Sống Không Bằng Chết

Chương 1



Cô nhi viện Cát Tường là nơi Nghệ Hưng ở từ nhỏ đến lớn, năm nay cậu mới 14 tuổi khi còn là đứa trẻ sơ sinh cậu đã bị đưa vào đây?
Nghệ Hưng không may mắn như những đứa trẻ khác, cậu không những là cô nhi hơn nữa còn bị câm. Nghệ Hưng ko hẵng là bị câm chỉ là cậu chậm nói hơn những đứa trẻ khác. Dần dần thành thói quen nên cậu chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với bất kì ai. Cho nên ai ai cũng nghĩ cậu là người câm.
Nghệ Hưng bề ngoài vô cùng xinh đẹp cơ thể cậu tỏ ra một sức hút khiến người khác nhìn vào đều bị mê hoặc, vẻ yếu đuối mong manh của cậu chỉ khiến nam nhân nhìn vào là muốn hung hăng chà đạp.
Viện trưởng cô nhi viện Cát Tường cùng vì kiềm lòng không nổi đã cưỡng hiếp cậu khi cậu mới 10 tuổi, 4 năm qua Nghệ Hưng đều ở dưới thân ông ta chịu hạnh hạ.
Nghệ Hưng ko làm gì được cậu chỉ biết cuối đầu nghe theo.
Hôm nay trước cổng cô nhi viện xuất hiện một chiếc xe hơi đắc tiền, bước xuống xe là một thiếu niên cao lớn soái khí bất người. Nhưng gương mặt lại vô cùng lạnh lùng cùng khó chịu.
Thiếu niên này chính là Ngô Diệc Phàm con trai của trùm hắc đạo bật nhất Châu Á Ngô Kỳ Long, năm nay chỉ mới 18 tuổi. Sở dĩ hắn chịu tới cô nhi viện nghèo nàn này là vì trước khi bà nội của hắn qua đời có nói với hắn. Trước đây ông của hắn có yêu thích một người phụ nữ sau đó bỏ theo người đó.
Khi bà nội hắn tìm được người phụ nữ kia thì biết tin ông nội hắn bị tai nạn qua đời, vì quá đau lòng bà ta đã cho người giết chết người phụ nữ đó. Nhưng không ngờ hai người đã có với nhau một đứa con trai, bà ta hận nên đã mang đứa bé đó vào cô nhi viện Cát Tường. Đứa bé đó chính là chú út của Ngô Diệc Phàm nhưng lại nhỏ hơn hắn đến 4 tuổi.
Vì cảm thấy hối hận và có lỗi với đứa bé kia dù sao đứa bé đó cũng mang dòng máu của nhà họ Ngô, nên trước khi chết bà ta đã cầu xin Ngô Diệc Phàm, đưa đứa bé về chăm sóc cho nó một cuộc sống sung sướng coi như là bù đắp cho nó.
Ngô Diệc Phàm ghét nhất là những người phá hoại gia đình người khác, bởi vì chính lý do này mà mẹ hắn phải tự tử chết khi biết ba hắn ngoại tình. Nên trong mắt hắn đứa bé kia không khác gì nghiệp chủng, nếu không phải vì muốn bà nội hắn chết nhắm mắt hắn sẽ không bao giờ hứa mang đứa bé kia về.
Ngô Diệc Phàm cao ngạo lạnh lùng bước vào cô nhi viện, lão viện trưởng đương nhiên biết hắn là ai nên vừa nhìn thấy hắn ông ta liền chạy đến cung kính cuối đầu.
"Tôi muốn nhận nuôi Trương Nghệ Hưng?" Hắn không thèm nhìn tên viện trưởng lạnh lùng lên tiếng, móc ra một tờ chi phiếu ném xuống đất. Gã viện trưởng liền cuối đầu xuống nhặt tờ chi phiếu lên nhìn thấy con số hàng chục triệu ông ta liền vui mừng.
"Dạ, Ngô thiếu gia, mời cậu đến phòng khách tôi sẽ dẫn Tiểu Hưng ra ngay!" Mặc dù hơi tiếc nuối vì có người nhận nuôi Nghệ Hưng, như vậy ông ta không thể nào hưởng thụ thân thể tuyệt mỹ của cậu nữa. Nhưng Ngô Diệc Phàm là ai chứ cho dù hắn không đưa tiền cho ông ta mà muốn lấy đi Nghệ Hưng, ông ta cũng không dám không giao người.
Nghệ Hưng sợ sệt đi vào phòng khách, nhìn thấy nam nhân với gương mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi cậu nghĩ cũng giống như mọi ngày phải phục vụ người này.
Ngô Diệc Phàm nghe thấy tiếng bước chân hắn xoay người nhìn về hướng cửa, thiếu niên bước vào chính là chú út của hắn nhỏ hơn hắn tận bốn tuổi. Gương mặt xinh đẹp xanh xao của cậu làm hắn nhìn đến ngẩn người, chính gương mặt xinh đẹp này của cậu giống với mẹ cậu thích đi dụ dỗ đàn ông nghĩ vậy vẻ mặt của hắn nhìn cậu càng thêm kinh thường.
"Mày tên Trương Nghệ Hưng?"
Nghệ Hưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhìn cậu tràn đầy khinh thường cậu sợ hãi gật gật đầu.
"Mày chính là con trai của ông nội tao và một người phụ nữ khác, mẹ của mày đã quyến rũ ông tao rồi sinh ra thứ ti tiện như mày. Nói gì thì nói tao cũng phải gọi mày một tiếng chú út." Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Nghệ Hưng Ngô Diệc Phàm vô cùng cao hứng." Nếu không phải vì bà tao trước khi chết đã căn dặn tao đưa mày về nhà thì thứ ti tiện như mày đừng mong có thể rời khỏi đây được? Nhưng mày đừng vội vui mừng vì có thể sống trong nhung lụa?" Vẻ mặt Ngô Diệc Phàm tràn đầy hung ác nói ra những lời độc địa trước mặt Nghệ Hưng, với độ tuổi của hắn mà nói ra những lời này quả thật cũng biết tính cách hắn đáng sợ như thế nào rồi? Nhưng từ nhỏ hắn đã sống trong hắc bang đừng nói những lời độc ác như vậy ngay cả giết người hắn cũng đã giết qua.
Nghệ Hưng những tưởng mình còn có người thân, vừa vui mừng khi biết họ đến đón mình nhưng khi nghe những lời của Ngô Diệc Phàm cậu liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm vô cùng cao hứng. Hắn bước tới nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cậu nâng mặt cậu là lên ép buộc cậu phải nhìn hắn. Tầm mắt hắn vô tình lướt qua cái cổ trắng mềm của cậu, những dấu hôn đỏ do tên viện trưởng và những gã đàn ông kia để lại vô cùng bắt mắt. Ngô Diệc Phàm đương nhiên biết những dấu đỏ đó là gì?
Hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới, cổ họng bỗng nhiên khô rát khó chịu, bụng dưới căn cứng lên.
Hắn thô bạo đẩy Nghệ Hưng ngã xuống bàn rồi xé rách quần áo của cậu, Nghệ Hưng vô cùng hoảng sợ trước hành động của Ngô Diệc Phàm. Cậu biết hắn muốn làm gì nhưng hai người là chú cháu cùng chung huyết thống như vậy là loạn luân? Cậu sợ hãi liên tục vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm giữ chặt cậu, cuối đầu hôn lên cái cổ trắng mềm của Nghệ Hưng ko ngừng cắn mút. Dương vật của hắn cương cứng vô cùng khó chịu chỉ muốn ngay lập tức đâm vào cơ thể cậu.
Nghệ Hưng phát hoảng cắn vào bả vai hắn khiến hắn đau đớn bừng tỉnh, hắn nhìn thấy cậu đang hoảng sợ nằm dưới thân hắn.
Ngô Diệc Phàm lập tức ngồi dậy, hắn bị điên rồi sao người đó là chú ruột của hắn. Không những vậy cậu còn là một đứa nghiệp chủng ti tiện mà hắn rất câm ghét.
Chắc chắn là tên ti tiện này đã mê hoặc hắn nên hắn mới trở nên như vậy, càng nghĩ Ngô Diệc Phàm càng tức giận. Hắn dùng chân đá vào bụng cậu làm cậu từ trên bàn ngã xuống đất, Nghệ Hưng phát ra âm thanh đau đớn cậu ôm lấy bụng ói ra một ngụm máu.
"Mày là đồ đê tiện, ở đây dang chân ra cho biết bao nhiêu thằng đàn ông cấm vào. Bây giờ còn muốn quyến rũ cháu ruột của mày nữa sao thằng điếm?" Ngô Diệc Phàm giống như ác quỷ hắn cầm lấy một cái ghế phang về phía cậu, cái ghế gỗ trúng vào cơ thể Nghệ Hưng máu từ người cậu chảy ra vô cùng nhiều.
Nhìn thấy cậu ôm lấy cơ thể gầy yếu của mình vẻ mặt vô đau đớn thống khổ, càng làm cho Ngô Diệc Phàm hưng phấn hơn, nhìn cậu như vậy hắn vô cùng vui vẻ thoả mãn. Hắn bước tới lấy chân dẫm vào mặt cậu đôi giày da đắc tiền của hắn không ngừng lượn lờ đạp mạnh trên gương mặt tái xanh của Nghệ Hưng.
Cậu co rúm người lại vì quá đau đớn. Cổ họng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ thống khổ
"Nhìn mày như vậy trong lòng tao rất hưng phấn, mày ở đây là một con điếm vậy khi về Ngô gia tao vẫn sẽ tiếp tục cho mày làm nghề cũ phục vụ đối tác của tao? Về đó rồi còn rất nhiều điều sung sướng thú vị cho mày trải nghiệm nữa đó. Chú út?" Hai chữ chú út hắn cố tình nhấn mạnh, hắn bỏ chân ra khỏi mặt cậu nắm lấy tóc cậu kéo Nghệ Hưng vẫn còn đang nửa nằm nửa ngồi ra khỏi cô nhi viện, Nghệ Hưng bị hắn nắm lấy tóc kéo đi cậu đau đớn nắm lấy hai tay hắn ánh mắt thống khổ cậu xin. Nhận được ánh mắt cầu xin của cậu Ngô Diệc Phàm không những không mềm lòng mà hắn còn hưng phấn kéo mạnh hơn, Nghệ Hưng tưởng tượng như da đầu của cậu bị hắn lột ra đau đớn khiến cậu muốn chết đi ngay.