Sinh Sinh Tương Hi

Chương 19



Thiệu Hi gửi ba chữ này cho Phó Đình Sinh, dường như không đến một phút sau, trên màn hình điện thoại của cô đã sáng lên, hiển thị tên của anh.


Điện thoại được chuyển qua.


"Phó Đình Sinh."


Anh mở lời, câu đầu tiên anh nói không phải là về vụ án mà là, "Sao còn chưa ngủ?"


"Hả? Không phải anh cũng chưa ngủ sao?" Nhưng mà cũng đúng, rốt cuộc thì vụ án còn chưa phá được.


Tưởng tượng đến việc anh cũng không ngủ được giống cô vì chuyện này, giống như là có một người đang thức khuya với mình vậy, cảm giác này đúng thật cũng không tệ.


Phó Đình Sinh không tiếp lời, "Vì sao cô lại cảm thấy hung thủ luyến mẫu?"


Thiệu Hi lấy lại tinh thần, nói hai chữ: "Cảm giác."


Nhưng mà sau đó cô lại nói tiếp: "Cách hung thủ đối xử với người bị hại làm tôi thấy được một cảm giác mê luyến, nhưng lại là một loại mê luyến mà khắc chế, là đối với mẹ của hắn, chắc hẳn hắn lớn lên trong một gia đình đơn thân, chỉ có mình mẹ nuôi nấng từ nhỏ, không......" Đại khái là do cảm thấy không tìm được từ gì đúng, Thiệu Hi nhẹ à một tiếng, sửa lại cách nói, "Hoặc có thể nói là bị ngược đãi mà lớn lên."


Phó Đình Sinh không nói chen vào, yên lặng nghe cô phân tích.


"Tình cảm của hắn dành cho mẹ cực kỳ vặn vẹo, nhưng là một người đã bị ngược đãi lâu năm nên hắn không có cách nào để biểu đạt điều đó ra được, cho nên hắn đem loại tình cảm này chuyển tới trên người các cô gái có chỗ tương tự như mẹ của hắn." Các cô gái ấy cứ trở thành vật thay thế cho mẹ hắn một cách vô tội như vậy.


"Từ cách hắn chọn lựa người bị hại thì có thể thấy mẹ của hắn cực kỳ thời thượng, có thể sẽ trang điểm, trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, hơn nữa cực kỳ thích màu hồng nhạt, đặc biệt là sơn móng tay màu hồng nhạt, cho nên hắn mới sơn màu đó lên móng tay của người bị hại, lúc trước Đào Hiểu Mẫn đã từng nhắc tới, có một lần hắn ta giữ lấy tay cô ấy rồi để lên trên mặt mình, lúc đó hắn cực kỳ hưởng thụ."


"Một khi người bị hại không có cách nào để thoả mãn được ảo tưởng của hắn, hắn liền sẽ giải quyết các cô ấy, cuối cùng người bị hại đều bị bỏ vào trong cốp xe có thể là do hắn từng phải trải qua cảm giác tương tự như thế, từ từ cảm thấy khó thở ở trong một không gian hẹp."


Thiệu Hi quay đầu lại nhìn tủ quần áo trong phòng, dường như có thể nhìn thấy cảnh một cậu nhóc bị mẹ kéo cửa ra nhốt vào tủ, bởi vì khóc gào mà đỏ cả mặt lên.


Giọng nói trầm thấp của Phó Đình Sinh từ từ vang lên ở bên tai cô, "Thủ pháp phạm tội của hung thủ tăng cấp có liên quan tới mẹ của hắn hay không?"


"Ừm, hẳn là mẹ của hắn đã qua đời." Cái chết của mẹ chính là nguyên nhân đã kích thích hắn.


Đã chết...... Phân xác ra......


"Nói không chừng hắn còn đang giữ thi thể của mẹ hắn."


Không biết có phải vì phỏng đoán này hay không, hai người đều rơi vào trong trầm mặc ngắn ngủi, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của họ đang quẩn quanh bên tai nhau, có một cảm giác hài hoà và ăn ý không rõ.


Cuối cùng vẫn là Phó Đình Sinh lên tiếng trước: "Mặt khác, ở một chiếc xe báo hỏng lại phát hiện thêm một thi thể bị tách rời, thời gian tử vong là khoảng hai tháng trước."


"Như vậy sao." Rõ ràng đã sớm đoán trước được kết quả nhưng mắt Thiệu Hi vẫn hơi ảm đạm, tay phải vô thức nắm chặt lại, cảm giác đau đớn làm cô hoàn hồn, "Đã xác nhận được thân phận của người chết chưa?"


Phó Đình Sinh có thể nghe được cảm xúc đang thay đổi ở trong giọng nói của cô, "Vẫn chưa, nhưng đã xác nhận được thân phận của người chết ở ngoài quán bar, là nữ, 31 tuổi, nghề nghiệp giáo viên, sau khi tan làm lúc 10 giờ thì liền mất tích."


Thiệu Hi lấy bút viết xuống giấy số 10, sau đó, "Anh đã ăn khuya chưa?"


Đề tài đột nhiên thay đổi, đầu bên kia điện thoại chần chừ một giây mới truyền đến một tiếng, "Ừm."


"Lại nói tiếp, nhà ăn của cục cảnh sát các anh có cho người ngoài vào ăn không?" Cô thật sự muốn đi ăn ké bữa cơm mà.


"Có." Phó Đình Sinh nói thêm một câu, giọng nói nặng nề, "Người nhà thì có thể vào."


Người...... nhà?


Thiệu Hi lấy tay ôm ngực, không nghĩ tới mình rung động không thôi chỉ vì một câu nói như thế này.


Thật là, muốn mạng mà......


***


Sáng sớm hôm sau, nhìn mắt mình có một lớp xanh lá dày đặc trước gương, Thiệu Hi đột nhiên nhớ tới hình như hai ngày rồi mình chưa chợp mắt.


Cô ngó trái ngó phải thấy thật sự nhìn không nổi nữa, "Sắc mặt cũng thật kinh khủng mà."


Vì thế chờ Đào Hiểu Mẫn đi từ trong phòng ra, liền thấy Thiệu Hi đang đắp mặt nạ.


"Thiệu, Thiệu tiểu thư?"


"Tỉnh rồi sao." Nhìn biểu cảm của đối phương, Thiệu Hi phản ứng lại, lập tức kéo mặt nạ xuống, "Xin lỗi, dọa đến cô rồi."


Đào Hiểu Mẫn lắc đầu tỏ vẻ không có gì.


Thiệu Hi dùng tay vỗ vỗ mặt mình rồi nói với cô ấy: "Đúng rồi, tôi phải ra ngoài một chuyến, chắc phải đến chiều mới về được, trong tủ có đồ đông lạnh sẵn đó, cô nấu ra ăn đi."


"Vâng."


Nửa tiếng sau, Thiệu Hi thay xong quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi phòng ngủ, Đào Hiểu Mẫn nhìn theo cô ra cửa xong thì xoay người đi về phòng khách, có một hình ảnh chợt lóe qua trong đầu cô, bước chân cô lập tức dừng lại.


Không biết có phải do cô nhìn nhầm hay không, vừa rồi hình như cô nhìn thấy một màu hồng nhạt ở trên tay Thiệu Hi.


***


Xe lái ra khỏi tiểu khu chưa đến mười phút, Thiệu Hi liền phát hiện mình đang bị theo dõi.


Cô không dừng xe lại ngay lập tức, lại lái thêm một đoạn đường ngắn nữa mới dừng xe ở ven đường, chiếc xe đi phía sau cũng dừng lại theo.


Thiệu Hi mở cửa xuống xe, trực tiếp đi qua, đứng ở xe bên, cúi người gõ cửa sổ xe ở ghế sau hai cái.


Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cô nhìn người ngồi bên trong, khẽ cười nói: "Đi ra cùng như vậy, cô có mang theo ví tiền không?"


Mặt Đào Hiểu Mẫn nóng lên một chút, ngập ngừng nói: "Không, không mang."


"Xuống xe đi."


Cuối cùng đương nhiên là Thiệu Hi thanh toán tiền xe hộ cô ấy, tính tiền xong hai người về trong xe của cô, cô nghiêng đầu về một bên, phát hiện Đào Hiểu Mẫn ngồi ở ghế phụ đang khóc.


"Cô......" Có cái gì mà khóc chứ???


Đào Hiểu Mẫn đỏ mắt, cảm xúc có chút kích động, "Thiệu tiểu thư, có phải cô định tự làm mồi để dụ tên biến thái kia ra không?"


"Hả?"


"Tôi, tôi thấy, cô, cô sơn móng tay màu hồng nhạt, còn không phải là muốn làm như vậy sao?!" Đào Hiểu Mẫn càng nói càng kích động, khóc càng mãnh liệt hơn.


"Cô không cần phải mạo hiểm như vậy đâu, tôi......" Cô ấy khóc nức nở rồi tự vỗ ngực chính mình, "Cô có thể đem tôi ra coi như mồi nhử."


"Như vậy, như vậy...... Nói không chừng có thể bắt được hắn."


"Sao có thể......" Thiệu Hi cong mắt, khóe miệng tràn ra một nụ cười khổ, che giấu đi sự thất thố trong đáy mắt mình.


Sau đó cô ngẩng đầu thấy trên mặt Đào Hiểu Mẫn đầy nước mắt, ánh mắt cô ấy cực kỳ kiên định, "Tôi có thể làm được!"


"Ai......" Thật là.


Thiệu Hi thở dài, trực tiếp xoè tay ra cho cô ấy xem, lộ ra biêu cảm dở khóc dở cười, "Sơn móng tay hồng nhạt ở đâu ra vậy?"


Đào Hiểu Mẫn lấy một ngón tay qua xem, ngốc ngốc nói, "Hả? Tôi, tôi nhìn lầm rồi sao."


"Làm mồi nhử gì chứ, tôi cũng không phải con ngốc." Cô lắc lắc đầu, khởi động xe rồi quay lại, "Được rồi, tôi đưa cô về."


Xe màu đen lại lái ngược về tiểu khu, mà ở phía sau, đang có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm.


"Tìm được rồi."