Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 37: Bôi thuốc



Được thôi, là do cô chọn...

Chờ Lưu Song ngoan ngoãn đi ra cửa điện, các trưởng lão đồng loạt quay đầu nhìn Thiếu U.

"Xích Thủy Tiên tử này thoạt nhìn cũng không thô lỗ như vậy, trái phải gì Xích Thủy Xung vạn năm mới có được một khuê nữ, nên nàng ta càng được trân trọng hơn."

"Đúng vậy, lại còn rất hiểu chuyện, vừa rồi hành lễ cũng chu đáo."

"Không sai, tiểu nha đầu lần này tới, không những không quáy phá, thoạt nhìn còn đặc biệt nghe theo những gì thiếu chủ chúng ta nói, hiểu biết rộng lượng, nói cái gì nàng đều làm theo."

"Cho nên ——"

"Thiếu chủ nên suy xét lại hôn sự?"

Thiếu U nhìn quét qua một lượt: "Theo các ngài thấy, bản thiếu chủ đây thay đổi xoành xoạch, còn có thể cố tình làm bậy trong đại sự này, phải không?"

Mọi người đều không nhịn được cười, càng nói càng đi quá giới hạn. Bọn người này trước mặt người ngoài tất nhiên đều cho Thiếu U đủ mặt mũi, kính y vì y là thiếu chủ, song các trưởng lão ở đây, ai nầy đều là thần tử của phụ thân Thiếu U, Thiếu U từ nhỏ đã mất mẫu thân, từ đó tất cả trưởng lão đều dốc lòng dạy dỗ y, nói là hạ thần, nhưng thật ra cũng như trưởng bối.

Bây giờ những lão nhân này vừa nhìn thấy dung mạo được khôi phục của Lưu Song, ai nấy đều xui khiến Thiếu U nhắc lại chuyện liên hôn.

Thiếu U trầm mặc, sắc mặt bình tĩnh, nghe bọn họ ồn ào.

Chờ đám lão nhân ầm ĩ xong, y nhấc mắt nhìn một lượt: "Không nói nữa à?"

Ai cũng ngượng ngùng.

"Được rồi, chư vị trưởng lão trở về làm việc của mình đi, không bao lâu nữa, phụ thân sẽ độ kiếp, Côn Luân còn dựa vào chư vị nhiều. Chuyện linh mạch khô kiệt, cần nghiêm túc tìm ra nguyên nhân, không thể đặt hết lên người một nữ tử."

Mọi người hành lễ rời đi.

Ốc Khương đi tới cửa, cười hì hì quay đầu lại, nhìn đồ đệ đang trầm tĩnh ngồi, trêu chọc nói: "Thiếu U, Xích Thủy thiếu chủ có đẹp không? Ầy, giả vờ đứng đắn làm gì, có bản lĩnh thì lúc vừa rồi nhân gia cười với con, con đừng có đỏ mặt."

Thiếu U bất đắc dĩ nói: "... Sư tôn!"

"Chớ có tức giận." Ốc Khương cười to rời đi, Côn Luân Tiên kiếm thuần khiết chân thành, cho dù từ khi vừa ra đời đã mang gánh nặng trên thân, nhưng đến cùng y vẫn chỉ là một thiếu niên.

*

Lưu Song ra khỏi đại điện, vẫn đang suy nghĩ về dung mạo của mình. Thế gian ít có người có dung nhan tương tự nhau, hồn phách nàng lại hoàn toàn có thể phù hợp với thân thể Xích Thủy Lưu Song, chẳng lẽ giữa nàng và nguyên chủ có mối liên hệ nào đó?

Nàng sờ sờ gương mặt của mình, da thịt mềm mại trắng nõn, vô cùng mịn màng.

Cũng may là gương mặt này, nàng thấy vừa thân thiết lại quen thuộc, mang lại cho nàng cảm giác rất thân quen. Mục đích tới Côn Luân đã hoàn thành, còn lần nữa kết bạn lại với Thiếu U, biến chiến tranh thành tơ lụa, Lưu Song cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá. Trở về gặp Tử phu nhân cùng Xích Thủy Xung, coi như đã có lời giải thích.

Lưu Song đi thẳng về phía Tiên các, trên đường gặp phải các đệ tử Côn Luân, bất luận là nam hay nữ, ai nấy thấy nàng đều sửng sốt, cơ hồ đi không nổi, thậm chí còn có đệ tử trẻ tuổi đánh bạo tới hỏi nàng tên họ là gì.

Lưu Song nghiêng đầu nhìn đệ tử đang cản đường mình, khiến người nọ tim đập loạn, nói năng lộn xộn.

Lưu Song trong lòng cảm thán, khi trước gặp phải loại chuyên này là lúc còn là khuê nữ ở nhân gian, có lần đó muôn người đều đổ xô ra đường, suýt nữa phá nát nahf cửa, Hoàng đế còn hạ chỉ phong phi. Đáng tiếc kết quả không tốt lắm, ai cũng nghĩ lầm nàng là yêu nghiệt, cha mẹ nén đau đuổi nàng khỏi gia môn.

Sau khi gả cho Yến Triều Sinh, loại chuyện này không còn xảy ra nữa.

Nữ nhân của Yêu quân không ai dám mơ tưởng, từ đó về sau, không ai dám có ý đồ với nàng, Quỷ vực cùng Yêu giới không có người dám khi dễ nàng.

Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, Lưu Song suýt nữa đã quên mất gương mặt đầy mị lực này, Mật Sở từng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Bát Hoang, nghĩ lại thì dung mạo của mình cũng không kém cạnh chỗ nào.



Có người chú ý đến góc áo nở rộ hoa hải đường của nàng, cuối cùng cũng phản ứng lại và kêu lên: "Không Không... Không Tang thiếu chủ?"

Lưu Song gật đầu, tỏ vẻ bọn họ không sai. Nàng vốn không muốn bị chú ý như vậy, định lấy khăn che mặt lại, sau lại nghĩ, đời trước đã chịu đủ uất ức, lớn lên cũng không được lựa chọn, cần gì phải bận tâm.

Thân là Không Tang thiếu chủ, ai mà không biết!

Nàng trở lại Tiên các, Bạch Truy Húc và Bạch Vũ Huyên đang chơi một ván cờ.

Bạch Vũ Huyên cầm cờ đen, Bạch Truy Húc cầm cờ trắng, vừa thấy Lưu Song tiến vào, Bạch Truy Húc vội vàng đặt quân cờ xuống, kinh hỉ nói: "Thiếu chủ đã lấy Huyễn Nhan châu ra được rồi?"

Lưu Song nói: "Nó đây." Nàng từ trong ngực lấy ra hạt châu màu vàng.

Bạch Truy Húc: "Thần Nông đỉnh quả nhiên thần kì, có thể đảo ngược cục diện. Lần này ít nhiều cũng nhờ Côn Luân thiếu chủ lòng mang nhân đức sâu rộng."

"Lúc trước ta nói hơi quá, Thiếu U quả thực tốt bụng."

Bạch Vũ Huyên lười nhác ngồi trên ghế: "Ta nói, vất vả lắm mới biến được trở về, hạt châu này ngươi đừng cầm nữa, đen đủi, đưa cho huynh trưởng ta đi, tránh cho người ngày nào đó nghĩ quẩn trong lòng lại nuốt vào."

Lưu Song: "Đã học được một bài học, ta tất nhiên sẽ không dùng nữa."

Bạch Truy Húc trầm ngâm một lát, vươn tay: "Thiếu chủ vẫn nên đưa cho tại hạ bảo quản đi."

Bạch Vũ Huyên vui sướng khi người gặp họa, Lưu Song thấy Bạch Truy Húc nhất quyên như vậy, đành miễn cưỡng đưa Huyễn Nhan châu cho y.

Nàng hiện giờ vừa thiếu tu vi vừa thiếu bảo bối, dù Huyễn Nhan châu không phải bảo vật quý giá gì, nhưng trên trời dưới đất, có thể sửa dung mạo Tiên nhân vĩnh viễn, chỉ có một hạt châu này. Nàng không cần dùng, chỉ cầm ở trong tay cũng tốt rồi.

Bạch Truy Húc tính tình ôn hòa, dung túng nàng, nhưng đối với chuyên có thể sẽ tổn thương đến nàng, y vô cùng cố chấp, Lưu Song biết ngoan cố cũng không được, chỉ đành từ bỏ Huyễn Nhan châu.

Quên nó đi, ngày sau lại tìm bảo vật khác.

Lưu Song hỏi: "Khi nào chúng ta rời Côn Luân?"

"Dĩ nhiên phải xem ý muốn của thiếu chủ."

Lưu Song nghĩ nghĩ: "Nếu không có gì thì ngày mai chúng ta rời đi, ta đã quấy rầy Côn Luân quá lâu rồi, phu thân còn đang lo lắng chuyện linh mạch, trở về sớm chút, nói không chừng có thể giúp được gì đó."

Bạch Truy Húc cười nói: "Được, không lâu nữa sẽ là Tứ Hải yến, thiếu chủ cũng nên trở về chuẩn bị cho tốt."

"Tứ Hải yến?"

"Thiên Quân lúc đó sẽ chiêu đãi thị tộc khắp nơi, năm rồi thiếu chủ thiếu khuyết một hồn, chưa từng tham dự, lần này thiếu chủ hồn phách quy vị, dung mạo khôi phục, thích hợp đến dự, cũng để gặp gỡ các Tiên quân Tiên tử của tam đại thị tộc."

Ồ, nói như vậy Lưu Song liền hiểu, đây là đại hội giao hữu của Tiên giới.

Sau này nàng sẽ tiếp quản Không Tang, không thể không quen một ai ở các thị tộc Tiên giới. Thiên Quân hẳn cũng muốn nhìn một chút thiếu cảnh chủ tương lai của Không Tang là nàng đây.

Bạch Truy Húc: "Đã vậy, Vũ Huyên, đệ đi chuẩn bị, ngày mai chúng ta lập tức khởi hành về Không Tang. Ta đi nói với Yến Triều Sinh một tiếng."

"Khoan đã!" Lưu Song nghĩ đến gì đó, "Để ta đi nói với Yến Triều Sinh."

Vất vả lắm mới đem được tai tinh Yến Triều Sinh này ra ngoài, sao có thể để hắn trở lại Không Tang, đây đúng là thời cơ tốt để khuyên hắn tìm nơi khác học nghệ.

Cái miếu nhỏ Không Tang này của bọn họ, không đủ khả năng thờ tòa Phật lớn này.

Lưu Song rẽ ở góc đường, đi về phía Tiên các nơi Yến Triều Sinh ở. Đến Côn Luân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng đến nơi hắn ở.

Yến Triều Sinh ở góc hẻo lánh nhất, giống với tính tình đời trước của hắn, ngoại trừ chinh chiến Yêu Ma và bàn bạc quan trọng, hắn thường đắm chìm vào tu luyện, không thích lui tới với người khác.

Đến trước cửa Yến Triều Sinh, định gõ cửa, Lưu Song lại bắt đầu do dự, nàng cân nhắc, làm sao để lịch sự đuổi một người đi mà không khiến hắn sinh oán hận đây?

Nàng cũng quá khó khăn.

Đối với phần lớn mọi người, một khi vào Tiên cảnh thì sẽ mãi là đệ tử của Tiên cảnh đó, nếu bị trục xuất khỏi Tiên cảnh, không khác gì giết chết trái tim của họ, nhưng nếu làm hắn chủ động từ bỏ rời đi, trong mắt người ngoài, đồng nghĩa với việc ruồng bỏ sư môn.

Huống hồ gì, trong Tiên cảnh còn có một Mật Sở chưa giao cho hắn.

Thất sách, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Lưu Song vừa mới thu tay định rời đi, bên trong truyền đến thanh âm cảnh giác lạnh như băng: "Ai!"

Một dây roi vàng đen quất tới với góc độ âm độc xảo quyệt.

Lưu Song không nghĩ tới hắn sẽ bất ngờ ra tay, theo bản năng né tránh, đầu óc vừa xoay chuyển, nàng chỉ hơi nghiêng người, roi vừa chỉ quét đến cánh tay nàng.

Vừa quét một chút, cánh cửa trước mắt đột nhiên mở ra, một bàn tay bóp chặt cổ Lưu Song.

Đôi mắt thiếu niên mang chút lạnh lẽo, lúc chạm phải khuôn mặt nàng thì hơi khựng lại, ngay sau đó, đôi ngươi Yến Triều Sinh co lại mạnh mẽ, ngón tay cứng đờ, chậm rãi thả nàng ra, cắn răng lui về sau một bước.

Hắn lui vội vàng đến độ thậm chí không thể duy trì được vẻ hung ác vừa rồi. Mu bàn tay ở sau lưng run rẩy, giống như chạm phải thứ đồ bẩn gì.

"Cô..." Yến Triều Sinh trông có vẻ khó khăn mà quay đầu đi, "Lấy Huyễn Nhan châu ra rồi?"



Lúc này đến lượt Lưu Song khiếp sợ, nàng thập phần tò mò, vừa đối mặt một cái, Yến Triều Sinh đã nhận ra nàng sao?

Song chuyện này cũng không quan trong, nàng nhớ đến mục đích tới đây, không được quá thân thiện, nàng quay đi để lộ cánh tay vừa rồi bị hắn đả thương.

"Yến Triều Sinh, ngươi đả thương ta."

Hắn nhíu mày nhìn qua, chạm phải gương mặt nàng, lại lạnh lùng rũ mắt: "Thiếu chủ thứ tội, trước đây chưa từng có ai đến nơi này, Bạch đại công tử bất ngờ tới cũng sẽ trực tiếp gõ cửa, không có đứng ở ngoài mãi mà không lên tiếng, đệ tử tưởng lầm thiếu chủ là người mang ý đồ xấu cho nên mới ra tay, thiếu chủ thứ lỗi."

Yến Triều Sinh giải thích nói có sách mách có chứng, Lưu Song nghẹn lời.

Nàng cố ý để bản thân bị thương một chút vì muốn làm hòa với hắn, để hắn có cảm giác bứt rứt, không truy cứu chuyện trước đây nguyên chủ cùng Bạch Vũ Huyên đã làm nữa.

Hắn giải thích như vậy, sao nàng có thể bắt hắn chịu trách nhiệm đề bù lỗi lầm trước đây mà nguyên chủ đã gây ra cho hắn, thuận lợi đuổi hắn đi được?

Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, trong đầu xoay chuyển, học theo những gì Mật Sở kiếp trước đã làm sau khi bị thương, nhấp môi ủy khuất nói: "Ta tới để gọi ngươi chuẩn bị, ngày mai khởi hành về Không Tang. Dù có thế nào đi nữa, ngươi làm ta bị thương là sự thật. Đây là thương tích do Tiên khí gây ra, thuật pháp bình thường không thể chữa khỏi."

Hắn ngước mắt, ánh mắt lạnh băng: "Cô muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn đệ tử giúp cô bôi thuốc chữa thương?"

Lưu Song nghĩ thầm, cũng đúng, phải để hắn nhìn thấy miệng vết thương, cảm thấy áy náy.

Vì thế nàng gật đầu.

Yến Triều Sinh nhíu chặt mày, vẫn không thèm nhìn nàng: "Thiếu chủ, ta cho cô một cơ hội để đổi ý, từ chỗ này đi ra ngoài, rẽ phải vào phòng Bạch đại công tử, hắn có cách chữa thương cho cô."

Bạch đại công tử quất một roi này sao? Lưu Song lắc đầu: "Ai đả thương thì người đó giải quyết hậu quả, ngươi làm chuyện sai, sao lại đẩy cho Bạch Truy Húc?"

Yến Triều Sinh cười lạnh: "Được thôi, là do cô chọn."

Hắn nghiêng người, ý bảo Lưu Song đi vào.

Tiên các nơi hắn ở bố trí vô cùng đơn giản, kém xa so với Tiên các của Lưu Song và hai vị công tử Bạch thị, ai đến Côn Luân nhìn nơi ở bố trí cũng biết hắn chỉ là một đệ tử Không Tang bình thường.

Yến Triều Sinh liếc nhìn nàng một cái, tiến vào trong nhà, cầm một lọ thuốc đến.

Hắn vẻ mặt lãnh đạm, cũng không nhìn nàng, không giống như đang bôi thuốc cho nàng, mà giống như đang viếng mộ nàng: "Vén tay áo lên."

Lưu Song không hiểu vì sao trong lòng như rơi xuống, nàng vén lên tay áo rộng, lộ ra cánh tay bị thương.

Nàng vừa mới kịp né tránh, roi sượt qua nàng một chút, máu chảy theo vết thương. Yến Triều Sinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, nắm lấy cánh tay của nàng, thô lỗ bôi thuốc.

"Uy!" Lưu Song da đầu tê dại, muốn rút tay lại, hắn không cần phải ấn vào miệng vế thương chứ, tốt xấu gì cũng là vết thương, đau.

Vòng tay màu bạc khống chế nàng, nàng lập tức không thể động đây.

Lưu Song trợn to mắt, lúc này mới nhớ tới Yến Triều Sinh còn có nhẫn Thập Giới! Chỉ là sau này hắn không còn sử dụng với nàng nữa, không chỉ có Lưu Song, ngay cả hai huynh đệ Bạch thị đều đã quên chuyện này.

Hắn trói chặt nàng, cuối cùng nâng mắt lên.

Thiếu niên tròng mắt đen như mực, đuôi mắt ưng ửng hồng, hắn ngước mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo rất nhiều cảm xúc kỳ quái, Lưu Song nhìn không hiểu, hoảng sợ mà nhìn lại hắn.

Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng, cụp mắt, bôi thuốc cho nàng.

Lưu Song vốn dĩ tưởng rằng mình phải nhịn đau, ai ngờ một lúc lâu sau không đau một chút nào, thiếu niên đặt ngón tay xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc lên.

Bột màu xanh nhạt còn có mùi hương bạc hà.

Nàng không biết đây là loại thuốc gì, nhưng chớp mắt liền không đau nữa, vừa thấy liền biết là thứ tốt. Chỉ là lọ thuốc rất nhỏ bé tinh xảo, với thân phận hiện giờ của Yến Triều Sinh, vật như vậy hẳn cũng không nhiều.

Hắn bôi ba lớp, vết máu nhàn nhạt đều biến mất.

Gió thổi lung lay cửa sổ, thiếu niên mái tóc như thác nước, mặt mày mang một vẻ đẹp lạnh lùng.

Hắn bôi thuốc xong, đôi mắt vẫn cụp xuống, không nhìn lấy nàng, cũng không cởi trói cho nàng, hai người giằng co.

Lưu Song vội vàng: "Ta ổn rồi, mau cởi trói cho ta." Ngàn tính vạn tính, sao lại quên mất nhẫn Thập Giới, nàng hiện tại vô cùng hoảng hốt.

Yến Triều Sinh không để ý đến nàng, hắn đứng dậy, ngồi ở một bên khác, rót cho nàng một ly trà.

Lưu Song nhìn nhưng không thể uống, không biết hành động này của Yến Triều Sinh có nghĩa là gì.

Yến Triều Sinh ngồi ở bên cạnh nàng, cũng rót cho mình một ly, chậm rãi uống.

Gió thổi xào xạc trang giấy trên mặt bàn cách đó không xa, Lưu Song cảm nhận được ánh mắt Yến Triều Sinh hết lần này đến lần khác rơi trên mặt nàng.

Đáng tiếc tròng mắt của nàng cử động sẽ đau, không thể nhìn hắn. Không biết hắn đang có vẻ mặt gì.

Lưu Song có chút tức giận: "Yến Triều Sinh, ta là thiếu chủ, vô duyên vô cớ dùng nhẫn Thập Giới trói ta, ngươi quả thực to gan lớn mật!"

Thiếu niên giọng nói lạnh lùng: "Vậy sao, không phải thiếu chủ khăng khăng muốn đệ tử bôi thuốc, đệ tử chỉ là sợ thiếu chủ nếu di chuyển lung tung sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc, dù sao thiếu chủ có thể không biết, đệ tử ti tiện, thuốc này chỉ có một lọ, nếu cô lại bị thương, ta không có lọ khác đâu."



"Không cần ngươi chữa, ta đi tìm Bạch Truy Húc!"

Yến Triều Sinh cười nhạo: "Đệ tử phạm sai, sao lại để Bạch đại công tử gánh vác."

"..." Lưu Song hít sâu một hơi, được rồi được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu bị trói, nói chuyện chính trước quan trọng hơn, "Lần nay ngươi cũng làm ta bị thương, có thể xóa bỏ toàn bộ chuyện trước đây ta không hiểu chuyện mà oan uổng ngươi không?"

Hắn nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Là sao? Hắn thật sự đồng ý?

Lưu Song không ngờ lại dễ dàng như vậy, nàng vui sướng, nhưng lại cảm thấy như bị lừa: "Ngươi sẽ không gạt ta chứ?"

Hắn nhìn nàng chăm chú: "Ta lừa cô làm gì?"

"Ngươi thật sự tha thứ cho ta?"

Yến Triều Sinh trầm mặc một lát: "Cô cảm thấy ta đang trách cô?"

Lưu Song cảm thấy hắn quả thực đang trợn mắt nói dối, thời điểm đến thành Thái Xuyên, hắn còn muốn giết nàng, sao còn nói là không mang thù?

"Vậy ngươi... vẫn còn trách Bạch Vũ Huyên sao?"

"Thiếu chủ hẳn phải biết, thù đoạt mất tu vi này, không khác gì giết cha mẹ người khác."

Bạch Vũ Huyên xui xẻo, nói như vậy, Yến Triều Sinh nhất định sẽ giết cậu ta. Lưu Song thầm nghĩ, phải ghi ra, đây là món nợ khó đòi đầu tiên.

Lưu Song nghĩ nghĩ: "Không Tang còn có người khác từng khi dễ ngươi sao?"

"Thiếu chủ muốn nói ai? Đệ tử thủ vệ, sư phụ giáo tập, hay là Tiên quân kho linh khí, Tiên tử may áo, hay là kẻ đoạt linh bảo của ta, muốn giết ta?"

Lưu Song: "..." Xong rồi xong rồi, thì ra Yến Triều Sinh và Không Tang đã kết thù sâu như vây! Trách không được hắn muốn tiêu diệt Không Tang.

Nàng nghẹn một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Ta thay bọn họ xin lỗi ngươi, được không? Nếu ngươi có muốn bồi thường, ta sẽ làm hết sức."

Thiếu nên bên cạnh một lúc lâu vẫn không hé răng.

Chợt, hắn vung tay lên, cởi bỏ nhẫn Thập Giới trên người Lưu Song: "Vết thương đã lành, cô đi đi, đừng nói xin lỗi thay ai, thứ ta muốn, cô không cho được, cũng sẽ không cho, ta muốn nghỉ ngơi."

Lưu Song quay đầu lại nhìn hắn, hắn đã quay người đi, cũng không muốn nhìn nàng, đi đến chiếc giường trong phòng nằm.

"Ngươi không nói, sao ngươi biết ta sẽ không cho?"

Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt chăm chú, không có vẻ lạnh nhạt, cũng không chút ý cười, nhìn đến mức khiến Lưu Song lui về phía sau một bước.

Lưu Song thử nói: "Nếu, ta nói nếu, Không Tang chúng ta, tặng ngươi linh bảo, còn hứa cho ngươi một vị nữ tử xinh đẹp như hoa, cũng là người trong lòng ngươi, ngươi thấy sao? Tất cả những chuyện cũ có thể bỏ qua không?" Cho ngươi Mật Sở, ngươi có thể mang theo nàng ta rời xa Không Tang không?

Lại không ngờ Yến Triều Sinh nghe xong những lời này, đột nhiên ho khan, lớp băng cứng ngụy trang kia bị đánh vỡ, hắn ngồi dậy, mặt chợt đỏ bừng.

Nhìn xem, quả nhiên là bạch nguyệt quang, vừa nhắc đến Mật Sở đã sặc đến mặt đỏ bừng.

Lưu Song: "Ngươi đồng ý rồi?"

Yến Triều Sinh nhìn nàng một cái, cắn răng, mặt càng đỏ: "Cô có biết mình đang nói cái gì không! Cút đi, ta chưa nói mình đồng ý!"