Sói Tới Rồi!

Chương 24



Thứ ba giữa tháng bảy, Nặc Đinh Sơn nhận được một cuộc điện thoại gọi tới từ Diệp Quang Trung, trong điện thoại Diệp Quang Trung nói cho cô biết một tuần trước anh ấy đã đem tư liệu của Klein gửi tới Đức. Hiện tại Klein đã có một phần tư cơ hội có thể đi tới nước Đức, bởi vì cạnh tranh cùng với Klein trong danh sách kia còn có ba đứa trẻ nữa.

Lúc Diệp Quang Trung nói cho Nặc Đinh Sơn biết chuyện này giọng nói của anh ấy rất hưng phấn. Bởi vì bạn của anh đang làm việc tại Trung tâm nghiên cứu y học tại Đức nói cho anh biết cơ thể của Klein rất phù hợp với điều kiện yêu cầu của Trung Tâm nghiên cứu y học, như vậy chẳng khác nào Klein có quyền ưu tiên cả, hơn nữa họ bày tỏ thái độ đối với tương lai của Klein cực kỳ lạc quan.

Sau khi cúp điện thoại Nặc Đinh Sơn mua vé tàu đi London.

Cuối cùng vẫn là phải đi tới bước này. Trong tay Nặc Đinh Sơn nắm thật chặt chiếc thẻ phòng mà Trình Điệp Qua đã giao cho cô. Hiện tại cô đang đứng ở khu Knights Bridge của London, rừng cây ngay trước mắt cô chính là công viên Hyde.

Đây là khu căn hộ gia đình vừa mới khánh thành xong. Toà nhà số một của công viên Hyde được bán đấu giá với giá là một trăm triệu Bảng Anh đã thay đổi bảng kỷ lục nhà đắt nhất thế giới. Trình Điệp Qua ở tại nơi này, chỉ là cô cầm thẻ phòng mà Trình Điệp Qua đã giao cho cô nhưng lại không thể vào được chỗ này. Những nhân viên an ninh ở đây đối với việc cô đến như quân địch tới nhà, bởi vì thường xuyên có đủ loại phụ nữ như cô tới chỗ này rồi, những người phụ nữ đó cũng nói một câu giống như cô "Tôi có bạn ở chỗ này".

Người bảo vệ còn cho là cái thẻ phòng cô cầm trong tay là cái thẻ mô phỏng giống y hệt, bởi vì cũng đã trải qua chuyện như vậy với những cô gái khác, hậu quả của việc này chính là làm cho mấy người bảo vệ bị các cô ấy lừa đã bị sa thải.

Ngay khi thấy ngoài trời bóng tối dần buông xuống Nặc Đinh Sơn đã gọi điện thoại cho Trình Điệp Qua. Số gọi đi chính là cái số mà chủ nhật tuần trước anh đã cho cô, điện thoại rất nhanh đã được bắt máy.

Sau đó có một người bảo vệ trong đó dẫn Nặc Đinh Sơn tới khu ở của Trình Điệp Qua.

Khu ở của Trình Điệp Qua là khu đông nam, chiếm nguyên hết một tầng lầu ba, thiết kế cái sân lớn để tạo ra không gian mở phía trước, ba phòng ngủ, một phòng vẽ, phòng khách ngay sát phòng sách, có chỗ ở dành riêng cho người làm và hầm rượu. Màu sắc chủ đạo trong phòng là chọn hệ thống màu vàng đồng, hệ thống màu vàng đồng kết hợp với đèn thuỷ tinh có hiệu quả càng tô thêm vẻ lộng lẫy xa hoa của nơi này tới nỗi Nặc Đinh Sơn vô thức phải dừng chân lại không dám đi tới phía trước.

Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn lại tay của mình, bàn tay này đã từng bị rất nhiều người đàn ông nắm qua, bàn tay này cũng từng rất nhiều lần nhận qua tờ ngân phiếu cùng với biết bao châu báu quý gia từ trong tay những người đó.

Bây giờ Trình Điệp Qua cũng trở thành những người đàn ông kia rồi.

Thở ra một hơi thật dài Nặc Đinh Sơn nắm chặt tay lại, sau này cô sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô nữa, cô sẽ chỉ để cho một người đàn ông là Trình Điệp Qua chạm vào thôi.

Người đàn ông kia chắc hẳn là đã bận chết đi rồi? Vừa rồi khi cô gọi điện cho anh, anh chỉ vội vàng nói một tiếng "Ở nhà chờ tôi".

Nặc Đinh Sơn tìm một chỗ ngồi xuống yên lặng chờ đợi Trình Điệp Qua. Mục đích ở trong lòng làm cho việc chờ đợi này cứ dài đằng đẵng.

9 giờ rưỡi tối Trình Điệp Qua lái xe vào công viên Hyde, 9 giờ 40 phút mở cửa căn hộ ra, 9 giờ 45 phút anh ngồi trên ghế sô pha, thả tâm tư theo thói quen. Anh phải cần 5 phút để thả lỏng tâm tư mới khiến anh thoát khỏi tình trạng vừa từ văn phòng đi ra, sau đó khi gần tới mười giờ sẽ đi tắm, Trình Điệp Qua đã mười năm như một vẫn tiếp diễn cái tình trạng kiểu sinh hoạt này.

Khi tay vừa chạm vào trán thì có một âm thanh nho nhỏ vang lên "Trình Điệp Qua".

Theo âm thanh đó Trình Điệp Qua nhìn thấy có một bóng dáng đang rụt rè đứng một bên.

Lúc xác định được trên chân Nặc Đinh Sơn đang mang đôi dép lê của anh, mặc trên người áo sơ mi của anh, anh theo bản năng nhíu mày lại.

Trong một giây Trình Điệp Qua đang tựa trên ghế sô pha đang nhìn đó trong mắt Nặc Đinh Sơn không phải là Trình Điệp Qua ở Notting Hill đã ăn cơm mà cô đã nấu tới say sưa ngon lành kia. Cô đã đoán được anh nhíu mày lại là vì cái gì. Cô thậm chí còn biết người đàm ông này đã quên việc anh đã để cho cô vào nhà của anh rồi.

Vào giờ phút này trong lòng người đàn ông này nhất định đang rối rít với vấn đề thế này: Cô ấy đã theo dõi anh, anh không chỉ bị theo dõi mà anh còn không được thông báo tình hình đã đụng vào đồ đạc cá nhân của anh.

Khi đó Tần việt đã nói một câu rất đúng: Trình Điệp Qua là một người chậm nhiệt.

Cô tới nơi này là có mục đích, trong lòng Nặc Đinh Sơn đang kiên quyết nói với chính mình như thế. Ngay sau đó cô tiến lên phía trước mấy bước, những lời nào nên nói vào lúc nào là một loại nghệ thuật trong cuộc sống, Nặc Đinh Sơn rất thông suốt đạo lý này.

Đứng trước mặt Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn khẽ nhỏ giọng giải thích: "Khi tôi tới đây rất vội nên đã không mang theo cái gì cả, tất cả..."

Giọng nói vô cùng đáng thương làm cho người đàn ông ngay lập tức phục hồi lại tinh thần.

Anh lại vò đầu rồi. Từ trên ghế sô pha đứng lên đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Xin lỗi, tôi chỉ là..."

Chỉ là trên lý trí thì tiếp nhận cô rồi, mà về tình cảm thì anh lại chậm chạp không cách nào bỏ tâm tư vào mà thôi. Cho tới bây giờ họ chắc cũng chỉ có thể dừng lại ở mức độ duy trì quan hệ thân mật về mặt tình dục mà thôi.

"Sao lại tới đây?" Anh rất nhanh đã chuyển đề tài.

"Tôi tới đây để gặp Klein". Tay đặt ở bên hông anh, sực lực vừa nhẹ vừa dịu dàng.

"Ừ, bữa nào tôi lại đi cùng em".

"Được".

Đem mắt kính đang chống trên sống mũi kéo xuống một chút, Trình Điệp Qua xoay mặt qua nhìn vào Nặc Đinh Sơn đã đứng bên cạnh anh một lúc: "Sao vẫn chưa ngủ?"

Đồng hồ đặt ở trên bàn cho thấy thời gian đã là 11 giờ rưỡi. Cô vẫn không đáp lại lời của anh, cứ như vậy rũ rèm mi đứng ở chỗ đó. Ánh sáng ngọn đèn cắt một nửa khuôn mặt bên hàng mi cô rũ xuống tạo thành một đường nét mờ nhạt. Trình Điệp Qua phát hiện ra lông mi của Nặc Đinh Sơn rũ trên gương mặt cô cũng giống như vẻ mặt thường ngày của cô, là một vẻ nhàn nhạt.

"Có phải là có lời muốn nói với tôi không?" Trình Điệp Qua tháo mắt kính xuống.

"Anh rất mệt phải không? Thời gian làm việc mỗi ngày của anh đều trễ như vậy sao?" Cô hỏi ngược lại.

"Ừ, thứ hai tới thứ tư lượng công việc sẽ nhiều hơn, thứ năm thứ sáu thì đỡ hơn một chút".

Vòng qua chiếc ghế bên bàn làm việc cô đứng ra sau lưng anh, ngón tay đặt trên huyệt thái dương của anh, âm thanh từ trên đỉnh đầu anh phát ra: "Nhắm mắt lại, một lúc là xong thôi".

Giọng nói trên đỉnh đầu vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu như bị thôi miên, Trình Điệp Qua nhắm mắt lại. Ngón tay đặt trên huyệt thái dương của anh bắt đầu di chuyển, mỗi lần di chuyển đều mang theo tác dụng làm cho dây thần kinh căng thẳng cùng cơ bắp của anh được thả lỏng vô cùng tốt.

"Đã học qua massage?" Trình Điệp Qua không nhịn được hỏi một câu, kỹ thuật massage của Nặc Đinh Sơn như này là đã đạt được tới trình độ chuyên nghiệp.

"Trước đây tôi có lén học qua".

"Vì sao phải học cái này?"

Cô không trả lời trực tiếp, dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: "Tôi học cái này là để đi lấy lòng người khác".

Nhíu mày, ý nghĩ đầu tiên của Trình Điệp Qua là... Tiếp đó cái phản hồi lại trong đầu anh chính là lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô là lúc trên người cô mặc một bộ váy trễ ngực, cùng với vẻ mặt của cô rơi vào trong ánh mắt ham muốn của những người đàn ông đó có cự tuyệt còn có vui mừng. Trong lúc đó, Trình Điệp Qua đối với những cô gái được mang tới đêm hôm đó không có quá nhiều ấn tượng. Thật sự tạo ra sự chú ý của anh chính là một câu nói bất ngờ kia: "Nặc Đinh Sơn có chứng bệnh sợ không gian giam cầm".

Mà kỳ lạ chính là trong trong giờ phút này hình ảnh mơ màng trong đầu lại liên tục vùn vụt hiện ra vô cùng rõ nét, rõ ràng tới nỗi làm Trình Điệp Qua sinh ra bài xích.

"Có phải là đã mang cái này đi để lấy lòng những người đàn ông kia rồi không?" Lúc Trình Điệp Qua nghe thấy câu nói này của chính mình hỏi ra âm thanh có chút khô khan, khô khan mà còn có phần kích động.

Cô không có đáp lại.

Trình Điệp Qua bỗng chốc cảm thấy thói quen xấu nhất của Nặc Đinh Sơn chính là khi cô trả lời vấn đề của anh luôn có vẻ không thẳng thắn. Ngay khi vừa định sửa lại cái thói quen xấu này của cô thì cô lại mở miệng.

"Khi sáu tuổi tôi có quen biết một đứa bé ở trong cô nhi viện, sau đó cũng đã biết được rốt cuộc cô nhi viện là nơi như thế nào. Từ lúc đó trở đi tôi đã bắt đầu trở lên ngoan ngoãn, bởi vì tôi biết tôi với Emma không giống nhau. Từ lúc biết được việc này tôi đã bắt đầu học rất nhiều thứ, những thứ tôi học đầu là vì để mang lại cho người lớn cảm thấy được vẻ vang, để có thể nhận được lời khen ngợi của người lớn. Tôi đã cố gắng để cho mình càng phải thông minh hơn, đáng yêu hơn so với Emma. Thông minh, đáng yêu tới mức Susan càng thích mang tôi theo mỗi khi ra ngoài. Tôi vẫn luôn yên tĩnh, bởi vì có đôi khi người lớn sẽ cảm thấy những đứa trẻ rất phiền phức. Việc lén đi học massage là vì để lấy lòng Susan, mục đích là để cho bà ấy thích tôi".

"Tôi vẫn cho là tôi đã ngụy trang rất tốt, sau này lớn lên tôi mới biết vốn dĩ Susan với Emma đều biết chút tâm tư đó của tôi. Họ sợ tôi suy nghĩ lung tung vì vậy vẫn luôn phối hợp với tôi".

Giọng nói trên đỉnh đầu kia có chứa một nỗi buồn man mác. Qua giọng nói đó Trình Điệp Qua dường như nhìn thấy được thời niên thiếu của cô gái có cái tên giống như cái địa danh Notting Hill đó, hướng nội mà mẫn cảm, thông minh mà yên tĩnh.

Nhìn lên khuôn mặt đang rủ xuống của cô, anh tỉ mỉ nhìn hàng lông mi của cô, con mắt của cô. Bé gái mẫn cảm hướng nội ngày trước từng chút từng chút đã lột xác thành một thiếu nữ, buồn phiền đã trở thành nỗi sầu bi, duyên dáng mà xinh đẹp.

Anh nghĩ thật ra Nặc Đinh Sơn lớn lên đã rất xinh đẹp.

"Tôi rất cảm kích Susan" Cô nói. Khi cô nói ra câu này mắt cô đã ngân ngấn nước. Những giọt nước đó thấm trên bờ mi của cô làm cho bờ mi đó nhìn qua có chút ẩm ướt.

Có cái gì đó đang trào dâng trong lòng, trong khoảnh khắc đó anh dường như muốn đưa tay ra, chỉ cần tay của anh tăng thêm một chút lực là có thể làm cho đầu cô cúi thấp xuống.

Đôi môi của cô nhất định cũng ướt át như mắt cô vậy. Ánh mắt của Trình Điệp Qua dừng lại trên đôi môi của cô trong chốc lát. Cuối cùng cũng rời đi, đưa tay ra, ngón tay chạm vào giọt nước mắt chực rơi xuống của cô.

Cô nói với anh: Susan rất tuyệt, anh nói với cô: Nặc Nặc em ngủ trước đi tôi vẫn còn vài việc cần phải làm.

Đợi tới khi tiếng bước chân rời đi Trình Điệp Qua lại một lần nữa đeo mắt kính lên. Anh biết nếu như sau khi hôn cô rồi thì nhất định sẽ phải muốn nhiều hơn nữa, cứ như vậy thì kế hoạch hoàn thành công việc ngày hôm nay lại phải đẩy qua ngày mai. Mà tiến trình công việc ngày mai của anh đã được dự tính xong từ tuần trước rồi. Anh tuyệt đối không cho phép để cho cái kích động nhất thời này phá hỏng toàn bộ kế hoạch được. Cái kích động nhât thời đó đối với anh mà nói có thể sẽ biến thành một loại hiệu ứng Domino.

Từ nhỏ tới lớn anh đều dựa theo kế hoạch mà đi theo, chỉ có như vậy anh mới có để đạt được mục đích sau cùng.

Một tiếng sau.

Trình Điệp Qua phát hiện ra Nặc Đinh Sơn đang ở trên giường của mình. Sau khi đứng hình trong ba giây Trình Điệp Qua quyết định không đánh thức Nặc Đinh Sơn đi qua phòng khách nữa, anh cũng không có ý định để mình qua phòng khách. Anh đã quen với giường của anh rồi.

Với lại giường của anh rất lớn.

Trình Điệp Qua nằm trên giường anh cảm thấy giường của anh thật sự rất lớn, lớn tới nỗi làm cho Nặc Đinh Sơn đang nằm bên cạnh anh nhìn qua có cảm giác như không tồn tại. Người phụ nữ đó nhìn qua có chút nhỏ bé, so với bất cứ cái gì trong đầu nhìn qua cũng đều nhỏ hơn thường ngày. Cô cuộn mình lại giống như cái kén của một con sâu, một con sâu sợ bị con diều hâu phát hiện tha đi.

Người phụ nữ này không phải là coi anh thành con diều hâu đó chứ? Trình Điệp Qua cảm thấy anh có chút bất mãn khi mình bị coi thành con diều hâu, hơn nữa cô lại còn đưa lưng về phía anh.

Ngay sau đó anh đưa tay qua, bàn tay chạm vào. Cảm thấy... tay hình như chạm vào một nơi mịn màng nhẵn nhụi.

Trình Điệp Qua tin chắc rằng cái mình đã sờ vào là thân thể chứ không phải là lớp vải vóc.

Rạng sáng 12 giờ rưỡi, tay anh đặt ở eo cô không hề rời đi, cô xoay người lại.

"Vẫn chưa ngủ?" Giọng nói của anh thô ráp.

"Anh có hi vọng tôi đã ngủ rồi không?" Cô lại bắt đầu hỏi ngược lại anh.

Trình Điệp Qua lại phát hiện ra một điều không tốt nữa của Nặc Đinh Sơn. Không chỉ không thích trả lời câu hỏi của anh mà còn luôn quăng ngược ra câu hỏi của cô.

"Nếu anh hi vọng lúc này tôi đã ngủ rồi thì tôi lập tức ngủ liền". Cô nói ra.

Không ai nói thêm gì nữa. Trình Điệp Qua nhìn chăm chú vào Nặc Đinh Sơn, trong lòng đang nghĩ tới chính là ngày mai đúng 6 giờ anh thức dậy dưới sự nhắc nhở của cái đồng hồ báo thức. Anh lại phải bắt đầu một ngày mới bận tối tăm mặt mũi, anh khó có được thời gian một ngày năm tiếng để ngủ. Anh phải đem thời gian ngủ năm tiếng này phân chia...

Trong lòng Trình Điệp Qua rất rõ ràng anh đối với thân thể của cô đã có chút mê luyến. Việc này chính là vào một tuần trước ở thư phòng anh mới ý thức được. Ánh mắt của anh luôn không ý thức được mà nhìn vào đôi chân ở dưới vạt áo sơ mi. Trong đầu anh luôn nghĩ tới hình ảnh khi vào thời khắc cao trào hai chân của cô kẹp chặt lấy mình.

Trình Điệp Qua khẽ thở dài một hơi, sau đó thân thể vừa rồi vẫn còn đang giữ một khoảng cách nhất định với anh bắt đầu chuyển động. Từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách của họ lại. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Gần tới vị trí mềm mại trước ngực của cô, cách anh một lớp vải vóc của bộ đồ ngủ kia như có như không cọ vào anh. Ngay sau đó bàn tay đặt bên hông cô bắt đầu thu lại, tiếp đó anh xoay người một cái, thân thể mềm mại kia ngay lập tức đã bị cơ thể anh bao phủ lên. Bàn tay đang đặt ở phía sau cô tiếp tục đi xuống, cô chú ý phối hợp theo mở chân ra. Cô theo động tác tay của anh gập hai chân lên tách đầu gối ra áp trên drap giường.

Khi chân cô được tự to, thì bàn tay bắt đầu đi lên, từng chút một kiếm tìm.

Lúc đi vào, cô xụi lơ trên người anh, thở mạnh một tiếng cũng không dám, cứ như vậy thuận theo anh.

Nhắm hai mắt lại Trình Điệp Qua bắt đầu toàn tâm toàn ý đi theo cảm giác của ngón tay, mỗi lần bị kẹp chặt đưa tới cao trào. Tiếp sau đó cũng biết xảy ra chuyện gì. Anh buộc phải đem thời gian 5 tiếng để ngủ kia chia ra một ít để làm một chuyện khác.