Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 88: Mối thù của Kiếm Si Nhi



Dịch giả: HCTver2.

Suốt mười vạn năm lặp đi lặp lại, người trải qua nó thành công hẳn không ai còn là người bình thường nữa, nếu không bị ép hóa điên hóa dại thì chắc chắn sẽ là người luyện được Đạo Tâm cực kỳ cứng rắn kiên định.

La Hầu và Quỷ Hoàng có Ma Tính trên thân vô cùng dày đặc, cũng không thể làm ảnh hưởng mảy may đến hắn.

Huống chi chỉ là chút đau đớn khổ sở này!

Hai tiếng sau, một sự thoải mái khoan khoái lan ra, xua đuổi đi những cảm giác chẳng mấy dễ chịu kia đi, kèm theo đó là khí tức của Lâm Việt tăng vọt!

Từng tế bào trên người hắn dường như nhận được sức mạnh mới, chỉ nháy mắt Chiến Thể đã đột phá lên Ngũ Nhiên Chuyển Luân Cảnh.

Huyết khí bốc lên ngùn ngụt không ngớt, y phục bị thổi lên phần phật phần phật.

Thở ra một hơi, nhìn xuống đống kết tinh vẩn đục chung quanh, là những tạp chất trong thân bị ép ra ngoài cô đặc lại.

"Cả Phạn Thiên Quả và Bảo Phật Bát Bộ đều có tác dụng thanh tẩy Chiến Thể rất tốt, tuyệt vời."

Ai cũng thế cả, bẩn thì phải tắm rửa, thế là hắn đi ra sau núi, ở đó có một cái ao nhỏ, nước sạch trong vắt.

Không nói hai lời, hắn cởi quần áo xong liền nhảy tùm vào.

Vùng vẫy một hồi, xác nhận cả người sạch sẽ rồi, hắn liền đứng lên tính mặc đồ, thì từ đằng xa, một giọng nói nữ tử vọng lại:

-Thánh Tử, Thánh Tử!

Tiếng người là của Kiếm Si Nhi, hắn liền mặc vội quần áo, bước ra ngoài, nàng thấy hắn tóc ướt còn chưa khô, quần áo vuốt chưa phẳng, vừa nhìn đã biết là mới tắm xong, trong lòng bất giác có chút ngượng ngùng một cách khó hiểu.

-Thánh Tử, ngài... ngài đang tắm hả... A, xin lỗi...

Không hiểu sao câu đầu tiên nàng nói lại là câu ấy, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ bừng.

-Ha ha, được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh.

Nói đoạn hắn ngồi lên một phiến đá gần đó, vỗ vỗ bả vai.

-Lại đây, xoa bóp cho ta đi.

Nàng giật mình một cái, nhưng cũng không từ chối, bước lại gần, đưa cánh tay thon nhỏ đặt lên bờ vai Lâm Việt, cảm nhận cảm giác cứng rắn như thép truyền đến.

"Chiến Thể của ngài ấy mạnh thật, y như sắt thép vậy."

-Tu vi của ngươi đã tiến vào Ngũ Nhiên Chuyển Luân Cảnh, lại thêm Đệ nhị cảnh Kiếm Đạo, dưới Siêu Thoát Cảnh cũng ít người có thể địch lại.

Hắn vừa thư giãn, vừa chậm rãi nhận xét.

Kiếm Si Nhi gật đầu:

-May mà có ngài giúp ta đột phá lên Đệ nhị cảnh.

Lâm Việt nói tiếp:

-Long Lân và Liễu Vô Ngân cảnh giới bây giờ ra sao?

-Mọi người đều rất cố gắng, Long Trưởng lão và Liễu Trưởng lão đều đang là Cửu Nhiên Chuyển Luân Cảnh đỉnh phong, chỉ cách Siêu Thoát Cảnh một chút.

Hắn nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác khoan khoái này, nhắc nhở:

-Bóp mạnh hơn một ít đi.

-Vâng...

Chung quanh chim ca hoa nở, suối reo lách tách, quanh cảnh hữu tình làm lòn người nhẹ lại, ngay như Lâm Việt cũng từ từ thả lỏng một ít.

Im lặng một hồi lâu, hắn sắp xếp lại ngôn ngữ, cuối cùng vẫn nói:

-Ta định dẫn ngươi đến Nam Tinh Vực.

Kiếm Si Nhi giật mình, không nói nên lời.

-Kẻ thù của ngươi, cũng ở đó, đúng chứ?

Nàng ngừng lại, tay vẫn đặt trên vai hắn, ngập ngừng:

-Sao... Sao Thánh Tử biết, lúc đó... ta còn rất nhỏ.

Đương nhiên hắn biết, lúc bị vây trong vòng lặp, hắn từng tìm hiểu qua chuyện này rồi, thấy Kiếm Si Nhi có vẻ căng thẳng mới cười mà rằng:

-Bình tĩnh, đó không phải một tội, đừng lo.

-Nam Tinh Vực có tám tộc lớn, một trong số đó là Vạn Kiếm Tộc xảy ra chuyện lớn, Kiếm Lăng Thiên, người đã được định sẵn là tộc trưởng kế nhiệm, lại bị nói là thông đồng với người ngoài ăn cắp Lưỡng Cực Kiếm Quyết, cuối cùng bị giết chết.

-Kiếm Lăng Thiên, là cha của ngươi.

Nàng lắp bắp nói:

-Cha... Cha không có... làm vậy...

-Thế nhưng, không ai tin tưởng lời hắn, tộc trương đương nhiệm đã già rồi, chỉ còn chờ cha người đột phá Vô Kiên Cảnh là sẽ trao chức vị cho hắn, nhưng mà...

-Em trai ông ấy, cũng là chú ngươi, sẽ không để cho chuyện này xảy ra.

Đôi mắt thiếu nữ đã sớm đỏ hoe, hai hàng nước mắt không cầm được rơi xuống lã chã, dần dần thấm ướt cổ áo Lâm Việt.

Hắn cứ để nàng khóc, dù sao nín nhịn cũng đã lâu, phát tiết ra ngoài cũng là điều tốt, sau một lúc rồi mới nói:

-Tuy không ai tin cha ngươi, nhưng mà ta tin hắn, vậy nên ngươi cũng nên tin hắn.

Kiếm Si Nhi nhìn bóng lưng hắn, trên gương mặt dần hiện ra một nụ cười:

-Cảm ơn... Cảm ơn ngài!

Cho đến giờ, không một ai muốn tin tưởng, toàn bộ Vạn Kiếm Tộc, kể cả ông nàng đều vào thời điểm đó, quay lưng lại với cha con họ.

Vậy mà, lời nói tin tưởng này, phát ra từ miệng một người ngoài, lại làm cho Kiếm Si Nhi cảm thấy đáng tin cậy hơn bất cứ tộc nhân nào trong ký ức cũ.

-Thánh Tử... đến Nam Tinh Vực là vì ta sao?

Nàng đỏ mặt hỏi một câu.

Thực ra đây không phải là ý nói về tình cảm nam nữ hay gì đó, mà là như này.

Thân phận hiện tại của Lâm Việt ở Bắc Tinh Vực quá mức to lớn, mấy thế lực lớn ở đây đều công nhận hắn, đặc biệt là người của Bích Lạc Thượng Thanh Cung gần như đã coi hắn thành anh hùng, có thể nói, từng cử động của Lâm Việt đều liên quan rất nhiều đến nơi này, nếu như mà vì nàng nên mới đến Nam Tinh Vực xảy ra chuyện gì, hẳn nàng sẽ dằn vặt mình suốt đời mất.

Ờ thì cố nhiên là lo nghĩ này là hoàn toàn trong sáng, cơ mà cái câu hỏi này lại... nói sao nghe cũng rất mất tự nhiên...

-Ha ha ha, đương nhiên là không rồi.

Lâm Việt cười lớn, hắn hiểu sự khó xử của nàng, trấn an:

-Ta cũng có việc cần phải đến đó, còn việc của Vạn Kiếm Tộc, tùy duyên thôi, nếu đụng phải thì cũng không thể làm ngơ được, phải không?

Lời nói nửa đùa nửa thật này lại làm cho Kiếm Si Nhi đỡ hơn một chút, nhẹ nhàng thở dài trong lòng.

Hắn không nói sẽ giúp nàng báo thù, nói chẳng hề có tý thất vọng nào là nói dối, nhưng mà còn tốt hơn là Lâm Việt bị thương vì chính mình.

-Được rồi, ổn rồi nhé, lấy cho ta giấy bút ra đây nào.

Cầm lấy đồ Kiếm Si Nhi lấy trong Trữ Vật Giới Chỉ ra, sau khi múa bút viết vài câu, gấp vào mấy lần, mới đứng lên giao cho thiếu nữ.

-Đưa cho sư phụ ngươi đi.

Này cũng là hắn hoàn thành nốt giao dịch còn dở dang.

Trong giấy là vị trí của cha Dương Tình.

Đồng thời, đưa cho nàng một cái nhẫn khác, nói:

-Bên trong có ba mươi vạn viên đan dược, ngươi đem đi chia cho những người bị thương trong cuộc chiến lần này vậy.

-Ba... Ba mươi vạn!?

Kiếm Si Nhi giật mình, cả đời nàng chưa từng thấy nhiều đan dược đến thế này.

-Ừm, là của Thất Nghiệp Quỷ Hoàng để lại.

Lâm Việt đáp.

Thiếu nữ nghe xong càng thêm cảm phục hắn, mấy ai có thể đem chiến lợi phẩm của mình dễ dàng cho đi như thế?

Tu sĩ ai ai cũng đều coi tài nguyên tu luyện là nhất, chẳng thế mà nhiều bảo vật đều đi kèm với những cuộc tranh đoạt đẫm máu?

Về việc này, Lâm Việt cũng không nói nhiều về việc này, những thứ hắn cần hắn đều đã lấy, mấy như khác có cũng được mà không có cũng vẫn thế, đem ra thu mua lòng người chẳng phải tốt hơn?

Nàng nhận lấy cái nhẫn, đang định quay đi thì một tiếng bước chân khác đi lại vọng tới.

-Thì ra ngươi ở đây.

Là Cầm Cơ.

Nhận ra Kiếm Si Nhi cũng ở đây, nàng quan sát gương mặt thiếu nữ, dễ dàng phát hiện ra mấy vệt nước mắt chưa khô.

-Hừ, mọi người thì bận trăm công nghìn việc, ngươi cũng tính là đầu lĩnh của họ, vậy mà một người trốn ở chỗ này hú hí với đệ tử tông ta?

Cầm Cơ lườm hắn.

-Tông... Tông chủ, không... không phải như người nghĩ đâu.

Lâm Việt còn chưa kịp nói gì, Kiếm Si Nhi đã lên tiếng trước.

Nhưng trong lúc bối rồi, nàng vẫn chưa kịp suy nghĩ lời nói, thành ra cứ lắp ba lắp bắp, càng thêm sinh nghi.

-Được rồi, ngươi cứ đi làm chuyện ta giao đi.

Hắn đành lên tiếng giải vây cho nàng.

-Vậy thì ta đi trước.

Kiếm Si Nhi thở phào một hơi, vội vàng cúi người chào rồi chạy đi.

-Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?

-Ừm, còn một số việc nhỏ cần ngươi quay lại quyết định thôi.

-Thế thì đi thôi.

Lâm Việt đứng dậy định quay đi, bất chợt Cầm Cơ đưa tay ra nắm lấy tay hắn, kéo lại.

-Này, tiếp theo ngươi định làm gì?

Cầm Cơ ngập ngừng hỏi.

-Ta? Hừm... Có lẽ sẽ tới Nam Tinh Vực một chuyến chăng?

Hắn cười đáp lại.

-Vậy ta...

-Không, ngươi biết là mình sẽ không đi cùng ta, Vong Tiên Tông cần ngươi, cần có người ở lại điều khiển.

-Vả lại, nếu ta mời ngươi đi, ngươi có bỏ tông môn mà đi được không?

-Nhưng...

Cố gắng tìm lời để nói, nhưng lại nhận ra là đối phương nói đúng, chẳng cất nên lời.

Nàng là tông chủ, nàng có trách nhiệm của mình, nàng không thể buông tay được.

Sau một hồi im lặng, Cầm Cơ nhìn thẳng vào mắt hắn, hai tay vòng ra ôm lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại chạm vào môi hắn, hôn hắn.

Hai người ngã xuống thảm cỏ mịn dưới chân, Cầm Cơ đè lên người Lâm Việt, mỉm cười:

-Nếu đã vậy thì hôm nay...

-Chiều ta đi.

(Dịch giả: Trời ơi, tôi viết cái gì thế này trời... =)) )