Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 109: Giao dịch



Tống Dư Hàng đợi cho đám người kia đi xa mới leo ra khỏi thùng container, tiếp tục men theo chân tường.

Đêm đã khuya, công nhân bên trong vẫn còn đang hì hục làm việc, máy móc trong khu xưởng cách đó không xa chạy ầm ầm, khói mù bốc lên nghi ngút, trong không khí tràn ngập một mùi hăng hắc gay mũi.

Nhân viên tuần tra thay phiên nhau canh gác một cách rất trật tự, mấy chiếc xe nâng chở nguyên vật liệu chạy vào bên trong khu hàng hóa nơi mấy thùng container được xếp chồng lên nhau.

Tống Dư Hàng gần như không thể di chuyển dù chỉ một bước, trốn trong ngõ tối mà đèn pha không chiếu tới.

Một chiếc xe nâng chạy qua trước mặt, người lái xe ngáp ngắn ngáp dài, đúng lúc ánh đèn lướt qua mặt anh ta, sáng đến chói mắt.

Anh ta vô thức nhắm mắt lại, dùng tay che bớt ánh sáng.

Thân xe rung chuyển, Tống Dư Hàng trượt người chui vào gầm xe.

Người lái xe buông tay xuống, lại ngáp một cái, tiếp tục chạy thẳng vào bên trong.

Tống Dư Hàng bám chặt gầm xe, mặt mũi dính đầy dầu máy, ước chừng năm sáu phút sau, xe mới dừnglại.

Cổng khu xưởng mở ra, mấy người công nhân đeo khẩu trang trắng chạy đến dỡ hàng.

Với tầm nhìn hiện tại của Tống Dư Hàng chỉ có thể thấy ống quần bọn họ đồng nhất là trang phục phòng hộ màu xanh, khá giống bộ trang phục mà Lâm Yêm mặc khi làm thí nghiệm.

Cô khẽ nhíu mày: --- Đây không phải là khu hậu cần sao?

--- Chẳng lẽ treo đầu dê bán thịt chó, bên trong đang bí mật làm một thí nghiệm nào đấy?

Theo những gì cô biết, Cảnh Thái là một tập đoàn đa quốc gia quy mô rất lớn, bên dưới sở hữu rất nhiều công ty con, phạm vi kinh doanh không chỉ bao gồm bất động sản, tài chính, giáo dục, công nghệ, còn tham gia vào cả cả lĩnh vực y tế.

Nếu là phòng thí nghiệm của Cảnh Thái, cứ quang minh chính đại làm là được, nửa đêm lén lén lút lút, còn bảo mật nghiêm ngặt như vậy làm gì.

Lúc cô còn đang suy nghĩ, người lái xe đã dỡ hàng xong chuẩn bị quay đầu trở ra, thừa dịp anh ta lái xe đến ven đường, Tống Dư Hàng thuận thể lăn một vòng, trốn vào góc tối phía sau người gác cổng.

Mấy người công nhân đi ngang qua cô, nhỏ giọng phàn nàn với người bên cạnh.

"Hơn nửa tháng nay ngày nào cũng phải tăng ca, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi."

"Ai mà không vậy, cấp trên đổi người, tam hỏa tân quan, lại nhận được một đơn hàng lớn, có thể không tăng ca sao."

*Tam hỏa tân quan – Quan mới đốt ba ngọn lửa: Một thành ngữ Trung, ý chỉ một vị quan chức mới được bổ nhiệm trước tiên phải làm nhiều việc có ảnh hưởng để thể hiện tài trí và năng lực của mình.

"Tôi đã không về nhà suốt một tuần nay, ngày nào cũng ngủ ở phòng thí nghiệm."

Người đang nói chuyện kia lắc cánh tay đồng sự.

"Này, ngày đó tôi vô tình lướt nhìn công thức, đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?"

Đồng sự hiếu kì: "Cái gì?"

Người kia liếc nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới thần bí nói: "Acid γ-hydroxybutyric (C4H8O3)."

Còn chưa nói xong người nọ đã túm chặt tay áo: "Suỵt, anh không muốn sống nữa sao! Đây chính là loại thuốc bị quản chế rất nghiêm ngặt!"

Tống Dư Hàng giật thót trong lòng, thò đầu ra ngoài nhìn, hai người kia đi tới cổng khu xưởng, sau khi được người gác cổng soát người, kiểm tra giấy tờ, nghiệm dấu vân tay rồi mới cho vào.

--- Mẹ kiếp, còn phải scan dấu vân tay, cẩn thận như vậy sao?

Cô vội vàng đến đây, không chuẩn bị gì cả, đoán chừng là không thể vào được.

Nhưng mà......

Tống Dư Hàng khẽ nhắm mắt lại, nhớ tới những gì Lâm Yêm từng nói.

"Acid γ -hydroxybutyric, một chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên có trong não bộ, trong y học được sử dụng như một loại thuốc an thần, trị chứng mất ngủ, trầm cảm."

"Nếu lạm dụng quá nhiều dễ dẫn đến tử vong, hơn nữa... sẽ sinh ra hội chứng giống như đang trong quá trình cai nghiện."

Cô đột nhiên nắm chặt tay, cùng với mấy vụ án trước đều có liên quan, vậy nên dù thế nào cô cũng muốn vào trong xem xét.

Tống Dư Hàng quay đầu lại mò mẫm trên mặt đất tìm những thứ có thể sử dụng, nhặt lên một hòn đá cầm trong tay, nhón chân ném về phía thùng hàng gần đó.

"Bang, bang——" Hòn đá va vào thùng hàng nảy lên vài cái, phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, lập tức thu hút ánh mắt của nhân viên gác cổng.

Tống Dư Hàng nhìn bọn họ rút dùi cui điện từ sau thắt lưng ra.

"Ai? Ai ở đó?!"

Một nhóm người vội vàng chạy ngang qua cô.

Bọn họ vừa đi khỏi, cô liền chạy tới trước cửa, ngón tay đẩy ra một khe cửa nhỏ, đưa mắt nhìn vào đó.

Tức khắc đồng tử của cô co rút lại, bên trong là một trong những cảnh tượng chấn động nhất mà cô từng thấy từ lúc chào đời đến giờ.

Bên trong khu xưởng đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Hàng chục người nhân viên mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh đứng điều khiển trước hệ thống máy móc, chất lỏng chảy ra từ lò phản ứng sau khi được lọc qua bằng máy chưng cất và tách rời bằng máy ly tâm thì chuyển thành các dãy ống nghiệm màu lam xếp chồng ngay ngắn trên dây chuyền sản xuất.

Toàn bộ không khí lặng ngắt như tờ, vừa căng thẳng lại nghiêm ngặt.

Trên một cái bình sắt lớn nhất ở trung tâm có chữ "γ- butyrolactone " được viết bằng sơn đỏ.

Cô từng nghe Lâm Yêm nói qua, đây là một trong những chất trung gian cần thiết để tổng hợp γ-hydroxybutyric, cũng là một chất nguy hiểm cấp một rất dễ gây cháy nổ, thậm chí còn nằm trong danh sách quốc gia - một trong ba loại chất gây nên ung thư.

Tống Dư Hàng khϊếp sợ không nói nên lời, yết hầu lăn lộn lên xuống, một lúc lâu sau mới có thể định thần lại, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, bật camera hướng vào bên trong.

Màn hình quay không đến ba giây, ánh đèn đã bao phủ khắp người cô, một tiếng quát chói tai: "Ai?"

Quay đầu đã thấy một cây dùi cui đập tới!

Tống Dư Hàng vô thức nhấc tay áo lên che mặt, lui lại một bước, cây côn sắt đập vào cửa, cô xoay người bỏ chạy.

"Đuổi theo!"

Mấy người phía sau dai dẳng bám theo không ngừng.

Tống Dư Hàng nhanh nhạy trèo tường, lòng bàn tay bị mảnh thủy tinh cắm ngược trên đầu tường cắt vào, cấp tốc biến mất vào trong màn đêm.

Mấy người bị cắt đuôi dừng lại thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối bực tức: "Mẹ nó, trở về báo cáo với thiếu gia, nơi này đã bị phát hiện."

Một lúc sau khi thuộc hạ đến báo cáo cho hắn, Lâm Khả đang vuốt ve quả cầu thủy tinh trân quý của mình, cầm tấm vải nhung lau đi lau lại.

Hắn nhướng mày như đã đoán được từ trước: "Ồ? Nhanh vậy sao, tôi còn tưởng phải rất lâu nữa chứ."

"Vậy giao dịch ngày mai..." Thuộc hạ do dự muốn nói lại thôi.

"Tiếp tục." Lâm Khả đặt lại quả cầu thủy tinh lên cái giá đỡ trên bàn.

"Vâng." Thuộc hạ không hiểu đây là ý là gì, nhưng nhìn vẻ mặt khó coi của hắn, vội vàng cúi người rời đi.

Lâm Khả đứng dậy, ánh mắt vừa lúc rơi vào một bức tranh màu nước trên tường, trên bức tranh là hình ảnh hai đứa trẻ một lớn một nhỏ sóng vai nhau nằm trên sườn đồi ngắm sao.

Kia là nét bút của Lâm Yêm lúc còn nhỏ.

Bầu trời xanh tím lấp lánh rất nhiều vì sao, bãi cỏ xanh đung đưa bên cạnh, bóng lưng bé gái vừa mảnh mai vừa yểu điệu, mái tóc mềm mại xõa ngang vai.

Chàng trai gối đầu lên hai tay nằm bên cạnh cô, cỏ xanh che khuất đôi mắt anh.

Mặc dù khi đó kỹ năng vẽ của cô còn vụng về, nhưng toàn bộ bức tranh cảnh đẹp ý vui trông cực kỳ hài hòa.

Lúc cô đưa bức tranh này cho hắn mới mở miệng gọi "Anh" lần đầu tiên, năm đó cô mười tuổi, mà hắn đã chuẩn bị ra nước ngoài du học.

Lúc ly biệt Lâm Yêm đã đem bức tranh này làm quà tặng cho hắn, thoắt một cái đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Lâm Khả lấy khung ảnh xuống tháo ra, cầm tấm vải nhung lau sạch bụi, nhẹ nhàng vuốt ve bóng lưng của cô.

"Yêm Yêm, anh sẽ không để cho em chết vô ích."



Tống Dư Hàng không về nhà mà lái xe thẳng đến một nơi khác, gõ vang cửa phòng.

Một lúc sau, trong phòng vọng ra giọng nói của lão nhân.

"Ai vậy?"

"Là tôi."

Tống Dư Hàng theo ám hiệu hai dài một ngắn nhẹ nhàng gõ mấy lần.

Phùng Kiến Quốc mở cửa, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ đi dép lê, nhìn quanh hành lang một vòng: "Mau vào đi."

Tống Dư Hàng cởϊ áσ khoác mũ len xuống rồi bước vào, trên mặt vẫn còn dính dầu máy, vết thương trên tay cũng không nhẹ.

"Cô..."

"Nói ngắn gọn, tôi có một phát hiện quan trọng muốn báo cáo với ngài, cho dù tôi gửi tin nhắn hay gọi điện thoại đều có khả năng bị nghe lén, cho nên đêm khuya mới tự tiện đến đây, làm phiền rồi."

Tống Dư Hàng vừa nói vừa nhìn vào phòng.

Phùng Kiến Quốc đẩy cửa thư phòng ra: "Không sao, vào đi rồi nói, mọi người đều ngủ rồi."

Ông rút khăn giấy trên bàn ra hiệu cho cô lau trước, Tống Dư Hàng tùy tiện lấy tờ khăn giấy phủi phủi mấy đường, lấy điện thoại từ trong túi mở album ảnh ra đưa cho ông.

Cảnh tượng chợt lóe lên, chỉ nhìn thấy vài cái bóng màu xanh, cực kỳ mơ hồ.

Phùng Kiến Quốc khẽ giật mình: "Đây là.... "

Đáy mắt Tống Dư Hàng có chút tiếc hận: "Cảnh Thái xây dựng một khu hậu cần ở vùng ngoại thành, tôi tình cờ lẻn vào, phát hiện bên trong có một phân xưởng bào chế dược rất lớn."

"Lúc rời đi không cẩn thận bị bọn họ phát hiện, có lẽ rất nhanh thôi bọn họ sẽ lấy lại tinh thần, Phùng cục, tôi thỉnh cầu ngài hạ lệnh phong tỏa khu xưởng ngay lập tức, nhất định sẽ thu được tang vật."

Sau khi cô nói xong, căn phòng chìm vào im lặng.

Phùng Kiến Quốc nghi ngờ nhìn cô: "Sao cô có thể khẳng định đó là Cảnh Thái? Với cả làm thế nào cô tìm được khu xưởng đó?"

Tống Dư Hàng biết, nếu không nói rõ ràng những việc này, sẽ không cách nào xua tan lo nghĩ của ông.

Cô liếʍ môi, trong cổ họng bởi vì bán sống bán chết mà sặc lên mùi máu tươi.

"Tôi đã thấy qua, ký hiệu trên đồng phục của họ, giống hệt với phù hiệu của Cảnh Thái."

Cô nói rồi, dựa vào ký ức vẽ tay ra, đưa tờ giấy trắng cho ông.

Phùng Kiến Quốc nhìn tờ giấy âm thầm đánh giá: Tống Dư Hàng nói cô đuổi theo chiếc xe tải giao hàng từ hộp đêm Hoan Ca đến khu xưởng, phát hiện một nhà máy bào chế dược quy mô lớn được tổ chức nghiêm mật, có thể nói lên rằng tin tức nội ứng truyền về là thật.

Lô hàng kia hơn phân nửa là ngày mai sẽ phải xuất kho, lúc này phái người bao vây chẳng khác nào đánh rắn động cỏ, tuy rằng có thể bắt được rất nhiều người, nhưng hung thủ phía sau vẫn chưa thể một mẻ hốt gọn.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tránh gió xuân thổi lại mọc.

Chỉ một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, trong lòng Phùng Kiến Quốc đã hiện lên vô số suy nghĩ, ông bình tĩnh đón tiếp ánh mắt của cô.

"Tôi biết rồi, cô trở về đi."

Tống Dư Hàng sửng sốt: "Đây là ý gì? Không phái người đi sao?"

Thấy Phùng Kiến Quốc thờ ơ, cô phủi đất đứng dậy, thấp giọng quát lên: "Cũng vì thứ này đã có rất nhiều người chết! Những đứa trẻ vô tội trong "Bạch Kình án", người bị kẻ khác xúi giục như Lý Dương, cuộc đời bất hạnh như Dư Kình, oanh liệt hy sinh như Trương đội..."

Cô đột nhiên cắn chặt môi dưới: "Còn cả... Lâm Yêm của tôi."

"Chẳng lẽ nhiều sinh mệnh như vậy rốt cuộc không đáng giá chút nào sao?" Tống Dư Hàng nói đến đây có chút đỏ cả vành mắt.

Cô nghĩ đến cái chết của Lâm Yêm, nghĩ đến lô hàng này được xuất kho, sẽ có thêm hàng vạn gia đình bị phá hoại, nhất thời cô cảm thấy khí huyết cuồn cuộn dâng lên, nhấn chìm toàn bộ căm phẫn của chính mình.

Đáy mắt Phùng Kiến Quốc lướt qua một tia chua xót.

Ông cũng rất muốn đưa bọn tội phạm này ra trước công lý, nhưng bây giờ thực sự không phải thời cơ tốt nhất để thu lưới.

Tống Dư Hàng bị hận ý làm mờ mịt đầu óc, ông sẽ không, cho nên chỉ lặp lại một lần nữa, dùng ngữ khí ra lệnh.

"Cô trở về đi, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn."

Tống Dư Hàng cao giọng nói: "Vì cái gì? Ngài không đi thì tôi đi!"

Phùng Kiến Quốc đứng dậy, cái ghế nhẹ vang lên: "Cô đứng lại cho tôi! Bây giờ cô chỉ là một cảnh sát tuần tra, lấy tư cách gì mà đi!"

Tống Dư Hàng ngơ ngẩn, hai mắt đỏ bừng, môi trên mím môi dưới, siết chặt nắm đấm.

"Cảnh sát tuần tra thì làm sao, cảnh sát tuần tra cũng có thể..."

Phùng Kiến Quốc đi đi lại lại trong phòng, giọng điệu chắc chắn mà nói.

"Không có trang bị tiên tiến, không có súng ống đạn dược, không có viện trợ mạnh mẽ, cô đến đó muốn tìm chết!"

"Chẳng lẽ, bọn buôn ma túy kia sẽ bỏ súng xuống, tay không tấc sắt để cô bắt sao?"

"Cô nhìn bộ dáng hiện tạicủa mình xem, giống hệt Lâm Yêm!"

Ông phát hỏa không nhẹ, lời vừa đến miệng liền thốt ra.

Phải đợi một lúc lâu sau, phát giác được có chút không ổn, mới ngượng ngùng sờ mũi một cái.

Tống Dư Hàng đã bình tĩnh lại, nước mắt chực chờ rơi xuống, lại bị cô nuốt ngược trở về.



"Ngài nói rất đúng, trước kia tôi cũng cảm thấy cô ấy rất bốc đồng, nhưng mà sống trên đời này, nếu không ai có thể làm mình rung động, để mình tình nguyện trả giá bằng mọi thứ bao gồm cả sinh mệnh này, thì cuộc sống này thật tẻ nhạt."

"Ba tôi cũng từ một cảnh sát tuần tra ở đồn cảnh sát nhỏ đi lên, Lâm Yêm cũng từ một bác sĩ pháp y thực tập đi lên, mỗi người sinh ra đều bình thường, ai cũng như ai, không phân biệt cao thấp giàu nghèo."

"Cho dù tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ, tôi cũng hi sinh trên chức vị của mình, chứ không phải nhìn bọn tội phạm lộng hành lại nhắm mắt làm ngơ, tham sống sợ chết."

Cô nói rồi, cầm tờ giấy trên bàn lên vò nát, ném vào thùng rác, quay người rời đi.

"Ngài có đại cục của ngài, tôi cũng có lý để kiên trì tới cùng, chúng ta ai cũng không thuyết phục được ai, xin lỗi tối nay làm phiền rồi, tôi về đây."

Phùng Kiến Quốc tức giận đến mức phổi cũng muốn nổ tung, vừa giận vừa sợ, làm sao cái tốt không học mà hết lần này tới lần khác học theo tính tình lỗ mãng của Lâm Yêm, chỉ sợ cô sẽ nhất thời xúc động mà chạy tới chịu chết!

Ông đã hứa với người nào đó sẽ bảo vệ trông nom cô thật tốt.

Lâm Yêm nếu biết được chuyện này còn không phải sẽ dựng móng vuốt lên trở mặt không làm nữa sao.

Thấy cô sắp rời đi, ông nóng lòng không chịu được.

Phùng Kiến Quốc suýt chút nữa cũng muốn lên cơn đau Iim, tận tình khuyên bảo: "Dừng lại! Tôi bảo cô không được đi thì đừng có đi, chuyện này Cục thành phố cùng Đội phòng chống ma túy tự có sắp xếp riêng, cô đừng làm bứt dây động rừng ảnh hưởng đến đại cục!"

Lời nói gấp vội vô cùng.

Dưới mũ Tống Dư Hàng lặng lẽ kéo khóe môi cười, xoáy người lại.

"Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Phùng Kiến Quốc khẽ giật mình, quơ lấy chén trà làm động tác như muốn ném đi.

"Cô dám lừa tôi?"

Tống Dư Hàng không né tránh: "Không giả vờ một chút thì sao ngài có thể nói thật với tôi."

Phùng Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi, khỉ thật, Tống Dư Hàng không chỉ học theo tính nóng nảy của Lâm Yêm giống đến bảy tám phần, còn bắt chước luôn cả cái tính xảo trá giảo hoạt kia.

Cái quái gì thế, không phải người nhà không bước vào cửa.

*Không phải người nhà không bước vào cửa: Là một câu tục ngữ, hiểu nôm na là những người có thể ở chung với nhau thường có tính khí, phong cách, sở thích giống nhau, nếu không thì khó đến được với nhau.

"Ngài cũng đừng ném chén trà, đêm khuya ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cháu gái, nói cho tôi biết, kế hoạch tuyệt mật đó là gì?"

Cô lại thản nhiên ngồi xuống, lấy một ít lá trà bỏ vào cốc giấy dùng một lần, pha nước nóng uống cho thấm giọng.

Đêm hôm đó, đèn trong thư phòng sáng rất lâu.

Lúc Phùng Kiến Quốc tiễn khách rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cháu gái nhỏ của ông đã mở cửa phòng ngủ ra, đứng tại chỗ dụi mắt.

"Ông nội......"

Phùng Kiến Quốc xoay người, trên mặt tràn ngập hiền hòa mỉm cười, từng bước đi lại bế đứa bé lên.

"Ai dô, Tiểu Phùng Phùng làm sao muộn thế này còn chưa ngủ nữa?"

Cô bé ôm con búp bê vải trong tay, mở to mắt: "Con không ngủ được."

"Vậy ông nội sẽ kể chuyện cho con nghe được không nào?" Phùng Kiến Quốc ôm đứa nhỏ đẩy cửa đi vào phòng.

Cô bé vòng tay ôm cổ ông: "Được ~"

"Con muốn nghe chuyện gì?" Phùng Kiến Quốc bật sáng đèn bàn, đeo cái kính lão lên.

"Cô bé Lọ Lem, Công chúa Bạch Tuyết, Pinocchio?"

Đứa nhỏ ôm con búp bê nghĩ ngợi một lúc: "Ông ơi, con muốn nghe chuyện về cảnh sát."

Ông lão cười lên, tóc mai bên tai đã bạc trắng, nếp nhăn trên mặt giãn ra một chút, khí chất khắc nghiệt trong công việc xung quanh cũng dịu đi rất nhiều.

Ngay lúc này, ông không phải là một cục trưởng cảnh sát uy nghiêm, mà chỉ là một người ông yêu thương cháu gái của mình.

"Được, vậy ông nội sẽ kể chuyện cảnh sát, năm xưa..."

Một tiết mục ngắn được thêu dệt nên còn chưa kể xong, cô bé đã lim dim đôi mắt, ôm cổ tay của ông nói với giọng ngái ngủ.

"Ông nội thật lợi hại, Phùng Phùng lớn lên cũng muốn làm cảnh sát."

Phùng Kiến Quốc âu yếm xoa đầu cô bé, đặt cánh tay nhỏ vào trong chăn, tắt đèn, lặng lẽ rời đi.



Ngày hôm sau, Tống Dư Hàng đi làm như mọi khi, tuần tra quanh khu vực trực thuộc mà mình quản lí, giải quyết xong mấy vụ tranh chấp nhỏ trong khu phố, rất nhanh đã đến buổi tối.

Cô một bên nhìn đồng hồ treo tường, một bên mặt không cảm xúc nhai mì gói.

Cách mười một giờ còn hai tiếng nữa, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Có người nhấc điện thoại lên nghe máy, là cuộc gọi nội bộ từ trung tâm chỉ huy 110.

"Tiếp nhận tin tức quần chúng báo đến, phát hiện trong hộp đêm Hoan Ca có một lượng lớn chất hóa học nghi là ma túy, có người đang giao dịch ngay tại hiện trường, cấp trên yêu cầu chúng ta đến trước Đội phòng chống ma túy một bước để kiểm soát, tránh cho mấy tên buôn nghe tin lại trốn mất."

Tống Dư Hàng một ngụm canh còn chưa ăn xong, cảnh sát trưởng đã chạy vào: "Nhanh nhanh nhanh, mọi người mau đi theo tôi, chúng ta nhận được một vụ án lớn!"

Nghe thấy mệnh lệnh, phản ứng bản năng của Tống Dư Hàng là tuân theo, mặc quần áo chỉnh tề, cầm dùi cui điện, buộc chặt bao súng, đeo lên máy ghi âm của cơ quan chấp pháp đi ra cửa.

Mãi cho đến khi nhìn thấy trong đồn chỉ có hai chiếc xe cảnh sát, toàn bộ người trong văn phòng đều đổ ra ngoài, cô mới phát giác được có cái gì đó không đúng.

"Đồn trưởng, chúng ta đi đâu, nhiệm vụ gì?"

"Hừm, nếu không phải đồn cảnh sát chúng ta gần hộp đêm Hoan Ca, nhiệm vụ này cũng không tới phiên chúng ta làm, có người đến báo cáo, hộp đêm Hoan Ca đang giao dịch ma túy! Đội phòng chống ma túy sẽ đến sớm thôi, chúng ta đến kiểm soát hiện trường trước."

Hộp đêm Hoan Ca, hiện trường giao dịch ma túy.

Trong lòng Tống Dư Hàng đột nhiên lộp bộp một chút, nhìn ra ánh đèn nhấp nháy bên ngoài cửa sổ.

Xe cảnh sát bật đèn báo hiệu, còi inh ỏi vang lên lướt qua ngã tư đường.



Mười lăm phút trước.

Lâm Yêm trong phòng đi tới đi lui.

"Vương ca đã về chưa?"

Lưu Chí lắc đầu: "Vẫn chưa, em vừa đi đến phòng của Trần Phương, không thấy ai cả, hơn phân nửa là..."

Đã cùng nhau ra ngoài.

Nửa câu sau nói ra sợ lại chọc giận cô, Lưu Chí đành phải nuốt ngược vào.

Lâm Yêm cắn răng: --- Mẹ nó, cũng không xem đây là lúc nào rồi, đàn ông đúng thật là loài sống bằng nửa thân dưới, không giúp ích gì được hết.

Như thể để xác định suy nghĩ của cô, điện thoại reo lên, là một dãy số điện thoại lạ.

Lâm Yêm nghi hoặc, ngay trước mặt hắn, mở loa ngoài nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Cục cảnh sát chi nhánh Quân An, Vương Lực có phải là bạn trai của cô không? Trong lúc chúng tôi tuần tra, phát hiện anh ta cùng một người phụ nữ lạ đang trong phòng tiến hành tiền sắc giao dịch, phiền cô đến đây chuộc người về."

Người cảnh sát đã nói rất uyển chuyển rồi, nói thẳng ra không phải là đi chơi gái bị bắt quả tang sao?

Lâm Yêm suýt chút nữa cũng phun ra một ngụm máu già, nghĩ cũng biết Vương Lực là tên giả của Vương Cường, khả năng cao có lẽ cũng sử dụng chứng minh thư giả.

Ngón tay cô ấn lên giữa lông mày: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến, cúp máy đây."

Lưu Chí nhìn vẻ mặt chán nản của cô, không ngừng hút thuốc, chỉ nghĩ rằng cô phiền muộn vì Vương Cường vượt quá giới hạn, yên lặng đưa cho cô một chén trà.

"Chị dâu đừng nóng giận, em đến đón đại ca trở về."

Có người gõ nhẹ hai lần cửa.

Lâm Yêm dụi tắt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn: "Vào đi, có chuyện gì?"

Người phục vụ hơi cúi người chào nói: "Chị Hồng, người đến rồi."

Con ngươi của Lâm Yêm co rút lại: "Không phải đã nói mười một giờ sao?"

"Là do người mua, nói là đêm dài lắm mộng, giao dịch sớm hơn một chút cũng an tâm hơn, cho nên tạm thời thay đổi thời gian, Hổ ca cũng đang trên đường đưa hàng đến, nhiều nhất mười phút nữa sẽ tới nơi, họ muốn chúng ta sắp xếp tốt địa điểm, chuẩn bị nhận hàng."

Nghe được tin này, bản năng đầu tiên của Lâm Yêm, quá gây chú ý rồi, nếu như lúc này phái người đi đón Vương Cường, làm không khéo sẽ bị những tên canh gác gần đó nghĩ rằng cô đang mật báo cho cớm.

Cô khẽ nhắm lại đôi mắt, nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Được, tôi biết rồi, lui xuống trước đi, để tôi chuẩn bị một chút, còn phải đi tiếp khách."

Người phục vụ cung kính cúi đầu chào rồi ra ngoài.

Lưu Chí đi đến phía sau cô, nhìn cô ngồi trước gương vặn mở nắp son môi, nhẹ nhàng thoa lên rồi mím môi dưới, đội lên một chiếc mũ sa màu đen, che đi hơn nửa khuôn mặt xinh đẹp, bao gồm cả nốt ruồi duyên kia.

Hắn kiềm lòng không được vuốt thẳng vành mũ cho cô, ánh mắt mang theo vài phần mê luyến.

"Chị dâu thật xinh đẹp."

Lâm Yêm cười nhạt một chút, nhìn vẻ mặt say mê của người đàn ông trong gương. Ngay lúc này cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Vương Cường, bất kể là đối với cô hay đối với Trần Phương.

Vương Cường giống cô lúc trước, dạo chơi nhân gian, chưa từng chân chính động tâm với ai.

Huống chi hắn mặc dù là đàn ông, còn là một trùm buôn ma túy, một tên tội phạm, một thủ lĩnh của một băng nhóm tội phạm, sẽ không bất cẩn như vậy, chơi gái còn để bị cảnh sát bắt tại chỗ!

Lâm Yêm nghĩ tới đây, sau lưng mồ hôi lạnh đều tuôn ra.

Cô búng tay một cái đặt cây son xuống bàn, nước mắt đột nhiên tràn ra.

Lưu Chí nhìn trong gương thấy cô khóc, sợ hãi cuống cuồng lên, đem người quay lại: "Chị dâu, làm sao vậy?"

Đầu ngón tay không xương của Lâm Yêm vô lực đặt lên cổ tay hắn, nước mắt như ngọc rơi xuống bàn tay hắn.

"Lưu Chí, bọn họ đều không tin tôi, chỉ có cậu tin tôi, yêu tôi, bảo vệ tôi, tôi có thể sống hay không, đều dựa vào cậu."



Năm phút sau.

Một chiếc xe van giao hàng cỡ nhỏ đi vào.

Lão Hổ mặc quần áo lao động nhảy xuống xe gõ cửa, Lưu Chí nghênh đón người vào trong, nhìn xung quanh một chút, đóng cửa lại.

"Chị Hồng đang đợi, mời."

Hắn dẫn mọi người đi lên lầu, nhân viên dỡ hàng ngoài cửa vẫn đang bận rộn làm việc của mình.

Mấy người Lão Hổ mang tới có người dâng thuốc lá lên: "Các anh em vất vả rồi."

"Hừ, đều là giúp Đỉnh Gia làm việc, sao lại nói vất vả."

Người kia hướng bên cạnh liếc mắt ra hiệu.

Một chiếc xe van khác biển số giống nhau như đúc lặng lẽ chạy vào.

Người đưa thuốc lá kia kéo bả vai người đang nói chuyện qua: "Mỗi lần giao dịch, chị Hồng đều để dành một ít cho mình, lần này có hàng ngon, có lẽ cũng sẽ chia cho các anh em một ít."

"Vậy thì tốt quá, ở bên Đông Nam Á, chim không thèm ị, ngay cả một người phụ nữ ra dáng cũng không có, chỗ này ---"

Bọn họ càng nói càng phấn khích, phá lên cười ha hả.

"Yên tâm đi, đây là nơi nào chứ, hộp đêm đó! Hộp đêm cái gì nhiều nhất?"

Đám người còn lại xấu xa cười lên, cùng nhau tán thành: "Đương nhiên là nữ nhân rồi!"

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đi ngang qua.

Người đưa điếu thuốc lúc đầu kia là thuộc hạ của Lưu Chí, hắn buông vai tiểu đệ của Lão Hổ ra.

"Đi đi đi, làm việc trước, làm việc đi."



Nhìn thấy xe cảnh sát đi ngang qua ngã tư, những người dân xung quanh đều nháo nhào trông ngóng.

Tống Dư Hàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Đồn trưởng, tôi đang nghĩ, hay là chúng ra đợi Đội phòng chống ma túy tới rồi hãy xông vào."

Đồn cảnh sát chi nhánh Liên Hoa Trì chỉ là một đồn cảnh sát nhỏ ít người biết đến, thậm chí còn không có vị trí trên bảng xếp hạng trong rất nhiều chi nhánh lớn nhỏ ở thành phố Giang thành này, cơ hội thăng tiến cũng không có, chỉ mong chờ lần này có chút công huân còn có thể xin cấp trên thăng một cấp.

"Đây là việc cấp bách, lỡ như mấy tên buôn ma túy kia chạy thoát thì làm sao bây giờ, không thể đợi thêm được nữa!"

Đương nhiên Tống Dư Hàng hiểu rõ tình thế bây giờ rất cấp bách, nhưng mà...

Cô lại không thể nói ra những chuyện buổi tối hôm qua.

Cô còn chưa suy nghĩ xong, hộp đêm Hoan Ca đã ngay trước mắt.

Xe cảnh sát không thể đi vào, phải dừng ở ngã tư đường, một đoàn người mở cửa xe, lần lượt nhảy xuống.

Đồn trưởng nạp đạn lên nòng: "Lát nữa nghe mệnh lệnh của tôi, trực tiếp phá cửa bắt người, nếu như có người cương quyết chống cự, cứ việc nổ súng, đừng bắn vào những chỗ trọng yếu là được."



Bọn họ đang sử dụng đều là đạn cao su, lực uy hϊếp có thừa, nhưng lực sát thương không cao.

Tống Dư Hàng thở dài một hơi, đã không kịp ngăn cản nữa rồi.



"Chị Hồng đâu, coi thường tôi... tôi tôi tôi sao? Còn không ra... Ra tiếp đãi tôi?"

Hắn nói chuyện lắp ba lắp bắp, giọng nói ngọng nghịu không rõ.

Suy cho cùng thì Lưu Chí cũng là người theo chân Vương Cường gặp qua không ít nhân vật lớn, lại được Lâm Yêm phân phó, hắn vẫn rất bình tĩnh rót một chén trà.

"Ông chủ Tiền, đừng nóng vội, chị Hồng của chúng tôi chút nữa sẽ đến tất nhiên là muốn có hàng tốt cho ngài."

Bên cạnh hắn có hai người đẹp mặc áo hở eo, cổ áo khoét sâu lại đút cho hắn một quả nho khác.

Lúc này sắc mặt của ông chủ Tiền mới hòa hoãn xuống một chút.

"Được rồi, Vương ca không có ở đây, tôi nể mặt cậu, tin chị Hồng một lần nữa."

Lâm Yêm trong phòng suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không có cách nào truyền tin tức ra ngoài, cuộc giao dịch này nhất định có vấn đề!

Hiện tại nàng chỉ có thể hy vọng cảnh sát đừng đến, tuyệt đối đừng đến, nếu đến nàng sẽ bị bại lộ mất, những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như không đến, nàng còn có một chút hi vọng sống.

Trước mắt điện thoại của Lâm Yêm chắc chắn đã bị theo dõi, không thể gọi điện thoại, tin nhắn càng không thể gửi, tất cả tài khoản đều nằm trong tay Vương Cường.

Lâm Yêm nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, để lại một khe nhỏ, nhìn ra ngoài.

Con hẻm nhỏ hẻo lánh đằng sau hộp đêm Hoan Ca cũng có không ít người lang thang, những người này rất lạ mặt, không giống người của nàng.

Lâm Yêm đóng cửa sổ lại, đi tới đi lui trong phòng, lòng nóng như lửa đốt.

Đúng lúc bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, hẳn là người đến thúc giục nàng, giọng nói rất lạ lẫm.

"Chị Hồng đâu?"

"Bên trong."

Lập tức có tiếng gõ cửa.

"Chị Hồng, ông chủ Tiền đến rồi."

Móng tay Lâm Yêm bóp chặt vài dấu trên điếu xì gà, châm lửa, khoác thêm áo choàng, ngậm điếu xì gà trong miệng bước ra cửa.

"Đến liền, thay quần áo thôi, vội cái gì."

Dứt lời, phong tình vạn chủng liếc hắn một cái, nhét điếu thuốc vào miệng hắn.

"Cầm đi, chị đây thưởng cho cậu."

Người kia đợi Lâm Yêm quay mặt đi, liền bật cười một tiếng, lấy điếu thuốc trong miệng ra, ném xuống đất.

Loại giao dịch này, để đảm bảo băng nhóm sản xuất ma túy phía sau Lão Hổ là trong sạch, thường đều là phe thứ ba, Bùi Cẩm Hồng cùng Vương Cường làm cầu nối, đợi sau khi thành giao có thể lấy một phần tiền hoặc ma túy làm thù lao, bản thân Lão Hổ chắc chắn sẽ không ra mặt, đưa hàng xong sẽ chỉ núp mình trong tối, phái thuộc hạ đến giám sát hiện trường, trên danh nghĩa là đề phòng đối phương gian lận, thực tế cũng là đề phòng bọn họ.

Những tên tội phạm này thủ đoạn thật sự gian xảo, ác tâm cực kỳ.

Lâm Yêm vừa nghĩ như vậy, vừa âm thầm lau một vệt mồ hôi cho mình.

Vương Cường không có ở đây, không có chỗ dựa, phía trước có người mua, phía sau có Lão Hổ, có thể nói là trước có sói sau có hổ, muốn bước cũng khó, như đi trên một lớp băng mỏng.

Nàng phải chú ý đến từng lời nói của mình, từng biểu cảm, từng động tác, thậm chí là từng ánh mắt.

Chỉ cần có bất kỳ chỗ nào không đúng, đừng nói đợi cảnh sát đến làm bại lộ thân phận, chỉ cần lộ ra một chút sợ hãi cùng nửa phần không thích hợp dưới ánh mắt của bọn côn đồ hung ác này, Lâm Yêm cũng có thể bị xé nát cho chó ăn ngay cả xương vụn cũng không còn.

Trận ác chiến đầu tiên từ lúc nàng làm nội ứng đến nay đã sắp khai hỏa.

Lòng bàn tay Lâm Yêm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng âm thầm điều chỉnh hơi thở, vừa định nhấc chân đi xuống lầu.

Cánh cửa bị một chân đá tung, mấy người phục vụ mặt mũi bầm dập ngã vào.

Ánh đèn nhiều màu trong vũ trường lấp lóe trên người cô, phản chiếu khuôn mặt như tạc tượng của Tống Dư Hàng.

--- Tại sao lại là chị ấy?!

Tay nắm lan can của Lâm Yêm khẽ run lên một cái.

Tống Dư Hàng mang găng tay tác chiến nửa ngón, trên tay cầm một khẩu súng lục đen nhánh loại 54, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.

"Cảnh sát, đừng nhúc nhích, có người đến báo cáo nghi ngờ nơi này đang tiến hành giao dịch chất cấm, thành thật ôm đầu ngồi xuống tiếp nhận lục soát!"

Giọng nói vừa to vừa vang, mạnh mẽ rõ ràng, vừa đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Khoảnh khắc Lâm Yêm nhìn thấy cô, trong lòng dao động mãnh liệt, nước mắt rưng rưng, nhưng mà, nàng không thể khóc.

Bởi vì Lâm Yêm cảm nhận rõ người của Lão Hổ sau lưng mình rút một khẩu súng ra, đạn cũng đã lên nòng.

Càng lúc càng nhiều tiếng bước chân, Tống Dư Hàng cùng đồng đội của cô bị bao vây đứng ở giữa.

Mặc dù Lâm Yêm không biết những người này, nhưng trên người bọn họ vẫn mặc đồng phục cảnh sát giống như nàng đã từng.

Lâm Yêm không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi bên cạnh còn có Tống Dư Hàng.

Người mà nàng tâm niệm muốn che chở không ai khác chính là Tống Dư Hàng.

--- Chị ấy cuối cùng vẫn đến đây.

Lâm Yêm khẽ nhắm mắt lại, yết hầu lăn lộn lên xuống, rất nhanh lại mở mắt ra, lóe lên một tia sắc bén.

Nàng đem khẩu súng của người sau lưng từ từ đẩy ra.

"Đây là địa bàn của tôi, giao cho tôi."

"Nhưng nếu hôm nay không gϊếŧ cớm, tang vật cũng bị lấy đi, ai cũng không thể thoát."

Lâm Yêm thấp giọng, lạnh lùng nói: "Gϊếŧ người ngay giữa khu phố sầm uất thế này, xung quanh còn có mấy đồn cảnh sát, lỡ kinh động đến bọn họ, như vậy có thể đi được sao."

Cuối cùng Lâm Yêm quay lưng lại đứng trước họng súng chĩa vào Tống Dư Hàng, thừa dịp hắn ta không nhìn thấy bọn họ, Lâm Yêm đẩy hắn vào trong bóng tối.

"Tôi sẽ cầm chân bọn họ, mang theo người của anh rời khỏi nơi này nhanh lên."

Người đàn ông khẽ giật mình, ánh mắt thoáng qua vẻ do dự.

Lâm Yêm, không, là Bùi Cẩm Hồng đã lên tiếng.

Vừa nói nàng vừa nhấc chân bước xuống lầu, bộ bộ sinh liên, dáng người mê hoặc.

"Ô, ngọn gió nào đưa cảnh sát đến đây, chỗ chúng tôi làm ăn nhỏ, chỉ kinh doanh rượu, nghe ca hát, cũng phạm pháp sao?"

Giọng nói này đối với Tống Dư Hàng rõ ràng rất lạ tai, thậm chí còn có chút khàn khàn mị người, nhưng mà ngữ điệu nói chuyện này cô lại cực kỳ quen thuộc.

Tống Dư Hàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy nàng, cả người chấn động, khẩu súng trong tay chậm rãi buông xuống.

Cô tiến lên một bước, vành mắt đỏ hoe, khàn giọng gọi: "Lâm... Lâm Yêm?"

"Vị cảnh sát này, nhận nhầm người rồi." Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, tay vịn lan can đi xuống bậc thang cuối cùng.

Nếu không phải trong tình cảnh này, Lâm Yêm cảm thấy, mình có thể sẽ đứng không vững, gục ngã ngay tại chỗ không chừng.

Nàng lấy lại bình tĩnh, kéo lại chiếc áo choàng đang trượt xuống đầu vai, khoác trên mình một thân sườn xám xẻ tà dài đến đùi, từng bước yêu kiều đi đến trước mặt cô, trên mặt bày ra dáng vẻ là người vô hại nhưng lại ẩn chứa một nụ cười lạnh lùng.

"Mấy vị cán bộ đây một mực khẳng định chúng tôi buôn bán ma túy? Không có lý do, không có chứng cứ, tôi sẽ kiện các người ra tòa vì tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp còn vô cớ đánh người."

Nghe nàng nói như vậy, mấy tên thuộc hạ của Lưu Chí bị đánh lúc nãy cũng lần lượt bò dậy, khập khiễng đi đến bên cạnh nàng.

"Chị Hồng..."

Vết thương trên mặt kia cũng không nhẹ.

Lúc Lâm Yêm nhìn cô dò xét, Tống Dư Hàng cũng đang nhìn nàng.

Mặc dù gương mặt của người phụ nữ kia bị một lớp vải đen che khuất, nhưng mà đôi mắt của cô ấy, xương gò má quen thuộc của cô ấy, thân hình của cô ấy, tư thế của cô ấy, từng cử chỉ hành động của cô ấy, thậm chí là ngữ khí nói chuyện bình thường của cô ấy, đều giống hệt Lâm Yêm!

Nếu như không phải song sinh, hoặc căn bản là nàng chưa chết, Tống Dư Hàng cũng không nghĩ ra lí do tại sao nàng lại có mặt ở đây, tại sao lại đứng ở chỗ này.

Ngay từ phút đầu tiên Lâm Yêm xuất hiện, ánh mắt của Tống Dư Hàng luôn dán chặt vào người nàng.

"Lâm Yêm" thiêu rụi toàn bộ ý chí chiến đấu của cô.

Tống Dư Hàng bỏ súng vào lại trong bao da, hành động cũng lặng lẽ xoa dịu bầu không khí căng thẳng đang bao trùm.

Cô tiến lên một bước, phát hiện chiều cao hai người chênh lệch cũng không nhiều.

Tống Dư Hàng đưa tay vén mũ sa của nàng: "Cô rốt cuộc là ai?"

Lời vừa nói xong, đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Yêm không thể động, cũng không nên động.

Với thân thế hiện tại của nàng, chỉ là một người phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt, dù thế nào cũng tránh thoát không được, dù có tránh được, cũng không thể thoát.

Lâm Yêm buộc phải làm cho Tống Dư Hàng mất hết hi vọng, mới có thể bảo vệ cô, bảo vệ chính mình.

"Chị Hồng!" Lưu Chí nghĩ là cô muốn động tay với Lâm Yêm, vội vàng lao ra đem nàng kéo về sau mình.

Mũ sa rơi xuống.

Lộ ra một gương mặt cực kì giống Lâm Yêm.

Nhưng vẻ mặt đó lại vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn mang một chút chán ghét như đang nhìn một người xa lạ đường đột đến gây sự.

Tống Dư Hàng lảo đảo lùi lại một bước, hai mắt ngấn nước bỏ hoe.

"Lâm... Lâm Yêm..."

Lâm Yêm được Lưu Chí đỡ đứng vững, bốn mắt nhìn nhau.

Nàng cũng rưng rưng nước mắt, môi run rẩy, đã lâu không gặp, mái tóc dài không được chăm sóc, gần như che khuất cả đôi mắt.

Cô mặc trên người chỉ là đồng phục của một cảnh sát bình thường, bên trên quân hàm không có hai sọc ngang, chỉ có vài ngôi sao bốn cánh lạnh lẽo.

Lúc trước mỗi lần ra ngoài luôn chăm chút cho bản thân rất cẩn thận, bây giờ đồng phục mặc xiêu vẹo, trên cổ áo còn cài sai nút, đáng lẽ phải cài xuống một nút một đúng.

Quần áo trên người cũng rất bẩn, sắc mặt tái nhợt, ống quần xắn lên, dây giày tác chiến một bên chân bị bung ra.

Không biết những ngày này cô đã trải qua những gì, chức vị bị tước đi, bây giờ biến thành dáng vẻ thế này vừa sa sút lại còn rất chật vật.

Lâm Yêm muốn cười, nhưng cũng muốn khóc, trong lòng chua xót, nước mắt từng đợt dâng lên chóp mũi, bị nàng gắt gao bóp chặt lòng bàn tay bức ngược trở về.

Nàng không thể cười, lại càng không thể khóc.

Lâm Yêm buộc phải giữ một thái độ đủ lạnh lùng và cảnh giác.

Bởi vì bây giờ nàng là một "kẻ buôn ma túy", mà Tống Dư Hàng lại là cảnh sát.

Người của nàng và người của Tống Dư Hàng cũng chia ra hai phe rõ ràng đứng đối diện nhau, nhìn nhau chằm chằm.

Lâm Yêm chỉ có thể nghênh tiếp ánh mắt của cô, khóe môi câu lên một nụ cười mỉa mai.

"Tôi nói, tên tôi là Bùi Cẩm Hồng, bọn họ đều gọi tôi là 'chị Hồng'."

"Cảnh sát tuần tra mã số 015765, tôi sẽ ghi nhớ." Lâm Yêm nói, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào máy ghi âm trên ngực cô, nhón chân lên, ở bên tai cô thổ khí như lan.

"Cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về sự manh động của mình hôm nay, cảnh sát."

Hai chữ cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, âm cuối kéo dài, có chút ý vị cợt nhã.

Móng tay đỏ tươi của Lâm Yêm đặt trên vai cô, nhìn thấy vành tai cô vì sự gần gũi của mình mà đỏ bừng, ở một nơi cô không nhìn thấy lại có chút thất thần, nước mắt gần như trào ra ngay lập tức, xúc động mãnh liệt khiến nàng rất muốn ôm chặt người mình ngày nhớ đêm mong.

Nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn phải nhịn xuống, sau một lúc ngẩn ngơ, Lâm Yêm bước lui về.

"Tránh ra, để cho bọn họ lục soát."

Lưu Chí dẫn đầu lui ra, những người còn lại thấy hắn như thế, do dự một lúc, cũng lần lượt làm theo.

Chỉ có ông chủ Tiền đang trong phòng đứng ngồi không yên, trán đổ đầy mồ hôi.

Tống Dư Hàng cúi đầu nhìn gương mặt tương tự nhau kia, điểm khác biệt chính là, khóe mắt của cô ấy có một nốt ruồi lệ.

Lúc Lâm Yêm chạm vào mình, cô không có tránh, như thể đang muốn kiểm chứng điều gì đó. Tống Dư Hàng có thể ngửi thấy mùi dầu gội còn sót lại trên tóc nàng, mùi nước hoa kém chất lượng xen lẫn với mùi thuốc lá trên cổ nàng, nhưng thứ duy nhất cô không ngửi thấy chính là, hương hoa thoang thoảng trên người Lâm Yêm.

Người này có một gương mặt cực kì giống Lâm Yêm, có ngữ khí nói chuyện quen thuộc của cô ấy, có chiều cao của cô ấy, có thân hình của cô ấy, nhưng chỉ không có một thứ, chính là mùi hương của cô ấy, cùng tình yêu của cô ấy.

Trong mắt người phụ nữ trước mặt này, chỉ có sự thờ ơ, hoàn toàn lạnh lùng, xen lẫn một chút chén ghét cùng khinh bỉ.

Lâm Yêm... Sẽ không nhìn cô như vậy.

Trong lòng Tống Dư Hàng xoắn xuýt đau đớn vô cùng, nhưng mà cô biết, người phụ nữ trước mắt này là ai không quan trọng.

Là Bùi Cẩm Hồng cũng được, là Lâm Yêm cũng được, chung quy lại bọn họ vẫn là hai phe đối lập.

Tống Dư Hàng lạnh lùng nhìn nàng một cái, rốt cục tìm lại được thanh âm của mình: "Khống chế toàn bộ nơi này, cẩn thận lục soát cho kĩ."