Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 15



Tin tức Hạ Trầm sắp thay mặt lớp 1 biểu diễn ở buổi chào mừng học sinh mới không biết được ai truyền đi.

"Học sinh mới chuyển trường sẽ đánh đàn dương cầm thật sao, trời ơi, dáng dấp cậu ta đẹp trai thế lại còn biết đánh dương cầm, quá hoàn mỹ!"

"Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng cậu không thấy cậu ta hơi u ám sao? Có cảm giác tính tình không được tốt cho lắm..."

"Đúng thế, nghe nói đến đàn chị Tần Dư Dao cũng gặp khó khăn khi nói chuyện với cậu ta ---"

Đương nhiên những lời nghị luận này cũng chỉ là những lời nói nhỏ bí mật với nhau mà thôi, Hạ Trầm không biết, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi hắn đã trở thành trung tâm các chủ đề nói chuyện của Trí Viễn.

Trong lớp học.

"Vở ghi tiết trước tôi đã ghi chép đầy đủ rồi, cậu có muốn xem không?" Quý Bạch mở sách trong tay ra, ngẩng đầu hỏi Hạ Trầm.

Hạ Trầm thất thần, ánh mắt rơi vào tờ lịch treo trên bức tường lớp học, nhìn một lúc lâu, vẻ mặt ảm đạm khó hiểu.

Quý Bạch gọi hắn vài tiếng, thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Cậu vươn tay huơ huơ trước mặt hắn, "Đang nhìn gì vậy? Sao thế?"

Hạ Trầm tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn về phía Quý Bạch, im lặng một lát mới lắc đầu, trong con ngươi đen nhánh không nhìn ra chút khác lạ nào: "Không có gì, vừa rồi cậu nói gì?"

Quý Bạch cảm thấy có chút quái lạ nhưng cậu không nghĩ nhiều, giơ vở ghi trong tay về phía hắn: "Tôi hỏi cậu có muốn xem vở ghi tiết học vừa rồi không?"

Hạ Trầm gật đầu, nhận vở ghi nhưng không nói thêm câu nào.

Trong lúc Quý Bạch không chú ý, hắn lại ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nặng nề rơi xuống ngày tháng trên tờ lịch.

Hôm nay là thứ sáu, nếu hắn nhớ không nhầm, kiếp trước, ngày mà Quý Bạch xảy ra tai nạn chính là ngày mai.

Hạ Trầm cụp mắt, trong đầu không thể kiềm chế mà nhớ đến cảnh tượng kiếp trước. Hắn biết được tin Quý Bạch bị tai nạn, vội vã chạy đến bệnh viện. Hắn nhìn thấy Quý Bạch máu me đầy người, không còn sức sống, nằm im trên giường bệnh.

Cho dù hắn rõ ràng đó là chuyện của kiếp trước nhưng trái tim vẫn không nhịn được run rẩy. Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía bên trái.

Quý Bạch đang cúi đầu viết gì đó, rất chăm chú lại chân thành. Cậu phát hiện hắn nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, mơ hồ hiện lên sự nghi ngờ.

Đây đúng là một Quý Bạch đang sống sờ sờ.

Đây là một Quý Bạch mà hắn sống lại mới có thể gặp được, một Quý Bạch không bị tai nạn xe cộ.

Yết hầu hắn lăn lộn, nhìn gương mặt của Quý Bạch, nỗi tuyệt vọng làm chết lặng trái tim hắn ở kiếp trước dần kéo đến khiến hắn cảm nhận được từng chút từng chút đau đớn.

Bàn tay Hạ Trầm động đậy, dường như hắn muốn xoa tóc Quý Bạch một cái, nhưng hắn nhớ ra hai người vẫn còn ở trong lớp học, động tác hắn dừng lại, bàn tay đang định giơ ra cũng thu về: "Cậu..." Hạ Trầm nhìn về phía Quý Bạch, "Ngày mai cậu định làm—"

Lời còn chưa dứt.

"Tôi biết nếu tôi không đến tìm cậu, cậu chắc chắn sẽ không chủ động tới tìm tôi". Tần Dư Dao cùng hai cô gái khác đứng chung một chỗ, trong ánh mắt vẫn còn sự oán hận, dường như cô nàng sợ Hạ Trầm không vui nên lại nói thêm một câu: "Đây là các bạn học trong ban Văn Nghệ trường, cùng phụ trách tiết mục trong chương trình chào đón học sinh mới".

"Tôi nghe nói..." Tần Dư Dao dường như không nhớ rõ sự khó chịu lần trước, tươi cười nhìn Hạ Trầm, "Tôi nghe nói cậu muốn biểu diễn cho nên cố ý đến hỏi thăm, cậu có muốn tham gia diễn tập sớm, làm quen trình tự của chương trình không?"

Lời nói với Quý Bạch bị chen ngang, sự nóng nảy và tức giận trong lòng Hạ Trầm khó có thể kiềm chế, bùng lên.

Hắn nhíu mày, ngước mắt, sắc mặt không đổi nhìn qua Tần Dư Dao, "Chủ tịch hội học sinh nhàn rỗi đến thế này sao?"

Nụ cười trên mặt Tần Dư Dao cứng đờ, cô nàng cảm nhận được vô vàn ánh mắt xung quanh bắn tới, cố giả vờ không có chuyện gì, tiến lên một bước. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, giống như đang tủi thân, cúi đầu: "Cậu mới chuyển đến đây, tôi sợ cậu chưa quen".

"Hơn nữa, ông nội Hạ cũng muốn chúng ta qua lại nhiều hơn..."

Nghe vậy, Hạ Trầm khẽ hừ một tiếng, sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "Đi đi, tôi không cần tập luyện".

Tần Dư Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, nắm chặt nắm tay, cố lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhìn Hạ Trầm nói: "Ông nội Hạ nói cậu rất giỏi dương cầm, tôi chưa từng nghe qua..."

Hạ Trầm bỗng nhiên bật cười, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Dư Dao.

Bình thường hắn hầu như là không cười bao giờ, bỗng nhiên cười lên, những người đang đứng trước mặt đều ngạc nhiên.

Trong lòng Tần Dư Dao vui mừng, đang chuẩn bị tiếp tục nói gì đó, một giây sau, Hạ Trầm tới gần cô nàng, giọng nói lạnh lẽo lại tàn nhẫn vang lên bên tai cô.

"Tôi rất muốn về nhà hỏi Hạ Đông Dục, không biết từ lúc nào có người có thể tùy tiện gọi ông ta là ông nội Hạ đấy".

Toàn thân Tần Dư Dao run lên, gương mặt nháy mắt tái nhợt đi, cô nàng há to miệng định giải thích gì đó. Trước đó hai cô gái đi theo cô nàng đến đây không nghe rõ Hạ Trầm nói gì, chỉ cảm thấy không hiểu tại sao bầu không khí bỗng kỳ dị đến vậy, đứng một bên nhìn nhau, không biết làm sao.

Khóe môi Hạ Trầm vẫn cong cong, ánh mắt lại lạnh buốt không có nhiệt độ, mang theo hung ác không hề che giấu: "Chuyện gì Hạ Đông Dục cũng nói với cô, vậy ông ta có nói cho cô biết tính tình tôi không được tốt cho lắm không?"

Quý Bạch đứng bên xem toàn bộ câu chuyện, mặc dù cậu không biết Hạ Trầm nói gì với Tần Dư Dao, nhưng nhìn nét mặt cô nàng thay đổi cậu cũng có thể đoán được đại khái.

Trong đầu cậu không khỏi nhớ đến thái độ của Hạ Trầm với phụ nữ bên cạnh ở kiếp trước, Quý Bạch thất thần, không phát hiện ra Tần Dư Dao đi từ bao giờ.

Khi Hạ Trầm vừa ngồi xuống, ánh mắt ngang qua lịch treo tường, sắc mặt hắn lạnh xuống, chỉ cảm thấy trong lòng bực bội không yên. Hắn nhíu mày nhìn về phía Quý Bạch, phát hiện cậu đang ngẩn người. Hắn nhìn xung quanh một vòng, sau đó thò tay xuống dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay của Quý Bạch.

Quý Bạch giật mình, tỉnh táo lại ngay. Vì giật mình nên hai tai nhanh chóng đỏ lên, cậu nhìn một vòng thấy không ai chú ý đến họ mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không tránh tay của Hạ Trầm. Quý Bạch thấp giọng hỏi: "Tần Dư Dao đi rồi?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, hoàn toàn không đem chuyện vừa rồi để trong lòng, nhẹ nhàng vu0t ve ngón tay Quý Bạch mấy lần, hai mắt cụp xuống, không thấy rõ vẻ mặt.

Quý Bạch thăm dò hỏi hắn: "Vừa rồi tôi nghe cô ấy nói, hình như cô ấy rất quen thuộc với ông nội cậu. Có phải cậu đối xử với cô ấy lạnh lùng quá rồi không..."

Lời còn chưa nói hết, Hạ Trầm xoay đầu sang nhìn cậu. Tuy con ngươi đen nhánh kia vẫn không thể hiện rõ cảm xúc gì, nhưng Quý Bạch biết, đôi mắt ấy không còn lạnh lùng độc ác như khi nhìn Tần Dư Dao lúc nãy nữa, cậu biết, những lúc Hạ Trầm đối mặt với mình, đôi mắt ấy đặc biệt dịu dàng mềm mại.

Hạ Trầm cuối cùng vẫn không nhịn được, giơ tay lên vuốt nhẹ tóc của Quý Bạch, vừa chạm vào đã vội dời đi.

Nhìn ánh mắt xấu hổ của Quý Bạch, Hạ Trầm cong môi, tâm trạng khó chịu cho đến tận trưa nay đã tan đi không ít. Hắn lùi ra sau, tìm một tư thế thoải mái, vuốt vuốt huyệt thái dương căng đau, nhàn nhạt mở miệng: "Thứ Tần Dư Dao thích không phải tôi, cô ta thích cái tên thể hiện thân phận – Hạ Trầm này".

"Hôm nay tôi đối xử như thế với cô ta, ngày mai cô ta vẫn sẽ đến". Không biết nghĩ đến chuyện gì, Hạ Trầm hừ một tiếng, lắc đầu không nói gì nữa.

Quý Bạch ồ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trầm, hỏi hắn: "Vậy cậu không sợ tôi cũng vậy sao?"

Hạ Trầm hỏi lại cậu: "Cậu cũng vậy sao?"

Quý Bạch vội vàng lắc đầu, "Dĩ nhiên không phải, tôi là vì ——"vì kiếp trước tôi đã ở cạnh cậu suốt mười năm.

Nửa câu sau không thể nói ra miệng, Hạ Trầm cũng không ép cậu, cười khẽ, cúi đầu lấy một chiếc bánh gato từ trong ngăn bàn ra đưa cho Quý Bạch. Sau đó hắn đứng lên, cầm theo cốc của Quý Bạch, chuẩn bị đi lấy nước giúp cậu.

Lúc chuẩn bị đi qua bàn học, bước chân của Hạ Trầm hơi chững lại, hắn quay đầu nhìn Quý Bạch: "Không một ai có thể lấy lòng tất cả mọi người".

Kiếp trước, trước khi hắn bị Nguyễn Tư Bùi nhét vào viện mồ côi, hắn cũng từng liều mạng lấy lòng người phụ nữ đó.

Hắn luôn nghĩ rằng có phải mình không đủ ngoan, không đủ nghe lời hay không? Nếu không thì sao mẹ ruột của hắn lại bỏ rơi hắn?

Sau đó, lúc ở trong viện mồ côi, hắn cũng từng muốn lấy lòng những đứa trẻ khác, cũng muốn đi chơi cùng bọn họ.

Thế nhưng trả lại hắn là những thứ gì?

Trong mắt Hạ Trầm lại hiện lên sự độc ác, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng nói: "Quý Bạch, tôi luôn máu lạnh với phần lớn mọi người".

Không đợi Quý Bạch trả lời, Hạ Trầm nhanh chóng khôi phục gương mặt bình thường, vuốt tóc Quý Bạch nói, "Ăn đi, bánh này tôi mới mua lúc sáng, tôi đi rót nước cho cậu".

Vừa nhìn thấy Hạ Trầm rời đi, Từ Hạo ngồi ở phía trước nhanh chóng quay lại, lắc tay Quý Bạch, hưng phấn thấp giọng hỏi: "Ngày mai là cuối tuần, có muốn cùng đi cắm trại không?"

"Ở ngay ngọn núi Ngũ Phong ở ngoại ô thôi, lớp chúng ta có rất nhiều người đi, lớp bên cạnh cũng có". Từ Hạo cười hì hì, "Nơi đó phong cảnh không tồi, buổi tối còn có lửa trại, trên núi có một cái miếu, nghe nói rất linh".

"Cậu có đi không? Đi thì tớ đi báo danh cho bên họ thống kê số người".

Từ Hạo luôn thích tham gia các hoạt động ngoại khóa, chỉ cần có hoạt động nào vui thì cậu ta tham gia ngay, nhưng Quý Bạch trước giờ không hề thích tham gia những hoạt động thế này, thế nên phản ứng đầu tiên của cậu là từ chối. Nhưng lời đến khóe miệng, một ý nghĩ bỗng bùng lên như tia sáng đánh ra từ hai hòn đá lửa, cậu ngẩng đầu nhìn lên ngày tháng ở lịch treo tường, trái tim lỡ nhịp.

Kiếp trước ngày cậu xảy ra tai nạn xe cộ chính là ngày mai.

Cuối tuần các học sinh ở trong trường đều sẽ về nhà, cậu còn đang định tìm lý do rủ Hạ Trầm ở cùng mình cuối tuần này... Quý Bạch ngẩng đầu lên hỏi Từ Hạo: "Lúc nào xuất phát?"

"Đương nhiên là buổi tối hôm nay!" Từ Hạo thấy Quý Bạch có hứng thú, vỗ đùi phấn khởi giới thiệu: "Hôm nay tan học sẽ đi luôn, chúng ta lên đó hai ngày một đêm, có thể tự dựng lều, lại còn có thể nướng đồ ăn".

Quý Bạch gật đầu, "Vậy để tớ hỏi Hạ Trầm xem cậu ấy có đi hay không, nếu cậu ấy đi... tớ cũng sẽ đăng ký."

Từ Hạo sững sờ, "Cậu đi hay không sao còn phải hỏi Hạ Trầm? Không đúng – hai người thân nhau như thế từ bao giờ?"

Quý Bạch ho khan một cái, đang định giải thích thì thấy Hạ Trầm đi tới. Hắn để cốc nước lên bàn cậu, nói: "Cắm trại cuối tuần? Có thể, đi thôi".

Quý Bạch vui mừng trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trầm: "Cậu đi cùng tôi sao?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, nhìn về phía Từ Hạo: "Tối nay xuất phát?"

Từ Hạo chưa kịp phản ứng, vô thức gật đầu, "Đúng vậy, họ bao cả xe bus, đang thống kê số người tham gia".

"Hai người muốn đi...." Từ Hạo nuốt nước bọt, hơi do dự nhìn Hạ Trầm, "Bây giờ tôi tìm bọn họ, không thì sợ muộn sẽ mất chỗ".

Quý Bạch nhìn Hạ Trầm, Hạ Trầm gật đầu, Từ Hạo nhanh chóng bỏ chạy.

Sau khi tan học, Quý Bạch cùng Hạ Trầm về ký túc xá đi thu dọn đồ đạc để đi cắm trại. Lúc hai người sóng vai nhau cùng đi dưới bóng cây, Quý Bạch do dự một lát mới quay sang nhìn Hạ Trầm: "Thật ra nếu cậu không muốn đi thì có thể không đi".

Hạ Trầm từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: "Vì sao tôi lại không muốn đi?"

Quý Bạch nghẹn lời, cúi đầu không nói gì nữa. Kiếp trước cậu ở bên cạnh Hạ Trầm mười năm, cậu biết rõ Hạ Trầm không thích những nơi đông người, thế mà lần này hắn lại vì cậu đồng ý đi theo một đám người đi cắm trại...

"Đúng là tôi không thích ở nơi đông ngươi". Hạ Trầm đi lên trước, vươn tay mở cửa ký túc xá, ra hiệu cho Quý Bạch đi vào, sau đó hắn mới vào theo, cười khẽ đóng cửa lại: "Nhưng đây cũng tính là lần đầu chúng ta hẹn hò nhỉ?"

Quý Bạch sững sờ, hiểu ra Hạ Trầm nói gì, gương mặt lại bùng một cái đỏ bừng lên.

Hạ Trầm đi lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vừa chạm đã tách ra ngay.

Tại góc độ Quý Bạch không thấy, đôi mắt Hạ Trầm bị bóng tối nhấn chìm. Hắn nhẹ thở một hơi, cố kiềm chế tâm tình sốt ruột bất an của mình.

Cắm trại.

Tối nay xuất phát.

Thật tốt, ngày mai hắn có thể có lý do thoải mái ở bên cạnh Quý Bạch, có thể chăm sóc cho cậu thật tốt, không để cậu xảy ra chuyện gì.