Sổ Tay Phẫu Thuật Thẩm Mỹ Của Hot Girl Mạng

Chương 30: Con mồi ngụy trang



Edit: Cigarred

Liên Túc luôn mình rất được người ta yêu thích, đặc biệt là với phụ nữ. Anh ta có vẻ ngoài tốt, cho dù là quần áo hay ngoại hình, hay kiến thức và cách ăn nói đều lộ ra bối cảnh gia thế ưu việt sau lưng, huống chi ngày thường anh ta luôn biểu hiện lịch sự lễ phép.

Cách một cái bàn, Liên Túc nhìn cô gái thắt bím tóc trước mặt.

Trên mặt không trang điểm gì, lộ ra ngũ quanh thanh tú, hai cánh môi khép lại như cánh hoa, không phải màu đỏ đậm mà là màu sắc tự nhiên, vì thế khiến cho khuôn mặt cô càng thêm trong trẻo. Liên Túc nhìn chằm chằm hai cánh môi cô, còn có cái cằm ôn nhu, càng cảm thấy khó mà rời mắt được.

Thanh thủy xuất phù dung(*), tự nhiên không trang sức.

(*: Nước trong chảy ngoài phù dung)

Anh ta không thích khuôn mặt nhọn, dáng người gầy, anh ta thích thanh nhã một chút, nhưng mỹ nhân như vậy thực sự khó gặp đời thường. Thấy anh ta còn nhìn chằm chằm, cô gái tết tóc kia hơi ngượng đỏ mặt, không chịu nổi đánh giá của anh ta, đưa mắt nhìn sang: "Vị tiên sinh anfy, anh nhìn cái gì? Chúng tôi bên này sẽ không gây ồn nữa, anh nên quay lại chỗ ngồi trước đi."

Còn rất lễ phép... Liên Túc thích dáng vẻ e lệ nhút nhát của cô. Anh ta không có ý nghe lời như vậy, gập sách lại, không còn tâm trí đọc nữa, hoặc những thứ trước mắt thậm chí còn quan trọng hơn.

Liên Túc sầm mặt, thật sự có chút dọa người.

"Hai người làm ồn đến tôi." Liên Túc đi qua, nhìn nam sinh kia, trong lòng cân nhắc: "Hai người có quan hệ gì?"

Nếu là hoa đã có chủ, Liên Túc cũng sẽ làm ra chuyện hoành đao đoạt ái, dù sao một sinh viên đại học bình thường thì có cái gì, làm sao so được với anh ta có tiền có thế. Nếu không phải thì anh ta sẽ càng cao hưng hơn... Anh ta thích cô gái băng thanh ngọc khiết.

Anh ta chán ghét những nụ cười nịnh nọt đó, ghét những bộ đồ hở hang.

Cô gái trẻ tuổi cúi đầu, không muốn nhìn anh ta, dường như gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi phiền toái, "Chúng ta giải quyết ổn thỏa là được, cậu ta? Chuyện này liên quan gì đến anh?"

Cô đáp lại phải phép, không quá vui vẻ, chỉ riêng việc cô vẫn luôn rụt rè khiến Liên Túc thích, khẩu âm mềm mại, ngọt ngào này. Khẩu âm của cô như gió nhẹ thổi qua da thịt anh ta, trong nháy mắt sau lưng nổi lên ngứa ngáy, anh ta thích giọng nói như vậy.

Cô quá yếu đuối, không có tính công kích, cũng không phải giả vờ, là thật sự thanh thuần ngọt ngào, tự nhiên mang theo vẻ nũng nịu.

Chuyện này đúng là không liên quan đến anh ta, Liên Túc thu hồi vẻ lạnh lùng trên mặt, ngược lại nở nụ cười thân cận, đó là văn minh, gãi đúng chỗ ngứa. Anh ta vì để thuyết phục hơn, thậm chí giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Em là người thành phố H?"

Ôn Dư trừng mắt liếc anh ta một cái, anh ta cũng không giận.

"Đúng vậy thì sao?"

Cô quá ngọt ngào, anh ta có cách để phát triển mối quan hệ này, "Em vẫn còn là sinh viên à? Đọc sách ở đây sao? Khẩu âm của em tôi nghe rất quen, mẹ tôi cũng là người thành phố H."

Điều này Ôn Dư đương nhiên biết, cô cũng chính là hướng đến cái này mà đến, theo cô điều tra, phán đoán ra loại người như Liên Túc, lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc, nên gắn bó với hình tượng người mẹ dịu dàng hơn, sau đó cũng tìm ra đột phá là mẹ của Liên Túc.

Mẹ của Liên Túc là người thành phố H, những năm đầu là vũ công của nhà hát, sau đó theo đoàn kịch đến đây, được các doanh nhân giàu có nhìn trúng. Ôn Dư thậm chí còn tìm thấy video buổi diễn năm đó của bà, người phụ nữ trong video có thân hình xinh đẹp, giơ tay nhấc chân như thiên nga trắng.

Liên Túc lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nên đối với kiểu nữ tính như thế có thiện cảm. Hiện giờ xem ra, Ôn Dư đã suy đoán chính xác, cô cần phải tiếp tục duy trì hình tượng như vậy.

Ôn Dư vẫn không lạnh không nhạt, ngón tay gõ lên gáy sách, lực chú ý đặt nhiều hơn trên sách, đây mới là chính xác, phụ nữ càng xinh đẹp càng quen với sự tiếp xúc và kết giao như vậy, cảnh giác nhiều hơn là hợp lý.

"Vậy cũng thật trùng hợp, nhưng tôi không phải sinh viên."

Nếu cô nói như vậy thì Liên Túc sẽ điều tra cô, càng quan trọng hơn là đối phương sẽ không đặt cô và anh ta ở vị trí ngang hàng. Có đôi khi nhân loại chính là sinh vật như vậy, càng không chiếm được, giá trị con người càng tăng lên, tốn tâm huyết muốn có được.

Liên Túc bừng tỉnh, Ôn Dư nói những lời này đã phủ định quan hệ của cô và nam sinh kia, lần này anh ta hoàn toàn bỏ qua nam sinh nghẹn đỏ mặt không kiến thức kia. Nam sinh còn định tiếp tục nói gì đó với Ôn Dư, nhưng nhìn ánh mắt của Liên túc, cùng với một thân ăn mặc như cashc người ta ngàn vạn dặm thì liền từ bỏ tâm tư.

Đây là người cậu ta không chọc vào nổi, chắc chắn là nhà giàu mới nổi trong nhà đầy tiền, cũng không biết nữ thần có bị người như vậy lừa hay không, cô thoạt nhìn rất khác biệt, nhất định không giống với mấy cô gái khác chứ?

Cậu ta vẫn còn ôm mong đợi nghĩ.

Liên Túc cúi đầu nhìn sách, cũng không cảm thấy xấu hổ, nụ cười vẫn tự nhiên như cũ, giống như hai người bạn cách xa lâu ngày gặp lại, "Vậy em thoạt nhìn tuổi không lớn, có thể hai ta cùng tuổi đó. Em cũng thích đọc cái này sao?"

Đó là một quyển địa lý tự nhiên, nó thiên về tác động của các khu vực khác nhau đối với tín ngưỡng địa phương, từ góc độ địa lý phân tích hoàn cảnh khác nhau của môi trường đối với con người, đây là cùng một chỗ với cuốn sách của Liên Túc, thực chất đều phân cùng loại triết học.

Đây đúng là quá trùng hợp, anh ta đã xem qua nửa cái kệ sách, quyển này của Ôn Dư cũng là anh ta vài ngày trước mới đọc xong, cũng không sợ không có đề tài chung.

Anh ta ở đây vắt hết óc mà nghĩ đề tài, lại không biết đây là cơ hội Ôn Dư cố tình để lại.