Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 43: 43





Vũ trụ được hình thành từ một vùng không có gì, người ta gọi đó là hư không.

Từ hư không mới hình thành nguyên tử, nguyên tử cấu tạo hình thành ra vật chất và phân tử.

Ma thuật xuất hiện khi con người nắm giữ được cách thao túng cấu tạo nguyên tử với nhau hình thành ra nguyên tố, họ gọi các nguyên tử là nguyên tố sơ khai.

Khi các nguyên tố sơ khai kết hợp với nhau nhau sẽ tạo ra nguyên tố.
Con người khi sinh ra sẽ có một số người mang đặc quyền điều khiển các nguyên tố ấy.

Những người đó được gọi là đứa con của vũ trụ, được trao cho đặc quyền để trở thành Ma Pháp Sư.
Nhưng đó là thuyết của những nhà Ma Thuật của các tín ngưỡng Ma Thuật tạo ra còn với những người không có ma thuật, nhất là Dị Năng Giả họ không tin điều đó.
Đế quốc năm 806 tại một ngôi làng cách xa đế đô đến hàng vạn dặm nằm ngay vùng bìa biên giới của đế quốc.

Ngôi làng này thuộc một quốc gia bị trị dưới sự thống trị của Đế quốc Đông Đại Nam, một vùng đất bị lãng quên.

Phải nói một điều là người dân nơi này mặc dù nghèo khó, cuộc sống tuy không phải bữa nào cũng no nhưng họ sống rất hạnh phúc bởi đế quốc không dòm ngó tới họ.

Tất cả thuế sưu hay bất cứ thứ gì khác về làng này gần như bị đế quốc lãng quên.

Đến cả tên của làng cũng không có.

Chính vì vậy đây cũng là một số ít vùng đất hạnh phúc nhất đế quốc.
Tại nơi này có một đứa trẻ được sinh ra và điều tuyệt vời nhất của đứa trẻ này là khi sinh ra cậu bé không sở hữu bất kì Căn Nguyên hay sức mạnh Dị Năng nào cả.

Một đứa trẻ hoàn toàn bình thường chịu sự trói buộc của nguyên tắc sinh – lão – bệnh – tử.

Đúng hơn tất cả dân làng tại đây không một ai sở hữu bất kì một Ma Thuật hay Dị Năng nào.
Nếu là một ngôi làng bình thường, họ rất mong trong làng sẽ xuất hiện một Ma Pháp Sư, ngôi làng mà có Ma Pháp Sư nhất định sẽ sống rất khá giả dưới danh Ma Pháp Sư đó.

Nhưng ngôi làng này không cần Ma Pháp Sư nào, đối với họ cuộc sống này mới là hạnh phúc nhất.
Và...
Năm 824 khi đứa trẻ ấy tròn 18 tuổi đúng vào ở cái tuổi trưởng thành của một đời người...

“Ba...!Mẹ.

Hôm nay ngày gì ba mẹ có nhớ không? “
Trên một cánh đồng ruộng xanh mướt nơi đó có ba thân hình đang đứng làm lụng dưới nắng mặt trời oi ả.
Một chàng thanh niên to lớn với làn da ngăm đen cơ thể rắn chắc bỗng nhiên quay sang nói với hai người kia là ba và mẹ hắn.
“Hôm nay là ngày sinh thứ 18 của con trai mẹ chứ gì? Mẹ biết mà nên hôm nay mẹ ráng bắt nhiều tôm với cua về luộc cho con, mau đi rửa tay rồi vào dọn cơm cho mẹ!“
Lúc này một người phụ nữ chân lấm tay bùn đang lọ mọ gì đó ở dưới mương nghe con mình nói bà liền ngước lên nở một nụ cười với đứa con của mình.
“Cu con chạy về nhà chặt củi rồi bắt cho ba nồi nước đi chập nữa tao với mẹ mày về là kịp!“
Cùng lúc ấy giọng nói của một người đàn ông vang lên, người đàn ông này cũng có thân thể cường tráng chẳng kém cậu thanh niên 18 kia là bao nhiêu.

Kẻ ấy chính là thân phụ của chàng thanh niên ấy.
“Cái ông này, tôi vừa bảo nó đi rửa tay, ông lại sai nó đi chặt củi.”
Nghe ba mình nói chàng thanh niên liền lập tức nở một nụ cười, một nụ cười tỏa nắng khiến cho những ai nhìn vào đều cảm thấy ấm áp:
“Vâng ba con biết rồi.

Giờ chạy về chuẩn bị nước! ba mẹ nhớ về sớm nhé...“
Dứt lời chàng thanh niên trai tráng ngay lập tức phi mình trở về nhà.

Tốc độ khi chạy của chàng trai này khi người khác nhìn vào phải thốt lên một câu:
“Hắn đang dùng Ma Thuật gia tốc hay sao?“
Không không! Chàng trai này không hề có Ma Thuật nhưng bằng sức mạnh thể chất vốn có của một người lao động, bằng những trận tập huấn đặc biệt mà chàng trai ấy có một sức khỏe đến phi thường.
Trần Nguyệt Huyết Phong, sinh ra vào đúng cái đêm đẹp nhất của mùa xuân năm 806.

Một sự kiện mà hàng trăm năm mới xảy ra một lần mà lại vào đúng dịp xuân.

Đêm ngày Huyết Phong được sinh ra đúng ngay đêm trăng máu.

Điều đặc biệt là cả ngày xuân hôm đó dường như không có một cơn gió nào dù là nhẹ nhất nhưng khi cậu bé này vừa sinh ra đời, cất được tiếng khóc đầu tiên thì cũng chính lúc đó gió bắt đầu nổi lên một trận lớn.
Cùng lúc ấy trên núi chó sói chu lên liên hồi như báo một điềm xấu đang tới.

Ban đầu ba mẹ Huyết Phong cứ ngỡ con mình sẽ khó sống bởi những hiện tượng kì quái không thể lý giải một cách trùng hợp khi Huyết Phong ra đời.
Nhưng ông trời lại không làm khó ai.


Từ bé đến lớn Huyết Phong rất khỏe mạnh dường như chưa bệnh bao giờ để khiến cha mẹ phải lo, chưa kể cậu bé lại cực kì ngoan vâng lời hiếu thảo với cha mẹ.

Với bậc làm cha mẹ họ chẳng mong điều gì tốt hơn vậy đến với con mình.
Đúng với cái tên của mình chàng trai ấy lao đi như một cơn gió với tốc độ còn nhanh hơn cả ngựa chạy.

Chừng nửa nén nhang Huyết Phong thấy trước mặt mình đã là con đường quen thuộc dẫn đến cổng làng.
Không biết tại sao cảm giác sợ hãi lại ập vào mặt Huyết Phong ngay lúc này, ngay tức thì hắn cảm thấy có gì đó không đúng liền lập tức thắng phanh người lại.
Hai bên đường về làng hiện tại có hàng trăm cây đại thụ mọc khắp nơi tạo thành một cánh rừng.

Bỗng nhiên Huyết Phong nhún mình lên một cành cây to lớn, hắn ta tiếp tục nhảy và nhảy lên trên ngọn cây cao nhất.
Đến đỉnh từ nơi này Huyết Phong có thể ngắm toàn cảnh ngôi làng thì một quang cảnh không thể tin được đập vào mắt hắn.

Khắp bầu trời trên ngôi làng hiện lên hàng trăm vòng tròn khổng lồ mang đủ loại màu sắc.

Những vòng tròn ấy phóng ra nào là lửa, nào là nước, nào là sét … chúng thi nhau nện thẳng vào ngôi làng thân thương của hắn.
Phía dưới biết bao nhiêu dân làng vô tội, những con người bình thường, không mang trong mình một chút sức mạnh gì.

Ấy thế mà họ lại đang bị tàn sát bởi những kẻ sở hữu sức mạnh ma thuật.

Những kẻ làm việc đó chính là những tên ăn mặc quần áo chỉnh tề đến nghiêm trang mà Huyết Phong không biết bọn chúng là ai, chúng đang giết dân làng của mình.
Huyết Phong chỉ biết vậy, hắn tức giận đến tột cùng.

Bỗng nhiên trong một khoảng lặng hắn hiền hét to lên vang tới trời “Sư phụ...!sư phụ...“
Như một con chim lao đầu vào biển lửa, bằng với một tốc độ như tên bắn Huyết Phong lúc này chỉ còn lại là một cái bóng lao điên dại về phía làng.
Trên cao người hắn thấy chính là sư phụ dạy võ cho hắn.

Một vị trưởng bối đáng kính nhất trong làng đang bị bọn chúng đánh đập tàn bạo, dùng những thứ vòng tròn bắn ra lửa, nước, đất, cát … không ngừng tấn công ông ấy.
Còn vài trăm mét nữa Huyết Phong đã đến ngay trước cổng làng.


Lúc này cảnh tượng hỗn độn máu me đập vào mắt hắn.

Những kẻ được Huyết Phong cho là Ma Pháp Sư qua lời kể của mẹ, chúng đang giết hại dã man người trong làng hắn.
Bấy giờ sự tập trung của Huyết Phong dồn về con đường phía trước, nơi sư phụ hắn đang bị những tên sử dụng ma thuật hành hung.
Có vài kẻ sử dụng ma thuật thấy Huyết Phong và cố tấn công hắn nhưng bất thành vì tốc độ của hắn quá nhanh khiến họ chẳng thể sử dụng ma thuật đánh trúng người hắn.
Lao đi như một tên điên, Huyết Phong cắm đầu cắm cổ chạy về phía sư phụ mình.

Hắn chạy tới, cảnh tượng trước mắt khiến hắn lặng người đi.
“Sư...!sư...!sư phụ!!!!“ – Huyết Phong hét lên, toan chạy đến ôm lấy ông.
Lúc này người sư phụ hắn toàn là máu, ông ấy gần như sắp chết.
“Sư phụ không ổ-n … đồ nhi...!Chạy đi con, chạy đi...!con hãy chạy đi...!hự...!“
Âm thanh thều thào, yếu ớt của sư phụ hắn vang lên được giữa chừng thì một ngọn lửa như hình cây thương đâm xuyên ngực lão ta.
Hình ảnh trước mắt khiến Huyết Phong tuyệt vọng, hai chân hắn khụy xuống đất không còn chút lực.
Vài giây sau Huyết Phong hít lấy một hơi, như con dã thú bị xổng chuồng, hai mắt của hắn rực đỏ lên khiến sự tức giận lên cao đến đỉnh điểm.
“Bắt lấy nó...!“
“Ma thuật lửa - Hỏa Cầu...!“
Đúng lúc này một quả cầu lửa gào thét lao về phía Huyết Phong “Phừng ~~ “
“Ầm...“
Một mảng đất bị cháy khét đen dưới đòn Ma Thuật vừa rồi, kẻ thi triển Ma Thuật ấy thấy vài tàn tro tưởng rằng Huyết Phong đã chết nên liền quay mặt đi.
“ Hự...!Uỳnh...!“
Khi vừa bước được vài bước bỗng nhiên hắn cảm thấy một lực lượng lớn dồn vào lưng mình, bỗng chốc lực lượng ấy đẩy hắn bay đi vài mét khiến mồm hắn trào máu.
Bất ngờ thân hình cường tráng của Huyết Phong xuất hiện đấm thẳng vào cổ họng đối phương.
“ C-rắc...“
Tên sử dụng hỏa thuật vừa rồi vỡ nát cổ họng, mắt trợn lên chết ngay tại chỗ...
“Cái gì?“
Những kẻ khác chứng kiến việc này liền ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được.
Liền lúc đó một giọng nói vang lên:
“Tụi mày làm gì vậy? “
Men theo tiếng nói Huyết Phong nhìn theo là hình ảnh của một kẻ ngông cuồng nào đó khoác áo choàng ngồi đung đưa trên ngựa.
Bằng dã tính của bản thân Huyết Phong biết kẻ này cần phải chết.

Bằng với tốc độ không ai bì kịp thoáng chốc Huyết Phong xuất hiện ngay trên đầu ngựa của kẻ đó hòng đấm chết con ngựa để hắn té xuống.
Thì ngay thời khắc ấy...
“Hử?...“
Một nỗi sợ tột cùng chạy thẳng vào não Huyết Phong.

Khiến cho hắn bừng tỉnh.

Không biết tại sao lúc này Huyết Phong lại quay đầu bỏ chạy, sau vài khắc Huyết Phong biến mất trước mặt tất cả những người có mặt ở đây.

Hắn chạy vì nỗi sợ đã bừng tỉnh cái đầu nóng của hắn, ngoài kia ba mẹ hắn còn đang làm ruộng.

Phải báo cho họ biết để chạy trốn.

Linh cảm mách bảo hắn sẽ chết nếu đối đầu với những kẻ này.
“Chuyện gì vậy?“ kẻ ngồi ngựa lên tiếng hỏi tên lính đứng gần mình.
“Bẩm đại nhân! Vừa rồi hình như là một tên dị tộc, tốc độ của hắn quá nhanh đám hạ nhân không phản ứng kịp“
Lúc này tên lính được hỏi liền quỳ một gối xuống báo cáo với kẻ được gọi là đại nhân kia.
“Bọn Dị Năng Giả à? Sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây được nhỉ? Cái làng này chả lẽ đúng như Thánh Thượng nói xuất hiện một vài kẻ không nên tồn tại? Kẻ vừa rồi mình không cảm nhận được Ma Thuật của hẳn là lũ người Dị Năng Giả...“
Một dòng suy nghĩ tái hiện trong đầu kẻ đại nhân kia hắn hiện tại cũng chưa biết rõ chuyện gì đang diễn ra, hắn chỉ biết hắn nhận được lệnh trực tiếp từ Thánh Thượng ràng ở đây có một ngôi làng tách biệt với Đế Quốc nên phải tận diệt không bỏ sót một mạng nào.
Nhớ tới đây bỗng nhiên tên đại nhân kia cảm thấy có gì đó không đúng ngay lập tức phi ngựa đi về hướng Huyết Phong vừa biến mất.
....
Về phần Huyết Phong hắn lúc này đây chạy như điên như dại về phía cánh đồng ruộng nơi hắn vừa rời khỏi.

Ba mẹ hắn ở đó hắn phải đến thông báo cho hai người để chạy trốn.

Hắn vừa chạy vừa khóc.
“Con nhất định sẽ báo thù cho sư phụ … con sẽ báo thù cho mọi người …”
Nhưng hắn vẫn còn rất sợ, cảnh tượng máu me đó, cảnh tượng sư phụ hắn chết trước mặt hắn khiến hắn sợ hãi vô cùng.

Hắn chỉ là đứa trẻ chưa từng ra khỏi làng quá xa, thế giới bên ngoài nghe mẹ kể rất đẹp đẽ, nhưng hắn không ngờ lại có những kẻ giết người tàn bạo đến vậy.
Khẽ một tia máu chảy ra từ khóe miệng của Huyết Phong, hắn đang tự cắn lấy môi mình để lấy lại bình tĩnh.

“Ba mẹ ơi hai người đừng bị làm sao...!“ một ý niệm bất an xoẹt qua đầu Huyết Phong.
Hiện tại Huyết Phong còn cách nơi cha mẹ hắn chừng vài trăm mét nữa, bỗng nhiên hắn nghe một tiếng gầm vang trời.
“ Uỳnh...!“
một luồng gió lớn ào ạt về hướng của Huyết Phong, à không phải nói là tất cả mọi hướng.

Từ cây cối cho đến động vật bỗng nhiên ngã hết, cây đổ rạp Huyết Phong đang chạy với vận tốc nhanh nhất từ trước đến giờ cũng bị thổi ngược ra sau vài chục mét.
Có ngu đi chăng nữa Huyết Phong cũng biết chuyện gì đang diễn ra, đó là hướng của ba mẹ hắn.

Hai con mắt Huyết Phong đỏ rực lên, hắn cắn chặt bờ môi của mình đứng lên lao thẳng về phía cơn cuồng phong vừa nổi.
Vừa đến nơi lại một bi kịch khác hiện ra trước mắt hắn...
“ Ba...!Mẹ....!!!!! “.