Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 87: Bảo Phật Bát Bộ, Hóa Long!



Dịch giả: HCTver2.

(Tên chương chữ "Bảo" nghĩa là giữ gìn, bảo vệ.)

Tần Vô Niệm rất tự biết mình, không lấy thế làm kiêu ngạo:

-Đại Tôn quá khen, nếu không có Lâm huynh làm sao ta được như này.

Lâm Việt không nói gì, lại nghe hỏi tiếp:

-Nhưng mà cô ta rốt cuộc là ai?

-Sứ giả Hắc Bảng.

Hắn nói.

-Còn muốn biết thêm, đợi sau này tăng hạng cao hơn thì hỏi nàng cũng không muộn, mấy việc này ta cũng không rõ lắm.

-Không sao, sau này hỏi lại cũng được, dù sao vị trí thứ nhất thể nào cũng thuộc về huynh thôi.

Hắn chỉ có sáu mươi ba đạo Thái Thượng Lực mới nhận được vị trí thấp nhất của Hắc Bảng.

Vậy nên, những thiên tài bên trên, nhất là người hiện tại đang đứng đầu, thực lực có thể đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ.

Nhưng mà trực giác lại cho hắn biết, huynh đệ của mình nhất định có thể đạt được độ cao kia.

-Nếu thật sự có thể đoạt được số một, ngươi muốn so tài với Ánh Thiên Kính cũng không phải không thể...

Tu Di Đại Tôn mỉm cười:

-Chỉ là có chút khó...

Lão biết tu vi Lâm Việt hiện tại là Tứ Nhiên Chuyển Luân Cảnh, dù rằng cả Tam Nguyên đều cân bằng, lực chiến vượt xa cùng cảnh giới, nếu chỉ tính nguyên thực lực cơ bản, bỏ qua những chiêu thức võ kỹ, phép thuật thì quả thật vẫn quá yếu.

Hắn không nói gì thêm về việc này, cao thủ trẻ tuổi trong vũ trụ lợi hại ra sao, tự bản thân đã biết rất rõ rồi.

-Tần huynh, giúp ta làm một chuyện.

Lâm Việt quay sang nhờ:

-Nghiệp Quỷ Điện, một tên cũng không thể sống sót.

-Vậy ta liền đi trước.

Gật đầu, Tần Vô Niệm rời đi, hắn biết Tu Di Đại Tôn có chuyện muốn nói riêng với đối phương.

Tu Di chấm vào chỗ ngực, rút ra một giọt máu màu vàng kim ra, sau đó nó bay lại và lơ lửng phía trước mặt Lâm Việt.

-Ơn giải cứu không thể báo đáp, vật này còn xin thí chủ nhận lấy.

Nhìn vẻ nghiêm túc của lão già trước mặt, hắn biết lần này không thể từ chối rồi.

Giọt máu này, chính là Bản Nguyên Huyết ép ra từ Chiến Thể Thái Thượng Cảnh của Tu Di Đại Tôn, đừng nhìn số lượng ít ỏi thế mà chê, chỉ một nửa giọt kia thôi cũng đủ cho Lâm Việt bước vào Vô Kiên Cảnh dễ dàng rồi.

Loại máu đặc biệt này, dù là đối phương cũng chỉ có thể rút được cùng lắm là mười giọt.

-Bắc Tinh Vực còn phải làm phiền ngài rồi, cáo từ.

-Việc ấy cứ để ta, cáo từ.

Tu Di chắp tay cúi đầu.

Lâm Việt ôm quyền đáp lễ, đoạn quay lưng trở về Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

Người của mấy tông môn kia đã sớm chuồn lẹ từ đời rồi, họ cũng biết lần này toi rồi, gây họa lớn thế này, có lẽ trong thời gian sắp tới sẽ không dám ló đầu ra đâu.

Nhất là Ngũ Hành Môn, nghe nói Môn Chủ đã lập tức trên đường tới đây dập đầu xin lỗi, bởi vì chúng là người giật dây các thế lực khác gây ra trận hỗn chiến lúc trước.

Cho dù có thật sự được tha lỗi, hẳn cái tông môn này cũng khó mà duy trì được lâu, suy bại là chuyện sớm muộn.

Đừng quên, Dạ Vương đã từng ra lệnh như thế nào.

Thắng làm vua thua làm giặc là như vậy.

Không có đúng sai, không có nhân từ hay hay độc ác.

Đổi lại là phe Tần Vô Niệm và Lâm Việt bại trận, chắc chắn số phận của Bích Lạc Thượng Thanh Cung, Dạ Vương Thành, Vong Tiên Tông còn thảm hơn, chết người diệt tông là bình thường, theo cách làm việc của bọn Nghiệp Quỷ Điện thì có khối cách làm tù binh sống không bằng chết.

Mấy người Cầm Cơ thấy hắn trở về mới thở dài một hơi, các cô nàng định đến chỗ hắn, mỗi tội dường như có vẻ không chỉ có họ muốn thế thì phải, bây giờ muốn chen vào cũng khó, quả thật là bị vây kín rồi.

Về vấn đề này Lâm Việt cũng không biết làm thế nào, chẳng lẽ lại đuổi người ta đi?

Không chơi thế được a.

Mọi người ba tông đều đang ăn mừng thắng lợi, nhưng hắn nhất quyết không thể bị chiến thắng làm mờ đầu óc, con đường của hắn vừa mới bắt đầu, còn rất dài...

-Tiểu Hầu, thế nào rồi?

Mãi mới trốn được, Lâm Việt đi về một chỗ trống trong Bích Lạc Thượng Thanh Cung, khỉ trắng đã sớm đi ra, vẫn là cái bộ mặt cứng đanh nghiêm túc ấy, chỉ là...

Còn đâu bộ dáng thấp lùn nhỏ bé ngày xưa, bây giờ cả người nó cao chừng ba trượng, đã thế trên trán lại mọc ra thêm hai cái sừng dài!

-Ặc... Ngươi ăn sạch Chiến Thể của Quỷ Hoàng rồi à?

Nó gật đầu.

-Muốn quay về dạng cũ không?

Đột nhiên Lâm Việt hỏi một câu.

Nhìn vẻ mặt bất chợt chuyển xám xịt kia và luồng khí lạnh thấu xương phát ra từ khỉ nhỏ là biết câu trả lời rồi.

Mỗi tội hắn không thích thế a.

-Hì hì, đừng hòng trốn.

Phạn Thiên Quả xuất hiện, Thần Lực bao phủ lấy Tiểu Hầu, kích thước của nó thu nhỏ lại trong nháy mắt, hai cái sừng cũng rút ngắn dần vào lại cơ thể, chỉ giây lát đã quay về độ cao lúc trước.

-Được rồi, thế này mới hay chứ.

Lâm Việt cười cười, xoa xoa đầu nó, lại nói:

-Vả lại cũng đâu có thiệt gì, phải không?

Một người một khỉ này có liên kết với nhau, nên lúc nãy nhìn thấy khỉ nhỏ, hắn đã phát hiện ra tu vi đang bị kẹt ở Lục Âm Vô Kiên Cảnh đỉnh phong, nên mới thuận tay dùng Thần Lực trợ giúp nó phá đi bức tường này, tăng thành Thất Âm, còn về việc thay hình đổi dạng...

Ừm, đúng là thích Tiểu Hầu nhỏ nhỏ bé bé như này hơn thật.

"Thần Lực có thể phong ấn Ma Tính trong Chiến Thể của Quỷ Hoàng đủ lâu, đợi đến khi phong ấn bị phá, sức chiến đấu sẽ còn tăng mạnh đây."

Hắn hài lòng gật đầu.

Thực ra Quỷ Hoàng cũng không coi là hoàn toàn chết, vì chỉ có Thần Niệm là bị tiêu diệt thôi, còn Chiến Thể vẫn đấy.

Sau này khi mà khỉ nhỏ có thể chịu đựng được lượng Ma Tính khổng lồ kia mà không bị mất lý trí, nó cũng sẽ có được sức mạnh ngang với Quỷ Hoàng.

-Hửm? Là của tên kia hả?

Cầm cái nhẫn mà Tiểu Hầu đưa lên, nói nhẫn thì hơi sai, vì hiện tại nó đang to ngang với cây trụ của Long Hoàng Điện.

Sở dĩ không biến nhỏ lại, vì có mấy lớp Diệu Khí tạo thành cấm chế ngăn cản Thần Niệm đi vào trong, mà khỉ trắng thì không giỏi việc phá thứ này cho lắm...

(Cấm chế: Một loại năng lượng bảo vệ một vật nào đó, không để bên ngoài tác động vào, có thể hoặc không thể tấn công nếu tác động vào.)

Mất mấy phút, hắn đã phá giải hoàn toàn, không còn chút nguy hiểm.

-Còn may mà ngươi giữ, bằng không nếu là để bọn họ lấy được, chỉ sợ là sẽ lại chết mất một đống người, chẳng hay tý nào.

Vừa nói Lâm Việt vừa sử dụng Thần Niệm quét qua, bên trong có hơn hai mươi tỷ Diệu Thù, công pháp đan dược nhiều vô kể, trân tài bảo vật càng đếm càng thấy nhiều.

Vấn đề là mấy vật này hắn cũng không quan tâm lắm, hắn đang tìm kiếm một vật...

Sau đó, một cuốn sách cổ được lấy ra!

Đây là một loại công pháp, bên trên có dấu hiệu bị động chạm qua, nhưng không nhiều, đủ để thấy Thất Nghiệp Quỷ Hoàng rất ít tu luyện, hoặc là không tu luyện môn này.

Lâm Việt mỉm cười:

-Cuối cùng cũng thấy được ngươi!

Mở trang đầu tiên, đập vào mắt hắn là một dòng.

Siêu Thoát Cảnh chi hạ, Tam Nguyên hợp nhất, phương khả tu luyện.

(Dịch: Dưới Siêu Thoát Cảnh, Tam Nguyên hợp thành một mới có thể tu, tức là tu cả ba đường bằng nhau như anh Việt ấy.)

Lật sang trang mới, bốn chữ mới cũng là tên công pháp xuất hiện.

Bảo Phật Bát Bộ!

"Thiên chúng, Long chúng, Dạ Xoa chúng, Ngạn Đạt Bà chúng, A Tu La chúng, Già Lâu La chúng, Chân Đà La chúng, Ma Hầu La Già chúng, rất tốt, đủ cả tám rồi."

(Dịch: Chính là Bát Bộ chúng trước là loài hung ác, sau được Phật chuyển hóa thành thiện, từ đó bảo hộ, giữ gìn Phật pháp, Ngạn Đạt Bà là thần âm nhạc, Chân Đà La là thần múa hát, Già Lâu La là chim cánh vàng/Kim Sí Điểu, Ma Hầu La Già là các rắn thần, mấy cái còn lại thì quen rồi.)

"May mà tên kia không nỡ tự phế tu vi tu lại từ đầu, ắt hẳn là quá luyến tiếc quyền lực mà, bằng không, nếu luyện môn thần thông Bảo Phật Bát Bộ này, e rằng thắng bại khó phân, tỷ lệ mình bị đánh chết còn cao hơn."

Đạo Pháp rồi đến Thần Thông đều thuộc về loại những công pháp cao cấp nhất, cố nhiên cũng mạnh mẽ và hiếm có nhất.

Những công pháp bình thường chính là được sáng tạo bởi những tu sĩ dưới Thái Thượng Cảnh, uy lực kém cái trước, nhưng lại phổ biến nhất, lại có một vài loại được những thiên tài sáng tạo, còn gặp thêm người tu luyện sở hữu những yếu tố đặc biệt thích hợp thì cũng có thể có uy lực ngang với loại trước, mà cái ấy để sau hẵng nói, dù sao số lượng cũng là cực kỳ ít ỏi.

Cao hơn là Đạo Pháp, chính là công pháp do Thái Thượng Cảnh tạo ra, gói gọn toàn bộ kiến thức trên đường tu luyện của cường giả đó trong thời điểm đó, ví như Đại Nhật Đạo Pháp, là do Tu Di Đại Tôn trong thời kỳ Thái Thượng Cảnh viết ra.

Trên nữa chính là Thần Thông, tương truyền là trên đời chỉ có năm môn, gọi là Ngũ Đại Thần Thông, đẳng cấp so với các công pháp khác cũng y như Bát Đại Thần Vật so với các bảo vật khác vậy.

Lâm Việt mạo hiểm bày mưu tính kế, một phần là do Quỷ Hoàng đụng vào Bích Lạc Thượng Thanh Cung và Tần Y Y, một phần khác cũng là vì trong vòng lặp mười vạn năm, hắn đã biết Bảo Phật Bát Bộ đang được tên này nắm giữ.

Đáng tiếc là, à không, còn may là Thất Nghiệp Quỷ Hoàng không biết rõ môn Thần Thông này kinh khủng cỡ nào, mà hình như là cũng không biết đây là Thần Thông luôn, nên mới không dám phế tu vi làm lại từ đầu, cơ mà cũng phải thông cảm, vì làm sao mà xác định được là sẽ chắc chắn thành công, nếu như thất bại, công sức đổ sông đổ bể, mọi thứ thành công cốc là chuyện nhỏ, cùng lắm thì lại lê lết bắt đầu như cũ thôi, mà vấn đề chính chính là hai Hoàng còn lại kìa, hơi bất cẩn một chút là mất mạng ngay không nói nhiều.

Mỗi tội cuối cùng cũng vẫn chết, còn là chẳng phải chết trong tay kẻ thù mà mình ngày đêm đề phòng...

Hiện tại, Bảo Phật Bát Bộ đã rơi vào tay hắn, ngoài ra còn có một trăm linh tám Thánh Nữ... Nhầm, ngoài ra còn có tất cả tài nguyên tu luyện của Quỷ Hoàng!

"Chương đầu tiên, Hóa Long."

Móc ra một đống đan dược giúp ổn định tu vi vứt cho Tiểu Hầu, hắn căn dặn:

-Ở đây canh cho ta được chứ?

Nói xong, không đợi nó đáp trả, Lâm Việt liền xếp bằng lĩnh ngộ Thần Thông.

"Dĩ Khí hóa hình, dĩ Thể hóa lân, dĩ Niệm hóa thần, Tam Nguyên quy nhất..."

(Dịch: Lấy Diệu Khí hóa thành hình, dùng Chiến Thể biến thành vảy, đem Thần Niệm chuyển thành hồn, Tam Nguyên hợp thành một.)

Bảo Phật Bát Bộ yêu cầu căn cơ rất cao, chỉ trong mấy phút, Lâm Việt đã cảm thấy đau đớn khắp người, lúc này mới mở mắt ra, nhìn ba luồng khí xuất hiện xung quanh mình.

Luồng khí vàng là Thần Niệm, luồng khí trắng là Diệu Khí, luồng khí đỏ là Chiến Thể, ba bên liên tục rung đô, có thể thấy được có những phù văn rất nhỏ đang cố gắng kéo chúng lại về cùng một chỗ.

Chỉ là cả ba đều ra sức kháng cự lại, hình như Thần Niệm, Diệu Khí, Chiến Thể đều đang loại bỏ lẫn nhau, ai cũng muốn đứng đầu chứ không chịu dung hợp.

Dường như đã dự đoán trước, ngay lập tức Lâm Việt dùng Phạn Thiên Quả đem Thần Lực truyền vào từng luồng khí, quả nhiên dần dần chúng cũng từ từ tiến lại gần nhau hơn.

"Chuẩn rồi, Phạn Thiên Thụ không hổ danh là Thần Vật của sự cân bằng và thanh tịnh mà."

Hắn thầm khen ngợi, nào có chút để ý đến đau đớn đang gia tăng gấp bội phần vì sự tham gia của yếu tố bên ngoài!

(Dịch giả: Hơi vô lý nhỉ, rõ ràng Thiên chúng là đứng đầu, thế mà ông tác lại cho chương đầu là Long chúng.)