Ta Bị Chim Trộm Về Làm Vợ

Chương 7: Ngày đầu tiên (4)



"Rất êm tai, nhưng có vẻ không được may mắn cho lắm."

A Vựng chưa từng đọc qua sách, nhưng lúc hắn còn là chim nhỏ có đi qua dự thính mấy thư viện dưới Tắc Hạ học cung, hao phí hơn mười năm thời gian ngắt quãng, trên cái cây trong sân thư viện nổi danh ở vùng hoang dã phương Bắc đến nay vẫn còn lưu lại cái tổ hắn làm.

Thư sinh bình thường vẫn là thua kém hắn ở phương diện này, vì thế không lâu sau khi chạy khỏi viện tử, bước chân hắn càng ngày càng chậm (?).

"Chỉ có vật mới dễ dàng chết đi trong thời gian ngắn ngủi, Triều Sương... Triều Sương sẽ không như vậy."

Tuy nghĩ như vậy nhưng lúc đi ngang qua điện Đông Hoàng Thái Nhất, A Vựng nhịn không được mà rẽ vào.

Hắn kỳ thật rất ít khi tiến vào miếu thờ Vu, người xây dựng điện Đông Hoàng Thái Nhất khiến hắn cảm thấy không hợp với địa vị chim.

Hơn nữa Thần Minh không bị hồn đài ràng buộc, hắn cũng không cần tượng thần để thông linh, đây là sức mạnh bẩm sinh của Vũ tộc.

Đi vào điện Đông Hoàng Thái Nhất, ngoài dự liệu của A Vựng, thứ nhất, điện Đông Hoàng Thái Nhất không có người canh giữ, thứ hai, vậy mà lại có rất nhiều người thăm viếng.

Phần lớn là tá điền đã hoàn thành vụ mùa thu hoạch, ai cũng gầy gò, da đen sạm nhăn nheo.

Vào ngày xuân bọn hắn hướng Đông Hoàng Thái Nhất cầu nguyện vụ mùa, sau vụ thu hoạch liền đem đến một bông lúa lễ tạ thần.

Trước khi ra ngoài bọn hắn đã cố gắng rửa sạch người và quần áo của mình, nhưng một đường từ trong thôn đi tới, lòng bàn chân vẫn còn dính bùn đất dày đặc.

Miếu thờ Vu có ao nước để mọi người có thể rửa sạch tay chân, nhưng quá nhiều người đến nên nước ao rất nhanh đã đục ngầu, để lại rất nhiều dấu chân trước điện Đông Hoàng Thái Nhất.

Vì vậy, khi nói đến việc quét dọn, A Vựng không thấy trong điện Đông Hoàng Thái Nhất có Vu Chúc chủ trì, ngay cả đệ tử xuất sư cũng không có.

Nhưng điều này khá hiếm thấy, Đông Hoàng Thái Nhất tốt xấu gì cũng đứng đầu Cửu Ca, là Thiên Thần Chi Đế, dù không phải Vũ tộc không cách nào làm chủ tế thì những Vu Chúc khác trong miếu vẫn sẽ phái đệ tử đắc lực hiệp trợ chủ trì để bày tỏ lòng tôn kính với Thiên Đế.

A Vựng đứng ở cạnh điện thờ, thấy người thăm viếng nối liền không dứt, liền ngẩng đầu nhìn lên thần tọa, khuôn mặt của Thiên Đế mơ hồ, đỉnh đầu đội kim quan điểu hình hoàng kim, sau cùng cúi đầu xuống, cầu khẩn vài câu.

Hắn rất ít quản việc phàm nhân, nhưng sau khi cầu khẩn lại nhịn không được lặng lẽ thả ra một chúc thuật để những người hôm nay đến thăm viếng điện Đông Hoàng Thái Nhất trong vòng ba tháng sau bệnh tật bất xâm.

Hy vọng Triều Sương trong năm tháng sau cũng sẽ không bị ốm đau quấy nhiễu.

Sau đó hắn quay người, tìm kiếm vị chủ tế của miếu thờ Vu này.

"Nhiều nữ tử quá, quả nhiên, chủ điện này thờ Thiểu Tư Mệnh."

A Vựng lẩm bẩm, một đường tránh rất nhiều phu nhân lớn bụng, còn tránh qua một vị phu nhân mặc sườn xám vàng nhạt đang nức nở dưới bóng trúc. Hắn đi vào chủ điện, nhưng không tìm được chủ tế miếu thờ xung quanh các phu nhân đang lễ bái.

... Chẳng lẽ đã đi tìm Triều Sương rồi ư?

Phải hành động nhanh chút, một mình Triều Sương ở lại trong trạch tử, chỉ sợ không quá an toàn.

A Vựng có chút lo lắng, quét mắt một vòng xung quanh, sau khi trốn sau tấm màn trướng cạnh cây cột, dưới tình huống hai con ngươi vốn đã mở ra, lần nữa mở to mắt.

Hắn mở ra tầng mí mắt thứ hai.

Đằng sau tầng mí mắt thứ hai là thế giới thần kì chỉ Vu Chúc mới có thể thấy.

A Vựng đi ra từ sau màn trướng, lần này chỉ cần quét mắt qua liền thấy điện Thiểu Tư Mệnh nương nương có lưu lại linh quang màu xanh.

Quả nhiên là linh quang màu xanh chỉ Thần Tướng dưới trướng Vân Trung Quân mới có, Triều Sương đoán không sai chút nào!

A Vựng lần theo dấu vết của linh quang màu xanh, đi đến sau điện, thấy linh quang màu xanh biến mất trong khe hở giữa những viên gạch đá xanh.

Dưới đại điện lại có mật thất?

A Vựng nhìn hai bên một chút, phát hiện không ai tới sau điện, lập tức tiến lên một bước, bỏ qua cơ quan, dùng man lực làm xê dịch.

Tiếng răng rắc vang lên, là âm thanh cơ quan sụp đổ, Uyên Sồ thành niên trực tiếp thô bạo phá hư cửa đá này đẩy qua một bên.

Mùi hương giống với mùi hắn ngửi thấy đêm qua trong chiếc lồng vàng.

Chính là cái này!

A Vựng vội vàng chạy qua, chộp lấy lọ thuốc kiểm tra vài lần rồi nhét vào Tụ Lý Càn Khôn.

Về phần cái này đến cùng có phải thuốc của Triều Sương hay không, y hẳn là có thể phân biệt được đi?

Nghĩ như vậy, A Vựng quay người chuẩn bị rời đi, chỉ muốn trở lại viện từ của mình.

Kết quả là cước bộ của hắn vẫn bị đình trệ.

Bởi vì A Vựng thấy rõ nam tử mặc ngân giáp đội mũ bạc ngã trên chiếc giường nhỏ kê sát tường mật thất.

Tên ngã xuống kia ăn mặc như một Thần Tướng, trên người còn có linh quang màu xanh như gió như mây, hiển nhiên là Vu Chúc thỉnh thần thượng thân.

Lại thêm việc Triều Sương đã nói thuốc ở đây, Thần Tướng này hẳn là người Tam Đảo Thập Châu phái tới truy bắt Triều Sương.

Nhưng làm sao hắn lại ngất ở đây?

A Vựng không có ý xấu gì với Vu Chúc té xỉu này, hắn chỉ thấy kỳ quái, bản thân còn chưa động thủ với mấy người truy bắt Triều Sương này mà giờ người đã ngất luôn rồi?

Hiển nhiên không thể nào là Thần Tướng này không cẩn thận tự mình ngã được?

Xem ra có người khác động thủ.

Ánh mắt A Vựng lập tức trở nên sắc bén.

Hắn còn nhớ rõ, hắn sở dĩ có thể tìm thấy Triều Sương là vì lọt vào đám thích khách mục tiêu là Triều Sương.

Tình huống trong cái lồng vàng đó, Triều Sương ngủ hiển nhiên không chỉ một năm hai năm. Bởi vậy có thích khách đến ám sát y, khẳng định không phải Triều Sương gây chuyện, Triều Sương chắc chắn vô tội!

Vì vậy A Vựng không hỏi, tránh cho phối ngẫu thương tâm.

Nhưng hắn đã sớm hạ quyết tâm muốn làm rõ ai là người động thủ với Triều Sương.

"Đây là nơi thôn quê phía nam Đại Hoang, ai dám làm người Tam Đảo Thập Châu thành như vậy?

"Quả nhiên là đám thích khách lúc trước đã đuổi tới!"

Sau một phen tự hỏi, A Vựng đấm vào tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vừa rồi một đường không thấy chủ miếu nơi này, e rằng chủ tế không phải bề bộn nhiều việc đối phó thích khách thì cũng là bị thích khách đánh ngất xỉu.

Nhưng càng quan trọng hơn chính là ——

"Triều Sương một mình ở lại viện tử không an toàn!"

Uyên Sồ vội vã quay người trở về, đi mấy bước liền leo đến cầu thang mật đạo.

Nhưng ngay lúc hắn bước lên bậc thang, linh giác của hắn đã nghe thấy tiếng cười hì hì của tiểu nữ hài.

A Vựng ánh mắt ngưng lại, phát hiện cảnh tượng xung quanh giống như gợn sóng biến động.

Con ngươi màu đỏ của hắn dù không đốt đèn cũng có thể thấy rõ mọi vật trong mật thất nhưng vẫn cảm thấy bóng tối bao trùm nơi này khiến tầm nhìn bị thu hẹp lại, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn được thứ quanh người năm thước.

Đồng thời, tiếng nước róc rách dần dần vang lên, xa xa còn có thể nghe được tiếng mái chèo dài vỗ vào cơn sóng.

Dường như có một chiếc thuyền nhỏ đi tới.

Một nữ tử trên thuyền đang hát:

"Hỏi gia nương, hỏi gia nương.

Con gái ở đâu? Con gái ở đâu?"

A Vựng ngược lại không bị biến hóa bất thình lình dọa sợ, khuôn mặt chỉ đầy vẻ mê mang.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Ta đụng phải quỷ chăng?"

Ác quỷ nào lại vội vàng tìm hắn?

Linh thị nhìn không thấu biến hóa này, A Vựng không cách nào phán đoán mọi thứ bây giờ có phải ảo giác hay không.

Hắn cũng không mong bị dây dưa ở chỗ quỷ quái này, dù nhìn không thấy cầu thang ở cửa đá, hắn vẫn nhớ lại phương hướng, thử đi về phía trước một bước.

Một bước này làm cho A Vựng giẫm vào trong nước.

Giày bị ướt, hắn cúi đầu nhìn, thấy một con cá hóa thành bạch cốt hài nhi đang chạy giữa hai chân hắn.

Phát hiện ánh mắt A Vựng, bạch cốt ngóc đầu lên, hai ngọn lửa u lam trong hốc mắt lập loè.

Sau lưng nó, từng cỗ bạch cốt hài nhi nhảy ra từ trong nước, rậm rạp chằng chịt ngóc đầu lên, vô số ngọn lửa u lam lạnh băng nhìn về phía hắn.

Sau đó vô số bạch cốt này mở to miệng, tựa hồ muốn làm gì đó.

A Vựng chậc một tiếng, trước khi bạch cốt mở to miệng.

Hắn đọc thầm ý niệm: "Thái vi giả, thái nhất chi đình. Tử cung giả, thái nhất chi cư [1]."

*Cung điện của Thiên Đế là Thái Vi Viên. Cư thất của Thiên Đế là Tử Vi cung.

Tam viên là nhóm sao trong thiên văn cổ TQ gồm Tử Vi (tượng trưng cho thiên cung, là nơi ở của Thiên Đế), Thái Vi (giống như nơi làm việc của cung đình), Thiên Vi (khu vực xa hơn cung đình).

Giết ——

Một luồng sáng phát ra từ trên người A Vựng, mái tóc vàng và đôi mắt màu đỏ của hắn hiện ra trong ánh sáng, dang rộng hai cánh bay lên như đối diện với cuồng phong.

Ánh sáng này tạo thành cung điện hư ảo quanh người hắn, đó là Tử Tiêu nơi Thiên Đế sống, cùng với thiên nhạc quỳnh hoa, trong nháy mắt xua tan đi mảnh hắc ám này.

Vô số bạch cốt hài nhi muốn gặm nuốt hắn đã biến thành bột mịn mà không kịp kêu tiếng nào!

Người đến chưa từng nghĩ qua thiếu niên lỗ mãng xâm nhập này lại có thực lực cường đại như thế.

Thành Quỷ Vực vừa mới xây dựng lập tức tán loạn, A Vựng trở lại cầu thang mật thất, kẻ chủ mưu Quỷ Vực kêu thảm một tiếng, trực tiếp hóa thành một đám khói xanh.

Yếu ghê.

A Vựng thật sự không biết là điều gì khiến cho con quỷ này tự tin đến vậy.

Có lẽ là bởi vì nó mạnh hơn một chút so với thích khách trước đó?

Nghĩ đến đây, Uyên Sồ thành niên vẫn không cách nào lí giải nổi.

"Quả thực ban đầu ở đảo Doanh Châu không có gặp những thích khách lợi hại như vậy." Còn có thể tạo quỷ vực.

Chẳng lẽ đám thích khách lúc trước được phái lên đảo Doanh Châu là thích khách nhỏ yếu. Mà thích khách đuổi theo tới đây có thực lực toàn diện hơn?

Cái này có phải có chút thừa thãi hay không?

A Vựng một chút cũng không ngốc.

Hắn cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là... Mang thuốc về cho Triều Sương.

A Vựng nhìn lướt qua, phát hiện mọi thứ trong mật thất không khác biệt gì với lúc hắn quay người, lần nữa leo lên cầu thang, rời khỏi đây.

Hắn giẫm bước thình thịch đi lên bậc thang, đầu thò ra khỏi cửa đá đột nhiên cứng đờ.

Thấy trước mặt là một nữ tử bề ngoài hai mươi tuổi nhưng khí chất lại bình hòa như lão bà bà, tóc cột quấn dây mặc chiếc áo choàng của Vu Chúc, tay cầm một quả lựu nửa khô héo, nhìn chằm chằm vào cửa đá đang mở và A Vựng thò đầu ra từ sau cửa đá.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, linh lực dao động không ổn định, quả lựu dùng để thi chú trong tay gần như bị phá hủy, dường như có chút bị thương.

Cực kỳ hiển nhiên, chủ tế giao thủ với thích khách hoặc tên nào đó A Vựng nghĩ tới vừa nãy chính là vị này.

Nhìn thấy cô ta, sau lưng A Vựng lập tức lóe ra hư ảnh kim dực, cánh khẽ vỗ, bay lên rồi bỏ chạy.

Chủ tế nuốt xuống một ngụm máu tươi, cô ta không biết đến đây lúc nào, trong lòng tựa hồ biết rõ chuyện gì xảy ra dưới mật thất.

Kẻ chủ mưu Quỷ Vực chưa làm được gì đã bại trận thân tử hồn diệt, A Vựng cường đại khiến cho cô ta khó có thể tin.

Chủ tế rất muốn cùng vị thiếu niên lạ lẫm này trao đổi một phen, lại không nghĩ tới Vu Chúc cường đại như vậy cũng sẽ quay người đào tẩu?

Cô ta vội vàng đưa tay, hô lên với A Vựng: "Đại nhân dừng bước! Ngài vừa mới đánh lui thủ hạ của oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh cô ta nhất định sẽ không buông tha ngài!"

Oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh?

Cái tên khó đọc như thế là vật gì vậy?

A Vựng chưa bao giờ chính thức tiếp xúc qua giới Vu Chúc, cũng chưa từng nghe nói qua, cái tên này chưa từng xuất hiện trong ký ức truyền thừa của Vũ tộc.

Hắn lơ lửng trên không trung, vẻ mặt bối rối.

Dương Bà chủ tế miếu thờ Vu thành Nam Quế thấy trên mặt thiếu niên lạ lẫm lộ ra vẻ mờ mịt, không khỏi cau mày.

Cô ta càng muốn làm rõ ràng A Vựng là ai hơn, thừa dịp A Vựng dừng bước, liên tiếp đặt ra câu hỏi:

"Ngài là ai? Đến thương thảo với Thừa Phong Thái Bảo sao? Vị quý nhân kia?"

Quý nhân?

Triều Sương sao?

A Vựng mới không tiết lộ sự tình phối ngẫu ra ngoài, huống hồ nữ tử này cũng không phải đồng tộc hắn.

Hắn sắc mặt lạnh lùng hỏi ngược lại: "Nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Bà hít sâu, đáp: "Vị tướng quân này mang một bao đồ vật tới đây, muốn ta cất kỹ, nói là của vị quý nhân nào đấy. Sau đó ngài ấy rời đi nhưng trên đường lại gặp phải thủ hạ của oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh.

Ngài ấy chạy thoát trở về, sau khi ngất đi ta giấu ngài ấy ở trong mật thất. Không muốn thủ hạ của oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh đuổi theo, ta chỉ có thể mượn khí thế của miếu thờ Vu đấu tranh với cô ta, nhưng nếu đại nhân không đến đây, ta chỉ sợ sẽ phải thua cô ta."

Vậy mà lại thực sự không có liên quan tới thích khách.

Ngay từ đầu đã hoàn toàn đoán sai A Vựng: "..."

Hắn mặt lạnh tiếp tục hỏi: "Oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh là ai?"

"Ngài với Tam Đảo Thập Châu quan hệ không phải cạn, lại không biết oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh sao?"

Dương Bà cảm thấy kỳ quái, kỳ quái thiếu niên có được linh lực cường đại như thế vậy mà không hiểu thường thức.

Cô ta giải thích nói: "Oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh còn gọi là Kiều Bồ Tát.

Bà ta và ba Tà Thần khác là ba nanh vuốt lớn nhất của tam tai. Đặc biệt là oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh. Người thờ phụng bà ta sẽ dâng lên cho bà ta huyết nhục linh hồn của nữ đồng vô tội. Bà ta còn thường hóa thân phu nhân bình thường, bên người có rất nhiều nữ đồng vây quanh, hành tẩu ở nhân gian, giành lấy lòng yêu mến, đợi có người trợ giúp bà ta, bà ta liền bất thình lình lộ ra bộ mặt thật của mình, điều khiển linh hồn nữ đồng biến thành tiểu quỷ thôn phệ những người mang lòng tốt... Đại nhân phải ngàn vạn lần cẩn thận."

***

Cùng lúc đó, trong viện tử của A Vựng.

Lý Triều Sương ngẩng đầu, chỉ thấy cửa chính ầm ầm mở ra.

Một nữ tử trẻ tuổi mặc nam trang, mang theo rất nhiều nữ đồng cũng ăn mặc nam trang đứng ở cửa ra vào, ánh mắt bất thiện, nhìn về phía Lý Triều Sương.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chim nhỏ có chút khả năng giả bộ trước mặt người bình thường ╮( ̄▽ ̄ ")╭

[1] 《 Hoài Nam Tử 》