Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 61



Sương mù bắt đầu lan rộng bị bắt gặp ngày hôm đó đã thu hút sự chú ý của cấp trên, nhiệm vụ nhanh chóng được ban hành, khu vực tuần tra được nới rộng rất nhiều, phải giám sát chặt chẽ phiến sương mù kia.

Đây không phải là việc chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể làm xong, Khương Hà và Hoắc Kiệu đảm nhận trọng trách này, thay phiên nhau chỉ đạo nhân viên thực hiện nhiệm vụ.

Nếu muốn giám sát chặt chẽ sương mù thì phải bước ra khỏi ranh giới hiện có, mà để khai thác khu vực an toàn mới thì có vô số việc phải làm, mấy ngày liên tiếp bọn họ đều đi trước khi trời sáng, đến tận khuya mới trở về.

Ranh giới ở đây chỉ mơ hồ, nhưng cũng rất rõ ràng về một mặt nghĩa nào đó.

Con người không thể phân biệt được mùi, nhưng ngoại trừ con người ra, hầu như tất cả các sinh vật khác đều rất giỏi phân biệt mùi, ý thức về lãnh thổ của chúng mạnh đến mức có thể phát hiện ra kẻ xâm lược bước vào lãnh thổ của mình ngay lập tức.

Đội tiên phong mở lãnh thổ cần cẩn thận phân biệt, gặp phải sinh vật có ít uy hiếp thì có thể trực tiếp đuổi đi, thu lãnh thổ của chúng thành khu vực an toàn — việc này rất cần thiết, không ai muốn bước ra khỏi nhà là tiến vào lãnh thổ của người khác, cũng không ai thích phạm vi hoạt động bị hạn chế.

Chiếm giữ lãnh thổ là đặc điểm chung của hầu hết các loài sinh vật, bành trướng cũng vậy.

Sương mù là yếu tố không ổn định, mà mối đe doạ khi sương mù thay đổi càng bị cảnh báo không tốt.

Nó chưa bao giờ nằm ​​trong tầm kiểm soát, càng không nói đến chuyện mất kiểm soát, giám sát chặt chẽ chỉ để đảm bảo có thể chuẩn bị trước khi nó chính thức tạo ra chuyện gì không hay.

Ranh giới mới được mở rộng sẽ được cắm cờ in hình vật tổ* để đánh dấu, cũng để tạo ra một tham chiếu trực quan để ghi lại chuyển động của sương mù.

(*): Vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình.

Hoắc Kiệu bỗng nhiên nhớ ra rất lâu trước đây Ân Lâm Sơ từng nói với hắn chuyện "cắm cờ", hắn cảm thán trong lòng, Lâm Sơ đúng là nhà tiên tri mà.

Ân Lâm Sơ quay đầu lại nhìn Đổng Nhuận Ngôn đang lúng túng theo sau con chó lông dài, hỏi Hoắc Kiệu: "Chúng ta để chó ở đâu đây?"

Hoắc Kiệu liếc mắt về phía sau: "Tôi thấy hôm đó em rất hứng thú với nó, em định làm gì?"

Ân Lâm Sơ cẩn thận suy nghĩ: "Tôi chỉ muốn xem nó có khác với các con chó khác không, tôi giải phẫu nó nhé?"

"Đương nhiên có thể. Nó đã là của em, em muốn làm gì cũng được."

Hoắc Kiệu đương nhiên đồng ý.

"Thế thì tốt quá, chúng ta sẽ không cần nghĩ sẽ nuôi nó ở đâu, cho nó ăn gì nữa."

Ân Lâm Sơ cảm thấy ý kiến ​​này rất hay, hài lòng gật đầu.

Đổng Nhuận Ngôn cảm thấy con chó trong tay run lên bần bật, nhỏ giọng báo cáo: "Đại thiếu gia, hình như nó nghe hiểu các ngài nói gì."

Ân Lâm Sơ nghe vậy quay đầu lại, Đổng Nhuận Ngôn không phải là người sẽ nói đùa với cậu, cậu nhìn con chó trong lòng Đổng Nhuận Ngôn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không thể nào, một con chó làm sao có thể hiểu tiếng người. Đúng rồi, Hoắc Kiệu, chúng ta đi quá muộn, chắc nhà ăn đã hết đồ rồi, đúng lúc có thể ăn nó luôn.

Hoắc Kiệu thuận miệng đáp: "Được."

Con chó trong tay càng thêm run rẩy, một dòng chất lỏng trong suốt từ dưới thân chảy xuống, Đổng Nhuận Ngôn vội vàng duỗi thẳng cánh tay, giữ nó cách xa mình một chút.

Dòng nước ngày càng nhỏ dần, cho đến khi biến mất.

Dưới cái nhìn chằm chằm của ba cặp mắt, con chó lông dài tè xong run lập cập.

Đôi mắt đen lúng liếng trừng hai người trước mắt, rồi hướng ánh mắt cầu xin về phía người đã bắt nó.

Dù hắn rất dữ, nhưng ít ra không bảo muốn ăn nó!

Đôi mắt kia loé ánh nước, âm thanh ư ư trong cổ họng càng lớn thêm.

"Hình như nó nghe hiểu được thật."

Ân Lâm Sơ nhìn về phía Hoắc Kiệu, xin ý kiến.

Hoắc Kiệu ân cần ôm vai cậu: "Chắc sẽ không ảnh hưởng đến hương vị khi ăn đâu. Nếu vì thế mà em không xuống tay được thì tôi làm."

Con chó lông dài cứng đờ, run bần bật.

Ân Lâm Sơ phá lên cười, cười xong mới trịnh trọng nói: "Không ai rõ mấy sinh vật ngoài hành tinh có biến dị gì không, đồ ăn vào bụng vẫn nên cẩn thận chút thì hơn."

"Ừm. Đại tá Khương chưa từng nhìn thấy con chó này, cũng không biết nó từ đâu tới, nếu đã giao cho chúng ta, chúng ta nên xử lí cho thoả đáng."

Thấy Ân Lâm Sơ gật đầu đồng ý, Hoắc Kiệu quay sang Đổng Nhuận Ngôn, "Anh chăm sóc nó đi, nhớ ghi chép quan sát hàng ngày."

Hai mắt Đổng Nhuận Ngôn trợn tròn, giao cho anh? Đại thiếu gia!

Ân Lâm Sơ cũng nhìn anh ta: "Cố lên, tôi tin anh."

Đại thiếu gia và Hoắc thiếu gia vai kề vai đi xa, Đổng Nhuận Ngôn khó xử nhìn con chó trong tay.

Không, anh ta căn bản không biết nuôi chó!

Con chó ngẩng đầu nhìn anh, nhếch mép lộ răng nanh.

Trong căng tin vẫn còn ít đồ ăn, ăn qua loa mấy miếng cho đỡ đói, Ân Lâm Sơ giục Hoắc Kiệu về sớm nghỉ ngơi.

Lúc nãy mệt đến nỗi ngủ quên luôn trên ghế, có thể thấy hắn làm việc vất vả như thế nào.

Gật đầu nghe lời Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu dừng lại trước hai căn phòng đối diện nhau, ngập ngừng nói: "Đêm nay, em về phòng ngủ đi."

Ân Lâm Sơ đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Được. Sao vậy?"

Cậu nghĩ gì hỏi đó, Hoắc Kiệu đột nhiên nói lời này đương nhiên là có lý do, có lẽ là ngủ cùng nhau ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của hắn, cũng có thể là đêm nay hắn còn có việc khác phải làm, cũng có thể là bởi vì Hoắc Kiệu chỉ muốn ngủ một mình.

Bất kể là lý do gì, Ân Lâm Sơ cảm thấy không cần tự mình suy đoán vô ích, nếu cậu muốn biết câu trả lời chính xác thì phải hỏi thẳng Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu hơi cúi đầu, nhìn cậu: "Bởi vì trên người tôi có chút vết thương, không sao cả, một hai ngày sẽ hồi phục. Nhưng nếu để em nhìn thấy, tôi sẽ đau lòng, muốn em ôm hôn an ủi tôi."

Hắn dừng một chút, hàng mi rũ xuống khẽ run lên, "Tôi không còn là một đứa trẻ để được đối xử như vậy, đúng không?"

Ân Lâm Sơ im lặng một lúc, giơ tay búng nhẹ vào trán hắn: "Không ai quy định chỉ có trẻ con mới được đối xử như vậy."

Không đợi Hoắc Kiệu phản ứng, Ân Lâm Sơ nắm tay hắn mở cửa: "Tôi bôi thuốc giúp anh trước, ôm hôn an ủi anh xong sẽ về phòng ngủ sau."

"Không về phòng cũng được."

Hoắc Kiệu lập tức nói, Ân Lâm Sơ quay đầu nhìn hắn, hắn cúi người tựa cằm lên vai Ân Lâm Sơ, "Tôi thu lại câu nói kia, tôi muốn ngủ cùng em."

Vẫn còn đứng ngoài hành lang, thế này quá bất cần rồi.

Ân Lâm Sơ không sợ bị nhìn thấy, nhưng chỉ có vài người biết quan hệ giữa cậu và Hoắc Kiệu, không nên bắc loa rêu rao bốn phía ở doanh trại.

Cậu tiến lên một bước, kéo Hoắc Kiệu vào phòng, đóng cửa lại.

Cởi quần áo kiểm tra vết thương, chỗ bị quần áo che lại trên cánh tay phải có vết xước, không nghiêm trọng, đã được điều trị, bắt đầu lành lại rất nhanh.

Thiết bị y tế trong doanh trại có thể đẩy nhanh quá trình chữa trị, nên vết thương máu thịt có thể hoàn toàn lành lại trong hai ngày, không thấy cả sẹo.

Hoắc Kiệu thú thật, lúc bọn họ đi tuần tra gặp phải mấy sinh vật lạ trong tự nhiên, dù đánh lui thành công nhưng vẫn bị thương nhẹ.

Đây là vết thương nhỏ, bị thương khi đi nghiên cứu thực địa vốn là chuyện bình thường.

Ân Lâm Sơ nhìn miệng vết thương, mặt lộ ra vẻ không vui.

"Tôi nói rồi mà, rất nhanh sẽ lành lại."

Hoắc Kiệu ngồi đối diện Ân Lâm Sơ trên giường, ưỡn phần ngực không một miếng vải che, cố gắng làm mình nhìn tự tin khỏe khoắn.

Hắn thừa nhận là muốn vợ quan tâm mình nhiều hơn một chút, chứ không hề nói dối hay lừa gạt để được thương tình.

Ân Lâm Sơ giang hai tay, Hoắc Kiệu không do dự dù chỉ một giây, cúi người ôm eo cậu, cằm vừa đủ áp vào cổ cậu, gần như có thể cảm nhận được mạch đập của đối phương.

Cậu đặt tay lên lưng Hoắc Kiệu, tay còn lại để lên gáy, vuốt vuốt an ủi.

"Anh hứa với tôi là sẽ bảo vệ tốt bản thân cơ mà? Anh thất hứa."

Ân Lâm Sơ nói.

Mới nghe thì không cảm nhận được, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì mới thấy không ổn.

Miệng vết thương có chút chói mắt, làm cậu khó chịu.

Hoắc Kiệu muốn nhìn vào mắt cậu, lại tiếc cái ôm này.

Lời xin lỗi đã đến bên môi, nhưng Ân Lâm Sơ lại cử động, một nụ hôn mềm rơi trên trán hắn.

"Tôi không vui."

Ân Lâm Sơ nói nhỏ.

[Giá trị chịu ngược +1, 59/100.]

Theo cánh môi mở ra là một luồng khí nhẹ mơn trớn lấy da làm hắn thấy hơi nhột.

Hoắc Kiệu không né tránh, cánh tay ôm Ân Lâm Sơ càng chặt: "Lần sau sẽ không như thế nữa."

"Không tin."

Ân Lâm Sơ trả lời dứt khoát, "Dù đây không phải tính chất công việc của anh, hằng ngày cũng có khả năng bị thương. Tôi tin lần sau anh sẽ cẩn thận hơn, nhưng nếu lại xảy ra chuyện, phải nói với tôi đầu tiên."

Biết chuyện này, lại nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy Hoắc Kiệu quần áo chỉnh tề ở ký túc xá, chỉ cởi một bên găng tay, chắc là hắn vừa về thay quần áo tác chiến ra, mặc một bộ khác sạch sẽ, chưa kịp đeo một bên găng.

"Chắc chắn sẽ nói cho em đầu tiên."

Hoắc Kiệu nhào cả người về phía trước, đè Ân Lâm Sơ xuống giường, nhìn thật sâu vài giây rồi hôn lên khóe miệng cậu.

Cánh tay bị đè dưới lưng hơi cộm, Ân Lâm Sơ mặc kệ cảm giác khó chịu, đáp lại nụ hôn của Hoắc Kiệu.

Nụ hôn một lúc lâu vẫn chưa dừng lại, vẫn triền miên dạt dào như lúc đầu, Ân Lâm Sơ thấy hơi khó thở.

Hôm nay cậu mới phát hiện, Hoắc Kiệu hoá ra lại dính người như thế

Tuy nhiên, cảm giác không đến nỗi tệ.

Đổng Nhuận Ngôn sẽ chăm sóc con chó được mang về, Ân Lâm Sơ chỉ cần khiến anh ta yên tâm ở lại doanh địa, bản thân mang theo nhu yếu phẩm rồi ra ngoài thu thập thực vật cùng Hoắc Kiệu.

Trong lòng Hoắc Kiệu mâu thuẫn, hắn không muốn đưa Ân Lâm Sơ đến nơi không an toàn, nhưng lại muốn cậu tránh xa Đổng Nhuận Ngôn luôn lẽo đẽo theo sau.

Hai bên đang cân bằng do dự, lại bị đánh gãy bằng một câu "Tôi tin là ở cạnh anh là an toàn nhất" của Ân Lâm Sơ.

Do dự cái đếch gì, Ân Lâm Sơ muốn ở cùng hắn thì phải ở cùng hắn!

**

Lúc tập hợp, sắc trời vẫn u ám, Lý Cải há mồm ngáp, nước mắt chảy mờ hai mắt.

Anh ta thấy Ân Lâm Sơ đi tới liền hoảng hốt, ngậm mồm lau mắt, ồ, đúng là cậu.

Ân Lâm Sơ xuất hiện ở đây không vì lý do gì khác, nhìn chiếc xẻng nhỏ trong tay, chắc lại muốn ra ngoài tìm mấy cái cây kì quặc.

"Lâm Sơ, Hoắc Kiệu có cho cậu đồ gì kỳ quái không?" Lý Cải cười cười thần bí đến gấn, vừa cầm lấy công cụ trong tay cậu vừa hỏi.

Ân Lâm Sơ gật đầu: "Hắn nhặt được một con chó, được đại tá Khương đồng ý, rồi mang về cho tôi."

"Nhặt được? Hắn nói với cậu thế á?" Lý Cải lộ ra vẻ khó tin, giọng nói cũng thay đổi, "Hắn chạy theo mười mấy km mới bắt được đấy!"

Ân Lâm Sơ hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Kiệu đang đi tới, Hoắc Kiệu trừng mắt nhìn tên Lý Cải vừa bán đứng hắn, đúng lý hợp tình nói: "Những cái không chạy nhanh hơn tôi thì đều là tôi nhặt."

Lý Cải điên cuồng gật đầu, anh bảo nhặt thì là nhặt, tôi nào dám có ý kiến.