Sườn Núi Lạc Phượng

Chương 8: Đêm này hằng năm người vẫn ở nơi xa xôi ngàn dặm



“Suốt buổi đợi chàng chàng chẳng tới, ngoảnh đầu chim thước gọi*….”

*Hai câu thơ trích trong bài thơ “Yết Kim môn” của Phùng Duyên Kỷ. Đời Hán Vũ Đế, các quan chờ chiếu ở Kim Mã môn, gọi tắt là Kim môn. Về sau Kim môn được dùng để chỉ điện vua. Điệu “Yết Kim môn” còn có tên “Hoa tự lạc”.

“Ồ, người đẹp đang đợi ai vậy?”

Không phù phiếm cũng không bóng bẩy. Không biết sao dẫu là phụ nữ mới gặp hay quen biết đã lâu đều say mê Phượng Châu: Người đẹp này tuy đa tình nhưng lại dịu dàng ân cần, nhẫn nại nghe các nàng nói hết lời, không giống như những khách nhân khác, dẫu không phải quỷ háo sắc thì cũng là kẻ khoe tài khoe của, cho dù muốn nhuyễn ngọc ôn hương của các nàng nhưng cũng cố hết sức dẫm đạp dưới lòng bàn chân. Điều duy nhất các nàng có thể làm với khách nhân là móc hết tiền của họ ra, những điều khác chỉ là mơ tưởng.

Phượng Châu nhã nhặn nghe hai ca kỹ mắng những tên quy nô* không quan tâm đến tính mạng của các cô nương, kịch liệt lên án những tên lính chơi xong không trả tiền, còn lẩm bẩm nói về bệnh vặt vãnh của đàn bà. Không hề thiếu kiên nhẫn.

*Quy nô (龜奴) dùng để chỉ Chồng của các Tú Bà hay các Ma Cô bảo vệ kỹ nữ trong các kỹ viện.

Giả trai lâu nay, nàng thật sự xem mình là thân nam nhi bảy thước, mấy lần suýt cầu hôn người con gái mình ngưỡng mộ. Phượng Châu đột nhiên sờ vào yết hầu giả xem có đúng vị trí hay không, nếu không sao phụ nữ lại xem nàng là nam nhân cuối cùng trên đời này trong tuyệt vọng. Hơn nữa nàng cũng không thể nào sinh hoạt vợ chồng với phụ nữ được! Có đôi lúc bất đắc dĩ, nàng sẽ tán tỉnh đến một nửa, sau đó thừa dịp đối phương ý loạn tình mê thì ra tay làm cho các nàng ngất đi hoặc té xỉu.

“Lục hiền đệ mới tòng quân chưa được ba ngày đã không chịu nổi cô đơn?”

Phượng Châu mỉm cười nhìn người mặt đen đi vào, quả thực có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.

Ứng Tị gần như cho rằng nàng là đàn ông. Nếu như không phải trong lúc nàng dưỡng thương đã tự tay chạm tới cơ thể phụ nữ của nàng thì hắn sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ mất! Nào có một người phụ nữ nào có thể giả làm một đứa con trai hoang đàng như thế này?

Dưới sự ra hiệu của Phượng Châu, hai vị cô nương trẻ đẹp miễn cưỡng chào khách mới, người không xinh đẹp cũng không dịu dàng – khi họ không biết danh tính của người trước mặt là ai.

Ứng Tị phất tay để các nàng ra sau mành hát, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Phượng Châu. Các hộ vệ mặc thường phục lặng lẽ bao vây toàn bộ khoảng sân nhỏ.

“Đại ca không nên xuất hiện.” Hắn gọi nàng là “hiền đệ”, đương nhiên nàng cũng không khách sáo.

“Vậy nên “hiền đệ” ra ngoài?”

“Tiểu đệ chỉ muốn ra ngoài hóng gió, ăn chút gì ngon, ngửi chút gì đó thơm.”



“Ngươi có chắc là mình có thể “ăn” được không?”, Ứng Tị cười mỉa mai, không bao giờ tin nàng sẽ chăm sóc một người phụ nữ không thể sánh được với…chính mình! Hay là nàng thích phụ nữ? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhíu mày: Lục Phượng Châu, ngươi là người như thế nào?

Phượng Châu cười nhẹ, “Đại ca, ở đây huynh có thể ăn đồ ăn ngon khắp nơi, nghe những câu chuyện huyền thoại khắp nơi, nhìn thấy các loại anh hùng và dân lang thang. Đừng quá xem thường hoa lâu, có thể những thứ ở đây hữu ích hơn quý phủ của huynh nhiều — vào đi.” Phượng Châu uể oải ném ly rượu ra ngoài cửa sổ.

Người vọt vào là A Hiền, khuôn mặt thậm chí còn đen hơn.

“Khỏi hành lễ, có gì cứ nói.” Phượng Châu tự chủ trương miễn cấp bậc lễ nghĩa.

Ứng Tị nhớ lại những gì nàng đã nói lần trước, sau khi nhìn thấy A Hiền toàn thân mặc áo đen sẽ nhịn được nghi ngờ liệu người này có thể là huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình hay không. “Ngươi là…A Hiền?”

A Hiền chỉ cúi đầu lạnh lùng, lập tức đưa cho Phượng Châu một túi giấy có tẩm dầu.: “Nhị thiếu gia, đây là chúng ta tra được ở đây.”

Lật sang chỗ tuyệt vời, Phượng Châu gật đầu, “Làm tốt lắm!” Rồi thản nhiên nhét ba tờ giấy cho quân vương trên danh nghĩa của nàng.

Ứng Tị vừa đọc vài dòng đã sửng sốt, đây là danh sách quan viên bị giết hại trong kinh cùng với chi tiết về việc sắp xếp binh lính! “Đây–“

“Đại ca, công lao này có thể đổi chức quan gì cho A HIền được không?” Phượng Châu không có ý tốt lại gần hỏi.

“Nhị thiếu gia!” Đường gân xanh trên trán A Hiền hiện rõ. Hắn bực bội muốn bỏ đi nhưng thật sự không có gan, bởi vì vị Nhị thiếu gia này thù rất dai.

“Ngươi – dù thế nào cũng phải leo đến vị trí quốc công, tiếp tục giữ cho cuộc sống của ta thoải mái mới có thể quay về báo đáp ân tình lớn lao của ta! Nhớ năm đó ngươi vừa lạnh vừa đói vừa đáng thương núp dưới chiếc cầu gãy, nhờ có vị công tử như tiên giáng trần đưa tay cứu giúp ngươi…” Người như nàng thích nhất là cứu người trong dầu sôi lửa bỏng rồi để người ta làm trâu làm ngựa.

Yết hầu A Hiền giật giật, cố gắng kìm nén ý muốn bóp cổ nàng, nhưng hắn cũng hiểu rõ: muốn bóp chết người không hề kém võ công rất tốn sức.

Ứng Tị cũng thấy buồn cười. Người đàn ông tên “A Hiền” này ít nói và kiềm chế nhưng tài năng thật đáng kinh ngạc, xét từ hành vi và nhãn quan phân tích nhạy bén của hắn, cho dù hắn ta có quan hệ huyết thống hay không hắn cũng biết phải trọng dụng hơn nữa. “Phượng Châu, im miệng.”

Phượng Châu còn muốn khoe loác vô song vô liêm sỉ, nhưng sau khi chủ nhân quát lớn thì lại bị hù đến mất giọng. “Đại ca! Tiểu đệ đang dạy dỗ A Hiền bất tài nhà mình thế nào gọi là đền ơn đáp nghĩa!”

Ứng Tị đứng dậy kéo nàng dậy, “Đã đến giờ đi rồi. Sáng mai chúng ta sẽ hành quân—” Nhìn nàng cố ý giả bộ đáng thương: “Ngươi thì không cần, tránh cho bộ dáng lười biếng làm ảnh hưởng sĩ khí.”

Nhạc hết người đi. Trong mành là hai ca kỹ bị lãng quên từ lâu đang hôn mê bất tỉnh trên ghế.

* * *

“Ngoại trừ gương mặt ra ngươi chỉ là kẻ vô dụng!” Trong trí nhớ của nàng, một vị thiếp thất sủng của “Phụ thân” mắng nàng, ả cho rằng Phượng Châu muốn cướp đi ông trời của ả, thần của ả, chỗ dựa vào của ả.

Khi lão già bệnh nặng, Phượng Châu còn không kịp ra tay, Phượng Tự đã dọn dẹp phần lớn những thiếp thất, đệ muội thứ xuất này, tính cả những anh em cùng cha khác mẹ, chỉ ngoại trừ “Lục” Phượng Châu – sau đó nàng bước vào quan trường, tìm kiếm thế lực mạnh mẽ hơn che chở.

Những lời oán hận, nguyền rủa của mọi người dường như không ứng nghiệm, hai con quỷ vô lương tâm này ngày càng sống tốt đẹp hơn.

Chẳng qua người phụ nữ quyến rũ trang điểm đậm kia nói cũng đúng, Lục Phượng Châu nàng không có dáng người đầy đặn mảnh mai, không có giọng nói nhẹ nhàng mê người, làn da dưới lớp quần áo đầy vết sẹo nông sâu. Giả làm đàn ông đúng là không thể tốt hơn, nếu quay lại dáng vẻ con gái có lẽ không hề hấp dẫn nữa.

Nàng thoa thuốc Phượng Tự dày công tốn sức mua được, nghe thuộc hạ nói một hộp thuốc mỡ còn đáng giá hơn một hộp ngọc bội. Nàng chỉ muốn cười. Những vết sẹo này tự nhắc nhở bản thân rằng nàng là “Lục Phượng Châu”.



“Những vết thương sao mà có?” Người đàn ông bình tĩnh hỏi trong khi vuốt ve.

“Không phải ngài cũng có sẹo khắp người sao?” Phượng Châu nhẹ nhàng hỏi lại. “Thử hỏi có người phụ nữ nào luyện võ mà có làn da đẹp không tì vết? Một người phụ nữ xinh đẹp nên bị nhốt trên lầu thủy tạ, không gặp người, không học hành, không thấy ánh mặt trời, ăn nhiều hoa quả tươi để có được làn da tựa như nước mùa thu và dáng người như kẹo đường-“

“Rốt cuộc nàng là nam hay nữ?” Người đàn ông tức giận ngắt lời nàng. Kiểu đàn bà gì mà hắn chưa từng thấy, kể cả người đẹp ngoại tộc? Chỉ là chưa gặp phải một con quái vật như vậy.

“Thân thể phụ nữ, trái tim đàn ông được chưa?” Phượng Châu cười khúc khích, im lặng một hồi mới nói, “Ngày mai có thể vào thành. Không biết trong nhà sẽ thế nào sau một mớ hỗn độn như vậy.”

“… Nàng biết ngày mai có thể thắng?” Mặc dù đã chuẩn bị nhiều chiến thuật và tưởng tượng ra đủ loại khả năng bất lợi, nhưng người cầm đầu là hắn còn không dám chắc thắng lợi.

“Người ngoài cuộc rõ ràng. Ngài không biết trong thành là loại kẻ phản bội nào? Chỉ là…”

“Cái gì?” Hắn nghĩ đây là lần đầu tiên trong đời hắn có một cuộc trò chuyện bình tĩnh và sâu sắc như vậy với một người phụ nữ.

“Không biết có bao nhiêu xác chết để thu dọn.”

Giọng điệu thờ ơ của nàng khiến hắn bị sốc. “Ít nhất đừng lúc nào cũng vô tình. Nếu không sẽ liên lụy đến già trẻ lớn bé.”

“Lo lắng cho ta sao? Không! Ta còn chưa làm đủ chức quan này, sẽ không chơi đùa khắp nơi, cũng không tự bôi xấu.” Khuôn ngực rộng rãi, ấm áp mịn màng, dù sờ hay nằm cũng rất dễ chịu. Nhưng quá thoải mái có thể làm suy giảm tinh thần cảnh giác của một người. Mỗi lần cho rằng địch nhân đã bị quét sạch, có thể tận hưởng cuộc sống thì nàng lại bị ném vào hố sâu của sự thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

“Phượng Châu?” Nàng bị sao vậy? Đột nhiên trở nên cứng ngắc và khó thở. “Nghĩ đến chuyện không vui sao?” Thân thể của bọn họ không còn ở dưới sự cường thế của hắn, nhưng dường như hai trái tim vẫn cách nhau hàng vạn dặm, như thể nàng sẽ xuôi theo gió mà đi bất cứ lúc nào không chút lưu tình.

Nụ cười của Phượng Châu khiến người ta khẽ run lên, “Chỉ quá hạnh phúc mà thôi! Tưởng tượng các mỹ nữ trong hậu cung của ngài bị sợ hãi, đau khổ, nếu không có một nam tử tuấn mỹ như ta đến an ủi thì thật không tốt chút nào!”

“Nàng—” Người phụ nữ này thích phụ nữ? Đã đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma hay có ý giận hắn, giận vì những người đàn ông khác quan tâm đến nàng? “Thôi đi, không tính toán với nàng nữa.”

“Đã đến lúc ngài phải đi rồi.” Phượng Châu lăn lộn vùi vào chăn bông lụa thoải mái, quay lưng về phía hắn rồi ngủ thiếp đi — bất kể đi đến đâu cũng đều hưởng thụ những điều tốt nhất, thậm chí còn tốt hơn cả hoàng đế!

Thật sự không có kinh nghiệm bị phụ nữ đuổi đi. “Phượng Châu, ngày mai nhất định phải tận mắt chứng kiến trẫm khải hoàn hồi kinh.”

“Ồ…Vi thần tuân chỉ… Phù…Cái gối cũng nên nhét chút hương lạnh…” Nàng lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngàn vạn cờ rủ, quân vương chiến thắng.

Vốn tưởng phải đổ máu khắp nơi mới bình định được, ai ngờ quân ở ngoại thành phía đông đánh không đến nơi đến chốn, hơn phân nửa phản quân đầu hàng, số ít mang theo của cải bỏ thành mà chạy. Ngự soái bên trong không có đất dụng võ.

Phượng Châu uể oải đi theo ngự giá, được coi như một vị quan thân cận nửa văn nửa võ, bị mọi người ghen ghét. Quá đơn giản! Lúc trước không biết tên thông minh nào gửi rất nhiều như khuyên đầu hàng: Chỉ cần buông vũ khí hoặc nhanh chóng rời đi sẽ không có việc gì. Đương nhiên chuyện thông minh như vậy Phượng Châu chẳng thèm làm, nàng thích giở thủ đoạn hơn. Ví như–

Nhìn vào tốc độ của ánh sáng có thể biết có phải cao thủ hay không. Bên cạnh hoàng thượng không phải không có võ sĩ hộ vệ, nhưng phía trước là một ngã rẽ, không thấy được tia chớp khả nghi phía sau, hai hàng trái phải chặt sau lưng phần lớn là quan văn động tác không đủ nhanh.

Để thủ hạ tiến lên hay tự mình tiến lên?



Phượng Châu chần chừ một lúc rồi ném ra…một chiếc vòng vàng rất có giá trị, định đưa cho người đẹp đang sợ hãi.

Tiếng kim loại va chạm ngắn ngủi nhưng chói tai. Nàng dồn hết nội lực vào, người bình thường trán có cứng đến đâu thì bị ném như vậy cũng sẽ bị lõm vào mà thôi.

Người đánh lén vốn định đúng thời cơ ra tay, không ngờ bị gián đoạn bất ngờ khiến các hộ vệ dùng kiếm được huấn luyện nghiêm chỉnh bị kinh động, lập tức bị bao vây không một kẻ hở.

Phượng Châu lạnh lùng nhìn xung quanh, nàng không tin rằng một vụ ám sát cẩn thận như vậy sẽ không có đồng bọn…Có lẽ đồng bọn trà trộn trong đội ngũ mà nàng chưa biết.

Sát thủ định cắn lưỡi tự sát thì một tên hộ vệ trung niên kín đáo vươn tay siết chặt xương hàm của tên sát thủ, động tác lão luyện trầm ổn khiến Phượng Châu ghé mắt trông sang. Chẳng trách cấp bậc nhị phẩm, chắc hẳn rất được lòng vua – nếu như thu nạp dưới trướng mình thì tốt biết mấy!

Vó ngựa, nhạc trống che đậy sự tra tấn bức cung. “Ai làm chủ?” Tiếng kêu rên the thé truyền đến khắp nơi. Xương cốt cứng đến nỗi khiến người ta muốn tra tấn bằng mọi cách có thể.

“Đưa về thiên lao từ từ thẩm vấn. Xảy ra bất trắc gì, cai ngục chịu tội chung.” Chỉ cần phạm nhân mở miệng là được, không quan tâm các ngươi làm gì. Ứng Tị không thèm để ý, người muốn giết hắn rất nhiều, rất nhiều, người hận hắn cũng nhiều như người trung thành với hắn vậy. Ngồi ở vị trí này, trời sinh đã là bia ngắm bị mọi người ghen ghét, không trừ không được. Sắp xếp liên tiếp, kẻ đứng sau điều khiển không phải kẻ thù thì cũng là người thân.

Lại là một cuộc tẩy rửa đẫm máu khác, hắn đã mệt mỏi với nó! Quay đầu lại, một đôi mắt phượng khí khái hào hùng đang nhìn hắn chán chường…nhăn nhó trợn mắt.

“Hahahaha! Chỉ cần hàng triệu bách tính được bình an vô sự, sao không giết thêm vài hoàng thân quốc thích chứ!” Chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh, cho dù là giả nam làm quan hay nữ nhân làm thê thiếp đều được, nàng chơi vui là được – cùng lắm cuối cùng hắn ra mặt dọn dẹp.

Sắc lệnh đầu tiên sau khi hồi triều, thanh lý sạch sẽ hoàng thân có hiềm nghi.

Sắc lệnh thứ hai, Lục Phượng Châu vào Tập Hiền viện làm Học sĩ, ngày ngày hầu hạ dưới mí mắt Hoàng thượng.

*Tập hiền viện là học viện cao cấp chuyên nghiên cứu, giảng dạy kinh truyện, sử cho nhà vua, các Hoàng tử, Hoàng thân và quan lại cấp cao trong triều đình

__________________

Tác giả có điều muốn nói:

Nữ chính thật tinh ranh