Ta Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương 48: Lời tự thuật của tên cặn bã



Dịch: Gia Cát Nô

***

Trần Hán Thăng rút kinh nghiệm từ việc Thương Nghiên Nghiên ăn trộm vé xem phim của mình. Cho nên buổi chiều, trước khi bắt đầu tiết học, Trần Hán Thăng lại một lần nữa nhắc nhở mọi người không được phép tiết lộ số ghế của mình cho người khác biết. Hắn muốn mọi người luôn ở trạng thái chờ mong cùng khẩn trương cho tới khi buổi chiếu phim chính thức bắt đầu.

Trần Hán Thăng là người bố trí mọi việc từ đầu đến cuối, không những thế bạn nữ ngồi cũng đã sớm quyết định, nên so với mọi người trong lớp hắn là người bình tĩnh nhất.

Buổi tối đã đến, mặt trăng lặng lẽ khi ẩn khi hiện trong từng đám mây lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần, bên trong trung tâm trường học được bao quanh bởi những ánh đèn sáng lấp lánh, hấp dẫn những đàn bướm lượn lờ xung quanh. Sau bữa cơm tối, khoảnh khắc mọi người mong chờ đã đến, dù cho gió đêm có chút lạnh, nhưng làm cho lòng người cảm thấy sung sướng đến kỳ lạ.

Sinh viên ai nấy đều mong chờ ngày thứ 6, dù cho những ngày trong tuần công việc học tập cũng không nặng nề gì. Nhưng ngày hôm nay, đám độc thân có thể tụ tập lại với nhau, không kiêng kỵ gì mà chơi đùa suốt đêm. Những cặp đôi yêu nhau có thể không trở về ký túc cũng được. Đài phát thanh của trường cũng cực kỳ tâm lý, những làn điệu của bài "chết cũng muốn yêu" vang lên làm cho cảm xúc dâng trào.

Chết cũng muốn yêu, không làm được thế thật sự không thoải mái.

Tình cảm sâu bao nhiêu, chỉ có cái này, mở đủ để bày tỏ.

...

Mấy thằng đực phòng 602, hay tất cả bọn con trai lớp hai Hành Chính Công, giờ này ai nấy đều sôi sục ý trí chiến đấu, ai nấy đều rất khẩn trương. Thậm chí Lý Quyến Nam còn dự định trốn ở phòng, không tham gia nữa.

"Lớp 2 hành chính công không chấp nhận loại người "lâm trận bỏ trốn", cũng không chào đón người không dám đối mặt với áp lực.

Trần Hán Thăng ép buộc Lý Quyến Nam ra khỏi phòng, sau đó liếc mắt nhìn mấy thằng trong phòng. Thằng nào thằng nấy tóc tai gọn gàng, vuốt gel bóng mượt, chỉ còn thiếu bộ vét nữa là trở thành một người đàn ông thành đạt rồi.

"Xuất phát."

Trần Hán Thăng hét lớn, giống như tiếng kèn lệnh xuất quân trong đêm tối.

Nhưng khi mọi người đi xuống sân trường, thì rất tự giác tản ra hành động. Bởi vì, mỗi người đều có sự mong chờ khác nhau, khả năng có Lý Quyến Nam là một người đơn thuần chỉ đi xem phim mà thôi, còn Kim Dương Minh là chiến đấu để có được tình yêu.

Về phần Trần Hán Thăng, hắn đã biết trước người ngồi cùng mình là ai. Cho nên những người khác còn đang thấp thỏm đứng ngồi không yên ở trước phòng chiếu phim, thì hắn đi thẳng đến dưới sân ký túc xá nữ.

Người ở đây cũng không phải ít, nhưng chỉ có hắn là nhàn nhã nhất. Bởi những "nhà trai khác" không cầm hoa, thì cũng cầm đồ ăn vặt. Còn Trần Hán Thăng trên tay chỉ cầm theo điếu thuốc, đứng đó rít từng hơi một.

Lúc này, từng bạn gái xinh đẹp từ trong ký túc xá lần lượt bước ra. Trần Hán Thăng nhìn thấy không ít bạn học cùng lớp. Hôm nay các cô ấy ăn mặc đẹp hơn bình thường một chút, trang điểm nhẹ nhàng, kết hợp với bộ quần áo vừa vặn cơ thể, cùng mang theo vẻ chờ mong, đi tới hội trường trung tâm của trường đại học.

"Xem ra, khi chuyện này kết thúc, sẽ có mấy người có đôi có cặp đây. Ít ra sẽ không giống trước kia, bạn bè trai gái trong lớp gặp nhau cũng không biết chào hỏi thế nào."

Trần Hán Thăng đang suy nghĩ trong lòng, bỗng nhớ ra một chuyện. Mình chờ nãy giờ cũng không thấy bóng dáng Thẩm Ấu Sở đâu, hắn đang định gọi vào số điện thoại phong ký túc xá của cô nàng, thì có một hình dáng cao gầy hấp tấp chạy xuống.

Vẫn bộ đồng phục cũ, đôi giày Cavans đã chuyển sang màu trắng, đôi khi ngẩng đầu mới để lộ ra đôi mắt anh đào, đây không phải Thẩm Ấu Sở thì có thể là ai được?

Cô nàng cũng biết được mình đến trễ, nên bước rất nhanh tới hội trường trung tâm. Nhưng Thẩm Ấu Sở không ngờ Trần Hán Thăng lại đang chờ mình ở dưới sân ký túc.

"Mình, mình mải đọc sách nên quên mất."

Thẩm Ấu Sở thở vừa thở dốc, vừa cúi đầu nhỏ giọng giải thích.

"Nha."

Mặt Trần Hán Thăng không thay đổi, quay người bước đi.

"Thật xin lỗi."

Thẩm Ấu Sở nhanh chóng bước theo. Cô nàng không dám bước song song cùng với Trần Hán Thăng, vừa nói vừa quan sát xem Trần Hán Thăng có tức giận hay không.

Trần Hán Thăng không để ý, chỉ tập chung đi tới hội trường trung tâm. Thời điểm hai người đến nơi, hắn mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu có muốn uống nước hay không?"

"Không cần, không cần."

Thẩm Ấu Sở giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn, lắc lắc nói.

Trần Hán Thăng gật đầu, mua thêm thanh kẹo cao su trong lúc chờ đồ ăn vặt đưa tới.

Trước của hội trường trung tâm đại học có bán bắp rang bơ, làm cho một khoảng quanh đây tỏa ra hương vị bơ ngọt ngào ngập tràn trong mũi.

"Cậu ăn được cái này không?"

Trần Hán Thăng chỉ vào bắp rang bơ hỏi.

Thẩm Ấu Sở nhìn thoáng qua nhưng không nói lời nào.

"Cái này cậu có ăn hay không?"

Trần Hán Thăng hỏi thêm lần nữa.

Thẩm Ấu Sở không còn cách nào khác, đành phải trả lời: "Minh, mình cũng không biết có muốn ăn hay không!"

Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng "cô gái ngốc này", ăn thì gật đầu, không thì lắc đầu, mình cũng có phải loại người hay đi cưỡng ép người khác đâu.

"Vậy thì không ăn, cậu vào trước đi."

Trần Hán Thăng không nhịn được nói ngay.

Thẩm Ấu Sở không dám chậm trễ, nhanh chóng bước vào trung tâm hội trường.

Trung tâm hội trường của Tài Viện có các dãy đang dọc theo đường đi. Hiện tại nơi này chuẩn bị chiếu phim, nên rất là tối, nếu đi đứng không cẩn thận có thể dẫn đến bước hụt.

Trần Hán Thăng theo sát phía sau, hắn vừa đi vừa bỏ đồ ăn nước uống vào trong túi, nhẹ nhàng duỗi hai tay ra, đếm thầm trong lòng: "1, 2, 3..."

Thẩm Ấu Sở chưa vào trong này bao giờ, trong lòng lại nghĩ nếu không đi nhanh sẽ bị mắng, nên rất nhanh mất thăng bằng, "xoạt xoạt" bước hụt rồi, toàn bộ thân thể ngã về phía sau, vừa vặn ngã vào trong lòng Trần Hán Thăng.

"Phải cẩn thận chứ."

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói vào tai Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở vội vàng giãy dụa thoát ra. Trần Hán Thăng cũng không hề cưỡng ép, nhưng rất nhanh nắm cô tay cô nàng: "Tớ dẫn câu đi."

Thẩm Ấu Sở định vằng ra mấy lần, nhưng Trần Hán Thăng càng nắm chặt hơn.

"Coi như cậu toàn thân là sắt, vào tay tớ cũng trở thành những cái đinh mà thôi. Nhanh một chút làm bạn gái tớ, có phải là xong rồi không."

...

Bộ phim được chiếu đêm nay là "Vua Sư Tử", một bộ phim hoạt hình được hãng Disney sản xuất vào năm 1998.

Đương nhiên mọi người cũng đừng mong chờ vào dạng chiếu phim của câu lạc bộ loại này. Phim điện ảnh mới nhất trong năm 2002, bọn họ không thể nào lấy được. Nếu nghiêm khắc mà đánh giá, bọn họ tổ chức hình thức bán vé xem phim thế này là phạm pháp.

Nhưng sinh viên xem phim, thì có người nào để ý đến nội dung chứ, không tin có thể hỏi mấy cu cậu lớp 2 Hành Chính Công thì biết. Hỏi 10 người thì có 9 người không biết nội dung phim là gì, còn một người thì ngủ gật, đa phần ngồi xem nhưng trong lòng rối tinh rối mù hết cả lên, có chút mập mờ lại có chút bứt dứt trong lòng.

Cũng giống như Trần Hán Thăng vậy. Hắn cũng không có nhiều hứng thú với phim ảnh cho lắm, chỉ là thích thú với không khí trong này thôi, thậm chí làm cho hắn đột nhiên nhớ lại những ký ức năm 2019.

Khi đó, tên cặn bã* Trần Hán Thăng, một bộ phim có thể xem đi xem lại 5, 6 lần, bên cạnh hắn con gái nhiều lắm, xem cùng mỗi người một lần, cộng lại chính là nhiều lần.

(Cặn bã: ý chỉ người con trai không có trách nhiệm, giống như một bẩn thỉu, mà người ta vứt đi vậy. từ này mình để nguyên hán việt vì nó cũng là một dạng danh từ riêng.)

Thật ra, đây cũng là một loại tra tấn, bởi vì những bộ phim này hắn có thể đọc ngược được nội dung từ cuối lên đầu, sau đó còn phải giả bộ xem cùng người khác như mới lần đầu. Biểu hiện của hắn làm cho những người đi cùng không khỏi ngạc nhiên, có người cười thầm trong lòng, có người thương xót, có người nhủ thầm "mình mà như thế này thì trầm cảm mất thôi".

"Đời này, mình quyết không thể sống như vậy nữa, một bộ phim chỉ có thể xem một lần..."

Trần Hán Thăng đang định thề, lại đột nhiên nghĩ tới nữ thần cá trích nhỏ, cô nàng hiện tại còn đang giận mình. Thật ra xem phim là loại hình xin lỗi rất tốt.

"Một bộ phim nhiều nhất chỉ có thể xem hai lần... được rồi, ba lần hoặc bốn lần đi."

Trần Hán Thăng tự an ủi bản thân. Hắn dự tính mình cần nhanh chóng giàu có, thì có thể gặp chuyện không hoảng sợ, thong dong đối mặt với mỗi lần sóng gió của cuộc sống mới được.