Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 89: Sắp xếp trước lúc đi



Dịch giả: HCTver2.

Sau hai canh giờ...

Lâm Việt nhìn nàng, cười hỏi:

-Không đau lắm chứ?

-Hừ, ta... ta nhường thôi, cứ đợi đến lúc ngươi đạt Siêu Thoát Cảnh đi, lúc ấy sẽ biết tay.

Cầm Cơ trừng mắt uy hiếp lại hắn.

Chỉ là trong giọng nói lại hoàn toàn không chút tự tin.

Hiện tại Chuyển Luân Cảnh đã đến mức thế này, thật sự đến lúc đó thì chẳng phải là bị tên này "hành hạ" đến chết?

Lâm Việt vẫn bình tĩnh như cũ, dù sao loại chuyện này, bản thân mình đã có thể coi là bậc lão làng rồi, trong mười vạn năm đằng đẵng, bằng cách này hay cách khác, số nữ nhân hắn thử qua cũng lên tới con số khổng lồ chứ nào phải ít ỏi gì cho cam.

Đương nhiên, chỉ qua một đêm là mọi thứ lại như cũ, như chưa từng thấy mặt nhau.

-Được rồi, ngươi nói là còn một số chuyện cần đích thân ta xử lý phải không?

-Đi thôi, để người khác đợi lâu là không tốt đâu đấy.

Không hiểu sao, Cầm Cơ lại có cảm giác câu sau dường như là hắn đang nói với ai đó.

Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi theo đối phương.

Cảnh vật lại quay về như ban đầu, chỉ trừ bãi cỏ nào đó thôi.

Một lúc sau...

Soạt! Soạt!

Kiếm Si Nhi bước ra từ bụi cây gần đó!

Gương mặt đỏ bừng, trống ngực đập thình thịch liên hồi, khi nãy có vấn đề với việc phân chia đan dược nên quay lại định hỏi Lâm Việt, ai ngờ gặp được cảnh tượng...

-Không, đừng nghĩ linh tinh mà!

Nàng lắc đầu mấy lần, sau khi thấy hai người kia đã đi xa rồi, mới vội vàng đi theo đường vòng chạy về thật nhanh.

(Dịch: Thế là anh Việt anh biết mà anh không nói gì, chơi kỳ ghê =)) )

...

Tông Chủ Điện, Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

Lâm Việt đi đến, ngay lập tức bị đám đông vây quanh.

-Thánh Tử!

Liễu Vô Ngân nhìn thấy hắn, liền lại gần nói:

-Cả ngài lẫn Tông Chủ đều biến đâu mất thế? Hại ta và lão Long phải đối phó với hơn trăm Thánh Nữ một mực đòi gặp tận mặt ngài để cảm ơn cứu mạng đấy, với cả...

-Họ đối với tông môn cũ hoàn toàn không còn chút tình cảm nào, không muốn quay về chỗ cũ, bây giờ nên làm thế nào?

-Trước tiên để cho bọn họ ở tạm trong Phi Hạm của chúng ta đã, việc ấy sẽ lo sau.

Ngập ngừng một lúc, Cầm Cơ hơi cúi đầu xuống, cắn răng, Lâm Việt không nói, nàng lại cảm thấy im lặng rất là không ổn, thế là đành tìm cớ giải thích:

-Thánh Tử vừa nãy đột phá, ta đi canh giữ cho hắn thôi.

Liễu Vô Ngân gật đầu, cơ mà vẫn cảm thấy có gì đó hơi sai sai.

Hình như hôm nay Tông Chủ không còn dáng vẻ lạnh lùng khó gần như trước thì phải?

Mà hai người này có vẻ thân thiết hơn nhỉ?

Nhưng sau khi suy đi tính lại một hồi, hắn lắc đầu, tự nhủ:

"Nhất định đây là ảo giác của mình, già rồi, về phải tu luyện chăm chỉ hơn mới được."

Vô Ngân đi ra, mấy người khác lại rối rít chen chúc lại, chỉ mong có thể nói chuyện với Lâm Việt mấy câu.

Một lúc sau, Tần Vô Niệm trở về, mọi người mới tản ra một con đường để hắn đi lại.

-Lâm huynh, Nghiệp Quỷ Điện đã bị tiêu diệt rồi.

Sau đó, một người giao một cái danh sách dài dằng dặc những chiến lợi phẩm thu được lên, ý là muốn đưa cho hắn hết toàn bộ tài nguyên tu luyện này.

Lâm Việt liếc sơ qua một lần, không thấy có gì cần thiết cả, thế là gấp lại, nói luôn:

-Coi như là ăn mừng chiến thắng đi, chia cho mọi người hết a, dù sao đó cũng là của vơ vét được.

Tần Vô Niệm gật đầu, hắn cũng đoán trước quyết định này của đối phương, chẳng qua là xem trong đó có thứ gì mà Lâm Việt cần hay không thôi.

-Lâm huynh tiếp theo dự định sẽ làm gì?

-Ta muốn đi Nam Tinh Vực, hại ta phun ra một ngụm máu, đương nhiên không thể cứ thể bỏ qua cho Ánh Thiên Kính rồi, phải tính sổ với nó chứ, với cả cũng phải xử lý một số chuyện nữa.

Lâm Việt mỉm cười, Vô Niệm trong lòng càng thêm hiểu rõ sự phóng đãng của huynh đệ mình, cố nhiên hắn cũng biết nói thì nói thế, nhưng Ánh Thiên Kính tạo ra một Huyết Ma Đại Đế mới đã đủ đế gây nguy hiểm tới Tứ Phương Tinh Vực, thậm chí nguy hiểm cho cả vũ trụ này.

"Ài, Lâm huynh nói là vì thù riêng mà đi, thực ra lại là vì hòa bình toàn vũ trụ..."

Chẳng biết là do quá lương thiện hay do quá tin tưởng Lâm Việt mà Tần Vô Niệm lại có suy nghĩ này.

Song thế nào cũng kệ đi.

Vô Niệm thở dài:

-Thật đáng tiếc...

Hắn ngước nhìn quanh cảnh hoang tàn khắp nơi ở Bích Lạc Thượng Thanh Cung, lại thở dài lần nữa:

-Thật sự ta muốn đi cùng huynh.

Lâm Việt lắc đầu, hiểu rõ ý tốt của Tần Vô Niệm:

-Ngươi là Hoàng mới của Bắc Tinh Vực, cũng nên gánh vác trách nhiệm của cả Quỷ Hoàng và Long Hoàng khi xưa, bây giờ tu vi của Đại Tôn chưa khôi phục hoàn toàn, chẳng may hai Hoàng kia muốn xâm chiếm, lúc ấy còn cần sức mạnh của ngươi.

-Còn về vấn đề của Nam Tinh Vực, tự ta mang mấy thuộc hạ đi là được rồi.

Không còn cách nào khác, Vô Niệm chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

Hắn biết đây là giải pháp tốt nhất cho việc này.

-Ngươi muốn đi rồi?

Cầm Cơ giật mình, không ngờ lại nhanh như vậy.

Đồng thời trong lòng cũng thở dài một hơi, may mà mình quyết đoán, mấy người Tần Y Y cũng quay đầu lại nhìn.

Lâm Việt gật đầu:

-Đi, dù sao việc bên đó, xử lý càng sớm càng tốt.

-Sẽ có mấy người phải đi cùng ta đấy.

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nói tiếp:

-Đầu tiên là Liễu Trưởng lão và Long Trưởng lão.

Liễu Vô Ngân trực tiếp quỳ một chân bái quyền, xong ngẩng cao đầu thấy chết không sờn:

-Lần này đánh nhau rất đã, nhưng ta tin đi cùng Thánh Tử hẳn sẽ còn nhiều chuyện thú vị hơn nữa.

Long Lân cũng làm thế, nhưng lời thì súc tích hơn:

-Nguyện theo Thánh Tử chinh chiến khắp nơi.

Tình hình ở Bắc Tinh Vực hiện nay đã ổn định, các tông môn thì đa phần bị đánh cho không dám ló đầu, lại có Tần Vô niệm ở đây, chắc chắn trong thời gian dài sắp tới, hòa bình là điều hiển nhiên.

Điều này đối với hai lão già này rất là bất lợi, nhất là với Long Lân.

Đao Đạo của hắn chỉ có thể trong chém giết mới mạnh mẽ hơn được.

Thương Đạo của Liễu Vô Ngân cũng tương tự, không đến nỗi phải máu tanh như người trên, mà chỉ cần chiến đấu không ngừng với các đối thủ mạnh hơn là được, nhưng mà chỉ tu luyện thông thường hoặc luận bàn võ đạo là không đủ.

Một nguyên nhân khác, đó là thi thoảng rỗi rỗi xem hai tên này đấu võ mồm cũng vui ra phết.

Cùng lúc đó, Dương Tình nhìn tờ giấy của Lâm Việt trong tay, do dự cực kỳ, cuối cùng vẫn là buông thõng tay xuống, im lặng không nói, trong lòng tràn đầy cảm giác mất mát và thất vọng.

Hắn không sớm không muộn mà lại đúng ngay lúc này đưa cho nàng vị trí cha mình, ngụ ý rằng giao dịch hai bên đã kết thúc, và nàng cũng không cần phải theo hắn nữa.

Dạ Minh Nguyệt định bước lên nói gì đó, nhưng bị Quân Vô Thượng giữ lại:

-Nam Tinh Vực... Quá nguy hiểm với con.

-Cha!

Nàng mím môi, rồi cũng chỉ đành đứng đó, nhìn vào chốn nào đó xa xăm.

Tần Y Y bóp chặt tay đến mức trắng nhợt ra không còn giọt máu.

Ngay từ khi gặp ở một nơi hẻo lánh trong tông, cô đã biết người này rất mạnh, tương lai chắc chắn sẽ đứng ở đỉnh cao, căn bản không thể đuổi kịp.

Tốc độ bước của hắn quá nhanh, nhanh hơn tưởng tượng của mọi người rất nhiều, chỉ mới Chuyển Luân Cảnh đã có thể lật đổ sự thống trị của Thất Nghiệp Quỷ Hoàng mà ai cũng tưởng là bất bại, thậm chí còn sáng tạo ra một Hoàng mới của Tinh Vực!

Sau trận chiến này, cái tên Lâm Việt sẽ vang danh thiên hạ, không ai không biết.

-Được rồi, mọi người về nghỉ đi thôi.

Hắn cười một tiếng, ra hiệu giải tán, lần này sẽ có ba người là Kiếm Si Nhi, Long Lân, Liễu Vô Ngân đi cùng, về phần những người khác, không có ai nói gì, bản thân cũng sẽ không ép buộc họ.

-Thánh Tử, vậy chúng ta...

Hơn một trăm Thánh Nữ tiến tới, cuối cùng cũng có cơ hội vây quanh hắn, liền vội vàng giãi bày:

-Ngài hiểu cho bọn ta... Không ai muốn quay về nơi cũ nữa...

-Đúng vậy, bọn chúng vốn dĩ không coi chúng ta là người, lúc thường thì cười cười nói nói, lúc nguy hiểm thì bỏ mặc không quan tâm.

-Xin Thánh Tử nhận lấy chúng ta!

Trận chiến lúc trước đã cắt đứt triệt để tia hy vọng mỏng manh cuối cùng của họ với tông môn.

Nhưng thể chất của các nàng lại không thể tu luyện, dù trong người nắm giữ Thái Thượng Lực rất mạnh, lại không khác người thường là bao, có chăng thì chỉ là xinh đẹp hơn rất nhiều mà thôi.

Cơ mà đó cũng là cái hại, bây giờ mà một mình rời đi, với dung mạo chim sa cá lặn kia thì sau này khó mà có thể yên ổn sống qua ngày được.

-Tông chủ, người nghĩ sao?

Lâm Việt biết mình còn rất rất lâu mới bước vào Thái Thượng Cảnh, đương nhiên sẽ không thể mang họ đi kè kè theo bên mình được, nhất là San nhi cũng là một trong số đó.

Cầm Cơ hiểu hắn muốn gì, liền nói:

-Nếu Thánh Tử tin ta, vậy thì đem họ về Vong Tiên Tông đi, sống cùng Y Y đi, dù sao cũng cùng cảnh ngộ a.

-Tốt quá!

Tần Y Y vốn buồn bã u sầu, nghe thế cuối cùng cũng có chút sức sống trở lại.

Lâm Việt mỉm cười, bọn họ làm bạn cùng nàng ấy cũng tốt, vì hoàn cảnh giống nhau nên sẽ càng thêm gần gũi thân thiết hơn, hy vọng là họ sẽ giúp lấy đầy chỗ trống sau khi mình rời đi.

-Lạc Tuyết Y, lại đây.

Tuyết Y một mực đứng cạnh San nhi kể từ lúc cuộc chiến kết thúc, vốn dĩ muốn đi theo hắn nhưng lại vì e ngại thân phận thấp kém mà không dám nói gì, nghe thấy gọi tên thì giật mình đi lại.

-Công tử.

-Ừm, ngươi cũng đến Vong Tiên Tông chăm sóc San nhi đi, được chứ? Dù sao hai người cũng đã rất thân thiết rồi còn gì.

-Vâng.

Vốn dĩ nàng có chút lo lắng không biết tiếp theo mình sẽ làm gì, đi đâu cũng không tiện, bây giờ nghe vậy thì lập tức vui mừng cúi đầu cảm tạ.

Thì ra công tử vẫn không quên ta.

-Tốt, mọi người sau này mọi sự cứ theo lời Tông chủ mà làm thôi.

-Y Y cùng mẹ sẽ luôn đợi ở Vong Tiên Tông chờ Thánh Tử quay về.

Tần Y Y hạ thấp người, trên gương mặt đầy vẻ không nỡ rời xa.

Dù không thể tu luyện, nhưng nàng vẫn biết nghĩ, biết đây là cách tốt nhất cho cả đôi bên.

-Đừng buồn, lúc ta trở thành Thái Thượng Cảnh, có thể sẽ cách giúp muội tu luyện được.

Lâm Việt ghé vào tai nàng nói nhỏ.

Y Y trong mắt thoáng xẹt qua tia vui mừng để rồi rất nhanh đã bị làn nước mắt che phủ.

...

Trời đã quá nửa đêm, hắn liền quay về nghỉ ngơi.

Tần Vô Niệm đã sớm sắp xếp xong xuôi cho họ, nhưng Lâm Việt bảo thôi, vẫn dẫn mọi người đi về chỗ ở mà Quân Vô Thượng đã mời lúc đầu.

Sương lạnh đã giăng giăng, vậy mà hắn vẫn có thể nghe được bên ngoài âm thanh vui vẻ mừng chiến thắng của Bích Lạc Thượng Thanh Cung.