Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 62



Hàn Dương - người ăn xong cơm sáng liền tìm một nơi thoải mái đánh một giấc, vừa mở mắt liền đối diện với một cây dao bóng loáng.

Cây dao phay kia cách móng vuốt xinh xắn của hắn bằng hai bàn tay, ánh sáng của dao phản xạ lại ngay ở chóp mũi hắn.

Hàn Dương tức khắc giật mình, cái đuôi xõa tung thành một cây lang nha bổng (1), trong cổ họng phát ra một tiếng uy hiếp "Ha".

(1) (狼牙棒) là một thứ binh khí thời cổ, có thể tạm dịch là "chùy gai". Nó có hình gậy dài, phần chùy to có hình trụ, cán cầm nhỏ hơn, thuôn dài, thường làm bằng gỗ cứng, dài khoảng bốn năm thước Tàu. Phần nối giữa cán và chùy thường làm bằng sắt. Chung quanh phần chùy, đóng rất nhiều đinh sắt lởm chởm như răng sói, nên gọi là Lang Nha Bổng (gậy răng sói). (cre: Blog. Phapthihoi.org)

Sau khi "Ha" xong, hắn liền phản ứng ngay tại chỗ, đầu nhỏ nhìn lên trên. Thấy Thủy Dung đang đứng không biết vẽ gì lên giấy sau khi bị hắn uy hiếp một tiếng liền dại ra.

Hàn Dương cũng sửng sốt, hắn cứ tưởng tiếng uy hiếp của mình không dọa được cô ấy nhưng nhìn cô ngơ ngác dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thì hắn liền cho rằng chính mình dọa được cô rồi.

Vì thế từ ghế nhảy xuống kêu meo meo để trấn an, còn dùng lực cọ vào ống quần của Thủy Dung.

Kỳ thật tiếng rống giận hắn tự cho là hung ác thì đối với Thủy Dung mà nói thì một con mèo chỉ lớn bằng bàn tay có thể hung đến cỡ nào? Thủy Dung dại ra bất động, trên thực tế là bởi vì âm

thanh rống giận của hắn quá đáng yêu.



Loại đãi ngộ cọ ống quần này trước kia khi Sơn Trúc còn nhỏ mới được hưởng thụ qua, hiện tại mèo péo đã sớm khinh thường cách làm này.

Sau khi Hàn Dương ở bộ dáng mèo cọ cô xong, lại nhìn thấy lông trên người hắn dựng lên trông buồn cười, cô ngồi xổm xuống giúp hắn vuốt lông.

Có máy phát điện nên lông mèo bị dựng đứng thật là không thuận mắt, Thủy Dung dứt khoát từ túi quần móc ra khăn ướt tùy thân trẻ em mà cô thường xuyên mang theo, rút ra hai tờ rồi lau lông mèo.

Có nước nên từ một kẹo bông gòn mèo biến trở về một quả cam tròn.

"Lông trên người anh hình như nhiều lên hả, bởi vì mùa đông nên lông mọc nhiều sao?" Thủy Dung sau khi dùng khăn ướt lau lông mèo xong thì bị lông dính vào tay, cô cũng đã sớm quen với việc mèo rụng lông rồi.

Hàn Dương được sờ rất thoải mái thiếu chút nữa liền lăn lộn trên mặt đất, nghe cô hỏi như vậy suy nghĩ một chút liền gật đầu. Lúc sắp sửa đến mùa đông lông hắn mọc nhiều lên thật, để rồi khi trời rét hắn cũng có thể dùng một thân rắn chắc toàn lông để tránh gió lạnh, khi đông qua đi xuân đến lại là lúc lông hắn điên cuồng rụng, có một đoạn thời gian lông hắn như bồ công anh, đi đến đâu lông rụng tới đó.

"Vừa nãy cô đang làm gì vậy?" Giơ cái dao phay mém nữa hù chết hổ. Nếu không phải hắn còn sót một tia lý trí thì hắn đã biến thành hổ dùng móng vuốt xẹt một cái rồi.

Dính móng vuốt của hắn khẳng định chủ tiệm nhỏ xinh này sẽ bị văng đến tường, có khi còn bị xuyên qua tường luôn.

Cảnh tượng máu me kia.. Quá kích thích! Quá.. Khụ khụ, không thể suy nghĩ nữa, càng suy nghĩ thì móng vuốt càng ngứa muốn ngo ngoe rục rịch.

Hàn Dương vội vàng ném bỏ cái tưởng tượng đầy độc ác kia của mình, liên tục xoay đầu nhỏ.

Thủy Dung hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ cái gì, cô đặt cây dao xuống ghế rồi ngồi xổm dưới đất gần mèo.

"Tôi muốn làm một bảng phản hồi nhưng không tìm ra tấm ván gỗ và đồ thích hợp, cho nên định lấy để lót ngồi của ghế dựa làm bảng còn chân ghế làm giá đỡ."

Ghế dựa này cô mang từ văn phòng ra, so với các ghế dựa khác thì to hơn rất nhiều.

Hiện tại văn phòng đó cô không ở, phòng nghỉ cũng là nơi để Hàn Dương ở tạm, cho nên ghế dựa này không có tác dụng gì đối với cô, lấy nó làm bảng phản hồi khá thích hợp.



"Bảng phản hồi?" Hàn Dương không rõ lắm tại sao Thủy Dung đột nhiên muốn làm bảng phản hồi, nhưng hắn vẫn quay lại nhìn ghế dựa mà mình thường xuyên nằm.

Phản ứng đầu tiên là luyến tiếc! Cái ghế dựa này tuy là gỗ nhưng không quá cứng, hắn nằm ở trên còn ngửi được hương gỗ, điều này làm cho kẻ thích tự do, yêu thiên nhiên như Hàn Dương càng yêu thích nó hơn là hương vị sô pha mềm mại.

Phản ứng còn lại là cảm giác không thích hợp! Ghế dựa tuy rằng không tính là nhỏ, ước chừng tầm 1 mét, nhưng bảng phản hồi làm sao có thể nhỏ như vậy, muốn giao lưu nhiều tin tức thì nên làm lớn hơn chút mới có thể càng hấp dẫn.

Móng vuốt của mèo để ở cằm để suy nghĩ, một lát sau liền nghĩ ra được biện pháp.

"Không nên dùng cái ghế dựa này, cô dùng nó thì không có đinh hay dụng cụ gì, nếu mà tìm thì phía bắc có rất nhiều cây gô thân to, để tôi làm cho cô một cái."

Gần khách sạn không có cây lớn nhưng khi đi xa chút thì cây to không khó tìm.

Thủy Dung nghe khẩu khí của hắn không nhịn được mà bật cười. Người ta nói người Đông Bắc thích uống rượu nói phóng đại, ở đây có hổ Đông Bắc cũng như thế, thật khoe khoang, chắc chưa nghe nói qua càng khiêm tốn thì càng lợi hại sao? Bất quá thân là một con hổ Hàn Dương cũng có thể được tính là chúa rừng xanh, kiêu ngạo chút cũng là lẽ thường.

"Thế thì oke, nhiệm vụ gian khổ này giao cho anh, làm xong giữa trưa có thể ăn món mình thích." Thủy Dung làm ra bộ thiếu nữ say mê ngưỡng mộ nhìn mèo.

Được Thủy Dung nhìn như thế mèo vô cùng hưởng thụ, hắn lắc lắc cái đuôi biểu tình kiên định nghiêm túc nói: "Không thành vấn đề, cô ở trong tiệm chờ đi, không đến hai tiếng tôi sẽ mang một cái trở về."

Thủy Dung liên tục gật đầu, đưa bản vẽ đại khái tới miệng mèo, mèo ngậm trang giấy lớn hơn so với thân hình của hắn, trong chớp mắt liền biến thành một con hổ béo tròn.

Trang giấy lớn kia nháy mắt liền giống như bị thu nhỏ đi mấy lần, ngậm trong miệng hắn như viên đường.

"Cẩn thận nha, không cần đi quá xa!" Thủy Dung đi theo Hàn Dương đến khi gần ra khỏi phạm vi an toàn của khách sạn, tiểu đội dị năng thấy hổ chạy vào rừng liền chạy tới chỗ.


"Ách, anh định đi đâu thế?" Nhóm dị năng giả không biết tên họ của Hàn Dương liền xưng hắn là anh."Tôi định làm bảng phản hồi, nếu ai đó muốn thứ gì thì chỉ cần ghi lại trên đó, khách sạn làm người trung gian, người khác tiếp nhận nhiệm vụ trên bảng sau khi hoàn thành nhiệm vụ người mà giao nhiệm vụ trên bảng đến khách sạn để lấy đồ vật mà mình giao và đưa thù lao cho người hoàn thành. Bảng phản hồi phải làm lớn một chút nên tôi nhờ hắn đi tìm."

Nói tóm lại là cô làm bảng phản hồi này kỳ thật là bảng phát nhiệm vụ. Để người khác ghi lại thù lao, thời gian và khách sạn là nơi trao đổi, người hoàn thành nhiệm vụ cũng có được đồ mà mình muốn.



Nói đi nói lại thì người được lợi nhất là khách sạn.

Khách sạn chỉ cần ở đó mặc kệ là tuyên bố nhiệm vụ hay là nhận nhiệm vụ thì khách sạn đã trở thành nơi cố định.

Cứ như vậy, tự nhiên là khách sạn sẽ có thêm nhiều khách hơn, làm thế có lợi hay không à, hệ thống tham tiền như vậy nếu không có chỗ tốt thì nó sẽ không ra cái nhiệm vụ thế đâu.

Nghe Thủy Dung nói thế đôi mắt của dị năng giả sáng ngời. Cái gọi là bảng phản hồi còn không phải là bảng quảng cáo sao? Bọn họ làm buôn bán, khách không cố định, trên cơ bản là gặp gỡ liền giới thiệu rồi bán, nếu không được thì chờ đến thị trường giao dịch.

Nhưng thị trường giao dịch bảy ngày mới mở một lần, một lần cũng chỉ được một buổi sáng, tiểu đội bọn họ săn thú cũng không thể đợi đến ngày đó mới bắt đầu đi săn, thời gian còn lại chẳng lẽ ngồi đợi?

Nói nữa, nhiệt độ của ba mùa xuân hạ thu đều không phấp, thịt dễ bị hư, đi ướp muối thì phí muối, tuy rằng bây giờ muối không cần tiền mua nhưng cực khổ phơi chế mới được mười mấy cân muối.

Mà mùa đông thị trường giao dịch không mở, thị trường giao dịch sau trận tuyết đầu mùa rơi sẽ đóng cửa đến đầu xuân năm sau mới mở, bằng không dù có mở thì nhiệt độ ở ngoài trời rét lạnh đến nước đóng băng con người không ra đường được càng miễn bàn đến việc săn thù và trao đổi vật phẩm.