Ta Ở Hào Môn Dưỡng Gấu Trúc

Chương 2: Hướng đi của nữ phụ độc ác



Tới thời điểm cuối tháng 7, Tô Quân Quân dần thích ứng với thân thể hiện tại, trù nghệ cũng khôi phục hơn phân nửa. Cũng đúng lúc này, Tô Ôn Nhu và Lưu Tử Hàn kết thúc chuyến du lịch về tới nhà.

Bởi vì vừa mới kết thúc kì thi đại học, đôi tình nhan nhỏ này như ngựa hoang thoát dây cương, chạy tới bờ biển chơi hơn 20 ngày. Sau khi về đến nhà, làn da Tô Ôn Nhu đã bị phơi thành mà lúa mạch.

Bởi vì không có nữ phụ ác độc chen chân quấy rối, giữa Tô Ôn Nhu và Lưu Tử Hàn tựa hồ có tiến triển không nhỏ.

Tô Ôn Nhu đang trong tuổi dậy thì, một lòng yêu Lưu Tử Hàn, hoàn toàn biến thành người trong đầu chỉ có tình yêu. Thời điểm cô nhìn Lưu Tử Hàn, trên mặt đều mang theo một mạt ngượng ngùng say lòng người, thực sự có vài phần giống cô vợ nhỏ sau khi đi hưởng tuần trăng mật trở về. Nói đến Lưu Tử Hàn, lại có chút không tập trung.

Thật tâm mà nói, điều kiện của Lưu Tử Hàn tốt hơn do với Tô Ôn Nhu rất nhiều. Hắn có một khuôn mặt tuấn tú, cảm giác mang theo một chút son phấn, ăn mặc thời thượng, giống như thiếu niên từ trong truyện tranh bước ra.

Chỉ tiếc, dáng người Lưu Tử Hàn quá mức đơn bạc, giống như một cành cây nhỏ chưa trưởng thành.

Trong mắt của Tô Quân Quân, Lưu Tử Hàn tuyệt đối không được tính là nam nhân, cùng lắm cũng chỉ xem như cậu nhóc không lớn được. Một bạn trai như vậy, nhìn qua liền không quá đáng tin cậy.

Tuy rằng Lưu Tử Hàn thực thân sĩ mà đưa Tô Ôn Nhu về nhà, nhưng hắn từ đầu tới cuối đều làm mặt lạnh, thoạt nhìn tựa hồ rất không vui. Đặcbiệt là khi hắn nhìn về phía Tô Ôn Nhu, trong mắt hắn không hề có một chút ôn nhu trìu mến, ngược lại còn nhiều thêm vài phần không kiên nhẫn.

Người ta nói rất đúng,trước không nên vội vàng, dưa hái xanh không ngọt. Giống như Tô ÔN Nhu luôn nhường nhịn và trả giá để có được tình yêu, chú định rằng mối quan hệ giữa hai người luôn có sự bất bình đẳng. Cô làm mọi cách ôn nhu săn sóc nhưng chẳng những Lưu Tử Hàn không cảm động, màn ngược lại bị đối phương coi là phiền toái.

Tô Quân Quân thật sự không xem trọng đoạn tình cảm này, cô sớm quyết định sẽ không tham gia vào mối tình đầu của chị gái, đương nhiên cũng sẽ không nhắc nhở Tô Ôn Nhu. Vạn nhất cô nói nhiều vài câu, làm không tốt thì lại giống như nguyên tác, biến thành cô muốn cướp bạn trai mối tình đầu của Tô Ôn Nhu.

Điều duy nhất cô có thể làm là chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, đón gió tẩy trần cho chị gái sau chuyến đi.

Vừa lúc Tần Dật Phong biết được tin tức đầu tiên nên không tăng ca mà lập tức trở về nhà. Chờ Tô Quân Quân đem món cuối cùng bưng lên bàn ăn, Tô Dật Phong sớm đã đổi sang quần áo ở nhà bước tới bàn ăn. Anh em ba người quây quần quanh bàn ăn, cùng nhau thưởng thức bữa tối phong phú.

Tô Ôn Nhu nhấm nháp mấy miếng đồ ăn, thuận miệng khen:

"Đồ ăn Quân Quân làm càng ngày càng ngon, thi đấu trù nghệ nhất định sẽ lấy được thành tích tốt."

Tô Dật Phong cũng ở một bên cười nói:

"Em không biết đâu, mấy ngày nay, em hai mỗi ngày đều ngây người trong phòng bếp, trù nghệ tiến bộ rất nhiều."

Ăn bữa khuya nhiều, Tô Dật Phong bắt đầu từng chút xem Tô Quân Quân như em gái ruột, nói đến Tô Quân Quân, ngữ khí thân thiết hơn rất nhiều.

Tô Ôn Nhu liếc mắt nhìn Tô Quân Quân một cái, cười nói:

"Nhìn không ra nha, Quân Quân của chúng ta cũng biết nỗ lực nha."

Tô Dật Phong tiếp lời nói:

"Đừng giống như chị em, suốt ngày đều muốn chạy ra ngoài chơi, không quan tâm đến ai."

Kỳ thật Tô Dật Phong cũng muốn mượn cơ hội nhắc nhở Tô Ôn Nhu, hắn đối với cô sớm đã có ý kiến.

Tô Ôn Nhu liếc mắt nhìn Tô Quân Quân một cái, ra vẻ rộng rãi mà cười, nói:

"Còn không phải sao, Quân Quân nhà chúng ta rất ngoan nha."

Tô Quân Quân vội vàng gắp một con tôm cho Tô Ôn Nhu, trong miệng nói: "Đây là anh trai vì chị trở về mà cố ý chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, chị mau nếm thử đi."

Lúc này mới đem việc này cho qua.

Rất nhanh, Tô Ôn Nhu lại bắt đầu kể về chuyến đi hơn 20 ngày ở bờ biển của cô. Cô có tài ăn nói rất tốt, cảnh sắc bờ biển tươi đẹp, hải sản tươi mới, khác hoàn toàn so với vẻ phong tình nóng bỏng của đất liền. Giống như cô cố ý nói khiến cho Tô Quân Quân thèm, làm cho Tô Quân Quân hối hận vì không theo bọn họ đi chơi.

Nhưng cô không hề biết rằng, đời trước, Tô Quân Quân vì muốn tìm những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, mới mẻ nhất, cô đã lên núi xuống biển, cơ hồ đã đi đến khắp mọi nơi trong cả nước. Chuyến đi biển nho nhỏ không là gì trong mắt cô.

Bên kia, Tô Dật Phong từ đầu đến cuối đều mang khuôn mặt mỉm cười mà nghe Tô Ôn Nhu nói chuyện, trong mắt hắn mang theo một mạt ông nhu không thể hòa tan. Hắn không đánh gãy câu chuyện của Tô Ôn Nhu lại vừa lúc gắp đồ ăn cho cô. Ngẫu nhiên sẽ tiếp vài lời, lại dẫn dắt cô nói càng nhiều hơn.

Hai người không coi ai ra gì, càng nói càng hăng, chậm rãi hình thành một vòng tròn nhỏ ngăn cách chung quanh hai người.

Tô Quân Quân cũng không để bụng, dứt khoát liền bắt đầu tinh tế thưởng thức mỹ thực trên bàn, cô một bên ăn, một bên phân tích các ưu khuyết điểm của đồ ăn và nghĩ biện pháp cải tiến. Cứ như vậy, ăn xong một bữa cơm, cả nhà đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Tô Ôn Nhu đi theo Tô Dật Phong cùng nhau vào thư phòng. Lúc này cô mới nói với anh trai, cô muốn đính hôn với Lưu Tử Hàn trước khi vào đại học. Tô Dật Phong nghe xong lời này, dường như máu toàn thân đều sôi trào lên. Hắn từng nghĩ rằng sẽ không màng tất cả mà thổ lộ với cô, nhưng lại cũng rõ ràng rằng trong mắt cô căn bản là chưa từng có hắn. Cho dù nói ra cũng chỉ làm tăng thêm phiền não cho Tô Ôn Nhu. Đoạn tình cảm này của hắn bất quá chỉ tạo lên sự gièm pha cho gia đình mà thôi.

Tô Dật Phong cúi đầu, giãy giụa nửa ngày, mới mở miệng nói:

"Ôn Nhu,em và Lưu Tử Hàn mới 18 tuổi, các em còn quá trẻ, đều chưa chắc chắn về tương lai; chi bằng trong lúc học đại học thì kết giao vài năm, chờ sau khi tốt nghiệp rồi hãy bàn tới hôn sự."

Tô Ôn Nhu vẻ mặt không vui nói: " Anh, em cả đời này chỉ nhận định Lưu Tử Hàn, cũng sẽ chỉ vì Lưu Tử Hàn mặc váy cưới. Hai nhà Tô Lưu vốn có ý liên hôn, chúng ta đính hôn trước thì có làm sao?"

Mối tình đầu luôn là mối tình nóng bỏng và cố chấp nhất, trong lúc vô tình lời nói của Tô Ôn Nhu đã đem trái tim của của Tô Dật Phong xé tan ra thành từng mảnh.

Tô Dật Phong thật sự nhịn không được muốn làm cho Tô Ôn Nhu tỉnh táo lại, chuyện hai nhà liên hôn cũng quan hệ đến hạnh phúc tương lai của cô. Làm sao chuyện đính hôn có thể qua loa được?

Vào lúc nửa đêm, hai anh em lần đầu tiên phát sinh tranh chấp. Tô Ôn Nhu vì đính hôn không tiếc nói lời gây tổn thương Tô Dật Phong.

Tô Dật Phong qua chuyện này mới biết, ở trong mắt của Tô Ôn Nhu, hắn bất quá chỉ là một người ngoài mà thôi. Hắn cũng không muốn tiếp tục tranh chấp nữa. Cuối cùng, hai người tan rã trong không vui.

Bên kia, sớm đã có người hầu báo cho Tô Quân Quân đi qua khuyên can.

Cô đi đến trước của thư phòng nhưng lại không đi vào, cô rũ đầu ở góc tường nghe toàn bộ. Chờ đến khi Tô Dật Phong đẩy của đi ra liền thấy em hai hoảng loạn thất thố mà đứng ở cửa, tựa như bị dọa do bọn họ vừa rồi khắc khẩu, muốn khuyên can nhưng lại không dám đi vào.

Tô Dật Phong lúc này mới ý thức được mình thất thố, hắn muốn đi lên an ủi em hai vài câu, nhưng lời nói vừa đến miệng lại thành tiếng thở dốc, cuối cùng không có cách nào nói ra lời. Lúc này, cảm xúc của hắn đã hoàn toàn mất khống chế.

Bộ dạng giương nanh múa vuốt của Tô Ôn Nhu đã đánh vỡ hình tượng ôn nhu, tốt đẹp dĩ vãng trong lòng hắn. Lần này khắc khẩu khiến cho cả tâm thần và thể xác của Tô Dật Phong đều mệt mỏi.

Tô Dật Phong thậm chí không nhịn được mà nghĩ nếu Tô Ôn Nhu cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tô Quân Quân thì hắn chắc cũng sẽ không bị làm cho chật vật như vậy.

Đêm hôm đó, Tô Dật Phong trằn trọc, hắn không có cách nào ngủ được. Hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, rốt cuộc quyết tâm dứt bỏ tình cảm với Tô Ôn Nhu.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Ôn Nhu vừa mới cùng đại ca cãi nhau một trận, vì tránh cho xấu hổ nên tránh trong phòng, không xuống lầu ăn sáng. Nhưng Tô Dật Phong trước khi đi làm lại cố ý đến phòng tìm cô.

"Nếu em muốn đính hôn, vậy trước tiên đưa Lưu Tử Hàn đến nhà ăn một bữa cơm đi. Cũng đem chuyện này bàn bạc rõ ràng. Nếu Lưu Tử Hàn nói đồng ý đính hôn. Anh sẽ nói chuyện này với ba." Tô Dật Phong rũ mắt nói.

Tô Ôn Nhu nghe xong lời này, khuôn mặt lập từ từ buồn rầu chuyển sang vui mừng, lập tức nhảy xuống giường, giữ chặt tay áo Tô Dật Phong, làm nũng nói: " Đại ca, em biết anh là tốt nhất mà! Anh vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của em! Đại ca, em yêu anh nhất!"

Tô Dật Phong nhìn cô một cái thật sâu, trong lòng hắn vô cùng chua sót, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Xuống lầu, Tô Dật Phong lại tìm Tô Quân Quân, kêu cô làm một bàn ăn thịnh soạn, ngày mai sẽ chiêu đãi Lưu Tử Hàn. Chưa đến một ngày,Tô Dật Phong từ soái ca tinh anh thần thái sáng loáng biến thành thanh niên nghèo túng uể oải mất mát. Tình yêu quả thật làm con người ta tổn thương sâu sắc.

Tô Quân Quân không nhịn được hỏi: "Đại ca, anh thật sự đồng ý cho chị gái đính hôn bây giờ sao?"

Qua một lúc lâu,Tô Dật Phong mới nhàn nhạt nói: "Ôn Nhu lớn rồi, có thể tự mình quyết định. Người khác nói gì con bé cũng không nghe, chi bằng làm theo ý nó đi."

Hai nhà Tô Lưu, gia thế tương đương, trưởng bối lại là bạn tốt nhiều năm. Nếu việc đính hôn này có thể thành, đương nhiên sẽ là chuyện vui lớn, Tô gia và Lưu gia sẽ thân càng thêm thân, hợp tác chặt chẽ.

Nếu không thành, cũng không có quan hệ gì với Tô Quân Quân. Mặc kệ như thế nào, cô cũng thoát khỏi tội danh đoạt bạn trai mối tình đầu của chị gái nư trong nguyên tác.

Qua hai ngày nữa, Tô Quân Quân sẽ phải đi tham gia "Trù nghệ đại tái". Luật thi là đào thải dần, chỉ cần không bị đào thải thì sẽ tiếp tục thi đến tháng 9. Đến lúc đó, Tô Quân Quân liền trực tiếp cầm giấy báo trúng tuyển đến trường nhập học. Trong khoảng thời gian ngắn, cô không có ý định về lại Tô gia.

Tô Quân Quân nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp sau này, trong lúc luyện tập nấu nướng liền thuận tay chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.

***

Tới ngày hôm sau, Lưu Tử Hàn quả nhiên tói Tô gia như đúng hẹn. Tô Dật Phong cũng chính thức tiếp đãi hắn. Tô Ôn Nhu cũng cố ý trang điểm một phen, ở một bên tiếp đãi hắn. Tô Quân Quân vẫn luôn vội vàng trong phòng bếp, thẳng đến lúc làm xong món canh cuối cùng. Bởi vì không tính là bữa tiệc chính thức gì nên Tô Quân Quân dứt khoát tự mình bê bát canh ra ngoài. Chỉ là cô vừa mới đi đến của đã nghe thấy hình như trong phòng ăn phát sinh tranh chấp.

Lưu Tử Hàn bực bội nói: "Đính hôn? Tô Ôn Nhu, cô muốn cùng tôi đính hôn? Ở bờ biển, hai chúng ta đơn độc ngây người hơn 20 ngày, tôi trước nay lại không quá thân thiết với cô. Chính cô chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Tôi căn bản không yêu cô! Từ lúc bắt đầu học cao trung, cô luôn chạy theo quấn lấy tôi; cô giống như một con rắn độc, quấn lấy làm tôi hít thở không thông. Làm gì có kiểu yêu đương như vậy?

Tô Ôn Nhu, tôi nói thật cho cô biết. Tôi không có cách nào tưởng tượng đến bộ dáng cùng cô sinh hoạt, đó thực sự là ác mộng. Nếu hai nhà Tô Lưu nhất định phải liên hôn, tôi tình nguyện cưới Tô Quân Quân làm vợ."

Tô Ôn Nhu nghe xong lời này liền ngây ngẩn cả người, cô trước nay chưa từng nghĩ tới Lưu Tử Hàn cư nhiên đối xử với cô như vậy. Tô Ôn Nhu run rẩy nói: " Anh không muốn cùng em kết hôn, lại muốn cưới Tô Quân Quân. Chẳng lẽ hai người sớm đã thông đồng ở bên nhau sau lưng tôi?"

Lưu Tử Hàn vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của cô, chỉ đành phải căng da đầu nói: "Đúng vậy, tôi thích Quân Quân. Từ khi bắt đầu cao nhất, ánh mắt tôi liền chú ý tới Quân Quân, là cô luôn quấn lấy tôi."

Cùng lúc đó, Tô Quân Quân vẻ mặt xanh lét đứng ngoài cửa. Cô ngàn tính vạn tính lại không nghĩ đến Lưu Tử Hàn đê tiện vô sỉ như vậy, thế nhưng lại muốn lấy cô ra làm bia đỡ đạn?!!!

Chỉ là, Lưu Tử Hàn kéo cô xuống nước vậy thì đừng trách cô khiến hắn nếm mùi đau khổ.