Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 15: Trúng đạn





Một người đàn ông trẻ tướng mạo khá tuấn tú đi tới trước mặt Lục Thần Kiệt, cúi chào:

"Cậu chủ."

"Ừ. Xử lý hết cho tôi. Còn chú ba, mang đi!"

Lục Thần Hạo thu dao găm, giao Lục Hàng Cảnh cho người người của mình.

Mang đi? Lục Hàng Cảnh không hiểu Lục Thần Hạo muốn mang mình đi đâu, dữ dằn hỏi:

"Lục Thần Hạo, mày muốn mang tao đi đâu? Tao là chú mày đấy."

"Yên tâm, tôi chỉ đưa chú về nhà gặp ba một chuyển thôi. Lâu rồi hai người không gặp nhau, chắc có nhiều chuyện để nói lắm."

Lục Hàng Cảnh khiếp sợ, thái độ thay đổi nhanh hơn lật sách: "Không, Thần Hạo, chú xin cháu. Chú sai rồi, là chú nhất thời hồ đồ. Cháu tha cho chú lần này đi, đừng giao chú cho ba cháu. Chú hứa sẽ không tới tìm Lục gia gây chuyện nữa. Nếu cháu muốn, chú sẽ lập tức trở về Nam Phi. Cả đời này cũng không về nước nữa."


Người khác không biết, Lục Hàng Cảnh sao lại không hiểu rõ con người thật của Lục Bạch Văn.

Một sát nhân, máu lạnh, giết người không ghê tay, vô tình, tàn nhẫn không gì sánh bằng.

Để có thể có địa vị cao trăm ngàn người ngưỡng mộ, nể trọng như ngày hôm nay, Lục Bạch Văn không biết đã dẫm lên bao nhiêu xác người mà đi.

Lục Bạch Văn bây giờ tuy đã thu liễm, như hổ ăn chay, tạo cho mình cái vỏ bọc là người có lòng nhân từ, thấu tình đạt lý, công chính liêm minh, yêu vợ thương con. Nhưng bản chất nguyên thủy sao có thể thay đổi.

Cũng chỉ có cái yêu vợ thương con là thật mà thôi. Ngay cả người em trai ruột là ông đây vì ông ta mà cống hiến hết mình, Lục Bạch Văn còn có thể tuyệt tình tổng sang Nam Phi.

Nếu Lục Bạch Văn biết ông ta cãi ý trở về, còn bắt cóc con trai, chắc chắn Lục Bạch Văn sẽ không tha cho nữa.

Có điều, Lục Thần Hạo không nghe được nỗi lòng của người chú này. Anh chỉ nghĩ Lục Hàng Cảnh chỉ đơn giản là sợ anh trai theo bản năng thôi, không nghĩ nhiều, nói: "Chú ba, chú nên cảm thấy may mắn vì mang chung dòng máu với tông. Nếu là người khác, tôi sẽ không giao cho ba mình đâu. Đem đi."

Anh đồng thời quay qua cởi trói cho Tuyết Vũ. "Có sao không?"

Tuyết Vũ lắc đầu: "Không sao!"

Đôi mắt trong veo, hời hợt, điềm nhiên, cứ như những gì xảy ra xung quanh chỉ là ảo ảnh, không liên quan cô. Lục Hàng Cảnh không được điềm tĩnh như vậy, sau câu nói kia, cơ thể càng mạnh run, dáng vẻ hèn mọn, còn đâu bộ dáng quyền uy, hống hách, ban đầu, khẩn thiết cầu xin, chỉ thiếu quỳ xuống dập đầu.

Cái gì gọi là cảm thấy may mắn. Ông tình nguyện chịu để nó xử lý còn hơn là đến gặp Lục Bạch Văn đấy. Tiếc thay, bất kể ông có nói gì, làm gì cũng không thay đổi được quyết định của Lục Thần Hạo, cuối cùng vẫn bị kéo lên xe, mang đi.

Dù sao, Lục Thần Hạo nghĩ, ông già nhà anh không phải loại người tuyệt tình tuyệt nghĩa, sẽ không làm gì quá đáng với em trai ruột của mình.

"Đi thôi." Anh trầm lặng ôm eo Tuyết Vũ đi về phía trực thăng, giọng nói mang vài tia thích thú: "Cô gan dạ hơn tôi tưởng đấy! Không sợ sao?"

Tuyết Vũ nhún vai, không dấu vết nhìn Lục Hàng Cảnh, cũng không giãy ra: "Sợ thì sao? Khóc lóc có tác dụng gì?" Lục Thần Hạo cong khóe môi, không nói gì. Bây giờ, anh hình như cảm nhận được một chút điều tốt khi lấy cô vợ hào môn này rồi.

Ít ra, khi gặp chuyện cô không nháo, anh cũng sẽ bớt phiền!

"Cẩn thận!" Tiếng Tuyết Vũ vừa hô lên, cô đã chắn sau lưng anh.

Pång!


Viên đạn bay ra ngay lúc đó. Lục Thần Hạo vừa ngoảnh lại, Tuyết Vũ đã ngã vào người anh.

Anh sững người!

Dưới vai phải của cô, máu chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ phần lưng áo trắng.

"Trần Tuyết Vũ. Cô bị điện à!" Lục Thần Hạo thoáng cái hồi thần, nhíu mày chặt chân mày, mắng.

"Tôi vừa cứu anh đấy! Vậy mà còn mắng tôi điên!" Tuyết Vũ bất mãn, bĩu môi, tưởng chừng không có một chút đau đớn nào. Hai mắt cứ thể ngắm nghiền lại, ngất đi.

Sắc mặt Lục Thần Hạo âm trầm, lãnh khốc. Hàn khí từ người anh lan tràn ra khắp nơi.

"Ngu ngốc!" Anh vẫn mắng, ai mượn cô ta cứu anh. Chỉ là động tác vội hơn bình thường, bế cô lên.

Tên vừa bắn lén kia đã bị người của Lục Thần Hạo bắn một phát vào ngực, tắt thở rồi!

Tài xế sau vài giây chấn động, sực tỉnh lại, không cần Lục Thần Hạo sai bảo, rất hiểu chuyện chạy lên mở cửa xe cho anh. Phần mình ngồi vào ghế lái, nhanh chóng cho xe chuyển bánh, tăng tốc.

Trên xe, Lục Thần Hạo sơ cứu cầm máu cho Tuyết Vũ. Thao tác đầu ra đó, không hề rối loạn.

Đáng ghét! Là tại anh quá sơ ý!

Xe chạy như ăn cướp, chỉ hơn chục phút đã tới bệnh viện. Tuyết Vũ được đưa vào phòng cấp cứu.

Ông bà Trần, ông bà Lục hay tin, vội vã đến bệnh viện. "Thần Hạo, mau nói cho mẹ biết, Tuyết Vũ thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không? Sao đang yên đang lành nó lại vào viện được chứ?" Bà Trần vừa tới nơi, đã sốt sắng hỏi. Khi Lục Thần Hạo thông báo, cũng chỉ nói Tuyết Vũ vào viện, không nói rõ sự tình.

"Phải đấy, chẳng phải hôm nay Tuyết Vũ đến công ty làm việc sao. Sao bỗng dưng lại có chuyện được chứ." Bà Lục cũng lên tiếng.

"Vợ con vẫn đang được cấp cứu, vẫn chưa biết kết quả." Lục Thần Hạo giọng không quá ngoan ngoãn nhưng cũng không thiếu đi phép lễ độ.

Anh gộp lại mọi câu hỏi, kể lại sự cố hôm nay, không hề giấu giếm. Cho dù muốn giấu, cũng không được.

"Sao lại ra nông nỗi này chứ?" Bà Trần sốc, che miệng, xanh tái mặt, lảo đảo xuýt ngã, may nhờ Trần Trọng Cường đỡ mới đứng vững được.


Trần Trọng Cường sắc mặt âm u, vừa tức giận kẻ khiến con gái mình bị thương, vừa tức Lục Thần Hạo không bảo vệ được con gái mình.

Ông bà Lục bất ngờ, không nghĩ tới lại có sự tình như vậy. "Con xin lỗi. Đã để ba mẹ lo lắng. Là do con không bảo vệ được Tuyết Vũ. Để cô ấy đỡ thay con một viên đạn." Anh cúi đầu nhận lỗi, thực sự áy náy cùng cảm thấy bản thân vô dụng.

Một bộ sẵn sàng chờ ba vợ chỉ trích.

Tuy rằng anh ghét Trần Tuyết Vũ, nhưng việc để một cô gái đỡ thay mình một viên đạn là chuyện không thể chấp nhận được.

"Xin lỗi thì có tác dụng gì. Anh thân là đàn ông, mà lại không bảo vệ được vợ mình, lại để con bé đỡ thay! Nếu không may viên đạn bắn vào ngực, anh nói xem lúc đó ai đền con gái cho chúng tôi!" Trần Trọng Cường không kiêng kỵ gì, dạy bảo con rể tại chỗ.

Nói gì thì nói, tuy địa vị của Lục gia lớn mạnh không phải ai cũng đụng vào được. Nhưng Trần gia cũng đâu thua kém gì, Trần Trọng Cường có đủ vốn liếng để lên mặt chất vấn anh con rể cực phẩm này.

Vợ chồng Lục Bạch Văn nhíu mày, không vui, nhưng tự biết mình đuối lý, không thể phản bác.

Tuy rằng Lục Hàng Cảnh đã bị đuổi ra khỏi Lục gia, nhưng dù thế nào vẫn không thể thay đổi được sự thật, Lục Hàng Cảnh là em trai của ông. Em trai mình lại đi bắn hạ thương cháu dâu, chuyện này

mà đồn ra ngoài, không phải sẽ thành chuyện cười cho thiên hạ đàm tiểu sao. Đã vậy, cô con dâu này của ông, là con gái cưng của tỷ phú giàu nhất Châu Á đấy. Lục Bạch Văn trầm mặc một lát, thở dài:

"Thật xin lỗi, lại để anh chị xui gia chê cười rồi. Thằng em này của tôi, mấy năm trước làm điều sai trái, đã bị đuổi ra khỏi gia tộc. Cứ tưởng nó sẽ biết lỗi thay đổi tính tình, không ngờ lại tiếp tục làm xằng bậy. Anh chị xui yên tâm, lần này tôi sẽ xử phạt nó cho anh chị câu trả lời thoả đáng." %3D

Trần Trọng Cường sắc mặt khá hơn một chút, cũng không muốn tỏ ra khách khí gì, gật đầu: "Anh xui cảm thấy như thế nào thỏa đáng là được rồi."

Lục Bạch Văn hiểu ý, dù không hài lòng, cũng không thể nói gì thêm.

Lần này là do Lục gia sai sót!