Ta Rất Mỹ Vị

Chương 41



Gió ấm thổi nhè nhẹ khiến người ta mơ màng sắp ngủ, Hạ Thì nằm ngửa bụng trong lòng Chu Sâm, mà Chu Sâm như một tay thợ lành nghề, gãi cằm gãi bụng cho Hạ Thì.

Hạ Thì ngáp một cái, để lộ hàm răng nhọn sáng lấp lánh của mình.

Cũng may, ngay sau đó cô đã biến lại hình người, lười biếng cười cười với Chu Sâm.

Chu Sâm hỏi cô: “Tất cả… chúng sẽ không chạy trốn chứ?”

Chu Sâm không nhịn được nghĩ, nhiều cường dị thú như vậy, nếu tất cả đều chạy trốn, thiên hạ sẽ đại loạn đến mức nào.

“Em cũng không nhớ rõ, chắc là, nếu chạy thì cũng bị bắt lại.” Hạ Thì bẻ ngón tay nói: “Với cả, giữa chúng còn có sự trói buộc lẫn nhau.”

Chu Sâm cảm thấy không rét mà run, giống như con dị thú béo ú còn ghi sổ đó, đám lương thực dự trữ này thậm chí còn có cơ chế quản lý. Dị thú thật sự quá thông minh. Mà càng tàn nhẫn hơn là tất cả chúng đều chỉ là lương thực dự trữ mà thôi.

Sau khi biết rõ Hạ Thì không chỉ hung hãn mà còn nuôi nhiều lương thực dự trữ hung dữ như vậy, Chu Sâm đột nhiên có hơi mê man.

Một khi bị vạch trần, kết cục chờ đợi anh sẽ là gì?

Hạ Thì đã từng muốn nuôi béo anh, vậy thì anh sẽ trực tiếp bị ăn luôn hay cũng bị đưa đến nơi này, đợi cô ngày ngày đến ăn thịt?

Cho ăn, thuần hóa, những điều này hoàn toàn không thể dùng với cô…

Hạ Thì trưng ra gương mặt ngây thơ vô hại, nhưng lòng cô lại hung tàn xảo trá, khó có thể thay đổi, Chu Sâm hơi tuyệt vọng, đây là sự bất lực và thất mà anh chưa từng cảm nhận trong đời.



Hạ Thì nhận ra được sự suy sụp của Chu Sâm, cô ngồi dậy, bưng mặt Chu Sâm: “Anh làm sao thế?”

Chu Sâm miễn cưỡng nói: “Không sao.”

Hạ Thì bất mãn, cô cảm thấy Chu Sâm không nói thật. Vì thế đẩy ngã Chu Sâm, cưỡi lên người anh: “Anh thật sự không định nói đúng không?”

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì hôn Chu Sâm một cái: “Nói mau!”

Tóc cô rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy, nhưng khóe môi lại có ý cười, khiến người ta dù đã biết gương mặt thật của cô cũng không nhịn được bị hấp dẫn.

Mà dáng vẻ chủ động của cô càng làm Chu Sâm mất tự nhiên: “Thật…”

Hạ Thì chơi nghiện rồi, lại hôn tiếp, cô cưỡi trên eo Chu Sâm, cúi người dùng hai tay ấn bờ vai, ngậm lấy cánh môi anh, thậm chí cắn một cái, sau đó ngẩng đầu lên cười gian xảo: “Có nói không?”

Chu Sâm: “…”

Chu Sâm vô cùng mất tự nhiên quay đầu đi, bất chấp tất cả: “Anh sợ.”

Hạ Thì sửng sốt.

Chu Sâm hít sâu một hơi, nuốt lại lời chân thật xuống đáy lòng, lấy cớ nói: “… Đám dị thú em nuôi có ác ý với anh.”

Hạ Thì nghĩ nghĩ, còn tưởng thật, cô hào phóng vuốt ve mặt Chu Sâm: “Em khá là thích anh.”

Chu Sâm có nhân tính, vừa phức tạp vừa thú vị hơn đám dị thú đó. Không cần biết trước khi mất trí nhớ Hạ Thì nghĩ thế nào, nhưng bây giờ khá cưng chiều Chu Sâm.

Chu Sâm: “… Cảm ơn.”

Hạ Thì lại nói: “Thật ra em quyết định đưa một con về.”

Đây là chuyện bất ngờ nhưng cũng dễ hiểu.

Chu Sâm rất không muốn, nhưng lại không thể phản đối, chỉ có thể hỏi: “Đưa ai?”

“Con béo nhất ấy, thấy nó có vẻ khá hiểu em.” Hạ Thì ngẫm lại nói.



Trong rừng cây, hai du khách hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, một người thiếu áo, một người thiếu quần.

Bên cạnh có một người mập mạp dễ nhìn đứng bên cạnh đang kéo quần áo, bộ quần áo này hơi nhỏ so với anh ta.

Chu Sâm: “…”

Anh cũng không biết sao bản thân có thể nhìn ra được nét dễ nhìn trên gương mặt múp míp kia, dù sao sau khi biến thành hình người, con dị thú ghi sổ cho Hạ Thì này lại là một chàng trai trẻ có khuôn mặt rất chính trực, chỉ là có hơi béo một chút.

Hạ Thì hỏi anh ta: “Cậu có tên không?”

Dị thú béo ngạc nhiên nhìn Hạ Thì, vẻ mặt tủi thân nói: “Đại nhân, ngài không nhớ tên tôi sao? Tôi, tôi là Tiểu Tiểu.”

Hạ Thì cười ra tiếng: “Ha ha ha, cậu béo như vậy, sao lại gọi là Tiểu Tiểu!”

Chu Sâm cũng cạn lời.

Tiểu Tiểu càng tủi thân, u oán nhìn Hạ Thì một cái: “Bởi vì mẹ tôi nói, hy vọng tôi lớn lên nhỏ một chút, đại nhân sẽ không ăn tôi sớm.”

Chu Sâm đen mặt, anh thấy đây hình như là “Lương nhị đại” (thế hệ thứ hai của lương thực dự trữ).

Hạ Thì lại bị chọc cười: “Tuy cậu không hợp với cái tên ấy, nhưng tôi sẽ không ăn cậu, mong muốn của mẹ cậu sẽ thành sự thật.”

Trong lòng Tiểu Tiểu còn sợ hãi gật đầu: “Đúng vậy, may mắn lâu lắm rồi không có nạn đói nổ ra…” Lương thực dự trữ chủ yếu là đồ để dành, không có tình huống gì bất ngờ xảy ra sẽ không ăn. Tất nhiên, chuyện này cũng dựa vào sự kiềm chế lúc ấy của Hạ Thì.

Bây giờ Hạ Thì mới tùy ý nói với Tiểu Tiểu: “Nói cho cậu biết, tôi mất trí nhớ, không nhớ được gì cả, chỉ nhớ mỗi chỗ này, với cả lát nữa tôi còn phải quay về chỗ đồng nghiệp. Cho nên tôi mới đưa cậu ra ngoài, cậu phải giúp tôi lấy lại ký ức lúc trước.”

Tiểu Tiểu thế mới biết hóa ra Hạ Thì mất trí nhớ, nhưng thật đáng tiếc, dù mất trí nhớ cô cũng không quên nơi mình tàng trữ thức ăn.

Tiểu Tiểu đáng thương gật gật đầu, đầu tiên chỉ vào Chu Sâm, nói: “Trước kia ngài thích ăn khẩu vị như vậy…”

Chu Sâm: “…” Anh gần như đổ mồ hôi lạnh.

Cũng may, Hạ Thì trực tiếp cắt lời Tiểu Tiểu: “Đã nói, đây là bạn trai tôi, không thể ăn.”

Còn nửa câu “những thứ có khẩu vị như vậy” Tiểu Tiểu chỉ có thể nuốt vào, thâm ý nhìn Chu Sâm một cái, không biết anh ta đã bỏ gì vào canh của đại nhân. Bạn trai thì sao, bạn trai thì không thể ăn sao?

Hạ Thì lại cảnh cáo Tiểu Tiểu, dặn cậu ta gọi cô là chị họ, nói ít lại, không được để lộ ra ngoài.

Tiểu Tiểu thường xuyên trộm đến khu thắng cảnh, ăn trộm một vài thứ, khá hiểu thế giới loài người, nên lúc này ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, cậu ta nhìn Hạ Thì kéo tay Chu Sâm đi đằng trước, nghẹn không nói được gì đi theo sát phía sau.

Vì thế trong mắt người khác, đó là một cặp yêu nhau vô cùng dồi dào sinh lực cùng nhau leo núi, đằng sau còn có một cậu trai mập mạp bước đi như bay.

Thể lực tốt như vậy mà lại mập thì thật hiếm thấy, Tiểu Tiểu không giống những người béo khác, hấp dẫn bao cặp mắt liếc nhìn.



Chờ tới khi họ lên tới đỉnh núi, nơi được chọn là địa điểm tụ hội, thì đã muộn, các đồng nghiệp khác đều đã tới, họ là nhóm đến muộn nhất.

Hạ Thì xin lỗi: “Ngại quá, tôi gặp em họ trên đường, nói chuyện mấy câu nên đến muộn, tôi còn dẫn cậu ấy tới đây, không có vấn đề gì chứ?”

Mọi người vừa thấy hình thể của “em họ” cô đều tỏ vẻ thông cảm.

Đây là lần đầu tiên Kha Kha gặp người thân của Hạ Thì, kinh ngạc nhìn người này, tuy hơi béo, nhưng gương mặt rất đẹp, cho nên cô ấy cũng không nghi ngờ cậu ta không phải em họ Hạ Thì.

Nhưng sau khi nghe Hạ Thì giới thiệu tên em họ, suýt chút nữa Kha Kha không nhịn được cười: “Cái tên này… thật thú vị.”

Cô ấy vô cùng có lòng tốt, giữ chặt Tiểu Tiểu, nói: “Vậy anh họ và chị họ một nhóm nhé, em gái họ và em trai họ một nhóm, lát nữa tôi kéo cậu lên.”

Vượt ngoài dự kiến của Kha Kha chính là Tiểu Tiểu không cần cô ấy kéo, ngược lại thể lực cô ấy không chịu nổi nữa, còn phải bám vào người Tiểu Tiểu.

Cơm trưa ăn ở nhà ăn của khu thắng cảnh, Tiểu Tiểu thấy Chu Sâm không ăn nhiều lắm, so sánh với bản thân rồi gièm pha với Hạ Thì: “… Chị họ, anh ta ăn ít quá.”

Dù là món ngon nhưng gầy quá cũng không được. Tiểu Tiểu không biết tiêu chuẩn thẩm mỹ của Hạ Thì là gì, suy cho cùng cô cũng không có đồng loại, nhưng quá khứ khi cô chọn lương thực dự trữ thì đều tìm những con to khỏe chắc thịt, đoán là bạn trai hẳn cũng giống vậy.

Tình yêu trong thế giới dị thú không giống thế giới loài người, chúng gắn bó keo sơn, có thể nói tình cảm vững chắc hơn vàng, nhưng một lời không hợp cũng sẽ ăn luôn đối phương.

Hạ Thì nhìn cậu ra một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu ăn nhiều là được.”

Tiểu Tiểu: “…”



Buổi chiều tới khu vui chơi, ở đây cung cấp phần lớn là thuyền đôi, có thể thêm một đứa bé đi cùng, bởi vì rất nhiều người trong đơn vị là vợ chồng, hoặc người yêu, cùng lắm có thêm đứa con, cho nên chia ra hai người một thuyền là thích hợp nhất.

Tiểu Tiểu tranh nhau muốn ngồi cùng thuyền với Hạ Thì, Kha Kha bị chọc cười: “Người ta là người yêu chắc chắn phải ngồi một thuyền, cậu đi cùng tôi đi.”

Tiểu Tiểu rất không cam lòng: “Tôi, tôi muốn chăm sóc chị họ.”

Cơ hội a dua nịnh hót tốt như vậy, Tiểu Tiểu muốn tranh thủ một chút.

“Còn cần cậu chăm sóc?” Kha Kha cười nói: “Cậu thật tri kỷ, nhưng em họ không thể so với bạn trai được.”

Tiểu Tiểu không vui nói thầm mấy câu - đãi ngộ của bạn trai cao như vậy khiến đám lương thực dự trữ như họ hâm mộ muốn chết.

Kha Kha nghe không rõ, nhưng với thính lực của Hạ Thì và Chu Sâm thì nghe thấy rất rõ, Tiểu Tiểu đang oán giận, cảm thấy mình nhiều kinh nghiệm, nặng hơn, đủ tư cách bò lên tầng lớp trên hơn Chu Sâm…