Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 30



Chương 30 


Tác giả: Quyết Tuyệt


Edit: Kaorurits


Ngôn Cảnh Tắc là đến xem thành tích của Trình An Tu.


Tuy rằng gần đây hắn cứ quấn lấy Trình An Tu, nhưng Trình An Tu sau khi cùng hắn thân cận nói chuyện xong liền nhập vào trạng thái học tập rất nhanh, nên hắn tin tưởng, thành tích Trình An Tu sẽ không giảm xuống. 


Nhưng mà bạn trai mình được hạng nhất khối, vẫn phải đi nhìn một cái.


Con hắn… Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng luôn nói mình thi rất khá, nhưng cũng không cảm thấy mình có thể vào hai trăm hạng đầu, căn bản không nghĩ tới.


Đi đến chỗ dán thành tích, Ngôn Cảnh Tắc thật ra liền thấy được Trình An Tu, ánh mắt lập tức sáng lên: “An Tu!”


Trình An Tu nghe được âm thanh quay đầu lại, theo bản năng liền muốn đi tới chỗ Ngôn Cảnh Tắc, đi một bước rồi lại ý thức được không đúng, xoay người bỏ đi.


Cậu hiện tại thật sự rất cao hứng.


Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nói muốn thi lại vào lớp một lần nữa, cậu tuy vẫn luôn cổ vũ Ngôn Cảnh Tắc, nhưng cũng không cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể làm được, dù sao cơ sở của Ngôn Cảnh Tắc cũng quá kém, còn cả ngày nhớ thương muốn “hôn một cái” gì đó, phương diện học tập không tính là dụng tâm.


Nguyên nhân chính là vì như vậy, cậu kỳ thật rất lo lắng.


Cậu cũng không trông cậy vào việc Ngôn Cảnh Tắc có thể thi đậu vào cùng một đại học với mình, nhưng nếu Ngôn Cảnh cả đại học bình thường cũng thi không đậu, cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc có thể đưa hắn ra nước ngoài không?


Phải biết rằng Ngôn Cảnh Tắc trước đó vẫn luôn đem chuyện tương lai mình sẽ xuất ngoại, treo bên miệng!


Cậu ít nhiều cũng nôn nóng, liền sửa soạn lại bài vở, chuẩn bị bài tập gì đó cho Ngôn Cảnh Tắc. Nhưng cha cậu cuối tuần cứ nhìn cậu chằm chằm, không cho ra ngoài, cậu không có biện pháp trông chừng Ngôn Cảnh Tắc làm bài… Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc học ra sao, cậu cũng không biết. 


Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc cho cậu một kinh hỉ!


Trình An Tu vừa rồi cao hứng đến xém chút nữa tiến lên cho Ngôn Cảnh Tắc một cái ôm, trong giây lát nhớ ra quan hệ bọn họ không thể cho người khác biết, mới khắc chế mình, vội vàng rời đi.


Nếu lại cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, cậu sợ là lại thất thố.


Trình An Tu trực tiếp đi WC, lúc này mới lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Ngôn Cảnh Tắc.


Mà trước “bảng vàng danh dự”, những học sinh đó thấy cậu nhanh như bay mà rời đi, lại cho rằng cậu là vì trốn tránh Ngôn Cảnh Tắc —— xem ra Trình An Tu thật sự rất sợ Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc chỉ kêu cậu ta một tiếng, cậu ta liền không ngừng chạy vội đi!


Đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc hai mặt nhìn nhau, có hơi đồng tình với lão đại bọn họ.


Trình An Tu một bộ đối với lão đại e sợ đến tránh không kịp, lão đại bọn họ muốn theo đuổi Trình An Tu, không dễ dàng nha!


Lão đại vậy mà hiện giờ còn cười… Miễn cưỡng cười vui đúng không?


Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải là miễn cưỡng cười vui, hắn lúc này thật sự rất vui vẻ.


Trình An Tu quá đáng yêu!


Vừa rồi Trình An Tu kỳ thật là muốn bổ nhào vào trong lồng ngực hắn đúng không? Đáng tiếc, Trình An Tu quá thẹn thùng.


Ngôn Cảnh Tắc tâm tình rất tốt mà xem bảng vàng danh dự.


Tên Trình An Tu cao cao mà treo trên vị trí cao nhất, giỏi quá!


Trang Cao Hàng thế mà lại rớt đến thứ sáu, càng sướng!


Ngôn Cảnh Tắc càng nhìn tên Trình An Tu, càng cảm thấy đẹp, mà lúc này, đàn em Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lão đại, anh có tên! Có tên trên bảng!"


Đàn em này bởi vì giật mình mà thanh âm cũng biến điệu.


Ngôn Cảnh Tắc nghe vậy nói: “Chỗ nào đâu chỗ nào đâu? Để tôi nhìn xem.”


Đám đàn em lập tức liền chỉ chỗ phía dưới bảng vàng danh dự cho hắn xem, còn nói: “Lão đại, cậu vậy mà lại thi được hạng 189!” thành tích của lão đại vậy mà còn tốt hơn so với bọn hắn!


À, trong số bọn họ vẫn có người thành tích tốt hơn lão đại, Vu Lê Minh khoảng hạng 70 gì đấy!


Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy mình vào hai trăm hạng đầu, cũng rất giật mình, đương nhiên càng cao hứng hơn: “Tôi đã nói tôi lần này, nhất định thi rất khá mà! Đáng tiếc hiện tại xếp hạng vẫn cách Trình An Tu có hơi xa… Tôi muốn tiếp tục nỗ lực, tranh thủ trở thành niên hạng nhì của khối!”


“Lão đại có chí hướng!”


“Lão đại anh nhất định không thành vấn đề!”


“Lão đại cố lên!”


……


Đàn em Ngôn Cảnh Tắc sôi nổi bảo Ngôn Cảnh Tắc cố lên.


Những học sinh không phải đàn em Ngôn Cảnh Tắc, lại cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc đang mạnh miệng.


Từ từ, Ngôn Cảnh Tắc cũng không nhất định là đang mạnh miệng.


Giữa bọn họ có một số người, thành tích còn không cao bằng Ngôn Cảnh Tắc đâu!


Hay là Ngôn Cảnh Tắc trước kia thành tích không tốt, đều là giả bộ? Hắn kỳ thật thâm tàng bất lộ, chờ ngày nào đó nhất minh kinh nhân?


Mặc kệ thế nào, lúc này, những người này nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt có kính nể.


Cũng cũng chỉ có Trang Cao Hàng muốn nổi điên. 


Ngay từ đầu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cùng Trình An Tu chào hỏi, Trình An Tu cũng không quay đầu lại mà đi ngay, y có điểm vui vẻ.


Tuy rằng y trước đó gây chuyện cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Trình An Tu, nhưng Trình An Tu đối Ngôn Cảnh Tắc, rõ ràng đã có ý kiến, hai người này nói không chừng còn đã chia tay.


Nghĩ cũng đúng, nếu y là Trình An Tu, biết người yêu mình sau lưng nói mình như vậy, sợ là ý muốn giết chết người yêu cũng có!


Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay vẫn luôn theo đuổi Trình An Tu, Trình An Tu lại hoàn toàn không phản ứng hắn, hai người này hơn phân nửa đã chia tay.


Nhưng mà, Trang Cao Hàng chỉ vui vẻ một lát, hắn rất nhanh liền phát hiện, tất cả mọi người chỉ chú ý Ngôn Cảnh Tắc, không ai chú ý hắn.


“Ngôn Cảnh Tắc, cậu gian lận?” Trang Cao Hàng nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Làm ra thành tích giả dối, có ý nghĩa sao?”


Y không tin Ngôn Cảnh Tắc có thể thi được tốt như vậy, Ngôn Cảnh Tắc nhất định gian lận!


Người khác không hiểu biết Ngôn Cảnh Tắc, y chính là biết, Ngôn Cảnh Tắc học tập vô cùng không nghiêm túc, thậm chí có thể nói gần như không học gì!


“Tôi gian lận bao giờ? Cậu cũng không thể há mồm liền oan uổng người khác.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Còn nữa, cậu có rảnh quản người khác, không bằng trước tiên quản chính mình, cậu nhìn mà xem, không có tôi mời danh sư phụ đạo cho cậu, cậu lập tức liền rớt vài hạng… Không bao lâu nữa là tôi có thể vượt qua cậu rồi.”


“Chỉ bằng cậu cũng muốn vượt qua tôi?” Trang Cao Hàng cười lạnh một tiếng.


“Tôi dựa vào cái gì không thể vượt qua cậu?” Ngôn Cảnh Tắc cười đắc ý: “Tôi vẫn luôn rất thông minh, trước đó chỉ là không học hành đàng hoàng."


Trang Cao Hàng không nghĩ tới da mặt Ngôn Cảnh Tắc có thể dày như vậy./


Y biết rõ, lúc này cùng Ngôn Cảnh Tắc đối chọi gay gắt, khẳng định y chiếm không được thượng phong…… Trang Cao Hàng xoay người liền đi.


Ngôn Cảnh Tắc chờ hắn đi rồi, móc điện thoại ra đến bảng vàng danh dự chụp ảnh. 


Hắn cùng Trình An Tu lần đầu tiên cùng một khung, chắc chắn muốn chụp ảnh lưu niệm!


Chụp xong rồi, Ngôn Cảnh Tắc còn thuận tay đem ảnh chụp gửi cho phụ thân mình.


Đồng thời, hắn cũng thấy được tin nhắn Trình An Tu gửi hắn.


Tin nhắn của Trình An Tu cũng chỉ có một cái: “Buổi chiều lúc lớp cậu học thể dục, tới phòng đọc sách."


Nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình Ngôn Cảnh Tắc vốn tốt lại càng tốt!


Tin nhắn này lộ ra rất nhiều tin tức.


Đầu tiên, Trình An Tu biết thời khoá biểu của hắn… Trình An Tu không phải lớp mười, lại biết thời khoá biểu lớp mười, chắc chắn là vì hắn mà nhớ kỹ!


Tiếp theo… Trình An Tu rất ít chủ động đề nghị gặp mặt, lần này còn trực tiếp chuẩn bị một tiết học… Đây là chuẩn bị cho hắn hơn 300 cái thơm thơm đúng không?


Đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên phát hiện, lão đại bọn họ nguyên bản là cười tà khí, hiện tại nụ cười trở nên có hơi… ngây ngốc.


“Ngôn Cảnh Tắc, trò lại mang điện thoại tới trường học!” âm thanh dì cả Trình An Tu lại một lần vang lên.


Ngôn Cảnh Tắc sắc mặt biến đổi, cất bước liền chạy, một bên chạy một bên đem điện thoại mình thường dùng giấu đi, móc ra một cái điện thoại dự phòng niết trên tay.


Nhất Trung không được mang điện thoại, mang theo phải bị tịch thu, sau đó báo cho gia trưởng để gia trưởng tới lấy điện thoại về.


Nhưng mà hắn không sợ.


Ngôn Cảnh Tắc ở lớp mười bị bắt được, lão sư tịch thu điện thoại của hắn.


Điện thoại dự phòng loại này hắn chuẩn bị vài cái, chờ bị lão sư tịch thu hết, lại kêu cha hắn đến đây lấy về…


Chờ lão sư đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc bình tĩnh mà lấy ra điện thoại nhắn tin hồi âm cho Trình An Tu. 


Đàn em Ngôn Cảnh Tắc: Lão đại không hổ là lão đại!


Hôm nay lúc đi học, Ngôn Cảnh Tắc đaz được lão sư các môn khen ngợi. 


Học trò tốt thi tốt, người ta cảm thấy đương nhiên, nhưng học sinh kém thi tốt, thì rất kinh người!


Ngôn Cảnh Tắc thản nhiên tiếp nhận hết thảy, sau đó bắt đầu xem sách giáo khoa lớp mười.


Nguyên chủ tuy rằng trước kia không thích học tập, nhưng tiểu học sơ trung, vẫn là học ở trường tư tốt nhất, ít nhiều cũng có căn bản. 


Cái khác không nói, chỉ nói trường Tiểu học công lập bình thường, lớp ba mới bắt đầu học tiếng anh, khu vực nghèo ít học sinh thậm chí mời không được giáo viên tiếng anh, thế cho nên học sinh tiểu học có chỗ vẫn chưa học tiếng anh qua, Ngôn Cảnh Tắc thì không giống vậy.


Lúc hắn đi nhà trẻ, liền có giáo viên ngoài toàn bộ hành trình đi theo.


Hắn bắt đầu tiểu học lớp một, mỗi ngày đều có lớp tiếng anh, bởi vì tiếng anh yêu cầu nói nhiều luyện nhiều, mỗi lần đến tiết tiếng anh, mỗi lớp vốn chỉ có 30 người, sẽ chia thêm thành ba lớp nhỏ, học ba giáo viên khác nhau!


Nguyên chủ cứ như vậy một đường học tới, du có không để tâm, vẫn là học được chút ít, lớp chín còn học bù lại…


Ngôn Cảnh Tắc hiện tại đã ôn tri thức tiểu học sơ trung đến ổn thỏa, liền bắt đầu bổ sung cao trung.


Đương nhiên, vào tiết thể dục buổi chiều, hắn không quên xin lão sư giả bệnh, sau đó trộm chạy đến phòng đọc sách. 


Trình An Tu học trò tốt như vậy xin nghỉ một hai tiết đặc biệt dễ dàng, Ngôn Cảnh Tắc đến nơi thì cậu đã ở đó.


Nhìn thấy hắn, Trình An Tu không nói gì, cũng chỉ an an tĩnh tĩnh mà nhìn hắn, đôi mắt kia, cũng chỉ có một mình hắn.


Ngôn Cảnh Tắc tiến lên vài bước, liền hôn Trình An Tu một cái: “Cậu kêu tôi lại đây, có phải cho tôi mấy cái thơm thơm cổ vũ không?"


Trình An Tu gật gật đầu.


Ngôn Cảnh Tắc ngồi trước mặt cậu, chỉ chỉ miệng mình: “Tôi chờ, đến đây đi!”


Ngôn Cảnh Tắc thật sự lớn lên rất tuấn tú… Trình An Tu hôn qua.


Sau khi hôn rất nhiều cái, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nói: "Chết, hình như tôi quên đếm rồi."


Trình An Tu: “……”


“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa rồi đếm hết đi.”


Trình An Tu chẳng sợ lạnh mặt, cũng giấu không được sắc hồng, cậu trừng mắt liếc Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Tôi đếm rồi, đã hôn 83 cái rồi!”


Kỳ thật cậu không đếm, nhưng đã hôn rất nhiều, hẳn là hơn một trăm rồi chứ?!


“Được rồi” Ngôn Cảnh Tắc làm bộ mất mát nói: “Vậy tiếp tục.”


Bộ dáng Trình An Tu trừng hắn, thoạt nhìn như là vứt mị nhãn cho hắn.


Còn có… Trình An Tu kỳ thật đã hôn hắn 153 cái rồi…


Hai người nói thơm, chính là miệng đối miệng chạm vào một chút thân thiết, động tác thân mật hơn, bọn họ vẫn chưa làm, nhưng chờ Trình An Tu thơm đến một cái cuối cùng, Ngôn Cảnh Tắc hé miệng ra, còn ôm lấy Trình An Tu…


Thời điểm Trình An Tu rời phòng đọc sách, mặt đầy ảo não.


Cậu vốn định cùng Ngôn Cảnh Tắc thương lượng một chút kế hoạch học tập kế tiếp, lại muốn xem bài thi của Ngôn Cảnh Tắc một cái, nhưng mà một tiết đã kết thúc, cái gì cũng chưa kịp làm.


Thôi, cậu trước tiên giúp Ngôn Cảnh Tắc sửa soạn lại kiến thức trong học kỳ này, rồi soạn thêm trọng điểm, cho thêm một ài bài tập nữa vậy!


Trình An Tu về phòng học soạn bài, Ngôn Cảnh Tắc cũng về phòng học học tập.


Học sinh lớp mười học thể dục về, thấy Ngôn Cảnh Tắc mặt mày hồng hào đang đọc sách.


“Lão đại, cậu xin nghỉ thể dục là để về đọc sách sao?” một đàn em của Ngôn Cảnh Tắc hỏi. 


“Đúng vậy!” Ngôn Cảnh Tắc nói.


“Lão đại cậu thật có lòng!” lão đại nhà y xem sách, thế mà còn xem đến bộ dáng xuân tình nhộn nhạo như thế, thật là làm người ta giật mình. 


“Tất nhiên, vì Trình An Tu, tôi phải nỗ lực cho tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.


Đàn em: “……” Trình An Tu rõ ràng không thèm để ý lão đại… Tương lai lão đại nhà y thất tình, y làm sao an ủi mới được đây?


Đúng rồi, miệng lão đại, sao giống như… Có hơi hồng lên? Hôm nay giữa trưa ăn ớt cay à?


Khi Ngôn Cảnh Tắc ở trong trường dụng tâm học tập, cha Ngôn nhìn điện thoại mình có ảnh chụp con trai gửi đến, tâm tình vô cùng kích động.


Con của ông vậy mà thi vào được hai trăm hạng đầu! 


Con ông đúng thật là thiên tài! Đều do Trang Cao Hàng đã trì hoãn con ông!


Trước kia khi người ta khoe con trai, cha Ngôn chỉ có thể yên lặng mà nghe, sau đó đạm nhiên mà nói một câu: “Con trai nhà tôi kia thành tích chẳng ra gì, cũng may tôi có tiền.” Dù con của ông so ra kém người khác, tốt xấu gì ông cũng lợi hại hơn người khác, đúng không?


Nhưng hiện tại, con của ông cũng có thể đem khoe! 


Cha Ngôn vô cùng kích động, chỉ là tự nhiên gọi điện thoại cho bạn bè cố tình khoe rất là...


Thời điểm trợ lý tiến vào thời điểm, cha Ngôn làm bộ lơ đãng nói: “Nhất Trung ngày hôm qua thi tháng, thằng nhỏ nhà tôi kia nói nó thi không tồi…” Mau tới hỏi mau tới hỏi!


Trợ lý hoàn toàn không đáp lời, tiếp tục hồi báo công tác.


Ai không biết con trai Ngôn tổng thành tích không tốt, y không cần đề cập tới làm gì, để tránh Ngôn tổng không vui!


Cha Ngôn: “……”


Cha Ngôn khoe khoang thất bại, nghĩ nghĩ, ông biên tập ảnh chụp một chút, khoanh tên con trai mình, sau đó gửi bào một cái group. 


Sau đó lại gửi: "Ngại quá, gửi nhầm rồi."


Trong group một chút phản ứng cũng không có.


Cha Ngôn: “……”


Một lát sau, mới có một người bạn tốt của cha Ngôn nói: “Lão Ngôn, đừng thương tâm, ông có tiền, không sợ thằng nhỏ thành tích không tốt.”


Cha Ngôn sửng sốt: “Tui thương tâm cái gì! Con trai tui thi được vào hai trăm