Sói Tới Rồi!

Chương 48



Buổi hòa nhạc mang tên là "Cơn bão chủ nghĩa lãng mạn cổ điển" ấy lấy bốn mùa làm chủ đề, dựa theo trình tự ra sân của bốn khách mời được chia ra theo chủ đề Xuân - Hạ - Thu - Đông để diễn cho khán giả.

Tám giờ bốn mươi phút, vị khách mời biểu diễn thứ hai lên sân khấu. Trong giai điệu như lời thì thầm giữa đêm hè, bức màn mùa hạ được kéo ra.

Chín giờ, một chiếc bóng rũ xuống trên mặt Nặc Đinh Sơn. Trong lúc theo bản năng Nặc Đinh Sơn quay qua chiếc bóng đó, sau đó đã nhìn thấy người mà đã nói là sẽ không xuất hiện.

Trình Điệp Qua đột nhiên xuất hiện cũng không có ngồi vào chỗ ngồi của anh, mà ngồi vào vị trí mà phía bên tổ chức đã sắp xếp cho Vinh Chân. Vị trí của Vinh Chân là ở ngay bên trái Nặc Đinh Sơn.

Lúc Nặc Đinh Sơn nhìn qua Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua cũng đang nhìn cô. Ánh mắt nhàn nhạt di chuyển từ trên mặt của cô xuống thẳng dưới chân.

Lạnh nhạt quét trên người cô, sau đó lia qua sân khấu. Trong suốt quá trình, Nặc Đinh Sơn không có chào hỏi với Trình Điệp Qua, anh cũng không có chào hỏi cô. Họ ngồi ở vị trí của mình, biểu hiện cứ như là hai người yêu thích nhạc cổ điển, chăm chú nhìn sân khấu không chớp mắt, lúc cần phải vỗ tay thì vỗ tay, phải yên tĩnh thì yên tĩnh.

Vị khách mời thứ hai lên sân khấu đã hoàn thành màn biểu diễn trong nửa tiếng. Vị khách mời biểu diễn thứ ba lên sân khấu.

Nặc Đinh Sơn an vị trên chỗ ngồi vẫn không nhúc nhích. Theo khoảng cách thời gian Vinh Tuấn lên sân khấu càng lúc càng gần, không biết lòng làm sao mà càng lúc càng bay xa. Mờ mịt, thẫn thờ là hai loại tâm tình tràn ngập ở trong tận đáy lòng trong giây phút này.

Màn biểu đễn của vị khách mời biểu diễn thứ ba đã đi tới đoạn cao trào. Đàn dương cầm và Violon kết hợp hoàn mỹ cùng nhau, giai điệu như vũ điệu mùa thu phối hợp vô cùng sống động giống như nước chảy mây trôi.

Sau mười phút nữa là A Tuấn lên sân khấu. Tay trái của Nặc Đinh Sơn đặt trên bàn tay phải của mình, trong lòng đang liên tục tự nói với chính mình: Nặc Đinh Sơn hãy tỉnh táo lên!

Bên trái có một âm thanh gần kề bên tai trái, một chút chui vào trong tai trái của cô: "Tôi có chuyện muốn nói với em".

Gương mặt mờ mịt quay qua trái, cô nhìn thấy mặt của Trình Điệp Qua. Nặc Đinh Sơn nhìn Trình Điệp Qua. Vào giờ phút này đầu óc của cô đang để ý nghĩ tới chuyện của A Tuấn nên có chút không tập trung, cho nên cô không rõ lắm ý tứ của lời nói của Trình Điệp Qua.

"Tôi ra ngoài trước đợi em, em đi ra ngay đi". Sau khi nói xong câu đó Trình Điệp Qua đã muốn đứng dậy.

Nặc Đinh Sơn kéo Trình Điệp Qua lại.

"Tôi sẽ không đi ra, màn biểu diễn của A Tuấn sắp bắt đầu rồi". Nặc Đinh Sơn nói với Trình Điệp Qua.

"Em nhất định phải đi ra". Trình Điệp Qua cúi đầu nhìn tay của cô. Chỉ sau phút chốc tay của cô đã bị lấy ra, thân thể anh dựa sát về phía bên này của Nặc Đinh Sơn hơn một chút: "Tôi chờ em ở ngoài, năm phút sau em hãy đi ra. Nếu như năm phút tôi không nhìn thấy em tôi sẽ đi tìm A Tuấn".

"Anh muốn tìm A Tuấn làm gì?" Nặc Đinh Sơn hỏi.

"Em đoán xem". Môi của anh gần như muốn chạm vào vành tai của cô, âm thanh quanh quẩn bên tai cô giống như ma quỷ như ẩn như hiện trong đêm tối: "Tôi cho em thời gian hai phút để suy nghĩ tại sao phải tìm A Tuấn, nếu như em đoán chính xác đáp án vậy thì em phải rời khỏi chỗ ngồi. Thời gian rời khỏi nơi này cần khoảng ba phút đồng hồ, tôi cho em đúng năm phút".

"Nặc Nặc". Anh gọi.

Trong lòng Nặc Đinh Sơn run lên.

"Nếu như em không đoán đúng đáp án vậy thì tôi chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối, nếu như sau khi em đoán chính xác đáp án vẫn không muốn rời khỏi chỗ ngồi tôi lại càng lấy làm tiếc. Bất kể là cái trước hay là cái sau thì kết quả đều như nhau". Dừng lại một chút: "Nặc Nặc, hiểu rõ đáp án của tôi không?"

Nặc Đinh Sơn ngơ ngác nhìn Trình Điệp Qua rời đi, thật ra từ khi Trình Điệp Qua nói muốn đi tìm Vinh Tuấn cô đã đoán được rồi. Đợi tới khi bóng dáng của Trình Điệp Qua biến mất ở phòng biểu diễn Nặc Đinh Sơn lại lần nữa quay mặt về phía sân khấu.

Người biểu diễn thứ ba đang ở phần cuối của màn trình diễn. Tiếng đàn dương cầm giống như làn nước bạc cuồn cuộn chảy cùng âm thanh cao vút của Violon đã dẫn mọi người tới một vùng quê mênh mông bất tận, dường như muốn nói với mỗi một người ở nơi này rằng: Honey, hãy tháo giày của em ra hoặc là kéo làn váy của em lên, hãy chạy nhảy đi nào.

Cửa bên hông của phòng biểu diễn nhẹ nhàng khép lại, Nặc Đinh Sơn đứng ở ngoài cửa. Hành lang dài dằng dặc trải tấm thảm đỏ thật dài, vén làn váy lên Nặc Đinh Sơn đi trên thảm. Đi tới không một tiếng động, cô không biết mình muốn đi tới nơi nào, cô thấy cô phải tới tìm Trình Điệp Qua, bất kể dùng biện pháp gì để thuyết phục anh.

Nhưng giờ phút này Nặc Đinh Sơn một chút cũng không muốn tới tìm Trình Điệp Qua. Cô chỉ nghĩ là hành lang này tốt nhất là không có điểm cuối không thể quay đầu, vậy thì cô chỉ có thể đi thẳng tới.

Cũng chỉ mấy chục bước, một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên kéo tay cô lại. Trong lúc bất ngờ cô theo nguồn sức mạnh kia chạy đi. Rẽ trái, lại rẽ trái. Giày rơi lại trên thảm, một bên làn váy cũng đã không nghe theo sự sai khiến. Chân trần đạp ở trên thảm, làn váy dài kéo trên đất.

Ánh đèn của hành lang càng lúc càng tối đi. Dưới ánh đèn lờ mờ Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy cái người kéo tay của cô.

Cuối hành lang hình thành một luồng gió ngầm, luồng gió ngầm này xuyên qua đầu ngón tay cô tiến thẳng vào trong trái tim cô. Giống như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

"Trình Điệp Qua, buông tay, buông tay ra mau!" Nặc Đinh Sơn vừa giãy dụa trong sự kìm kẹp kiên cố của Trình Điệp Qua vừa liên tục nhắc nhở: "Màn trình diễn của A Tuấn sắp bắt đầu rồi, tôi phải quay trở lại".

Đúng vậy, ngay sau đó là màn biểu diễn của Vinh Tuấn rồi. Lúc ở gần cuối màn biểu diễn Vinh Tuấn sẽ ở ngay trước mặt tám nghìn vị khán giả cầu hôn với cô. Đến lúc đó, nếu như cô không có ở đó thì A Tuấn sẽ bị những người biết chuyện chê cười mất, cô dâu tương lai vắng mặt.

Vào giờ phút này Nặc Đinh Sơn cứ như vậy mà dễ dàng bị cưỡng chế kéo đi, cô đã ngửi được mùi nguy hiểm từ trên người của người đàn ông.

Thực lực giữa sức mạnh của anh và sức lực của cô cách xa nhau, sau đó cô để cho giọng nói nhẹ nhàng lại: "Trình Điệp Qua, tôi đã đoán được đáp án của anh rồi. Nhưng anh có thể để tự tôi nói cho anh ấy biết được không, tôi bảo đảm tối nay sẽ nói ngay cho anh ấy, ngay lập tức".

Cho dù Nặc Đinh Sơn đã nói như vậy rồi Trình Điệp Qua vẫn không có ý buông cô ra, thế là cô lại dùng một giọng điệu nhẹ nhàng hơn nữa nói: "Trình Điệp Qua, anh tức giận là vì tôi nói mấy chuyện kia cho Vinh Chân biết sao. Tôi biết lỗi rồi. Nghĩ lại thì cũng đúng, khi đó anh đã tốn mất bao nhiêu công sức mới né tránh được cô ấy... nếu không thì như vầy..."

Không đợi cho Nặc Đinh Sơn nói xong thì đã bị kéo mạnh lên, mũi chân cách khỏi mặt đất, eo đặt ở trên vai Trình Điệp Qua, tóc rũ xuống đung đưa trên không trung. Nặc Đinh Sơn không nói thêm gì nữa, cũng không có tiếp tục la hét nữa, bởi vì khu vực này vẫn không một bóng người. Đây là đường đi tới bãi đậu xe. Bên tai truyền tới tiếng vỗ tay từ trong phòng biểu diễn? Là tiếng vỗ tay của người biểu diễn thứ ba đã biểu diễn xong sau khi chào khán giả sao? Như vậy thì tiếp theo là đến phiên A Tuấn ra sân khấu rồi.

Tiếng vỗ tay đi xa, cô bị Trình Điệp Qua cưỡng ép nhét vào trong xe.

Bãi đậu xe rất yên tĩnh, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ngồi ở băng ghế phía sau xe. Bãi đậu xe không một bóng người, cửa xe bị khóa trái, không ai mở miệng nói cả.

Yên lặng ---

Nặc Đinh Sơn đặt tay lên cửa xe, liên tiếp lay chuyển, dùng hành động này để bày tỏ sự bất mãn của cô. Nhưng dường như không có hiệu quả. Tiếp đó cô mở miệng, nói tới không đầu không đuôi: "Trình Điệp Qua, vì sao anh lại muốn làm thế này, anh làm thế này lại là vì cái gì nữa vậy? Không thấy tôi rất vô tội sao? Chẳng qua là trước A Tuấn tôi đã từng có một khoảng thời gian như vậy với anh thôi, lúc quyết định ở cùng với A Tuấn tôi cũng không biết anh lại là bạn của anh ấy. Trình Điệp Qua..."

"Lần đó ở Đức, nói những lời kia với em không phải là để thăm dò em".

Lời nói không có qua não xử lý cứ như vậy im bặt lại. Cho dù thanh âm nói chuyện của Trình Điệp Qua không lớn nhưng Nặc Đinh Sơn nghe thấy rất rõ ràng.

Trình Điệp Qua nói "Lần đó ở Đức, nói với em những lời đó không phải là để thăm dò em".

Giống như người bị mất đi năng lực ngôn ngữ, Nặc Đinh Sơn yên lặng, nghe âm thanh kia chậm rãi đang nói ra:

"Khi đó ở Đức, lúc bác sĩ nói cho tôi biết nguyên nhân rối loạn của em là vì chứng sợ giam cầm mà dẫn tới bị thiếu mất một phần ký ức, tôi đã nghĩ tốt nhất là Nặc Đinh Sơn có thể mất đi tất cả ký ức có liên quan tới cái nhân vật A Tuấn này đi, mà chỉ nhớ tới Trình Điệp Qua thôi. Tốt nhất ký ức của Nặc Đinh Sơn có thể dừng lại ở đoạn thời gian ở cùng với Trình Điệp Qua, như vậy..."

"Như vậy, lúc cô ấy đặt cỏ tam diệp trên bệ của sổ của anh ấy, anh ấy muốn nói lời cám ơn với cô ấy. Lúc cô ấy hao phí hết tâm tư vì anh ấy lấy được những tư liệu kia sẽ hôn lên môi của cô ấy nói: Năc Nặc đã vất vả rồi. Lúc mỗi lần cô ấy vắt óc vì anh chuẩn bị bữa tối sẽ ôm cô ấy vào lòng nói đó là món ngon nhất trên đời".

"Lúc cô ấy cầm đồ nặng đi tới tầng gác thì nhanh chóng ngăn cô ấy lại, rồi nói với cô ấy Nặc Nặc là cành vàng lá ngọc của tôi, tôi làm sao lại nỡ để cho cô ấy làm chuyện như vậy được. Như vậy có phải là nghe rất buồn nôn không, có thể cho tới lúc này anh ấy sẽ vì những lời này quá buồn nôn mà chỉ dám giữ lại trong đáy lòng. Nhưng mà..."

"Nhưng mà có mấy chuyện Trình Điệp Qua sẽ làm vì Nặc Đinh Sơn. Nếu như thời gian dừng lại ở ngày Carnival năm 2010 đó, Trình Điệp Qua sẽ rất nghe lời của Nặc Đinh Sơn. Anh ấy sẽ bôi ba màu đỏ lam lục lên trên mặt, mang tóc giả và hóa trang mà cô ấy đã tốn sáu mươi Bảng Anh để mua. Sau đó kéo tay cô ấy vừa đi vừa nhảy múa ca hát theo âm nhạc, cho dù những điệu múa đó dưới cái nhìn của anh ấy trông cực kỳ khôi hài, nhưng vì để làm cho cô ấy vui vẻ anh ấy sẽ hòa mình vào mọi chuyện".

"Anh ấy muốn vì cô ấy xếp hàng mua coca và hotdog, Sau khi ăn xong hotdog và coca anh ấy lấy lý do Nặc Nặc, miệng của em bị dơ để hôn lên môi của cô ấy. Anh ấy nắm lấy tay của cô ấy, anh ấy muốn dùng vẻ mặt chắc chắn nhất nói với tất cả mọi người, nói với thế giới này: Bây giờ tôi rất hạnh phúc, bởi vì tôi và người tôi yên đang ở cùng nhau".

"Sau khi làm xong những chuyện này, cuối cùng Trình Điệp Qua có một câu nhất định phải nói với Nặc Đinh Sơn, đó chính là: Nặc Nặc, tôi đưa em về".

"Sau đó, lúc anh ấy đưa cô ấy nếu như cô ấy mệt thì sẽ đặt đầu của cô ấy lên vai của anh ấy, sau đó kể chuyện cho cô ấy nghe".

Quay mặt đi, Nặc Đinh Sơn nhìn ra ngoài cửa xe. Cũng may là trong khoang xe không có mở đèn.

Nước mặt theo khóe mắt của cô mà lặng lẽ chảy xuống.

Bên tai, anh vẫn đang tiếp tục nói, giọng nói lại trầm thấp hơn mấy phần.

"Những câu nói vừa rồi tôi cho là cả đời này sẽ để chúng tận sau trong lòng, có thể trở thành một bí mật, có thể trở thành một chuyện cũ chôn vùi theo thời gian. Sau đó theo quỹ đạo cuộc sống của chúng ta mà sống yên ổn không có chuyện gì. Tôi cho là mình có thể làm được như vậy, em đối với tôi mà nói có thể là một Vinh Chân khác thôi".

"Nhưng khi tôi biết buổi hòa nhạc này có phân đoạn cầu hôn, tôi đã bỏ tất cả mọi thứ qua một bên mà tới nơi này. Tôi phát hiện tôi không cách nào chịu được khoảng khắc mà trên ngón áp út của em đeo lên chiếc nhẫn mà người đàn ông khác tặng cho em".

Rất nhiều nước mắt chảy xuống gương mặt của Nặc Đinh Sơn, chúng mặc sức chảy xuống, càng ngấm trên môi cô nhiều hơn, tạo thành một loại mùi vị cực kỳ đắng chát, từ đầu lưỡi lan tràn tới tậm trong tim.

Cô vẫn còn dằn vặt về mối tình đầu của cô ư. Dường như vào thời khắc này đã nhận được đầy đủ rồi. Người đàn ông đầu tiên cô thích, cũng thích cô, tuy rằng cái thích đó đến hơi muộn.

Ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Bởi vì sự im lặng của cô, âm thanh của Trình Điệp Qua lại có chút bất an mà nôn nóng: "Vừa rồi tôi nói vẫn chưa hiểu sao, nếu như vẫn chưa hiểu..."

"Tôi hiểu!" Nặc Đinh Sơn ngăn Trình Điệp Qua lại, mắt nhìn ngoài cửa sổ lại mở to hơn một chút, cứ như thế rất lâu như thể để đợi cho nước mắt dần biến mất.

"Nặc Nặc". Anh gọi cô, nhẹ nhàng mềm mỏng, trong âm thanh có sự vui vẻ. Tay của anh nắm chặt bàn tay cô vẫn đang đặt trên đầu gối từ đầu tới cuối: "Phía bên A Tuấn tôi sẽ nói với cậu ấy..."

"Trình Điệp Qua". Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa ngăn Trình Điệp Qua lại: "Bây giờ có thể mở cửa xe ra rồi, nếu như chúng ta đi nhanh một chút thì vẫn tới kịp xem màn biểu diễn của A Tuấn".

"Nặc Nặc?!"

Ánh mắt cuối cùng cũng được kéo lại từ bên ngoài của xe, vào giờ phút này đèn trong khoang xe đã được mở hết lên. Nặc Đinh Sơn đã thấy rõ được trên gương mặt của Trình Điệp Qua là tràn đầy hoang mang, bất an.

Quay qua Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn mỉm cười: "Tôi hi vọng anh Trình đừng để cho chuyện như thế này xảy ra lần nữa".

"Nặc Đinh Sơn!"

"Vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao? Bởi vì anh Trình cảm thấy bạn tốt nhất của anh có ý nghĩ cầu hôn vì vậy anh cảm thấy anh phải làm người đánh giá lần nữa". Nặc Đinh Sơn bắt đầu chỉnh lại lễ phục vừa bị Trình Điệp Qua làm cho lộn xộn ở trên hành lang. Qua loa hỏi: "Không biết biểu hiện vừa rồi của tôi có thể nhận được bao nhiêu điểm của Anh Trình, có đạt tiêu chuẩn được qua không?"

Chỉnh xong quần áo, Nặc Đinh Sơn dùng giọng điệu đàng hoàng nghiêm chỉnh: "Còn nữa, để tôi nói cho anh Trình biết. Đây là chuyện giữa tôi với A Tuấn, có liên quan tới sự chân thành với nhau hay không đó cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi. Tôi nghĩ, tôi phỉa đi rồi".

Trình Điệp Qua đang nhìn cô, biểu cảm không thể tin được vừa rồi trên mặt bị sự quan sát thay thế. Anh như người thợ săn đang quan sát cô, Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống.

Một mảng tối che cô lại, hướng về phía cô bao bọc cô lại. Bóng tối mang theo tư thế hùng hổ dọa người, cũng dọa người không kém là hơi thở của Trình Điệp Qua, anh nói: "Ngày đó ở trên máy bay là tôi thực sự muốn hôn em".

"Anh Trình..."

"Bây giờ vẫn còn cảm thấy là tôi đang thăm dò em sao? Còn muốn giả bộ không hiểu, em giả bộ cái gì cũng không hiểu sao? Vậy thì tôi lại nói cho em biết ngoài hôn em ra thì tôi còn muốn làm chuyện khác nữa. Tôi mơ gặp được em. Có nhớ căn nhà trọ cũ của em không? Có muốn tôi nói cho em biết trong mơ đã nói cái gì với em không?"

"Nặc Nặc, giường ở đây quá nhỏ..."

"Trình... Trình Điệp Qua...."

Sau đó, tất cả lời nói đã bị chặn lại ở trong cổ họng.

Thứ đầu tiên bị khống chế là eo, tay phải của anh nắm lấy bên eo của cô. Nghiêng người, cơ thể bao trùm lên cô. Đè vai cô lại tay hướng lên trên, anh mở rộng bàn tay đặt ở sau gáy của cô. Tay nắm bên eo của cô di chuyển tới phía sau, vừa dừng lực đã ép cho cơ thể của cô dán sát vào trên người anh. Thuận theo đó cơ thể của anh cũng ép cho gáy của cô ngửa ra sau làm ra tư thế tiếp nhận. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

"Trình Điệp..."

Tiếng "Qua" đầy bất mãn bị chặn lại trong miệng, môi của anh mạnh mẽ đè ép lên môi của cô. Thừa dịp cô đang trong trạng thái hoảng sợ đầu lưỡi của anh đã tiến quân thần tốc, mạnh mẽ quấn lấy lưỡi của cô, tràn đầy tính xâm lược.

Cũng có tính xâm lược như vậy còn có tay của anh, từ bên eo chuyển tới trước ngực cô. Không thể chần chừ được nữa mà bao trùm ở cách bộ lễ phục.

Hết chương 48!