Sườn Núi Lạc Phượng

Chương 6: Ba ngàn tóc trắng , cười một tiếng nhân gian vạn sự



Ở một mình thì thu lại biểu cảm vui cười trước sau như một. Mặc kệ vết thương bỏng rát, Phượng Châu dựa vào mép giường gỗ thản nhiên ăn, không biết mùi vị gì. Tưởng như không bao giờ nhớ tới nữa!

Sau khi uống thuốc xong, một luồng khí tức xa lạ mông lung ẩn hiện.

“Ra ngoài. Chọc ta mở mắt thì người chết chắc.”

“Lục ái khanh thật vô tình!”

Phượng Châu hé mắt nhìn thử, không có gì ăn, tức giận nhắm lại.

“Thật sự bị thương không nhẹ.” Mùi thuốc và mùi máu nồng nặc khiến Ứng Tị nhíu mày.

“Bệ hạ cũng có thể thử để vài mũi tên đâm vào cánh tay của ngài, nhất định sẽ hiểu cảm giác.” Phượng Châu hừ hừ bất mãn. “Vương triều này thật là kỳ quái! Quan lớn cấu kết với ngoại tộc tham ô cướp bóc, vậy mà lại để quan nhỏ đâm đầu đổ máu.”

“Ngài thực sự nghĩ bọn hắn chỉ muốn ăn một ít tiền lương?”

“Đương nhiên là có thể cướp nước là tốt nhất.” Phượng Châu còn lười mở mắt ra nhưng lại bị thứ mát mẻ đút vào trong miệng đánh thức. Những viên thuốc tan chảy trong miệng…ắt hẳn là nguyên liệu tốt, nếu không sẽ không thấy sảng khoái sau khi ăn!

Ứng Tị đưa tay vuốt ve cổ Phượng Châu, sau một hồi sờ soạng, hắn xé một miếng yết hầu giả bằng da xuống. Quả nhiên là nữ quỷ tinh nghịch giả nam trà trộn vào hàng ngũ quan lại! Hắn chọc vào vành tai duyên dáng của nàng, nhẹ giọng nói: “Lục ái khanh, tội khi quân trị thế nào nhỉ?”

Phượng Châu thích thú trước sự ấm áp thân mật, nàng thích cảm giác được ôm ấp. Hoặc thẳng thắn hoặc không làm, nàng to gan lấy lồng ngực hoàng đế làm giường: “Vậy tội bất hiếu của hoàng thượng trị thế nào?”

“… Thái hậu được phụng dưỡng không ít.”

“Thần đang nói về mẹ ruột của bệ hạ.”. đam mỹ hài

Ứng Tị giật mình. “Bà ấy đã chết.”

“Sai, là bị người phụ nữ ác độc nào đó hãm hại người nhà, cướp đi đứa trẻ, cuối cùng đành phải làm vợ kế của một tên thương nhân vô sỉ nào đó, chẳng được bao lâu đã âu sầu đến chết. Mà đứa con trai là ngài lại còn nhận hung thủ là mẹ, phải chăng là kẻ bất hiếu?”

“Có thật không?!”

“Này—” Ứng Tị vô tình nắm lấy cánh tay khiến nàng run lên vì đau.

“Thực xin lỗi, ta không cố ý làm tổn thương ngươi.” Đó là lần đầu tiên trong đời hắn xin lỗi kẻ dưới, cũng là lần đầu tiên hắn dùng “Ta” để chỉ chính mình. Cô gái xinh đẹp này, đẫm máu vì giang sơn của hắn…Là cô gái của hắn!

“Đương nhiên là thật!” Phượng Châu thấy hắn vén ống tay áo mình lên không chút kiêng kị thì thẳng tay ném hắn vào địa ngục, “Bà ấy là mẹ của ta.”

Động tác xem xét dừng lại một khoảng thời gian dài: “Mẹ….của ngươi?”

“Nếu không thì sao thần lại họ Lục? Sao có lá gan chạy đến làm quan?” Phượng Châu nhướng mắt cắt ngang lời nói của hoàng thượng một cách thô lỗ, “Nhưng công danh của ta là tự ta đi thi được! Không được nói ta mua quan!”

Ứng Tị nuốt nước bọt một cách khó khăn, “Bà ấy… mẹ nàng, bà ấy…ổn chứ?”

“Lúc còn sống cũng không thiếu thốn. Dù sao dáng vẻ của người trước khi chết vẫn chưa héo tàn.”

“Ngươi có ổn không?”

Rất lâu không có tiếng trả lời, Phượng Châu dường như đã ngủ say.

Chỉ đến lúc này, Ứng Tị mới cho phép nỗi đau buốt thấu tận đáy lòng. Ông trời giáng cho hắn một đòn nặng nề nhất: không phải triều chính hỗn loạn, không phải những rắc rối biên cương đầy sóng gió, mà là…người phụ nữ duy nhất trên đời này khiến trái tim hắn rung động…không phải là người hắn có thể chạm vào…

“Hoàng đế ca ca,” một giọng nói rất nhẹ nhưng không thể bỏ qua vang lên.

“Có chuyện gì vậy?” Cẩn thận đắp kín chăn bông cho nàng, cưng chiều nàng đã thành thói quen trong vô thức.

“Ta có một cấp dưới đắc lực, công phu tốt hơn ta nhiều.”

“Định giới thiệu hắn vào quân đội hay Binh bộ?” Hắn hơi ngộ ra.

“Khi có chiến tranh hãy trao quyền hành cho hắn nhưng đừng cho binh quyền.”

“Người của mình ngươi cũng đề phòng?”

“Không, ta sợ hắn đoạt vị trí của ngài.”

Giọng nói lạnh như băng khiến người ta lạnh gáy. “Ngươi nói gì?”

“Ta nghe nói khi mẹ ngươi đang khóc, cha ngươi đã gieo giống trên người mỗi cung nữ xinh đẹp và không quan tâm đến số phận của họ.”

Ứng Tị tưởng rằng máu của mình không thể lạnh nữa, nhưng giờ hắn cảm thấy cả người như đông cứng lại.

“Còn nữa…Nếu ta có một người em gái ăn mày nhặt được từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, ngươi nói xem nàng là công chúa hay ăn mày?” Lần này, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, gần như không nghe được.

“Phượng Châu nói nàng là công chúa thì nàng là công chúa.” Hắn vẫn tiếp tục cưng chiều nàng, tiếp tục cưng chiều nàng.

Khóe miệng cô nở một nụ cười trẻ con nhưng xinh đẹp. “Haha! Muội ấy là công chúa!”

Sau đó mọi thứ im ắng. Chỉ còn lại một người đàn ông tỉnh táo chịu đựng nỗi đau.

Đêm rất sâu.

Khi tỉnh lại đã là trưa ngày thứ ba!

Trong miệng có vị đắng chát khó chịu, tất cả các khớp trên cơ thể nàng đều đau nhức…Nàng bị sốt nhẹ nhưng lại không để trong lòng.

“A Thanh?”

“Thanh cái đầu ngươi!” Một người đập vào trán nàng. “Trời ạ, ngươi phát sốt rồi! Thay băng trước, sau đó uống thuốc.”

“Phượng Tự?”

“Ngu ngốc!”

“Cái gì đó hả! Ta liên tục thăng chức như vậy không tốt sao? Đúng rồi, mọi việc biên quan đã sắp xếp xong rồi, còn lại giao cho ngươi.”

Phượng Tự cau mày, “…Cái con bé này, làm tiểu thư không được sao? Không cần động đến đao kiếm.”

“Làm quân cờ không thể động đậy? Ta sẽ không làm!”

“Ta sẽ không dùng ngươi làm quân cờ!”

“Sẽ!” Phượng Châu lãnh đạm kết luận.

Phượng Tự hít vào thở ra mạnh mẽ dập tắt lửa giận đang dâng trào. “Được rồi, ngươi nói gì thì nói. Sau đó thì sao? Nếu thân phận của ngươi bại lộ có phải là tội khi quân không?”

“Vậy thì đổi lại ngươi sẽ làm quan. Lần này ít nhất ta có thể thăng lên một cấp, chờ leo đến tòng nhị phẩm thì ngươi thay ta.”

Phượng Tự im lặng một hồi. “Ta không muốn vào triều.”

Phượng Châu cười khanh khách, “Người không cam lòng là ngươi, bây giờ muốn kết thúc cũng là ngươi! Ha ha, vở kịch đã bắt đầu rồi thì không có lý gì lại bỏ giữa chừng.”

“Phượng Châu—”

“Hoàng thượng đã biết.”

“Hửm?” Phượng Tự sửng sốt.

“Biết ta là… “muội muội” của hắn.” Phượng Châu mở đôi mắt hơi nhắm lại, đôi mắt sắc bén không hề bị ốm đau làm tổn thương.

Phượng Tự nín thở hồi lâu, sau đó chậm rãi thở ra một hơi đục ngầu. “Đồ khốn nạn!”

“Đương nhiên ngươi muốn nhận hắn cũng được.”

“Thông qua ngươi? Bỏ đi! Ta làm doanh nhân khá tự tại.”

“Sĩ nông công thương, một thương nhân như ngươi dù sao cũng phải có kẻ sĩ đứng trước chống đỡ.”

“Ngươi để ta cũng thi công danh?” Hắn lười phiền phức!

“Ta không nói như vậy, ta leo đến vị trí cao hơn một chút sẽ để ngươi vào thay. Dù sao tướng mạo, thậm chí đến cả thân hình của chúng ta cũng như nhau.”

“Ừ!” Phượng Tự khổ sở thở dài, lúc còn nhỏ không nên vì lười biếng mà kêu Phượng Châu học tập luyện võ. Không biết nếu bây giờ đi luyện võ có thể cao hơn một chút không…”Miễn, miễn đi! Ta không làm quan liêu đâu, đôi tay viết chữ xấu này của ta sẽ bị bại lộ mất.”

“Ai bảo ngươi lười biếng! Thôi được rồi, ta sẽ tiếp tục làm kẻ sĩ để ngươi nuôi, còn ngươi—”

“Là gian thương.” Phượng Tự nhanh chóng gạt đi. Nếu kẻ lớn nhất triều đình đã bao che cho nàng thì sao hắn phải lo lắng chứ.

Sau một lúc.

“Ngươi muốn đưa A Thanh đến Binh bộ?” Phượng Tự nhớ tới, lập tức hỏi. “Vậy thì ai sẽ bảo vệ ngươi? Đừng trông cậy vào ta, võ công của ta kém xa ngươi.”

Phượng Châu lười trả lời mấy câu hỏi nhàm chán của Phượng Tự, chỉ có thể động đậy dưới chăn bông, vận động cơ xương cứng ngắc và đau đớn. “Bên ngoài thế nào? Dường như tay chân hoàng thượng rất nhanh.”

“Đoán thử xem có những ai đi theo ngự giá thân chinh?”

“Vài cái đầu già nua xấu xí sẽ không ở trên cổ lâu hơn một tháng.”

“Đã rơi vài cái rồi.”

“Ừ, bên kia rò ra tin tức. Chẳng qua luôn có người vô tội bị kéo theo, chỉ có thể nói là xui xẻo.”

Phượng Tự nhìn nàng vài lần, “Ngươi cứ không quan tâm đến tính mạng của người khác như vậy?”

“Lưới lớn vừa tung ra, ngoại trừ cá thì tôm tép cũng khổ. Ai bảo bọn chúng xui chạy theo sau cá ăn đồ thừa!”

Không nói gì. Nàng không phải là một người phụ nữ bình thường, nàng là Lục Phượng Châu. “Hôm qua ta tới phát hiện bên ngoài có hàng trăm lính canh chen chúc. Không ngờ tên của ngươi lại hữu ích như vậy, vừa nói ra đã có người mang ta đến đây.”

“Ồ?” Phượng Châu nhìn cảnh tượng xung quanh. “Ta đã đổi chỗ.” Lại còn có một vú già từ trong kinh tới, người đang đợi ở cửa với một hộp thức ăn lớn nhỏ và dụng cụ vệ sinh.

Phượng Tự nói nhỏ bên tai nàng, “Đừng trêu chọc Ứng Tị quá. Lòng bàn tay của ta cũng chưa lớn tới như vậy.” Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đừng lo lắng.” Đã trêu chọc hắn ta rồi, ha ha! Hơn nữa kết quả rõ rệt. Người đàn ông không sợ trời cao kia chắc mấy ngày nay cũng phải bực bội chết đi được!

Nàng vẫy tay để vài người phụ nữ bước vào cửa, cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của họ, dĩ nhiên danh hiệu người đàn ông đẹp nhất kinh thành của “Lục Phượng Châu” nàng không phải là giả.

* * *

Dẫu cho chiến tranh biên quan thắng thua thế nào, dẫu có bao nhiêu binh lính chết dưới gươm giáo của ngoại binh cũng không làm tổn hại đến sự phồn vinh của kinh thành.

Một dòng nước ngầm từ từ chảy qua dưới mặt nước hào hoa phong nhã, hầu hết mọi người không chú ý nhưng con mắt của Phượng Châu vẫn nhận ra.

“Thuộc hạ cho rằng Nhị thiếu gia nên ở bên cạnh hoàng thượng.”Giọng nam trầm kết hợp với diện mạo không tầm thường, là chủ nhân của một nhân tài. Quan trọng nhất là hắn cũng đủ thông minh.

Phượng Châu uống thuốc với vẻ mặt đau khổ – nếu không uống, một đám người sẽ treo cổ tự tử…Thật sự là phiền phức! “Được rồi! Dù sao bản quan phúc lớn mạng lớn, nhất thời sẽ không chết. Bổn quan còn muốn làm đệ nhất nịnh thần được sủng ái nhất từ cổ chí kim, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất có đúng không?” Hắn, không, là nàng dùng khuôn mặt đẹp trai khuynh thành của mình kề sát thuộc hạ tâm phúc: “A Hiền! Hẳn là ngươi cũng biết ta đưa A Thanh vào quân, ngày sau tất có tước vị, vậy còn ngươi? Lại bộ được không?”

“Nhị thiếu gia muốn gì, thuộc hạ sẽ dốc sức đạt được.” A Hiền lãnh đạm bình tĩnh trả lời.

“Đừng nói nữa. Ngươi thăng chức cũng có chỗ tốt cho ngươi — chẳng lẽ ngươi không thích cô ba nhà họ Lô sao?”

A Hiền toát mồ hôi lạnh. “Nhị thiếu gia!”

“Đừng lo lắng! Đừng lo lắng! Lục Phượng Châu ta chưa bao giờ tấn công phụ nữ và trẻ em vô tội. Chẳng qua ngươi nói cho ta biết trong kinh đã xảy ra chuyện gì.”

“Đại thiếu gia cũng đã rút lui khỏi kinh thành.”

“Người bên trong định mang hậu cung và các quan…Phản?”

A Hiền không dám tùy tiện đưa ra kết luận về một việc lớn như vậy, “Không chắc chắn hoàn toàn nhưng chó cùng rứt giậu, Cũng xin nhị thiếu gia đưa an toàn lên trên hết.”

“An toàn? Được rồi, vậy ta cứ ở lại trong khách điếm, mỗi ngày đều ăn rồi sử dụng những thực phẩm tốt, ta không cần đánh trận đổ máu đổ mồ hôi, cũng không cần chịu tai bay vạ gió. Ngươi thấy như vậy có được không?”

“Thuộc hạ cho rằng ngài nên ở bên cạnh hoàng thượng.”

“Hừ! Chỉ là ta không vui! Làm sao?” Phượng Châu giả bộ ương ngạnh.

“Vậy cũng được, thuộc hạ đã phái thêm hộ vệ.”

“Còn ngươi?”

“Thuộc hạ cũng là quan đốc thúc lương thảo của Binh bộ, cũng phải tuân thủ chức trách. Chức vụ này cũng là do nhị thiếu do cài vào đấy, ngài quên rồi sao?”

“Hình như ta quên mất! Tại sao những người có năng lực xung quanh ta đều là đàn ông cao bảy thước, ôi chao, hại người ta dễ động lòng như vậy.” Nàng thản nhiên trêu chọc hắn, khiến người trời sinh nghiêm túc im lặng đỏ mặt, giận mà chẳng dám nói gì.

“Nhị thiếu gia!”

“Được rồi! Không đùa nữa!” Phượng Châu mệt mỏi nhắm mắt lại. “Chỉ cần làm những gì cần làm! Bổn quan không phải thư sinh tay trói gà không chặt.”

Lại chìm vào giấc ngủ không biết bao lâu, Phượng Châu tỉnh táo mở mắt ra. Có người nhưng không có ác ý hay sát khí.

“Vị huynh đài này sao lại đến thăm vào đêm muộn?”

“Đến hẹn hò cùng giai nhân.”

Phượng Châu cười khúc khích, “Bệ hạ thật hăng hái, biết nữ tử bên cạnh vi thần đều tuyệt sắc. Chỉ tiếc đêm nay không có mỹ nữ nào ngủ cùng, e rằng sẽ làm hỏng hứng thú của bệ hạ.”

Có tiếng đánh nhau nhẹ dưới mái hiên bên cửa sổ. Phượng Châu và Ứng tị chăm chú lắng nghe.

“Hộ vệ của Lục ái khanh có thực lực không tệ!”

“Haha,” Phượng Châu từ trên giường ngồi dậy, thoải mái dựa vào gối. Điều kỳ lạ là người đàn ông tôn quý nhất này thực sự đã giúp nàng kéo chăn bông. “Bệ hạ, có biết bao nhiêu nam nữ nhìn trúng dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của vi thần, nếu như không có vài hộ hoa sứ giả bên người, bị bọn họ khinh bạc thì phải làm sao?” Sau khi trêu chọc không biết xấu hổ, Phượng Tự thở phì phò nói, “Đều là người mình, dừng tay! Tất cả lui ra!”

Giọng nói nội lực xuyên tường phát ra rõ ràng cách xa hàng chục thước. Cuộc giao tranh ngừng ngay lập tức, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Ứng Tị sớm biết dòng dõi của nàng rất giàu có, nhân tài dưới trướng nhất định rất đông đảo, lại không ngờ thuộc hạ của nàng có thân thủ tốt như vậy, có thể đánh hòa với hộ vệ hắn mang tới từ đại nội.

Thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ cảnh giác, Phượng Châu mỉm cười, “Bệ hạ, toàn bộ gia nhân của vi thần ở kinh thành đều tới đây. Nam nam nữ nữ hơn trăm người, không đến nỗi chút phòng bị cũng không có.”

“Kinh thành có biến? Đã đến lúc—” Hắn đã chờ đợi ngày đó!

Cẩn thận quan sát vẻ mặt bình tĩnh của chủ nhân, đôi mắt như chim ưng không hề ngạc nhiên mà là giễu cợt — hắn ngồi trên giường của mình là không hợp với lễ nghi quân thần! “Bệ hạ,” nàng chỉ vào chỗ ngồi của hắn, “Không hợp với lễ.”

“Người trong nhà, so đo làm gì.” Hắn cười nhẹ, không phân biệt được thật giả.

Phượng Châu tự nhắc nhở mình gần vua như gần cọp. Nghiêm túc mà nói, không chừng nàng sẽ chết không có chỗ chôn: Dù cho thế mực nàng mạnh hơn cũng không có bản lĩnh chống lại hoàng đế. “Vi thần cũng chỉ là ngọn cỏ trong điện Ngự Sử mà thôi, không đảm đương nổi người nhà của hoàng thượng.”

Mặc dù nàng vẫn nói cười như cũ nhưng hơi thở bắt đầu ngưng trệ. Đáng ra vết thương rất nghiêm trọng…nhưng nàng là Lục Phượng Châu!

“Cần phải nuôi ngươi mấy ngày nữa mới có thể cùng ta xông pha chiến trường?” Ứng Tị hỏi rất thân mật, hoàn toàn không để lễ vua tôi trong mắt. “Miễn là sau những ngày này ngươi có thể vui vẻ ở nhà nhận lương bổng, không cần thượng triều.” Hắn đã có những tính toán khác cho nàng – dẫu nàng là “muội muội” thì có sao?!

“Tại sao ngươi lại muốn ta bán mạng?” Phượng Châu than thở, “Ta bị bắn qua ba mũi tên, bị mười mấy vết chém. Chẳng lẽ ta không thể trốn đi dưỡng bệnh được sao?”

“Không an toàn.” Hắn lãnh đạm nói, “Chỉ cần không ở bên cạnh ta đều không an toàn.” Bởi vì chiến tranh sắp xảy ra, hắn thật sự không thể tin ai được!

“A…vậy xin hoàng thượng đừng nắm quá nhiều trọng trách của nữ nhân. Tốt hơn hết là nên chém mấy kẻ đàn ông già nua xấu tính kia đi. Nếu giữ lại để họ đến tìm vi thần gây phiền phức thì phải làm sao?”

Ứng Tị trừng mắt nhìn nàng, nàng nhìn lại một cách cáu kỉnh. Cung đình cùng triều chính thay đổi khiến lòng hắn cảnh giác hơn bất kì ai. Nhưng cô gái giả nam trước mắt…trực giác nói cho hắn biết nàng không phải kẻ thù – ít nhất sẽ không uy hiếp đến xã tắc, còn chính hắn…có lẽ chỉ để nàng chơi đùa trong lòng bàn tay. Khẽ nắm lấy bàn tay nàng, đó không phải là một bàn tay mảnh khảnh mềm mại không xương mà là bàn tay chai sạn của một người chăm chỉ luyện tập võ công. “Trẫm ở trong tay khanh.”