Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 90: Rời khỏi Bắc Tinh Vực



Dịch giả: HCTver2.

Lâm Việt thở dài, bầu không khí náo nhiệt thế này hắn không thích lắm, bởi vì ở lâu trong đó sẽ làm bản thân sinh ra một cảm giác thư giãn.

Nhìn vào trong phòng, còn chưa kịp đốt đèn nhưng hắn vẫn phải bất đắc dĩ mỉm cười:

-Tối nay lại muốn ở cùng ta sao?

Qua ánh sáng mờ mờ, Lâm Việt thấy một cô gái nằm trên giường, không có dùng Thần Niệm quét qua nên không nhìn rõ được dung mạo của nàng ta.

Nhưng qua dáng người tuyệt đẹp kia thì trong vô thức hắn vẫn tưởng đó là Dương Tình.

-Sao lại là "lại"? Đừng nói như thể ta thường xuyên đến với ngươi thế chứ?

Giọng nói lanh lảnh vang lên, nhưng hình như sẽ bị người khác nghe được, cho nên có chút hơi nhỏ, tuy thế, lại càng tạo thêm cảm giác có gì đó mờ ám cho bầu không khí vốn dĩ không ổn này.

Lâm Việt mím môi cười, thì ra không phải Dương Tình, là Dạ Minh Nguyệt.

-Dạ Vương hẳn là rất lo lắng cho tiểu thư đấy.

Dù vậy hắn vẫn phải nhắc nhở, thân là con gái của Quân Vô Thượng, nếu như đột ngột biến mất, vậy chẳng phải làm cho toàn bộ thành viên Dạ Vương Thành nhốn nháo cả lên?

Cô nàng đi lại, đưa tay kéo hắn, nhẹ nhàng nói:

-Ta bảo cha rằng mình không uống rượu được tốt cho lắm, nên đi về ngủ trước, không phải suy nghĩ về vấn đề ấy đâu.

Lần này, Lâm Việt cười thành tiếng.

-Ha ha, cha nàng là cha nàng, không phải là người ngoài, dù rằng Tinh Trưởng lão mới là người chăm sóc nhiều hơn nhưng sự thật ấy vẫn không đổi, thật sự tiểu thư nghĩ rằng cha mình sẽ tin hay sao?

Dạ Minh Nguyệt lườm dỗi hắn một cái, tất nhiên là nàng biết làm sao mà tin cho được, lý do thật sự rất đơn giản, vì đêm nay đến nửa giọt rượu nàng cũng không đụng vào mà.

Nhưng mà Quân Vô Thượng hiểu nàng, làm sao mà Dạ Minh Nguyệt không hiểu lại cha mình đây, Dạ Vương thuận theo nàng mà không gạn hỏi, ngược lại còn cho phép, chẳng phải đúng ý rồi? Vậy tại sao lại phải từ chối nhỉ?

-Nếu ông ấy hiểu ta, thế thì ông ấy cũng sẽ hiểu tâm ý của ta thôi.

Lâm Việt mỉm cười:

-Tâm ý gì?

-A, không có chi.

Dạ Minh Nguyệt hơi đỏ mặt, nói lảng qua chuyện khác:

-Mai là phải đi Nam Tinh Vực rồi hả?

Hắn gật đầu, theo kế hoạch thì đúng là thế.

-Thế thì đêm nay để ta ở cùng đi.

Nói xong, nàng liền nằm xuống, Lâm Việt không biết làm thế nào, đàn ông mà, sắc đẹp quả thật là có sức hấp dẫn cực lớn, nhất là loại cực phẩm như này.

Hắn nằm xuống, có lẽ là chiến đấu hơi quá sức nên mệt mỏi, chỉ tý chút là đã chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều rồi.

Dạ Minh Nguyệt lúc này lại nhỏm dậy, nghiêng người chống tay vào cắm, cứ thế mà lẳng lặng nhìn ngắm đối phương đang say giấc nồng.

"Tên xấu xa này, đừng có hòng bỏ lại ta một mình."

...

Sáng sớm, ánh sáng chiếu rọi, chim chóc hót vang.

Lâm Việt mở mắt ra, vươn vai vẫy tay, cả người thoải mái, nhìn xung quanh đã không còn thấy ai.

"Hửm? Sao mà mỗi lần tỉnh dậy, mấy cô gái này đều chạy đâu hết vậy nhỉ? Ta đâu có làm gì họ đâu? Kỳ cục."

Hắn tự giễu mình, thầm nhủ chắc là mình không có duyên phận gì trong chuyện tình cảm với nữ nhân rồi.

Buồn ghê ta.

Nhanh chóng chỉnh sửa một lần, Lâm Việt đi ra bên ngoài một chiếc Phi Hạm, Long Lân, Liễu Vô Ngân và Kiếm Si Nhi đã đứng đó chờ sẵn.

-Thánh Tử!

Ba người đồng thời ôm quyền.

Lâm Việt phẩy tay:

-Đi qua Nam Tinh Vực thì tất cả mấy quy tắc ở đây bỏ luôn đi, quá rườm rà.

Họ nhìn nhau, biết phía trước là một lộ trình mới tinh, không ai biết thân phận của bọn họ cả, thế là gật đầu.

Phía dưới có một tí người, thực ra là tối qua mọi người ăn mừng muộn quá, bay giờ còn có khá nhiều người vẫn đang ngủ, với cả mọi người cũng không ngờ là họ đi sớm thế này.

Chỉ có Tần Vô Niệm, Quân Vô Thượng và mấy người Vong Tiên Tông là biết đường mà đến tiễn thôi.

Không mấy ai nói gì, dù sao lời muốn nói cũng đã nói rồi.

-Lâm huynh, tu luyện chậm một chút, đừng có mà vượt qua ta sớm quá đấy.

Mãi đến lúc sắp đi, Vô Niệm mới hô lớn vọng tới.

Nếu là người khác nghe câu này, chắc sẽ cho là tên này đang chế giễu đối phương, khoe khoang tu vi Thái Thượng Cảnh của bản thân.

Nhưng mấy người ở đó đều biết Lâm Việt lợi hại, nên không ai coi đây là lời vô căn cứ cả.

Ngược lại người trong cuộc là Tần Vô Niệm còn cảm thấy lo lắng nữa cơ mà.

-Ha ha ha, vậy thì ngươi phải cố lên!

Lâm Việt cũng hét lên trả lời.

Một người dám nói, một người dám đáp.

Hai người nhìn nhau im lặng cười, Phi Hạm chậm rãi bay lên không trung.

-Tông chủ, Thánh Tử sẽ còn quay về đúng không?

Dương Tình trong ánh mắt có chút mất mát.

Ai cũng không biết rằng đêm qua nàng vẫn đến tìm Lâm Việt như thường, chỉ là nàng thấy Dạ Minh Nguyệt cũng mò vào trong, nên chỉ có thể trốn ở bên ngoài, đương nhiên mấy lời nói của hai người cũng bị nghe hết rồi.

Sở dĩ nàng có hành động hơi "mất não" như thế là vì đối phương là một người rất ưu tú, sau lưng lại có Dạ Vương Thành chống đỡ, tu vi không thấp, sắc đẹp lại càng không kém, tất cả gây cho Dương Tinh một cảm giác tự ti khó nói nên lời.

-Hắn chỉ là tạm thời đi thôi, ai da... Không ngờ Vong Tiên Tông không giữ chân hắn được, Bắc Tinh Vực cũng vẫn không thể.

Cầm Cơ nhẹ nhàng thở dài, cũng nắm chặt tay, cũng không nỡ bỏ y như Dương Tình.

Lâm Việt giống một người lãnh đạo, dẫn dắt cả bọn trở nên mạnh mẽ hơn, theo đuổi cảnh giới cao hơn!

-Đúng rồi, Thánh Tử có giao lại nhiệm vụ cho chúng ta.

Dương Tinh rút ra trong ngực áo tờ giấy mà hắn đã viết.

Không cất trong Trữ Vật Giới Chỉ mà lại cẩn thận giấu trong chỗ ấy, đủ thấy được nàng quý trọng món đồ này đến mức nào.

Còn Cầm Cơ thì nghiêm túc lắng nghe nội dung trên đó.

-Phật nghiệp tương vong, Lục Đạo xưng tôn, Cổ Kiều hà bạn, Đế Môn đệ nhất kiếm khả chiến Thái Thượng, cố nhân dĩ thệ, thần kiếm trần phong hứa cửu, dã cai xuất sao.

(Dịch: Ngành Phật sắp tận số, Lục Đạo tự xưng tôn, ở cầu cổ bên bờ sông, thanh kiếm mạnh nhất Đế Môn có thể sang ngang Thái Thượng Cảnh, bạn cũ đã qua đời, kiếm thần bụi phủ đã lâu, cũng nên được thấy lại ánh mặt trời.)

Cả hai người vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của mấy dòng chữ này.

Tên này lúc nào cũng thích làm ra vẻ thần bí.

-Dương Cung chủ có hiểu không?

Dương Tình suy đoán:

-Có lẽ Thánh Tử muốn chúng ta tìm một thanh kiếm hay một người nào đó chăng?

-Ờ thì... Được rồi, Tông chủ cũng không cần nhìn ta bằng ánh mắt đấy chứ...

Lần này nàng nghiêm túc hơn:

-Suy nghĩ của ngài ấy rất khó đoán, nhưng ta nghĩ ta biết vị trí cây cầu cổ mà hắn nhắc đến ở đâu.

-Ừm, hắn đưa tờ giấy này cho ngươi, hẳn là đã nghĩ đến điều này, chắc là hai ta phải tới đó một chuyến vậy.

-Tốt.

Hai người lập tức thu dọn đi về Vong Tiên Tông.

Sở dĩ Dương Tình vội vàng như vậy một phần là vì khúc mắc còn sót lại của nàng.

Một phần là vì tìm được người kia hoặc thanh kiếm kia thì sẽ giúp sức cho Lâm Việt hoàn thành kế hoạch.

Cầm Cơ cũng có suy nghĩ giống nàng, tin rằng Lâm Việt sẽ không vô duyên vô cớ mà cho họ manh mối.

Trừ phi manh mối đó cực kỳ quan trọng với mục đích của hắn.

-Đại Cung chủ, nơi này giao cho các ngươi, ta cùng Dương Cung chủ có việc gấp phải đi.

Nàng giao phó một tiếng, sau đó vội dắt tay Dương Tình thẳng tiến cầu cổ!

...

Trong vũ trụ, Lâm Việt đứng trên tàu, bất chợt nói:

-Ra đây đi.

Ba người Long Lân chẳng hiểu chuyện gì, trong khoang tàu Dạ Minh Nguyệt bước ra, hơi cúi đầu.

-Bị ngươi phát hiện rồi.

-Dạ Vương biết việc này không?

Lâm Việt không quay đầu nhìn, vẫn một giọng điệu bình thản.

-Có...

Nàng nói nhanh:

-Sáng nay nói với cha ta rồi.

-Dùng cái chết để ép buộc, hay là làm trò gì?

Hắn hỏi tiếp.

Dạ Minh Nguyệt ngó hắn, hai cánh tay vân vê sau lưng, ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời:

-Ta... Ta tự có cách của mình mà.

Lâm Việt thôi không tra hỏi nữa, vì hắn đã nhận ra vị trí của tòa Truyền Tống Trận cần tìm.

Một lúc lâu sau, họ đã xuất hiện ở biên giới giữa Nam Tinh Vực và Bắc Tinh Vực!

Nhìn tấm màn chắn khổng lồ kéo dài tưởng chừng vô tận ngăn cách lãnh địa hai vùng sừng sững trước mặt, Kiếm Si Nhi không kìm lại được một bước lùi một bước.

Bởi vì trên đó tỏa ra nguồn áp lực cực lớn đẩy ngược lại bất cứ thực thể nào tiến lại gần về vùng đất của mình, vấn đề là rất khó để kháng cự lại loại sức mạnh này.

Không chỉ có nàng, mấy người khác cũng xuất hiện tình trạng tương tự.

Nếu không phải hắn đã có thể Tam Nguyên Quy Nhất, lại thêm đã tu luyện Bảo Phật Bát Bộ thì khó mà ngăn được.

Tất nhiên, hắn biết mình sẽ qua được nên mới lựa chọn đường đi này chứ.

-Thánh Tử, bây giờ đi kiểu gì?

Liễu Vô Ngân điều khiển tàu lùi về một chút, về vùng áp lực mà mọi người có thể chịu được, sau đó quay sang hỏi.

Kiếm Si Nhi cũng không biết cách qua, sở dĩ nàng có thể đến Bắc Tinh Vực là do Kiếm Lăng Thiên trước khi qua đời dùng cách đặc biệt gì đó mới giúp nàng đào vong đến đây, nhưng mà đi về...

Thật sự là mù tịt.

-Đi qua chỗ kia, đó, sang phải hai ngàn thước nữa.

Phi Hạm di chuyển theo lối mà Lâm Việt chỉ, vẫn chỉ là không gian đen kịt như bình thường.

Hắn sau khi làm một số thao tác, một cánh cửa Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt mọi người!

Người khác đã gặp qua cảnh đột ngột có mấy Truyền Tống Trận hiện ra rồi, cũng không quá ngạc nhiên nữa, nhưng vẫn đồng loạt nhìn về phía Lâm Việt với ánh mắt kỳ quái.

-Ta chọn bừa ấy mà... Được rồi, ta quả thật biết vị trí một số địa điểm có Truyền Tống Trận, nhưng chỉ có một ít thôi.

Bốn người thầm lắc đầu trong lòng, đương nhiên không quá tin lời này.

Mà thôi kệ đi, có cái mà đi thì tốt rồi.

Hắn không thích nói lộ ra việc này, dù sao số lượng quá lớn, mấy trăm vạn Truyền Tống Trận rải khắp vũ trụ cơ mà.

Trong mười vạn năm, chính là dựa vào chúng, Lâm Việt mới có thể đi khắp nơi, học hỏi vô số kiến thức, tìm hiểu rất nhiều bí mật cũng như kết bạn được với không ít bằng hữu, cố nhiên là cái cuối thì chỉ cần sang hôm sau đều thành công cốc cả.

Nhưng không sao, bay giờ đã thoát khỏi vòng luân hồi ấy rồi, hắn làm lại được, có sao đâu, đằng nào cũng đã làm lại hơn ba triệu lần rồi.

Phi Hạm đi vào trong Truyền Tống Trận, nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi ở Bắc Tinh Vực!

(Dịch giả: Phần Bắc Tinh Vực kết thúc, cứ tưởng Minh Nguyệt không đi cùng cơ, chắc lão tác suy nghĩ lại =)) )