỏi liên tưởng tới việc mình sẽ phải đối mặt với tình huống kiểu này sau khi kế thừa gia tộc Lamg Nhân!
Dù sao cũng sẽ có nhiều người muốn nịnh bợ anh hơn...
Ngày hôm sau.
Yến Khả Nhi đang xử lý một số tài liệu của công ty trong văn phòng.
Kể từ khi Yến Vân Sơn từ chức, Yến Khả Nhi đã tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của gia đình, mỗi ngày cô ấy đều rất bận rộn, cũng rất không vui.
Nhìn vào núi tài liệu trước mặt, Yến Khả Nhi có ý muốn đốt chúng đi.
Đúng lúc này, điện thoại của cô ấy đột nhiên vang lên.
Nhìn thoáng qua, là Thẩm Lãng gọi tới.
Lúc đầu Yến Khả Nhi hơi ngạc nhiên, sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười đã nhiều ngày không xuất hiện.
“Tôi muốn nhờ cô một việc!” Giọng nói của Thẩm Lãng từ trong điện thoại vang lên.
Yến Khả Nhi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Nhờ tôi giúp mà anh còn có thái độ này?"
Thẩm Lãng cười khổ nói: "Vậy tôi vẫn nên nhờ người khác giúp đỡ thì hơn!"
Yến Khả Nhi lo lắng, vội vàng nói: "Được rồi được rồi...!anh nói đi, bây giờ ai cũng biết cậu chủ Lãng anh ở Kinh Đô có vô số người muốn lập tức xách dép cho anh, tìm một người phụ nữ yếu đuối như tôi thì có chuyện gì?"
“Ngày mai cô giúp tôi đưa Mộc Hồng Diệp đến nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Hòa… nhưng đừng để cô ấy biết rằng tôi nhờ cô đưa cô ấy đến!” Thẩm Lãng nói..