Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 227: Tận thế chi hải 01



Edit: Trang Nguyễn

"Độ khó: Cấp bậc đơn giản

Mục tiêu công lược: phụng dưỡng cha mẹ già

Phần thưởng hoàn thành: 600 điểm lương hỏa

Thất bại trừng phạt: trừ 80 điểm lương hỏa

Mặt khác: ***(chưa xác định)"

"Kí chủ yên tâm, lần này thật sự là cấp bậc đơn giản." Thụy Đinh không ngừng sáng chói trước mắt Du Hành, vỗ bộ ngực không tồn tại ʘʘ cam đoan: "Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm bộp bộp ~!"

Du Hành nở nụ cười: "Tôi tin tưởng cậu."

Sau khi xem hết nhiệm vụ, anh bắt đầu mua vật tư, bất luận là thuốc hay đồ vật có thuộc tính đồ ăn, đồ dùng hằng ngày... đều mua một phần, có kinh nghiệm luống cuống từ hai thế giới nhiệm vụ trước, anh quyết định sau này đều phải chuẩn bị như vậy, dù sao dùng không hết cũng có thể lưu trữ, thời gian sau lại dùng đến, sau đó anh bị RT9009 truyền tống đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo.

Khi mở mắt ra, anh phát hiện mình nằm ở trên giường, bốn phía một mảnh đen kịt, bên tai là tiếng mưa rơi, trong không khí đều là mùi ẩm ướt. Anh cũng không vội vã rời giường mà tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ tên là Trương Hằng Phúc, năm nay bốn mươi ba tuổi, là người mồ côi cha, có một con trai hai mươi mốt tuổi. Tạm thời không nhắc đến con trai, Trương Hằng Phúc sinh ra trong một gia đình bình thường ở trấn nhỏ, hai năm trước cha mắc bệnh lâu năm qua đời, bây giờ chỉ còn lại một người mẹ già, ở cùng với hắn. Xem ra phụng dưỡng "cha mẹ già" trong mục tiêu chính là trên người mẹ Trương rồi.

Trương Hằng Phúc đi làm ở công ty bảo hiểm, làm hơn mười năm, nhận tiền lương không cao không thấp, vào lúc con trai năm tuổi đã ly hồn với vợ dùng lý do tính cách không hợp chia tay, đến nay không tìm người mới. Bối cảnh gia đình đặc biệt đơn giản, hắn còn bình thường hơn người đàn ông trung niên bình thường khác, tính cách chất phác ít lời, mỗi ngày chỉ biết đi kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ điều phiền não duy nhất chính là tiết kiệm tiền mua căn nhà cho con trai làm nhà cưới.

Du Hành mở to mắt, đây là lần đầu tiên anh gửi thân đến nhân vật vai vế cha, còn là người đàn ông trung niên. Anh mở đèn đầu giường, trước giường cách đó không xa có một thùng nhựa đang hứng nước mưa, tiếng mưa rơi tí tách vang lên không dứt.

Đây là nhà ở khu phố cổ, may may vá vá sửa lại sửa, những năm nay nguyên vật liệu càng không ngừng tăng giá, nguyên chủ cũng chỉ tự mình tu sửa một chút, nhưng luôn không ngừng sửa những chỗ bị hư hại, mái ngói bị chuột chui tạo thành khe hở, bình thường không ngừng rơi rớt cát bụi cũng coi như xong, mưa thoáng một chút, càng không ngừng rò rỉ, không có cách nào chỉ đành lấy xô hoặc thau hứng nước.

Trương Hằng Phúc nghĩ: dù sao cũng phải ở! Bây giờ xốc nóc nhà lại che một tầng mái ngói mới, cũng mất vài ngàn khối, chẳng bằng tiết kiệm mua nhà mới cho con trai.

Kết quả vừa bắt đầu mùa hè năm nay đã mưa, mỗi ngày đều ngâm trong mưa, chứng viêm khớp của Trương Hằng Phúc tái phát, còn thêm tật xấu đau cơ xương.

Du Hành bắt mạch cho thân thể này, phát hiện thực sư hư rồi, tuy nói đã bốn mươi ba tuổi, nhưng còn đang tráng niên, đã hư thế này thì không phải trạng thái khỏe mạnh. Nghĩ đến hắn ăn mặc tiết kiệm, lại để cho con trai sinh hoạt dư dả, không khỏi cảm thán tình thương của cha như núi, đáng tiếc con trai Trương Hằng Phúc có chỗ dựa vững chắc đã tập thành thói quen, ở trong mắt anh, thật sự chưa tính là người con hiếu thuận.

Du Hành cảm thấy lo lắng, sự lo lắng này rất quen thuốc, anh đã gặp phải thiên tai khí hậu thế này trong thế giới nhiệm vụ trước, lúc ấy còn phải chăm sóc em gái đang mang thai, sau này đưa cả nhà đến khách sạn cao nhất trong vùng tránh tai, kết quả sau đó thật sự xảy ra trận đại hồng thủy siêu cấp. Trừ trận đại hồng thủy này có có nhiệt độ tụt xuống thấp, gió tuyết, đến hậu kỳ còn xuất hiện động đất... thật sự xảy ra liên tiếp không ngừng.

Mặc kệ thế giới nhiệm vụ này có hình thái tận thế khí hậu hay không, căn nhà này không thể ở.

Du Hành trở về phòng thu dọn đồ đạc, lấy sổ tiết kiệm ra. Thật ra không phải Trương Hằng Phúc không có tiền, hắn không hút thuốc lá, không uống rượu, không có yêu thích xấu gì, ở nhà cùng mẹ, hai người đều vô cùng tiết kiệm. Tích lũy nhiều năm như vậy, cũng để dành được hơn ba mươi bốn vạn. Vốn khoản tiền này đã đủ vào huyện thành đặt cọc mua nhà trả góp rồi, Trương Hằng Phúc đã nghe ngóng,gần khu tiểu học tốt nhất bên này mới xây một khu chung cư, chỉ cần hai mươi vạn tiền đặt cọc là đủ rồi.



Thế nhưng con trai nói tốt nghiệp đại học xong muốn ở lại Trung Kinh, tết năm nay còn nói, bạn gái là người địa phương ở trường đại học đó, người nhà bạn gái không muốn gả con gái đi xa. Trương Hằng Phúc cũng đã xem qua ảnh chụp, là một cô bé lớn lên đặc biệt xinh đẹp, vừa nhìn cũng biết được nuông chiều lớn lên, nếu mình cũng có một đứa con gái như vậy, chắc chắn cũng không nỡ gả con gái đi đến nơi xa.

Bởi như vậy, kế hoạch mua nhà phải thay đổi, Trung Kinh là thành phố nổi tiếng trong nước, giá cả quả thật muốn lên trời, Trương Hằng Phúc càng liều mạng làm việc kiếm tiền càng tiết kiệm hơn nữa!

Du Hành lắc đầu, định ngày mai lấy tiền ra, trước đưa mẹ già đổi chỗ ở, đưa mẹ già đến nhà khách huyện thành, sau đó lại đi mua vật tư, còn lại xem tình hình thế nào!

Anh không có tính tình tốt như Trương Hằng Phúc, một người con chỉ lúc muốn có tiền sinh hoạt, tiền mua nhà mới liên hệ với cha mình, anh thật sự không có tâm tình đi ứng phó, anh cần chú ý, nhất định là chính mình và mẹ già của nguyên chủ. Gian phòng của mẹ già cũng bị rỉ nước đây này. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Anh nghĩ, có lẽ ý nghĩa nhiệm vụ lần này là chuyển đổi mục tiêu phấn đấu của nguyên chủ, hắn đã trả giá quá nhiều cho con trai, anh muốn thay thế nguyên chủ để mẹ già của hắn vượt qua những ngày tháng tốt lành.

Bây giờ chỉ mới hơn ba giờ sáng, Du Hành mặc áo Chúc Long ngăn cách khí lạnh, đây là một kiện pháp y, không cần linh lực cũng có thể sử dụng, bởi vậy người quyền thế trong đám phàm nhân rất ưa thích mua pháp y mặc vào, vừa thực dụng lại có cấp bậc.

Bây giờ là cuối tháng tư, mưa không ngừng khiến đêm vô cùng lạnh lẽo, sau khi mặc áo Chúc Long, Du Hành mới xếp bằng ngồi trên giường luyện [Quy tắc chung kiện thể]. Anh đã thử qua, thế giới nhiệm vụ này không cách nào tu tiên cùng tu chân.

Thân thể Trương Hằng Phúc quá kém, đến lúc hừng đông, Du Hành cũng không thành công cảm giác được khí, đây không phải việc chỉ một lần là xong, anh cũng không có nhụt chí, tính đợi sau khi mua xong vật tư rồi lập tức sử dụng dịch cải tiến gien và các đan dược tẩy tủy, kiện thể khác, nhanh chóng nâng tố chất thân thể lên.

Anh đến phòng bếp nấu bữa sáng, sau khi mẹ Trương thức dậy còn giật mình: "Sao con dậy sớm như vậy?"

"Ngủ đủ rồi nên con thức dậy luôn." Du Hành bưng cháo ra, nhìn bà lão đầu đầy tóc trắng mặt mũi đầy vẻ gian nan vất vả, trong lòng anh không dễ chịu cho lắm, anh đối với người già không có cách nào chống cự nổi, vất vất vả vả cả một đời đáng giá để người kính nể. Mẹ Trương cũng rất vất vả, hiện bởi vì nhà mới cho cháu trai, cũng đi sớm về trễ đấy.

"Mẹ đến ăn sáng đi, ăn xong thu dọn đồ đạc trong nhà, chúng ta đến nhà khách ở."

Mẹ Trương sửng sốt: "Đang êm đẹp sao lại muốn đến nhà khách ở rồi?"

"Trong phòng con rỉ nước quá nghiêm trọng không ở được nữa rồi."

Mẹ Trương cau mày đau lòng nhìn anh: "Ai, đã sớm nói với con phải tu sửa phòng ốc, con cháu đều có phúc của con cháu, con cũng không thể chuẩn bị hết cho Tiểu Trí, nó trưởng thành, trưởng thành rồi."

Du Hành rủ mắt không nói: "Con đã biết."

Mẹ Trương biết rõ con trai là người có tính tình cố chấp, cũng không tin anh nói, chỉ nói: "Chính con đi nhà khách đi, mẹ không đi."

"Cùng đi chứ mẹ, một mình mẹ ở nhà, con làm sao an tâm được?"

Du Hành đơn giản chỉ muốn đi cùng mẹ Trương, mẹ Trương không lay chuyển được anh đành phải gật đầu: "Vậy thì đi đến nhà đầu thôn kia? Nơi đó giá rẻ."

Bà lão thấy con trai vì nhà cưới của cháu trai mà sốt ruột phát hỏa, trong lòng bà cũng khó chịu, ngày thường cũng vô cùng tiết kiệm, vì giúp con trai giảm bớt gánh nặng, cũng làm vài công việc bảo mẫu, trông trẻ. Chỉ là gần đây mưa nhiều quá, mọi người cũng không hay ra ngoài, bà cũng không có việc làm, nghe ở nhà khác liền vô cùng đau lòng xót tiền.

"Được."



Vừa dàn xếp xong, liền có đồng nghiệp gọi điện thoại cho anh: "Lão Trương à, sao ông đến trễ thế? Hôm nay là ngày kết toán cuối cùng đấy, ông vắng mặt là thiệt thòi mất rồi còn đâu, toàn bộ đều mất hết đấy!"

Du Hành cười: "Trong nhà rỉ nước nhiều quá, tôi đưa mẹ tôi đến nhà khách ở, anh thuận tiện xin nghỉ phép dùm tôi! Xin nghỉ nhiều ngày, không có chuyện gì, tức giận thì tức giận, tôi chịu sự tức giận của ông ta mười năm nay rồi, tôi cũng nên tức giận lại ông ta rồi đấy. Được, cảm ơn anh Trần."

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút, mẹ đói bụng thì gọi phục vụ đưa cơm cho mẹ được không?"

Sau khi mẹ Trương thu dọn xong, bắt đầu lấy công việc ra làm, chính là dán hộp, một chiếc hộp kiếm được một mao tiền, gần đây bà đang làm cái này. Nghe vậy bà gật đầu: "Con đi nhanh lên, xin lỗi cấp trên cho tốt, nói tình huống chúng ta đặc biệt, nói vài lời tốt tốt vào, đừng thật sự để người ta trừ hết tiền lương của con."

"Dạ, con đã biết."

Lúc anh xuống lầu, lại nhắn nhủ với nhân viên, còn trả trước tiền cơm: "Đến giờ thì đưa cơm giúp tôi, làm phiền rồi."

Mấy tháng này liên tục mưa nhiều, giá gạo đều tăng lên một ít, tuy nói lãnh đạo có biện pháp điều tiết khống chế giá cả hàng hóa, nhưng tầng tầng áp dụng đến thôn xóm dưới nhất lại vẫn tăng. Du Hành đến ngân hàng trước rút hết tiền ra, lại làm một tấm thẻ khác để một nửa số tiền vào đó, còn một nửa lấy tiền mặt.

Anh rất quen thuộc mua vật tư, chỉ là thời tiết không tốt, cả người đều ẩm ướt, cứ như thế chạy ba ngày, rốt cuộc mới mua đầy đủ hết, tiền cũng bỏ ra một nửa, chất đầy hai mươi bảy chiếc nhẫn trữ vật. Cho dù là ăn uống hay đồ dùng sinh hoạt, đều đủ sống cả rồi.

Bởi vì trời mưa, anh còn hai chiếc thuyền thổi khí, đã có những vật này, anh mới cảm thấy an tâm một chút. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau đó anh đến một nhà khách khác, đặt phòng để phục dùng dịch cải tiến gien, trọn vẹn chín ngày mới vượt qua, lúc trở về bên chỗ mẹ Trương, bà lão lo lắng muốn chết: "Thời tiết không tốt thế này sao mấy đứa còn đi công tác chứ? Con xem con gầy đi rồi này!"

"Không có việc gì mẹ, con đã xin nghỉ, gần đây ở nhà nghỉ ngơi một chút."

Mẹ Trương sờ sờ mặt con trai già nhà mình, vô cùng đau lòng: "Thật sự gầy, nếu không mẹ về nhà hầm canh cho con?"

"Thật sự không có việc gì, mẹ đến đây, con có mua sữa bột dành cho người già, mỗi ngày mẹ uống một ly nha."

Mẹ Trương vuốt bên ngoài hộp: "Cái này đắt lắm không?"

"Không đắt, mẹ nhất định phải uống đấy, không uống lại hết date thì lãng phí nữa."

Du Hành dẫn theo mẹ Trương ở nhà khách, mỗi ngày anh đều rèn luyện thân thể, còn chú ý tin tức thời sự, năm nay cả thế giới đều mưa nhiều, cây nông nghiệp bị ảnh hưởng rất lớn, giá cả rau củ quả càng lúc càng cao.

Giá cả có cao, rau củ quả cũng vẫn phải ăn, Du Hành mua hai thùng trái cây trên chợ bán thức ăn, mỗi bữa cơm đều có chút rau quả, còn mua ấm sắc thuốc và mượn nhà bếp của nhà khách, mỗi ngày đều nấu canh thuốc Đông y cho mình và mẹ Trương, rất nhanh một tháng đã qua đi, thân thể hai người đều khá hơn nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận phơn phớt.

Lúc mới đầu Mẹ Trương còn tiếc tiền, sau này thấy con trai cũng không them để ý tiền nong, bà cũng không muốn nói nhiều.

Lần này ngày mưa kéo dài suốt một tháng, đến rốt cuộc tạnh, Du Hành nhanh chóng chạy ra ngoài phơi nắng, anh cảm thấy mình sắp mốc meo rồi.

Lời của Editor: lại là Hằng nha ^^